Ta Thành Chị Kế Ác Độc Của Cô Bé Lọ Lem
Chương 3: Natasi
Gác chuông nhà thờ vang lên, thịch thịch thịch thịch thịch……
Mười một giờ.
Liễu Dư đếm rõ ràng, từ trên tầng cao, cô lập tức liền thấy bọt nước ——
Đài phun nước âm nhạc bắt đầu ca hát.
Không xong.
Ba ngày sau khảo nghiệm thần quyến giả, mười một tiếng chuông, tối hôm qua là lễ trưởng thành của vương tử……
Đây có nghĩa, đôi mắt của người thần Quang Minh hóa thân, cũng đã bị móc. Hắn bị lẻ loi mà ném tại trong núi giả phía sau đài phun nước, bởi vì lùm cây che lấp —— ai cũng không phát hiện hắn.
Sau đó bị cô bé lọ lem đưa cơm cho nguyên thân phát hiện.
Không, không thể.
Liễu Dư nghĩ thầm, cô cần phải đến trước cô ấy, nhận cái ân nhân cứu mạng này——
Tuy rằng, có chút vô sỉ.
Đang nghĩ ngợi, Liễu Dư xa xa liền nhìn thấy một cô gái trẻ tuổi xám xịt vào cổng trường ——
Cô ấy xách theo một giỏ mây, có lẽ bên trong bỏ hộp cơm, thắt tạp dề xám xịt, sung sướng tung tăng nhảy nhót mà đi tới.
Đó là cô bé lọ lem Natasi ——
Cô ấy tới.
Cô ấy sẽ cứu thần hóa thân, từ đây về sau, có vận khí may mắn vào người, vốn dĩ đường rộng mở, càng thêm thuận lợi.
Mà cùng tương phản chính là người hại thần là mình, sẽ trở thành người liên tục có vận đen, uống nước mắc kẽ răng, đi đường rớt vào hố phân, cả ăn kẹo đều có thể rơi cả răng cửa.
Đây quả thực là bước ngoặt cuộc đời của nguyên thân.
Hậu quả trực tiếp nhất chính là, đêm nay cô sẽ bởi vì cố ý làm hại người thần Quang Minh hóa thân thành —— cũng chính là người nguyên thân nghĩ bình dân nghèo túng, trên thực tế là tiểu quý tộc “Gaia” —— mà bị vào ngục giam, ba ngày.
Bị chỉ ra và xác nhận nguyên nhân rất đơn giản.
Thứ cô làm ra, bị Gaia gắt gao nắm trong tay, đại biểu cho gia huy gia tộc Fergus: Một đóa hoa diên vĩ màu vàng.
Nguyên thân luôn mang theo nó, đây đại biểu cho vinh quang gia tộc Fergus chưa bao giờ mất đi.
…… Tóm lại, trước tránh qua một kiếp trước mắt này.
Liễu Dư giống như nai con chạy vội lên.
Làn váy màu hoa hồng bay lên, lộ ra vớ ren thuần trắng ren, giày cao gót “lộc cộc” rơi trên mặt đất.
Cô xẹt qua bậc thang cao cao, chạy qua cỏ xanh, xuyên qua chiết xạ ánh mặt trời bảy màu bên đài phun nước, cuối cùng đi vào sau núi giả ——
Một bụi lại một bụi cây đem núi giả bao quanh.
Nơi này yên lặng, không hề có ai.
Người học viện Soren đều nghe qua một truyền thuyết, dưới lùm cây kia, chôn vô số xương cốt.
Cho nên không ai đến nơi này.
Natasi liền đứng ở kia.
Cô ấy kinh ngạc mà quay đầu lại:
“Chị Belia?”
Tầm mắt Liễu Dư rơi xuống lòng bàn tay cô:
Dưới ánh mặt trời, một đóa hoa diên vĩ màu vàng đang sáng lên lấp lánh.
Đá hồng ngọc được khảm thành nhuỵ hoa, phảng phất như từng giọt máu đỏ thắm làm người ta nhìn thấy ghê người.
…… Hoa diên vĩ màu vàng, vì cái gì ở trong tay Natasi?
Là cô ấy đã gặp được người hôn mê trong núi giả kia, từ trong tay hắn có được thứ này; hay là ở giữa lại xảy ra biến cố khác?
Trong nháy mắt, lòng Liễu Dư loạn như mèo bị kéo lông, nghĩ đến vô số suy đoán.
Mà trước mặt người từ thế giới giả tưởng trong sách đi vào thế giới thật, cũng lần đầu tiên ở trước mặt cô lộ ra dung mạo.
Natasi có một máu tóc dài hạt dẻ tối màu, làn da là khỏe mạnh màu lúa mạch, hai bên mũi có lấm tấm tàn nhang ——
Đôi mắt màu nâu kia lấp lánh, làm người ta nghĩ tới nai con vui sướng chạy trên cỏ.
Chỉ là nai con này khi đối diện cô, lập tức sợ hãi, váy bằng vải bông kia xám xịt, giày da cũ dơ hề hề, có vẻ cực kỳ đáng thương.
“A, chị Belia, chị như thế nào xuống đâu?”
Cô ấy nhanh chóng ngẩng đầu nhìn cô một cái, lại cúi đầu.
Liễu Dư nhìn chăm chú vào thiếu nữ tư thái làm người trìu mến, nghĩ thầm, nếu cô là đàn ông, chỉ sợ cũng sẽ thích đóa hoa mềm mại rụt rè như vậy.
“Natasi ——” Cô kéo dài ngữ điệu, làm giọng mình nghe ngạo mạn vô lễ chút, “Cô trộm hoa diên vĩ của ta sao.”
“Không, không có, em không có.”
Natasi khiếp sợ, cô ấy vội vàng xua tay, “Chị Belia, em không trộm, em thật sự không trộm.”
Mười một giờ.
Liễu Dư đếm rõ ràng, từ trên tầng cao, cô lập tức liền thấy bọt nước ——
Đài phun nước âm nhạc bắt đầu ca hát.
Không xong.
Ba ngày sau khảo nghiệm thần quyến giả, mười một tiếng chuông, tối hôm qua là lễ trưởng thành của vương tử……
Đây có nghĩa, đôi mắt của người thần Quang Minh hóa thân, cũng đã bị móc. Hắn bị lẻ loi mà ném tại trong núi giả phía sau đài phun nước, bởi vì lùm cây che lấp —— ai cũng không phát hiện hắn.
Sau đó bị cô bé lọ lem đưa cơm cho nguyên thân phát hiện.
Không, không thể.
Liễu Dư nghĩ thầm, cô cần phải đến trước cô ấy, nhận cái ân nhân cứu mạng này——
Tuy rằng, có chút vô sỉ.
Đang nghĩ ngợi, Liễu Dư xa xa liền nhìn thấy một cô gái trẻ tuổi xám xịt vào cổng trường ——
Cô ấy xách theo một giỏ mây, có lẽ bên trong bỏ hộp cơm, thắt tạp dề xám xịt, sung sướng tung tăng nhảy nhót mà đi tới.
Đó là cô bé lọ lem Natasi ——
Cô ấy tới.
Cô ấy sẽ cứu thần hóa thân, từ đây về sau, có vận khí may mắn vào người, vốn dĩ đường rộng mở, càng thêm thuận lợi.
Mà cùng tương phản chính là người hại thần là mình, sẽ trở thành người liên tục có vận đen, uống nước mắc kẽ răng, đi đường rớt vào hố phân, cả ăn kẹo đều có thể rơi cả răng cửa.
Đây quả thực là bước ngoặt cuộc đời của nguyên thân.
Hậu quả trực tiếp nhất chính là, đêm nay cô sẽ bởi vì cố ý làm hại người thần Quang Minh hóa thân thành —— cũng chính là người nguyên thân nghĩ bình dân nghèo túng, trên thực tế là tiểu quý tộc “Gaia” —— mà bị vào ngục giam, ba ngày.
Bị chỉ ra và xác nhận nguyên nhân rất đơn giản.
Thứ cô làm ra, bị Gaia gắt gao nắm trong tay, đại biểu cho gia huy gia tộc Fergus: Một đóa hoa diên vĩ màu vàng.
Nguyên thân luôn mang theo nó, đây đại biểu cho vinh quang gia tộc Fergus chưa bao giờ mất đi.
…… Tóm lại, trước tránh qua một kiếp trước mắt này.
Liễu Dư giống như nai con chạy vội lên.
Làn váy màu hoa hồng bay lên, lộ ra vớ ren thuần trắng ren, giày cao gót “lộc cộc” rơi trên mặt đất.
Cô xẹt qua bậc thang cao cao, chạy qua cỏ xanh, xuyên qua chiết xạ ánh mặt trời bảy màu bên đài phun nước, cuối cùng đi vào sau núi giả ——
Một bụi lại một bụi cây đem núi giả bao quanh.
Nơi này yên lặng, không hề có ai.
Người học viện Soren đều nghe qua một truyền thuyết, dưới lùm cây kia, chôn vô số xương cốt.
Cho nên không ai đến nơi này.
Natasi liền đứng ở kia.
Cô ấy kinh ngạc mà quay đầu lại:
“Chị Belia?”
Tầm mắt Liễu Dư rơi xuống lòng bàn tay cô:
Dưới ánh mặt trời, một đóa hoa diên vĩ màu vàng đang sáng lên lấp lánh.
Đá hồng ngọc được khảm thành nhuỵ hoa, phảng phất như từng giọt máu đỏ thắm làm người ta nhìn thấy ghê người.
…… Hoa diên vĩ màu vàng, vì cái gì ở trong tay Natasi?
Là cô ấy đã gặp được người hôn mê trong núi giả kia, từ trong tay hắn có được thứ này; hay là ở giữa lại xảy ra biến cố khác?
Trong nháy mắt, lòng Liễu Dư loạn như mèo bị kéo lông, nghĩ đến vô số suy đoán.
Mà trước mặt người từ thế giới giả tưởng trong sách đi vào thế giới thật, cũng lần đầu tiên ở trước mặt cô lộ ra dung mạo.
Natasi có một máu tóc dài hạt dẻ tối màu, làn da là khỏe mạnh màu lúa mạch, hai bên mũi có lấm tấm tàn nhang ——
Đôi mắt màu nâu kia lấp lánh, làm người ta nghĩ tới nai con vui sướng chạy trên cỏ.
Chỉ là nai con này khi đối diện cô, lập tức sợ hãi, váy bằng vải bông kia xám xịt, giày da cũ dơ hề hề, có vẻ cực kỳ đáng thương.
“A, chị Belia, chị như thế nào xuống đâu?”
Cô ấy nhanh chóng ngẩng đầu nhìn cô một cái, lại cúi đầu.
Liễu Dư nhìn chăm chú vào thiếu nữ tư thái làm người trìu mến, nghĩ thầm, nếu cô là đàn ông, chỉ sợ cũng sẽ thích đóa hoa mềm mại rụt rè như vậy.
“Natasi ——” Cô kéo dài ngữ điệu, làm giọng mình nghe ngạo mạn vô lễ chút, “Cô trộm hoa diên vĩ của ta sao.”
“Không, không có, em không có.”
Natasi khiếp sợ, cô ấy vội vàng xua tay, “Chị Belia, em không trộm, em thật sự không trộm.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất