Ta Thường Hay Nhìn Thấy Chữ Viết Kỳ Quái

Chương 5

Trước Sau
Chương 7

Thủy tinh phỉ thúy đế vương lục là kì ngộ khó gặp, sau khi Du Dịch kêu giá cao, tuy rằng thanh âm chung quanh lập tức yên lặng lại, nhưng sau khi giảm xóc, cũng lục tục có thanh âm tiếp tục tăng giá. Phỉ thúy đế vương lục là một loại ngạnh ngọc, có thể làm thành đủ loại trang sức cùng vật trang trí, dưới ánh sáng chiếu rọi chẳng những tỏa sáng, hơn nữa nghe nói nếu làm thành tì hưu thì còn có tác dụng xu cát tị hung. Lần này Trần Duyệt Thư đến Giang Thành công tác, nhớ rõ lão gia tử nhà mình sắp đại thọ tám mươi, lúc này mới đến bên này muốn mở một khối ngọc tốt tìm sư phụ điêu khắc một cái tì hưu làm lễ vật chúc thọ cho lão gia tử, không nghĩ tới thạch đầu mình nhìn trúng lại sụp .

“Chín trăm vạn.” Ánh mắt Trần Duyệt Thư nhìn đế vương lục trong tay thiếu niên kia nóng lên, cũng báo giá theo. Trong lòng nhịn không được hối hận mình không có nhãn lực, cư nhiên bỏ lỡ đế vương lục. Trong mảnh nhỏ rơi ra từ thạch đầu mình mua cư nhiên cất giấu đồ vật như vậy… Trần Duyệt Thư vận khí nắm tay có chút cáu giận mình vô năng.

Người đứng bên cạnh Trần Duyệt Thư thật không ngờ Trần Duyệt Thư bỏ ra ba trăm vạn mua được khối thạch đầu quý báu lại bị một cái tiểu quỷ xấu xí bỏ ra hai trăm hưởng lợi, hiện tại ánh mắt nhìn Trần Duyệt Thư càng thêm trào phúng . Có mắt không nhìn được kim ngọc, người nọ cảm thấy cặp mắt kia của Trần Duyệt Thư là bị mù. Hiện tại hắn không chỉ mất ba trăm vạn, còn phải tiêu tốn càng nhiều tiền để mua khối phỉ thúy đế vương lục nguyên bản thuộc về hắn kia. Bất quá rốt cuộc không phải của tiền của hắn, hắn sao lại chơi không nổi, chính là hiện tại hắn chỉ có hưng trí xem náo nhiệt. (chém)

Lúc này Du Dịch chạy tới trước mặt Quý Trạch An, ánh mắt hắn sáng ngời nhìn cậu, tiếp tục không chút hoang mang ra giá, “Một ngàn vạn.”

Trần Duyệt Thư nhíu nhíu mày nhìn Du Dịch, trong mắt hắn khối phỉ thúy đế vương lục này chỉ dùng một hai ngàn vạn là đã đủ để mua. Trần Duyệt Thư có dự cảm, nếu như mình ra giá nam nhân kia khẳng định sẽ tăng giá theo, cho nên lúc này hắn cũng không sốt ruột tăng giá.

“Vị tiên sinh này, ta cần khối đế vương lục này làm lễ vật chúc thọ cho trưởng bối trong nhà, có thể bỏ qua những thứ yêu thích không.” Trần Duyệt Thư đi tới cũng không có dấu hiệu mở thạch đầu của hắn, hắn chỉ muốn thương lượng cùng Du Dịch một phen, để hắn tặng tảng đá kia cho hắn.

Tầm mắt Du Dịch nhìn Quý Trạch An rơi xuống phỉ thúy đế vương lục cậu ôm trong tay, hắn có thể cảm giác được linh khí bên trong thực sung túc, phi thường thích hợp để thực hiện khí. Bất quá đây là ngọc thạch lần đầu tiên Quý Trạch An đánh cuộc, giá trị trong đó cao hơn dùng để thực hiện khí, hắn như thế nào bỏ được, ngay từ đầu Du Dịch liền định dùng để cất trữ lại , hiện tại tự nhiên sẽ không cho Trần Duyệt Thư. Tầm mắt hắn dời lên, đầu tiên là ngừng một hồi tại trên mặt Quý Trạch An, sau đó lại nhìn về phía Trần Duyệt Thư đang cùng hắn thương lượng phía sau quyết đoán cự tuyệt, “Không thể.”

Trần Duyệt Thư biết lần này mình cần xuất nhiều huyết, bất quá ai kêu hắn không nhãn lực, cái ngậm bồ hòn này hắn chắc chắn phải ăn xuống.

Hắn khẽ cắn môi, tiếp tục tăng giá, Trần Duyệt Thư tính toán trực tiếp nhấc tảng đá kia tới giá cao nhất, nhìn xem nam nhân này có tiếp tục tăng giá hay không, nếu là hắn tiếp tục, hắn cũng chỉ có thể buông tha khối đế vương khó có được này, “Hai ngàn vạn.”

“Ba nghìn vạn.” Du Dịch vân đạm phong khinh nói.

Tầm mắt Trần Duyệt Thư nhìn về phía Du Dịch liền không còn thân mật như trước, sắc mặt cũng càng không tốt, tảng đá kia đã vượt qua giá trị nguyên bản, hắn vừa xúc động lại tiếp tục ra giá , “Ba nghìn hai trăm vạn.”

Vốn lưu động trên người hắn cũng chỉ có nhiều như vậy , nếu là nam nhân này lại thêm giá hắn liền lỡ mất dịp tốt cùng khối phỉ thúy đế vương lục này.

“Bốn ngàn vạn.”

Hôm nay Giang Khâm Dật không có cảnh sống chết nhất định quấn lấy Du Dịch đến phố đổ thạch bên này gặp hộ khách cùng hắn, không nghĩ tới thời điểm chuẩn bị trở về cư nhiên thấy được cái tiểu hài tử kia, kết quả đệ đệ nhà hắn liền như chó ngửi được mùi xương ba ba chạy qua. Tuy rằng biểu tình trên mặt Du Dịch không có bất luận biến hóa gì, chính là Giang Khâm Dật cảm thấy khí tức quanh mình hắn đều không giống trước . Hắn thậm chí cảm thấy mắt mình giá rồi nên mờ đi, cư nhiên cảm thấy trên đầu đệ đệ nhà mình có một đôi tai chó, sau mông còn có một cái cái đuôi đang khoan khoái vẫy vẫy !

Hắn biết đệ đệ mua tảng đá kia nhất định là hướng về phía người mở ra thạch đầu tiểu An, bất quá hắn cũng hiểu được ra giá bốn ngàn vạn là quá điên cuồng . Trong tay của hắn cũng có mấy nhà ngọc khí đi, cho nên hắn biết rõ phỉ thúy đế vương lục là cỡ nào trân quý, chính là khối phỉ thúy đế vương lục kia bất quá chỉ cỡ nắm tay, tuy rằng phẩm chất rất tốt, nhưng hai ngàn vạn là đã đủ để cân nhắc giá trị của nó. Tuy rằng hắn có thể tiêu bốn ngàn vạn giúp đệ đệ mua tảng đá kia, chính Du Dịch cũng có thể trả lại được, bất quá tình huống hiện tại này Du Dịch không chắc đồng ý để hắn bỏ tiền giúp hắn. Giang Khâm Dật hận không thể đi cắn khăn tay , hắn nguyện ý tiêu tiền chọc đệ đệ vui vẻ chính là đệ đệ không chắc sẽ cho hắn mặt mũi, tình huống hiện tại vẫn là đệ đệ hắn tiêu tiền chọc người khác vui vẻ…

Ánh mắt Trần Duyệt Thư nhìn khối phỉ thúy đế vương lục kia hiện lên một tia không cam lòng, bất quá rốt cuộc vẫn là suy xét đến tình huống thực tế, hắn cũng không phải loại người làm ẩu. Biết hôm nay mình vô duyên cùng khối phỉ thúy đế vương lục này, đành phải buông tha như vậy.

Du Dịch thấy người không có người tiếp tục ra giá, lại nhìn về phía Quý Trạch An, “Bốn ngàn vạn, bán cho ta đi.”

Hắn không có quên tiểu hài tử cũng không có nói muốn bán khối phỉ thúy đế vương lục này.

Giang Khâm Dật nghe Du Dịch nói chuyện cùng Quý Trạch An đột nhiên cảm thấy có chút không nỡ nhìn thẳng. Không biết vì cái gì, hắn cảm thấy chính mình nghe được một cỗ hương vị lấy lòng, nhất định là hắn nghe nhầm rồi! Cái đệ đệ luôn vô cùng cao lãnh khiết phích của hắn kia làm sao có thể đi lấy lòng một tiểu bằng hữu! Giang Khâm Dật cảm thấy hôm nay không chỉ ánh mắt hắn không tốt, tựa hồ lỗ tai cũng có vấn đề .

“Vị tiên sinh này như thế nào xưng hô?” Đến gần nhìn, Quý Trạch An càng thêm xác định trên mặt nam nhân này sạch sẽ, một chữ cũng không có. Quý Trạch An cảm thấy, có lẽ tại trong thế giới của cậu nam nhân trước mắt chính là người đẹp trai nhất . Bởi vì vô luận người khác cảm thấy người kia đẹp trai như thế nào thì trong mắt của cậu đều là một người trên mặt viết các loại chữ đùa giỡn (troll), cho nên nam nhân trời sinh lớn lên không có chữ trên mặt này nhất định là nam nhân đẹp trai nhất trong mắt của cậu. Rõ ràng là lần thứ hai gặp mặt, nhưng cậu chính là nhịn không được có chút thân cận cái người này, cậu không biết mình làm sao vậy, hoặc có lẽ là bởi vì nguyên nhân trên mặt người này không có chữ. Quý Trạch An rất khắc chế, không biểu đạt cái loại cảm giác này của mình ra thông qua tứ chi, trên mặt cũng chỉ là vừa vặn, mang theo lễ phép hiểu chuyện.

Ánh mắt Du Dịch nhìn tiểu hài tử tối tối lại, sau đó liền mở miệng trả lời vấn đề của cậu, “Ta tên Du Dịch, Du trong cho phép, Dịch trong đánh cờ.”

Quý Trạch An nghe thanh âm dễ nghe của hắn xong, đột nhiên nghĩ đến cơm hộp cùng với bình không còn sữa viết ‘——(^ khẩu ^) ta là sữa tình yêu Du Dịch tự tay làm a!’ trong túi sách cậu hôm nay, ý cười trên mặt càng sâu, “Du tiên sinh, ngươi hảo.”

Du Dịch tuy rằng rất không vừa lòng cái xưng hô này, bất quá hắn biết việc này cần tiến dần lên, cho nên cũng không nói gì thêm.

“Ngươi hảo, tiểu An.” Bất quá rốt cuộc đứng đắn chào hỏi , Du Dịch một bên nghĩ một bên nói với cậu, “Phỉ thúy có thể bán cho ta sao?”

“Được.” Quý Trạch An gật đầu.

Bán! Phải bán! Trên người khối phỉ thúy đế vương lục này đều viết ‘(^^) bán ta đổi tiền đi’, cậu đương nhiên sẽ bán. Bán nó, cậu có thể thư thư phục phục học bốn năm đại học mà không cần bận làm công kiếm phí sinh hoạt, thậm chí chỉ cần cậu nguyện ý, cậu có thể tiếp tục học, xuất ngoại du học cũng không cần lo lắng. Thời điểm mua thức ăn rốt cục có thể muốn ăn cái gì liền ăn cái đó , không cần quá mức lo lắng hôm nay ăn nhiều ngày mai liền không có ăn, có lẽ cậu còn có thể suy xét mua cho mình thêm một cái máy tính…

“Có thẻ không? Ta chuyển khoản cho ngươi.” Du Dịch nhìn bộ dáng tiểu hài tử nhu thuận, rốt cục nhịn không xuống, sờ sờ đầu cậu, sau đó có chút lưu luyến thu hồi tay, “Không có cũng không sao, đi ngân hàng làm một cái rồi ta lại chuyển khoản cho ngươi.”

Quý Trạch An nghĩ nghĩ, chính mình quả thật không có thẻ, toàn bộ tiền mụ mụ lưu lại cho cậu đều trong sổ tiết kiệm, bây giờ cũng không thích hợp về nhà lấy sổ tiết kiệm .

Cậu nhìn về phía Dương Lợi còn đang há hốc mồm bên kia hỏi: “Đại thúc, ta muốn đi ngân hàng làm một cái thẻ, ngươi tính đi về trước hay đi cùng ta?”

Dương Lợi nghe Quý Trạch An gọi hắn, mãnh liệt sờ mặt một phen, khôi phục lại bình thường từ trong khiếp sợ, thật vất vả vững vàng nói: “Ta cùng đi với ngươi.”

Nhà hắn mặc dù không nghèo, hắn cũng không ham ăn cơm kẻ chạy cờ, hắn chỉ đơn thuần là nhiệt tình yêu thương diễn kịch, nhưng lại không muốn sử dụng quan hệ trong nhà, hiện tại cũng chỉ nghĩ mình đại tài nhưng trưởng thành trễ thôi. Hiện tại nhìn thấy Quý Trạch An một chút liền có thêm bốn ngàn vạn hắn cũng không đỏ mắt, thậm chí còn vui vẻ cho cậu, biết cậu có số tiền kia về sau không cần tân tân khổ khổ đi theo mình cả ngày làm kẻ chạy cờ, học phí đọc sách về sau cũng hoàn toàn không cần sầu lo. Hiện tại hắn chính là nhịn không được cảm khái Quý Trạch An cư nhiên có vận khí tốt như vậy, thạch đầu dùng hai trăm khối mua lại kiếm bốn ngàn vạn, đây là gấp bao nhiêu lần! Toán học của hắn không tốt, nhất thời tính không rõ bao nhiêu lần, nhưng là hắn biết sẽ gấp rất nhiều rất nhiều lần!

Người a, thật sự chính là cần vận khí! Dương Lợi lại nghĩ tới câu nói lão mụ mình thường xuyên nhắc tới khi nhìn mình chậm chạp làm kẻ chạy cờ không có tiến bộ lại không chịu để cho người trong nhà giúp.

Du Dịch nghe Dương Lợi nói, nhìn hắn một cái.

Người này xương gò má có thịt, nên cho thấy hắn làm người có nghĩa khí, không làm sự tình khác người, làm người có tiết chế, là tướng mạo giữ quy củ. Lông mày có chút dài, cho thấy thiên tính Dương Lợi thiện lương, biết đáng thương người khác, giàu tâm đồng tình. Tuy rằng hắn rất không thích người khác thân cận cùng Quý Trạch An như vậy, nhưng là cậu ở bên cạnh người như vậy làm hắn yên tâm hơn nhiều so với ở cùng đám ngưu quỷ xà thần kia. Du Dịch gật gật đầu với Dương Lợi, sau đó nhìn về phía Giang Khâm Dật, người này đã nói sẽ làm tài xế một ngày cho hắn, hiện tại tự nhiên cũng là hắn lái xe dẫn bọn hắn đi ngân hàng.

Giang Khâm Dật nhận được tầm mắt của đệ đệ, nhất thời không kịp tiêu hóa, ngược lại cười chào hỏi Quý Trạch An, “A, tiểu An, không nghĩ tới gặp được ngươi ở trong này.”

“Dật ca.” Quý Trạch An thật không ngờ ở trong này cũng có thể gặp được Giang Khâm Dật, cậu nhớ rõ phố đổ thạch bên này chỉ có một đoàn phim bọn họ chụp diễn, chưa nghe nói qua 《 hành khúc 》 cũng muốn dùng cảnh tượng bên này. Có lẽ hôm nay Giang Khâm Dật không có cảnh vừa lúc đến bên này chơi, loại trò chơi đổ thạch này Giang đại ảnh đế chắc hẳn phải tiêu phí khá nhiều, bọn họ chính là đúng dịp gặp, tưởng tượng như vậy, Quý Trạch An nghĩ thông suốt. Cậu nguyên bản đều là gọi hắn Giang ảnh đế , bất quá thời điểm lúc trước nghe cậu gọi hắn như vậy Giang Khâm Dật liền mãnh liệt yêu cầu sửa miệng, sau cậu cũng đi theo trợ thủ của hắn gọi Dật ca .

Du Dịch vừa nghe cậu gọi Giang Khâm Dật thân cận như vậy liền có chút không cao hứng , lại nghe xưng hô của Quý Trạch An với hắn liền càng thêm khó chịu . Lúc này nhìn thấy móng vuốt Giang Khâm Dật duỗi đến trên đầu Quý Trạch An, ánh mắt hắn nhìn về phía thân ca ca nhà mình liền không khống chế được mà sắc bén lên.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: (づ3)づ tiếp tục cầu cất chứa, cầu nhắn lại, sao sao đát

Giá cả đã sửa, hẳn là không như vậy tô đi (:з” ∠)

Chương 8



“Cám ơn.” Quý Trạch An xuống xe, mang theo đồ ăn vừa mới tiện đường mua được, nói lời cảm tạ cùng Giang Khâm Dật và Du Dịch, cũng không có ý tứ muốn mời hai người vào nhà mình ngồi một chút. Đi ra xong cậu liền đứng ở tại chỗ, tính chờ xe rời khỏi, mình mới xoay người về nhà.

Giang Khâm Dật cùng Du Dịch đều nhìn thấu ý tứ không chiêu đãi nhóm hắn của tiểu hài tử, cũng thức thời nói lời từ biệt với cậu, sau đó mở xe rời đi. Quý Trạch An nhìn sau mông xe viết dòng chữ lớn lớn ‘(. ﹏. ) các chủ nhân đều không vui’, lại nhịn không được cười cười nhìn xe càng ngày càng xa, chờ đến không thấy được bóng dáng , lúc này mới xoay người rời đi.

Du Dịch không vui, Giang Khâm Dật là bởi vì Du Dịch không vui mà không vui. Nguyên bản Du Dịch muốn nhìn bóng dáng tiểu hài tử lên lầu, sau đó nhìn nhà cậu mở đèn mới rời đi , nào biết tiểu hài tử cố tình không làm theo ý hắn, để cho bọn họ rời đi trước, chờ bọn hắn ly khai cậu mới về nhà, quả thực là khách khí làm hắn không cao hứng. Bất quá hắn thật cao hứng tiểu hài tử nhà hắn là tự mình làm cơm mà không phải ăn đồ vật loạn thất bát tao ở bên ngoài, thời điểm cứng rắn đi theo cậu vào siêu thị mua thức ăn Du Dịch liền nhìn ra tiểu hài tử còn là một hành gia, bất quá vừa nghĩ tới tiểu hài tử sống một mình cho nên mới hiểu nhiều như vậy, hắn đã cảm thấy trong lòng có một chút xót xa, hiện tại có mấy nam hài sẽ nấu cơm mỗi ngày? Tuy rằng hắn cũng là tự mình làm cơm, nhưng hắn là ghét bỏ bên ngoài bẩn, cũng không muốn ăn đồ vật đã qua tay người xa lạ.

Bữa tối hôm nay cũng là như thế, bởi vì là tiểu hài tử mời khách hắn mới ăn , chỉ có mặt mũi tiểu hài tử hắn mới nguyện ý mua, nếu là đặt ở trên người những người khác hắn đã sớm xoay người ly khai. Bất quá nhìn sau khi tiểu hài tử ăn xong đi mua đồ ăn, vừa nghĩ tới bởi vì ăn thực vật trong phòng ăn mà bỏ qua đồ ăn tiểu hài tử tự mình làm hắn lại có một chút không cao hứng , hơn nữa hiện tại tiểu hài tử còn rất là đề phòng bọn họ, đều không nguyện ý mời bọn họ vào nhà cậu.

“Tiểu Việt?” Giang Khâm Dật rõ ràng cảm thấy Du Dịch khó chịu, áp khí trong xe có chút thấp, giằng co một hồi lâu, hắn mới chủ động mở miệng.

Du Dịch ngẩng đầu, nhìn huynh trưởng của mình, nhớ ra cái gì, ánh mắt tối sầm, “Từ thời điểm nào thì ngươi cùng hắn thân mật như vậy?”

“Ta thân mật cùng ai?” Trong lúc nhất thời phần mền của Giang Khâm Dật không chuyển tải kịp, hắn còn đang suy nghĩ lần này mình gọi Tiểu Việt cư nhiên có phản ứng, vừa mới chuẩn bị cao hứng, liền phát hiện ngữ khí câu hỏi của hắn có chút âm trầm. Vừa nghĩ, nhớ tới cái gì Giang Khâm Dật đột nhiên ý thức được đệ đệ nhà mình có thể là tại vì một câu Dật ca tiểu An gọi hắn lúc trước mà ăn dấm, khóe miệng nhịn không được giật giật, lại cảm thấy có chút buồn cười, “Tiểu Việt, ăn dấm cái này, tiểu An còn chưa có quan hệ gì với ngươi đâu.”

Lập tức, thông qua kính chiếu hậu Giang Khâm Dật nhìn thấy sắc mặt Du Dịch càng thêm không dễ nhìn .

Trong xe lại trầm mặc một hồi, Giang Khâm Dật mới chậm rãi nói: “Tiểu Việt, tiểu An hắn là nam hài tử, không chỉ giới tính nam, hơn nữa còn là hài tử. Lời của ta ngươi hiểu không?”

“Vậy thì như thế nào.” Du Dịch thản nhiên trả lời một câu, bộ dáng không để ý chút nào làm Giang Khâm Dật có chút không ổn.

“Ngươi, ngươi phải suy xét đến cảm thụ của ba mẹ, quốc gia cũng không chấp nhận hôn nhân đồng tính, hơn nữa, ngươi cảm thấy tiểu An sẽ tiếp thu ngươi sao?” Giang Khâm Dật dừng dừng, biết Du Dịch không xem ba mẹ là chuyện lớn gì lại tiếp tục nói, “Tiểu An hắn bây giờ là hài tử, một hài tử mười bảy tuổi, cả sinh viên cũng không phải, mà ngươi đã hai mươi chín, cũng đã sắp ba mươi tuổi, cái chênh lệch này quá lớn, ngươi vừa lúc lớn hơn hắn một con giáp. Hắn còn nhỏ, tính cách chưa có định hình, cho dù hiện tại hắn đồng ý ở cùng một chỗ với ngươi, ngươi xác định các ngươi có thể qua cả đời. Lui một vạn bước mà nói, cho dù tiểu An hắn thích nam, nhưng hắn không nhất định phải chọn ngươi, hắn hoàn toàn có thể chọn một người bằng tuổi hắn, hứng thú hợp nhau.” (anh nghĩ ai mà có thể chọn một người trên mặt đầy chữ???)

Giang Khâm Dật thấy sắc mặt Du Dịch càng ngày càng đen, không có để cho hắn giảm xóc, “Tiểu Việt có phải ngươi quá mức chấp nhất với cái gọi là người định mệnh của thần côn kia nói không? Ngươi có nghĩ qua cái gọi là người định mệnh cũng không nhất định là người thích hợp, thậm chí sẽ không tiếp nhận ngươi? Ngươi không cần tới tới lui lui không đi ra khỏi cái vòng luẩn quẩn thần côn kia vẽ cho ngươi …”

“Dừng xe.” Du Dịch nhìn Giang Khâm Dật nói.

Giang Khâm Dật còn muốn nói cái gì, Du Dịch lại lập lại một lần, cuối cùng hắn vẫn là nhịn không được thả Du Dịch xuống ven đường.

Trước khi Du Dịch xuống xe liền nói một câu, làm Giang Khâm Dật thật lâu không kịp phản ứng.

Hắn nói: “Các ngươi không phải càng tin cái này hơn so với ta sao?”

Ngữ khí trào phúng kia làm Giang Khâm Dật cứng ngắc giống thạch điêu, cho dù khi đó nhỏ không hiểu chuyện nhưng là có thể nghe thấy, sau khi lớn lên hắn mới hoàn toàn minh bạch năm đó rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, thời điểm muốn vãn hồi đã chậm, chính là hắn vẫn không nguyện ý buông tha, hơn nữa cha mẹ càng lớn tuổi lại càng hối hận chuyện năm đó. Năm đó, từ sau khi mẫu thân sinh đệ đệ, liền không ngừng mắc các loại bệnh, chuyện phiền toái trong nhà cũng lớn lớn nhỏ nhỏ không ngừng, trưởng bối trong nhà là một đại sư huyền học đi ngang qua nói, đệ đệ hắn tuy là người đại phú đại quý, một đời cơm no áo ấm, nhưng khắc cha mẹ huynh đệ, vả lại khắc thê nghiêm trọng, cả đời không con. Kết quả không bao lâu sau, người trong nhà liền đuổi đệ đệ đi, hết thảy liền bình ổn xuống, mẫu thân hết bệnh, chuyện phiền toái trong nhà cũng không còn, càng ngày càng thuận lợi. Chẳng qua hết thảy cũng tạo thành Du Dịch hôm nay.

“Ta đã trở về.” Thời điểm Quý Trạch An mở cửa nói một câu, sau khi vào cửa phòng lần thứ hai lặp lại một câu. Đương nhiên, trong phòng trống rỗng không có bất luận thanh âm gì đáp lại cậu, bất quá vừa bật đèn, liền nhìn thấy các loại biểu tình văn tự lớn lớn nhỏ nhỏ bất đồng nhảy nhót trong phòng, cùng với nhất trí một câu ‘hoan nghênh trở về’.

Đặt túi plastic ở trên bàn, Quý Trạch An liền đặt □□ ở trong cái cặp ngay tủ quần áo, cũng không có để chung hộp sắt với tiền cậu làm kẻ chạy cờ kiếm được, lập tức lấy ra di động mới mua gửi một cái tin nhắn báo bình an cho đại thúc, sau đó trở về đến phòng khách bắt đầu chỉnh lý những đồ ăn cậu mua. Thanh lý xong tất cả đồ ăn, rửa sạch sẽ, sau đó phân loại bỏ vào hộp giữ tươi rồi mới để lại vào trong tủ lạnh, Quý Trạch An liền đi buồng vệ sinh cầm lấy khăn bắt đầu quét tước, tuy rằng nhìn qua thực sạch sẽ, nhưng là chữ ở sàn nhà nói cho cậu biết trên người dán một tầng tro bụi rất là không thoải mái, cho nên mỗi ngày trở về nhất định cậu sẽ nghiêm nghiêm túc túc quét tước một phen.

Thành công ra một thân mồ hôi, Quý Trạch An liền đi buồng vệ sinh tắm rửa, đem quần áo tẩy sạch sẽ đi phơi, sau đó mặc áo ngủ tiểu hùng trở lại phòng ngủ nho nhỏ kia của cậu.

Di động đã nhận được tin nhắn đại thúc đáp lại, Quý Trạch An xác nhận, bắt đầu lấy sách giáo khoa ra làm bài tập nghỉ hè. Thời điểm cao nhị chọn ban khoa học tự nhiên, cho nên bài tập không cần viết đại bản đại bản văn tự giống khoa văn, chỉ cần ý nghĩ rõ ràng, nhớ rõ công thức, làm vẫn thực nhanh . Bất tri bất giác làm hai giờ, Quý Trạch An cảm thấy khát, lúc này mới đứng dậy đi uống miếng nước. Thời điểm bưng nước trở về, cậu mới chú ý tới đèn nhỏ của di động bị mình chuyển về im lặng đang lóe sáng lóe sáng.

Mở di động ra, quả nhiên là một tin nhắn chưa đọc.

Đến từ Du Dịch, là tin nhắn một giờ trước.

Điểm vào, đọc, trong đầu Quý Trạch An dừng một chút.

Ốc đồng tiên sinh: tiểu An, có thể thu lưu ta một đêm hay không.

Di động là hôm nay Quý Trạch An cùng đoàn người Du Dịch đi mua, cho nên đương trường liền lưu lại dãy số ba người bọn họ, bất quá sau khi về nhà thời điểm gửi tin tức cho đại thúc cậu tự giác đổi tên Du Dịch thành ốc đồng tiên sinh, bởi vì nhắc tới hắn Quý Trạch An liền nhịn không được nhớ tới sự tình Du Dịch mỗi ngày đưa cơm hộp cùng sữa cho cậu, tuy rằng hắn không ra mặt cũng không thừa nhận, nhưng Quý Trạch An thông qua văn tự xác định chính là hắn, tay vừa nhấc, liền giúp hắn thay đổi một cái tên. Quý Trạch An nhìn về phía cửa sổ, cửa sổ đặt vài cái chai thủy tinh không sữa, những cái đó đều là Du Dịch đưa tới, bất quá đều bị cậu dùng để trồng cây, thực vật xanh mượt nhìn rất là thoải mái.

Cậu đứng dậy, đi lấy túi sách, lúc này mới nhớ tới hôm nay đã xảy ra rất nhiều chuyện, hôm nay cậu còn chưa có uống hết số bình sữa định mức kia

Vì thế, cậu quên đi chén nước, sau đó mở nắp bình ra uống sữa.

Uống được nửa bình, nhìn thấy cái chữ trên chai biến thành ‘()/ không bị ghét bỏ thật tốt !’

Quý Trạch An lại nhịn không được khẽ nở nụ cười, lần thứ hai nhìn về phía di động, cậu liền gửi in đáp lại.

Sau khi đi xuống từ trong xe Giang Khâm Dật Du Dịch liền nhịn không được phiền lòng, tuy rằng biểu tình trên mặt không có bất luận một chút dao động gì, nhưng bên trong hắn chính là nhịn không được nôn nóng. Hắn tùy tiện đi tới trên đường, cũng không muốn về khách sạn, chính là đi tới đi tới liền bất tri bất giác về tới trong đại viện của Quý Trạch An. Trời đã tối rồi, đèn đường cũng không sáng lắm, nơi này nhìn qua có chút âm trầm trầm . Chính là Du Dịch ngẩng đầu nhìn trong nhà tiểu hài tử sáng đèn liền cảm thấy tâm tình ấm lại một chút.

Hắn tự nói với mình, hắn có thể chờ mong, có thể …

Tại ven đường tối đen đứng một giờ, cái loại tâm tình muốn lập tức nhìn thấy tiểu hài tử trong lòng Du Dịch càng ngày càng đậm .

Vì thế hắn mau lẹ tìm ra một dãy số nhắn qua một tin nhắn, về phần vì cái gì không gọi điện thoại, bởi vì hắn không muốn nghe cậu chính mồm cự tuyệt, hình thức cự tuyệt bằng văn tự càng có thể làm cho hắn thoải mái hơn một chút so với bằng ngôn ngữ. Du Dịch rõ ràng, Quý Trạch An tuy rằng đều rất lễ phép với bọn họ, trên mặt cũng vẫn luôn treo tươi cười, chính là từ đầu đến cuối đều xa cách, cậu càng thân cận với Dương Lợi hơn nhiều so với bọn hắn, tuy rằng hắn có thể lý giải, nhưng hắn lại rất không có tư vị, Du Dịch minh bạch Giang Khâm Dật nói đúng, hắn không phù hợp với tiểu hài tử, thậm chí bọn họ chỉ gặp qua hai lần. Hắn tìm cậu hồi lâu, rốt cục gặp được, một khắc nhìn thấy liền để bụng đi theo, nhưng hắn biết, nếu hắn giải thích chỉ sợ cũng bị cậu cho rằng hắn là người đi theo chủ nghĩa mê tín. Du Dịch cũng biết mình là nhất kiến chung tình, hắn vừa thấy cậu đã cảm thấy bọn họ vốn là vô cùng thân mật, cái loại cảm giác này hắn hình dung không được, nhưng là làm hắn cảm thấy thật ấm áp.

Tin nhắn gửi đi một giờ, Quý Trạch An không có hồi âm.

Ban đêm mùa hè vẫn là rất lạnh , làn da Du Dịch bị thổi lạnh lẽo, chờ mong trong lòng cũng tán đi hơn phân nửa, cả người cũng càng lý trí lên

Hắn tưởng cậu là dùng phương thức không nhìn để cự tuyệt hắn, chính là vì cái gì hai chân hắn như trước vẫn không nguyện ý rời đi đâu?

Đèn trong phòng tiểu hài tử vẫn sáng, cậu còn không có ngủ.

Bây giờ Du Dịch còn không muốn rời đi, tuy rằng hắn đã xác định chính mình bị cự tuyệt , ngay cả văn tự uyển chuyển cự tuyệt trong tưởng tượng của hắn cũng không có.

Hắn nhịn không được lại mất mát, chính là về phương diện khác hắn lại cảm thấy tiểu hài tử có tâm phòng bị rất tốt, sẽ không dễ dàng bị người khác khi dễ đi. Chính là nghĩ đến người này là mình, Du Dịch cảm thấy có chút chua sót. Hắn tự nói với mình bọn họ bất quá là mới gặp qua hai lần, hiểu biết lẫn nhau không nhiều lắm, quan hệ cũng không có thân mật như vậy, cho nên việc này thực bình thường, hắn không thể sốt ruột, phải chậm rãi thói quen, nhưng là…



Một người tại chỗ quá lâu, luôn nhịn không được nghĩ vị đạo khi hai người cùng một chỗ là như thế nào.

Sau khi gặp được tiểu hài tử, Du Dịch liền có loại ý tưởng này.

Ngay tại lúc hắn quyết định chờ sau khi tiểu hài tử ngủ hắn liền rời đi, di động “Leng keng” vang lên một chút.

Du Dịch thấy được tin nhắn tiểu hài tử hồi âm —— được a, nếu ngươi không chê nhà của ta nhỏ.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: (:з” ∠) ta phát sốt , đầu óc không tỉnh táo, cho nên đoạn càng vài ngày.

Này mấy trời còn chưa có hảo hoàn toàn, bất quá ta sẽ tận lực đổi mới , ta đều hồi lâu không biết phát sốt là tư vị gì…

Một câu nói chính là, hết thảy đều tao thấu !

Ta ngày mai quyết định đi thân bảng , thượng bảng sau sẽ đổi mới ổn định .

Vì thế, cuối cùng ta còn là muốn vô liêm sỉ cầu cất chứa, cầu nhắn lại, sao sao đát ( 3)(ε )

Chương 9

‘(ε) bầu trời tối đen, tiểu An phải mang ta xuất môn!’

Quý Trạch An vừa mới chuẩn bị đi ra cửa tiếp đón cái nam nhân kia, liền nhìn thấy văn tự trên đèn pin kiểu cũ đặt ở tủ để giày thay đổi, cậu nhìn nó cười nói cảm ơn, sau đó nắm đèn pin ra cửa. Thời điểm đóng cửa, nương theo đèn hành lang cậu thấy rõ chữ viết trên đại môn.

Đại môn: tiểu an sớm trở về một chút, trên đường cẩn thận, ta vẫn sẽ luôn chờ ngươi .

“Ta sẽ , cám ơn.” Quý Trạch An thấy trái phải không người liền vẫy vẫy tay về phía cửa, nhìn văn tự trên cửa cũng biến thành một cái biểu tình ngoắc tự phù (?) mới cười rời đi.

Trọng sinh rồi, cậu trải qua càng thêm vui vẻ, hoàn hoàn toàn toàn sống vì mình, văn tự quan tâm đến từ các loại vật phẩm làm cho cậu cảm giác ấm áp khi có người nhà, cho dù chúng nó không phải người, cũng sẽ không chân chính nói chuyện, nhưng là văn tự đại biểu ngôn ngữ của chúng nó, chúng nó có được tư tưởng, có ý tưởng của chính mình, còn sẽ quan tâm cậu. Đời trước cậu nhìn không thấy, vì một người không đáng mà ngốc hồ hồ bán bọn nó đi, đến cuối cùng cũng chưa trở về xem qua một lần.

Nhớ tới chuyện đã qua, Quý Trạch An khó được rũ mắt xuống, dù sao đây không phải là một đoạn ký ức vui vẻ.

Đi mau đến địa phương ước định, Quý Trạch An đứng xa xa nhìn người nọ đi tới phía bên này, sắc trời thực đen, đèn đường cũng thực ám, cậu thấy không rõ cái biểu tình nam nhân kia. Bất quá thấy rõ , cũng đoán không ra nam nhân này đang suy nghĩ gì đi, mấy lần gặp bộ dáng hắn đều luôn là mặt không đổi sắc. Sau khi đáp ứng thu lưu nam nhân này Quý Trạch An cảm thấy chính mình có chút ngốc, đời trước bị người lừa đến chết , đời này cư nhiên còn dễ dàng để một cái nam nhân chỉ thấy qua mấy lần đến nhà mình ở. Trọng sinh tới nay, cậu chưa bao giờ thỉnh bất luận kẻ nào đến nhà mình, hiện tại là nam nhân này phá giới. Cho dù gặp qua hắn, biết tên của hắn, có dãy số của hắn, hai người còn từng giao dịch, hắn còn đưa cơm hộp cùng sữa cho mình, nhưng là tại trong nhận thức của Quý Trạch An hắn vẫn là một người xa lạ. Trọng điểm là, một người xa lạ trên mặt không có bất luận cái văn tự gì, cậu không thể thông qua những văn tự gợi ý nhìn ra rốt cuộc hắn là hạng người gì.

“An An!”

Ngay tại thời điểm Du Dịch muốn gọi tên tiểu hài tử, có một thanh âm so với hắn còn nhanh hơn, cái thanh âm này đến từ phía sau hắn.

Du Dịch thực nhanh liền dừng lại cước bộ đi tới, sau đó quay đầu đánh giá chủ nhân thanh âm.

Hắn cảm thấy cái xưng hô này quá mức thân mật .

Quý Trạch An cũng vì cái xưng hô này mà nhíu mày, sắc mặt khó được không xinh đẹp. Cậu nhớ rõ bởi vì ngày bị bệnh cuối cùng được Nghiêm Cẩm chăm sóc nên quan hệ hai người nhanh chóng ấm lên , chính là cậu không nhớ rõ người nọ là từ thời điểm nào liền gọi cậu thân mật như vậy. Tựa hồ loại xưng hô thân mật này không chỉ giới hạn với một mình mình, nhớ rõ người này tựa hồ là vì kéo gần quan hệ với đồng học, cho nên cố ý gọi thân mật như vậy. Quý Trạch An cho rằng sau khi lần trước bị cự tuyệt ngoài cửa người này liền sẽ không đến nửa, không nghĩ tới da mặt hắn dày như thế, vẫn là năm đó khi hắn tìm đến cậu căn bản là có dự mưu , Quý Trạch An không thể không suy nghĩ sâu xa .

“An An, ngươi không sao chứ.” Nghiêm Cẩm chạy chậm đến trước mặt hai người, sau đó liếc mắt nhìn Du Dịch một cái, sắc mặt có chút quái, rất là phòng bị.

Quý Trạch An nhìn Nghiêm Cẩm không biết nói gì, cậu muốn biểu hiện thực lãnh đạm, chính là nhìn hắn, cậu cả lãnh đạm đều không duy trì được, sắc mặt khống chế không được nên rất khó coi.

Cố tình có người còn vô tri vô giác, lại mang theo vài phần thiên chân hỏi: “An An, ngươi không sao chứ, sắc mặt thực khó coi, có phải sinh bệnh hay không? Lần trước gặp sắc mặt ngươi rất là tái nhợt, cảm xúc cũng không đúng. Trễ như thế sao ngươi còn ở bên ngoài a, buổi tối ngươi lại sống một mình, thực không an toàn .”

Sắc trời thực đen, Quý Trạch An thấy không rõ trên mặt Nghiêm Cẩm bây giờ là chữ gì, phân không rõ lo lắng của hắn là thật hay giả. Bất quá vô luận là thật hay giả đều không trọng yếu , tất cả đều sẽ làm cậu cảm thấy ghê tởm. Cậu càng tò mò là người này hơn nửa đêm chạy tới quan tâm chính mình là vì cái gì, có mục đích gì, hay là tưởng tượng cậu giống như đời trước bị lừa còn giúp người đếm tiền?

“Tiểu An, người nọ là?” Du Dịch thực không cao hứng người này xưng hô thân thiết cùng hỏi han như vậy, nhưng là nếu đuổi hắn đi như vậy cũng không tốt, cho nên chỉ có thể đi đường vòng.

Quý Trạch An nghe Du Dịch gọi cậu, sắc mặt tốt một chút, cậu dời tầm mắt nhìn hắn, đáp: “Đồng học cao nhất.”

“Nhà của ta còn có việc, đi trước.” Quý Trạch An liếc mắt nhìn Nghiêm Cẩm một cái, xem như không có nghe thấy những cái quan tâm của hắn, sau đó lôi kéo Du Dịch bước đi.

Du Dịch chú ý tới sắc mặt tiểu hài tử có chút không đúng, tựa hồ rất là không vui với cái người này, không khỏi càng chán ghét người này. Hắn không có mở miệng hỏi Quý Trạch An sự tình về người này, chính là thành thật để cậu lôi kéo đi. Kỳ thật hắn biết vị trí cụ thể của nhà tiểu hài tử, bất quá hắn vẫn đứng tại chỗ chờ tiểu hài tử lại đây dẫn hắn về nhà cậu, hắn không muốn để cho tiểu hài tử biết mình điều tra toàn diện với cậu, càng muốn lĩnh hội một chút cảm giác được người mang về nhà.

Thời điểm đi đến thang lầu, Quý Trạch An mới vừa mở cửa cầu thang, kết quả Nghiêm Cẩm lại cùng đi lên.

Sau khi Nghiêm Cẩm thấy rõ ràng đại nam nhân bên cạnh Quý Trạch An, đầu tiên chú ý tới là khuôn mặt lạnh lùng kia của hắn, sau đó là quần áo không hợp thời trên người hắn. Trong lòng không khỏi nghĩ người này sẽ không phải có bệnh đi, thời đại này cư nhiên mặc áo dài thời kì dân quốc, cũng không phải diễn kịch , cho dù là diễn kịch cũng không có ai mặc về nhà nha, hắn cũng không có nghe nói qua Quý Trạch An có một thân thích như vậy, hắn chính là đã từng điều tra .

“An An, người kia là ai a?” Nghiêm Cẩm nhìn Du Dịch hoài nghi trong lòng càng ngày càng sâu, trong giọng nói còn nhịn không được ám chỉ Du Dịch không phải người tốt, để Quý Trạch An không cần dễ tin hắn, “Hơn nửa đêm mang người xa lạ về nhà mình thì không tốt lắm đâu.”

Loại chuyện này cần báo cáo với ngươi sao! Quý Trạch An nghe Nghiêm Cẩm nói bật người nghĩ đến những lời này, bất quá thời điểm nghe được nửa câu sau cậu liền có chút thượng hoả, bàn tay người này không khỏi quá dài , cậu nhớ rõ thời gian này quan hệ hai người cũng không thân mật như thế, nhiều lắm là Nghiêm Cẩm một mình nhiệt tình thôi, “Có liên quan tới ngươi sao?”

“Ta, ta chỉ là quan tâm ngươi…” Nghiêm Cẩm nghẹn, sau đó sắc mặt có chút không tốt. Hắn bây giờ còn chưa có trở thành cái diễn viên có chút danh tiếng đời sau kia, diễn xuất cũng không đủ, tự nhiên không che dấu tốt thần sắc, cả ngữ khí đều bại lộ tâm tình của hắn.

Du Dịch nghe người này minh lý ám lý bôi đen hắn trước mặt tiểu hài tử liền khó chịu, bất quá như trước là không có biểu tình gì nhìn tên kia, bộ dáng lạnh lùng thản nhiên. Hắn nhìn kỹ người này, nhận định hắn không phải cái thứ tốt gì. Mũi rủ thịt, hai má không có xương không thịt, tướng mạo tiểu nhân điển hình. Mũi rủ thịt là tham lam không đủ, người như vậy lòng tham quá mức, không hiểu giới hạn, tư tâm nặng. Hai má không có thịt, làm người không có nguyên tắc, thấy lợi quên nghĩa, làm việc không có cốt khí, không kết bạn lâu dài, đứng núi này trông núi nọ, có thể cùng hưởng phúc, không thể cộng hoạn nạn, bằng hữu gặp nạn thì lòng bàn chân như bôi dầu, chuồn mất.

Mà ngược lại Quý Trạch An nhìn không ra nhiều như vậy, cậu chính là nương theo ánh đèn thấy rõ ràng chữ trên mặt hắn ‘—— ngàn vạn không cần bị người bắt đi mất, không thì kế hoạch của ta liền bị hủy!’

Quả nhiên không có cái hảo tâm gì. Ánh mắt Quý Trạch An tối đen nhìn Nghiêm Cẩm.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: (:з” ∠) từ hôm nay trở đi khôi phục ngày càng, cầu cất chứa, cầu nhắn lại.

p. s. Thần côn phương diện tương quan tri thức cầu không cần khảo chứng, tác giả không hiểu thực, trăm độ đến loạn viết …

bàn phím-chan đã một đi không trở lại khóc, thật ra lúc tui thấy nó bốc khói là tui hơi nghi rồi. hôm nay chào đón bàn phím mới về nhà tung bông bù cho mấy chương thiếu mấy ngày nay  Đăng bởi: admin

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau