Ta Tu Bổ Cốt Truyện Lại Băng Rồi
Chương 34: Tập Xuân Phong Hoạt
Nghênh Phong sơn, Thẩm Bạch đội mũ trúc, đi vài gia đình mới tìm được một nhà có khách điếm, lúc này tại thành Nghênh Phong không ít tu sĩ người đến người đi.
Thẩm Bạch ngáp một cái, có chút mệt nhọc, hắn một đường chạy tới, cơ bản là không thể nào nghỉ ngơi.
Hệ thống đích xác nói là làm, dẫn hắn ra khỏi bí cảnh, còn tạm thời cho một khối thân thể nhưng mà thân thể này lại có thời gian hạn định, chỉ có một tháng.
Hố, thật hố.
Thôi thì dù sao nhiệm vụ của hắn chủ yếu là tìm chết, sớm chết muộn chết đều phải chết, cho nên Thẩm Bạch cũng thông suốt.
Mà lúc hắn vừa rời bí cảnh, quả nhiên nghe được tin tức linh thú Nghênh Phong sơn xuất thế, trong lúc nhất thời vô số tu sĩ, đệ tử môn phái sôi nổi tìm đến nơi này, thành Nghênh Phong nho nhỏ đột nhiên trở nên náo nhiệt phi phàm, thậm chí còn có lần tu sĩ vì tranh đoạt khách điếm mà vung tay đánh nhau.
Thẩm Bạch ngồi trong đại sảnh, một bên uống trà, một bên nghe tu sĩ xung quanh nghị luận.
"Aiz, nghe nói gần đây xuất hiện một ma đầu, hắn tàn nhẫn, độc ác bạc tình, phụ nghĩa, việc làm quả thực khiến người khác cảm thấy trơ trẽn!"
"Có phải người bị Lăng Vân Tiên Tông hạ lệnh truy sát hay không?"
"Đúng vậy, chính là Thẩm cái gì mà...Thẩm Thiên Thiên!"
"Phốc ——!"
Thẩm Bạch đem nước trà trong miệng phun ra ngoài, hắn như thế nào lại thành ma đầu??
Tu sĩ bên kia chỉ liếc mắt nhìn Thẩm Bạch một cái rồi tiếp tục nghị luận.
"Nghe nói ma tu này lạt thủ tồi hoa, lừa gạt đùa bỡn Mặc Hiên của Mặc gia, nghe nói vẫn là thái lão gia Mặc gia đi bí cảnh đem Mặc Hiên mang về, đáng tiếc một thế hệ thiên chi kiêu tử lại không tránh được ma trảo, còn chịu khổ bị vứt bỏ."
"Này tính cái gì, tỷ phu Tam cô nương con của đại cữu ta không phải bái nhập Lăng Vân Tiên Tông sao, đệ đệ ma đầu đó Thẩm Tiếu Bạch lúc trước bái nhập môn hạ thái thượng trưởng lão, vì thế ma đầu kia tâm sinh ghen ghét, trực tiếp ra tay với đệ đệ ruột, cuối cùng Thẩm Tiếu Bạch vẫn là không thể thoát chết, không phải vì việc này thái thượng trưởng lão trực tiếp trở về hạ lệnh truy sát sao?"
"Còn có còn có, Thẩm ma đầu kia nghe nói cũng không buông tha cho đệ tử khác của thái thượng trưởng lão, tên đệ tử kêu là cái gì mà Phong Thiên, nghe nói ma đầu kia cố ý dụ dỗ thiếu niên vô tội, chính là vì để đến được bí cảnh, Phong Thiên kia cũng quá đáng thương, bị Thẩm ma đầu đùa bỡn từ thể xác đến tinh thần, chơi chán rồi bỏ, cuối cùng luẩn quẩn trong lòng, nhảy vực tự sát."
"Khó trách thái thượng trưởng lão trở về đã hạ lệnh truy sát toàn tông, tổng cộng có hai đệ tử, tất cả đều hủy trên tay ma đầu, hơn nữa trong đó còn có đệ đệ ma đầu, không nghĩ tới hắn cũng không buông tha, quả thực là táng tận lương tâm nên bị thiên lôi đánh chết!"
"Hmm, nghe đồn người này yêu thích nam phong, thời điểm ở bí cảnh, do Phong Thiên thấy ma đầu kia cùng Mặc Hiên điên loan đảo phượng cho nên mới bị kích thích đến tự sát."
"Táng tận lương tâm! Táng tận lương tâm!!"
"Tổn hại luân thường! Tổn hại luân thường!!"
Một bên nghe lén - Thẩm Bạch:...
Này mẹ nó là phỉ báng! Phỉ báng!!
Hắn đã làm cái gì? Hắn từng trải qua những việc này?
'Hệ thống, thời buổi này bịa đặt đúng là không cần tiền mà!'
【Ò】
'Như thế này mà còn nhịn được thì có cái gì không nhịn được nữa!'
Thẩm Bạch đập bàn đứng dậy, vẻ mặt bất thiện nhìn mấy tu sĩ kia.
Mấy vị tu sĩ kia sửng sốt, động thời nhìn lại, phát hiện chỉ là một tu sĩ diện mạo bình thường thì không vui, "Vị đạo hữu này, có việc?"
Thẩm Bạch hít sâu một hơi, nỗ lực tìm tòi nạp giới, mấy tu sĩ kia lập tức cảnh giác, thậm chí có người bắt đầu cầm pháp khí lên.
Thẩm Bạch đuôi lông mày vui vẻ, sau đó trực tiếp móc ra từ bên trong nạp giới...vài quyển sách.
"Đại ma đầu Thẩm Thiên Thiên không chuyện ác nào không làm, nhưng các ngươi cũng biết đại ma đầu kia cũng có một câu chuyện cũ chua xót, mà tất cả, toàn bộ đều ở tập Xuân Phong Hoạt này, bổ nam dưỡng nữ, mua về cũng có thể châm lửa, đặt trước cửa trừ tà, ném đầu giường tránh thai, Xuân Phong Hoạt, mang ngươi đi tìm hiểu rốt cuộc là nhân tính đánh mất hay đạo đức suy đồi."
Nói xong, Thẩm Bạch vươn ngón cái, đối với vài vị tu sĩ kia chớp chớp mắt.
"Đạo hữu, mua một quyển không, mua năm tặng một!"
Quần chúng tu sĩ:...
Qua nửa ngày mới có người phục hồi tinh thần, nhìn quyển sách nhỏ trên tay Thẩm Bạch, sách kia cùng lắm cũng chỉ to bằng bàn tay, không dày, một quyển hơi mỏng lại làm người khác có chút khó có thể nhìn thẳng.
"Đây là về đại ma đầu Thẩm Thiên Thiên kia?" Có người hỏi.
"Đúng vậy, Vạn Bảo Các xuất phẩm, không lừa già dối trẻ, trong đó bao hàm yêu hận tình thù của Thẩm Thiên Thiên, vì cái gì mãnh nam hàng đêm thét chói tai, vì sao thiếu niên vô cớ mất tích, đêm hôm đó xuân phong là tội hay nghiệt, Xuân Phong Hoạt, ngươi mua không mắc lừa, ngươi mua không có hại!" Thẩm Bạch hai mắt phát sáng.
Tới, thời của hắn cuối cùng đã tới!!
Nhớ trước đây, từ lúc hắn mơ một giấc mơ ở Lăng Vân Tiên Tông, liền bắt đầu ngầm không ngừng viết, nguyên bản nghĩ sau khi trở về không có việc gì thì ngày lễ ngày tết đưa tặng người, mà vai chính của Xuân Phong Hoạt kia, tự nhiên là Thẩm Thiên Thiên!
Thẩm Bạch nháy nháy mắt với mấy đạo hữu kia, "Đạo hữu, tới một quyển đi? Mua năm thì lần sau giảm 10%!"
Mấy tu sĩ kia suy nghĩ rồi vung tay lên, "Tới năm quyển!"
Thẩm Bạch vươn ngón tay cái, "Được đấy!"
Thương cơ, đây đều là thương cơ!!
Thẩm Bạch còn nhớ rõ giấc mộng kia, hắn chính là dựa vào Xuân Phong Hoạt mà đi lên đỉnh cao nhân sinh!
Mấy ngày kế tiếp, Thẩm Bạch bắt đầu điên cuồng buôn bán Xuân Phong Hoạt, nhưng Thẩm Bạch chưa nghĩ tới mới ngắn ngủi mấy ngày, Xuân Phong Hoạt của hắn bị người ta nhái theo, mấy thương gia bất lương cũng đồng loạt bán loại giống hắn!
Thậm chí ái hận càng thêm triền miên, tình thù càng thêm khúc mắc, hình ảnh bên trong làm người máu dồn hết lên mặt, khiến người nhịn không được mỗi đêm đem ra tinh tế nhấm nháp.
Thẩm Bạch còn chưa kịp tìm tới thương gia bất lương tính sổ thì đã phát hiện thanh danh Thẩm Thiên Thiên, hết rồi.
Lúc trước vẫn còn là ma đầu táng tận lương tâm, hiện tại biến thành cái loại, Teddy*.
Không hiểu
"Nghe nói Thẩm Thiên Thiên bái nhập môn hạ thái thượng trưởng lão nhưng bị cự tuyệt, vì yêu sinh hận nên cố tình lừa gạt tình cảm hai đệ tử của thái thượng trưởng lão chăng? Nghe nói vẫn là ba người cùng nhau, kết quả Thẩm Thiên Thiên còn nói chính mình có thể thêm hai cái nữa."
"Ngươi xem quyển kia à? Ta xem quyển có bốn người cơ, còn có vị ở Mặc gia, ở trong rừng cây nhỏ của bí cảnh, thật sắc!"
"Ta còn có tập ma đầu Thẩm Thiên Thiên kia đi ngang qua nông trại, nhìn thấy con heo mi thanh mục tú..."
"Rầm ——!"
Hai người đang nói chuyện phiếm nghe được âm thanh nên quay đầu lại, chỉ thấy có vị tu sĩ mang áo choàng từ trên ghế té xuống.
Người này chính là Thẩm Bạch, Thẩm Bạch sờ áo choàng, che mặt hối hận.
Ta sai rồi, ta thật sự sai rồi, ta cho rằng đây là một mối làm ăn lại không biết sản phẩm giả đông đảo như thế, đúng là hại người rất nặng!
Thẩm Thiên Thiên ngươi ở trên trời có linh, mà thôi, ngươi vẫn nên an giấc ngàn thu đi.
Thẩm Bạch ôm mặt, cảm thấy mặt thật đau, quả nhiên thế giới trong mộng vĩnh viễn chỉ là ảo, hắn vốn tưởng rằng có thể đi lên đỉnh cao nhân sinh, hiện tại thì, aiz, hắn ngượng ngùng nói mình tạo nên Thẩm Thiên Thiên.
Rốt cuộc, ở lúc chuyện bát quái kịch liệt giao nhau, thời điểm yêu hận cùng máu tươi hòa quyện, linh thú Nghênh Phong sơn xuất hiện.
Trời hiện dị tượng, tất ra dị thú!
Chỉ thấy bầu trời Nghênh Phong sơn, mây màu đỏ lửa như muốn thiêu đốt, toàn bộ không trung hơn nửa nổi ánh lửa.
Thẩm Bạch nhíu mày nhìn dị tượng nơi chân trời, tuy rằng hắn sớm đã chạy tới Nghênh Phong nhưng Phong Thiên bên kia một chút tin tức cũng chưa thấy.
Nghe nói Ngộ Thiên bí cảnh sau khi bị thái thượng trưởng lão bổ ra đã khép kín lại, trong đó một mảnh hỗn độn, sau này sợ rằng không vào được nữa.
Người đâu? Phong Thiên ra được không, có đến đây không?
Nhiệm vụ ở Nghênh Phong sơn là do hệ thống chính thức giao cho hắn, vô luận như thế nào hắn đều phải hoàn thành.
'Hệ thống, Phong Thiên có tới Nghênh Phong sơn không?'
【Ngươi thấy sao?】
'Ta thấy khẳng định là có, mấy ngày nay ta cố ý bán Xuân Phong Hoạt còn không phải là vì tản mát tin tức Thẩm Thiên Thiên ra sao, Phong Thiên giờ phút này hẳn là hận Thẩm Thiên Thiên lắm, không có khả năng không theo manh mối này, huống hồ nơi này còn có linh thú.'
【Thẩm Thiên Thiên chỉ trùng hợp là vai chính trong Xuân Phong Hoạt của ngươi, đừng nói như thể mình thông minh】
Nói bừa có mất chi đâu.
'Hệ thống, ta thật sự cần biết Phong Thiên có tới Nghênh Phong hay không để còn hoàn thành cốt truyện, chứ vầy thì sao mà làm đây.'
【Một chút】
'Cái gì một chút?'
【Ta muốn sờ một chút, xúc cảm rất tuyệt】
'...'
Ta có một quyển Quỳ Hoa Bảo Điển*, không biết có nên tặng cho ngươi luyện.
Là môn võ công thượng thừa xuất hiện trong tiểu thuyết "Tiếu Ngạo Giang Hồ" của nhà văn Kim Dung.
Thẩm Bạch nhắm mắt, khẽ cắn môi, tim đập mạnh.
'Hệ thống ngươi thật sự càng ngày càng biến thái, một chút thôi nhá.'
Vừa dứt lời, Thẩm Bạch đã cảm giác mông mình bị một đôi tay mang theo điện lưu hung hăng nhéo một chút.
Thẩm Bạch:...
'Ngươi lúc nhỏ bị đánh không ít nhỉ, thời điểm phiền toái ngươi tìm ta còn không xem xét tốt thân phận chính mình, ai kêu ngươi cứ thích cẩu thả?'*
Bịa hết
Sau đó, Thẩm Bạch phát hiện mông lại bị người hung hăng nhéo.
Thẩm Bạch: ¥#@%#¥%%...¥#!
【Phong Thiên tới】
'¥#@%¥#¥!!!'
【Trực tiếp đi lên núi】
'Biến thái, rác rưởi, chúc ngươi cúc hoa hàng đêm mở, dưa chuột biến thành kim thêu hoa!'
【Có ý tứ gì?】
Thẩm Bạch tươi cười, 'Nói ngươi đẹp quá lóe mù mắt chó hợp kim titan của ta, làm ta không thể không hâm mộ muốn quỳ gối dưới ống quần tây của ngươi.'
【Cũng chúc ngươi cúc hoa hàng đêm mở】
'Dưa chuột đâu?'
【Ngươi có?】
'...'
Ta thật muốn một tát đập chết ngươi.
Thẩm Bạch cố ý đi cải trang giả dạng, sau đó lập tức chạy lên trên Nghênh Phong sơn, lần trước hắn đã tới đây, đã thành quen đường!
Vì thế, trong ngoài tìm một vòng, Thẩm Bạch đã thấy thân ảnh yên lặng ngồi xếp bằng ở sơn cốc.
Thẩm Bạch nhấc váy chạy tới, một bên chạy, một bên vẫy tay, "Thiếu hiệp, còn nhớ Thẩm Thiên Thiên bên hồ Đại Minh năm đó không, nhân gia cứ lo ngươi vất vả, ngươi thật đáng ghét!"
Vừa mới chạy đến trước người Phong Thiên, y đã mở đôi mắt huyết hồng gắt gao nhìn Thẩm Bạch.
Thẩm Bạch:...
Thẩm Bạch nhắm mắt, cắn môi, bô dáng thẹn thùng, nhịn không được dậm chân một cái.
"Đáng ghét, nhân gia chờ ngươi tới cầu hôn chờ đến trông mòn con mắt!"
Ngay sau đó, Thẩm Bạch đã bị Phong Thiên bóp cổ đè trên vách đá.
Thẩm Bạch:...
Ta có thể giải thích, ta thật sự có thể giải thích!
Thẩm Bạch ngáp một cái, có chút mệt nhọc, hắn một đường chạy tới, cơ bản là không thể nào nghỉ ngơi.
Hệ thống đích xác nói là làm, dẫn hắn ra khỏi bí cảnh, còn tạm thời cho một khối thân thể nhưng mà thân thể này lại có thời gian hạn định, chỉ có một tháng.
Hố, thật hố.
Thôi thì dù sao nhiệm vụ của hắn chủ yếu là tìm chết, sớm chết muộn chết đều phải chết, cho nên Thẩm Bạch cũng thông suốt.
Mà lúc hắn vừa rời bí cảnh, quả nhiên nghe được tin tức linh thú Nghênh Phong sơn xuất thế, trong lúc nhất thời vô số tu sĩ, đệ tử môn phái sôi nổi tìm đến nơi này, thành Nghênh Phong nho nhỏ đột nhiên trở nên náo nhiệt phi phàm, thậm chí còn có lần tu sĩ vì tranh đoạt khách điếm mà vung tay đánh nhau.
Thẩm Bạch ngồi trong đại sảnh, một bên uống trà, một bên nghe tu sĩ xung quanh nghị luận.
"Aiz, nghe nói gần đây xuất hiện một ma đầu, hắn tàn nhẫn, độc ác bạc tình, phụ nghĩa, việc làm quả thực khiến người khác cảm thấy trơ trẽn!"
"Có phải người bị Lăng Vân Tiên Tông hạ lệnh truy sát hay không?"
"Đúng vậy, chính là Thẩm cái gì mà...Thẩm Thiên Thiên!"
"Phốc ——!"
Thẩm Bạch đem nước trà trong miệng phun ra ngoài, hắn như thế nào lại thành ma đầu??
Tu sĩ bên kia chỉ liếc mắt nhìn Thẩm Bạch một cái rồi tiếp tục nghị luận.
"Nghe nói ma tu này lạt thủ tồi hoa, lừa gạt đùa bỡn Mặc Hiên của Mặc gia, nghe nói vẫn là thái lão gia Mặc gia đi bí cảnh đem Mặc Hiên mang về, đáng tiếc một thế hệ thiên chi kiêu tử lại không tránh được ma trảo, còn chịu khổ bị vứt bỏ."
"Này tính cái gì, tỷ phu Tam cô nương con của đại cữu ta không phải bái nhập Lăng Vân Tiên Tông sao, đệ đệ ma đầu đó Thẩm Tiếu Bạch lúc trước bái nhập môn hạ thái thượng trưởng lão, vì thế ma đầu kia tâm sinh ghen ghét, trực tiếp ra tay với đệ đệ ruột, cuối cùng Thẩm Tiếu Bạch vẫn là không thể thoát chết, không phải vì việc này thái thượng trưởng lão trực tiếp trở về hạ lệnh truy sát sao?"
"Còn có còn có, Thẩm ma đầu kia nghe nói cũng không buông tha cho đệ tử khác của thái thượng trưởng lão, tên đệ tử kêu là cái gì mà Phong Thiên, nghe nói ma đầu kia cố ý dụ dỗ thiếu niên vô tội, chính là vì để đến được bí cảnh, Phong Thiên kia cũng quá đáng thương, bị Thẩm ma đầu đùa bỡn từ thể xác đến tinh thần, chơi chán rồi bỏ, cuối cùng luẩn quẩn trong lòng, nhảy vực tự sát."
"Khó trách thái thượng trưởng lão trở về đã hạ lệnh truy sát toàn tông, tổng cộng có hai đệ tử, tất cả đều hủy trên tay ma đầu, hơn nữa trong đó còn có đệ đệ ma đầu, không nghĩ tới hắn cũng không buông tha, quả thực là táng tận lương tâm nên bị thiên lôi đánh chết!"
"Hmm, nghe đồn người này yêu thích nam phong, thời điểm ở bí cảnh, do Phong Thiên thấy ma đầu kia cùng Mặc Hiên điên loan đảo phượng cho nên mới bị kích thích đến tự sát."
"Táng tận lương tâm! Táng tận lương tâm!!"
"Tổn hại luân thường! Tổn hại luân thường!!"
Một bên nghe lén - Thẩm Bạch:...
Này mẹ nó là phỉ báng! Phỉ báng!!
Hắn đã làm cái gì? Hắn từng trải qua những việc này?
'Hệ thống, thời buổi này bịa đặt đúng là không cần tiền mà!'
【Ò】
'Như thế này mà còn nhịn được thì có cái gì không nhịn được nữa!'
Thẩm Bạch đập bàn đứng dậy, vẻ mặt bất thiện nhìn mấy tu sĩ kia.
Mấy vị tu sĩ kia sửng sốt, động thời nhìn lại, phát hiện chỉ là một tu sĩ diện mạo bình thường thì không vui, "Vị đạo hữu này, có việc?"
Thẩm Bạch hít sâu một hơi, nỗ lực tìm tòi nạp giới, mấy tu sĩ kia lập tức cảnh giác, thậm chí có người bắt đầu cầm pháp khí lên.
Thẩm Bạch đuôi lông mày vui vẻ, sau đó trực tiếp móc ra từ bên trong nạp giới...vài quyển sách.
"Đại ma đầu Thẩm Thiên Thiên không chuyện ác nào không làm, nhưng các ngươi cũng biết đại ma đầu kia cũng có một câu chuyện cũ chua xót, mà tất cả, toàn bộ đều ở tập Xuân Phong Hoạt này, bổ nam dưỡng nữ, mua về cũng có thể châm lửa, đặt trước cửa trừ tà, ném đầu giường tránh thai, Xuân Phong Hoạt, mang ngươi đi tìm hiểu rốt cuộc là nhân tính đánh mất hay đạo đức suy đồi."
Nói xong, Thẩm Bạch vươn ngón cái, đối với vài vị tu sĩ kia chớp chớp mắt.
"Đạo hữu, mua một quyển không, mua năm tặng một!"
Quần chúng tu sĩ:...
Qua nửa ngày mới có người phục hồi tinh thần, nhìn quyển sách nhỏ trên tay Thẩm Bạch, sách kia cùng lắm cũng chỉ to bằng bàn tay, không dày, một quyển hơi mỏng lại làm người khác có chút khó có thể nhìn thẳng.
"Đây là về đại ma đầu Thẩm Thiên Thiên kia?" Có người hỏi.
"Đúng vậy, Vạn Bảo Các xuất phẩm, không lừa già dối trẻ, trong đó bao hàm yêu hận tình thù của Thẩm Thiên Thiên, vì cái gì mãnh nam hàng đêm thét chói tai, vì sao thiếu niên vô cớ mất tích, đêm hôm đó xuân phong là tội hay nghiệt, Xuân Phong Hoạt, ngươi mua không mắc lừa, ngươi mua không có hại!" Thẩm Bạch hai mắt phát sáng.
Tới, thời của hắn cuối cùng đã tới!!
Nhớ trước đây, từ lúc hắn mơ một giấc mơ ở Lăng Vân Tiên Tông, liền bắt đầu ngầm không ngừng viết, nguyên bản nghĩ sau khi trở về không có việc gì thì ngày lễ ngày tết đưa tặng người, mà vai chính của Xuân Phong Hoạt kia, tự nhiên là Thẩm Thiên Thiên!
Thẩm Bạch nháy nháy mắt với mấy đạo hữu kia, "Đạo hữu, tới một quyển đi? Mua năm thì lần sau giảm 10%!"
Mấy tu sĩ kia suy nghĩ rồi vung tay lên, "Tới năm quyển!"
Thẩm Bạch vươn ngón tay cái, "Được đấy!"
Thương cơ, đây đều là thương cơ!!
Thẩm Bạch còn nhớ rõ giấc mộng kia, hắn chính là dựa vào Xuân Phong Hoạt mà đi lên đỉnh cao nhân sinh!
Mấy ngày kế tiếp, Thẩm Bạch bắt đầu điên cuồng buôn bán Xuân Phong Hoạt, nhưng Thẩm Bạch chưa nghĩ tới mới ngắn ngủi mấy ngày, Xuân Phong Hoạt của hắn bị người ta nhái theo, mấy thương gia bất lương cũng đồng loạt bán loại giống hắn!
Thậm chí ái hận càng thêm triền miên, tình thù càng thêm khúc mắc, hình ảnh bên trong làm người máu dồn hết lên mặt, khiến người nhịn không được mỗi đêm đem ra tinh tế nhấm nháp.
Thẩm Bạch còn chưa kịp tìm tới thương gia bất lương tính sổ thì đã phát hiện thanh danh Thẩm Thiên Thiên, hết rồi.
Lúc trước vẫn còn là ma đầu táng tận lương tâm, hiện tại biến thành cái loại, Teddy*.
Không hiểu
"Nghe nói Thẩm Thiên Thiên bái nhập môn hạ thái thượng trưởng lão nhưng bị cự tuyệt, vì yêu sinh hận nên cố tình lừa gạt tình cảm hai đệ tử của thái thượng trưởng lão chăng? Nghe nói vẫn là ba người cùng nhau, kết quả Thẩm Thiên Thiên còn nói chính mình có thể thêm hai cái nữa."
"Ngươi xem quyển kia à? Ta xem quyển có bốn người cơ, còn có vị ở Mặc gia, ở trong rừng cây nhỏ của bí cảnh, thật sắc!"
"Ta còn có tập ma đầu Thẩm Thiên Thiên kia đi ngang qua nông trại, nhìn thấy con heo mi thanh mục tú..."
"Rầm ——!"
Hai người đang nói chuyện phiếm nghe được âm thanh nên quay đầu lại, chỉ thấy có vị tu sĩ mang áo choàng từ trên ghế té xuống.
Người này chính là Thẩm Bạch, Thẩm Bạch sờ áo choàng, che mặt hối hận.
Ta sai rồi, ta thật sự sai rồi, ta cho rằng đây là một mối làm ăn lại không biết sản phẩm giả đông đảo như thế, đúng là hại người rất nặng!
Thẩm Thiên Thiên ngươi ở trên trời có linh, mà thôi, ngươi vẫn nên an giấc ngàn thu đi.
Thẩm Bạch ôm mặt, cảm thấy mặt thật đau, quả nhiên thế giới trong mộng vĩnh viễn chỉ là ảo, hắn vốn tưởng rằng có thể đi lên đỉnh cao nhân sinh, hiện tại thì, aiz, hắn ngượng ngùng nói mình tạo nên Thẩm Thiên Thiên.
Rốt cuộc, ở lúc chuyện bát quái kịch liệt giao nhau, thời điểm yêu hận cùng máu tươi hòa quyện, linh thú Nghênh Phong sơn xuất hiện.
Trời hiện dị tượng, tất ra dị thú!
Chỉ thấy bầu trời Nghênh Phong sơn, mây màu đỏ lửa như muốn thiêu đốt, toàn bộ không trung hơn nửa nổi ánh lửa.
Thẩm Bạch nhíu mày nhìn dị tượng nơi chân trời, tuy rằng hắn sớm đã chạy tới Nghênh Phong nhưng Phong Thiên bên kia một chút tin tức cũng chưa thấy.
Nghe nói Ngộ Thiên bí cảnh sau khi bị thái thượng trưởng lão bổ ra đã khép kín lại, trong đó một mảnh hỗn độn, sau này sợ rằng không vào được nữa.
Người đâu? Phong Thiên ra được không, có đến đây không?
Nhiệm vụ ở Nghênh Phong sơn là do hệ thống chính thức giao cho hắn, vô luận như thế nào hắn đều phải hoàn thành.
'Hệ thống, Phong Thiên có tới Nghênh Phong sơn không?'
【Ngươi thấy sao?】
'Ta thấy khẳng định là có, mấy ngày nay ta cố ý bán Xuân Phong Hoạt còn không phải là vì tản mát tin tức Thẩm Thiên Thiên ra sao, Phong Thiên giờ phút này hẳn là hận Thẩm Thiên Thiên lắm, không có khả năng không theo manh mối này, huống hồ nơi này còn có linh thú.'
【Thẩm Thiên Thiên chỉ trùng hợp là vai chính trong Xuân Phong Hoạt của ngươi, đừng nói như thể mình thông minh】
Nói bừa có mất chi đâu.
'Hệ thống, ta thật sự cần biết Phong Thiên có tới Nghênh Phong hay không để còn hoàn thành cốt truyện, chứ vầy thì sao mà làm đây.'
【Một chút】
'Cái gì một chút?'
【Ta muốn sờ một chút, xúc cảm rất tuyệt】
'...'
Ta có một quyển Quỳ Hoa Bảo Điển*, không biết có nên tặng cho ngươi luyện.
Là môn võ công thượng thừa xuất hiện trong tiểu thuyết "Tiếu Ngạo Giang Hồ" của nhà văn Kim Dung.
Thẩm Bạch nhắm mắt, khẽ cắn môi, tim đập mạnh.
'Hệ thống ngươi thật sự càng ngày càng biến thái, một chút thôi nhá.'
Vừa dứt lời, Thẩm Bạch đã cảm giác mông mình bị một đôi tay mang theo điện lưu hung hăng nhéo một chút.
Thẩm Bạch:...
'Ngươi lúc nhỏ bị đánh không ít nhỉ, thời điểm phiền toái ngươi tìm ta còn không xem xét tốt thân phận chính mình, ai kêu ngươi cứ thích cẩu thả?'*
Bịa hết
Sau đó, Thẩm Bạch phát hiện mông lại bị người hung hăng nhéo.
Thẩm Bạch: ¥#@%#¥%%...¥#!
【Phong Thiên tới】
'¥#@%¥#¥!!!'
【Trực tiếp đi lên núi】
'Biến thái, rác rưởi, chúc ngươi cúc hoa hàng đêm mở, dưa chuột biến thành kim thêu hoa!'
【Có ý tứ gì?】
Thẩm Bạch tươi cười, 'Nói ngươi đẹp quá lóe mù mắt chó hợp kim titan của ta, làm ta không thể không hâm mộ muốn quỳ gối dưới ống quần tây của ngươi.'
【Cũng chúc ngươi cúc hoa hàng đêm mở】
'Dưa chuột đâu?'
【Ngươi có?】
'...'
Ta thật muốn một tát đập chết ngươi.
Thẩm Bạch cố ý đi cải trang giả dạng, sau đó lập tức chạy lên trên Nghênh Phong sơn, lần trước hắn đã tới đây, đã thành quen đường!
Vì thế, trong ngoài tìm một vòng, Thẩm Bạch đã thấy thân ảnh yên lặng ngồi xếp bằng ở sơn cốc.
Thẩm Bạch nhấc váy chạy tới, một bên chạy, một bên vẫy tay, "Thiếu hiệp, còn nhớ Thẩm Thiên Thiên bên hồ Đại Minh năm đó không, nhân gia cứ lo ngươi vất vả, ngươi thật đáng ghét!"
Vừa mới chạy đến trước người Phong Thiên, y đã mở đôi mắt huyết hồng gắt gao nhìn Thẩm Bạch.
Thẩm Bạch:...
Thẩm Bạch nhắm mắt, cắn môi, bô dáng thẹn thùng, nhịn không được dậm chân một cái.
"Đáng ghét, nhân gia chờ ngươi tới cầu hôn chờ đến trông mòn con mắt!"
Ngay sau đó, Thẩm Bạch đã bị Phong Thiên bóp cổ đè trên vách đá.
Thẩm Bạch:...
Ta có thể giải thích, ta thật sự có thể giải thích!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất