Ta Trở Thành Anh Trai Của Nữ Chính Trong Truyện Ngược
Chương 81
Quân Hoài Lang quả thật đã nghe thấy tiếng động bên ngoài.
Đó là tiếng người ồn ào và tiếng dời đá, tiếng động lớn đến mức gần như át đi tiếng mưa, mơ hồ truyền vào hang động.
Nhưng y cũng cảm nhận được trạng thái của Tiết Yến.
Hắn dường như đang chọc y cười, nhưng có lẽ hắn cũng không để ý giọng nói và hơi thở của hắn đang dần yếu đi, ý cười trong giọng nói cũng rất miễn cưỡng.
Quân Hoài Lang không dám nói, chỉ ép bản thân bình tĩnh giải quyết, muốn hắn nói thêm vài câu với mình.
Nhưng cuối cùng, Tiết Yến không lên tiếng nữa.
Quân Hoài Lang run rẩy gọi hắn, nhưng hắn một chút phản ứng cũng không có.
Rõ ràng đã vô ích, nhưng Quân Hoài Lang bên cạnh cứ không ngừng nói, bảo hắn lắng nghe tiếng động bên ngoài.
Nhưng Tiết Yến không còn đáp lại y.
Tiếng thút thít trong giọng của Quân Hoài Lang dần nặng nề hơn, cuối cùng nức nở thành tiếng.
"Tiết Yến, ngươi đã hứa với ta." nước mắt y rơi trên mái tóc của hai người họ "Ngươi phải an toàn ra ngoài, không được nuốt lời."
Lúc này y đã hoàn toàn tự nói một mình, nhưng y cứ nhất quyết nói với Tiết Yến, không hề cảm thấy mệt mỏi.
Giọng nói và người y đang run, những giọt nước mắt lăn dài trên má.
Đúng lúc này, bên ngoài vang lên một giọng nói nhỏ.
"Vương gia, thế tử điện hạ?"
Tiếng bén nhọn độc nhất vô nhị của thái giám, là Tiến Bảo.
"Ở đây!" Quân Hoài Lang trước giờ chưa từng lớn tiếng, gần như dùng toàn bộ sức lực lớn giọng trả lời.
Những người bên ngoài lập tức nghe thấy.
"Ở đây! Đào chỗ này!" Tiến Bảo vội vàng ra lệnh cho mọi người.
"Tiết Yến, ngươi nghe thấy không? Là giọng của Tiến Bảo." Quân Hoài Lang cẩn thận đưa tay chạm vào mặt Tiết Yến "Mưa vẫn chưa tạnh, bọn họ đã tới rồi., sau khi ngươi ra ngoài, không thể trừng phạt bọn người Tiến Bảo nữa."
Tiết Yến thuận theo động tác của y hơi quay đầu lại, hơi thở yếu ớt của hắn phả vào cổ Quân Hoài Lang.
Vô cùng nhẹ, giống như sợi lụa mềm, có thể bị xé rách bất cứ lúc nào.
Tay Quân Hoài Lang run rẩy không thể kiểm soát.
Giọng nói bên ngoài đến gần, Quân Hoài Lang dần dần có thể nghe thấy âm thanh của các công cụ đào đá.
Chắc hẳn bên ngoài có rất nhiều người, động tác rất nhanh, nhưng Quân Hoài Lang lại cảm thấy vô cùng chậm, mỗi phút mỗi giây đều giống như một năm.
Lúc này y mới nhận ra vừa rồi y không cảm thấy như vậy, tất cả là vì Tiết Yến ở bên y.
Quân Hoài Lang run rẩy nói nhỏ vào tai Tiết Yến "Ngươi đã hứa với ta, ngươi đã nói mà."
Vừa lúc đó, có một tiếng lộp bộp.
Đá trước mặt vỡ toang, nát vụn tung tóe, cơn mưa xối xả ập vào.
Quân Hoài Lang vô thức đưa tay lên, vòng qua tấm lưng rộng lớn của Tiết Yến, chặn những tảng đá văng và mưa to cho hắn.
Tức thì y cảm thấy tay mình nóng bỏng ẩm ướt.
Trong màn mưa mù mịt, cuối cùng y cũng nhìn rõ Tiết Yến trước mặt.
Đầu hắn cúi cạnh cổ y, cả người trong tư thế bao bọc, vững chắc bảo vệ y.
Mà sau gáy hắn đang rỉ máu.
Dưới lớp lụa rách nát bẩn thỉu, có những vết thương lớn phủ toàn bộ lưng, vết thương hằn sâu trên xương, tất cả đều do đá rơi xuống từ vách đá.
Y chưa từng biết một người có thể đổ nhiều máu như vậy.
Nhiều đến nỗi nước mắt y hòa vào nước mưa, chảy dài trên mặt y lúc nào không biết.
"Cứu hắn." Quân Hoài Lang dùng hết sức cố nói vài từ trong cổ họng.
"Mau cứu hắn."
---------
Nơi ở của Tiết Yến, cửa mở toang, các nha hoàn bưng trên tay chậu nước đỏ thẫm và băng gạc dính máu ra ra vào vào. Trong ngoài dịch quán được các Cẩm y vệ canh gác nghiêm ngặt, từ trên xuống dưới đều là các thị vệ trong y phục Phi Ngư tối màu.
Các quan viên chờ đợi ở tiền sảnh, không ai dám rời đi.
Còn Quân Hoài Lang, ngồi bên ngoài cửa phòng Tiết Yến, không nói một lời, cũng không ai dám khuyên y rời đi.
Tay Tiến Bảo đã bê bết máu khi đào đá lúc nãy, giờ thì cũng quấn đầy băng gạc, không thể dâng trà cho y.
Tiến Bảo từ trong phòng của Tiết Yến đi ra, thấy tiểu tư bên cạnh bị cảnh tượng này làm hoảng sợ im như thóc, càng không muốn nhìn thêm nữa, liền đá vào chân tiểu tư.
"Cứ để thế tử điện hạ ngồi ở đây sao?" Tiến Bảo nghiến răng nghiến lợi trầm giọng hỏi.
Tiểu tư đó vội vàng bê tách trà nóng đến cho y.
Nhìn thấy trà đưa đến trước mặt, Quân Hoài Lang lại thất lễ không giơ tay nhận, chỉ liếc mắt nhìn, rồi chuyển dời ánh mắt.
"Để đó đi."
Nhưng xung quanh không có chỗ đặt tách trà ngoại trừ chiếc ghế y đang ngồi.
"Chuyện này ..." tiểu tư không biết làm sao, ngẩng đầu nhìn Tiến Bảo.
Tiến Bảo không thể cử động hai tay chỉ có thể hất cằm ra lệnh lui xuống.
Sau khi tiểu tư đó đi xa, Tiến Bảo thận trọng bước đến cạnh Quân Hoài Lang.
Có lẽ chính Quân Hoài Lang cũng không nhận thấy dáng vẻ của mình lúc này bất thường như thế nào.
Ánh mắt y trống rỗng, hốc mắt đỏ hoe. Lúc này môi trắng bệch, trông rất thảm hại, không ai có thể thuyết phục y rời đi.
Người khác nói thế tử Vĩnh Ninh Công bị dọa sợ, thiếu gia trong kinh nào từng thấy cảnh tượng chết chóc như vậy? Có người nói vì Quảng Lăng vương cứu y mà bị thương nặng, nếu thật sự xảy ra chuyện, chắc chắn sẽ liên lụy đến phủ Quốc Công, cho nên y mới sợ thành thế này.
Nhưng Tiến Bảo có thể nhìn ra, Bồ Tát đang lo lắng cho chủ tử nhà mình.
Lúc đó khi hai người được cứu ra ngoài, Tiến Bảo ở ngay bên cạnh.
Thế tử điện hạ khi đó ôm chặt vương gia, đôi mắt đỏ hoe vì khóc.
Tiến Bảo chưa từng nhìn thấy biểu tình như vậy ở vị Bồ Tát luôn đứng cao trên vầng mây này.
Lúc đó y thật sự cho rằng vương gia sẽ chết, mà còn vô cùng sợ hãi vương gia sẽ chết.
Y thậm chí còn cầu xin những người đến trước mắt, cứu vương gia.
Tiến Bảo dừng bên cạnh Quân Hoài Lang, cẩn thận nói "Thế tử điện hạ?"
Nghe thấy giọng của Tiến Bảo, Quân Hoài Lang ngẩng đầu nhìn.
Ánh mắt y vẫn còn hơi trống rỗng, mang theo mù mịt sau khi trải qua đau thương và vui mừng.
"Ngươi nói đi." lúc này y lịch sự đáp lại, hoàn toàn dựa vào bản năng.
Tiến Bảo khuyên "Thế tử điện hạ đừng lo lắng, vị thần y xuất sơn kia vẫn đang ở trong đó, vương gia sẽ không sao đâu."
Cũng nhờ vị thiếu gia Thẩm gia kia. Khi núi đổ ập xuống, chắn ngang cả con đường. Thẩm thiếu gia bình an vô sự, khi quay lại thì thấy trên đường chỉ có con ngựa của Tiết Yến, còn lại đều bị đá vùi lấp.
Thiếu gia đó khiếp sợ, lao điên cuồng lên núi, xông thẳng vào nhà của thần y. trong nhà thần y có nuôi bồ câu, cả hai không thể ra ngoài, đành dùng bồ câu gửi tin báo cho Tiến Bảo.
Nếu bồ câu không bay nhanh, bọn họ đã không giải cứu kịp thời như vậy.
Thẩm thiếu gia không ngừng cuốn lấy cầu xin, thần y kia mới xuất sơn giúp đỡ một lần.
Quân Hoài Lang ừm một tiếng, rồi định thần lại "Vương gia thế nào rồi?"
Vị thần y kia ăn nói vô lễ, Tiến Bảo nhất thời không biết trả lời thế nào.
Thần y nói, xương của người này đúng là cứng, đổi lại người khác, xương sống đã đập thành nhiều mảnh rồi.
Bồ Tát nghe điều này có ổn không?
Tiến Bảo sửa lời nói "Thần y nói, không bị thương đến xương cốt, đều là vết thương ngoài da, chỉ là chảy một chút máu."
Nào chỉ là một chút máu.
Quân Hoài Lang nhìn thấy rõ ràng, những tảng đá phía sau bị cạy ra dính đầy máu của hắn.
Mưa lớn như vậy cũng không thể cuốn trôi.
Quân Hoài Lang khẽ ừm một tiếng.
Tiến Bảo thấy y đáp lời mình, tiếp tục thăm dò hỏi "Vậy thế tử điện hạ ... nghỉ ngơi một chút, thay y phục đi?"
Từ lúc xuống núi, y đã dầm mưa rất lâu. Lỡ như vương gia tỉnh dậy, thế tử điện hạ lại ngã bệnh, mình phải ăn nói làm sao đây?
Quân Hoài Lang lắc đầu.
"Ta sẽ đợi ở đây." y nói "Lát nữa thần y trị thương xong, có thể cho người khác vào phòng, thì ngươi lại tới gọi ta."
Nói xong, y rũ mắt, không nhìn Tiến Bảo nữa.
Tiến Bảo thấy vậy, biết mình không thể thuyết phục y, chỉ đành quay vào phòng của Tiết Yến.
Đám người hầu ở đây không phải từ Trường An đưa tới, tay chân không mấy nhanh nhẹn. Dù hiện tại Tiến Bảo bị thương cả hai tay, nhưng chưa từng rời khỏi phòng, mọi chuyện cần hắn điều động chỉ đạo.
Sau khi Tiến Bảo trở về phòng, Quân Hoài Lang từ từ ngước mắt lên.
Y nghiêng đầu, nhìn người hầu ra ra vào vào.
Trước mắt y hiện ra bộ dáng vừa rồi của Tiết Yến.
Khi đó, nếu không phải y cảm nhận được nhịp tim yếu ớt của Tiết Yến, y thật sự sẽ nghĩ Tiết Yến đã chết rồi.
Ai mà có thể chịu được vết thương nặng như vậy ...
Hắn miễn cưỡng chấn chỉnh tinh thần, xem như không có chuyện gì, luôn nói chuyện với mình, còn an ủi ngược lại y.
Nước mắt lại muốn trào ra, nhưng y cố kìm lại.
Y thu hồi ánh mắt, vô thức đưa tay sờ trước cổ.
Ở đó đeo một chiếc răng sói được xỏ vào sợi dây da thô, răng sói được sưởi ấm bằng thân nhiệt.
Ngón tay y lạnh băng từ từ kéo chiếc răng sói ra khỏi y phục, giữ nó trong lòng bàn tay.
Một lúc lâu sau, một giọng nói lười biếng từ trong phòng truyền ra.
"Lần sau nếu không phải vết thương chết người, đừng có tới tìm ta." người đó lười nhác nói "Lão phu chạy tới chạy lui còn chưa đủ. Trong thành Dương Châu này, ai mà không biết, lão phu sớm đã quy ẩn núi rừng? Chỉ có lần này, không có lần sau."
Quân Hoài Lang nhận ra đây là giọng của vị thần y kia.
Y nhanh chóng đứng dậy, vừa đi tới cửa đã thấy Tiến Bảo ra ngoài.
"Đã không sao rồi!" gương mặt Tiến Bảo đầy vui mừng "Thần y nói, chỉ cần chờ vương gia tỉnh lại. Thế tử điện hạ lo lắng đã lâu, mau vào xem một chút đi!"
Quân Hoài Lang vội vã vượt qua Tiến Bảo bước vào trong.
Hầu hết nha hoàn trong phòng đã lui xuống, chỉ có một nam tử trẻ tuổi cùng lắm là ngoài ba mươi đang thu dọn hộp thuốc.
Trong phòng mùi thuốc nồng nặc, xen lẫn với đàn hương nồng đậm.
Nam tử trẻ tuổi trước mặt chính là thần y luôn miệng tự xưng 'lão phu'.
Thấy có người đi vào, thần y kia ngẩng đầu nhìn y, ánh mắt ngưng trệ.
"Đây là người còn lại cùng bị vùi dưới tảng đá?" ông hỏi.
Ngũ quan của thần y kia khá mộc mạc, vóc dáng cao gầy, trên người mang khí chất tiên phong đạo cốt.
Tiến Bảo vội vàng đáp vâng.
Ông nhìn Quân Hoài Lang từ trên xuống dưới, lộ ra ánh mắt khá ngạc nhiên.
"Không hề bị thương sao?"
Tiến Bảo cũng không biết, vội quay đầu nhìn Quân Hoài Lang.
Quân Hoài Lang lắc đầu.
Thần y kia sửng sốt một hồi, sau đó bật cười mấy lần.
"Đúng là thần kỳ!" ông nói "Ta đã đi con đường đó nhiều lần, lở núi lớn như vậy mà có thể nhặt về được một mạng xem như may mắn lắm rồi, sao lại có chuyện không bị thương?"
Nói rồi ông đứng dậy cầm hộp thuốc đã thu dọn xong.
"Được rồi, ta đi đây, ngươi ở đây chờ hắn tỉnh lại đi." ông nhướng mày cười, lúc đi ngang qua Quân Hoài Lang liền giơ tay vỗ vỗ vai y.
"Có thể để ngươi nguyên vẹn không thương tổn đứng ở đây, người trên giường kia, đúng là dùng mạng để bảo vệ ngươi."
Đó là tiếng người ồn ào và tiếng dời đá, tiếng động lớn đến mức gần như át đi tiếng mưa, mơ hồ truyền vào hang động.
Nhưng y cũng cảm nhận được trạng thái của Tiết Yến.
Hắn dường như đang chọc y cười, nhưng có lẽ hắn cũng không để ý giọng nói và hơi thở của hắn đang dần yếu đi, ý cười trong giọng nói cũng rất miễn cưỡng.
Quân Hoài Lang không dám nói, chỉ ép bản thân bình tĩnh giải quyết, muốn hắn nói thêm vài câu với mình.
Nhưng cuối cùng, Tiết Yến không lên tiếng nữa.
Quân Hoài Lang run rẩy gọi hắn, nhưng hắn một chút phản ứng cũng không có.
Rõ ràng đã vô ích, nhưng Quân Hoài Lang bên cạnh cứ không ngừng nói, bảo hắn lắng nghe tiếng động bên ngoài.
Nhưng Tiết Yến không còn đáp lại y.
Tiếng thút thít trong giọng của Quân Hoài Lang dần nặng nề hơn, cuối cùng nức nở thành tiếng.
"Tiết Yến, ngươi đã hứa với ta." nước mắt y rơi trên mái tóc của hai người họ "Ngươi phải an toàn ra ngoài, không được nuốt lời."
Lúc này y đã hoàn toàn tự nói một mình, nhưng y cứ nhất quyết nói với Tiết Yến, không hề cảm thấy mệt mỏi.
Giọng nói và người y đang run, những giọt nước mắt lăn dài trên má.
Đúng lúc này, bên ngoài vang lên một giọng nói nhỏ.
"Vương gia, thế tử điện hạ?"
Tiếng bén nhọn độc nhất vô nhị của thái giám, là Tiến Bảo.
"Ở đây!" Quân Hoài Lang trước giờ chưa từng lớn tiếng, gần như dùng toàn bộ sức lực lớn giọng trả lời.
Những người bên ngoài lập tức nghe thấy.
"Ở đây! Đào chỗ này!" Tiến Bảo vội vàng ra lệnh cho mọi người.
"Tiết Yến, ngươi nghe thấy không? Là giọng của Tiến Bảo." Quân Hoài Lang cẩn thận đưa tay chạm vào mặt Tiết Yến "Mưa vẫn chưa tạnh, bọn họ đã tới rồi., sau khi ngươi ra ngoài, không thể trừng phạt bọn người Tiến Bảo nữa."
Tiết Yến thuận theo động tác của y hơi quay đầu lại, hơi thở yếu ớt của hắn phả vào cổ Quân Hoài Lang.
Vô cùng nhẹ, giống như sợi lụa mềm, có thể bị xé rách bất cứ lúc nào.
Tay Quân Hoài Lang run rẩy không thể kiểm soát.
Giọng nói bên ngoài đến gần, Quân Hoài Lang dần dần có thể nghe thấy âm thanh của các công cụ đào đá.
Chắc hẳn bên ngoài có rất nhiều người, động tác rất nhanh, nhưng Quân Hoài Lang lại cảm thấy vô cùng chậm, mỗi phút mỗi giây đều giống như một năm.
Lúc này y mới nhận ra vừa rồi y không cảm thấy như vậy, tất cả là vì Tiết Yến ở bên y.
Quân Hoài Lang run rẩy nói nhỏ vào tai Tiết Yến "Ngươi đã hứa với ta, ngươi đã nói mà."
Vừa lúc đó, có một tiếng lộp bộp.
Đá trước mặt vỡ toang, nát vụn tung tóe, cơn mưa xối xả ập vào.
Quân Hoài Lang vô thức đưa tay lên, vòng qua tấm lưng rộng lớn của Tiết Yến, chặn những tảng đá văng và mưa to cho hắn.
Tức thì y cảm thấy tay mình nóng bỏng ẩm ướt.
Trong màn mưa mù mịt, cuối cùng y cũng nhìn rõ Tiết Yến trước mặt.
Đầu hắn cúi cạnh cổ y, cả người trong tư thế bao bọc, vững chắc bảo vệ y.
Mà sau gáy hắn đang rỉ máu.
Dưới lớp lụa rách nát bẩn thỉu, có những vết thương lớn phủ toàn bộ lưng, vết thương hằn sâu trên xương, tất cả đều do đá rơi xuống từ vách đá.
Y chưa từng biết một người có thể đổ nhiều máu như vậy.
Nhiều đến nỗi nước mắt y hòa vào nước mưa, chảy dài trên mặt y lúc nào không biết.
"Cứu hắn." Quân Hoài Lang dùng hết sức cố nói vài từ trong cổ họng.
"Mau cứu hắn."
---------
Nơi ở của Tiết Yến, cửa mở toang, các nha hoàn bưng trên tay chậu nước đỏ thẫm và băng gạc dính máu ra ra vào vào. Trong ngoài dịch quán được các Cẩm y vệ canh gác nghiêm ngặt, từ trên xuống dưới đều là các thị vệ trong y phục Phi Ngư tối màu.
Các quan viên chờ đợi ở tiền sảnh, không ai dám rời đi.
Còn Quân Hoài Lang, ngồi bên ngoài cửa phòng Tiết Yến, không nói một lời, cũng không ai dám khuyên y rời đi.
Tay Tiến Bảo đã bê bết máu khi đào đá lúc nãy, giờ thì cũng quấn đầy băng gạc, không thể dâng trà cho y.
Tiến Bảo từ trong phòng của Tiết Yến đi ra, thấy tiểu tư bên cạnh bị cảnh tượng này làm hoảng sợ im như thóc, càng không muốn nhìn thêm nữa, liền đá vào chân tiểu tư.
"Cứ để thế tử điện hạ ngồi ở đây sao?" Tiến Bảo nghiến răng nghiến lợi trầm giọng hỏi.
Tiểu tư đó vội vàng bê tách trà nóng đến cho y.
Nhìn thấy trà đưa đến trước mặt, Quân Hoài Lang lại thất lễ không giơ tay nhận, chỉ liếc mắt nhìn, rồi chuyển dời ánh mắt.
"Để đó đi."
Nhưng xung quanh không có chỗ đặt tách trà ngoại trừ chiếc ghế y đang ngồi.
"Chuyện này ..." tiểu tư không biết làm sao, ngẩng đầu nhìn Tiến Bảo.
Tiến Bảo không thể cử động hai tay chỉ có thể hất cằm ra lệnh lui xuống.
Sau khi tiểu tư đó đi xa, Tiến Bảo thận trọng bước đến cạnh Quân Hoài Lang.
Có lẽ chính Quân Hoài Lang cũng không nhận thấy dáng vẻ của mình lúc này bất thường như thế nào.
Ánh mắt y trống rỗng, hốc mắt đỏ hoe. Lúc này môi trắng bệch, trông rất thảm hại, không ai có thể thuyết phục y rời đi.
Người khác nói thế tử Vĩnh Ninh Công bị dọa sợ, thiếu gia trong kinh nào từng thấy cảnh tượng chết chóc như vậy? Có người nói vì Quảng Lăng vương cứu y mà bị thương nặng, nếu thật sự xảy ra chuyện, chắc chắn sẽ liên lụy đến phủ Quốc Công, cho nên y mới sợ thành thế này.
Nhưng Tiến Bảo có thể nhìn ra, Bồ Tát đang lo lắng cho chủ tử nhà mình.
Lúc đó khi hai người được cứu ra ngoài, Tiến Bảo ở ngay bên cạnh.
Thế tử điện hạ khi đó ôm chặt vương gia, đôi mắt đỏ hoe vì khóc.
Tiến Bảo chưa từng nhìn thấy biểu tình như vậy ở vị Bồ Tát luôn đứng cao trên vầng mây này.
Lúc đó y thật sự cho rằng vương gia sẽ chết, mà còn vô cùng sợ hãi vương gia sẽ chết.
Y thậm chí còn cầu xin những người đến trước mắt, cứu vương gia.
Tiến Bảo dừng bên cạnh Quân Hoài Lang, cẩn thận nói "Thế tử điện hạ?"
Nghe thấy giọng của Tiến Bảo, Quân Hoài Lang ngẩng đầu nhìn.
Ánh mắt y vẫn còn hơi trống rỗng, mang theo mù mịt sau khi trải qua đau thương và vui mừng.
"Ngươi nói đi." lúc này y lịch sự đáp lại, hoàn toàn dựa vào bản năng.
Tiến Bảo khuyên "Thế tử điện hạ đừng lo lắng, vị thần y xuất sơn kia vẫn đang ở trong đó, vương gia sẽ không sao đâu."
Cũng nhờ vị thiếu gia Thẩm gia kia. Khi núi đổ ập xuống, chắn ngang cả con đường. Thẩm thiếu gia bình an vô sự, khi quay lại thì thấy trên đường chỉ có con ngựa của Tiết Yến, còn lại đều bị đá vùi lấp.
Thiếu gia đó khiếp sợ, lao điên cuồng lên núi, xông thẳng vào nhà của thần y. trong nhà thần y có nuôi bồ câu, cả hai không thể ra ngoài, đành dùng bồ câu gửi tin báo cho Tiến Bảo.
Nếu bồ câu không bay nhanh, bọn họ đã không giải cứu kịp thời như vậy.
Thẩm thiếu gia không ngừng cuốn lấy cầu xin, thần y kia mới xuất sơn giúp đỡ một lần.
Quân Hoài Lang ừm một tiếng, rồi định thần lại "Vương gia thế nào rồi?"
Vị thần y kia ăn nói vô lễ, Tiến Bảo nhất thời không biết trả lời thế nào.
Thần y nói, xương của người này đúng là cứng, đổi lại người khác, xương sống đã đập thành nhiều mảnh rồi.
Bồ Tát nghe điều này có ổn không?
Tiến Bảo sửa lời nói "Thần y nói, không bị thương đến xương cốt, đều là vết thương ngoài da, chỉ là chảy một chút máu."
Nào chỉ là một chút máu.
Quân Hoài Lang nhìn thấy rõ ràng, những tảng đá phía sau bị cạy ra dính đầy máu của hắn.
Mưa lớn như vậy cũng không thể cuốn trôi.
Quân Hoài Lang khẽ ừm một tiếng.
Tiến Bảo thấy y đáp lời mình, tiếp tục thăm dò hỏi "Vậy thế tử điện hạ ... nghỉ ngơi một chút, thay y phục đi?"
Từ lúc xuống núi, y đã dầm mưa rất lâu. Lỡ như vương gia tỉnh dậy, thế tử điện hạ lại ngã bệnh, mình phải ăn nói làm sao đây?
Quân Hoài Lang lắc đầu.
"Ta sẽ đợi ở đây." y nói "Lát nữa thần y trị thương xong, có thể cho người khác vào phòng, thì ngươi lại tới gọi ta."
Nói xong, y rũ mắt, không nhìn Tiến Bảo nữa.
Tiến Bảo thấy vậy, biết mình không thể thuyết phục y, chỉ đành quay vào phòng của Tiết Yến.
Đám người hầu ở đây không phải từ Trường An đưa tới, tay chân không mấy nhanh nhẹn. Dù hiện tại Tiến Bảo bị thương cả hai tay, nhưng chưa từng rời khỏi phòng, mọi chuyện cần hắn điều động chỉ đạo.
Sau khi Tiến Bảo trở về phòng, Quân Hoài Lang từ từ ngước mắt lên.
Y nghiêng đầu, nhìn người hầu ra ra vào vào.
Trước mắt y hiện ra bộ dáng vừa rồi của Tiết Yến.
Khi đó, nếu không phải y cảm nhận được nhịp tim yếu ớt của Tiết Yến, y thật sự sẽ nghĩ Tiết Yến đã chết rồi.
Ai mà có thể chịu được vết thương nặng như vậy ...
Hắn miễn cưỡng chấn chỉnh tinh thần, xem như không có chuyện gì, luôn nói chuyện với mình, còn an ủi ngược lại y.
Nước mắt lại muốn trào ra, nhưng y cố kìm lại.
Y thu hồi ánh mắt, vô thức đưa tay sờ trước cổ.
Ở đó đeo một chiếc răng sói được xỏ vào sợi dây da thô, răng sói được sưởi ấm bằng thân nhiệt.
Ngón tay y lạnh băng từ từ kéo chiếc răng sói ra khỏi y phục, giữ nó trong lòng bàn tay.
Một lúc lâu sau, một giọng nói lười biếng từ trong phòng truyền ra.
"Lần sau nếu không phải vết thương chết người, đừng có tới tìm ta." người đó lười nhác nói "Lão phu chạy tới chạy lui còn chưa đủ. Trong thành Dương Châu này, ai mà không biết, lão phu sớm đã quy ẩn núi rừng? Chỉ có lần này, không có lần sau."
Quân Hoài Lang nhận ra đây là giọng của vị thần y kia.
Y nhanh chóng đứng dậy, vừa đi tới cửa đã thấy Tiến Bảo ra ngoài.
"Đã không sao rồi!" gương mặt Tiến Bảo đầy vui mừng "Thần y nói, chỉ cần chờ vương gia tỉnh lại. Thế tử điện hạ lo lắng đã lâu, mau vào xem một chút đi!"
Quân Hoài Lang vội vã vượt qua Tiến Bảo bước vào trong.
Hầu hết nha hoàn trong phòng đã lui xuống, chỉ có một nam tử trẻ tuổi cùng lắm là ngoài ba mươi đang thu dọn hộp thuốc.
Trong phòng mùi thuốc nồng nặc, xen lẫn với đàn hương nồng đậm.
Nam tử trẻ tuổi trước mặt chính là thần y luôn miệng tự xưng 'lão phu'.
Thấy có người đi vào, thần y kia ngẩng đầu nhìn y, ánh mắt ngưng trệ.
"Đây là người còn lại cùng bị vùi dưới tảng đá?" ông hỏi.
Ngũ quan của thần y kia khá mộc mạc, vóc dáng cao gầy, trên người mang khí chất tiên phong đạo cốt.
Tiến Bảo vội vàng đáp vâng.
Ông nhìn Quân Hoài Lang từ trên xuống dưới, lộ ra ánh mắt khá ngạc nhiên.
"Không hề bị thương sao?"
Tiến Bảo cũng không biết, vội quay đầu nhìn Quân Hoài Lang.
Quân Hoài Lang lắc đầu.
Thần y kia sửng sốt một hồi, sau đó bật cười mấy lần.
"Đúng là thần kỳ!" ông nói "Ta đã đi con đường đó nhiều lần, lở núi lớn như vậy mà có thể nhặt về được một mạng xem như may mắn lắm rồi, sao lại có chuyện không bị thương?"
Nói rồi ông đứng dậy cầm hộp thuốc đã thu dọn xong.
"Được rồi, ta đi đây, ngươi ở đây chờ hắn tỉnh lại đi." ông nhướng mày cười, lúc đi ngang qua Quân Hoài Lang liền giơ tay vỗ vỗ vai y.
"Có thể để ngươi nguyên vẹn không thương tổn đứng ở đây, người trên giường kia, đúng là dùng mạng để bảo vệ ngươi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất