Chương 20
Edit: Phong Lữ
Chu Anh ngồi xếp bằng ở trên giường, chơi cửu liên hoàn, Tô Tuấn Văn ngồi nghiêng ở bên cạnh đọc sách. Chu Anh chơi một hồi, ngáp một cái. Tô Tuấn Văn lật một tờ sách, dường như tâm tình rất tốt, cũng tập trung tinh thần.
Chu Anh giải cửu liên hoàn lung tung, hắn nhìn Tô Tuấn Văn: ” Hôm nay Bệ hạ đăng cơ bận bịu cả ngày, mệt mỏi rồi nên chi bằng nghỉ ngơi sớm chút đi?”
Tô Tuấn Văn nói: “Ái khanh ngủ trước đi, trẫm còn chưa buồn ngủ.”
“Thần chờ bệ hạ.” Chu Anh tiếp tục giải cửu liên hoàn, nhưng mà không gỡ ra được, cuối cùng hắn thở dài, buông đồ chơi kia xuống.
“Ái khanh có tâm sự à?” Tô Tuấn Văn giương mắt qua nhìn.
“Không, không có.” Chu Anh né tránh ánh mắt y.
“Nếu như có tâm sự, có thể nói trẫm nghe.” ánh mắt Tô Tuấn Văn lại quay về nhìn sách.
Chu Anh lại nặng nề tâm sự, suy nghĩ lời anh hắn nói.
Anh hắn nhắc nhở hắn gần vua như gần cọp, khuyên hắn nhanh chóng lựa chọn, khi cần quyết đoán thì phải quyết đoán với bệ hạ… Chu Anh thở dài một hơi.
Tô Tuấn Văn lại ngẩng đầu, mỉm cười nói: “Ngươi cứ việc nói đi, sao vậy?”
“Thần thỉnh cầu đi đóng giữ biên quan.” Chu Anh làm vò mẻ không sợ vỡ, thấy mình nên như vậy, vẫn rời kinh thành càng xa càng tốt.
Lời này vừa nói ra, nụ cười trên mặt Tô Tuấn Văn liền biến mất. Bầu không khí yên tĩnh khiến người lo sợ.
Tô Tuấn Văn khép sách lại, ngồi thẳng người, híp mắt lạnh lùng hỏi: “Giải thích ta nghe, tại sao?”
Chu Anh kiên trì đứng lên, quỳ trước người Tô Tuấn Văn: “Thần chưa đủ năng lực để phụ tá bệ hạ, muốn đi biên quan rèn luyện mấy năm rồi mới trở về.”
“An Bạch.” Tô Tuấn Văn gọi tên tự của hắn: “Ta mới vừa đăng cơ, đang cần tâm phúc, mà ngươi là người hữu dũng hữu mưu, còn là người ta tin tưởng.”
Chu Anh vẫn quỳ không đứng lên: “Tâm ý thần đã quyết, mong bệ hạ khoan dung.”
Hắn cúi đầu, đôi mắt nhìn chằm chằm long văn thêu kim tuyến trên người bệ hạ, tim đập mạnh như nổi trống.
“Nếu ta không đồng ý thì sao?” Tô Tuấn Văn đương nhiên đã nổi giận, quăng sách đi, lồng ngực phập phồng.
Tâm trạng Chu Anh chìm xuống.
Mà ngay sau đó, Tô Tuấn Văn nhắm chặt mắt lại, ấn mi tâm, hít sâu mấy hơi. Qua thời gian mấy hơi thở ngắn ngủi thu lửa giận lại. Sau đó dùng giọng ôn hòa nói: “Là ta không tốt, không nên nổi nóng. Ngươi đứng lên đi, chúng ta trao đổi kỹ chút.”
Chu Anh đành nghe lời đứng lên.
“Ngươi muốn giết địch, muốn kiến công lập nghiệp thì chờ thêm vài năm sau mang binh tới phía bắc chinh phạt —— không phải đã bàn thế rồi ư, sao tự dưng lại đổi ý?”
“Thần cảm thấy nên đi biên quan, những năm này ở lại biên quan là tốt nhất.” Chu Anh nói.
“Không thể không đi biên quan ư? Kinh thành không tốt sao? Ngươi nhìn không thuận mắt quân phòng thành với cấm vệ quân à?” Giọng Tô Tuấn Văn có chút uể oải: “Hoặc là ở phụ cận kinh thành luyện binh có được hay không?”
Trong lòng Chu Anh rối ren cảm xúc, cũng muốn ở lại không đi. Mà bệ hạ càng đối tối với hắn thì hắn càng xấu hổ. Vì thế hắn cúi đầu không nói.
Tô Tuấn Văn theo dõi hắn, bỗng nhiên cười khổ: “Ngươi là đang muốn trốn trẫm.”
Chu Anh liền quỳ xuống, khi đầu sắp dập xuống đất thì có gì đó chặn lại —— là Tô Tuấn Văn ngồi chồm hỗm xuống, dùng tay nâng đỡ trán của hắn.
“Ngươi với ta tuy rằng chỉ sống chung mấy tháng, nhưng từ lúc nào lại trở nên xa lạ như vậy? Ngươi đang sợ trẫm? Sợ trẫm làm gì với ngươi sao?” Cơn giận của Tô Tuấn Văn vẫn không thể hoàn toàn ngăn chặn, đang từ từ nóng lên.
Tô Tuấn Văn đưa tay nắm cằm của hắn, buồn bã hỏi: “Chu An Bạch, trẫm không đẹp hơn so với luyến đồng của ngươi ư?”
“Bệ hạ!” Chu Anh cho là tâm ý đã bại lộ, nhất thời sợ đến nỗi thân thể cứng ngắc, đầu óc trống rỗng.
Sau đó bệ hạ liền bỗng nhiên dùng miệng kề sát trên miệng của hắn, còn ấn đầu hắn lại hôn.
Tô Tuấn Văn hôn kịch liệt mà đầy kỹ xảo, Chu Anh bị y hôn đến ngất ngây, trong đầu chỉ còn lại một ý nghĩ.
Ưm, mềm ghê.
Tô Tuấn Văn hôn một hồi, đến cuối còn cắn một cái không nhẹ không nặng.
Chu Anh bị đau, lập tức tỉnh táo lại, ngơ ngác ngốc ngốc nhìn Tô Tuấn Văn.
Tô Tuấn Văn thoả mãn mỉm cười, cả người bốc lên một loại tà khí: “Nếu ái khanh thích nam tử, tại sao không thể thích trẫm hử?”
Không chờ Chu Anh trả lời, y lại bày ra một vẻ mất hứng: “Thôi, thừa lúc ta còn chưa đổi ý, ngươi muốn đi thì đi đi.”
Chu Anh đứng lên.
Tô Tuấn Văn lạnh lùng cầm sách lên.
Sắc mặt Chu Anh đỏ lên, nhào tới trong lồng ngực Tô Tuấn Văn, ôm cái eo không được mấy cân thịt của bệ hạ.
Tô Tuấn Văn mở to hai mắt, mới vừa định nói gì, đã bị Chu Anh áp đảo trên giường, dùng hành động thực tế ngăn chặn miệng.
Bọn họ dời trận địa đến trên giường.
Chu Anh dùng tinh thần chính trực vô tư không sợ cường quyền mà dùng tay linh hoạt giúp bệ hạ giải quyết nhu cầu sinh lý.
Bệ hạ muốn có qua có lại, chiêu hiền đãi sĩ, định động thủ giúp Chu Anh giải quyết, lại bị Chu Anh xấu hổ từ chối. Vì vậy dưới ánh nhìn chăm chú của bệ hạ, Chu Anh đỏ mặt tự mình giải quyết.
Chu Anh ngồi xếp bằng ở trên giường, chơi cửu liên hoàn, Tô Tuấn Văn ngồi nghiêng ở bên cạnh đọc sách. Chu Anh chơi một hồi, ngáp một cái. Tô Tuấn Văn lật một tờ sách, dường như tâm tình rất tốt, cũng tập trung tinh thần.
Chu Anh giải cửu liên hoàn lung tung, hắn nhìn Tô Tuấn Văn: ” Hôm nay Bệ hạ đăng cơ bận bịu cả ngày, mệt mỏi rồi nên chi bằng nghỉ ngơi sớm chút đi?”
Tô Tuấn Văn nói: “Ái khanh ngủ trước đi, trẫm còn chưa buồn ngủ.”
“Thần chờ bệ hạ.” Chu Anh tiếp tục giải cửu liên hoàn, nhưng mà không gỡ ra được, cuối cùng hắn thở dài, buông đồ chơi kia xuống.
“Ái khanh có tâm sự à?” Tô Tuấn Văn giương mắt qua nhìn.
“Không, không có.” Chu Anh né tránh ánh mắt y.
“Nếu như có tâm sự, có thể nói trẫm nghe.” ánh mắt Tô Tuấn Văn lại quay về nhìn sách.
Chu Anh lại nặng nề tâm sự, suy nghĩ lời anh hắn nói.
Anh hắn nhắc nhở hắn gần vua như gần cọp, khuyên hắn nhanh chóng lựa chọn, khi cần quyết đoán thì phải quyết đoán với bệ hạ… Chu Anh thở dài một hơi.
Tô Tuấn Văn lại ngẩng đầu, mỉm cười nói: “Ngươi cứ việc nói đi, sao vậy?”
“Thần thỉnh cầu đi đóng giữ biên quan.” Chu Anh làm vò mẻ không sợ vỡ, thấy mình nên như vậy, vẫn rời kinh thành càng xa càng tốt.
Lời này vừa nói ra, nụ cười trên mặt Tô Tuấn Văn liền biến mất. Bầu không khí yên tĩnh khiến người lo sợ.
Tô Tuấn Văn khép sách lại, ngồi thẳng người, híp mắt lạnh lùng hỏi: “Giải thích ta nghe, tại sao?”
Chu Anh kiên trì đứng lên, quỳ trước người Tô Tuấn Văn: “Thần chưa đủ năng lực để phụ tá bệ hạ, muốn đi biên quan rèn luyện mấy năm rồi mới trở về.”
“An Bạch.” Tô Tuấn Văn gọi tên tự của hắn: “Ta mới vừa đăng cơ, đang cần tâm phúc, mà ngươi là người hữu dũng hữu mưu, còn là người ta tin tưởng.”
Chu Anh vẫn quỳ không đứng lên: “Tâm ý thần đã quyết, mong bệ hạ khoan dung.”
Hắn cúi đầu, đôi mắt nhìn chằm chằm long văn thêu kim tuyến trên người bệ hạ, tim đập mạnh như nổi trống.
“Nếu ta không đồng ý thì sao?” Tô Tuấn Văn đương nhiên đã nổi giận, quăng sách đi, lồng ngực phập phồng.
Tâm trạng Chu Anh chìm xuống.
Mà ngay sau đó, Tô Tuấn Văn nhắm chặt mắt lại, ấn mi tâm, hít sâu mấy hơi. Qua thời gian mấy hơi thở ngắn ngủi thu lửa giận lại. Sau đó dùng giọng ôn hòa nói: “Là ta không tốt, không nên nổi nóng. Ngươi đứng lên đi, chúng ta trao đổi kỹ chút.”
Chu Anh đành nghe lời đứng lên.
“Ngươi muốn giết địch, muốn kiến công lập nghiệp thì chờ thêm vài năm sau mang binh tới phía bắc chinh phạt —— không phải đã bàn thế rồi ư, sao tự dưng lại đổi ý?”
“Thần cảm thấy nên đi biên quan, những năm này ở lại biên quan là tốt nhất.” Chu Anh nói.
“Không thể không đi biên quan ư? Kinh thành không tốt sao? Ngươi nhìn không thuận mắt quân phòng thành với cấm vệ quân à?” Giọng Tô Tuấn Văn có chút uể oải: “Hoặc là ở phụ cận kinh thành luyện binh có được hay không?”
Trong lòng Chu Anh rối ren cảm xúc, cũng muốn ở lại không đi. Mà bệ hạ càng đối tối với hắn thì hắn càng xấu hổ. Vì thế hắn cúi đầu không nói.
Tô Tuấn Văn theo dõi hắn, bỗng nhiên cười khổ: “Ngươi là đang muốn trốn trẫm.”
Chu Anh liền quỳ xuống, khi đầu sắp dập xuống đất thì có gì đó chặn lại —— là Tô Tuấn Văn ngồi chồm hỗm xuống, dùng tay nâng đỡ trán của hắn.
“Ngươi với ta tuy rằng chỉ sống chung mấy tháng, nhưng từ lúc nào lại trở nên xa lạ như vậy? Ngươi đang sợ trẫm? Sợ trẫm làm gì với ngươi sao?” Cơn giận của Tô Tuấn Văn vẫn không thể hoàn toàn ngăn chặn, đang từ từ nóng lên.
Tô Tuấn Văn đưa tay nắm cằm của hắn, buồn bã hỏi: “Chu An Bạch, trẫm không đẹp hơn so với luyến đồng của ngươi ư?”
“Bệ hạ!” Chu Anh cho là tâm ý đã bại lộ, nhất thời sợ đến nỗi thân thể cứng ngắc, đầu óc trống rỗng.
Sau đó bệ hạ liền bỗng nhiên dùng miệng kề sát trên miệng của hắn, còn ấn đầu hắn lại hôn.
Tô Tuấn Văn hôn kịch liệt mà đầy kỹ xảo, Chu Anh bị y hôn đến ngất ngây, trong đầu chỉ còn lại một ý nghĩ.
Ưm, mềm ghê.
Tô Tuấn Văn hôn một hồi, đến cuối còn cắn một cái không nhẹ không nặng.
Chu Anh bị đau, lập tức tỉnh táo lại, ngơ ngác ngốc ngốc nhìn Tô Tuấn Văn.
Tô Tuấn Văn thoả mãn mỉm cười, cả người bốc lên một loại tà khí: “Nếu ái khanh thích nam tử, tại sao không thể thích trẫm hử?”
Không chờ Chu Anh trả lời, y lại bày ra một vẻ mất hứng: “Thôi, thừa lúc ta còn chưa đổi ý, ngươi muốn đi thì đi đi.”
Chu Anh đứng lên.
Tô Tuấn Văn lạnh lùng cầm sách lên.
Sắc mặt Chu Anh đỏ lên, nhào tới trong lồng ngực Tô Tuấn Văn, ôm cái eo không được mấy cân thịt của bệ hạ.
Tô Tuấn Văn mở to hai mắt, mới vừa định nói gì, đã bị Chu Anh áp đảo trên giường, dùng hành động thực tế ngăn chặn miệng.
Bọn họ dời trận địa đến trên giường.
Chu Anh dùng tinh thần chính trực vô tư không sợ cường quyền mà dùng tay linh hoạt giúp bệ hạ giải quyết nhu cầu sinh lý.
Bệ hạ muốn có qua có lại, chiêu hiền đãi sĩ, định động thủ giúp Chu Anh giải quyết, lại bị Chu Anh xấu hổ từ chối. Vì vậy dưới ánh nhìn chăm chú của bệ hạ, Chu Anh đỏ mặt tự mình giải quyết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất