Ta Tu Bổ Cốt Truyện Lại Băng Rồi

Chương 27: Truy tung thuật

Trước Sau
Mặc Hiên không chỉ một lần muốn động tay bóp chết người trước mặt, thật sự, quá thiếu đánh.

"Thẩm Thiên Thiên, ta mặc kệ mục đích của ngươi là gì, trêu chọc ta lần nữa, ta giết chết ngươi."

Mặt Mặc Hiên âm trầm, ý cười ôn hòa thường ngày hoàn toàn không thấy đâu, chỉ có một đôi mắt mang theo sát ý.

Thẩm Bạch lui ra phía sau vài bước, ôm trái tim nhỏ vẻ mặt ưu thương.

Ngươi nói ngươi, sao lại không rõ tâm ta, luôn đánh đánh giết giết, thật hung tàn, chẳng sợ đánh không được ta, đánh phải hoa cỏ thì không tốt đâu.

Thẩm Bạch an tĩnh lại, sau đó ở trong đầu điên cuồng quấy rầy hệ thống.

'Hệ thống đại nhân, mục đích Mặc Hiên tới Ngộ Thiên bí cảnh là cái gì, cũng là vì truyền thừa?'

【Chính ngươi viết cốt truyện ngươi không biết sao?】

'Không nói đến việc mấy trăm vạn chữ, lúc ta viết tiểu thuyết này mẹ nó là thời điểm còn đọc sách được chứ, đã qua rất nhiều năm rồi.'

【Nhưng mà trước một ngày khi bước vào thế giới này, ngươi mới kết thúc nó】

'Hệ thống đại nhân, ta có phải tâm can bảo bối của ngươi hay không? '

【Ngươi lấy dũng khí từ đâu ra?】

'Lương Tịnh Như* ó!'

Ca sĩ hát bài 'Dũng khí'

【Nôn!!】

Phắc, thống tồi, ngươi nhất định không ít lần bị người chặn đầu ngõ đòi đánh, cũng may mắn ngươi không phải người, ngươi nếu là người, tuyệt đối không thể bình an sống đến hôm nay!

Bất quá, Mặc Hiên tới Ngộ Thiên bí cảnh với mục đích gì, chẳng lẽ giống với lúc ở Nghênh Phong sơn, dụ người tiến vào bí cảnh để tế Nhiếp Hồn Kỳ?

Hẳn là không thể nào.

Chưa nói đến việc bên trong bí cảnh có vô số môn phái uy tín, chỉ bằng Mặc Hiên hiện giờ tu vi mới Kim Đan kỳ, dù Mặc gia có ở phía sau chống lưng cho, y cũng không dám xằng bậy.

Huống hồ thân phận ma tu một khi bại lộ, y chỉ sợ là không thể quay về Mặc gia.

Mà trong cốt truyện, Mặc Hiên quả thực sẽ cùng Mặc gia quyết liệt, nhưng mà chưa phải lúc này.

Lúc trước Thẩm Bạch cũng là nhìn trúng điều đó, bởi vì lúc ấy Mặc Hiên cùng Mặc gia quyết liệt, bị vô số môn phái cùng gia tộc có thù hằn đuổi giết, có thể nói là rất chật vật, y đành phải đi xa tha hương, bấy giờ mới chính thức trở thành một đầu lĩnh tà đạo.

Đoạn thời gian kia, thời điểm Mặc Hiên nhất cố vô thân*, nếu muốn hoàn thành nhiệm vụ chi nhánh, đó chính là thời cơ tốt nhất.

Không có cha mẹ, anh em, bà con, không có bạn bè thân thích, không nơi nương tựa, sống cô độc một mình.

Nhưng cũng chưa thể xác định, dù gì Mặc Hiên cũng là nam xứng, trước kia lúc Thẩm Bạch viết đoạn cốt truyện này không tốn nhiều mực lắm, ai biết sẽ xảy ra sự tình kỳ quái nào.

Vậy thì cũng không đúng, Mặc Hiên cố ý thả ra tin tức y có một đạo lữ tu ma, chẳng lẽ, nguyên nhân là dùng hắn để gánh tội thay?

Càng nghĩ càng thấy hợp lý, Mặc Hiên là một người như thế nào? Là người không từ thủ đoạn, tàn nhẫn, độc ác.

Y hiện tại cánh cũng chưa cất, không thể nháo đến quá phận, dù cho có bị người bắt chẹt nhược điểm ma tu, y cũng có thể đẩy toàn bộ lên người đạo lữ, đến lúc đó lại chính tay giết chết đạo lữ để giữ đạo tâm, đền đệt.

Hơn nữa nếu hắn bị đẩy ra, Thẩm Bạch chỉ có hai lựa chọn, hoặc là giúp Mặc Hiên làm việc cầu toàn thây, hoặc là hoàn toàn quyết liệt hắt nước bẩn lên người Mặc Hiên, còn nữa, vì cái gì Mặc Hiên nhất định bắt hắn nhập ma?



Thẩm Bạch nuốt nước miếng, nhịn không được run rẩy.

'Hệ thống đại nhân, Mặc Hiên thật đáng sợ!'

【Rồi sao?】

'...'

'Lòng ta tâm niệm chỉ có ngươi, ngươi lại một hai muốn đội nón xanh!'

【Nói tiếng người】

Thẩm Bạch quay đầu, đột nhiên mỉm cười.

'Hệ thống, biết cái gì kêu là dâm không?'

【Tâm tư dơ bẩn của nhân loại?】

'A đừng, hệ thống ngươi làm gì, đừng quỳ xuống, aiz, ngươi cởi quần của ta làm gì, đừng liếm, a không cần như vậy, không cần ngậm, nhả ra đi, không cần như vậy, ngươi làm gì thế, không cần nuốt, a không cần ngậm sâu như vậy, uhm, được rồi được rồi ra rồi, đừng a hệ thống, ngươi đừng nuốt xuống, bẩn cũng không sao, không cần ngươi giúp ta liếm sạch sẽ, ngươi nhìn ngươi xem, lại không phải không cho ngươi, hà tất phải như thế.'

【...】

'Nuốt cũng đã nuốt rồi, đừng quỳ nữa, đứng lên đi, ta không trách ngươi.'

【...】

'Lần sau ngươi nói ta một tiếng là được, không cần quỳ xuống xin ta, ngươi thật là...quân tử động khẩu không động thủ nha.'

【 Thẩm! Bạch!】

'Ở đây ở đây, yêu cầu của ta là giúp ta bình yên rời khỏi Mặc Hiên.'

【...】

【Ngươi thật thiếu đánh】

'Đáng ghét, sao ngươi lại biết nhân gia thích mặt trời*'

Chắc kiểu chơi chữ gì đó, đoạn này chịu:>

【Cũng chỉ là thiếu bắn】

'...'

Ngươi thật không rụt rè.

【Mặc dù ngươi có thể thoát khỏi Mặc Hiên thì như thế nào, lấy thân phận 'Thẩm Thiên Thiên' đi đối mặt với Phong Thiên?】

'Không, ta quyết định dùng chiêu một mũi tên trúng hai con chym, vừa có thể hoàn thành cốt truyện Phong Thiên, lại có thể hoàn thành nhiệm vụ chi nhánh Mặc Hiên.'

【Vậy ngươi dựa vào cái gì cho rằng ta sẽ phá lệ vì ngươi?】

Thẩm Bạch hít sâu một hơi, vẻ mặt không sợ hãi.

'Bởi vì ta quyết định đáp ứng yêu cầu biến thái của ngươi, ngươi là bàn tay vàng duy nhất ta có, ta đây là xấu hổ ngã xuống dưới chủ nghĩa tư bản!'



'Nhưng ta sẽ khiến ngươi hiểu rằng, khuất phục chỉ là thân thể của ta, linh hồn ta vẫn thuần khiết, là chí cao vô thượng!'

【Chê】

'...'

Ngươi mẹ nó quỳ cầu ta, là ta không nhất định sẽ đáp ứng, ngươi hiện tại thế nhưng từ chối ta?!

'Vì cái gì!?'

【Tâm tư nhân loại quả nhiên dơ bẩn】

'Không, đôi mắt ta sáng như tuyết, linh hồn ta thanh cao, thân thể của ta, là sáng chói ngời ngợi'

【Đây là tên ba huynh đệ?】

'Đáng ghét, khẩu vị ngươi thật nặng'

【...】

'Ngươi thật sự muốn cự tuyệt ta sao, từ chối ta với ngươi một mảnh nhiệt tình?'

【Ừa】

Đồng quy vu tận đi, thống tồi!

Thẩm Bạch bất đắc dĩ, hắn vén tay áo, hắc khí trên cổ tay vẫn còn tồn tại, mặc dù hắn nhập ma, nhưng sợi ma khí này không phải của hắn, hơn nữa hắn còn chưa xác định được đây là cái gì, là cổ độc, hay là thứ khác?

Thẩm Bạch quay đầu đi ngó Mặc Hiên, Mặc Hiên chỉ tùy ý ở bên trong bí cảnh.

Ngộ Thiên bí cảnh đã qua ngàn năm, trong đó tự nhiên mà sinh ra một tiểu thế giới, rừng rậm núi cao, sông nhỏ nước chảy, cái gì cần có đều có, duy nhất thiếu vài phần linh khí.

Nơi này không có vật sống, bất luận là yêu thú hay dã thú, đều không có.

Lúc trước cốt truyện Ngộ Thiên bí cảnh chủ yếu là Phong Thiên tìm được truyền thừa, sau đó Thẩm Tiếu Bạch đoạt mất, còn bị một chưởng đánh xuống huyền nhai, còn mặt khác, cũng chỉ là quẹt vài nét bút.

Thẩm Bạch thật đúng là không dám cùng Mặc Hiên chạm mặt Phong Thiên, chủ yếu cốt truyện hai người cũng không ở hiện tại, vạn nhất phát sinh chuyện gì, Thẩm Bạch sẽ chẳng biết thế nào để xong việc.

Nhưng nhìn tư thế này của Mặc Hiên chẳng giống như là tiến tới bí cảnh.

Mà bí cảnh này mở ra, nói trắng ra cũng chỉ là địa phương để tân đệ tử thành danh, bởi vì bên trong không có vật sống, cho nên các đại môn phái sẽ thương lượng, thả một ít yêu thú vào trong, trên cổ mỗi yêu thú đều sẽ có một khối thẻ bài, ai có nhiều thẻ nhất sẽ là người đứng đầu.

Đương nhiên, bao năm qua, cũng có vô số người hướng về phía truyền thừa của Ngộ Thiên tôn giả ngã xuống năm đó mà tới, đáng tiếc bất luận là ai, bí cảnh Ngộ Thiên khép khép mở mở mấy lần, lại không một người nào đạt được.

【Có chuyện quên nói cho ngươi】

'Ta cự tuyệt!'

【...】

'Ngươi cho rằng ngươi hồi tâm chuyển ý thì ta sẽ tiếp thu sao, không, ta không cần, ta muốn tìm lại tôn nghiêm!'

【Truy tung thuật】

'...'

Thẩm Bạch chớp chớp mắt, hệ thống đại nhân cầu ngươi lại yêu ta thêm một lần nữa, chân ái của ta vĩnh viễn đều là ngươi!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau