Ta Thường Hay Nhìn Thấy Chữ Viết Kỳ Quái

Chương 31

Trước Sau
Chương 56

Du Dịch bị Quý Trạch An chơi đùa đến một chút thời gian nghĩ những chuyện khác đều không có, toàn thân bị loại cực nóng không biết là của mình hay là của cậu, hoặc cũng có thể là nhiệt lượng hai người trộn lẫn vào nhau bao khỏa. Hai người nháo hồi lâu, Du Dịch cũng đi ra từ bên trong loại tâm tình kia, hắn thấy Quý Trạch An bên cạnh đã mệt đến nằm úp sấp ngủ, lấy ngón tay gợi lên một lọn tóc còn dính mồ hôi của cậu bắt đầu chơi.

Đối với người này hắn thế nào cũng không ghét bỏ được…

Nhìn Quý Trạch An ngủ dưới tình huống mồ hôi chảy ròng ròng, Du Dịch nhìn đầu cậu chôn ở trên gối, tâm mềm đến không tưởng, ánh sáng trong mắt như là bị mật ngọt thay thế, cảnh tượng này chỉ là nhìn cũng đã thấy ngọt ngào.

Dựa vào tầm mắt âm trầm, Du Dịch nhìn Quý Trạch An hồi lâu, hồi lâu.

Mãi đến tận thời điểm phạm vào khiết phích, Du Dịch mới giơ tay kéo kéo đèn bên cạnh sáng lên.

“Lạch cạch” một chút, cả phòng tối tăm đều được ánh đèn màu vàng này chiếu rọi, hết thảy bốn phía nhìn qua cực kỳ ấm áp.

‘(/w) ta thật sự không có nhìn thấy thứ gì nha, tiểu đèn bàn ta chính là con ngoan nghe lời!’

Sau khi bật đèn, Du Dịch ngồi ở trên giường một hồi, phát ngốc nhìn Quý Trạch An ngủ đến thơm ngon bên cạnh, khóe miệng kéo kéo lộ ra nụ cười. Lập tức, hắn cẩn thận xốc lên một góc chăn nhỏ, đi chân trần trên mặt đất, toàn thân □□ hành tẩu ở trong phòng. Du Dịch trực tiếp đi đến buồng tắm, tẩy bồn tắm mấy lần, sau đó mở nước nóng trở về trong phòng.

‘Ta, ta ta ta ta, ta thật sự chưa từng thấy cái gì gì cả! An An ngươi phải tin tưởng ta!” (oДo)’

Nhìn Du Dịch hào phóng trần truồng chạy ở trong phòng, đèn bàn bị dọa sợ đến ngây người.

‘? (? ? ·? w? ·? ? )? Ai nha, tiểu đèn bàn ngươi vẫn còn ngây thơ lắm, Tiểu An cũng đã ngủ, phải hảo hảo thưởng thức sắc đẹp, đây chính là phúc lợi nha, nhá rống rống rống ’

Lúc này, chăn kề vào sát vách giáo dục tiểu đèn bàn một chút, không, phải nói nó đang giáo dục làm sao để ôm một đôi mắt phát hiện thân thể xinh đẹp (chém)! Ăn đậu phụ Du tiên sinh và vân vân quả thực không cần quá sảng khoái, chúng nó không phải là người, Tiểu An hẳn là sẽ không sinh khí nha, Du tiên sinh cũng tuyệt đối không phát hiện được, cái này kêu là quang minh chính đại! Quang minh! Chính! Đại!

Du Dịch muốn giúp Quý Trạch An tắm nước nóng, như vậy cậu sẽ ngủ thoải mái một ít. Hắn cầm một khối khăn tắm lớn sạch sẽ nhanh chóng bao lên thân thể lộ ra bên ngoài ổ chăn của Quý Trạch An. Tuy rằng trong phòng có mở điều hòa, nhưng bây giờ rốt cuộc là mùa đông, Du Dịch cũng không muốn làm cho người đầu quả tim hắn ngã bệnh, mọi cử động đều rất là chú ý.

Tất cả động tác của hắn đều hết sức mềm nhẹ, muốn Quý Trạch An cứ như vậy an tâm ngủ tại trong khuỷu tay của hắn, không muốn quấy nhiễu cậu.

Không có ai rõ ràng hơn so với Du Dịch Quý Trạch An bây giờ vô cùng mệt mỏi.

‘? (﹃? ) mau tới nằm trong ***g ngực ta, ấm áp, còn có nước, rất thoải mái nha ’

Bồn tắm nhìn thân ảnh Du Dịch ôm Quý Trạch An đi tới, thật xa liền viết chữ hoan nghênh hai người. Lúc này Du Dịch mới xốc lên khăn tắm trên người Quý Trạch An, mềm nhẹ ôm lấy người để cậu vào trong bồn tắm nước nóng.

‘Ta có một loại cảm giác hạnh phúc mỹ nhân trong ngực, có thể làm một cái bồn tắm thực sự là quá hạnh phúc a o()o!’

Du Dịch cẩn thận nâng đầu Quý Trạch An, ngồi xổm ở bên ngoài bồn tắm giúp cậu gội đầu, một chút không kiên nhẫn đều không có, tất cả bên trong đáy mắt đều là nhu tình. Trong không khí đều giống như toát ra loại bong bóng nhỏ ấm áp, Du tiên sinh như vậy thật sự là rất hiếm thấy được, mỗi khi Quý Trạch An ngủ luôn sẽ bỏ qua những lúc như thế của Du tiên sinh nhà cậu. Khóe miệng hơi câu lên, làm cho một tầng mặt nạ cao lãnh trong suốt hắn mang ở bên ngoài bị phá vụn xuống, ôn nhu trong mắt bất cứ người nào cũng có thể đọc ra, đây chỉ là một nam nhân hạnh phúc phổ thông, mà không phải cái Du đại sư chỉ có thể nhìn nhưng không thể chạm tới trong mắt người ở ngoài kia

Sau khi dùng nước nóng làm ướt toàn bộ tóc Quý Trạch An, Du Dịch đổ không ít dầu gội đầu lên lòng bàn tay mình, tán đều , lúc này mới dính chúng nó lên tóc Quý Trạch An, nhẹ nhàng xoa, lấy ngón tay xoa bóp da đầu của cậu, lực đạo không nặng không nhẹ chính xác đánh vào mỗi một cái huyệt đạo có thể làm cho Quý Trạch An thư thích.

Quý Trạch An không có tỉnh lại, chỉ thoải mái rầm rì vài tiếng.

Hơi nước trong phòng tắm bay lên kết thành thủy châu cực nhỏ tại lông mi thật dài của Du Dịch, hắn rũ mắt, trong con ngươi chỉ phản chiếu ra thân thể dáng dấp trôi nổi trong nước của Quý Trạch An, nhìn qua liền thấy nhiều hơn mấy phần mộng ảo.

‘ヽ(·? w·? )ゝcúi chào Du tiên sinh, ta cũng muốn chỉ thuộc về một mình Du tiên sinh.’

Dầu gội đầu bị Du Dịch đặt ở một bên đột nhiên thở dài nói nói với sữa tắm cách đó không xa.

Sữa tắm ngược lại không chút khách khí kích phá ảo tưởng của dầu gội đầu: ┑(Д)┍ hài tử ngươi vẫn là tắm rửa rồi đi ngủ đi, tin tưởng thúc thúc, ý nghĩ này của ngươi quá không thực tế .

Nước gội đầu: (:3″ ∠) không cần nói ra mà, thúc thúc thực sự không đáng yêu!

Giúp Quý Trạch An rửa sạch sẽ toàn bộ bọt biển trên đầu, Du Dịch cầm lấy khăn mặt giúp cậu ôn nhu lau chùi đến khô ráo, sau đó lại lấy ra một cái khăn lông bao ở đầu cậu, lúc này mới giúp cậu đứng dậy thanh tẩy.

Hao tốn không ít thời gian, Du Dịch lúc này mới giúp Quý Trạch An tắm xong, ôm khăn tắm trùm Quý Trạch An từ buồng tắm trở về phòng, đặt cậu lên giường, Du Dịch liền buông khăn tắm ra đem người trống trơn nhét vào trong chăn, sau đó cầm lấy máy sấy tóc sớm chuẩn bị tốt, đặt ở trên tủ đầu giường, giúp cậu thổi khô đầu tóc, lúc này mới để Quý Trạch An nằm trên giường bằng phẳng, ngủ.

Cho dù là tạp âm máy sấy tóc phát ra cũng không có làm Quý Trạch An tỉnh lại, vừa kề sát tới giường chiếu, cậu liền tự động xếp đặt một cái tư thế tương đối thoải mái, ngoan ngoãn ngủ.

Du Dịch cầm ráp trải giường thảm cùng quần áo ngày hôm qua nhét vào trong máy giặt quần áo, sau đó chính mình trở lại phòng tắm một cái. Hắn một bên lau tóc , vừa đi ra từ buồng tắm, liền đứng bên giường nhìn thụy nhan của Quý Trạch An một hồi, lúc này mới đi nhà bếp hầm cháo. Hai người đều không có ăn cơm tối, Du Dịch biết Quý Trạch An tỉnh lại nhất định sẽ đói bụng, vào lúc này vẫn là ăn một chút đồ ăn dễ dàng tiêu hóa mới tốt.

Lúc này, nhóm quần áo vật phẩm nằm ở trong máy giặt cùng ôm lấy nhau, đều là một mặt mướp đắng: (′╥w╥`) ta luôn biết hạnh phúc qua đi sẽ là bão táp, nhìn trộm người khác là không có kết quả tốt! Xem đi, mùa đông tắm nước lạnh quả thực càng ! Vừa nghĩ tới cảnh tượng sau khi giặt xong còn bị treo ở trên ban công, gió vừa thổi, ta liền đông thành nước đá thì càng thêm không xong…

Trước tiên Du Dịch đem gạo đặt ở trong nồi nấu cháo, một bên khác trái cây triệt để rửa sạch sẽ gọt vỏ, cắt miếng, đặt ở trong bát, chuẩn bị chưng đường. .. thời điểm thời gian không sai biệt lắm, Du Dịch đem bí ngô đập nát thành bột, thêm vào bên trong cháo đã bắt đầu sền sệt quấy đều, lúc này mới đóng cái nắp lại, để chúng nó tiếp tục nấu.

Quý Trạch An rất thích ăn đồ ngọt, nếu nấu cháo đơn giản cũng không có mùi vị như vậy, cho dù tăng thêm đường, vẫn là không sánh được so với thêm vào bí ngô thơm ngọt. Du Dịch hoàn thành công tác nấu cháo, liền bắt đầu rửa tay. Hiện tại tuy rằng cảm giác mệt mỏi, nhưng hắn cũng không muốn ngủ.

Trở lại phòng ngủ, bò vào trong chăn, Quý Trạch An theo thói quen lăn tới trong ngực của hắn. Du Dịch ôm lấy người, Quý Trạch An cũng tại trong ***g ngực của hắn tìm một cái vị trí thích hợp. Du Dịch liền mở mắt như vậy nhìn cậu, vẫn luôn không ngủ, mãi đến tận bầu trời ngoài cửa sổ đã nổi lên sắc ngân bạch, Du Dịch mới nhắm mắt lại.

Lúc Quý Trạch An tỉnh lại đã sắp trưa, khó được là Du tiên sinh bên cạnh còn đang ngủ thẳng giấc. Đối với Quý Trạch An mà nói, này ngược lại là sự tình phi thường hiếm thấy.

Ra giường không phải cái tối hôm qua, chắc chắn Du Dịch đã thay đổi ráp trải giường cùng gối, mỗi lần sau chuyện ấy Du Dịch luôn sẽ tiêu tốn thể lực làm những chuyện này, Quý Trạch An cũng cảm thấy Du tiên sinh nhà cậu không có cách nào tràn đầy mồ hôi ngủ tại trên giường , cho nên cũng có thói quen với cảnh tượng sau khi tỉnh lại, đồ dùng trên giường liền rực rỡ hẳn lên.

Tiểu đèn bàn đã tỉnh lại, con ngươi lặng lẽ cáo trạng với Quý Trạch An: (′? ? ? `) An An, mọi người đều bị chủ nhân đưa đi tắm nước lạnh, nghe nói bây giờ chỉ cần gió bên ngoài quét qua bọn họ sẽ đông thành băng côn.

Quý Trạch An nhìn tiểu đèn bàn nhíu mày, chỉ âm thầm cười một cái.

Thận trọng dời đi cánh tay khoát lên trên người mình của Du Dịch, Quý Trạch An từ trên giường bò dậy. Cậu biết Du tiên sinh khẳng định chuẩn bị cháo, cũng cố không để ý đến dị trạng, đánh răng xong, rửa mặt, liền trực tiếp chạy đến phòng bếp.”Đánh nhau” thật sự là việc chân tay! Quý Trạch An sẽ không ủy khuất chính mình, liền uống ba chén lớn canh bí đỏ, lấy tay xoa xoa bụng của mình, lúc này mới cảm thấy chính mình sống lại.

Quý Trạch An không muốn chờ Du Dịch tỉnh lại cũng phải uống cháo như cậu, liền mở tủ lạnh ra ăn chút đồ vặt ở bên trong. Tuy rằng nhiều lần trước đều là như thế này, nhưng là lần này không phải là cậu tỉnh lại trước sao? Quý Trạch An có chút hưng phấn, nhìn trong đồ vật tủ lạnh bắt đầu chọn lựa. Bởi vì bất ngờ phát sinh hôm qua, bọn họ không có đi siêu thị mua nguyên liệu nấu ăn, hiện tại nguyên liệu nấu ăn trong tủ lạnh hiển nhiên không đủ.

Suy nghĩ một chút, Quý Trạch An vẫn là đổi áo khoác dày nặng, để lại một tấm giấy cho Du sợi, cầm chìa khóa cùng bóp tiền ra cửa.

“Bye bye.” Quý Trạch An nhỏ giọng tạm biệt đại môn, nhìn đại môn viết “(^^)/ bye bye”, lúc này mới quay người rời đi. Siêu thị cách sân bọn họ ở cũng không xa, Quý Trạch An cũng không có lái xe, chuẩn bị đi bộ.

Bên ngoài gió lạnh thổi mạnh, như một cái dao cắt qua da thịt, Quý Trạch An không mang theo mũ hận không thể đem đầu rút đến bên trong khăn quàng cổ.

Thời điểm Quý Trạch An từ trong siêu thị mang theo mấy túi đồ vật đi ra, bên cạnh có chiếc xe màu đen sáng ngời hãm lại tốc độ cùng song hành với cậu. Có ví dụ ngày hôm qua kia, Quý Trạch An không nhịn được nhìn nhiều mấy lần, theo bản năng muốn cách chiếc xe kia xa một chút. Cậu cũng không muốn vào lúc này bị Giang phu nhân giết cái hồi mã thương.(đâm ngược ý)

‘e-(′? `) ta không có ác ý, không nên dùng ánh mắt như vậy nhìn ta mà ’

Trên thân xe xuất hiện văn tự như vậy, Quý Trạch An vẫn không nhịn xuống đi tới bên cạnh một chút. Hôm qua mới phát sinh chuyện như vậy, cậu bây giờ còn đang nằm ở bên trong nhịp điệu “Một lần bị rắn cắn”, nhìn thấy hắc xe như vậy chính là theo bản năng phản ứng tách ra một chút.

Lúc này, cửa sổ xe hạ xuống, mặt Giang Khâm Viễn xuất hiện, “Nhị tẩu, lên xe, ta và gia gia đang chuẩn bị qua tìm ngươi cùng Nhị ca.”

Nhị tẩu! ! !

Quý Trạch An lúc này mới chú ý xưng hô của Giang Khâm Viễn, mang theo đồ vật đứng tại chỗ thần sắc nhìn hắn có chút thẫn thờ. Người này cư nhiên tại trước mặt mọi người gọi cậu Nhị tẩu! Cậu còn tưởng rằng người này chỉ là nghĩ nghĩ trong lòng, cư nhiên thật sự còn dám gọi ra miệng! Trong nháy mắt Quý Trạch An đều quỳ lạy hắn, danh xưng này quá lôi rồi! Cậu không muốn có được hay không…

Xe Giang Khâm Viễn lập tức phát ra lời mời: (? o? ╰╯o? ? ) Nhị tẩu mau lên xe, trong xe ấm áp nhá

“Có thể không gọi ta như vậy không, ta là nam nhân.” Quý Trạch An nhìn Giang Khâm Viễn, ánh mắt rất là kiên định, cậu chân tâm không thích danh xưng này.



Giang Khâm Viễn suy nghĩ một chút, cảm thấy như vậy quả thật có chút thất lễ, mặc dù sự thực đúng là như vậy, “An ca, lên xe đi.”

Tuy rằng Quý Trạch An nghe vào vẫn cảm thấy là lạ, thế nhưng dù sao cũng tốt hơn cái Nhị tẩu gì kia.

Giang Khâm Viễn đổi giọng nhanh, xe đổi giọng càng nhanh hơn: An ca, đến chờ ngươi nha ( võng võng )

“Hài tử, lên đây đi, khí trời lạnh như thế, ở bên ngoài lạnh lắm .” Đây là Giang lão thái gia mang theo mặt cười nếp nhăn nói, Quý Trạch An lập tức gật đầu. Kỳ thực Giang Khâm Viễn đổi miêng, cậu liền dự định lên xe, mặc dù con đường không có dài bao nhiêu, thế nhưng bên ngoài quá lạnh , tình huống thân thể cũng không phải tốt nhất.

Đây là một chiếc xe thương vụ ba hàng chỗ ngồi, Quý Trạch An vừa lên xe, hàng thứ hai liền đầy. Quý Trạch An vừa lên xe liền chú ý tới xếp sau còn ngồi ba cái hắc y nhân tư thế đoan chính, mỗi người còn thống nhất đeo kính râm, Quý Trạch An nhìn có chút nhớ nhung cười.

“An ca, Nhị ca ta đâu?” Giang Khâm Viễn cảm thấy ngày hôm qua đã xảy ra chuyện như vậy Nhị ca hắn sẽ không để Quý Trạch An một mình đi ở bên ngoài, hắn là nên khẩn trương một tấc cũng không rời. Loại hành vi kia của mẫu thân quá điên cuồng, bất quá hiện tại phụ thân cũng hạn chế động tác của nàng, ngoại trừ nhà, nàng nơi nào cũng không được đi, thậm chí ngay cả gọi điện thoại đều có người phụ trách giám thính, Giang gia cũng không chịu nổi bất kỳ kích thích gì nữa, bọn họ không thể để cho mẫu thân không bình tĩnh có cơ hội lợi dụng lại làm ra cái gì.

Quý Trạch An liếc mắt nhìn Giang Khâm Viễn ngồi ở chính giữa một cái, thận trọng đặt cái túi trong tay ở bên chân, rất là chú ý để không đạp phải, “Ân, A Dịch chắc còn nghỉ ngơi, hắn rất mệt.”

Giang Khâm Viễn vừa nghe liền trầm mặc.

Kỳ thực trong lòng Giang lão thái gia cũng rất khó chịu, con dâu trước đây là cái rõ lí lẽ, khôn khéo có khả năng, làm sao đến cái tuổi này trái lại biến thành như vậy, “Hài tử, ngày hôm qua ngươi không có chịu tổn thương gì đi? Là Giang gia chúng ta có lỗi với ngươi, lão già sẽ không cầu ngươi tha thứ bọn họ, chỉ hy vọng ngươi sẽ không bởi vì chuyện này mà có ý kiến gì đối với Du Dịch, hắn là đứa trẻ tốt, hắn cũng không có làm gì sai, sai là Giang gia, Giang gia cho tới nay đều xin lỗi hắn a…”

“Ta làm sao sẽ bởi vì cái này mà cách xa Du Dịch, hắn cũng không có làm gì sai, lão gia tử ngươi không cần lo lắng. Ngươi và tiểu Viễn cũng không sai, cho nên các ngươi không cần hổ thẹn, ta cũng không phải không rõ sự tình.” Quý Trạch An nhìn hai người cười cười, cậu cảm giác Giang lão thái gia cùng Giang Khâm Viễn là thật tâm quan tâm Du Dịch, cũng là thật tâm thay hắn suy nghĩ, không thì cũng sẽ không ngày thứ hai sau khi xảy ra chuyện liền đến xem bọn họ.

Vừa nghĩ tới trừ mình ra còn có người có quan hệ với Du Dịch, Quý Trạch An cảm thấy đây thực sự là một chuyện đáng giá cao hứng, nụ cười trên mặt cậu cũng không nhịn được sâu hơn, trên đau nhức người tựa hồ cũng không còn rõ ràng.

Xe dừng lại, Quý Trạch An liền mở cửa xe đi xuống trước.

Mở ra cửa, mang theo mấy người tiến vào, mới vừa thay giày xong, bên trong đã có người vọt tới.

“Nhi tử! Phát sinh chuyện lớn như vậy ngươi đều không nói cho cha ngươi, thực sự là cực kỳ bất hiếu!” Sầm Ân Thư bước nhanh chạy tới, nhìn thấy túi plastic trên tay Quý Trạch An liền lập tức đoạt lấy, “Ngươi làm sao không ở trong nhà nghỉ ngơi thật tốt, chịu kinh hách còn ra đi mua cái món ăn gì! Ngày hôm qua có bị thương không? Mặc dù không có bị thương ngoài da, nhưng thương tổn tinh thần cũng rất là nghiêm trọng!”

Tuy rằng Du Dịch nói không có bị thương, nhưng Sầm Ân Thư không tận mắt xem sẽ không vững tin.

Ninh Văn Ngạn đứng ở phía sau Sầm Ân Thư, nhìn Quý Trạch An cũng thở phào nhẹ nhõm: “Không có bị thương là tốt rồi, mấy ngày nay hảo hảo ở nhà nghỉ ngơi một chút, không nên đi ra ngoài , loại thời tiết này cũng không thích hợp ra ngoài, dễ cảm lạnh.”

“Đúng, nhi tử ngươi muốn mua món ăn ta kêu Sầm Khanh (bác quản gia ý) đi mua cho ngươi, không cần mệt nhọc chính mình, ở nhà đợi là tốt rồi.” Quản gia sinh hoạt đi mua thức ăn chẳng lẽ không phải là chuyện rất bình thường? Sầm Ân Thư lập tức liền nghĩ đến Sầm Khanh thanh nhàn trong nhà.

“Không cần khoa trương như vậy…” Quý Trạch An không nhịn được cười khổ một cái, cậu cảm thấy mọi người đem sự tình nghĩ đến quá nghiêm trọng.

Tầm mắt Quý Trạch An nhìn thấy Du Dịch đứng ở một bên khác, cậu nhìn thấu không thích bên trong ánh mắt hắn, Quý Trạch An biết Du tiên sinh mất hứng đối với sự tình chính cậu một mình ra ngoài mua thức ăn. Cậu kỳ thực chỉ là muốn để sau khi Du Dịch tỉnh lại liền ăn được cơm nước mới mẻ, ngược lại chưa hề nghĩ tới nhóm phụ thân lại đột nhiên bái phỏng làm Du Dịch sớm rời giường.

Một nhóm người rốt cục không tiếp tục đứng ở huyền quan trái một câu phải một câu nói chuyện , Quý Trạch An liền mang theo nguyên liệu nấu ăn trực tiếp đặt ở bên trên cái thớt trong nhà bếp, sau đó tẩy một bộ ấm, chuẩn bị pha chén trà nóng cho mấy người đuổi lạnh. Du Dịch cũng không có lưu ở phòng khách bắt chuyện mấy người, mà là theo chân Quý Trạch An tiến vào nhà bếp, còn tiện thể đóng lại cửa phòng bếp, làm người ngồi tại bên ngoài cái gì cũng không nhìn thấy.

“Ta nấu cháo cho ngươi, ngươi bây giờ không thích hợp ăn đồ quá nhiều mỡ.” Du Dịch nhìn Quý Trạch An.

“Ta uống ba bát, rất được, cám ơn ngươi.”

“Tại sao không chờ sau khi ta rời giường để ta đi mua nguyên liệu nấu ăn, ngươi bây giờ cần phải nghỉ ngơi thật tốt.” Du Dịch có chút hối hận ngày hôm qua ngủ trễ như vậy, hắn ngủ quá nặng, ngay cả nhân nhi bên cạnh rời đi ra ngoài đều không phát hiện. Chờ thời điểm Sầm Ân Thư gõ cửa hắn mới nhìn thấy tờ giấy, không nhịn được có chút ảo não. Ngược lại, loại cảm giác đó rất không tốt.

Ấm trà: (°ー°〃) An An nhanh nhận sai, hiện tại vuốt lông mới là quyết định phải đạo.

Sau khi Quý Trạch An đem lá trà cùng nước nóng đều bỏ vào trong ấm trà, không lập tức bưng cái đĩa đi ra ngoài, mà là xoay thân thể nhìn Du Dịch, ôm lấy cổ của hắn, làm cho hắn cúi đầu, hôn một cái tại khóe miệng hắn, “Xin lỗi, ta sai rồi, ta chỉ là không muốn ngươi phải uống cháo giống ta, muốn làm cơm cho ngươi ăn.”

Sự thực chứng minh, ấm trà nói rất có lý, vào lúc này chịu thua mới là chính xác, công cuộc vuốt lông Du tiên sinh nhà cậu rất thành công. Luôn mãi bảo đảm không có lần sau , Du Dịch liền bưng trà ngon đi ra ngoài, mà Quý Trạch An muốn nấu một bữa cơm tập thể liền bắt đầu chỉnh lý nguyên liệu nấu ăn. Ngày hôm nay tất cả mọi người tụ lại cùng nhau , Quý Trạch An liền dứt khoát cùng ăn một bữa cơm, ngược lại chính là cũng sắp tới lúc ăn cơm.

Nhận ra được ý nghĩ của Quý Trạch An sau khi Du Dịch đưa trà lên cho mọi người liền kéo Quý Trạch An ra từ trong phòng bếp, cũng dặn cậu ngoan ngoãn ngồi ở trong phòng khách, liền đóng cửa phòng bếp lại. Thanh tẩy nguyên liệu nấu ăn cũng tốt, xào rau cũng được, tất cả mọi chuyện Du Dịch đều bao hết, hiện tại hắn chỉ hy vọng Quý Trạch An yên phận nghỉ ngơi.

Quý Trạch An nhìn cửa đóng lại nở nụ cười, đi ghế sô pha tìm một cái chỗ ngồi ngồi xuống, nhìn mọi người cười cười, cũng rót một chén trà cho chính mình, uống một hớp.

Ghế sô pha: ヽ(〃? 〃)? Trong nhà lần đầu có nhiều người như vậy, náo nhiệt như thế thật tốt!

“Mọi người cùng nhau ăn cơm trưa đi, A Dịch tự mình xuống bếp.” Quý Trạch An nháy mắt một cái, nhìn mọi người đều nhìn về cậu không có lên tiếng nói.

Sầm Ân Thư trừng mắt phương hướng nhà bếp một cái, “Đừng tưởng rằng một bữa cơm có thể làm cho ta tha thứ hắn! Hừ!”

Ninh Văn Ngạn ngược lại cười cười, không hề nói gì.

Giang lão thái gia có chút cảm động, nhi tử, con dâu đều chưa từng làm cơm cho ông ăn, lúc này có thể ăn được cơm cháu trai ruột làm hắn liền không nhịn được cảm khái. Vừa kích động, nhóm nếp nhăn trên mặt hắn liền không nhịn được tụm lại, cười thành một đóa hoa, nhìn qua như phật Di Lặc đã giảm cân.

“An ca, Nhị ca ta hắn biết làm cơm?” Giang Khâm Viễn mặc dù biết Du Dịch sống một mình, bất quá hắn vẫn cảm thấy nhà bếp không thế nào phối hợp cùng khí chất Du Dịch.

Quý Trạch An vẫn cứ từ tiểu mặt than của Giang Khâm Viễn nhìn thấu không thể tin tưởng của hắn.

Lúc ăn cơm, mọi người vây cùng nhau, trước mặt tất cả mọi người đều là một chén cơm, chờ đến Quý Trạch An chính là một bát cháo bí đỏ. Tất cả mọi người không hỏi đây là cái nguyên nhân gì, đại bộ phận người “Làm như không thấy”, không muốn để cho Quý Trạch An lúng túng, ngược lại là Sầm Ân Thư có chút nghiến răng nghiến lợi nhìn Du Dịch. Hắn chính là hết sức khó chịu! Cho dù lúc trước hắn cũng như thế nhưng hắn vẫn tràn đầy khó chịu!

Quý Trạch An trước khi ra cửa đã uống ba bát lớn cháo bí đỏ, hiện tại cũng không bởi vì cái đó mà không muốn ăn, nhìn thức ăn đầy bàn Du Dịch làm, cậu nhất thời liền đói bụng, vừa định gắp quả ớt xào thịt, Du Dịch liền ở bên cạnh nói: “Chỉ có thể gắp thịt.”

Ý tứ chính là không cho ăn ớt…

Nhưng Quý Trạch An thật sự rất thích vị ớt, nhìn ớt xanh xanh mượt kia cũng không nhịn được sinh ra oán niệm , cuối cùng chỉ chỉ có thể nghe lời gắp một miếng thịt, liền ngóng trông vị ớt còn đọng lại phía trên một chút.

Quả ớt: (‵′)/ đáng thương, mua ta lại không thể ăn, ưu thương của ngươi, ta hiểu mà!

Quý Trạch An nhìn thấy quả ớt trên bàn hiện lên chữ, ngạnh sinh sinh dời tầm mắt mình qua một bên, xem cái khác.

Một bữa cơm qua đi, mỗi thời điểm Quý Trạch An không nhịn được len lén muốn nếm thử một chút ớt, Du Dịch sẽ lập tức nhắc nhở. Tất cả mọi người ăn ý không cắt đứt, cũng không có ai vào lúc này “Đồng tình” Quý Trạch An, còn trộm của đồ ăn của cậu. Quý Trạch An cũng là đột nhiên hiểu được tại sao Du Dịch nhiều lần cùng cậu húp cháo, loại cảm giác thấy được ăn không được kia quá là thắt tim rồi! ! !

Quý Trạch An chứa một bụng cháo bí đỏ, ánh mắt nhìn Du Dịch hơi oan ức.

Du Dịch đứng dậy, nhìn Quý Trạch An, xoa xoa đầu của cậu, “Ngoan, chờ ngươi khỏe, muốn ăn cái gì ta cũng làm cho ngươi.”

Cái đĩa: (-? -) như vậy, ta đều nổi da gà. Trong cuộc sống khắp nơi đều là lời ngon tiếng ngọt của chủ nhân a!

Quý Trạch An nhìn Du Dịch cười cười, trong lúc nhất thời cũng không có chú ý tới tầm mắt khá là thâm ý của mấy người còn chưa rời đi kia

Ăn cơm tối xong, tất cả mọi người không có rời đi gấp. Giang lão thái gia cùng Giang Khâm Viễn chỉ là đơn thuần muốn ở chung với bọn hắn nhiều một chút, mà Sầm Ân Thư cùng Ninh Văn Ngạn ngược lại có mưu đồ.

“Tiểu An, lúc tết đến nơi chúng ta ở đi, người một nhà ở chung cho náo nhiệt a.” Muốn Sầm Ân Thư uyển chuyển là không thể nào, trừ phi hắn muốn tính kế ngươi.

Ninh Văn Ngạn cũng phụ hoạ: “Thường ngày chúng ta đều là hai người cùng nhau, hầu gái trong nhà đều sẽ về nhà mình ăn tết, rất là quạnh quẽ, năm nay nếu ngươi cùng Du Dịch lại, chúng ta sẽ rất vui vẻ.”

Giang lão thái gia nghe Sầm Ân Thư cùng Ninh Văn Ngạn nói có chút bừng tỉnh, hắn cũng đã muốn không nhớ rõ người một nhà chân chính toàn bộ tụ tập cùng một chỗ trải qua năm mới là tư vị gì. Sau khi bọn họ đưa Du Dịch đi, Giang lão thái gia liền kiên cường không ăn tết cùng bọn họ, bọn họ tới cửa chúc tết, hắn cũng nhiều lần mắt không phải mắt mũi không phải mũi. Vừa nghĩ tới bầu không khí ăn tết năm nay sẽ càng thêm đê mê, Giang lão thái gia liền không mong đợi nữa.

Song, Giang Khâm cũng như thế, hắn rất không thích ăn tết. Mỗi khi ăn tết, người trong nhà đến đi nhiều hơn, chân chính gặp nhau không có mấy lần. Thời gian chân chính ngồi cùng một chỗ rất ngắn, có lúc đều không vượt quá hai giờ. Năm nay trong nhà chắc chắn sẽ không náo nhiệt như vậy, phụ thân không sai biệt lắm sắp xuống ngựa, rất nhiều người sẽ tránh hiềm nghi, mẫu thân lại là thái độ kia, năm nay chỉ sợ càng thêm gian nan so với năm rồi.

“Ta và A Dịch đã quyết định về Giang Thành ăn tết , vé máy bay đều mua xong, mấy ngày nữa liền rời Cảnh Thành.” Quý Trạch An có chút xin lỗi nhìn hai người, dĩ vãng chưa bao giờ ăn tết cùng bọn họ, năm nay cũng quên mất hai người bọn họ. Nguyên nhân Quý Trạch An muốn trở lại Cảnh Thành không chỉ là quê cậu ở nơi đó, mà là mụ mụ cũng ở đó, cậu muốn trở về tảo mộ cho nàng, cũng nhiệt nhiệt nháo nháo thả một quyển pháo, làm cho nàng ở phương xa cũng náo nhiệt một chút.

‘(′Д`) không nên như vậy! ! !’



Quần áo Sầm Ân Thư cũng không nhịn được thất lạc.

Quý Trạch An nhìn bọn họ có chút không đành lòng, chuyện sớm quyết định cậu cũng không muốn thay đổi. Ở tại Giang Thành bọn hắn có thói quen đi tảo mộ vào ngày ba mươi, cậu không hy vọng chỉ có trước mộ mụ mụ là một mảnh quạnh quẽ.

“A Sách, chúng ta cũng đi Giang Thành ăn tết đi.” Ninh Văn Ngạn đề nghị. Dù sao cũng chỉ có hai người bọn họ cùng nhau ăn tết, tại thành thị nào thì cũng có sao? Nếu hài tử về Giang Thành, bọn họ cũng đi cùng là tốt rồi, không cần xoắn xuýt quá nhiều.

Sầm Ân Thư vừa nghe, đôi mắt trong nháy mắt liền sáng, khá là tán thưởng nhìn Ninh Văn Ngạn.

“Tiểu An các ngươi mua vé máy bay số mấy, chúng ta mua cùng một ngày với ngươi.” Ninh Văn Ngạn nhìn người yêu cười cười, liền kéo đề tài về.

Quý Trạch An: “Cái này phải hỏi A Dịch một chút, là hắn chuẩn bị.”

Cậu nguyên bản dự định thời điểm đó đi theo phía sau Du Dịch là tốt rồi, cũng quên hỏi nhiều một câu .

Ninh Văn Ngạn nghe vậy, đứng dậy, đi tới nhà bếp, đơn độc trao đổi cùng Du Dịch.

Lưu lại Sầm Ân Thư bên này nghĩ có thể ăn tết cùng Quý Trạch An liền không nhịn được nhảy nhót , ảnh gia đình là tư vị gì, hắn cảm thấy hắn chẳng mấy chốc sẽ có thể cảm nhận được.

Vệ Lăng: An tử, thời điểm nào các ngươi nghỉ đông a? Có trở về Giang Thành ăn tết hay không a?

Dương Khúc Cừ: Trở về đi, trở về đi, đều trở về, nửa học kỳ không gặp, ta rất nhớ các ngươi!

Đậu Nghiên: Tỷ muốn cho các ngươi nhìn kiểu tóc mới của ta một chút! Ha ha ha ha! Sẽ mang đặc sản Cảnh Thành cho các ngươi!

Quý Trạch An: Trở về, vé máy bay đều đặt hảo.

Dương Khúc Cừ: Bạch Bân, ngươi về không? Ta nhớ nhà ngươi là ở Cảnh Thành, chỉ gia gia là ở tại Giang Thành, ngươi sẽ không mang gia gia ngươi tới Cảnh Thành đi! Nhanh về Giang Thành một chút a!

Đường Bạch Bân: …

Vệ Lăng: Bạch Bân! Ngươi không thể vứt bỏ chúng ta!

Đường Bạch Bân: …

Đường Bạch Bân: Sẽ trở lại gặp gia gia, bất quá sẽ chậm một chút.

Nghỉ đông mới bắt đầu mấy ngày, trong đám bọn họ liền bắt đầu hò hét ầm ỉ, đã ước hẹn thời điểm nào ở chỗ nào gặp mặt một lần, hảo hảo làm nóng tình cảm của bọn họ một chút. Lâu như vậy không gặp, tất cả mọi người không thấy mới lạ, mỗi ngày nháo tại trong đám, thật giống như gặp mặt, cái gọi là ấm lại cũng bất quá là mượn cớ, mọi người chỉ là tìm cái lý do đi ra chơi, thuận tiện ngay mặt hỏi một chút tình huống từng người, nhìn non nửa năm không gặp tất cả mọi người có thay đổi gì.

Quý Trạch An xem điện thoại di động, ánh mắt cong cong cười, cậu càng thêm mong đợi trở lại Giang Thành .

Bây giờ đợi cậu tại Giang Thành không chỉ có mẫu thân và nhà mẫu thân lưu cho cậu, mà còn có một đám bằng hữu khả ái. Còn Du Dịch, hắn vẫn luôn ở bên cạnh cậu, giữa hai người không hề có chút khoảng cách.

“Rất chờ mong?” Du Dịch đem hành lý chuẩn bị xong nâng để ở huyền quan, thời điểm rời đi thì mang theo.

Quý Trạch An nhìn về phía Du Dịch, để điện thoại di động xuống, đi tới hắn, cũng bắt tay giúp, “Đương nhiên mong đợi a, ta càng có lòng trung thành với Giang Thành hơn.”

Cảnh Thành ngoại trừ tương lai, còn có kết cục bi thảm của cậu. Tại cái thành phố này cậu cũng không có cảm giác nhà, đối với cậu mà nói, Cảnh Thành càng giống như là sàn đấu! Dùng để phấn đấu phấn đấu, thậm chí là sân bãi báo thù. Không phải là không có yêu, chỉ là còn có hận, không có yêu sâu như Giang thành.

“Nghiêm Cẩm năm nay sẽ không trở lại Giang Thành.” Du Dịch biết Quý Trạch An vẫn luôn quan sát hướng đi người này, Du Dịch cũng như thế. Nếu không phải Quý Trạch An không cần hắn nhúng tay, muốn chính mình báo thù, người này sẽ không thể xuất hiện ở truyền hình như bây giờ, trải qua nhàn nhã như thế. Du Dịch không thể tưởng tượng cả đời không có Quý Trạch An, không có cậu hắn cuối cùng làm sao có thể một người sống đến chết…

Quý Trạch An sững sờ một chút, sau đó mới nhàn nhạt nói: “Ân, không cần gặp phải hắn tại Giang Thành cũng tốt.”

Tại nửa năm đại học này, Nghiêm Cẩm tựa hồ chỉ cần thời gian tới trường học đều sẽ cố ý chạy tới gặp gỡ cậu, không biết muốn tăng độ yêu thích hay là cái gì, Quý Trạch An tuyệt đối sẽ không lại vào bẫy bị lừa gạt, đương nhiên cũng sẽ không cho hắn sắc mặt tốt. Cậu rất hận, tại trước báo thù còn muốn giả dạng làm bộ dáng rất tốt, Quý Trạch An không làm được, cậu cảm thấy như vậy quá uất ức, cũng rất khó chịu, tuy rằng như vậy sẽ làm Nghiêm Cẩm cuối cùng càng thêm kích thích.

Nhóm valy: ︿(︶)︿︿(︶)︿ hai chúng ta chỉnh tề bày cùng nhau, không giống nắm tay nhau sao?

Quý Trạch An nhìn hai cái valy lớn cùng kiểu đặt song song tại chỗ không xa ánh mắt liền mềm nhũn ra. Cậu như trước hận Nghiêm Cẩm, nhưng cậu không thể để cho loại tâm tình này ảnh hưởng đến chính mình, cậu tự nói với mình sẽ báo thù, cho nên không cần phải gấp, cũng không cần lại bị hắn phá huỷ một lần. Hai cái valy song song ở chung với nhau kia, làm Quý Trạch An nghĩ tới Du Dịch cùng mình, bọn họ một người một cái, liền giống như bọn chúng, sóng vai cùng đi, thời điểm dừng lại cũng là cùng dừng.

Cậu nghĩ: Cứ tiếp tục như vậy đi, để cho bọn họ luôn luôn cùng nhau sẽ không tách ra, cho dù là giấc mộng thì vẫn cứ tiếp tục đi, cậu nguyện ý tại trong mộng này không muốn tỉnh lại. Tốt đẹp đến hạnh phúc…

“Tiểu An, ngươi không cần quá bắt buộc mình.” Du Dịch cảm thấy để hắn giúp cậu báo thù cũng không sao, hắn cũng không hy vọng Quý Trạch An vẫn mang theo cừu hận với cái người Nghiêm Cẩm này, hắn hi vọng có một ngày như vậy, nói đến Nghiêm Cẩm, Quý Trạch An thậm chí đã quên danh tự này, hoặc là nghe cũng không có cảm giác gì… Cừu hận xưa nay cũng không phải cái đồ vật thoải mái gì, chỉ cần cậu còn hận , như vậy trong lòng cậu liền sẽ không thoải mái.

“Ta biết, ta không thể không báo thù, mà ta cũng sẽ không để cho mình bị cừu hận che đậy.” Thời điểm ở chung với Du Dịch, rất nhiều thời điểm, Quý Trạch An đều sẽ không nghĩ tới Nghiêm Cẩm. Mà Quý Trạch An không quên được lần trọng sinh này của chính mình, văn tự mỗi ngày tùy ý có thể thấy được cũng cùng nhắc nhở quá khứ của chính mình, cừu hận này cậu cũng không có cách nào thả xuống.

E rằng không đợi đến thời điểm kết cục của Nghiêm Cẩm, cậu liền sẽ luôn nhớ tới những gì chính mình đã trải qua…

Quý Trạch An rũ mắt xuống, nhìn xuống sàn nhà.

Cảm giác Du Dịch đi tới bên cạnh chính mình, liền ngẩng đầu nhìn hắn.

Nhìn Du Dịch, trong mắt Quý Trạch An không có mù mịt, mà là tràn đầy hạnh phúc. Hạnh phúc này đều là Du Dịch cho cậu, từ nhất cử nhất động của Quý Trạch An, cùng với bên trong một cái ánh mắt đều có thể tìm ra một chút vết tích của Du Dịch.

Quý Trạch An là một người, nhưng cũng không phải một người.

“Ta có thể giúp ngươi, thời điểm nào cũng vậy.”

“Ta biết.”

Quý Trạch An nhìn Du Dịch lông mi run rẩy.

Du Dịch ôm người vào trong ngực liền hôn lên, thời điểm Quý Trạch An đang nhớ lại dời trước, hắn cũng sẽ nghĩ tới kết cục đời trước chính mình có thể có. Không thể nghi ngờ, kẻ luôn một mình như hắn e rằng qua đời ở miếng đất phương nào cũng sẽ không có người phát hiện, có lẽ, cuối cùng hắn sẽ lần lượt lựa chọn rời đi thế giới tẻ nhạt lại tịch mịch này… Cho nên kết cục hắn thiết định vì chính mình cũng không phải một cái kết cục tốt.

Kết cục không có Quý Trạch An là sẽ không viên mãn, Du Dịch hiện tại phi thường khắc sâu cảm nhận, loại ý nghĩ này không phải tưởng tượng mà thôi, hắn chỉ là nghĩ liền đã vô cùng khó chịu, nếu như điều này biến thành hiện thực vậy đối với hắn mà nói hẳn là tàn nhẫn nhất.

Đối với Du tiên sinh nhà cậu chủ động hôn, Quý Trạch An chưa bao giờ từ chối.

Cậu thuận theo ôm hắn, đầu tiên là đón ý nói hùa, sau đó chính là phản kích.

Hai người liền đứng ở huyền quan không chút nào ngượng ngùng gặm gặm cắn cắn, tiếng nước mập mờ khẽ vang, âm thanh rất nhỏ, nhưng tại trong phòng khách chỉ có hai người bọn họ, không có người khác, chỉ là tăng thêm bầu không khí thôi.

Hai người đều hào phóng tiến quân thần tốc, không có né tránh, ngược lại là giao chiến kịch liệt.

Nhưng lượng hô hấp của Quý Trạch An thủy chung là không tốt bằng Du Dịch, đến sau cũng chỉ có thể trở thành người bị tha đi…

Thiếu dưỡng khí làm mặt của cậu có chút ửng hồng, đôi mắt mơ hồ từ lâu, nhìn qua rất là thủy nhuận, mí mắt hơi rủ xuống, làm cho cặp mắt kia nhìn qua càng thêm động nhân.

Khô nóng, liền như vậy bắt đầu thiêu đốt trong phòng khách!

Du Dịch ôm Quý Trạch An có chút mềm nhũn, không có ý định cứ như vậy bỏ qua cho cậu…

quà 2/9 mn 2/9 vui vẻ. 5/9 này trương tui khai giảng nha có hội chợ nha lớp tui cũng có bán đồ ăn nha có ai muốn tới chung vui hơm???? :))))) biết rõ chi tiết => fb 

p.s phát hiện ngâm dấm bộ này quá lâu rầu phải siêng năng lên thâu ^^ Đăng bởi: admin

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau