Tả Thật Thế Giới Phái Mary Sue
Chương 51: Phiên ngoại 1
Lại một ngày kết thúc công việc phong phú và sung sướng, Diệp Hi giống như thường lệ, tự cho là đã ẩn nấp mà né qua tai mắt toàn công ty, ngọt ngào nắm tay ông xã dung dăng dung dẻ dắt về nhà. Sau đó cả hai người mỹ mãn ăn xong bữa cơm chiều, Thẩm Tu Lâm vén tay áo lau bàn, Diệp Hi vô cùng hiền huệ mà cầm chén bát đũa để vào trong bồn, sau đó xả nước rửa bát đũa.
Một ngày phân công việc nhà nặng nề thuận lợi hoàn thành!
Diệp Hi kỹ thuật diễn siêu nát khẽ thở dài một hơi, lau lau tay.
"Bảo bối vất vả rồi." Thẩm Tu Lâm ngầm hiểu ý vợ mà ca ngợi: "Có thể làm chứ?"
Mọi lúc mọi nơi đều phải dùng hết sức lực để khích lệ phu nhân!
"Còn được còn được." - Diệp Hi thâm trầm mà xua xua tay.
Khóe môi Thẩm Tu Lâm giương lên độ cung dịu dàng, hỏi: "Lát nữa em muốn đi đâu chơi?"
Diệp Hi hứng thú bừng bừng: "Tý nữa chúng ta qua Châu Âu tìm một trang viên chơi một ngày, anh thấy sao?"
Lý ra, mấy loại chuyện như đi du lịch châu Âu luôn phải đặt sẵn kế hoạch từ trước, phải làm chuẩn bị một số thứ, nhưng giọng điệu Diệp Hi nói ra câu này lại như "chúng ta xuống lầu đi dạo tán gẫu đi". Quỷ dị hơn chính là Thẩm Tu Lâm lại không hề do dự mà đáp ứng: "Được, lát nữa đi."
Vì thế rửa mặt tắm gội xong xuôi, hai người thay đồ ngủ nằm trên giường ôm nhau, ngựa quen đường cũ mà tiến vào thế giới nhiệm vụ...
Nửa năm trước vừa mới làm xong nhiệm vụ phiên ngoại trở về thế giới hiện thực, trong lòng còn mang sợ hãi - Diệp Hi còn khá mâu thuẫn với thế giới giả tưởng này, không muốn đi vào nó. Thẩm Tu Lâm lập tức thông qua đọc khẩu lệnh, cõng theo Diệp Hi trộm thử đi vào trong lúc ngủ mấy lần, sau đó cả hai phát hiện ra không chỉ có thể tiến vào thuận lợi mà còn có thể thuận lợi log out đúng như lời hệ thống đã nói. Hơn nữa sau khi thiết trí khẩu lệnh vào thế giới sẽ có thêm một chỗ rất tốt, đó chính là không cần chờ đến khi ngủ, chỉ cần đọc số lần khẩu lệnh quá quy định thì có thể nhanh chóng tiến vào thế giới giả tưởng, cho dù tiến vào hay là rời đi đều có thể tự khống chế.
Quả nhiên đây mới chính là bàn tay vàng đích thực!
Tuy thế giới giả tưởng không thể trao đổi vật chất như thế giới hiện thực, nhưng dù cho đó chỉ là ý thức cũng đã làm ra rất nhiều chuyện.
Ví dụ như...
Sau khi tiến vào thế giới, Diệp Hi và Thẩm Tu Lâm cùng nhau tỉnh dậy giữa chiếc giường rộng chín vạn mét vuông.
Không sai, từ ngày gả vào hào môn, chiếc giường bốn vạn mét vuông của Diệp Hi đã thăng cấp thành chín vạn mét vuông, trình độ xa hoa có thể nói là gấp đôi có thừa.
Thuận tiện KO người khác!
Sau khi tỉnh lại, Thẩm Tu Lâm bôn ba đến đầu giường, ấn chuông triệu hồi quản gia.
Tiếng chuông vang ba lần, cửa phòng ngủ ầm ầm mở ra, quản gia xuất hiện ở cửa chạy bộ một đường tới bên mép giường Thẩm Tu Lâm, cung kính cúi người: "Đại thiếu gia có gì phân phó?"
Bởi vì mỗi ngày đi đâu cũng phải chạy chậm, cho nên thể lực của quản gia rất tốt, chạy đến một đường cũng không hề đỏ mặt hay thở gấp.
Thẩm Tu Lâm uy nghiêm phân phó: "Kêu người thu dọn lâu đài cổ mà vài ngày trước tôi mua ở nước Y."
Quản gia đáp lời: "Thưa đại thiếu gia, lâu đài cổ đó vẫn luôn có người xử lý, cậu có thể tới bất cứ lúc nào."
Thẩm Tu Lâm vừa lòng gật đầu, nói: "Chuẩn bị máy bay trực thăng, chúng tôi sẽ đi ngay bây giờ."
Quản gia nhận mệnh, xoay người chạy bộ rời đi.
Vì thế một giờ sau, Diệp Hi và Thẩm Tu Lâm ngồi trên chiếc máy bay trực thăng vàng ròng 24k, lập tức bay tới đất nước Y.
Đúng vậy, ở trong thế giới này sự tồn tại của Nam Cung đại thiếu gia chính là thần, chỉ cầntrong tay nắm máy bay trực thăng vàng ròng là có thể bay đến bất cứ đâu trên trái đất!
Dựa vào đặc quyền siêu cấp não tàn của thế giới giả tưởng, Diệp Hi và Thẩm Tu Lâm thường xuyên du lịch nghỉ phép ở chốn này. Bởi vì sự tồn tại trên thế giới giả tưởng này không khác biệt mấy so với thế giới hiện thực, mấy thứ như danh lam thắng cảnh hay đồ cổ gì đó đều được hoàn nguyên một trăm phần trăm như thế giới thật, trong thế giới thật có quốc gia, nơi này cũng có. Thế nhưng, trong thế giới giả tưởng còn có nhiều quốc gia hơn cả trong thế giới hiện thực, nó như được căn cứ theo phép tính của hệ thống mà tự động sinh ra, nó dựa theo đại cương và phong cách của tác giả, kết hợp thêm tình huống bên ngoài thế giới thật, tự động tiến hành bổ sung hoàn thiện vào chỗ trống chưa được miêu tả cụ thể.
Cho nên đối với Diệp Hi và Thẩm Tu Lâm mà nói, đã không có nhiệm vụ thì đây là một nơi khá là thú vị...
Khi mọi người muốn đứng ngắm nhìn cảnh đẹp lại phải chịu đựng sự nhốn nháo của du khách, khi an tĩnh chụp một phô ảnh lưu niệm trở thành một hy vọng xa vời, thì ở nơi đây hai người lại có thể hưởng thụ phong cảnh xinh đẹp an tĩnh.
Đó là vì Thẩm Tu Lâm có thể tuyên bố lệnh giới nghiêm ở nơi này.
Chỉ cần Thẩm Tu Lâm ra lệnh một tiếng, thì vệ sĩ cuồn cuộn như lũ bao vây nơi bọn họ muốn đi thành một tường đồng vách sắt, bên trên đó còn xoay quanh một đống máy bay chiến cơ chiếu rọi, chặt chẽ giám thị bất cứ sinh vật nào trừ bỏ đại thiếu gia và đại thiếu phu nhân, đừng nói là du khách sống sờ sờ, ngay cả ruồi muỗi cũng đừng hòng xuyên qua tuyến phong tỏa của Nam Cung đại thiếu gia!
Thần kỳ nhất chính là, nhóm du khách trong thế giới này không chỉ không vui trước kế hoạch của đôi phu phu Nam Cung làm loạn chuyến du lịch của họ, ngược lại họ còn mừng rỡ như điên...
Đúng vậy, trong giả thiết nguyên tác, sau khi Nam Cung Vô Song và Mộ Dung Tuyệt Thế kết hôn thì trở thành cặp đôi vợ chồng lý tưởng của toàn thế giới, tượng trưng cho tình yêu hoàn mỹ trong sạch, tuy mỗi ngày hai người kia trừ bỏ yêu đương phành phạch là thì chẳng làm cái gì cả =))))), nhưng nhân dân toàn thế giới lại cố tình không trông thấy điều đó. Tất cả mọi người muôn miệng một lời ca tụng tình yêu của Nam Cung thiếu gia và Mộ Dung thiếu gia, đến cả những người vốn không hề tin tưởng tình yêu liền trở nên tin tưởng tình yêu!
Nhóm du khách cuồng nhiệt liên tiếp lôi điện thoại di động ra chụp lén đôi phu phu nhà Nam Cung - Mộ Dung, cho dù chụp không tới người nhưng chụp được cái máy bay trực thăng vàng ròng cũng đủ đem về nhà thổi phồng đến ba năm rồi! Mà ngay khi Thẩm Tu Lâm và Diệp Hi xuất hiện, nhóm du khách lập tức liều mình vọt về phía bọn họ, hò hét chói tai, bưng mặt hôn mê bất tỉnh, nhảy loạn đủ đường, để phòng chống bạo lực, đám vệ sĩ cầm kính chống đạn bao thành vòng vây để bảo vệ đôi phu phu hai người họ, vô số fan điên cuồng vươn cánh tay qua tường người, hiệu quả thị giác trông giống y như đám tang thi bạo động...
Trước nay chưa thấy qua cảnh này, Diệp Hi kinh hoảng bám víu lấy cánh tay Thẩm Tu Lâm, dán gắt gao vào hắn.
Nhóm du khách chung quanh lập tức phát ra từng tiếng thét chói tai! Bởi vì vị tiểu thiếu gia kiều nhu yếu ớt núp kia quá là manh! Có một số du khách còn mất lý trí mà tiến hành những đợt hít sâu kịch liệt, ý muốn sưu tầm một số không khí lượn lờ quanh thân Nam Cung phu phu, thậm chí có người vì hít sâu quá độ mà trúng gió khiến tay chân co giật té xỉu trên mặt đất!
Diệp Hi: "..."
Vì sao tác giả lại phải viết loại giả thiết râu ria nghiêm trọng đến mức này chứ!
Tóm lại, cho dù thế nào chăng đi nữa, Diệp Hi và Thẩm Tu Lâm vẫn được ngắm nhìn rất nhiều thứ trong thế giới giả tưởng này, rồi lại bị đám du khách phát rồ quá khích phá hết hứng thú ngắm cảnh.
Tiếc nuối duy nhất chính là không thể đem ảnh lưu niệm trở về thế giới hiện thực, nhưng khắc ghi trong lòng cũng không tồi, cũng có thể tùy lúc tới đó.
.... Mấy giờ sau, máy bay trực thăng của Nam Cung Vô Song đến trang viên quốc gia Y.
Quốc gia tên gọi là Y này là một quốc gia không có tồn tại trong thế giới hiện thực, tồn tại của nó trong thế giới này là một khối đất mở rộng giống như Châu Âu, văn hóa kiến trúc đất nước được tổng hợp từ mấy chục phong cách quốc gia, là hệ thống tự tiến hành sáng tạo chỗ trống của giả thuyết.
Khi hai người tới trang viên là đúng lúc mặt trời lên cao nhất, trong trang viên có một tòa lâu đài cổ chiếm diện tích lớn đến nghịch thiên, rộng đến nỗi liếc mắt một cái cũng không thể trông thấy đầu đuôi. Tường ngoài của lâu đài cổ làm từ đá ngầm màu xám, dưới ánh mặt trời phản chiếu tạo nên màu sắc thơ mộng như cung điện trong truyện cổ tích, có dây leo bò đầy mặt tường ngoài lâu đài cổ, lá xanh che phủ còn điểm xuyết mấy đóa hoa màu vàng, gió thổi qua, lá cây lay động, ngọn cây rung rinh vươn lên cao. Hình ảnh đẹp tưởng chừng như không có thật.
Mà bên ngoài lâu đài cổ là một tảng đồng cỏ mênh mang, rừng cây mọc um tùm, theo lời nói của quản gia phụ trách xử lý toàn lâu đài này, thì trong rừng cây còn có một hồ thiên nga mỹ lệ.
Đi xuống dưới trực thăng, đôi mắt Diệp Hi chưa từng dừng lại, vẫn luôn không ngừng ngắm nghía xung quanh, quả thật xem mãi cũng không đủ.
Làm một siêu cấp đại phú hào quả là sung sướng, cho dù đó chỉ là trong mơ! - Diệp Hi tự tán thưởng trong lòng, khi còn nhiệm vụ trong người, Diệp Hi vẫn chỉ thấy thế giới thật là quái đản, nhưng giờ lại dần dần cảm nhận đủ loại chỗ tốt của nơi này.
Dưới sự dẫn đường của quản gia tới tòa lâu đài cổ, Diệp Hi ghé bên tai Thẩm Tu Lâm nhỏ giọng nói: "Bây giờ em lại rất thích nhân thiết này của anh."
Thẩm Tu Lâm khẽ mỉm cười, khí thế bá vương lập tức ngưng tụ thành một hình trái tim.
Nơi hai người đi qua đều rải đầy cánh hoa tường vi đại diện cho niềm hạnh phúc của Diệp Hi, dọc đường đi của cả hai được rải thành một đường hoa.
Đây là một màn ngọt ngào đến cỡ nào!
Quản gia đưa hai người vào trong, dâng bản đồ tòa lâu đài cho hai người, cũng giới thiệu chi tiết công năng và phòng ốc trong lâu đài cổ.
Diệp Hi: "..."
Vị quản gia này thật là tri kỷ mà.
Thật ra, ngày thường Thẩm tổng ở trong tòa biệt thự kia cũng cần một tấm bản đồ, nếu có thêm một cái máy GPS thì càng tốt, bằng không đi lạc trong chính ngôi nhà của mình - loại chuyện này nghe kể thôi cũng thấy ngu người...
Quản gia đưa hai người đến phòng ngủ thì lui xuống, Diệp Hi và Thẩm Tu Lâm mỗi người đổi sang một bộ quần áo hưu nhàn, ngay sau đó Diệp Hi đẩy cửa sổ phòng ngủ nhìn ngắm ra bên ngoài. Độ cao nơi này khá cao so với mặt biển, không khí tươi mát se lạnh, thông qua cửa sổ có thể nhìn thấy mây vờn núi non chập trùng đằng xa tựa như một bức tranh thủy mặc, còn có một tòa xe lửa màu đỏ xinh xinh lượn qua chân núi, thấp thoáng còn nghe thấy tiếng xe lửa kêu tu tu.
"Thế nào, em thích nơi này chứ?" - Thẩm Tu Lâm ôm lấy Diệp Hi từ phía sau, môi như có như không cọ sau gáy Diệp Hi.
"Rất thích!" - Diệp Hi hoạt bát đáp lại, trong mắt long lanh sung sướng.
Lúc này, bên ngoài phòng ngủ truyền đến tiếng đập cửa, ngay sau đó có quản gia mang theo hai gã người hầu đẩy cửa mà vào.
"Đại thiếu gia, đại thiếu phu nhân, chúng tôi xin phép nhóm lò sưởi trong tường." - Quản gia nho nhã lễ độ nói.
Đúng vậy, lâu đài cổ có một lò sưởi trong tường, nghe qua thôi cũng có cảm giác như trong truyện cổ tích. Ở trong tưởng tượng Diệp Hi, có lẽ cảnh tượng đó chính là như vầy -- hai người ngồi trên chiếc ghế bập bênh, lò sưởi tỏa hơi ấm, nghe tiếng củi đốt kêu tí tách, chóp mũi lượn lờ mùi gỗ thơm, trong tay phủng một cuốn tiểu thuyết cổ điển dày được bọc bằng da dê, ngoài cửa sổ là màn đêm rạng ngời ánh sao, thỉnh thoảng còn nghe thấy tiếng gió thổi huýt qua rừng cây...
Theo lý thuyết, đây sẽ là một cảnh gia đình ấm áp!
Thế nhưng, ngay khi Diệp Hi chuyển ánh mắt tới cái lò sưởi trong tường cao gần bằng một tòa lầu hai tầng, cậu lập tức lờ mờ cảm thấy không ổn...
Quả nhiên, ngay sau khi hai người hầu dẫn đốt ngọn lửa, bọn họ búng tay một cái với bên ngoài. Thẩm Tu Lâm: "..."
Diệp Hi: "..."
Diệp Hi hỗn độn trong gió mà đi tới nơi cách lò sưởi không xa, cây gỗ cháy giống như một người khổng lồ đang tắm mình trong lửa, không chỉ không ấm áp mà còn vô cùng tráng lệ và thảm thiết! Mà vốn không khí se lạnh vì gần biển bỗng chốc trở nên nóng bức như luyện ngục!
Nhìn ngắm lò sưởi trong tường như một trận cháy rừng, Diệp Hi run rẩy từ bỏ ngay ý tưởng muốn qua đó ngồi ghế bập bênh...
Rốt cuộc thì đây cũng là lò sưởi trong tường của Nam Cung thiếu gia, sao có thể keo kiệt giống như tưởng tượng trong lòng Diệp Hi chứ!
Nhìn bộ dạng ngây như phỗng của Diệp Hi, Thẩm Tu Lâm không nhịn được mà mỉm cười.
Diệp Hi nghiêng đầu, nhìn hắn bằng một ánh mắt sâu kín: "..."
"Bảo bối muốn chơi gì nào?" - Thẩm Tu Lâm ho nhẹ một tiếng, nhanh chóng thu lại ý cười, khôi phục trạng thái trầm ổn bình tĩnh như thường ngày, hắn giơ tay giũ giũ bản đồ mà quản gia đưa cho hắn trước đó, chỉ lên bên trên, dò hỏi: "Hay là chúng ta đi săn thú trước nhé? Trên bản đồ có vẽ phía nam trang viên có một khu vực săn thú."
Lúc này, quản gia đợi ở một bên nhận mệnh xen mồm nói: "Đề nghị của đại thiếu gia rất tuyệt, khu săn thú đã chuẩn bị xong tất cả, bất cứ lúc nào cũng có thể sử dụng."
Săn thú nghe có vẻ rất vĩ đại, tuy sẽ không đi săn nhưng có thể tới xem náo nhiệt! Diệp Hi nghĩ vậy, cậu nhớ rõ Thẩm Tu Lâm ở thế giới hiện thực đôi khi sẽ đi tới tràng quán tập bắn tên, vừa hay lúc này có thể trổ tài, huống hồ con mồi trong thế giới giả tưởng không phải thật, cũng không cảm thấy tội cảm chi.
Vì thế, Diệp Hi hứng thú bừng bừng nói: "Được, chúng ta đi săn thú đi."
"Vâng, mời hai người đi theo thuộc hạ." - Quản gia đi lên trước dẫn đường, vừa đi vừa giới thiệu: "Khu vực săn thú trước mắt có một số động vật như là vịt rừng, thỏ rừng, hươu rừng, hổ Bangladesh, tinh tinh vùng núi Châu Phi, gấu ngựa Alaska, thằn lằn khổng lồ, mãng xà rừng Ozon,.. Nếu đại thiếu gia muốn săn bắt loại thú khác, thuộc hạ sẽ lập tức sắp xếp người đi tới nơi khác bắt."
Diệp Hi đột nhiên trở lòng không muốn đi: "..."
Phong cách từ hàng hươu rừng trở đi đã bắt đầu không đúng rồi thưa quản gia! Chúng tôi chỉ muốn đi bắt vịt rừng đơn thuần mà thôi!!!
Thẩm Tu Lâm bình tĩnh từ chối: "Không cần, có mấy con thú này là đủ rồi."
Dưới sự vây quanh của vệ sĩ và người hầu, Thẩm Tu Lâm và Diệp Hi đi tới khu vực săn thú tại phía nam trang viên.
Đủ loại kiểu dáng vũ khí bày biện thành hàng dài trước mặt hai người, có cả hỏa tiễn vác vai, súng máy Gatling, pháo đá, súng tỉa,... Thậm chí trên bãi cỏ còn có cả một chiếc xe tăng uy phong lẫm liệt!
Quản gia lộ ra ánh mắt mong chờ, nói: "Xin mời thiếu gia lựa chọn vũ khí thuận tay."
"..." - Thẩm Tu Lâm mặt vô cảm cầm lấy túi mũi tên và trường cung tại bên dưới hàng cuối cùng.
Cũng trong ánh mắt kinh hoảng của Diệp Hi mà bỏ cây gỗ ấy vào trong lò sưởi, ngọn lửa mảnh mai vặn vẹo cố liếm bề mặt cây gỗ, từng chút từng chút bén lửa lên cao, rất nhanh, lò sưởi trong tường bùng cháy lên ngọn lửa rực rỡ.
Quản gia ngẩn người một lúc, vẻ mặt sùng bái nói: "Không hổ là đại thiếu gia, dù sử dụng vũ khí lực sát thương nhỏ nhất cũng có thể nhẹ nhàng giết chết con mồi!"
Nhóm vệ sĩ và người hầu lập tức vỗ tay tán đồng, chung quanh vang lên tiếng vỗ tay kéo dài không dứt!
Diệp Hi: "..."
Mấy người suy nghĩ nhiều rồi, Thẩm tổng nhà tôi chỉ là không biết dùng mấy thứ kia mà thôi.
Vỗ tay xong, quản gia lại cung kính hỏi: "Đại thiếu gia muốn thả loài nào trước?"
Thẩm Tu Lâm bình tĩnh nói: "Vịt rừng và thỏ rừng."
Quản gia sửng sốt một lúc, ngữ khí chắc chắn nói: "Đại thiếu gia nhất định là lo lắng dã thú quá mức hung mãnh sẽ kinh hách đến đại thiếu phu nhân."
Nhóm vệ sĩ và người hầu lập tức cao giọng ca tụng đoạn tình yêu cảm động trời đất của Nam Cung Vô Song và Mộ Dung Tuyệt Thế!
Khóe miệng Diệp Hi run rẩy nhìn đám người này: "..."
Làm ơn, mãng xà rừng Ozon gì gì đó Thẩm tổng nhà tôi cũng sợ, đã hiểu chưa!
"Mệnh lệnh đại thiếu gia, thả vịt rừng, thỏ rừng!" - Theo một tiếng ra lệnh của quản gia, ở nơi không xa bất chợt trở nên ồn ào, một đám màu xám đen không ngừng đùn đẩy từ phía chân trời lan tới, Diệp Hi thấy một đội quân vịt rừng và thỏ rừng ồ ạt vọt tới phía này, vô số vịt rừng và thỏ rừng như sóng biển màu đen, lập tức thổi quét tất cả, che trời lấp đất. Vịt rừng kêu cạc cạc ồn ã khiến lỗ tai Diệp Hi không thể nghe thấy bất cứ âm thanh nào.
May mà không yêu cầu thả mãnh thú, bằng không... hình ảnh đó quả thật không dám nhìn thẳng!
Giữa hỗn loạn, Thẩm Tu Lâm bình tĩnh lấy mũi tên dẫn cung, mí mắt hắn chưa hề nâng lên, nhìn qua có vẻ rất tùy tiện.
Nhưng theo vèo một tiếng một mũi tên phá không mà ra, một con vịt rớt xuống từ trên trời, rơi phịch xuống mặt đất.
Đây là vì vịt bay quá dày đặc nên không cần nhắm cũng chuẩn, nhắm mắt bắn cũng rơi...
Nhưng đám vệ sĩ và người hầu xung quanh đều vỗ tay điên cuồng, ca ngợi tài nghệ bắn tên của đại thiếu gia đúng là thiên tài!
Đại thiếu gia nhà chúng ta bắn một mũi tên cũng không cần phải nhìn!
Hiển nhiên, Nam Cung thiếu gia trong nguyên tác chính là được người xung quanh sủng thành nhược trí...
Sau khi thành công săn được ba con thỏ rừng và hai con vịt rừng, lần săn thú này kết thúc viên mãn.
Trong đó có một con thỏ rừng là do Diệp Hi bắt được.
Thời điểm trên mặt đất đầy rẫy thỏ rừng, Diệp Hi khom lưng tùy tay chụp tới, bắt được lỗ tai con thỏ, sau đó dễ dàng xách lên.
Nhưng mà đối với một vị Mộ Dung tiểu thiếu gia "mong manh như ánh trăng" mà nói, thì một lần này tương đương với huyền thoại săn thú!
Vì thế đám vệ sĩ và người hầu xung quanh không ngừng cao giọng ca ngợi, nhận định Mộ Dung thiếu gia quả không hổ là người đàn ông sánh vai với đại thiếu gia nhà chúng ta, thế mà có thể tay không bắt sống thỏ trắng!
"..." - Da mặt luôn dày, thế mà Diệp Hi lại bị bọn họ khen đến đỏ mặt.
...
Đương nhiên thể nghiệm trọng điểm trong kỳ nghỉ phép ở trang viên không chỉ vậy, vì thế sau khi kết thúc săn bắn, Diệp Hi và Thẩm Tu Lâm lại đến trang trại bò sữa thử vắt sữa bò, rồi tự đút cho cừu ăn, rồi còn đi hái đủ loại quả mọng, còn cưỡi ngựa vài vòng trên trường đua ngựa, cuối cùng Thẩm Tu Lâm cho lui tất cả người hầu và vệ sĩ, nắm tay Diệp Hi dạo chơi trong khu rừng bí ẩn, tìm kiếm hồ thiên nga trong truyền thuyết.
Cây cối cao lớn dựng đứng được trồng hai bên sườn, trên đường mòn nhỏ loang lổ đầy rêu xanh, quanh không khí mang mùi ẩm thấp, mặt đất trơn trượt dễ ngã, Diệp Hi cởi giày cầm bên tay trái, tay phải giữ chặt Thẩm Tu Lâm, khoái hoạt mà đi chân trần dẫm lên đá phiến thô lệ, rêu xanh và lá rụng. Bởi vì đại thiếu phu nhân rất sợ sâu, cho nên mỗi ngày đám người hầu trong trang viên đều phải tiến hành kiểm tra từng tấc đất trong rừng, không buông tha bất cứ một con côn trùng nào, cho dù là sâu lông, hay là côn trùng!
Bởi vậy trong rừng cây vô cùng yên tĩnh, không hề có lấy một tiếng côn trùng kêu, chỉ có gió nhẹ thổi qua tán lá phát ra tiếng rào rạt, không khí trong rừng tươi mát, tản ra sức sống và mùi hương cỏ lá.
Diệp Hi hít từng hơi từng hơi không khí mới mẻ, sau đó nói với Thẩm Tu Lâm: "Mau mau, hít thật sâu, lọc phổi."
Thẩm Tu Lâm chậm rãi quay đầu nhìn cậu, chớp chớp mắt: "......"
Diệp Hi hít một hơi sâu, thần bí hề hề như giáo chủ tà giáo, nói: "Em cảm nhận được độc tố trong cơ thể em đang được thanh tẩy! Giống như sống lâu thêm mười năm nữa!"
Thẩm Tu Lâm bật cười, nhắc nhở: "Giờ chúng ta chỉ là một sóng điện não, em quên rồi sao?"
Diệp Hi bình tĩnh phủ nhận: "Đương nhiên là không quên, em chỉ nói giỡn thôi."
Nhưng trên thực tế vừa nãy cậu đã quên thật!
Bởi vì tất cả cảm nhận ở thế giới này rất giống như trong thế giới hiện thực, một khi không cẩn thận sẽ quên mất bản thân chỉ tồn tại ở chốn này bằng tinh thần mà thôi.
"Thế nhưng..." - Thẩm Tu Lâm vươn tay nhéo mặt Diệp Hi, nói: "Chúng ta ở nơi này mười năm, cũng không khác gì sống lâu thêm mười năm."
Tính toán trên thực tế, ở lại nơi này 500 năm cũng không vấn đề, bởi vì trong nguyên tác cũng không miêu tả quá trình nhân vật chính sinh lão bệnh tử, cho nên căn cứ theo hệ thống, nhân vật trong thế giới này sẽ không hề già hay là chết đi.
Cho nên mới nói, thật ra hai người đã nhặt được một cái tiện nghi cực lớn.
Cũng không biết bây giờ cảm tưởng của tác giả kia như thế nào đây...
Đi dọc theo đường mòn một lúc sau, trước mặt hai người xuất hiện một bờ hồ trong xanh lấp lánh, chung quanh hồ còn được bao quanh bởi bụi hoa xanh biếc, từng đóa hoa bách hợp tinh khôi, cây sơn chu điểm xuyết trên cành lá, từng loài cây cỏ như được bện thành thảm. Trên mặt nước còn có vài đôi thiên nga trắng đang tản du, thỉnh thoảng còn trông thấy thiên nga đen hiếm có. Cái cổ cao thon dài duyên dáng của những con thiên nga giao đáp bên nhau, hình thành nhiều hình trái tim, cảnh tượng vô cùng lãng mạn.
Diệp Hi và Thẩm Tu Lâm ngồi bên tảng đá lớn cạnh bờ hồ, ngọt ngào nói chuyện cùng nhau, thường thường còn dán bên nhau hôn trong chốc lát.
Thế rồi, có một con vịt rừng vô tình được trốn thoát trong lúc được thả, nó ngốc nghếch nhìn một đám thiên nga đang âu yếm trên mặt nước, rồi lại nhìn hai nhân loại không biết xấu hổ trước mắt.
Vịt rừng đột nhiên cảm thấy "vịt sinh" (tựa như nhân sinh ấy =))) của nó là một mảnh u ám thê lương: "..."
...
Hai người tản bộ bên ven hồ cũng được một lúc, rồi nắm tay nhau đi về phía lâu đài cổ. Ở phòng bếp, số lượng đầu bếp có thể sánh ngang với một đội quân đang bận rộn chuẩn bị bữa tối cho đại thiếu gia và đại thiếu phu nhân, xoong nồi vung chảo vàng ròng không ngừng nóng chảy biến dạng dưới nhiệt độ ngọn lửa cao đến một ngàn độ C, nhưng rất nhanh lại được thay thế bằng xoong nồi vung chảo mới. Rất là xa hoa!
Diệp Hi nhất thời hứng khởi đi vào phòng bếp tham quan: "..."
Hóa ra cơm thường ngày của Nam Cung đại thiếu gia đều làm như vậy sao! Một bữa cơm phải tốn bao nhiêu vàng vậy trời?
Nhưng ngẫm lại trên thế giới này còn có sự tồn tại của vương tử quốc gia X, có vẻ vàng không phải quá mức đáng giá...
Rất nhanh, nhóm đầu bếp lập tức chuẩn bị ra một bàn ăn tối phong phú, bày trên chiếc bàn dài hai trăm mét, trong đó còn bao gồm quả mọng Diệp Hi hái và vịt rừng, thỏ hoang Thẩm Tu Lâm săn bắt.
Vịt rừng và thỏ rừng được nướng đến khi da vàng giòn tan, dùng nĩa nhẹ nhàng cắt qua thì nước thịt béo ngậy chảy ra, sốt đặc chế phủ một lớp dày trên da, nước thịt và nước luộc hỗn hợp... Có người hầu dùng dao cắt ra từng miếng thịt nướng, róc phần xương, sau đó dâng đến trước mặt Thẩm Tu Lâm.
-- Còn trước mặt Diệp Hi vẫn bi thảm với một khay cánh hoa.
"Được rồi, đều lui xuống đi." - Thẩm Tu Lâm vẫy vẫy tay, nhóm người hầu lập tức lui ra, phòng ăn rộng lớn bỗng chốc chỉ còn hai người.
Ngay sau đó, Diệp Hi đẩy khay cánh hoa trước mặt mình, Thẩm Tu Lâm lại đẩy bàn ăn của mình đến trước mặt Diệp Hi, động tác hai người vô cùng ăn ý.
Sau đó, Diệp Hi lập tức yên tâm mà ăn không giới hạn.
Thịt thỏ rừng tự tay "săn bắt" được nướng rất ngon, quả mọng tự tay hái cũng rất ngọt! Sữa bò tự tay vắt làm thành kem ly cũng rất mát!
Đúng vậy, Diệp Hi cứ đại nghịch bất đạo ăn uống thả ga trong thế giới giả tưởng như vậy đấy..
Đó là do vài lần xuyên qua giữa thế giới hiện thực và thế giới giả tưởng, Diệp Hi và Thẩm Tu Lâm đã phát hiện ra một quy tắc, đó chính là, mặc kệ thời gian rời khỏi thế giới giả tưởng này vào lúc nào, đến khi trở về thế giới giả tưởng thì cả hai vẫn tỉnh dậy giữa chiếc giường chín vạn mét vuông, toàn thân thể ở trong trạng thái tốt nhất. Điều này cũng có nghĩa là, Diệp Hi phá vỡ nhân thiết mà ăn một bàn tiệc lớn nhưng chỉ cần rời khỏi thế giới đúng lúc thì có thể tránh khỏi trừng phạt......
Ăn xong bỏ chạy quả là kích thích!
Sau khi ăn xong, Diệp Hi và Thẩm Tu Lâm lại tới bên lò sưởi đã được sửa từ lò sưởi cháy rừng thành lò sưởi bình thường, cả hai ngồi trên ghế bập bênh, uống rượu vang đỏ được ủ 82 năm từ nhỏ trong trang viên, vượt qua một buổi tối ấm áp và vui vẻ.
Vào lúc này ở thế giới hiện thực, hai con khủng long to nhỏ vẫn cứ ngọt ngào ôm nhau ngủ, kim giây đồng hồ treo tường trên tường lấy tốc độ cực chậm quay vòng.
Tạch một tiếng vang nhỏ.
Một ngày phân công việc nhà nặng nề thuận lợi hoàn thành!
Diệp Hi kỹ thuật diễn siêu nát khẽ thở dài một hơi, lau lau tay.
"Bảo bối vất vả rồi." Thẩm Tu Lâm ngầm hiểu ý vợ mà ca ngợi: "Có thể làm chứ?"
Mọi lúc mọi nơi đều phải dùng hết sức lực để khích lệ phu nhân!
"Còn được còn được." - Diệp Hi thâm trầm mà xua xua tay.
Khóe môi Thẩm Tu Lâm giương lên độ cung dịu dàng, hỏi: "Lát nữa em muốn đi đâu chơi?"
Diệp Hi hứng thú bừng bừng: "Tý nữa chúng ta qua Châu Âu tìm một trang viên chơi một ngày, anh thấy sao?"
Lý ra, mấy loại chuyện như đi du lịch châu Âu luôn phải đặt sẵn kế hoạch từ trước, phải làm chuẩn bị một số thứ, nhưng giọng điệu Diệp Hi nói ra câu này lại như "chúng ta xuống lầu đi dạo tán gẫu đi". Quỷ dị hơn chính là Thẩm Tu Lâm lại không hề do dự mà đáp ứng: "Được, lát nữa đi."
Vì thế rửa mặt tắm gội xong xuôi, hai người thay đồ ngủ nằm trên giường ôm nhau, ngựa quen đường cũ mà tiến vào thế giới nhiệm vụ...
Nửa năm trước vừa mới làm xong nhiệm vụ phiên ngoại trở về thế giới hiện thực, trong lòng còn mang sợ hãi - Diệp Hi còn khá mâu thuẫn với thế giới giả tưởng này, không muốn đi vào nó. Thẩm Tu Lâm lập tức thông qua đọc khẩu lệnh, cõng theo Diệp Hi trộm thử đi vào trong lúc ngủ mấy lần, sau đó cả hai phát hiện ra không chỉ có thể tiến vào thuận lợi mà còn có thể thuận lợi log out đúng như lời hệ thống đã nói. Hơn nữa sau khi thiết trí khẩu lệnh vào thế giới sẽ có thêm một chỗ rất tốt, đó chính là không cần chờ đến khi ngủ, chỉ cần đọc số lần khẩu lệnh quá quy định thì có thể nhanh chóng tiến vào thế giới giả tưởng, cho dù tiến vào hay là rời đi đều có thể tự khống chế.
Quả nhiên đây mới chính là bàn tay vàng đích thực!
Tuy thế giới giả tưởng không thể trao đổi vật chất như thế giới hiện thực, nhưng dù cho đó chỉ là ý thức cũng đã làm ra rất nhiều chuyện.
Ví dụ như...
Sau khi tiến vào thế giới, Diệp Hi và Thẩm Tu Lâm cùng nhau tỉnh dậy giữa chiếc giường rộng chín vạn mét vuông.
Không sai, từ ngày gả vào hào môn, chiếc giường bốn vạn mét vuông của Diệp Hi đã thăng cấp thành chín vạn mét vuông, trình độ xa hoa có thể nói là gấp đôi có thừa.
Thuận tiện KO người khác!
Sau khi tỉnh lại, Thẩm Tu Lâm bôn ba đến đầu giường, ấn chuông triệu hồi quản gia.
Tiếng chuông vang ba lần, cửa phòng ngủ ầm ầm mở ra, quản gia xuất hiện ở cửa chạy bộ một đường tới bên mép giường Thẩm Tu Lâm, cung kính cúi người: "Đại thiếu gia có gì phân phó?"
Bởi vì mỗi ngày đi đâu cũng phải chạy chậm, cho nên thể lực của quản gia rất tốt, chạy đến một đường cũng không hề đỏ mặt hay thở gấp.
Thẩm Tu Lâm uy nghiêm phân phó: "Kêu người thu dọn lâu đài cổ mà vài ngày trước tôi mua ở nước Y."
Quản gia đáp lời: "Thưa đại thiếu gia, lâu đài cổ đó vẫn luôn có người xử lý, cậu có thể tới bất cứ lúc nào."
Thẩm Tu Lâm vừa lòng gật đầu, nói: "Chuẩn bị máy bay trực thăng, chúng tôi sẽ đi ngay bây giờ."
Quản gia nhận mệnh, xoay người chạy bộ rời đi.
Vì thế một giờ sau, Diệp Hi và Thẩm Tu Lâm ngồi trên chiếc máy bay trực thăng vàng ròng 24k, lập tức bay tới đất nước Y.
Đúng vậy, ở trong thế giới này sự tồn tại của Nam Cung đại thiếu gia chính là thần, chỉ cầntrong tay nắm máy bay trực thăng vàng ròng là có thể bay đến bất cứ đâu trên trái đất!
Dựa vào đặc quyền siêu cấp não tàn của thế giới giả tưởng, Diệp Hi và Thẩm Tu Lâm thường xuyên du lịch nghỉ phép ở chốn này. Bởi vì sự tồn tại trên thế giới giả tưởng này không khác biệt mấy so với thế giới hiện thực, mấy thứ như danh lam thắng cảnh hay đồ cổ gì đó đều được hoàn nguyên một trăm phần trăm như thế giới thật, trong thế giới thật có quốc gia, nơi này cũng có. Thế nhưng, trong thế giới giả tưởng còn có nhiều quốc gia hơn cả trong thế giới hiện thực, nó như được căn cứ theo phép tính của hệ thống mà tự động sinh ra, nó dựa theo đại cương và phong cách của tác giả, kết hợp thêm tình huống bên ngoài thế giới thật, tự động tiến hành bổ sung hoàn thiện vào chỗ trống chưa được miêu tả cụ thể.
Cho nên đối với Diệp Hi và Thẩm Tu Lâm mà nói, đã không có nhiệm vụ thì đây là một nơi khá là thú vị...
Khi mọi người muốn đứng ngắm nhìn cảnh đẹp lại phải chịu đựng sự nhốn nháo của du khách, khi an tĩnh chụp một phô ảnh lưu niệm trở thành một hy vọng xa vời, thì ở nơi đây hai người lại có thể hưởng thụ phong cảnh xinh đẹp an tĩnh.
Đó là vì Thẩm Tu Lâm có thể tuyên bố lệnh giới nghiêm ở nơi này.
Chỉ cần Thẩm Tu Lâm ra lệnh một tiếng, thì vệ sĩ cuồn cuộn như lũ bao vây nơi bọn họ muốn đi thành một tường đồng vách sắt, bên trên đó còn xoay quanh một đống máy bay chiến cơ chiếu rọi, chặt chẽ giám thị bất cứ sinh vật nào trừ bỏ đại thiếu gia và đại thiếu phu nhân, đừng nói là du khách sống sờ sờ, ngay cả ruồi muỗi cũng đừng hòng xuyên qua tuyến phong tỏa của Nam Cung đại thiếu gia!
Thần kỳ nhất chính là, nhóm du khách trong thế giới này không chỉ không vui trước kế hoạch của đôi phu phu Nam Cung làm loạn chuyến du lịch của họ, ngược lại họ còn mừng rỡ như điên...
Đúng vậy, trong giả thiết nguyên tác, sau khi Nam Cung Vô Song và Mộ Dung Tuyệt Thế kết hôn thì trở thành cặp đôi vợ chồng lý tưởng của toàn thế giới, tượng trưng cho tình yêu hoàn mỹ trong sạch, tuy mỗi ngày hai người kia trừ bỏ yêu đương phành phạch là thì chẳng làm cái gì cả =))))), nhưng nhân dân toàn thế giới lại cố tình không trông thấy điều đó. Tất cả mọi người muôn miệng một lời ca tụng tình yêu của Nam Cung thiếu gia và Mộ Dung thiếu gia, đến cả những người vốn không hề tin tưởng tình yêu liền trở nên tin tưởng tình yêu!
Nhóm du khách cuồng nhiệt liên tiếp lôi điện thoại di động ra chụp lén đôi phu phu nhà Nam Cung - Mộ Dung, cho dù chụp không tới người nhưng chụp được cái máy bay trực thăng vàng ròng cũng đủ đem về nhà thổi phồng đến ba năm rồi! Mà ngay khi Thẩm Tu Lâm và Diệp Hi xuất hiện, nhóm du khách lập tức liều mình vọt về phía bọn họ, hò hét chói tai, bưng mặt hôn mê bất tỉnh, nhảy loạn đủ đường, để phòng chống bạo lực, đám vệ sĩ cầm kính chống đạn bao thành vòng vây để bảo vệ đôi phu phu hai người họ, vô số fan điên cuồng vươn cánh tay qua tường người, hiệu quả thị giác trông giống y như đám tang thi bạo động...
Trước nay chưa thấy qua cảnh này, Diệp Hi kinh hoảng bám víu lấy cánh tay Thẩm Tu Lâm, dán gắt gao vào hắn.
Nhóm du khách chung quanh lập tức phát ra từng tiếng thét chói tai! Bởi vì vị tiểu thiếu gia kiều nhu yếu ớt núp kia quá là manh! Có một số du khách còn mất lý trí mà tiến hành những đợt hít sâu kịch liệt, ý muốn sưu tầm một số không khí lượn lờ quanh thân Nam Cung phu phu, thậm chí có người vì hít sâu quá độ mà trúng gió khiến tay chân co giật té xỉu trên mặt đất!
Diệp Hi: "..."
Vì sao tác giả lại phải viết loại giả thiết râu ria nghiêm trọng đến mức này chứ!
Tóm lại, cho dù thế nào chăng đi nữa, Diệp Hi và Thẩm Tu Lâm vẫn được ngắm nhìn rất nhiều thứ trong thế giới giả tưởng này, rồi lại bị đám du khách phát rồ quá khích phá hết hứng thú ngắm cảnh.
Tiếc nuối duy nhất chính là không thể đem ảnh lưu niệm trở về thế giới hiện thực, nhưng khắc ghi trong lòng cũng không tồi, cũng có thể tùy lúc tới đó.
.... Mấy giờ sau, máy bay trực thăng của Nam Cung Vô Song đến trang viên quốc gia Y.
Quốc gia tên gọi là Y này là một quốc gia không có tồn tại trong thế giới hiện thực, tồn tại của nó trong thế giới này là một khối đất mở rộng giống như Châu Âu, văn hóa kiến trúc đất nước được tổng hợp từ mấy chục phong cách quốc gia, là hệ thống tự tiến hành sáng tạo chỗ trống của giả thuyết.
Khi hai người tới trang viên là đúng lúc mặt trời lên cao nhất, trong trang viên có một tòa lâu đài cổ chiếm diện tích lớn đến nghịch thiên, rộng đến nỗi liếc mắt một cái cũng không thể trông thấy đầu đuôi. Tường ngoài của lâu đài cổ làm từ đá ngầm màu xám, dưới ánh mặt trời phản chiếu tạo nên màu sắc thơ mộng như cung điện trong truyện cổ tích, có dây leo bò đầy mặt tường ngoài lâu đài cổ, lá xanh che phủ còn điểm xuyết mấy đóa hoa màu vàng, gió thổi qua, lá cây lay động, ngọn cây rung rinh vươn lên cao. Hình ảnh đẹp tưởng chừng như không có thật.
Mà bên ngoài lâu đài cổ là một tảng đồng cỏ mênh mang, rừng cây mọc um tùm, theo lời nói của quản gia phụ trách xử lý toàn lâu đài này, thì trong rừng cây còn có một hồ thiên nga mỹ lệ.
Đi xuống dưới trực thăng, đôi mắt Diệp Hi chưa từng dừng lại, vẫn luôn không ngừng ngắm nghía xung quanh, quả thật xem mãi cũng không đủ.
Làm một siêu cấp đại phú hào quả là sung sướng, cho dù đó chỉ là trong mơ! - Diệp Hi tự tán thưởng trong lòng, khi còn nhiệm vụ trong người, Diệp Hi vẫn chỉ thấy thế giới thật là quái đản, nhưng giờ lại dần dần cảm nhận đủ loại chỗ tốt của nơi này.
Dưới sự dẫn đường của quản gia tới tòa lâu đài cổ, Diệp Hi ghé bên tai Thẩm Tu Lâm nhỏ giọng nói: "Bây giờ em lại rất thích nhân thiết này của anh."
Thẩm Tu Lâm khẽ mỉm cười, khí thế bá vương lập tức ngưng tụ thành một hình trái tim.
Nơi hai người đi qua đều rải đầy cánh hoa tường vi đại diện cho niềm hạnh phúc của Diệp Hi, dọc đường đi của cả hai được rải thành một đường hoa.
Đây là một màn ngọt ngào đến cỡ nào!
Quản gia đưa hai người vào trong, dâng bản đồ tòa lâu đài cho hai người, cũng giới thiệu chi tiết công năng và phòng ốc trong lâu đài cổ.
Diệp Hi: "..."
Vị quản gia này thật là tri kỷ mà.
Thật ra, ngày thường Thẩm tổng ở trong tòa biệt thự kia cũng cần một tấm bản đồ, nếu có thêm một cái máy GPS thì càng tốt, bằng không đi lạc trong chính ngôi nhà của mình - loại chuyện này nghe kể thôi cũng thấy ngu người...
Quản gia đưa hai người đến phòng ngủ thì lui xuống, Diệp Hi và Thẩm Tu Lâm mỗi người đổi sang một bộ quần áo hưu nhàn, ngay sau đó Diệp Hi đẩy cửa sổ phòng ngủ nhìn ngắm ra bên ngoài. Độ cao nơi này khá cao so với mặt biển, không khí tươi mát se lạnh, thông qua cửa sổ có thể nhìn thấy mây vờn núi non chập trùng đằng xa tựa như một bức tranh thủy mặc, còn có một tòa xe lửa màu đỏ xinh xinh lượn qua chân núi, thấp thoáng còn nghe thấy tiếng xe lửa kêu tu tu.
"Thế nào, em thích nơi này chứ?" - Thẩm Tu Lâm ôm lấy Diệp Hi từ phía sau, môi như có như không cọ sau gáy Diệp Hi.
"Rất thích!" - Diệp Hi hoạt bát đáp lại, trong mắt long lanh sung sướng.
Lúc này, bên ngoài phòng ngủ truyền đến tiếng đập cửa, ngay sau đó có quản gia mang theo hai gã người hầu đẩy cửa mà vào.
"Đại thiếu gia, đại thiếu phu nhân, chúng tôi xin phép nhóm lò sưởi trong tường." - Quản gia nho nhã lễ độ nói.
Đúng vậy, lâu đài cổ có một lò sưởi trong tường, nghe qua thôi cũng có cảm giác như trong truyện cổ tích. Ở trong tưởng tượng Diệp Hi, có lẽ cảnh tượng đó chính là như vầy -- hai người ngồi trên chiếc ghế bập bênh, lò sưởi tỏa hơi ấm, nghe tiếng củi đốt kêu tí tách, chóp mũi lượn lờ mùi gỗ thơm, trong tay phủng một cuốn tiểu thuyết cổ điển dày được bọc bằng da dê, ngoài cửa sổ là màn đêm rạng ngời ánh sao, thỉnh thoảng còn nghe thấy tiếng gió thổi huýt qua rừng cây...
Theo lý thuyết, đây sẽ là một cảnh gia đình ấm áp!
Thế nhưng, ngay khi Diệp Hi chuyển ánh mắt tới cái lò sưởi trong tường cao gần bằng một tòa lầu hai tầng, cậu lập tức lờ mờ cảm thấy không ổn...
Quả nhiên, ngay sau khi hai người hầu dẫn đốt ngọn lửa, bọn họ búng tay một cái với bên ngoài. Thẩm Tu Lâm: "..."
Diệp Hi: "..."
Diệp Hi hỗn độn trong gió mà đi tới nơi cách lò sưởi không xa, cây gỗ cháy giống như một người khổng lồ đang tắm mình trong lửa, không chỉ không ấm áp mà còn vô cùng tráng lệ và thảm thiết! Mà vốn không khí se lạnh vì gần biển bỗng chốc trở nên nóng bức như luyện ngục!
Nhìn ngắm lò sưởi trong tường như một trận cháy rừng, Diệp Hi run rẩy từ bỏ ngay ý tưởng muốn qua đó ngồi ghế bập bênh...
Rốt cuộc thì đây cũng là lò sưởi trong tường của Nam Cung thiếu gia, sao có thể keo kiệt giống như tưởng tượng trong lòng Diệp Hi chứ!
Nhìn bộ dạng ngây như phỗng của Diệp Hi, Thẩm Tu Lâm không nhịn được mà mỉm cười.
Diệp Hi nghiêng đầu, nhìn hắn bằng một ánh mắt sâu kín: "..."
"Bảo bối muốn chơi gì nào?" - Thẩm Tu Lâm ho nhẹ một tiếng, nhanh chóng thu lại ý cười, khôi phục trạng thái trầm ổn bình tĩnh như thường ngày, hắn giơ tay giũ giũ bản đồ mà quản gia đưa cho hắn trước đó, chỉ lên bên trên, dò hỏi: "Hay là chúng ta đi săn thú trước nhé? Trên bản đồ có vẽ phía nam trang viên có một khu vực săn thú."
Lúc này, quản gia đợi ở một bên nhận mệnh xen mồm nói: "Đề nghị của đại thiếu gia rất tuyệt, khu săn thú đã chuẩn bị xong tất cả, bất cứ lúc nào cũng có thể sử dụng."
Săn thú nghe có vẻ rất vĩ đại, tuy sẽ không đi săn nhưng có thể tới xem náo nhiệt! Diệp Hi nghĩ vậy, cậu nhớ rõ Thẩm Tu Lâm ở thế giới hiện thực đôi khi sẽ đi tới tràng quán tập bắn tên, vừa hay lúc này có thể trổ tài, huống hồ con mồi trong thế giới giả tưởng không phải thật, cũng không cảm thấy tội cảm chi.
Vì thế, Diệp Hi hứng thú bừng bừng nói: "Được, chúng ta đi săn thú đi."
"Vâng, mời hai người đi theo thuộc hạ." - Quản gia đi lên trước dẫn đường, vừa đi vừa giới thiệu: "Khu vực săn thú trước mắt có một số động vật như là vịt rừng, thỏ rừng, hươu rừng, hổ Bangladesh, tinh tinh vùng núi Châu Phi, gấu ngựa Alaska, thằn lằn khổng lồ, mãng xà rừng Ozon,.. Nếu đại thiếu gia muốn săn bắt loại thú khác, thuộc hạ sẽ lập tức sắp xếp người đi tới nơi khác bắt."
Diệp Hi đột nhiên trở lòng không muốn đi: "..."
Phong cách từ hàng hươu rừng trở đi đã bắt đầu không đúng rồi thưa quản gia! Chúng tôi chỉ muốn đi bắt vịt rừng đơn thuần mà thôi!!!
Thẩm Tu Lâm bình tĩnh từ chối: "Không cần, có mấy con thú này là đủ rồi."
Dưới sự vây quanh của vệ sĩ và người hầu, Thẩm Tu Lâm và Diệp Hi đi tới khu vực săn thú tại phía nam trang viên.
Đủ loại kiểu dáng vũ khí bày biện thành hàng dài trước mặt hai người, có cả hỏa tiễn vác vai, súng máy Gatling, pháo đá, súng tỉa,... Thậm chí trên bãi cỏ còn có cả một chiếc xe tăng uy phong lẫm liệt!
Quản gia lộ ra ánh mắt mong chờ, nói: "Xin mời thiếu gia lựa chọn vũ khí thuận tay."
"..." - Thẩm Tu Lâm mặt vô cảm cầm lấy túi mũi tên và trường cung tại bên dưới hàng cuối cùng.
Cũng trong ánh mắt kinh hoảng của Diệp Hi mà bỏ cây gỗ ấy vào trong lò sưởi, ngọn lửa mảnh mai vặn vẹo cố liếm bề mặt cây gỗ, từng chút từng chút bén lửa lên cao, rất nhanh, lò sưởi trong tường bùng cháy lên ngọn lửa rực rỡ.
Quản gia ngẩn người một lúc, vẻ mặt sùng bái nói: "Không hổ là đại thiếu gia, dù sử dụng vũ khí lực sát thương nhỏ nhất cũng có thể nhẹ nhàng giết chết con mồi!"
Nhóm vệ sĩ và người hầu lập tức vỗ tay tán đồng, chung quanh vang lên tiếng vỗ tay kéo dài không dứt!
Diệp Hi: "..."
Mấy người suy nghĩ nhiều rồi, Thẩm tổng nhà tôi chỉ là không biết dùng mấy thứ kia mà thôi.
Vỗ tay xong, quản gia lại cung kính hỏi: "Đại thiếu gia muốn thả loài nào trước?"
Thẩm Tu Lâm bình tĩnh nói: "Vịt rừng và thỏ rừng."
Quản gia sửng sốt một lúc, ngữ khí chắc chắn nói: "Đại thiếu gia nhất định là lo lắng dã thú quá mức hung mãnh sẽ kinh hách đến đại thiếu phu nhân."
Nhóm vệ sĩ và người hầu lập tức cao giọng ca tụng đoạn tình yêu cảm động trời đất của Nam Cung Vô Song và Mộ Dung Tuyệt Thế!
Khóe miệng Diệp Hi run rẩy nhìn đám người này: "..."
Làm ơn, mãng xà rừng Ozon gì gì đó Thẩm tổng nhà tôi cũng sợ, đã hiểu chưa!
"Mệnh lệnh đại thiếu gia, thả vịt rừng, thỏ rừng!" - Theo một tiếng ra lệnh của quản gia, ở nơi không xa bất chợt trở nên ồn ào, một đám màu xám đen không ngừng đùn đẩy từ phía chân trời lan tới, Diệp Hi thấy một đội quân vịt rừng và thỏ rừng ồ ạt vọt tới phía này, vô số vịt rừng và thỏ rừng như sóng biển màu đen, lập tức thổi quét tất cả, che trời lấp đất. Vịt rừng kêu cạc cạc ồn ã khiến lỗ tai Diệp Hi không thể nghe thấy bất cứ âm thanh nào.
May mà không yêu cầu thả mãnh thú, bằng không... hình ảnh đó quả thật không dám nhìn thẳng!
Giữa hỗn loạn, Thẩm Tu Lâm bình tĩnh lấy mũi tên dẫn cung, mí mắt hắn chưa hề nâng lên, nhìn qua có vẻ rất tùy tiện.
Nhưng theo vèo một tiếng một mũi tên phá không mà ra, một con vịt rớt xuống từ trên trời, rơi phịch xuống mặt đất.
Đây là vì vịt bay quá dày đặc nên không cần nhắm cũng chuẩn, nhắm mắt bắn cũng rơi...
Nhưng đám vệ sĩ và người hầu xung quanh đều vỗ tay điên cuồng, ca ngợi tài nghệ bắn tên của đại thiếu gia đúng là thiên tài!
Đại thiếu gia nhà chúng ta bắn một mũi tên cũng không cần phải nhìn!
Hiển nhiên, Nam Cung thiếu gia trong nguyên tác chính là được người xung quanh sủng thành nhược trí...
Sau khi thành công săn được ba con thỏ rừng và hai con vịt rừng, lần săn thú này kết thúc viên mãn.
Trong đó có một con thỏ rừng là do Diệp Hi bắt được.
Thời điểm trên mặt đất đầy rẫy thỏ rừng, Diệp Hi khom lưng tùy tay chụp tới, bắt được lỗ tai con thỏ, sau đó dễ dàng xách lên.
Nhưng mà đối với một vị Mộ Dung tiểu thiếu gia "mong manh như ánh trăng" mà nói, thì một lần này tương đương với huyền thoại săn thú!
Vì thế đám vệ sĩ và người hầu xung quanh không ngừng cao giọng ca ngợi, nhận định Mộ Dung thiếu gia quả không hổ là người đàn ông sánh vai với đại thiếu gia nhà chúng ta, thế mà có thể tay không bắt sống thỏ trắng!
"..." - Da mặt luôn dày, thế mà Diệp Hi lại bị bọn họ khen đến đỏ mặt.
...
Đương nhiên thể nghiệm trọng điểm trong kỳ nghỉ phép ở trang viên không chỉ vậy, vì thế sau khi kết thúc săn bắn, Diệp Hi và Thẩm Tu Lâm lại đến trang trại bò sữa thử vắt sữa bò, rồi tự đút cho cừu ăn, rồi còn đi hái đủ loại quả mọng, còn cưỡi ngựa vài vòng trên trường đua ngựa, cuối cùng Thẩm Tu Lâm cho lui tất cả người hầu và vệ sĩ, nắm tay Diệp Hi dạo chơi trong khu rừng bí ẩn, tìm kiếm hồ thiên nga trong truyền thuyết.
Cây cối cao lớn dựng đứng được trồng hai bên sườn, trên đường mòn nhỏ loang lổ đầy rêu xanh, quanh không khí mang mùi ẩm thấp, mặt đất trơn trượt dễ ngã, Diệp Hi cởi giày cầm bên tay trái, tay phải giữ chặt Thẩm Tu Lâm, khoái hoạt mà đi chân trần dẫm lên đá phiến thô lệ, rêu xanh và lá rụng. Bởi vì đại thiếu phu nhân rất sợ sâu, cho nên mỗi ngày đám người hầu trong trang viên đều phải tiến hành kiểm tra từng tấc đất trong rừng, không buông tha bất cứ một con côn trùng nào, cho dù là sâu lông, hay là côn trùng!
Bởi vậy trong rừng cây vô cùng yên tĩnh, không hề có lấy một tiếng côn trùng kêu, chỉ có gió nhẹ thổi qua tán lá phát ra tiếng rào rạt, không khí trong rừng tươi mát, tản ra sức sống và mùi hương cỏ lá.
Diệp Hi hít từng hơi từng hơi không khí mới mẻ, sau đó nói với Thẩm Tu Lâm: "Mau mau, hít thật sâu, lọc phổi."
Thẩm Tu Lâm chậm rãi quay đầu nhìn cậu, chớp chớp mắt: "......"
Diệp Hi hít một hơi sâu, thần bí hề hề như giáo chủ tà giáo, nói: "Em cảm nhận được độc tố trong cơ thể em đang được thanh tẩy! Giống như sống lâu thêm mười năm nữa!"
Thẩm Tu Lâm bật cười, nhắc nhở: "Giờ chúng ta chỉ là một sóng điện não, em quên rồi sao?"
Diệp Hi bình tĩnh phủ nhận: "Đương nhiên là không quên, em chỉ nói giỡn thôi."
Nhưng trên thực tế vừa nãy cậu đã quên thật!
Bởi vì tất cả cảm nhận ở thế giới này rất giống như trong thế giới hiện thực, một khi không cẩn thận sẽ quên mất bản thân chỉ tồn tại ở chốn này bằng tinh thần mà thôi.
"Thế nhưng..." - Thẩm Tu Lâm vươn tay nhéo mặt Diệp Hi, nói: "Chúng ta ở nơi này mười năm, cũng không khác gì sống lâu thêm mười năm."
Tính toán trên thực tế, ở lại nơi này 500 năm cũng không vấn đề, bởi vì trong nguyên tác cũng không miêu tả quá trình nhân vật chính sinh lão bệnh tử, cho nên căn cứ theo hệ thống, nhân vật trong thế giới này sẽ không hề già hay là chết đi.
Cho nên mới nói, thật ra hai người đã nhặt được một cái tiện nghi cực lớn.
Cũng không biết bây giờ cảm tưởng của tác giả kia như thế nào đây...
Đi dọc theo đường mòn một lúc sau, trước mặt hai người xuất hiện một bờ hồ trong xanh lấp lánh, chung quanh hồ còn được bao quanh bởi bụi hoa xanh biếc, từng đóa hoa bách hợp tinh khôi, cây sơn chu điểm xuyết trên cành lá, từng loài cây cỏ như được bện thành thảm. Trên mặt nước còn có vài đôi thiên nga trắng đang tản du, thỉnh thoảng còn trông thấy thiên nga đen hiếm có. Cái cổ cao thon dài duyên dáng của những con thiên nga giao đáp bên nhau, hình thành nhiều hình trái tim, cảnh tượng vô cùng lãng mạn.
Diệp Hi và Thẩm Tu Lâm ngồi bên tảng đá lớn cạnh bờ hồ, ngọt ngào nói chuyện cùng nhau, thường thường còn dán bên nhau hôn trong chốc lát.
Thế rồi, có một con vịt rừng vô tình được trốn thoát trong lúc được thả, nó ngốc nghếch nhìn một đám thiên nga đang âu yếm trên mặt nước, rồi lại nhìn hai nhân loại không biết xấu hổ trước mắt.
Vịt rừng đột nhiên cảm thấy "vịt sinh" (tựa như nhân sinh ấy =))) của nó là một mảnh u ám thê lương: "..."
...
Hai người tản bộ bên ven hồ cũng được một lúc, rồi nắm tay nhau đi về phía lâu đài cổ. Ở phòng bếp, số lượng đầu bếp có thể sánh ngang với một đội quân đang bận rộn chuẩn bị bữa tối cho đại thiếu gia và đại thiếu phu nhân, xoong nồi vung chảo vàng ròng không ngừng nóng chảy biến dạng dưới nhiệt độ ngọn lửa cao đến một ngàn độ C, nhưng rất nhanh lại được thay thế bằng xoong nồi vung chảo mới. Rất là xa hoa!
Diệp Hi nhất thời hứng khởi đi vào phòng bếp tham quan: "..."
Hóa ra cơm thường ngày của Nam Cung đại thiếu gia đều làm như vậy sao! Một bữa cơm phải tốn bao nhiêu vàng vậy trời?
Nhưng ngẫm lại trên thế giới này còn có sự tồn tại của vương tử quốc gia X, có vẻ vàng không phải quá mức đáng giá...
Rất nhanh, nhóm đầu bếp lập tức chuẩn bị ra một bàn ăn tối phong phú, bày trên chiếc bàn dài hai trăm mét, trong đó còn bao gồm quả mọng Diệp Hi hái và vịt rừng, thỏ hoang Thẩm Tu Lâm săn bắt.
Vịt rừng và thỏ rừng được nướng đến khi da vàng giòn tan, dùng nĩa nhẹ nhàng cắt qua thì nước thịt béo ngậy chảy ra, sốt đặc chế phủ một lớp dày trên da, nước thịt và nước luộc hỗn hợp... Có người hầu dùng dao cắt ra từng miếng thịt nướng, róc phần xương, sau đó dâng đến trước mặt Thẩm Tu Lâm.
-- Còn trước mặt Diệp Hi vẫn bi thảm với một khay cánh hoa.
"Được rồi, đều lui xuống đi." - Thẩm Tu Lâm vẫy vẫy tay, nhóm người hầu lập tức lui ra, phòng ăn rộng lớn bỗng chốc chỉ còn hai người.
Ngay sau đó, Diệp Hi đẩy khay cánh hoa trước mặt mình, Thẩm Tu Lâm lại đẩy bàn ăn của mình đến trước mặt Diệp Hi, động tác hai người vô cùng ăn ý.
Sau đó, Diệp Hi lập tức yên tâm mà ăn không giới hạn.
Thịt thỏ rừng tự tay "săn bắt" được nướng rất ngon, quả mọng tự tay hái cũng rất ngọt! Sữa bò tự tay vắt làm thành kem ly cũng rất mát!
Đúng vậy, Diệp Hi cứ đại nghịch bất đạo ăn uống thả ga trong thế giới giả tưởng như vậy đấy..
Đó là do vài lần xuyên qua giữa thế giới hiện thực và thế giới giả tưởng, Diệp Hi và Thẩm Tu Lâm đã phát hiện ra một quy tắc, đó chính là, mặc kệ thời gian rời khỏi thế giới giả tưởng này vào lúc nào, đến khi trở về thế giới giả tưởng thì cả hai vẫn tỉnh dậy giữa chiếc giường chín vạn mét vuông, toàn thân thể ở trong trạng thái tốt nhất. Điều này cũng có nghĩa là, Diệp Hi phá vỡ nhân thiết mà ăn một bàn tiệc lớn nhưng chỉ cần rời khỏi thế giới đúng lúc thì có thể tránh khỏi trừng phạt......
Ăn xong bỏ chạy quả là kích thích!
Sau khi ăn xong, Diệp Hi và Thẩm Tu Lâm lại tới bên lò sưởi đã được sửa từ lò sưởi cháy rừng thành lò sưởi bình thường, cả hai ngồi trên ghế bập bênh, uống rượu vang đỏ được ủ 82 năm từ nhỏ trong trang viên, vượt qua một buổi tối ấm áp và vui vẻ.
Vào lúc này ở thế giới hiện thực, hai con khủng long to nhỏ vẫn cứ ngọt ngào ôm nhau ngủ, kim giây đồng hồ treo tường trên tường lấy tốc độ cực chậm quay vòng.
Tạch một tiếng vang nhỏ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất