Ta Trở Thành Anh Trai Của Nữ Chính Trong Truyện Ngược

Chương 1: (Tiết tử)

Sau
Ngày Quân Hoài Lang chết, Trường An mưa rơi một đêm.

Đến chính ngọ, nền đá xanh đã đọng một vũng nước sâu, mà mưa vẫn như cũ không dứt.

Mưa lạnh bọc gió thu, cứ vậy đánh thẳng xuống.

Toàn bộ Quân gia trên dưới 356 miệng người, quỳ gối chật ních bên ngoài Tuyên Võ Môn. Hôm nay là ngày hỏi trảm của bọn họ.

Tóc và quần áo Quân Hoài Lang ướt đẫm, sắc môi trắng bệch, quỳ gối tại vị trí đầu tiên trên pháp trường. Mưa lạnh dừng ở trên mặt, y như không nhận ra, trong tai chỉ tràn ngập tiếng khóc của nữ quyến cùng âm thanh bàn tán của bá tánh vây xem.

Không cần nghe rõ ràng, y biết bọn họ đang nói cái gì.

Quân gia là Đại Ung khai quốc công thần. Tổ tiên Quân gia 200 năm trước theo Thái Tổ của Đại Ung đông chinh tây chiến, sau này kiến quốc liền được phong làm Vĩnh Ninh Công, đời đời kiếp kiếp kế tục tước vị.

Thái Tổ đa nghi; phần lớn khai quốc công thần đều bị vắt chanh bỏ vỏ, không được chết già. Chỉ có Quân gia, lừng lẫy hơn 200 năm, thẳng đến hôm nay.

Việc cả nhà họ Quân bị tịch thu tài sản chém đầu ở triều đại nào đều không có khả năng. Nhưng việc này lại phát sinh ở hôm nay, cũng không tính kỳ quái.

Rốt cuộc từ một tháng trước, Vân Nam phiên vương phản loạn, khi dẫn binh đến dưới thành Trường An, một người đã đảo loạn toàn bộ Đại Ung.

Người này không phải phản tặc phản loạn, mà là Tần Vương Tiết Yến, người truy sát nghịch tặc.

Lúc Vân Nam vương khởi binh, hắn đang ở phương bắc đánh bọn xâm lăng Đột Quyết. Hắn chỉ dùng hơn một tháng, dễ như trở bàn tay mà đánh tan hai mươi vạn đại quân Đột Quyết, còn đoạt lại đất Yến đã thất thủ nhiều năm.

Đánh tan Đột Quyết xong, hắn lập tức chỉ huy quân xuôi nam, gấp rút đuổi đến ngay lúc quân đội của Vân Nam vương bao vây thành Trường An. Mấy tháng qua Vân Nam vương đánh đâu thắng đó, thế nhưng lại bị kỵ binh của hắn dễ dàng tiêu diệt đến hầu như không còn. Mà kẻ còn nửa bước lên ngôi vị hoàng đế, Vân Nam vương, cũng bị hắn một kiếm chặt bỏ đầu, treo lên trước Tuyên Võ Môn.

Lúc máu Vân Nam vương nhiễm hồng gạch xanh trên Tuyên Võ Môn, tất cả mọi người cho rằng Trường An sẽ khôi phục an bình, lại không nghĩ rằng bắt đầu từ ngày này, Trường An sẽ không có ngày yên tĩnh.

Sau khi Tần Vương Tiết Yến giết Vân Nam vương, thế nhưng lập tức sai quân vào hoàng thành, đâm hoàng đế trên long ỷ một đao chí mạng.

Ngay sau đó, hắn chính tay giết toàn bộ huynh đệ của chính mình, chừa lại năm ấy Bát hoàng tử mới ba tuổi, bị hắn bọc long bào đẩy lên ngôi vị hoàng đế, mà bản thân hắn làm Nhiếp Chính Vương tay nắm quyền to.

Triều dã đại chấn. Tự nhiên có không ít quan viên, vì rằng hắn giết cha hành thích vua, hay do ích lợi bị hao tổn, lần lượt đứng ra phản đối hắn, ý đồ dùng quy chế pháp luật cùng lễ pháp tổ tông để đuổi xuống một người cầm quyền danh bất chính ngôn bất thuận.

Bọn họ hiển nhiên không hiểu biết Tiết Yến.

Thế là, mũi kiếm của hắn đổi hướng từ hoàng cung chỉ về phía triều đình. Tiên đế bị giết, tân đế tuổi nhỏ, chỉ với một ánh mắt một câu của hắn, liền có vô số quan viên triều đình, không kịp phòng ngừa mà bị Hán vệ bắt giữ ngay tại nhà, một cái tội danh cũng chưa định, liền bị đẩy đến Tuyên Võ Môn xử trảm.

Trong một tháng, triều đình thay máu một lần, rốt cuộc không ai dám lên tiếng phản đối hắn.

Nhưng là, vị Nhiếp Chính Vương bạo ngược này đột nhiên hạ lệnh khám xét nhà họ Quân không trêu chọc gì hắn. Toàn bộ Quân gia, trừ bỏ người kia, đều không chừa một ai.

Người kia cũng là người Quân Hoài Lang lo lắng nhất.

Phụ thân y mấy năm trước bị buộc tội chết. Không qua mấy ngày, mẫu thân y cũng đi theo. Đệ đệ y, Quân Tiêu Ngô, một tháng trước vì chống đỡ Vân Nam vương, lãnh quân trấn thủ Trường An mà mất đi. Quân Hoài Lang chí thân, chỉ còn lại nàng.

Muội muội y, Quân Lệnh Hoan.

Khi Vân Nam vương phản loạn, cũng vừa là lúc Đột Quyết xâm lược phương bắc, tiên đế lại sinh bệnh cấp tính, triều đình loạn trong giặc ngoài. Khâm Thiên Giám mời một đạo sĩ không rõ lai lịch, vì triều đình tính một quẻ, tính ra Đại Ung nguy cơ trùng trùng, chỉ có nữ tử họ Quân có thể giữ gìn xã tắc.

Lúc đó, cô mẫu Quân Hoài Lang vốn đã tiến cung vì phi, một năm trước lại qua đời. Toàn bộ Quân gia, nữ tử chưa gả chỉ còn lại Quân Lệnh Hoan.

Nàng lúc ấy mới mười bốn, chưa đến tuổi cập kê.

Quân Hoài Lang cực lực kháng chỉ, liều chết can gián. Y đã thừa kế tước vị Vĩnh Ninh Công, lại là Thám Hoa lang, là tân quý mà tiên đế cực kỳ xem trọng. Tiên đế đành phải đáp ứng y, cho Quân Lệnh Hoan một cái hư vô Hậu vị, tuyệt không chạm vào nàng, chờ đến khi triều cương củng cố, lại thả nàng về nhà tự do cưới gả.

Tuy nói như vậy, nhưng ai dám lấy một nữ tử đã từng gả cho hoàng đế đâu?

Quân Hoài Lang biết, đây là kết quả tốt nhất. Y thống hận chính mình không bảo vệ được muội muội, ngày đêm thao thức suốt ba tháng ròng. Không nghĩ rằng, ý chỉ hoang đường này của tiên đế cuối cùng lại bảo vệ tính mạng của muội muội.

Nhưng tưởng tượng đến vị Nhiếp Chính Vương muốn đuổi tận giết tuyệt Quân gia, Quân Hoài Lang trong lòng rét run.

Y gặp qua Nhiếp Chính Vương một lần.

Chính xác hơn là khi y vì thánh chỉ phong Quân Lệnh Hoan làm hậu, ở trước cửa Vĩnh Hòa cung quỳ gối không dậy nổi. Lúc đó Tiết Yến muốn lãnh quân ra trận, đang đến chào từ biệt tiên đế. Hắn mặc giáp đen dày nặng, thân ảnh rắn rỏi cao lớn đi trong cung khuyết trang nghiêm hoa lệ. Áo choàng màu đỏ tươi không nhiễm một hạt bụi, từ bên người Quân Hoài Lang phần phật mà lướt qua, nhấc lên một trận gió.

Quân Hoài Lang ngẩng đầu nhìn.

Cũng đúng vào lúc này, Tiết Yến tùy ý thoáng nhìn xuống Quân Hoài Lang một cái.



Tiết Yến rất đẹp.

Mẹ đẻ hắn là mỹ nhân được Đột Quyết đưa tới hoà thân năm đó; Hắn cũng có một nửa huyết mạch man di. Mặt mày hắn thâm thúy hơn so với người Hán bình thường. Sống mũi thẳng tắp như lưỡi dao vừa rút ra khỏi vỏ. Khuôn mặt góc cạnh, sắc bén mà sâu sắc. Dưới hàng lông mi dày rậm là đôi mắt màu hổ phách nhàn nhạt.

Ánh mắt hắn lộ ra âm lệ lại lạnh băng, nhuốm vài phần hương vị của máu tươi.

Chỉ một cái liếc mắt, Quân Hoài Lang cả người phát lạnh.

Quân Hoài Lang không hề ngạc nhiên, một người nguy hiểm bạo ngược như vậy thì quyền sinh sát trong tay đều dựa vào tâm tình. Y cũng biết, kiểu công lao nổi trội, địa vị cao quý như Quân gia, thì càng đứng ở đầu ngọn sóng. Người nếu ngồi trên vị trí kia không ổn, đem loại thế gia đại tộc này ra đánh lập uy là việc bình thường.

Nhưng nếu bản thân chết, Quân Lệnh Hoan cuối cùng tứ cố vô thân. Nàng hiện ở trong hoàng cung một mình, tân đế tuổi lại nhỏ; Nàng là Thái Hậu, khó tránh khỏi sớm chiều tiếp xúc cùng Nhiếp Chính Vương.

Quân Hoài Lang ngẩng đầu. Bầu trời xám xịt ảm đạm, hàng ngàn giọt mưa lạnh buốt vẫn đang trút xuống.

Nàng còn chưa đến mười lăm tuổi đâu. Quân Hoài Lang nghĩ thầm.

Đúng lúc này, quan giám sát hạ lệnh hành hình. Nghe không quá rõ ràng trong tiếng mưa, nhưng đao trong tay đao phủ đã giơ lên cao. Hạt mưa vỡ tung trên lưỡi dao sắc bén, một đường sáng bạc hạ xuống, như là chém lên mảnh tối tăm vô tận một lỗ hổng, để tia sáng đột nhiên lọt vào.

Máu tươi nóng bỏng hoà vào nước mưa lạnh băng.

——

Tiếng mưa rơi như là cách một tầng sương mù, ở phía xa chân trời, như có như không.

Quân Hoài Lang mở mắt, thấy chính mình thế nhưng ở một mảnh hư không vô tận. Xung quanh không có vật gì, chỉ có nước mưa trên người y, hỗn loạn mà rơi xuống.

Hay đây là thế giới người sau khi chết đến?

Quân Hoài Lang nhìn một vòng xung quanh.

Đúng lúc này, bên chân y phát ra động tĩnh nhỏ.

Y cúi đầu thì thấy một quyển sách được đóng theo cách thức kì lạ bên cạnh chân mình. Nước mưa lạnh băng từ quần áo y nhỏ xuống từng giọt, đọng trên bìa sách.

《 Bảy đêm ngược sủng của Nhiếp Chính Vương tà mị 》.

Chữ viết trên bìa sách có chút kỳ quái, rõ ràng là chữ Hán, lại thiếu rất nhiều nét bút. Quân Hoài Lang miễn cưỡng hiểu rõ nội dung trên mặt bìa, tiếp theo liền cúi người xuống, nhặt lên quyển sách kia.

Y lật ra trang thứ nhất.

Ngay sau đó, đồng tử y co lại, ngón tay không tự giác mà căng chặt.

Quyển sách này viết ở ngôi thứ ba, vai chính tên Quân Lệnh Hoan.

Mà mở đầu sách, đúng là ngày Quân gia toàn bộ bị chém đầu. Y vất vả đọc văn tự kỳ lạ khuyết thiếu nét bút, thấy Quân Lệnh Hoan trong sách, bị giam lỏng một mình ở tẩm điện Thái Hậu vàng son lộng lẫy, hướng ngoài cửa sổ mưa to như trút nước mà khóc không thành tiếng, khóc đến cả người run rẩy.

Tuy rằng chỉ là chữ viết, lại làm dấy lên cảm giác quen thuộc của huyết mạch tương liên giữa Quân Hoài Lang và muội muội.

Mu bàn tay Quân Hoài Lang ẩn hiện gân xanh.

Nhà y chỉ có một nữ nhi Quân Lệnh Hoan, từ nhỏ đã được cả nhà sủng trong lòng bàn tay mà lớn lên. Dù sau này Quân gia suy bại, Quân Lệnh Hoan cũng được y bảo hộ rất tốt, bị oan khuất lớn nhất chính là làm Hoàng Hậu hữu danh vô thực.

Chỉ mới nghĩ đến từ đây về sau không còn ai có thể bảo hộ nàng, tim Quân Hoài Lang đau đớn thắt lại.

Trong hoàng cung sói vây quanh hổ rình rập, một tiểu cô nương vừa mới cập kê, lẻ loi một mình, nên sinh tồn như thế nào?

Tay y có chút run, không nhịn được mà lật xem nội dung phía sau.

Y nghĩ thầm, nhất định là nhờ tiên nhân coi trọng, biết được nỗi lo duy nhất của y trên phàm thế, liền cho y quyển sách kì quái này, để y xem tương lai tốt đẹp* của muội muội, làm y an tâm.

*后的际遇: gặp gỡ (thường là điều tốt) ở ngày sau.

Nhưng tức thì, vẻ mặt Quân Hoài Lang cứng đờ.

Y thấy được một cái tên tuy không quen thuộc, lại khắc sâu trong đầu.

Tiết Yến.

Trang thứ hai, y thấy Tiết Yến đi nhanh vào tẩm cung muội muội, ánh mắt như huyền băng ngàn năm, không chút nào lưu tình mà nắm muội muội cằm, cưỡng bách nàng, lúc này đã khóc đến khàn giọng, nhìn ra bên ngoài.

"Tuyên Võ Môn ở bên kia." khóe môi Tiết Yến gợi lên một độ cung lạnh buốt. "Vừa qua trưa, huynh trưởng ngươi nói vậy đã chết."



Trong màn mưa, Quân Lệnh Hoan chỉ thấy được cung điện tường hồng ngói xanh.

Mắt nàng chứa đầy tuyệt vọng, nước mắt không nhịn được mà chảy xuống. . Bạn đang đọc truyện tại ~ TRU MTRUYEN.ne t ~

Đầu ngón tay Quân Hoài Lang lạnh lẽo, tức giận đến phát run, nhéo trang sách đến nhăn nheo.

Không nói muội muội bây giờ là Thái Hậu cao quý, Tiết Yến hắn dù quyền thế ngập trời như thế nào cũng muốn gọi nàng một tiếng mẫu hậu. Chỉ tính chính mình đã chết, Tiết Yến cùng Quân gia có thâm cừu đại hận gì cũng coi như toàn bộ xoá bỏ. Vì sao còn khinh dể một tiểu cô nương tay trói gà không chặt như vậy làm chi!

Tiết Yến tên này, căn bản không phải người!

Quân Hoài Lang từ nhỏ được dạy dỗ đến ôn hoà thủ lễ, lúc này cũng chịu không được mà nghiến răng nghiến lợi, dùng vốn từ mắng chửi người có hạn của mình, lặp đi lặp lại mắng Tiết Yến.

Không phải người, không phải người!

Ngay sau đó, y liền mắng cũng mắng không ra.

Y trơ mắt mà nhìn diễn biến về sau.

Tên nhãi ranh Tiết Yến kia, cư nhiên làm trái luân thường, đem muội muội y ấn ở trên giường ngồi, hướng về Tuyên Võ Môn, hung hăng xâm phạm nàng.

...... Vừa xâm phạm, còn vừa lạnh lùng mà gọi nàng mẫu hậu.

Móng tay Quân Hoài Lang chỉnh chu bằng phẳng, khăng khăng mà khảm vào trang sách.

Ở trong sách, Tiết Yến tựa hồ cùng muội muội có ân oán cá nhân không đề cập rõ, chỉ ít ỏi vài con chữ, nói lúc trước muội muội không nên bố thí thương hại hắn như chó hoang lưu lạc, sau đó lại phản bội hắn.

Y mở ra phần sau. Một quyển sách thật dày, hơn phân nửa tình tiết đều là súc sinh Tiết Yến đem muội muội lật qua lật lại mà nhục nhã. Hai mắt Quân Hoài Lang xem đến đỏ đậm, hận không thể lập tức hóa thành lệ quỷ đòi mạng tên cầm thú kia. Càng làm cho y tuyệt vọng chính là, tới hai phần ba truyện, muội muội y cư nhiên sinh ra tình cảm không muốn xa rời đối với súc sinh này; thống hận hắn, sợ hãi hắn, rồi lại không rời đi hắn.

Cuối cùng, Tiết Yến thế nhưng cưới nàng làm Hoàng Hậu, mặc cho người trong thiên hạ nghị luận nhạo báng, khiến tên hắn ghi chung với muội muội trên sách sử để lại tiếng xấu muôn đời.

Tay Quân Hoài Lang run rẩy, hàm răng cũng đang phát run.

Quân Hoài Lang không khống chế được tay của chính mình, cuốn sách dày nặng cứ thế thình thịch rơi xuống bên cạnh chân y.

Súc sinh này...... Súc sinh này!

Lúc trước thấy hắn ở hành lang cung Vĩnh Hòa, chính mình nên rút ra bội kiếm của tên súc sinh này, một đao giết chết hắn!

Đúng lúc này, có tiếng người bỗng xuất hiện trong hư không.

"A? Âm thanh gì thế?"

Ngay sau đó, thanh âm của tiên nhân vang lên trên đỉnh đầu Quân Hoài Lang.

"Hắc Bạch Vô Thường, sao không cẩn thận như vậy? Vong hồn nên thu vào buổi trưa, vì sao lại xuất hiện ở nơi này?"

Lập tức, những tiếng bước chân hỗn loạn nôn nóng truyền đến, có hai người mồm năm miệng mười mà giải thích.

"Phủ Quân bớt giận! Thật là Thất Sát Tinh giáng thế, đợt này vong hồn quá nhiều. Chúng ta hai người thật sự lo liệu không xuể nhiều việc như vậy, không cẩn thận để lọt một cái......"

Thoáng chốc, một cỗ lực lượng không thể kháng cự túm lấy hồn phách Quân Hoài Lang ra ngoài.

Y không còn tâm để lo này đó, chỉ gắt gao nhìn chằm chằm cuốn sách nằm trên mặt đất.

Tiết Yến...... Tốt cho một cái Tiết Yến! Chỉ cần ta Quân Hoài Lang còn một hơi thở cuối cùng, chắc chắn sẽ hoàn trả việc ngươi làm lần này gấp trăm lần!

Quân Hoài Lang bị cỗ lực lượng kia lôi kéo, biến mất giữa hư không.

Theo đó, tiên nhân vừa nãy được xưng là Phủ Quân chậm rãi đi ra, kiểm tra khắp nơi một phen.

"Á." Hắn nghi ngờ lên tiếng.

Hắn nhặt lên quyển sách nọ.

"Chuyện gì thế này, đồng nhân văn mà Mệnh Cách Tinh Quân rảnh rỗi đến không có việc gì viết ra, như thế nào lại nhét vào đây?"

Đầu kia, Hắc Bạch Vô Thường lại thốt lên một loạt âm thanh luống cuống tay chân.

"Ai! Sai rồi! Ngươi chiêu hồn sai phương hướng rồi!"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Sau