Ta Tu Bổ Cốt Truyện Lại Băng Rồi
Chương 13: Nghênh Phong sơn (4)
"Kỳ thật cho tới nay, ta đều chú ý nhất cử nhất động của ngươi!"
Thẩm Bạch duỗi tay chụp bay những oan hồn đang tiến lại gần, nhưng oan hồn quá nhiều, hắn vỗ rớt một cái, lại bay lên tới một cái, hơn nữa mỗi người đều xấu, xấu chết!!
"Mặc Hiên, Hiên Hiên, mấy năm nay ta vẫn luôn làm bạn ở bên người ngươi, ta quên không được lời cha ngươi phó thác, quên không được lời nương ngươi dặn dò, Hiên Hiên, ta biết ngươi ba tuổi đập rớt răng cửa chính mình, ngươi năm tuổi còn đái dầm, bảy tuổi nhìn lén Thúy Hoa cách vách tắm rửa, chín tuổi bị hàng xóm Nhị Cẩu Tử cưỡng hôn một cái lên mặt, mười một tuổi ngươi giấu nương trộm tu luyện*, mười ba tuổi ngươi đã Trúc Cơ, mười bốn tuổi tham gia tông nội đại bỉ, mười lăm tuổi được thái gia gia tự mình dạy dỗ, mười bảy tuổi nhập ma, Hiên Hiên!!"
Đoạn này mình xàm(o′┏▽┓`o)
Thẩm Bạch chạy tới chỗ Mặc Hiên, đáng tiếc chân hắn không có sức lực, thời điểm chạy, chân mềm nhũn, trực tiếp nhào tới.
Sau đó, Thẩm Bạch ôm chặt lấy đùi Mặc Hiên.
"Hiên Hiên, ta thật sự rất hữu dụng!"
Huyết sắc nơi khóe mắt Mặc Hiên ảm đạm đi một ít, nhìn chằm chằm Thẩm Bạch, bốn phía oan hồn run bần bật, không dám tới gần.
Thẩm Bạch nuốt nước miếng, nói thật, có thể hồi tưởng nhiều như vậy về chuyện cũ thời thơ ấu của Mặc Hiên, thật đúng là may mắn, Mặc Hiên người này thật khó mà nói, hắn không tính là người tốt, đại gian đại ác lại ngẫu nhiên làm chuyện tốt, làm một cái nam xứng tiêu chuẩn, Thẩm Bạch có thể đem thực lực của hắn thổi đến tận trời cao.
May mắn hiện tại là giai đoạn trước, tính tình người này còn chưa có vui buồn thất thường.
Mặc Hiên rũ mắt, như đang suy xét, cũng tựa hồ như nghi hoặc.
Một lát sau, Mặc Hiên rũ mắt nhìn Thẩm Bạch, Thẩm Bạch mở to mắt một cách chân thành, nhân tiện cái mồm như bồn máu to mỉm cười.
"Đem mặt lau khô." Mặc Hiên ném xuống một cái khăn trắng, trong mắt có vài phần không vui.
Thẩm Bạch cầm khăn chà lung tung trên mặt một cái, son phấn bị chà đến lung tung rối loạn, thoạt nhìn càng thêm ngứa người.
Mặc Hiên:...
Thẩm Bạch cũng nhìn ra Mặc Hiên không vui, lập tức giơ cờ - khăn - trắng đầu hàng, "Ta sẽ không chà phấn, cứ kệ đó đi, Hiên Hiên nếu không thích, ta có thể mang mặt nạ."
Mặc Hiên trong mắt hiện lên lãnh quang, khóe miệng như cũ vẫn là cười như không cười.
"Được nha"
Sau đó, Thẩm Bạch bị Mặc Hiên nhấn vào trong nước suối 15 phút, chờ thời điểm Thẩm Bạch sắp chết thì buông lỏng tay cho hắn hít thở, sau đó tiếp tục nhấn vào.
Thẩm Bạch ở dưới nước sống không bằng chết, cuối cùng yên lặng dựng ngón giữa với Mặc Hiên.
Này nha.
Muốn nhìn gương mặt thật của ta cứ việc nói thẳng, mẹ nó phải tra tấn người khác đến nỗi này sao.
"Thống tử, để Mặc Hiên nhìn gương mặt thật của ta được chứ?"
【Cốt truyện sẽ biến hóa thân phận cùng dung mạo】
"Không thành vấn đề."
Chờ tẩy sạch một khuôn mặt, thay đổi một bộ quần áo, Thẩm Bạch lớn mật đem khuôn mặt mình lộ ra, nhân tiện hướng tới Mặc Hiên chớp chớp mắt.
"Xem, đẹp không?"
Mặc Hiên:...
Mặc Hiên dùng ánh mắt bắt bẻ dạo qua một vòng, cũng không tệ lắm, hơn nữa nhìn có cảm giác sạch sẽ.
"Như vậy, ngươi nên nói cho ta, ngươi rốt cuộc là ai đi."
Mặc Hiên hơi hơi nhướng mày, ngữ khí lại không thấy hòa hoãn, "Ngươi thế nhưng còn biết nhiều chuyện của ta như thế."
"Ta thề, ta vĩnh viễn sẽ không nói ra ngoài!" Thẩm Bạch lập tức vươn bốn ngón tay hướng trời thề.
"Người chết là vĩnh viễn kín mít."
Mặc Hiên cũng không biết vì sao, rõ ràng nên sớm giết chết người này nhưng vận mệnh chú định, lại phảng phất có thứ gì đó, vẫn luôn làm hắn lần nữa nương tay, hơn nữa, người này biết nhiều thứ, tựa hồ rất nhiều, phi thường nhiều.
Mặc Hiên đích xác không tính giết đối phương, bởi vì trên người người này, có quá nhiều bí mật, không thể phủ nhận, rất thú vị, phi thường thú vị.
Thẩm Bạch thật cẩn thận liếc mắt nhìn sắc mặt Mặc Hiên, ho khan hai tiếng, dùng biểu tình cao thâm khó đoán, "Ai, nhớ trước đây, ta cùng với lệnh tôn*, cũng là bạn thân chi giao, cùng chung đường, cũng là tri kỷ đã lâu, ta phiêu bạc đã lâu, thời điểm lại lần nữa trở lại Mặc gia, aiz, việc năm đó, ta vẫn luôn áy náy trong lòng."
Lệnh tôn: chỉ cháu của người đối diện???
Mặc Hiên hơi nhíu mày, không tỏ ý kiến.
"Mấy năm nay, ngại thân phận ta không tiện hiện thân, nhưng vẫn luôn để bụng chuyện của ngươi, ngươi yên tâm, ta tuyệt đối không làm việc gì gây bất lợi với ngươi, bằng không, ta sẽ không còn mặt mũi gặp nhị lão dưới suối vàng."
"Nói đủ rồi?"
Mặc Hiên giơ tay, lòng bàn tay len lỏi chân khí sắc bén.
Thẩm Bạch lập tức lui ra phía sau vài bước, "Bình tĩnh, Hiên Hiên ngươi bình tĩnh, ngươi nếu là không thích ta nói chuyện, ta có thể một câu cũng không nói."
Nói xong, Thẩm Bạch làm động tác kéo khóa miệng.
Mặc Hiên vươn tay nhéo nhéo trán, dường như có chút mệt mỏi.
"Ta không giết ngươi." Mặc Hiên nói, Thẩm Bạch còn chưa kịp cao hứng, Mặc Hiên lại bổ thêm một câu.
"Nhưng cũng không định để ngươi tồn tại."
Mặc Hiên hướng tới chỗ Thẩm Bạch, Thẩm Bạch hai chân bắt đầu nhũn ra, bắt đầu không lựa lời, "Bình thường loại tình huống này, đều sẽ có hai phương pháp giải quyết, loại thứ nhất nếu Hiên Hiên ngươi phủ định, đương nhiên, ta cho rằng loại thứ hai tương đối tốt."
"Là cái gì?"
"Đó chính là đem ta biến thành người của ngươi nha."
"..."
Mặc Hiên cười nhạo một tiếng, sau đó vươn tay, nhẹ nhàng ấn trán Thẩm Bạch.
"Ý kiến hay."
Nói xong, một đạo chân khí mãnh liệt từ trán đi xuống, trực tiếp tiến vào đan điền, Thẩm Bạch cảm giác bụng mình đột nhiên đau một chút, liền không có cảm giác.
"Ngươi đối với ta làm cái gì?"
Thẩm Bạch vuốt bụng, không xác định hỏi.
"Có thể tùy thời phế đi đồ vật của ngươi, muốn thử không?"
Thẩm Bạch cảm giác bụng chính mình trở nên quý giá, che lại, sợ đột nhiên liền không còn, "Kỳ thật loại đồ vật dùng một lần, ta vẫn luôn mãnh liệt không tán đồng!"close
"Nhưng ta thích." Mặc Hiên mắt thoáng lạnh.
"Cho nên ta vì ngươi mà thay đổi yêu thích của mình nha, ngươi cảm nhận được ta thật lòng không?"
Mặc Hiên:...
Mà sau khi ở bên người Mặc Hiên, Thẩm Bạch mới đột nhiên minh bạch, Phong Thiên quả thực hồn nhiên đến không thể thuần lương hơn được nữa!
Phong Thiên nhiều nhất cũng chỉ làm lơ hắn, mẹ nó Mặc Hiên quả thực là ngược đãi hắn!
Ăn mặc ngủ nghỉ, toàn bộ đều do hắn xử lý, mẹ nó đây là ở trên núi nha, bắt cá Thẩm Bạch còn tự mình lo lắng sợ bị cá ăn, sinh hoạt khổ bức đến không nói nổi.
Đương nhiên, Thẩm Bạch đã uyển chuyển hỏi qua, nếu mục đích của Mặc Hiên không phải linh thú, vì cái gì còn chưa đi.
Mặc Hiên liền trở về một câu, "Thuận tay."
Phi, ngươi nói ngươi cũng muốn linh thú thì tốt rồi.
Mà chỉ mới mấy ngày ngắn ngủi ở chung, Thẩm Bạch đã biết rõ ràng tính tình người này, đâu chỉ là hỉ nộ vô thường, quả thực là không còn nhân tính cực kỳ bi thảm!
Thẩm Bạch cũng sợ hãi gương mặt thật bị Phong Thiên ở trong núi đụng phải, cho nên ngày hôm sau liền bắt đầu cầm son phấn chát lên mặt.
Hắn biết kỹ thuật thái đồ ăn, đồ ăn thì làm sao, đồ ăn cũng là rau dưa, chẳng lẽ ngươi còn có thể từ nhỏ không dùng bữa sao?*
Chẳng hiểu đoạn này¯_(ツ)_/¯
Nhưng là Mặc Hiên nhìn không thoải mái, hắn một khi đã không thoải mái, liền động thủ giúp Thẩm Bạch hoá trang, mấu chốt là Mặc Hiên không được, nếu Thẩm Bạch hóa chính là khó coi thì kỹ thuật của Mặc Hiên, tấm tắc, quả thực chính là ác quỷ xuất thế, ngươi mẹ nó thẩm mỹ là chưa đến bước hóa tinh tinh giáo đi.
Thật mẹ nó sốt ruột.
Thẩm Bạch ném cục đá đem ảnh ngược chính mình ở trong nước đập đến sạch sẽ, hắn quay đầu, nhìn về phía Mặc Hiên đang tu luyện ở bên cạnh, nhịn không được mở miệng, "Hiên Hiên, ngươi không phải muốn tìm linh thú sao?"
"Tự nhiên."
"Thật ra ta biết linh thú ở đâu."
Mặc Hiên mở to mắt, nhìn chằm chằm Thẩm Bạch một hồi lâu.
"Thì tính sao."
"Chúng ta không đi sao?"
"Không vội."
Thẩm Bạch gấp đến độ xoay vòng vòng, trên Nghênh Phong sơn phỏng chừng cũng có rất nhiều người tới tìm linh thú, đến lúc đó xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, ai mẹ nó biết linh thú có thể bị Phong Thiên tìm được trước hay không.
Hơn nữa, nếu Phong Thiên tìm được linh thú, như vậy khẳng định là sẽ mang theo linh thú trở về Lăng Vân Tiên Tông, từ nơi này đến Lăng Vân Tiên Tông cũng mất năm ngày, hắn nếu là không tính thời gian trở về, ai mẹ nó biết đến lúc đó sẽ có chuyện gì.
Hơn nữa càng quan trọng là, hắn là trộm đi ra ngoài.
Ai, Thẩm Bạch có điểm tưởng niệm tuyệt sắc sư tôn của mình, đó mới gọi là tuyệt sắc, chẳng sợ nhìn không tới, ngẫm lại cũng là tốt*.
Em không hiểu, em không hiểuஇ௰இ
Cũng không biết chờ hắn hoàn thành nhiệm vụ cốt truyện sau, còn có thể bồi ở bên người sư tôn hay không, cũng không biết sư tôn hắn đã suy xét chuyện tìm đạo lữ chưa, thật không biết đóa hoa đuôi chó nào sẽ bị sư tôn nhà hắn coi trọng.
Bất quá bên trong nguyên cốt truyện, Thẩm Bạch quy hoạch mặt trong thế giới, Vân Hàn chính là một đóa hoa trên núi tuyết, mong muốn không thể bày tỏ, chính là ánh trăng trong đêm, quạnh quẽ lại phiền muộn, y chỉ là một thanh kiếm, không nên động tình, không nên động dục, không nên động niệm, người gần như thần.
Giống như kiếm của y, Sương Quang mười bốn đêm, cho nên y không có thân nhân, sẽ không có ái nhân, càng sẽ không có cảm tình, chú định một người.
Hiện tại tự mình lĩnh hội, hắn lại cảm thấy có chút không đành lòng, ai, tuyệt sắc sư tôn còn ôn nhu như vậy.
Cả đời lạnh lẽo canh giữ ở trên Vân Phong, dường như cũng có chút tịch mịch.
Mặc Hiên đột nhiên hướng tới Thẩm Bạch nhìn qua, nhíu mày, "Ngươi suy nghĩ cái gì."
"Ta suy nghĩ ý nghĩa nhân sinh, vũ trụ huyền bí, sinh tồn vẫn là tử vong, aiss, này thật đúng là vấn đề."
Mặc Hiên:...
Thẩm Bạch nghĩ nghĩ, ngẩng đầu nhìn nơi cao nhất, vẫn như cũ là lá cờ Mặc gia, nhìn rất có uy nghiêm, không biết lá cờ bao lớn, xa như vậy mà có thể nhìn thấy.
Đột nhiên, trong đầu Thẩm Bạch lóe lên một suy nghĩ, như có manh mối mơ hồ, hắn nhìn lá cờ kia, lại quay đầu nhìn Mặc Hiên, sau đó lại xoay người sang chỗ khác nhìn lá cờ.
Không đúng nha, Mặc Hiên tư thế này không giống như hướng về phía linh thú mà tới.
Nếu hắn không phải vì linh thú, không đúng, Thẩm Bạch nhớ rõ linh thú là việc của nửa năm, nhưng hệ thống lại kêu hắn lại đây đảm đương vai người qua đường.
Đợi lát nữa, cảm giác không rõ này bắt nguồn từ đâu.
Phong Thiên muốn tới thu phục linh thú, cho nên hệ thống kêu hắn lại đây làm người chỉ đường cho Phong Thiên nhưng linh thú xuất thế rõ ràng là sự việc nửa năm sau.
Cho nên nói, nhiệm vụ cốt truyện sẽ theo Phong Thiên hành động mà thay đổi?
Nhưng ở cốt truyện nửa năm sau, Mặc Hiên cũng ở đây, hơn nữa hắn cũng nhớ rõ, cốt truyện nửa năm sau, Mặc gia cũng phong sơn, mà hiện tại, thật đúng là phong sơn.
Cũng trách hắn, rảnh rỗi đi viết mấy trăm vạn chữ làm chi, mấy trăm chữ là ngon rồi, nhẹ nhàng, vậy nên đến hiện tại cốt truyện hắn cũng mơ hồ.
Hắn nhớ rõ là người Mặc gia phong sơn, sau đó vai chính được người dẫn đường lẻn vào trong Nghênh Phong sơn, cơ duyên xảo hợp tìm được linh thú.
Không đúng, vẫn còn có thứ bị hắn xem nhẹ.
Hơn nữa, nếu Mặc Hiên không phải hướng về linh thú mà tới, như vậy, mục đích của Mặc Hiên là cái gì?
Hắn chậm chạp không rời khỏi Nghênh Phong sơn, vậy thì trên núi còn có đồ vật càng hấp dẫn hắn hơn?
Chẳng lẽ còn có thứ so với linh thú càng hấp dẫn hơn, Mặc Hiên không có khả năng không cần linh thú, hiếm lạ như vậy, ai cũng muốn một con nha, hơn nữa linh thú một khi được thuần dưỡng từ nhỏ, sau khi lớn lên sẽ đối với chủ nhân thật tốt, linh thú hấp thu linh khí trời đất, thực lực mạnh mẽ.
Thẩm Bạch đột nhiên nhìn về phía Mặc Hiên, có một ý tưởng lớn mật lại phá lệ phù hợp với Mặc Hiên.
Nên hay không, Mặc Hiên sẽ không tăng trình độ hung tàn lên... nhỉ?
Thẩm Bạch duỗi tay chụp bay những oan hồn đang tiến lại gần, nhưng oan hồn quá nhiều, hắn vỗ rớt một cái, lại bay lên tới một cái, hơn nữa mỗi người đều xấu, xấu chết!!
"Mặc Hiên, Hiên Hiên, mấy năm nay ta vẫn luôn làm bạn ở bên người ngươi, ta quên không được lời cha ngươi phó thác, quên không được lời nương ngươi dặn dò, Hiên Hiên, ta biết ngươi ba tuổi đập rớt răng cửa chính mình, ngươi năm tuổi còn đái dầm, bảy tuổi nhìn lén Thúy Hoa cách vách tắm rửa, chín tuổi bị hàng xóm Nhị Cẩu Tử cưỡng hôn một cái lên mặt, mười một tuổi ngươi giấu nương trộm tu luyện*, mười ba tuổi ngươi đã Trúc Cơ, mười bốn tuổi tham gia tông nội đại bỉ, mười lăm tuổi được thái gia gia tự mình dạy dỗ, mười bảy tuổi nhập ma, Hiên Hiên!!"
Đoạn này mình xàm(o′┏▽┓`o)
Thẩm Bạch chạy tới chỗ Mặc Hiên, đáng tiếc chân hắn không có sức lực, thời điểm chạy, chân mềm nhũn, trực tiếp nhào tới.
Sau đó, Thẩm Bạch ôm chặt lấy đùi Mặc Hiên.
"Hiên Hiên, ta thật sự rất hữu dụng!"
Huyết sắc nơi khóe mắt Mặc Hiên ảm đạm đi một ít, nhìn chằm chằm Thẩm Bạch, bốn phía oan hồn run bần bật, không dám tới gần.
Thẩm Bạch nuốt nước miếng, nói thật, có thể hồi tưởng nhiều như vậy về chuyện cũ thời thơ ấu của Mặc Hiên, thật đúng là may mắn, Mặc Hiên người này thật khó mà nói, hắn không tính là người tốt, đại gian đại ác lại ngẫu nhiên làm chuyện tốt, làm một cái nam xứng tiêu chuẩn, Thẩm Bạch có thể đem thực lực của hắn thổi đến tận trời cao.
May mắn hiện tại là giai đoạn trước, tính tình người này còn chưa có vui buồn thất thường.
Mặc Hiên rũ mắt, như đang suy xét, cũng tựa hồ như nghi hoặc.
Một lát sau, Mặc Hiên rũ mắt nhìn Thẩm Bạch, Thẩm Bạch mở to mắt một cách chân thành, nhân tiện cái mồm như bồn máu to mỉm cười.
"Đem mặt lau khô." Mặc Hiên ném xuống một cái khăn trắng, trong mắt có vài phần không vui.
Thẩm Bạch cầm khăn chà lung tung trên mặt một cái, son phấn bị chà đến lung tung rối loạn, thoạt nhìn càng thêm ngứa người.
Mặc Hiên:...
Thẩm Bạch cũng nhìn ra Mặc Hiên không vui, lập tức giơ cờ - khăn - trắng đầu hàng, "Ta sẽ không chà phấn, cứ kệ đó đi, Hiên Hiên nếu không thích, ta có thể mang mặt nạ."
Mặc Hiên trong mắt hiện lên lãnh quang, khóe miệng như cũ vẫn là cười như không cười.
"Được nha"
Sau đó, Thẩm Bạch bị Mặc Hiên nhấn vào trong nước suối 15 phút, chờ thời điểm Thẩm Bạch sắp chết thì buông lỏng tay cho hắn hít thở, sau đó tiếp tục nhấn vào.
Thẩm Bạch ở dưới nước sống không bằng chết, cuối cùng yên lặng dựng ngón giữa với Mặc Hiên.
Này nha.
Muốn nhìn gương mặt thật của ta cứ việc nói thẳng, mẹ nó phải tra tấn người khác đến nỗi này sao.
"Thống tử, để Mặc Hiên nhìn gương mặt thật của ta được chứ?"
【Cốt truyện sẽ biến hóa thân phận cùng dung mạo】
"Không thành vấn đề."
Chờ tẩy sạch một khuôn mặt, thay đổi một bộ quần áo, Thẩm Bạch lớn mật đem khuôn mặt mình lộ ra, nhân tiện hướng tới Mặc Hiên chớp chớp mắt.
"Xem, đẹp không?"
Mặc Hiên:...
Mặc Hiên dùng ánh mắt bắt bẻ dạo qua một vòng, cũng không tệ lắm, hơn nữa nhìn có cảm giác sạch sẽ.
"Như vậy, ngươi nên nói cho ta, ngươi rốt cuộc là ai đi."
Mặc Hiên hơi hơi nhướng mày, ngữ khí lại không thấy hòa hoãn, "Ngươi thế nhưng còn biết nhiều chuyện của ta như thế."
"Ta thề, ta vĩnh viễn sẽ không nói ra ngoài!" Thẩm Bạch lập tức vươn bốn ngón tay hướng trời thề.
"Người chết là vĩnh viễn kín mít."
Mặc Hiên cũng không biết vì sao, rõ ràng nên sớm giết chết người này nhưng vận mệnh chú định, lại phảng phất có thứ gì đó, vẫn luôn làm hắn lần nữa nương tay, hơn nữa, người này biết nhiều thứ, tựa hồ rất nhiều, phi thường nhiều.
Mặc Hiên đích xác không tính giết đối phương, bởi vì trên người người này, có quá nhiều bí mật, không thể phủ nhận, rất thú vị, phi thường thú vị.
Thẩm Bạch thật cẩn thận liếc mắt nhìn sắc mặt Mặc Hiên, ho khan hai tiếng, dùng biểu tình cao thâm khó đoán, "Ai, nhớ trước đây, ta cùng với lệnh tôn*, cũng là bạn thân chi giao, cùng chung đường, cũng là tri kỷ đã lâu, ta phiêu bạc đã lâu, thời điểm lại lần nữa trở lại Mặc gia, aiz, việc năm đó, ta vẫn luôn áy náy trong lòng."
Lệnh tôn: chỉ cháu của người đối diện???
Mặc Hiên hơi nhíu mày, không tỏ ý kiến.
"Mấy năm nay, ngại thân phận ta không tiện hiện thân, nhưng vẫn luôn để bụng chuyện của ngươi, ngươi yên tâm, ta tuyệt đối không làm việc gì gây bất lợi với ngươi, bằng không, ta sẽ không còn mặt mũi gặp nhị lão dưới suối vàng."
"Nói đủ rồi?"
Mặc Hiên giơ tay, lòng bàn tay len lỏi chân khí sắc bén.
Thẩm Bạch lập tức lui ra phía sau vài bước, "Bình tĩnh, Hiên Hiên ngươi bình tĩnh, ngươi nếu là không thích ta nói chuyện, ta có thể một câu cũng không nói."
Nói xong, Thẩm Bạch làm động tác kéo khóa miệng.
Mặc Hiên vươn tay nhéo nhéo trán, dường như có chút mệt mỏi.
"Ta không giết ngươi." Mặc Hiên nói, Thẩm Bạch còn chưa kịp cao hứng, Mặc Hiên lại bổ thêm một câu.
"Nhưng cũng không định để ngươi tồn tại."
Mặc Hiên hướng tới chỗ Thẩm Bạch, Thẩm Bạch hai chân bắt đầu nhũn ra, bắt đầu không lựa lời, "Bình thường loại tình huống này, đều sẽ có hai phương pháp giải quyết, loại thứ nhất nếu Hiên Hiên ngươi phủ định, đương nhiên, ta cho rằng loại thứ hai tương đối tốt."
"Là cái gì?"
"Đó chính là đem ta biến thành người của ngươi nha."
"..."
Mặc Hiên cười nhạo một tiếng, sau đó vươn tay, nhẹ nhàng ấn trán Thẩm Bạch.
"Ý kiến hay."
Nói xong, một đạo chân khí mãnh liệt từ trán đi xuống, trực tiếp tiến vào đan điền, Thẩm Bạch cảm giác bụng mình đột nhiên đau một chút, liền không có cảm giác.
"Ngươi đối với ta làm cái gì?"
Thẩm Bạch vuốt bụng, không xác định hỏi.
"Có thể tùy thời phế đi đồ vật của ngươi, muốn thử không?"
Thẩm Bạch cảm giác bụng chính mình trở nên quý giá, che lại, sợ đột nhiên liền không còn, "Kỳ thật loại đồ vật dùng một lần, ta vẫn luôn mãnh liệt không tán đồng!"close
"Nhưng ta thích." Mặc Hiên mắt thoáng lạnh.
"Cho nên ta vì ngươi mà thay đổi yêu thích của mình nha, ngươi cảm nhận được ta thật lòng không?"
Mặc Hiên:...
Mà sau khi ở bên người Mặc Hiên, Thẩm Bạch mới đột nhiên minh bạch, Phong Thiên quả thực hồn nhiên đến không thể thuần lương hơn được nữa!
Phong Thiên nhiều nhất cũng chỉ làm lơ hắn, mẹ nó Mặc Hiên quả thực là ngược đãi hắn!
Ăn mặc ngủ nghỉ, toàn bộ đều do hắn xử lý, mẹ nó đây là ở trên núi nha, bắt cá Thẩm Bạch còn tự mình lo lắng sợ bị cá ăn, sinh hoạt khổ bức đến không nói nổi.
Đương nhiên, Thẩm Bạch đã uyển chuyển hỏi qua, nếu mục đích của Mặc Hiên không phải linh thú, vì cái gì còn chưa đi.
Mặc Hiên liền trở về một câu, "Thuận tay."
Phi, ngươi nói ngươi cũng muốn linh thú thì tốt rồi.
Mà chỉ mới mấy ngày ngắn ngủi ở chung, Thẩm Bạch đã biết rõ ràng tính tình người này, đâu chỉ là hỉ nộ vô thường, quả thực là không còn nhân tính cực kỳ bi thảm!
Thẩm Bạch cũng sợ hãi gương mặt thật bị Phong Thiên ở trong núi đụng phải, cho nên ngày hôm sau liền bắt đầu cầm son phấn chát lên mặt.
Hắn biết kỹ thuật thái đồ ăn, đồ ăn thì làm sao, đồ ăn cũng là rau dưa, chẳng lẽ ngươi còn có thể từ nhỏ không dùng bữa sao?*
Chẳng hiểu đoạn này¯_(ツ)_/¯
Nhưng là Mặc Hiên nhìn không thoải mái, hắn một khi đã không thoải mái, liền động thủ giúp Thẩm Bạch hoá trang, mấu chốt là Mặc Hiên không được, nếu Thẩm Bạch hóa chính là khó coi thì kỹ thuật của Mặc Hiên, tấm tắc, quả thực chính là ác quỷ xuất thế, ngươi mẹ nó thẩm mỹ là chưa đến bước hóa tinh tinh giáo đi.
Thật mẹ nó sốt ruột.
Thẩm Bạch ném cục đá đem ảnh ngược chính mình ở trong nước đập đến sạch sẽ, hắn quay đầu, nhìn về phía Mặc Hiên đang tu luyện ở bên cạnh, nhịn không được mở miệng, "Hiên Hiên, ngươi không phải muốn tìm linh thú sao?"
"Tự nhiên."
"Thật ra ta biết linh thú ở đâu."
Mặc Hiên mở to mắt, nhìn chằm chằm Thẩm Bạch một hồi lâu.
"Thì tính sao."
"Chúng ta không đi sao?"
"Không vội."
Thẩm Bạch gấp đến độ xoay vòng vòng, trên Nghênh Phong sơn phỏng chừng cũng có rất nhiều người tới tìm linh thú, đến lúc đó xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, ai mẹ nó biết linh thú có thể bị Phong Thiên tìm được trước hay không.
Hơn nữa, nếu Phong Thiên tìm được linh thú, như vậy khẳng định là sẽ mang theo linh thú trở về Lăng Vân Tiên Tông, từ nơi này đến Lăng Vân Tiên Tông cũng mất năm ngày, hắn nếu là không tính thời gian trở về, ai mẹ nó biết đến lúc đó sẽ có chuyện gì.
Hơn nữa càng quan trọng là, hắn là trộm đi ra ngoài.
Ai, Thẩm Bạch có điểm tưởng niệm tuyệt sắc sư tôn của mình, đó mới gọi là tuyệt sắc, chẳng sợ nhìn không tới, ngẫm lại cũng là tốt*.
Em không hiểu, em không hiểuஇ௰இ
Cũng không biết chờ hắn hoàn thành nhiệm vụ cốt truyện sau, còn có thể bồi ở bên người sư tôn hay không, cũng không biết sư tôn hắn đã suy xét chuyện tìm đạo lữ chưa, thật không biết đóa hoa đuôi chó nào sẽ bị sư tôn nhà hắn coi trọng.
Bất quá bên trong nguyên cốt truyện, Thẩm Bạch quy hoạch mặt trong thế giới, Vân Hàn chính là một đóa hoa trên núi tuyết, mong muốn không thể bày tỏ, chính là ánh trăng trong đêm, quạnh quẽ lại phiền muộn, y chỉ là một thanh kiếm, không nên động tình, không nên động dục, không nên động niệm, người gần như thần.
Giống như kiếm của y, Sương Quang mười bốn đêm, cho nên y không có thân nhân, sẽ không có ái nhân, càng sẽ không có cảm tình, chú định một người.
Hiện tại tự mình lĩnh hội, hắn lại cảm thấy có chút không đành lòng, ai, tuyệt sắc sư tôn còn ôn nhu như vậy.
Cả đời lạnh lẽo canh giữ ở trên Vân Phong, dường như cũng có chút tịch mịch.
Mặc Hiên đột nhiên hướng tới Thẩm Bạch nhìn qua, nhíu mày, "Ngươi suy nghĩ cái gì."
"Ta suy nghĩ ý nghĩa nhân sinh, vũ trụ huyền bí, sinh tồn vẫn là tử vong, aiss, này thật đúng là vấn đề."
Mặc Hiên:...
Thẩm Bạch nghĩ nghĩ, ngẩng đầu nhìn nơi cao nhất, vẫn như cũ là lá cờ Mặc gia, nhìn rất có uy nghiêm, không biết lá cờ bao lớn, xa như vậy mà có thể nhìn thấy.
Đột nhiên, trong đầu Thẩm Bạch lóe lên một suy nghĩ, như có manh mối mơ hồ, hắn nhìn lá cờ kia, lại quay đầu nhìn Mặc Hiên, sau đó lại xoay người sang chỗ khác nhìn lá cờ.
Không đúng nha, Mặc Hiên tư thế này không giống như hướng về phía linh thú mà tới.
Nếu hắn không phải vì linh thú, không đúng, Thẩm Bạch nhớ rõ linh thú là việc của nửa năm, nhưng hệ thống lại kêu hắn lại đây đảm đương vai người qua đường.
Đợi lát nữa, cảm giác không rõ này bắt nguồn từ đâu.
Phong Thiên muốn tới thu phục linh thú, cho nên hệ thống kêu hắn lại đây làm người chỉ đường cho Phong Thiên nhưng linh thú xuất thế rõ ràng là sự việc nửa năm sau.
Cho nên nói, nhiệm vụ cốt truyện sẽ theo Phong Thiên hành động mà thay đổi?
Nhưng ở cốt truyện nửa năm sau, Mặc Hiên cũng ở đây, hơn nữa hắn cũng nhớ rõ, cốt truyện nửa năm sau, Mặc gia cũng phong sơn, mà hiện tại, thật đúng là phong sơn.
Cũng trách hắn, rảnh rỗi đi viết mấy trăm vạn chữ làm chi, mấy trăm chữ là ngon rồi, nhẹ nhàng, vậy nên đến hiện tại cốt truyện hắn cũng mơ hồ.
Hắn nhớ rõ là người Mặc gia phong sơn, sau đó vai chính được người dẫn đường lẻn vào trong Nghênh Phong sơn, cơ duyên xảo hợp tìm được linh thú.
Không đúng, vẫn còn có thứ bị hắn xem nhẹ.
Hơn nữa, nếu Mặc Hiên không phải hướng về linh thú mà tới, như vậy, mục đích của Mặc Hiên là cái gì?
Hắn chậm chạp không rời khỏi Nghênh Phong sơn, vậy thì trên núi còn có đồ vật càng hấp dẫn hắn hơn?
Chẳng lẽ còn có thứ so với linh thú càng hấp dẫn hơn, Mặc Hiên không có khả năng không cần linh thú, hiếm lạ như vậy, ai cũng muốn một con nha, hơn nữa linh thú một khi được thuần dưỡng từ nhỏ, sau khi lớn lên sẽ đối với chủ nhân thật tốt, linh thú hấp thu linh khí trời đất, thực lực mạnh mẽ.
Thẩm Bạch đột nhiên nhìn về phía Mặc Hiên, có một ý tưởng lớn mật lại phá lệ phù hợp với Mặc Hiên.
Nên hay không, Mặc Hiên sẽ không tăng trình độ hung tàn lên... nhỉ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất