Ta Trở Thành Anh Trai Của Nữ Chính Trong Truyện Ngược

Chương 71

Trước Sau
Đêm đó, Quân Hoài Lang ngủ trên giường của Tiết Yến.

Y trước nay hay lạ giường, lần đầu đến môi trường mới sẽ có chút không quen, nhưng không ngờ mùi đàn hương trên giường Tiết Yến như có tác dụng an thần, y nằm xuống chưa bao lâu đã chìm vào giấc ngủ.

Vào khuya, mưa tạnh dần.

Vầng trăng ló dạng trong những đám mây, tỏa ra thứ ánh sáng ấm áp dịu dàng.

Quân Hoài Lang trở mình khi ngủ, thuận tay kê dưới gối.

Đây là hành động theo thói quen trong khi ngủ của y, thích ngủ kê tay dưới gối. Đêm nào tay y cũng lạnh, kê dưới gối, chẳng mấy chốc đã ấm lên.

Nhưng đột nhiên, một cơn đau buốt lướt qua lòng bàn tay y.

---------

Sân nhỏ của Tiết Yến dần sáng đèn.

Người đầu tiên nghe thấy động tĩnh trong phòng Quân Hoài Lang là Phất Y, vừa đứng dậy đã bị Quân Hoài Lang dọa giật mình. Kế đó Tiết Yến ở gian ngoài bị ồn ào làm thức giấc, rời giường đi vào phòng trong.

Tiến Bảo gác đêm ngoài cửa nghe thấy chủ tử ra lệnh, vội vã bước vào thì nhìn thấy cảnh tượng trước mặt.

Chủ tử đang mặc áo ngủ, tóc xõa tung, thậm chí vạt áo trước còn không cài lại, lúc này mở ra lộ cơ bụng rắn chắc. Hiện gờ sắc mặt vô cùng khó coi, tay còn đang nắm ... tay của thế tử điện hạ.

Bàn tay xinh đẹp thon dài kia lúc này máu đỏ tươi trong lòng bàn tay, Tiến Bảo ngây người bất động.

Tiết Yến vừa lúc nhìn thấy hắn.

"Còn ngây ra đó làm gì?" chủ tử của hắn nhíu mày, vẻ mặt lạnh lùng đáng sợ "Đi lấy vải gạt và thuốc trị thương cho ta."

Tiến Bảo vội ba chân bốn cẳng chạy đi.

Tiết Yến ra lệnh xong, mím chặt môi không nói nữa.

Ngược lại, lúc này Quân Hoài Lang đang ngồi trên giường tái mặt vì đau, nhưng vẫn nhẹ giọng an ủi "Không sao, ta cảm thấy vết thương không sâu, chỉ cần băng bó lại là được."

Y quả thật không ngờ có một cây đao nhỏ sắc bén được giấu dưới gối của Tiết Yến.

Lúc y kê tay dưới gối trong khi ngủ. Lưỡi đao lướt qua lòng bàn tay rạch một vết thương sắc nhọn.

Lòng bàn tay của Quân Hoài Lang chảy máu không ngừng, máu loang lổ cả gối chăn. Y hiếm khi bị thương, nói chi đến vết cắt như vậy, lúc này trên trán đau đến toát mồ hôi lạnh, môi cũng mất đi huyết sắc.

Nhưng nhìn sang Tiết Yến, lại cảm thấy Tiết Yến hình như còn đau hơn cả mình.

Khi từ gian ngoài bước vào, đôi con ngươi màu hổ phách khẽ run lên khi thấy bàn tay y. Kế đó vội chạy tới, nắm tay mình ấn chặt mạch cổ tay cầm máu.

Từ đầu đến cuối hắn không nói gì, nhưng Quân Hoài Lang thấy được biểu tình của hắn lạnh lùng nghiêm túc, môi mím chặt, mắt hơi đỏ.



Cả bàn tay đang nắm tay mình cũng khẽ run.

Ngược lại, Quân Hoài Lang chịu đựng nỗi đau, bắt đầu an ủi hắn. Nhưng có vẻ không hiệu quả lắm, Tiết Yến nghe thấy lời an ủi liền ngẩng đầu nhìn y.

Nhất thời màu máu dưới đáy mắt lan đầy hốc mắt, khiến khuôn mặt lạnh lùng của thanh niên nhuốm chút màu của nước mắt.

Đôi mắt ấy hiện lên sự tự trách và đau lòng, làm Quân Hoài Lang vội đặt bàn tay còn nguyên vẹn của mình lên bờ vai rộng và rắn chắc của Tiết Yến rồi vỗ nhẹ.

"Không sao, không đau lắm." y còn nặn ra một nụ cười ôn hòa, như đang dỗ dành một đứa trẻ "Cũng tại ta, ta luôn có thói quen ngủ như vậy ..."

"Sao có thể không đau." Tiết Yến đột ngột ngắt lời y.

Giọng hắn hơi trầm, có chút run rẩy không thể nghe thấy "Tại ta." hắn nói.

Đúng lúc này, Tiến Bảo cầm theo vải gạt và thuốc trị thương chạy vào.

Tiết Yến ở đất Yến đã quen dùng thuốc trị thương này, rất hiệu quả trong việc trị vết thương ngoài da. Lúc này đã nửa đêm, y quán bên ngoài cũng đã đóng cửa, nên đành dùng thuốc chuẩn bị sẵn để chữa tạm.

Nhưng khi bôi thuốc vào vết thương sẽ có cảm giác đau rát.

Ngày thường, dù là vết thương thấu xương, Tiết Yến bôi thuốc cho mình cũng không hề chớp mắt. Nhưng lúc này, tay hắn cầm lọ thuốc có chút run rẩy.

Hắn nhìn Quân Hoài Lang.

"Có hơi đau, ngươi ráng nhịn một chút." hắn nói.

Quân Hoài Lang gật đầu.

Kế đó, bột thuốc trắng như tuyết rơi vào lòng bàn tay y.

Máu đã ngừng chảy không ít, nhưng tức thì một cơn đau xuyên thấu từ lòng bàn tay truyền đến, khiến cổ tay y run rẩy, nhỏ giọng hít nhẹ một hơi.

Tay của Tiết Yến bỗng dừng lại.

Quân Hoài Lang đau đến mức hoa cả mắt, khi bình tĩnh lại thì thấy Tiết Yến một tay cầm lọ thuốc, một tay nắm tay y, đang chăm chú nhìn y.

Trong mắt hắn dường như có vài tia máu đỏ ngầu, trông hắn có chút nóng nảy.

... sao nhìn còn đau hơn cả mình vậy. Quân Hoài Lang không khỏi cảm thấy bất lực, trong sự bất lực lại có chút ấm áp mềm mại truyền khắp người.

Con người này ... chịu bao nhiêu vết thương cũng không nói một lời, sao khi vết thương ở trên người mình thì hắn lại khó chịu thành dáng vẻ thế này?

"Không sao." y nhẹ giọng nói "Người tiếp tục đi."

Nhưng y không biết, y càng dịu dàng, càng thản nhiên bao nhiêu thì trái tim của Tiết Yến lại càng co thắt bấy nhiêu.

Sao có thể không đau. Hắn đã dùng thuốc này không biết bao nhiêu lần, dù thời gian lâu dần cũng đã quen rồi, nhưng cơn đau vẫn hằn sâu vào xương.

Chẳng qua mỗi lần trị thương trước đây, trong lòng hắn cất giấu suy nghĩ và mục tiêu, chỉ muốn vết thương mau lành, không quan tâm đến đau đớn.



Không quan tâm, không có nghĩa là hắn không cảm nhận được.

Nhưng hắn cũng biết, thuốc này nhất định phải bôi. Hắn cắn răng, cẩn thận rắc bột thuốc vào lòng bàn tay của Quân Hoài Lang.

Cổ tay Quân Hoài Lang căng lên vì đau, nhưng y không quên Tiết Yến trước mặt lúc này giống như con thú bị mắc kẹt, trên mặt hắn không thể che giấu được sự nhẫn nhịn và đau khổ.

Y đành cắn răng, cẩn thận kiềm chế cơn đau trong cổ họng, cố gắng đánh lạc hướng sự chú ý của Tiết Yến "Người đặt đao dưới gối để làm gì vậy?"

Tay của Tiết Yến dừng một chút, mím môi không nói.

Hắn dĩ nhiên không nói ra được, ngày tháng trước kia quá gian khổ, lần đầu ra chiến trường không khỏi sợ hãi. Hắn chỉ đành giấu đao dưới gối, có thể rút nó phòng thân bất cứ lúc nào, để hắn có thể ngủ yên.

Lâu dần, nó trở thành một thói quen. Ngày thường dù không sử dụng, cũng không có ai đến ám sát hắn, hắn cũng phải kê đao dưới gối mới ngủ được.

Tiết Yến không nói nên lời.

Người bình thường, ai lại tìm cảm giác an toàn từ một vũ khí gϊếŧ người lạnh băng?

Nhưng cảm xúc trên mặt hắn đã bị Quân Hoài Lang vô cùng tỉnh táo trong cơn đau bắt lấy.

Y nhất thời quên đi đau đớn, mà thay vào đó là tập trung vào Tiết Yến.

Hắn cô độc một mình từ nhỏ, lại cô độc vác quá nhiều gánh nặng. Thiếu cảm giác an toàn, dựa vào vũ khí để tự bảo vệ mình là điều đương nhiên.

Mà thuốc hắn bôi cho mình hôm nay hẳn là đã dùng trên người hắn không chỉ một lần.

Hắn căng thẳng như vậy, chắc chắn nhận thức sâu sắc nỗi đau đó.

Nhưng lúc hắn dùng cho bản thân lại không hề chớp mắt, nhưng khi hắn bôi cho mình, đầu ngón tay run lên, mắt cũng đỏ ửng.

...... sao một người đã sống vất vả từ nhỏ như thế, vẫn có một trái tim mềm yếu như vậy.

Quân Hoài Lang dường như đã quên mất cơn đau, ngược lại trong lòng cảm thấy hơi khó chịu.

Y chậm rãi giơ tay đặt lên vai Tiết Yến, nhẹ nhàng vuốt ve.

"Bây giờ không còn ở trên chiến trường, cũng không cần dùng nó phòng thân nữa." Quân Hoài Lang nói, tìm một tấm bùa hộ mệnh từ áo khoác ngoài bên cạnh gối nằm.

Trước khi y đến Kim Lăng, mẫu thân đã xin bùa hộ mệnh này từ chùa Báo Quốc, xin cho y và phụ thân mỗi người một tấm. Quân Hoài Lang biết mẫu thân tin những thứ này, từ khi y rời Trường An đã ngày ngày mang theo nó đến hôm nay.

Y lấy cây đao dính máu, đặt trên chiếc bàn thấp bên cạnh giường, nhét bùa hộ mệnh của mình vào dưới gối Tiết Yến.

"Sau này để nó dưới gối, cũng sẽ bảo vệ người bình an." Quân Hoài Lang nhìn hắn với ánh mắt dịu dàng và kiên định "Cây đao này xem như tặng cho ta, thế nào?"

Tiết Yến quấn vải gạt vào tay Quân Hoài Lang, khi nhìn lên thì thấy y đang cười với mình.

Cây đao dưới gối được lấy ra, thay vào đó một tấm bùa nhỏ tinh xảo màu xanh, lẳng lặng đặt dưới gối của hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau