Ta Thấy Mỹ Nhân Như Danh Tướng
Chương 2: Đại lao
Ngày 19 tháng 8 năm Khai Nguyên thứ nhất, đại quân cuối cùng cũng về đến Trường An.
Bá tánh tràn ra mọi nẻo đường hoan nghênh tướng sĩ thắng trận trở về, thế nhưng trong quân lại không có chiếc xe ngựa nào. Mấy vị đại thần phụng mệnh nghênh đón hai mặt nhìn nhau, hỏi Tào Thụ, "Từ thái úy đâu?"
Tào Thụ vội giải thích thay Từ Ưng Bạch, "Thái úy ngã bệnh, đã về phủ trước rồi, còn nhờ ta tạ lỗi với các vị đại nhân, khiến các vị đến đây một chuyến tay không rồi."
Lời này không phải nói dối, văn võ bá quan đều biết thái úy Từ Ưng Bạch đến Gia Dục quan chống giặc đã ngã bệnh trên đường trở về Trường An, cũng vì vậy mà bệ hạ đặc xá hắn về thành tĩnh dưỡng trước rồi tiến cung báo cáo sau.
Vậy nên nghe Tào Thụ nói xong, vài người vội phất tay nói không sao, để hôm khác đi bái kiến thái úy.
Mà trong một phủ đệ khiêm tốn tại Trường An, Từ Ưng Bạch đứng dưới tán cây giám sát Tạ Tĩnh Vi viết chữ.
Bệnh của hắn sớm đã khỏi, chỉ là lười ứng phó với các đại thần trong triều nên cáo ốm hồi phủ, vừa trở về đã kiểm tra việc học của Tạ Tĩnh Vi.
Tạ Tĩnh Vi là đệ tử hắn thu nhận năm 18 tuổi.
Đứa nhỏ này đáng ra phải là đệ tử cuối cùng của sư phụ hắn, Huyền Thanh Tử, nhưng khi nhìn thấy một người có chòm râu thật dài cầm cây phất trần vừa đuổi vừa mắng đệ tử chẳng màng hình tượng, nó sợ hãi lùi hai bước.
Huyền Thanh Tử vừa khó tính vừa nghiêm khắc khiến Tạ Tĩnh Vi bảy tuổi sợ đến nỗi khóc òa lên, bám chặt vạt áo Từ Ưng Bạch không buông, khóc lóc muốn bái hắn làm sư phụ.
Huyền Thanh Tử khuyên mấy ngày cũng không nổi, chỉ có thể để Tạ Tĩnh Vi dập đầu ba cái, mời một chén trà, bái Từ Ưng Bạch làm sư phụ.
Xong việc, Huyền Thanh Tử hỏi Tạ Tĩnh Vi, rằng trong quan đạo nhiều người như vậy, sao nhất định phải bái tên Từ Ưng Bạch phúc mỏng này làm sư phụ!
Người lớn trong nhà thường dạy rằng phải trung thực, đứa nhỏ cũng thành thật trả lời, "Vì sư phụ đẹp ạ."
Huyền Thanh Từ tức đến vểnh râu trợn mắt, thanh niên mơn mởn so với một lão già đúng là cảnh đẹp ý vui hơn hẳn.
Nhưng Tạ Tĩnh Vi nói không sai, Từ Ưng Bạch đúng là cực kỳ đẹp.
Phong thái và khí chất miễn bàn, dáng người thẳng tắp như tùng bách, khí chất thanh nhã như lan chi trong u cốc, lại cao ngạo mà đơn độc như bạch hạc, dung nhan tuyệt đỉnh, điệt lệ tuấn mỹ, da trắng như sương tuyết mùa đông, mũi cao thẳng, môi nhạt màu, giữa mày có một nốt chu sa, cặp mắt màu hổ phách đẹp vô cùng, làn mi dài đen nhánh như lông quạ, khiến người ta quên đi trần tục.
Những người từng gặp hắn không ai không thán phục dung mạo và khí chất này, có người còn coi đây là dung nhan khiến nhật nguyệt hờn ghen, tìm khắp thiên hạ cũng không ai sánh được, chỉ có thể ngắm nhìn từ xa mà không thể mạo phạm.
Nhưng dù sư phụ nhà mình có dung mạo như vậy thì Tạ Tĩnh Vi cũng chẳng có thời gian để ý.
Hôm nay nhóc chép Đạo kinh mới sai một chữ đã bị Từ Ưng Bạch bắt chép lại trăm lần. Trước lúc bái sư nó đâu có ngờ tiểu sư phụ lại nghiêm khắc như vậy.
Làm nũng lăn lộn cũng vô dụng, Từ Ưng Bạch vẫn không mềm lòng.
Tạ Tĩnh Vi chỉ có thể cười khổ, thầm nghĩ tại sao sư phụ không dịu dàng hòa nhã như khi mới tỉnh lại chứ? Mới có mấy ngày đã lại nghiêm khắc rồi.
Từ Ưng Bạch nhìn Tạ Tĩnh Vi chép sách, xung quanh có vài hạ nhân kính cẩn đứng bên hầu hạ, Lưu quản gia cầm vợt bắt lũ ve sầu đang kêu inh ỏi trên cây.
Cái đầu nhỏ lắc lắc.
Từ Ưng Bạch nhìn một lúc, thanh giọng gọi, "Tĩnh Vi, ngày mai ta sẽ sai người đưa con về Huyền Diệu Quan."
Tạ Tĩnh Vi vừa nghe đã xù lông, "Đệ tử không cần!"
"Nghe lời," Từ Ưng Bạch không hề khoan nhượng, "Trường An sắp xảy ra đại biến, con về đạo quan sẽ an toàn hơn."
Tạ Tĩnh Vi tủi thân đáp, "Con đi rồi, lấy ai chăm sóc sư phụ đây?"
"Vi sư năm nay hai mươi ba, còn con mới có bao nhiêu tuổi."
Ý là, không biết ai chăm sóc cho ai.
"Huống chi con còn lén trốn ra ngoài," Từ Ưng Bạch cụp mắt, bình tĩnh giải thích, "Trở về nhận sai đi, nhiều nhất thì bị sư tổ phạt cấm túc nửa tháng thôi."
Nếu đi theo ta, không cẩn thận còn có thể mất mạng.
Từ Ưng Bạch thở dài trong lòng.
Tạ Tĩnh Vi bĩu môi muốn khóc.
Hắn liếc mắt một cái đã nhận ra, lập tức nói thêm, "Khóc cũng vô dụng thôi."
Hốc mắt đứa nhỏ đỏ bừng, vừa chép sách vừa lã chã rơi nước mắt, chữ viết vốn đã khó coi lại càng thêm xấu tệ.
"Viết cho cẩn thận."
Từ Ưng Bạch mới liếc một cái, Tạ Tĩnh Vi đã òa lên khóc, "Sư phụ không cần con nữa rồi hu hu, lại còn mắng con nữa!"
"..."
Đứa nhỏ khóc lóc lăn lộn đến mức nói không ra lời này rốt cuộc là ai dạy ra vậy.
Từ Ưng Bạch khẳng định không phải do mình, chắc chắn là các sư huynh đệ và sư phụ Huyền Diệu Quan chiều hư nó rồi.
Hắn thở dài, "Con là đứa học trò ồn ào nhất ta từng dạy đấy."
Tạ Tĩnh Vi thút tha thút thít, "Sư phụ không phải chỉ có mình con là đệ tử sao? Còn có những đệ tử khác nữa à!?"
Cảm giác địa vị của mình bị đe dọa khiến nó khóc càng dữ.
Từ Ưng Bạch bị hỏi mà bất ngờ, chậm rãi trả lời, " Không có đệ tử nào khác. Chỉ là... lúc trước ta cũng từng dạy vài người tập viết."
Nhưng đó là sự việc của kiếp trước, hiện giờ nhớ tới lại cảm thấy xa xăm đến lạ.
Tạ Tĩnh Vi vẫn chưa nín khóc, Từ Ưng Bạch không biết cách dỗ trẻ con, nghĩ một lúc rồi nghiêm mặt nói, "Đừng khóc, có người viết còn xấu hơn con nữa."
Lưu quản gia vừa bắt được mấy con ve, vui vẻ nói, "Công tử dỗ như vậy chỉ sợ tiểu công tử khóc còn to hơn."
Từ Ưng Bạch hơi nhếch môi, không ngăn nổi nụ cười.
Một lát sau, Tạ Tĩnh Vi chép sách mệt, nằm trên bàn ngủ thiếp đi.
Từ Ưng Bạch cẩn thận bế đứa nhóc lên, Lưu quản gia vội tiến đến đỡ lấy Tạ Tĩnh Vi.
Từ Ưng Bạch khẽ lắc đầu ý bảo không cần.
Lưu quản gia lập tức lui sang một bên.
Nhóm hạ nhân được Từ Ưng Bạch dạy bảo rất tốt, tuy thường ngày vẫn hay đùa giỡn với hắn vài câu, nhưng kỷ luật nghiêm minh, đối với hắn vô cùng kính cẩn.
Hắn đặt Tạ Tĩnh Vi lên giường rồi mở cửa sổ, một con bồ câu đưa thư trắng như tuyết theo làn gió thoảng ùa vào.
Từ Ưng Bạch lấy thư trên đùi nó xuống.
Thư này là Huyền Thanh Tử gửi, trong thư thân thiết hỏi thăm Tạ Tĩnh Vi, đồng thời khẳng định sẽ tăng mạnh phòng vệ để tránh người không liên quan chạy loạn ra ngoài.
Cuối cùng, Huyền Thanh Tử nhẹ nhàng hỏi, hắn bây giờ là cây to đón gió, bị không ít người coi là cái gai trong mắt, cái đinh trong thịt, có cần thêm mấy tên giang hồ võ công cao cường lại thiếu tiền đến bảo vệ hay không.
Bài học thảm khốc từ Nam Độ kiếp trước hiện ra trước mặt, thực sự hắn đang cần mấy người có thể chiến đấu bên cạnh, đề phòng bất trắc.
Từ Ưng Bạch lấy giấy ra rồi đặt bút viết, nhưng mới viết được một nửa thì dừng lại.
Lá thư này gửi đi gửi lại đã mất hơn nửa tháng, Huyền Thanh Tử treo thưởng tìm người, cộng thêm sàng lọc cũng tốn thời gian...
Chờ đến lúc có người chắc cũng đã tháng 11, 12.
Từ Ưng Bạch day day mi tâm, một lúc lâu sau mới ngừng lại, nhớ ra có một người có thể dùng.
Kiếp trước không phải hắn không có cao thủ đi theo, mà ngược lại, có một kẻ có thể lấy một địch trăm.
Người đó quả thật có tài, lãnh binh đánh giặc không có vấn đề, chỉ là kiếp trước quan hệ của hai người không tốt, cứ như nước với lửa, nếu hắn không kiềm chế thì tên hộ vệ này không biết đã bị chém đầu bao nhiêu lần.
Dĩ nhiên chủ yếu là do người kia không quá nghe lời, Từ Ưng Bạch thầm nghĩ, bất đắc dĩ phải dùng một số thủ đoạn cực đoan nửa thật nửa giả để khiến y phục tùng.
Nhưng y vô cùng cẩn trọng, đã bảo vệ hắn rất nhiều lần.
Trừ một lần cuối cùng đó.
Đêm trước khi hắn bị ám sát cũng là ngày hai người chia tay. Theo ước định, Từ Ưng Bạch cho y thuốc giải, để y đi.
Không ngờ ngay ngày hôm sau hắn đã gặp nạn.
Trên là ngàn vạn mũi tên, dưới là mặt sông cuồn cuộn, cứ như thể sợ Từ Ưng Bạch không chết được. Ngụy Chương tuy vẻ mặt hung ác nhưng lại khom lưng trốn sau Túc Vương đang hưng phấn. Cảnh tượng cuối cùng hắn nhìn thấy trước khi ngã xuống chính là người nọ, không hiểu sao lại trở về, đôi mắt đỏ quạch, điên cuồng lao về phía hắn.
Từ Ưng Bạch nhớ rõ lúc đó hắn còn xấu xa nghĩ rằng... đó là do người kia sợ mình chết rồi thì không còn ai để báo thù.
Nhưng nếu có y bên cạnh, với bản lĩnh ấy thì chưa chắc hắn đã chết nhanh như thế, nhưng cũng chưa chắc toàn mạng, dù sao Túc Vương đã nhất định muốn hắn chết.
Đáng tiếc đều là quá khứ, chuyện cũ không thể vãn hồi.
Từ Ưng Bạch hồi thần, nhận ra mình đã vô thức viết tên người kia lên giấy.
- Phó Lăng Nghi.
Từ Ưng Bạch gác bút, tính vứt tờ giấy kia vào sọt rác, nhưng nghĩ lại thấy không ổn, bèn nhét nó xuống dưới cùng rồi lấy thước chặn giấy đè lên.
Hắn bước ra khỏi phòng, gọi Lý thập nhất tới.
Lý thập nhất là một hạ nhân hắn chuộc lại từ chợ phía đông ba năm trước, khi mới đến Trường An. Gã có dung mạo đoan chính, cũng lanh lợi, dáng người cao gầy giống như chiếc đũa, người trong phủ thường gọi là Lý Khoái Tử.
Ba năm trước, mẹ Lý Khoái Tử bệnh nặng, Từ Ưng Bạch đã trả tiền chữa trị giúp gã, nếu không vậy thì có lẽ mẹ gã đã chết rồi.
Lý Khoái Tử là người hiếu thuận, vậy nên cực kỳ kính trọng Từ Ưng Bạch, vừa nghe gọi đã vội chạy tới nghe hắn sai phái.
"Thập nhất, theo ta đến đại lao." Từ Ưng Bạch sửa lại đai lưng, ra lệnh.
Lý Khoái Tử lập tức vâng dạ.
Xe ngựa của phủ thái úy chầm chậm tiến về hướng đại lao.
Đến cửa lao, Lý Khoái Tử đưa bạc cho cai ngục, tên kia ước lượng một lát rồi lập tức niềm nở nhường đường, cho người vào mà không cần ký danh.
Chẳng mấy chốc, Từ Ưng Bạch dưới sự dẫn đường của cai ngục đã vào đến bên trong, mấy tên cai ngục khác đều cụp mắt, vờ như không nhìn thấy.
Bọn họ rất nhanh đã ngầm hiểu rằng không nên đi theo Từ Ưng Bạch. Quan lớn làm việc, đám tiểu lâu la như họ không nên tọc mạch thì hơn.
Đại lao giam giữ toàn trọng phạm, nửa đời còn lại cũng không được thấy ánh sáng mặt trời, quan viên giám sát tất nhiên cũng chẳng để tâm đến sống chết của họ. Trong ngục cực kỳ ẩm thấp, mùi hôi thối bốc lên khắp nơi, một vài tên điên cuồng cười to khóc lớn, thậm chí có kẻ lâu lắm rồi không được ăn, đói mờ mắt, đến mức phải gặm chính cánh tay hư thối hay đầu tóc bẩn thỉu của mình.
"Công tử cẩn thận, ở đây có hố." Lý Khoái Tử sốt sắng bảo vệ Từ Ưng Bạch, cảnh giác nhìn những phạm nhân xung quanh, dù bọn họ không thể ra ngoài được.
Từ Ưng Bạch ngựa quen đường cũ, hướng thẳng mà đi.
Kiếp trước hắn đã tới đây một lần, cũng giống như lần này, đều là vì một người.
Kiếp trước Mai Vĩnh tiến cử với hắn, nói rằng có một người rất đáng thương, mong thái úy có thể cứu y ra. Huống hồ người này võ công cao cường, lại là hậu nhân nhà tướng, giữ lại bên cạnh cũng không tồi.
Mai Vĩnh có ân với Từ Ưng Bạch, vậy nên hắn đồng ý, đưa Phó Lăng Nghi ra ngoài.
Nhưng mà lúc này là đích thân hắn muốn tới.
Bởi hắn muốn có một thanh đao.
Từ Ưng Bạch giơ tay gõ lên cây cột.
"Phó Lăng Nghi."
Tên phạm nhân ngẩng phắt đầu, đôi mắt sắc như ưng nhìn về phía hắn.
Bá tánh tràn ra mọi nẻo đường hoan nghênh tướng sĩ thắng trận trở về, thế nhưng trong quân lại không có chiếc xe ngựa nào. Mấy vị đại thần phụng mệnh nghênh đón hai mặt nhìn nhau, hỏi Tào Thụ, "Từ thái úy đâu?"
Tào Thụ vội giải thích thay Từ Ưng Bạch, "Thái úy ngã bệnh, đã về phủ trước rồi, còn nhờ ta tạ lỗi với các vị đại nhân, khiến các vị đến đây một chuyến tay không rồi."
Lời này không phải nói dối, văn võ bá quan đều biết thái úy Từ Ưng Bạch đến Gia Dục quan chống giặc đã ngã bệnh trên đường trở về Trường An, cũng vì vậy mà bệ hạ đặc xá hắn về thành tĩnh dưỡng trước rồi tiến cung báo cáo sau.
Vậy nên nghe Tào Thụ nói xong, vài người vội phất tay nói không sao, để hôm khác đi bái kiến thái úy.
Mà trong một phủ đệ khiêm tốn tại Trường An, Từ Ưng Bạch đứng dưới tán cây giám sát Tạ Tĩnh Vi viết chữ.
Bệnh của hắn sớm đã khỏi, chỉ là lười ứng phó với các đại thần trong triều nên cáo ốm hồi phủ, vừa trở về đã kiểm tra việc học của Tạ Tĩnh Vi.
Tạ Tĩnh Vi là đệ tử hắn thu nhận năm 18 tuổi.
Đứa nhỏ này đáng ra phải là đệ tử cuối cùng của sư phụ hắn, Huyền Thanh Tử, nhưng khi nhìn thấy một người có chòm râu thật dài cầm cây phất trần vừa đuổi vừa mắng đệ tử chẳng màng hình tượng, nó sợ hãi lùi hai bước.
Huyền Thanh Tử vừa khó tính vừa nghiêm khắc khiến Tạ Tĩnh Vi bảy tuổi sợ đến nỗi khóc òa lên, bám chặt vạt áo Từ Ưng Bạch không buông, khóc lóc muốn bái hắn làm sư phụ.
Huyền Thanh Tử khuyên mấy ngày cũng không nổi, chỉ có thể để Tạ Tĩnh Vi dập đầu ba cái, mời một chén trà, bái Từ Ưng Bạch làm sư phụ.
Xong việc, Huyền Thanh Tử hỏi Tạ Tĩnh Vi, rằng trong quan đạo nhiều người như vậy, sao nhất định phải bái tên Từ Ưng Bạch phúc mỏng này làm sư phụ!
Người lớn trong nhà thường dạy rằng phải trung thực, đứa nhỏ cũng thành thật trả lời, "Vì sư phụ đẹp ạ."
Huyền Thanh Từ tức đến vểnh râu trợn mắt, thanh niên mơn mởn so với một lão già đúng là cảnh đẹp ý vui hơn hẳn.
Nhưng Tạ Tĩnh Vi nói không sai, Từ Ưng Bạch đúng là cực kỳ đẹp.
Phong thái và khí chất miễn bàn, dáng người thẳng tắp như tùng bách, khí chất thanh nhã như lan chi trong u cốc, lại cao ngạo mà đơn độc như bạch hạc, dung nhan tuyệt đỉnh, điệt lệ tuấn mỹ, da trắng như sương tuyết mùa đông, mũi cao thẳng, môi nhạt màu, giữa mày có một nốt chu sa, cặp mắt màu hổ phách đẹp vô cùng, làn mi dài đen nhánh như lông quạ, khiến người ta quên đi trần tục.
Những người từng gặp hắn không ai không thán phục dung mạo và khí chất này, có người còn coi đây là dung nhan khiến nhật nguyệt hờn ghen, tìm khắp thiên hạ cũng không ai sánh được, chỉ có thể ngắm nhìn từ xa mà không thể mạo phạm.
Nhưng dù sư phụ nhà mình có dung mạo như vậy thì Tạ Tĩnh Vi cũng chẳng có thời gian để ý.
Hôm nay nhóc chép Đạo kinh mới sai một chữ đã bị Từ Ưng Bạch bắt chép lại trăm lần. Trước lúc bái sư nó đâu có ngờ tiểu sư phụ lại nghiêm khắc như vậy.
Làm nũng lăn lộn cũng vô dụng, Từ Ưng Bạch vẫn không mềm lòng.
Tạ Tĩnh Vi chỉ có thể cười khổ, thầm nghĩ tại sao sư phụ không dịu dàng hòa nhã như khi mới tỉnh lại chứ? Mới có mấy ngày đã lại nghiêm khắc rồi.
Từ Ưng Bạch nhìn Tạ Tĩnh Vi chép sách, xung quanh có vài hạ nhân kính cẩn đứng bên hầu hạ, Lưu quản gia cầm vợt bắt lũ ve sầu đang kêu inh ỏi trên cây.
Cái đầu nhỏ lắc lắc.
Từ Ưng Bạch nhìn một lúc, thanh giọng gọi, "Tĩnh Vi, ngày mai ta sẽ sai người đưa con về Huyền Diệu Quan."
Tạ Tĩnh Vi vừa nghe đã xù lông, "Đệ tử không cần!"
"Nghe lời," Từ Ưng Bạch không hề khoan nhượng, "Trường An sắp xảy ra đại biến, con về đạo quan sẽ an toàn hơn."
Tạ Tĩnh Vi tủi thân đáp, "Con đi rồi, lấy ai chăm sóc sư phụ đây?"
"Vi sư năm nay hai mươi ba, còn con mới có bao nhiêu tuổi."
Ý là, không biết ai chăm sóc cho ai.
"Huống chi con còn lén trốn ra ngoài," Từ Ưng Bạch cụp mắt, bình tĩnh giải thích, "Trở về nhận sai đi, nhiều nhất thì bị sư tổ phạt cấm túc nửa tháng thôi."
Nếu đi theo ta, không cẩn thận còn có thể mất mạng.
Từ Ưng Bạch thở dài trong lòng.
Tạ Tĩnh Vi bĩu môi muốn khóc.
Hắn liếc mắt một cái đã nhận ra, lập tức nói thêm, "Khóc cũng vô dụng thôi."
Hốc mắt đứa nhỏ đỏ bừng, vừa chép sách vừa lã chã rơi nước mắt, chữ viết vốn đã khó coi lại càng thêm xấu tệ.
"Viết cho cẩn thận."
Từ Ưng Bạch mới liếc một cái, Tạ Tĩnh Vi đã òa lên khóc, "Sư phụ không cần con nữa rồi hu hu, lại còn mắng con nữa!"
"..."
Đứa nhỏ khóc lóc lăn lộn đến mức nói không ra lời này rốt cuộc là ai dạy ra vậy.
Từ Ưng Bạch khẳng định không phải do mình, chắc chắn là các sư huynh đệ và sư phụ Huyền Diệu Quan chiều hư nó rồi.
Hắn thở dài, "Con là đứa học trò ồn ào nhất ta từng dạy đấy."
Tạ Tĩnh Vi thút tha thút thít, "Sư phụ không phải chỉ có mình con là đệ tử sao? Còn có những đệ tử khác nữa à!?"
Cảm giác địa vị của mình bị đe dọa khiến nó khóc càng dữ.
Từ Ưng Bạch bị hỏi mà bất ngờ, chậm rãi trả lời, " Không có đệ tử nào khác. Chỉ là... lúc trước ta cũng từng dạy vài người tập viết."
Nhưng đó là sự việc của kiếp trước, hiện giờ nhớ tới lại cảm thấy xa xăm đến lạ.
Tạ Tĩnh Vi vẫn chưa nín khóc, Từ Ưng Bạch không biết cách dỗ trẻ con, nghĩ một lúc rồi nghiêm mặt nói, "Đừng khóc, có người viết còn xấu hơn con nữa."
Lưu quản gia vừa bắt được mấy con ve, vui vẻ nói, "Công tử dỗ như vậy chỉ sợ tiểu công tử khóc còn to hơn."
Từ Ưng Bạch hơi nhếch môi, không ngăn nổi nụ cười.
Một lát sau, Tạ Tĩnh Vi chép sách mệt, nằm trên bàn ngủ thiếp đi.
Từ Ưng Bạch cẩn thận bế đứa nhóc lên, Lưu quản gia vội tiến đến đỡ lấy Tạ Tĩnh Vi.
Từ Ưng Bạch khẽ lắc đầu ý bảo không cần.
Lưu quản gia lập tức lui sang một bên.
Nhóm hạ nhân được Từ Ưng Bạch dạy bảo rất tốt, tuy thường ngày vẫn hay đùa giỡn với hắn vài câu, nhưng kỷ luật nghiêm minh, đối với hắn vô cùng kính cẩn.
Hắn đặt Tạ Tĩnh Vi lên giường rồi mở cửa sổ, một con bồ câu đưa thư trắng như tuyết theo làn gió thoảng ùa vào.
Từ Ưng Bạch lấy thư trên đùi nó xuống.
Thư này là Huyền Thanh Tử gửi, trong thư thân thiết hỏi thăm Tạ Tĩnh Vi, đồng thời khẳng định sẽ tăng mạnh phòng vệ để tránh người không liên quan chạy loạn ra ngoài.
Cuối cùng, Huyền Thanh Tử nhẹ nhàng hỏi, hắn bây giờ là cây to đón gió, bị không ít người coi là cái gai trong mắt, cái đinh trong thịt, có cần thêm mấy tên giang hồ võ công cao cường lại thiếu tiền đến bảo vệ hay không.
Bài học thảm khốc từ Nam Độ kiếp trước hiện ra trước mặt, thực sự hắn đang cần mấy người có thể chiến đấu bên cạnh, đề phòng bất trắc.
Từ Ưng Bạch lấy giấy ra rồi đặt bút viết, nhưng mới viết được một nửa thì dừng lại.
Lá thư này gửi đi gửi lại đã mất hơn nửa tháng, Huyền Thanh Tử treo thưởng tìm người, cộng thêm sàng lọc cũng tốn thời gian...
Chờ đến lúc có người chắc cũng đã tháng 11, 12.
Từ Ưng Bạch day day mi tâm, một lúc lâu sau mới ngừng lại, nhớ ra có một người có thể dùng.
Kiếp trước không phải hắn không có cao thủ đi theo, mà ngược lại, có một kẻ có thể lấy một địch trăm.
Người đó quả thật có tài, lãnh binh đánh giặc không có vấn đề, chỉ là kiếp trước quan hệ của hai người không tốt, cứ như nước với lửa, nếu hắn không kiềm chế thì tên hộ vệ này không biết đã bị chém đầu bao nhiêu lần.
Dĩ nhiên chủ yếu là do người kia không quá nghe lời, Từ Ưng Bạch thầm nghĩ, bất đắc dĩ phải dùng một số thủ đoạn cực đoan nửa thật nửa giả để khiến y phục tùng.
Nhưng y vô cùng cẩn trọng, đã bảo vệ hắn rất nhiều lần.
Trừ một lần cuối cùng đó.
Đêm trước khi hắn bị ám sát cũng là ngày hai người chia tay. Theo ước định, Từ Ưng Bạch cho y thuốc giải, để y đi.
Không ngờ ngay ngày hôm sau hắn đã gặp nạn.
Trên là ngàn vạn mũi tên, dưới là mặt sông cuồn cuộn, cứ như thể sợ Từ Ưng Bạch không chết được. Ngụy Chương tuy vẻ mặt hung ác nhưng lại khom lưng trốn sau Túc Vương đang hưng phấn. Cảnh tượng cuối cùng hắn nhìn thấy trước khi ngã xuống chính là người nọ, không hiểu sao lại trở về, đôi mắt đỏ quạch, điên cuồng lao về phía hắn.
Từ Ưng Bạch nhớ rõ lúc đó hắn còn xấu xa nghĩ rằng... đó là do người kia sợ mình chết rồi thì không còn ai để báo thù.
Nhưng nếu có y bên cạnh, với bản lĩnh ấy thì chưa chắc hắn đã chết nhanh như thế, nhưng cũng chưa chắc toàn mạng, dù sao Túc Vương đã nhất định muốn hắn chết.
Đáng tiếc đều là quá khứ, chuyện cũ không thể vãn hồi.
Từ Ưng Bạch hồi thần, nhận ra mình đã vô thức viết tên người kia lên giấy.
- Phó Lăng Nghi.
Từ Ưng Bạch gác bút, tính vứt tờ giấy kia vào sọt rác, nhưng nghĩ lại thấy không ổn, bèn nhét nó xuống dưới cùng rồi lấy thước chặn giấy đè lên.
Hắn bước ra khỏi phòng, gọi Lý thập nhất tới.
Lý thập nhất là một hạ nhân hắn chuộc lại từ chợ phía đông ba năm trước, khi mới đến Trường An. Gã có dung mạo đoan chính, cũng lanh lợi, dáng người cao gầy giống như chiếc đũa, người trong phủ thường gọi là Lý Khoái Tử.
Ba năm trước, mẹ Lý Khoái Tử bệnh nặng, Từ Ưng Bạch đã trả tiền chữa trị giúp gã, nếu không vậy thì có lẽ mẹ gã đã chết rồi.
Lý Khoái Tử là người hiếu thuận, vậy nên cực kỳ kính trọng Từ Ưng Bạch, vừa nghe gọi đã vội chạy tới nghe hắn sai phái.
"Thập nhất, theo ta đến đại lao." Từ Ưng Bạch sửa lại đai lưng, ra lệnh.
Lý Khoái Tử lập tức vâng dạ.
Xe ngựa của phủ thái úy chầm chậm tiến về hướng đại lao.
Đến cửa lao, Lý Khoái Tử đưa bạc cho cai ngục, tên kia ước lượng một lát rồi lập tức niềm nở nhường đường, cho người vào mà không cần ký danh.
Chẳng mấy chốc, Từ Ưng Bạch dưới sự dẫn đường của cai ngục đã vào đến bên trong, mấy tên cai ngục khác đều cụp mắt, vờ như không nhìn thấy.
Bọn họ rất nhanh đã ngầm hiểu rằng không nên đi theo Từ Ưng Bạch. Quan lớn làm việc, đám tiểu lâu la như họ không nên tọc mạch thì hơn.
Đại lao giam giữ toàn trọng phạm, nửa đời còn lại cũng không được thấy ánh sáng mặt trời, quan viên giám sát tất nhiên cũng chẳng để tâm đến sống chết của họ. Trong ngục cực kỳ ẩm thấp, mùi hôi thối bốc lên khắp nơi, một vài tên điên cuồng cười to khóc lớn, thậm chí có kẻ lâu lắm rồi không được ăn, đói mờ mắt, đến mức phải gặm chính cánh tay hư thối hay đầu tóc bẩn thỉu của mình.
"Công tử cẩn thận, ở đây có hố." Lý Khoái Tử sốt sắng bảo vệ Từ Ưng Bạch, cảnh giác nhìn những phạm nhân xung quanh, dù bọn họ không thể ra ngoài được.
Từ Ưng Bạch ngựa quen đường cũ, hướng thẳng mà đi.
Kiếp trước hắn đã tới đây một lần, cũng giống như lần này, đều là vì một người.
Kiếp trước Mai Vĩnh tiến cử với hắn, nói rằng có một người rất đáng thương, mong thái úy có thể cứu y ra. Huống hồ người này võ công cao cường, lại là hậu nhân nhà tướng, giữ lại bên cạnh cũng không tồi.
Mai Vĩnh có ân với Từ Ưng Bạch, vậy nên hắn đồng ý, đưa Phó Lăng Nghi ra ngoài.
Nhưng mà lúc này là đích thân hắn muốn tới.
Bởi hắn muốn có một thanh đao.
Từ Ưng Bạch giơ tay gõ lên cây cột.
"Phó Lăng Nghi."
Tên phạm nhân ngẩng phắt đầu, đôi mắt sắc như ưng nhìn về phía hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất