Chương 52:
Sáng hôm sau, Trần Kính Tông chính là người cực khổ nhất trong Tứ Nghi đường, nhưng vẫn là người tỉnh lại đầu tiên nhất.
Trên giường, Hoa Dương vẫn còn đang ngủ say, gương mặt trắng nõn lờ mờ được tia sáng chiếu rọi toát ra một màu vàng trơn bóng như ngọc, cánh môi mũm mĩm hơi mở ra.
Dáng người mảnh khảnh của nàng đã có chút thịt, dù ôm hay đè dưới thân đều rất thích.
Ban ngày, lúc nàng tỉnh táo vẫn là công chúa uy nghiêm, nhưng khi đang ngủ say, đột nhiên Trần Kính Tông rất muốn chọc nàng khóc.
Hắn nhìn chăm chú nàng vài lần, mới xuống giường.
Ngoài cửa sổ mới sáng sớm, Trần Kính Tông rời khỏi tịnh phòng, mặc xiêm y xong lại đi đến bậc thềm, liếc sang bàn thấp trên giường và bức thư đang mở ra, được đè bằng phẳng.
Trần Kính Tông đi qua, không đụng vào một góc của chặn giấy mà âm thầm đọc thư.
Trên lá thư đầy chữ này, dường như đều viết về hắn, còn khen hắn rất cường tráng nữa chứ.
Trần Kính Tông nhíu mày, khi nào nàng thích hắn cường tráng như vậy rồi, mỗi lần hắn thay quần áo, nàng chỉ nhìn cánh tay hắn lộ ra ngoài cũng ghét muốn chết, mà mỗi lần hắn muốn cho vào, nàng càng sợ hãi như gặp quỷ.
Trần Kính Tông làm đệ đệ của ba người ca ca, nên nhanh chóng hiểu ý của công chúa, khoe khoan hắn chỉ là giả, chủ yếu nàng muốn gạt Thái tử nhỏ phải ngoan ngoãn ăn cơm thôi.
...
Đợi khi Hoa Dương tỉnh dậy đã phát hiện Trần Kính Tông rời khỏi nhà, còn lá thư đêm qua đã bị phủ đầy bột, nàng lập tức đoán ra chắc chắn Trần Kính Tông đã đọc được bức thư này.
Nàng hơi sầu não, nuông chiều Trần Kính Tông một tấc, hắn lại đòi tiến lên một thước. Hắn thấy nàng khen nên cái đuôi đã vểnh hẳn lên trời rồi nhỡ.
Hôm nay, nhóm người của Trần Đình Giám vẫn ra ngoài giúp đỡ, trong Trần gia hoàn toàn yên tĩnh. Tuy bọn hạ nhân có bận tới bận lui, nhưng rất nghiêm chỉnh và trật tự, không ai dám lớn tiếng gây ồn cả.
Tôn thị đã ngồi ở Tứ Nghi Đường, kể cho Hoa Dương nghe về quá trình thẩm vấn diễn ra ở Đông viện bên kia.
Tề thị chỉ có một kẻ chống lưng, người này chính là biểu ca của bà ta, Dương quản sự.
Lúc còn trẻ, Dương quản sự đã làm một chưởng quầy cho một nhà thương hộ tại Lăng Châu Thành, vậy nên ông ta rất biết cách nói chuyện với người khác và cũng là người có kiến thức. Tề thị vào Trần gia không lâu, dẫn luôn cả Dương quản sự vào Trần gia.
Trần Đình Giám đã ra lệnh cho Trần Đình Thực không được nhận bất cứ lợi ích nào, vậy nên mấy đồ lão thái thái đút lót cho Trần Đình Thực như gặp phải cái đinh. Bà ấy đành câu thông bên Tề thị, không ngờ câu thông được, như Tề thị cẩn thẩn rất ít khi tự ra mặt, mấy chuyện còn lại đều để Dương quản sự đến thay bà ta nói.
Nói đến đây, Tôn thi liên tục nhắc Hoa Dương rằng do Trần Đình Giám vừa với tư cách là nhi tử, cũng là huynh trưởng nên làm chuyện rất khó khăn.
Hoa Dương nghe cũng hiểu, công công đã xử phạt Tề thị, nhưng với đệ đệ ruột thì công công không muốn điều tra nữa.
Nhưng nếu tiếp tục, thì phải điều tra cái gì nữa đây. Trần Đình Thực vừa không ham bạc, cũng không phải ông ta đổi nhân sâm của lão thái thái, chuyện ông ta sai nhất là quá yếu ớt, không quản lý nổi nhà mình.
Về công, Trần Đình Thực không có làm trái luật pháp. Còn về tư, ông có trách hay không có quyền của công công, Hoa Dương không xen vào.
Hoa Dương tiễn bà bà đi rồi, tiếp tục viết thư cho phụ hoàng và mẫu hậu.
Cả ngày cứ thế trôi qua, đến chạng vạng Trần Kính Tông mới quay về, cả người lại đầy bùn đất, cũng may tối qua ngủ ngon giấc nên hắn đã khôi phục được sức lực và tinh thần trọn vẹn.
Ban đêm, tên này đúng như dự đoán của Hoa Dương, vừa lên giường đã đè lên người nàng.
Hoa Dương ghét hắn nặng trịch, nên vùng vẫy đẩy hắn ra.
"Không phải nàng khen ta cường tráng, lẫm liệt sao, còn khỏe mạnh như trâu nữa mà?" Trần Kính Tông vươn tay ra nắm cổ tay nàng, đè chặt xuống lưng nàng.
Hoa Dương hỏi: "Chàng đọc lén thư của ta, không biết xấu hổ còn nói à?"
Trần Kính Tông hỏi lại: "Nếu ta không nhìn, làm sao biết đó là thư?"
Hoa Dương thật sự cúi đầu, lạy về độ vô liêm sỉ của hắn.
Trần Kính Tông lật cơ thể nàng lên.
Hoa Dương nhắm chặt mắt lại.
Trần Kính Tông bật cười, cầm tay nàng mò lên ngực mình: "Thích thì sờ đi, ta đâu phải người keo kiệt."
Hoa Dương đánh một tát "chát"
Âm thanh nhẹ nhàng trong vắt vang lên từ giữa giường, càng tăng lên vài phần mập mờ.
Cơ thể Hoa Dương nóng lên.
Trần Kính Tông lại nắm lấy tay nàng, nàng lại muốn thoát nhưng cũng không đánh được.
Trần Kính Tông khom lưng, dụ dỗ nói vào tai nàng: "Ngoan, nàng nghe lời đừng cử động, sáng mai ta cho nàng ăn mặn."
Hoa Dương: "..."
Nàng hoàn toàn không có thèm thịt của hắn!
Trên giường, Hoa Dương vẫn còn đang ngủ say, gương mặt trắng nõn lờ mờ được tia sáng chiếu rọi toát ra một màu vàng trơn bóng như ngọc, cánh môi mũm mĩm hơi mở ra.
Dáng người mảnh khảnh của nàng đã có chút thịt, dù ôm hay đè dưới thân đều rất thích.
Ban ngày, lúc nàng tỉnh táo vẫn là công chúa uy nghiêm, nhưng khi đang ngủ say, đột nhiên Trần Kính Tông rất muốn chọc nàng khóc.
Hắn nhìn chăm chú nàng vài lần, mới xuống giường.
Ngoài cửa sổ mới sáng sớm, Trần Kính Tông rời khỏi tịnh phòng, mặc xiêm y xong lại đi đến bậc thềm, liếc sang bàn thấp trên giường và bức thư đang mở ra, được đè bằng phẳng.
Trần Kính Tông đi qua, không đụng vào một góc của chặn giấy mà âm thầm đọc thư.
Trên lá thư đầy chữ này, dường như đều viết về hắn, còn khen hắn rất cường tráng nữa chứ.
Trần Kính Tông nhíu mày, khi nào nàng thích hắn cường tráng như vậy rồi, mỗi lần hắn thay quần áo, nàng chỉ nhìn cánh tay hắn lộ ra ngoài cũng ghét muốn chết, mà mỗi lần hắn muốn cho vào, nàng càng sợ hãi như gặp quỷ.
Trần Kính Tông làm đệ đệ của ba người ca ca, nên nhanh chóng hiểu ý của công chúa, khoe khoan hắn chỉ là giả, chủ yếu nàng muốn gạt Thái tử nhỏ phải ngoan ngoãn ăn cơm thôi.
...
Đợi khi Hoa Dương tỉnh dậy đã phát hiện Trần Kính Tông rời khỏi nhà, còn lá thư đêm qua đã bị phủ đầy bột, nàng lập tức đoán ra chắc chắn Trần Kính Tông đã đọc được bức thư này.
Nàng hơi sầu não, nuông chiều Trần Kính Tông một tấc, hắn lại đòi tiến lên một thước. Hắn thấy nàng khen nên cái đuôi đã vểnh hẳn lên trời rồi nhỡ.
Hôm nay, nhóm người của Trần Đình Giám vẫn ra ngoài giúp đỡ, trong Trần gia hoàn toàn yên tĩnh. Tuy bọn hạ nhân có bận tới bận lui, nhưng rất nghiêm chỉnh và trật tự, không ai dám lớn tiếng gây ồn cả.
Tôn thị đã ngồi ở Tứ Nghi Đường, kể cho Hoa Dương nghe về quá trình thẩm vấn diễn ra ở Đông viện bên kia.
Tề thị chỉ có một kẻ chống lưng, người này chính là biểu ca của bà ta, Dương quản sự.
Lúc còn trẻ, Dương quản sự đã làm một chưởng quầy cho một nhà thương hộ tại Lăng Châu Thành, vậy nên ông ta rất biết cách nói chuyện với người khác và cũng là người có kiến thức. Tề thị vào Trần gia không lâu, dẫn luôn cả Dương quản sự vào Trần gia.
Trần Đình Giám đã ra lệnh cho Trần Đình Thực không được nhận bất cứ lợi ích nào, vậy nên mấy đồ lão thái thái đút lót cho Trần Đình Thực như gặp phải cái đinh. Bà ấy đành câu thông bên Tề thị, không ngờ câu thông được, như Tề thị cẩn thẩn rất ít khi tự ra mặt, mấy chuyện còn lại đều để Dương quản sự đến thay bà ta nói.
Nói đến đây, Tôn thi liên tục nhắc Hoa Dương rằng do Trần Đình Giám vừa với tư cách là nhi tử, cũng là huynh trưởng nên làm chuyện rất khó khăn.
Hoa Dương nghe cũng hiểu, công công đã xử phạt Tề thị, nhưng với đệ đệ ruột thì công công không muốn điều tra nữa.
Nhưng nếu tiếp tục, thì phải điều tra cái gì nữa đây. Trần Đình Thực vừa không ham bạc, cũng không phải ông ta đổi nhân sâm của lão thái thái, chuyện ông ta sai nhất là quá yếu ớt, không quản lý nổi nhà mình.
Về công, Trần Đình Thực không có làm trái luật pháp. Còn về tư, ông có trách hay không có quyền của công công, Hoa Dương không xen vào.
Hoa Dương tiễn bà bà đi rồi, tiếp tục viết thư cho phụ hoàng và mẫu hậu.
Cả ngày cứ thế trôi qua, đến chạng vạng Trần Kính Tông mới quay về, cả người lại đầy bùn đất, cũng may tối qua ngủ ngon giấc nên hắn đã khôi phục được sức lực và tinh thần trọn vẹn.
Ban đêm, tên này đúng như dự đoán của Hoa Dương, vừa lên giường đã đè lên người nàng.
Hoa Dương ghét hắn nặng trịch, nên vùng vẫy đẩy hắn ra.
"Không phải nàng khen ta cường tráng, lẫm liệt sao, còn khỏe mạnh như trâu nữa mà?" Trần Kính Tông vươn tay ra nắm cổ tay nàng, đè chặt xuống lưng nàng.
Hoa Dương hỏi: "Chàng đọc lén thư của ta, không biết xấu hổ còn nói à?"
Trần Kính Tông hỏi lại: "Nếu ta không nhìn, làm sao biết đó là thư?"
Hoa Dương thật sự cúi đầu, lạy về độ vô liêm sỉ của hắn.
Trần Kính Tông lật cơ thể nàng lên.
Hoa Dương nhắm chặt mắt lại.
Trần Kính Tông bật cười, cầm tay nàng mò lên ngực mình: "Thích thì sờ đi, ta đâu phải người keo kiệt."
Hoa Dương đánh một tát "chát"
Âm thanh nhẹ nhàng trong vắt vang lên từ giữa giường, càng tăng lên vài phần mập mờ.
Cơ thể Hoa Dương nóng lên.
Trần Kính Tông lại nắm lấy tay nàng, nàng lại muốn thoát nhưng cũng không đánh được.
Trần Kính Tông khom lưng, dụ dỗ nói vào tai nàng: "Ngoan, nàng nghe lời đừng cử động, sáng mai ta cho nàng ăn mặn."
Hoa Dương: "..."
Nàng hoàn toàn không có thèm thịt của hắn!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất