Tả Thật Thế Giới Phái Mary Sue
Chương 5
Diệp Hi theo phản xạ có điều kiện kẹp chặt hai chân, co rút vòng cơ.
Vốn không buồn tè, nhưng bị dọa thế này, nhất thời rất muốn tè!
"Ách, chào buổi sáng..." - Diệp Hi máy móc phất phất tay.
Lúc này, một vị nam hầu đứng gần Diệp Hi nhất cung kính vòng tới trước mặt Diệp Hi, vóc dáng
gã cao lớn, cao hơn Diệp Hi nửa đầu, âu phục màu đen bao bọc vòng eo tinh tế, quần tây cắt may khéo léo vây lấy đôi chân thon dài, giày da lau chùi đến sáng bóng, bên trong ống tay áo sơ mi phẳng phiu là mười ngón tay trắng nõn tinh xảo, vài sợi tóc ngân sắc buông thả sau tai, hơi che đi đôi mắt tím xinh đẹp, đôi mắt ấy chỉ thuộc về gương mặt hoàn mỹ, khóe môi hơi cong mang theo sủng nịch chết người.
Diệp Hi: "..."
Mặc đồ này chắc không phải quản gia chứ? Thế giới này đến cả diễn viên quần chúng cũng đẹp đến sao!?
Người nọ đi tới trước mặt Diệp Hi, đồng thời bên cạnh gã cũng hiện lên một bảng tóm tắt nhân vật nửa trong suốt --
Họ tên: Thượng Quan X (chỗ này tỉnh lược một trăm ký tự không có ý nghĩa.)
Thân phận: Quản gia.
Giới thiệu tóm tắt nhân vật: Quản gia lương một năm 1 tỉ, đời đời kiếp kiếp phục vụ vì Mộ Dung gia tộc, tính cách trung khuyển, điên cuồng mê luyến tiểu thiếu gia Mộ Dung, nhưng vì thân phận thấp kém nên không dám mở lời, tình yêu của nhóc nhà nghèo đã định trước bi kịch khiến lòng người chua xót...
Nhìn bản giới thiệu tóm tắt này, Diệp Hi nhất thời tức đến choáng đầu.
Nhóc nhà nghèo lương 1 tỷ/năm, cái giả thiết này nghe thôi cũng thấy ngứa răng cmn!
Tao đây lương mười vạn/năm còn không bằng thằng nhóc này!?
Lúc này, Thượng Quan mở miệng hỏi: "Tiểu thiếu gia, ngài làm sao vậy?"
Giọng nói thật từ tính!
"Không sao cả." - Diệp Hi vất bỏ ảo tưởng đố kỵ trong đầu.
Thượng Quan cưng chiều nở nụ cười, đưa tay sờ tóc xoăn của Diệp Hi: "Tóc tiểu thiếu gia đều xoắn vào rồi, tâm tình không tốt sao?"
Diệp Hi: "..."
Tâm tình biến hóa đều thông qua tóc mà rõ mồn một, như thế còn có riêng tư nữa hay không hả trời!
"Đúng rồi, wc ở đâu?" - Diệp Hi nôn nóng chuyển đề tài, bị một tiếng chào buổi sáng thiếu giá sợ suýt tè ra quần, giờ cần phải giải quyết vấn đề gấp!
"Xin hãy để tôi dẫn đường vì ngài." - Thượng Quan cung kính khom lưng chào, xoay người đi về phía trước. Dáng đi hắn thong thả tao nhã, mỗi bước đạp trên thảm hoa lệ phảng phấp như theo công thức tính, Diệp Hi buồn tè đi phía sau, nhịn không được mà thúc giục: "Có thể nhanh hơn không?"
Thượng Quan quay đầu nhìn qua Diệp Hi, không nhanh không chậm lộ ra nụ cười quyến rũ: "Có thể, thưa tiểu thiếu gia."
Diệp Hi nhất thời muốn táng cho gã một trận!
Hai người dùng tốc độ đi bộ đi trong biệt thự như mê cung khoảng mười phút, dọc đường đi khả năng đều do hệ thống sắp xếp, Thượng Quan luôn giảng về lịch sử gia tộc cho Diệp Hi nghe, nhưng vì Diệp Hi quá buồn tè nên không có tâm tình nghe, chỉ biết mình có sáu người anh khốc soái cuồng bá duệ, tên người trước còn dài hơn tên người sau, người trước so với người sau càng có thể khống chế mạch kinh tế toàn cầu, còn có bọn họ đều rất yêu thương đứa em út nhỏ tuổi này, mỗi người đều là đệ khống bị điên!
Một đống anh trai sủng mình là cái gì chứ, đều là giả thiết Mary chết tiệt, Diệp Hi vừa tập trung nghĩ vừa lau mồ hôi trên trán, đau thương hỏi: "Xin hỏi còn xa không?"
Thượng Quan lễ phép hồi đáp: "Thưa tiểu thiếu gia, đã đi một nửa."
Diệp Hi thống khổ: "Trong nhà chỉ có một phòng wc à!"
Thượng Quan dùng ngữ khí đương nhiên đáp: "Thưa thiếu gia, đúng thế."
Diệp Hi nhất thời lo lắng về vấn đề vệ sinh của hàng ngàn, hàng vạn người hầu hai bên hành lang.
Không, căn cứ theo giả thiết của thế giới nhiệm vụ này, có lẽ đám người hầu cũng không cần đi vệ sinh.
Nhưng vào lúc này vấn đề cần lo lắng hơn chính là... Diệp Hi sắp nghẹn chết rồi!
Dù cho Diệp Hi thấy làm mất chuyện mất liêm sỉ trong thế giới giả lập này không có gì ghê gớm, nhưng mấy nhân vật trong truyện này trông giống người thật như đúc, hoàn toàn không giống một NPC giả lập, Diệp Hi cắn răng, cuối cùng không thể quyết tâm tiểu tiện trước ánh mắt tôn kính của mấy vị người hầu này, không thể làm gì hơn là uốn éo người nhịn tiểu, bước sau theo sau quản gia chạy về phòng wc.
Từ phòng ngủ chạy nhanh tới phòng wc, mất 20 phút.
Cửa wc là hai cánh cửa ngược chiều, thiết kế vàng son lộng lẫy, thấy Diệp Hi đi tới, hai người hầu bên cửa một người mở một cánh cửa lớn, cách cửa wc mấy chục mét có một bồn cầu kim cương, một bồn tắm kim cương và một bồn rửa tay vàng ròng, ba đèn tường chiếu rọi vô cùng lấp lánh, dọc đường từ cửa vào đến bồn cầu đứng trải dài người hầu hai bên, trên tay mỗi người đều nâng một khay bạc, có đặt khăn mặt, kem đánh răng, bàn chải đánh răng, bấm móng tay, xà phòng thơm, sữa tắm, giấy vệ sinh, khăn ướt, áo tắm, vân vân...
Bên cạnh bồn cầu thế mà còn có một tên đang kéo đàn violon!
"..." - Diệp Hi ngổn ngang trong gió.
Không! Dám! Vào!
Quản gia ưu nhã khom người, nói: "Tiểu thiếu gia, mời ngài."
Diệp Hi uất ức dậm chân: "Có thể để bọn họ ra ngoài không?"
Đi tiểu trước mặt cả một đám người có ổn hay không hả!?
Quản gia dịu dàng cười, vỗ tay bốp một cái, nói: "Tất cả lui ra, để ta tự mình hầu hạ tiểu thiếu gia đi vệ sinh."
Diệp Hi sâu xa nói: "Anh cũng lui ra."
Đừng cho rằng tôi không biết anh thầm mến tôi!
Quản gia: "..."
Hơn trăm người rầm rầm đi ra ngoài wc, tâm lực Diệp Hi quá mệt mỏi, nhịn tiểu kẹp chặt chân, dùng tốc độ trăm mét trên giây chạy đến bên bồn cầu, cũng không cố kị bồn cầu kim cương, cởi quần móc cái thứ đã cương cứng tiểu ra, cùng lúc đó, trên mặt nước bồn cầu, bỗng xuất hiện một đường sắc bảy màu cầu vòng hoa mỹ!
Diệp Hi kinh sợ mà nhìn mình tiểu ra bảy màu.
Xanh đỏ tím vàng hồng nâu, từng dòng phân rõ ràng!
"Con bà nó!" - Diệp Hi sợ đến run tay, suýt chút nữa thì tiểu cầu vòng ra chân!
... Chẳng nhẽ mình còn có thêm bảy cái lỗ khác nhau.
Vậy thì khác gì cái vòi hoa sen!?
Giải quyết xong vấn đề trọng yếu, Diệp Hi run rẩy kiểm tra tiểu huynh đệ nhà mình, thật vui mừng khi phát hiện cấu tạo cơ thể mình không có gì đặc biệt, chỉ có một lỗ, không giống vòi hoa sen, cũng không biết sao còn phân ra bảy màu được...
"Haizz..." - Diệp Hi khổ tâm thở dài, nâng cằm ngồi trên bồn cầu kim cương, cảm giác tâm mệt.
Ngay cả đi vệ sinh cũng phiền toái như vậy, cuộc sống sau này biết sống sao!
Diệp Hi chưa từng nhớ mong căn phòng trọ đơn chật hẹp của mình như lúc này đây... Cậu cân nhắc một lúc, mở hệ thống click trợ giúp, giọng nam máy móc lạnh lùng xuất hiện: "Chào ngài, xin hỏi có thể giúp gì được ngài?"
Diệp Hi trong lòng ước ao hỏi: "Xin hỏi, tôi có thể để người ta chuyển phòng ngủ của tôi sang bên cạnh phòng wc được không?"
Giọng nam máy móc: "Không thể, cơ sở giả thiết không cho phép thay đổi."
Diệp Hi lại hỏi: "Vậy tôi có tiền như thế, mua một phòng nhỏ ở được không?"
Giọng nam máy móc: "Không thể, trong nguyên tác không có tình tiết này."
Diệp Hi tuyệt vọng: "Vậy chẳng lẽ tôi mỗi lần đi wc đều phải đi xa như vậy?"
Giọng nam máy móc: "Đúng thế."
Diệp Hi rít gào: "Loại thiết lập này không hề khoa học một chút nào!"
Giọng nam máy móc trầm mặc chốc lát, nói: "Oán niệm phát sinh từ ý niệm, thông qua việc ngài tự mình thể nghiệm thiết lập của tác giả, từ đó chứng minh thiết lập bên trong nguyên tác có thể thực hiện, có ăn khớp, có logic."
"..." - Diệp Hi một mặt táo bón.
Trả thù, đây là trả thù trắng trợn!
Diệp Hi phát sầu, quyết định sau này uống ít nước thôi, rồi mở hệ thống kiểm tra nhiệm vụ.
Nhiệm vụ thứ hai đã hoàn thành, quét cái thứ ba--
Rửa mặt xong, tới phòng ăn dùng bữa sáng. (0 1)
Diệp Hi hiểu rõ, mấy thứ nhiệm vụ tân thủ này chính là mấy nhiệm vụ hàng ngày, hệ thống chỉ thông qua phương thức nhiệm vụ để tuyên bố cho Diệp Hi làm quen với cuộc sống hàng ngày mà thôi.
Diệp Hi đứng dậy từ bồn cầu kim cương, đi thêm mười mấy mét đến trước bồn rửa tay vàng ròng, nhìn gương.
Chuyện sau khi tỉnh dậy liên tiếp phát sinh quá nhanh, cho tới giờ Diệp Hi vẫn chưa nghĩ tới chuyện dung mạo mình có thay đổi hay không, vì thế khi nhìn mình trong gương cậu lập tức kinh ngạc.
-- Người trong gương vẫn là bản thân, thế nhưng trở nên đẹp hơn ít.
Diệp Hi ở thế giới thật là một tiểu soái ca, là loại hình trắng trẻo thanh tú, đặc biệt rất được tiểu nữ sinh hoan nghênh, nhớ tới thời cấp 2 cấp ba đều mệnh danh là hot boy, một nụ cười hai lúm đồng tiền, rất có lực sát thương.
Mà lúc này trong gương, Diệp Hi như được bỏ thêm mắt kính mỹ nhan, ngũ quan nhìn ra có phần thay đổi, người vẫn là người kia nhưng trông tinh xảo đẹp đẽ hơn trước kia, dưới ánh đèn vàng ấm áp của phòng chiếu lên môi hồng răng trắng, mắt đen hun hút, giống như đi ra từ trong tiểu thuyết, là nhân vật chính không nhiễm bụi trần.
Cũng may không biết thành cái dạng kỳ ba nào đó... Diệp Hi soi gương một lúc, hài lòng với hình ảnh bản thân ở thế giới nhiệm vụ.
Đây là chuyện tốt nhất từ lúc phát sinh cho tới giờ, tâm tình sh tốt hơn, cánh hoa anh đào rơi trên bồn rửa tay, cậu đánh răng rửa mặt chải đầu.
Sau khi rửa mặt, Diệp Hi ra sức đẩy cửa nặng, đi ra wc.
Quản gia vẫn ưu nhã đứng chờ ở bên đại môn, từ phòng rửa tay đi ra ngoài. thấy Diệp Hi đi ra, liền tiến lên đón nói: "Tiểu thiếu gia, nên xuống tầng dùng bữa sáng."
Diệp Hi sụp vai, hỏi: "Chỗ này cách phòng ăn bao xa?"
Quản gia duy trì nụ cười hoàn hảo không chê vào đâu được: "Đi tầm mười phút."
Diệp Hi sống không còn gì luyến tiếc đi theo sau quản gia: "..."
Sau mười phút, cuối cùng Diệp Hi đến gần chỗ cần đến.
Từ lúc rời giường đến nay, chạy nhanh cũng cần nửa giờ, chỉ là khai vị tầm thường mà thôi.
"Tiểu thiếu gia, mời ngài ngồi." - Quản gia dẫn Diệp Hi đến bên chỗ ngồi có cái bàn dài tầm 200 mét, ngồi bên bàn trừ bỏ Diệp Hi còn có tám người khác. Trong đó có một đôi vợ chồng trung niên, căn cứ theo hệ thống nhắc nhở Diệp Hi biết họ là cha mẹ của vị Mộ Dung này, ngoài ra còn có sáu vị soái ca ca trong truyền thuyết, nhưng vì bàn quá dài nên mọi người ngồi rất xa, vì thế không thể trông thấy rõ mặt mũi cũng không thể chen mồm vào, cục diện vô cùng gấp rút.
Diệp Hi: "..."
Làm sao bây giờ, không chào hỏi trưởng bối là không lễ phép nhưng đứng dậy gào to cũng thật là thô lỗ, chẳng lẽ phải đi chào hỏi từng người, thế nhưng khoảng cách từng người đến người kia tầm trăm mét, biết đi đến bao giờ!
Hai ác ma - thiên sứ trong lòng Diệp Hi đang giao tranh, bỗng người hầu đã bưng đồ nhẹ nhàng bước tới, bưng một khay bạc qua. Diệp Hi bụng đói cồn cào muốn ăn một bữa tiệc sa hoa, cậu hít một hơi, ngửi thấy mùi thơm lan tỏa trong không khí, nhìn nhóm người hầu bưng lần lượt: súp, bò bít tết hạt tiêu đen, gan ngỗng, trứng cá muối, mì ý...
Bụng Diệp Hi không chịu thua kém, kêu òng ọc.
Quản nhiều thế nào gì, ăn no rồi hẵng tính tiếp! - Diệp Hi nghĩ vậy.
Một giây sau, trước mắt Diệp Hi liền xuất hiện thêm một mâm bạc lóng lánh, mà trong mâm đó, là một chùm cánh hoa đủ loại màu sắc, trên cánh hoa còn đọng sương mai...
Ngay khi Diệp Hi lâm vào trạng thái mộng bức, người bên cạnh đã đặt lên một ly rượu thủy tinh chân dài, bên trong chứa nửa chén nước.
Quản gia vô cùng trìu mến nói với Diệp Hi: "Tiểu thiếu gia, mấy món này là hoa tươi vì ngài mà vừa mới lấy trong hoa viên, ngày hôm nay dùng hoa anh đào và hoa tường vi làm chủ đạo, nước là sương mai mới lấy từ đỉnh núi Alpes ban sáng, ngài có hài lòng với điều này không?"
Mắt Diệp Hi phản ra ánh sáng xanh lục, ngửi mùi hương bò bít tết trong không khí, hỏi: "Bò bít tết kia là cho ai ăn?"
Quản gia mỉm cười nói: "Cho tất cả mọi người ngoại trừ ngài."
Diệp Hi: "..."
Quản gia: "Đồ ăn thường ngày của ngài luôn là hoa tươi và nước sương, sao thế ạ?"
Diệp Hi mắt tối sầm lại, suýt nữa tức sùi bọt mép!
Vốn không buồn tè, nhưng bị dọa thế này, nhất thời rất muốn tè!
"Ách, chào buổi sáng..." - Diệp Hi máy móc phất phất tay.
Lúc này, một vị nam hầu đứng gần Diệp Hi nhất cung kính vòng tới trước mặt Diệp Hi, vóc dáng
gã cao lớn, cao hơn Diệp Hi nửa đầu, âu phục màu đen bao bọc vòng eo tinh tế, quần tây cắt may khéo léo vây lấy đôi chân thon dài, giày da lau chùi đến sáng bóng, bên trong ống tay áo sơ mi phẳng phiu là mười ngón tay trắng nõn tinh xảo, vài sợi tóc ngân sắc buông thả sau tai, hơi che đi đôi mắt tím xinh đẹp, đôi mắt ấy chỉ thuộc về gương mặt hoàn mỹ, khóe môi hơi cong mang theo sủng nịch chết người.
Diệp Hi: "..."
Mặc đồ này chắc không phải quản gia chứ? Thế giới này đến cả diễn viên quần chúng cũng đẹp đến sao!?
Người nọ đi tới trước mặt Diệp Hi, đồng thời bên cạnh gã cũng hiện lên một bảng tóm tắt nhân vật nửa trong suốt --
Họ tên: Thượng Quan X (chỗ này tỉnh lược một trăm ký tự không có ý nghĩa.)
Thân phận: Quản gia.
Giới thiệu tóm tắt nhân vật: Quản gia lương một năm 1 tỉ, đời đời kiếp kiếp phục vụ vì Mộ Dung gia tộc, tính cách trung khuyển, điên cuồng mê luyến tiểu thiếu gia Mộ Dung, nhưng vì thân phận thấp kém nên không dám mở lời, tình yêu của nhóc nhà nghèo đã định trước bi kịch khiến lòng người chua xót...
Nhìn bản giới thiệu tóm tắt này, Diệp Hi nhất thời tức đến choáng đầu.
Nhóc nhà nghèo lương 1 tỷ/năm, cái giả thiết này nghe thôi cũng thấy ngứa răng cmn!
Tao đây lương mười vạn/năm còn không bằng thằng nhóc này!?
Lúc này, Thượng Quan mở miệng hỏi: "Tiểu thiếu gia, ngài làm sao vậy?"
Giọng nói thật từ tính!
"Không sao cả." - Diệp Hi vất bỏ ảo tưởng đố kỵ trong đầu.
Thượng Quan cưng chiều nở nụ cười, đưa tay sờ tóc xoăn của Diệp Hi: "Tóc tiểu thiếu gia đều xoắn vào rồi, tâm tình không tốt sao?"
Diệp Hi: "..."
Tâm tình biến hóa đều thông qua tóc mà rõ mồn một, như thế còn có riêng tư nữa hay không hả trời!
"Đúng rồi, wc ở đâu?" - Diệp Hi nôn nóng chuyển đề tài, bị một tiếng chào buổi sáng thiếu giá sợ suýt tè ra quần, giờ cần phải giải quyết vấn đề gấp!
"Xin hãy để tôi dẫn đường vì ngài." - Thượng Quan cung kính khom lưng chào, xoay người đi về phía trước. Dáng đi hắn thong thả tao nhã, mỗi bước đạp trên thảm hoa lệ phảng phấp như theo công thức tính, Diệp Hi buồn tè đi phía sau, nhịn không được mà thúc giục: "Có thể nhanh hơn không?"
Thượng Quan quay đầu nhìn qua Diệp Hi, không nhanh không chậm lộ ra nụ cười quyến rũ: "Có thể, thưa tiểu thiếu gia."
Diệp Hi nhất thời muốn táng cho gã một trận!
Hai người dùng tốc độ đi bộ đi trong biệt thự như mê cung khoảng mười phút, dọc đường đi khả năng đều do hệ thống sắp xếp, Thượng Quan luôn giảng về lịch sử gia tộc cho Diệp Hi nghe, nhưng vì Diệp Hi quá buồn tè nên không có tâm tình nghe, chỉ biết mình có sáu người anh khốc soái cuồng bá duệ, tên người trước còn dài hơn tên người sau, người trước so với người sau càng có thể khống chế mạch kinh tế toàn cầu, còn có bọn họ đều rất yêu thương đứa em út nhỏ tuổi này, mỗi người đều là đệ khống bị điên!
Một đống anh trai sủng mình là cái gì chứ, đều là giả thiết Mary chết tiệt, Diệp Hi vừa tập trung nghĩ vừa lau mồ hôi trên trán, đau thương hỏi: "Xin hỏi còn xa không?"
Thượng Quan lễ phép hồi đáp: "Thưa tiểu thiếu gia, đã đi một nửa."
Diệp Hi thống khổ: "Trong nhà chỉ có một phòng wc à!"
Thượng Quan dùng ngữ khí đương nhiên đáp: "Thưa thiếu gia, đúng thế."
Diệp Hi nhất thời lo lắng về vấn đề vệ sinh của hàng ngàn, hàng vạn người hầu hai bên hành lang.
Không, căn cứ theo giả thiết của thế giới nhiệm vụ này, có lẽ đám người hầu cũng không cần đi vệ sinh.
Nhưng vào lúc này vấn đề cần lo lắng hơn chính là... Diệp Hi sắp nghẹn chết rồi!
Dù cho Diệp Hi thấy làm mất chuyện mất liêm sỉ trong thế giới giả lập này không có gì ghê gớm, nhưng mấy nhân vật trong truyện này trông giống người thật như đúc, hoàn toàn không giống một NPC giả lập, Diệp Hi cắn răng, cuối cùng không thể quyết tâm tiểu tiện trước ánh mắt tôn kính của mấy vị người hầu này, không thể làm gì hơn là uốn éo người nhịn tiểu, bước sau theo sau quản gia chạy về phòng wc.
Từ phòng ngủ chạy nhanh tới phòng wc, mất 20 phút.
Cửa wc là hai cánh cửa ngược chiều, thiết kế vàng son lộng lẫy, thấy Diệp Hi đi tới, hai người hầu bên cửa một người mở một cánh cửa lớn, cách cửa wc mấy chục mét có một bồn cầu kim cương, một bồn tắm kim cương và một bồn rửa tay vàng ròng, ba đèn tường chiếu rọi vô cùng lấp lánh, dọc đường từ cửa vào đến bồn cầu đứng trải dài người hầu hai bên, trên tay mỗi người đều nâng một khay bạc, có đặt khăn mặt, kem đánh răng, bàn chải đánh răng, bấm móng tay, xà phòng thơm, sữa tắm, giấy vệ sinh, khăn ướt, áo tắm, vân vân...
Bên cạnh bồn cầu thế mà còn có một tên đang kéo đàn violon!
"..." - Diệp Hi ngổn ngang trong gió.
Không! Dám! Vào!
Quản gia ưu nhã khom người, nói: "Tiểu thiếu gia, mời ngài."
Diệp Hi uất ức dậm chân: "Có thể để bọn họ ra ngoài không?"
Đi tiểu trước mặt cả một đám người có ổn hay không hả!?
Quản gia dịu dàng cười, vỗ tay bốp một cái, nói: "Tất cả lui ra, để ta tự mình hầu hạ tiểu thiếu gia đi vệ sinh."
Diệp Hi sâu xa nói: "Anh cũng lui ra."
Đừng cho rằng tôi không biết anh thầm mến tôi!
Quản gia: "..."
Hơn trăm người rầm rầm đi ra ngoài wc, tâm lực Diệp Hi quá mệt mỏi, nhịn tiểu kẹp chặt chân, dùng tốc độ trăm mét trên giây chạy đến bên bồn cầu, cũng không cố kị bồn cầu kim cương, cởi quần móc cái thứ đã cương cứng tiểu ra, cùng lúc đó, trên mặt nước bồn cầu, bỗng xuất hiện một đường sắc bảy màu cầu vòng hoa mỹ!
Diệp Hi kinh sợ mà nhìn mình tiểu ra bảy màu.
Xanh đỏ tím vàng hồng nâu, từng dòng phân rõ ràng!
"Con bà nó!" - Diệp Hi sợ đến run tay, suýt chút nữa thì tiểu cầu vòng ra chân!
... Chẳng nhẽ mình còn có thêm bảy cái lỗ khác nhau.
Vậy thì khác gì cái vòi hoa sen!?
Giải quyết xong vấn đề trọng yếu, Diệp Hi run rẩy kiểm tra tiểu huynh đệ nhà mình, thật vui mừng khi phát hiện cấu tạo cơ thể mình không có gì đặc biệt, chỉ có một lỗ, không giống vòi hoa sen, cũng không biết sao còn phân ra bảy màu được...
"Haizz..." - Diệp Hi khổ tâm thở dài, nâng cằm ngồi trên bồn cầu kim cương, cảm giác tâm mệt.
Ngay cả đi vệ sinh cũng phiền toái như vậy, cuộc sống sau này biết sống sao!
Diệp Hi chưa từng nhớ mong căn phòng trọ đơn chật hẹp của mình như lúc này đây... Cậu cân nhắc một lúc, mở hệ thống click trợ giúp, giọng nam máy móc lạnh lùng xuất hiện: "Chào ngài, xin hỏi có thể giúp gì được ngài?"
Diệp Hi trong lòng ước ao hỏi: "Xin hỏi, tôi có thể để người ta chuyển phòng ngủ của tôi sang bên cạnh phòng wc được không?"
Giọng nam máy móc: "Không thể, cơ sở giả thiết không cho phép thay đổi."
Diệp Hi lại hỏi: "Vậy tôi có tiền như thế, mua một phòng nhỏ ở được không?"
Giọng nam máy móc: "Không thể, trong nguyên tác không có tình tiết này."
Diệp Hi tuyệt vọng: "Vậy chẳng lẽ tôi mỗi lần đi wc đều phải đi xa như vậy?"
Giọng nam máy móc: "Đúng thế."
Diệp Hi rít gào: "Loại thiết lập này không hề khoa học một chút nào!"
Giọng nam máy móc trầm mặc chốc lát, nói: "Oán niệm phát sinh từ ý niệm, thông qua việc ngài tự mình thể nghiệm thiết lập của tác giả, từ đó chứng minh thiết lập bên trong nguyên tác có thể thực hiện, có ăn khớp, có logic."
"..." - Diệp Hi một mặt táo bón.
Trả thù, đây là trả thù trắng trợn!
Diệp Hi phát sầu, quyết định sau này uống ít nước thôi, rồi mở hệ thống kiểm tra nhiệm vụ.
Nhiệm vụ thứ hai đã hoàn thành, quét cái thứ ba--
Rửa mặt xong, tới phòng ăn dùng bữa sáng. (0 1)
Diệp Hi hiểu rõ, mấy thứ nhiệm vụ tân thủ này chính là mấy nhiệm vụ hàng ngày, hệ thống chỉ thông qua phương thức nhiệm vụ để tuyên bố cho Diệp Hi làm quen với cuộc sống hàng ngày mà thôi.
Diệp Hi đứng dậy từ bồn cầu kim cương, đi thêm mười mấy mét đến trước bồn rửa tay vàng ròng, nhìn gương.
Chuyện sau khi tỉnh dậy liên tiếp phát sinh quá nhanh, cho tới giờ Diệp Hi vẫn chưa nghĩ tới chuyện dung mạo mình có thay đổi hay không, vì thế khi nhìn mình trong gương cậu lập tức kinh ngạc.
-- Người trong gương vẫn là bản thân, thế nhưng trở nên đẹp hơn ít.
Diệp Hi ở thế giới thật là một tiểu soái ca, là loại hình trắng trẻo thanh tú, đặc biệt rất được tiểu nữ sinh hoan nghênh, nhớ tới thời cấp 2 cấp ba đều mệnh danh là hot boy, một nụ cười hai lúm đồng tiền, rất có lực sát thương.
Mà lúc này trong gương, Diệp Hi như được bỏ thêm mắt kính mỹ nhan, ngũ quan nhìn ra có phần thay đổi, người vẫn là người kia nhưng trông tinh xảo đẹp đẽ hơn trước kia, dưới ánh đèn vàng ấm áp của phòng chiếu lên môi hồng răng trắng, mắt đen hun hút, giống như đi ra từ trong tiểu thuyết, là nhân vật chính không nhiễm bụi trần.
Cũng may không biết thành cái dạng kỳ ba nào đó... Diệp Hi soi gương một lúc, hài lòng với hình ảnh bản thân ở thế giới nhiệm vụ.
Đây là chuyện tốt nhất từ lúc phát sinh cho tới giờ, tâm tình sh tốt hơn, cánh hoa anh đào rơi trên bồn rửa tay, cậu đánh răng rửa mặt chải đầu.
Sau khi rửa mặt, Diệp Hi ra sức đẩy cửa nặng, đi ra wc.
Quản gia vẫn ưu nhã đứng chờ ở bên đại môn, từ phòng rửa tay đi ra ngoài. thấy Diệp Hi đi ra, liền tiến lên đón nói: "Tiểu thiếu gia, nên xuống tầng dùng bữa sáng."
Diệp Hi sụp vai, hỏi: "Chỗ này cách phòng ăn bao xa?"
Quản gia duy trì nụ cười hoàn hảo không chê vào đâu được: "Đi tầm mười phút."
Diệp Hi sống không còn gì luyến tiếc đi theo sau quản gia: "..."
Sau mười phút, cuối cùng Diệp Hi đến gần chỗ cần đến.
Từ lúc rời giường đến nay, chạy nhanh cũng cần nửa giờ, chỉ là khai vị tầm thường mà thôi.
"Tiểu thiếu gia, mời ngài ngồi." - Quản gia dẫn Diệp Hi đến bên chỗ ngồi có cái bàn dài tầm 200 mét, ngồi bên bàn trừ bỏ Diệp Hi còn có tám người khác. Trong đó có một đôi vợ chồng trung niên, căn cứ theo hệ thống nhắc nhở Diệp Hi biết họ là cha mẹ của vị Mộ Dung này, ngoài ra còn có sáu vị soái ca ca trong truyền thuyết, nhưng vì bàn quá dài nên mọi người ngồi rất xa, vì thế không thể trông thấy rõ mặt mũi cũng không thể chen mồm vào, cục diện vô cùng gấp rút.
Diệp Hi: "..."
Làm sao bây giờ, không chào hỏi trưởng bối là không lễ phép nhưng đứng dậy gào to cũng thật là thô lỗ, chẳng lẽ phải đi chào hỏi từng người, thế nhưng khoảng cách từng người đến người kia tầm trăm mét, biết đi đến bao giờ!
Hai ác ma - thiên sứ trong lòng Diệp Hi đang giao tranh, bỗng người hầu đã bưng đồ nhẹ nhàng bước tới, bưng một khay bạc qua. Diệp Hi bụng đói cồn cào muốn ăn một bữa tiệc sa hoa, cậu hít một hơi, ngửi thấy mùi thơm lan tỏa trong không khí, nhìn nhóm người hầu bưng lần lượt: súp, bò bít tết hạt tiêu đen, gan ngỗng, trứng cá muối, mì ý...
Bụng Diệp Hi không chịu thua kém, kêu òng ọc.
Quản nhiều thế nào gì, ăn no rồi hẵng tính tiếp! - Diệp Hi nghĩ vậy.
Một giây sau, trước mắt Diệp Hi liền xuất hiện thêm một mâm bạc lóng lánh, mà trong mâm đó, là một chùm cánh hoa đủ loại màu sắc, trên cánh hoa còn đọng sương mai...
Ngay khi Diệp Hi lâm vào trạng thái mộng bức, người bên cạnh đã đặt lên một ly rượu thủy tinh chân dài, bên trong chứa nửa chén nước.
Quản gia vô cùng trìu mến nói với Diệp Hi: "Tiểu thiếu gia, mấy món này là hoa tươi vì ngài mà vừa mới lấy trong hoa viên, ngày hôm nay dùng hoa anh đào và hoa tường vi làm chủ đạo, nước là sương mai mới lấy từ đỉnh núi Alpes ban sáng, ngài có hài lòng với điều này không?"
Mắt Diệp Hi phản ra ánh sáng xanh lục, ngửi mùi hương bò bít tết trong không khí, hỏi: "Bò bít tết kia là cho ai ăn?"
Quản gia mỉm cười nói: "Cho tất cả mọi người ngoại trừ ngài."
Diệp Hi: "..."
Quản gia: "Đồ ăn thường ngày của ngài luôn là hoa tươi và nước sương, sao thế ạ?"
Diệp Hi mắt tối sầm lại, suýt nữa tức sùi bọt mép!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất