Ta Tưởng Ta Là Lương Thực Dự Trữ

Chương 7: Lạnh nhạt

Trước Sau
Diệp Vọng cảm thấy vừa mềm mại lại ngưa ngứa trong lòng bàn tay, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc, con hồ ly ngốc nghếch này không biết phòng vệ bất kỳ ai à?

Thư Thời thật ra cũng không nghĩ nhiều, lúc đó tâm tình có chút kích động nên rất tự nhiên đặt đuôi mình vào tay đại mỹ nhân, đợi đến lúc cậu phản ứng lại, lỗ tai gập lại, mặt cũng đỏ lên chút, cảm thấy động tác này cũng lỗi thời quá, muốn rút lại đuôi.

Nhưng chưa kịp cử động lại cảm thấy chóp đuôi mình hình như... bị nhéo?

Dù động tác rất nhẹ nhưng vẫn khiến Thư Thời bất giác rùng mình, hai mắt hồ ly cũng híp lại--- đuôi hồ ly cực kỳ nhạy cảm.

Thư Thời cũng không nghĩ đại mỹ nhân sẽ làm chuyện như vậy, kinh ngạc nhìn lại thì thấy tay của đại mỹ nhân vẫn để nguyên, ánh mắt cậu đặt lên lòng bàn tay lúc này đã trống rỗng, trong mắt hắn dường như có một chút... ý cười?

Thư Thời mở to hai mắt nhìn, lúc nhìn kỹ lại thì thấy đại mỹ nhân vẫn là bộ dáng lạnh lùng trầm tĩnh như trước, vừa rồi là mình nhìn nhầm đúng không?

Chỉ có điều bản thân Thư Thời thật ra cũng có chút xấu hổ, từ năm 3 tuổi cậu đã có thể tùy ý biến hóa nên cũng chưa từng làm nũng như vậy, giờ đột nhiên làm thế không khỏi cảm thấy thẹn thùng.

Trong phút chốc cũng không tiếp tục rúc bên Diệp Vọng nữa mà về ổ vùi mình, nhắm mắt lại ngủ.

Mãi cho đến giờ cơm tối mới đi ra.

Buổi tối, sau khi Diệp Vọng thiết lập mệnh lệnh cho người máy liền buộc cây gậy chọc mèo lên tay nó, sau này người máy có thể chơi với Thư Thời bằng cây gậy chọc mèo mọi lúc.

Sau khi Diệp Vọng thu dọn mọi thứ cũng không lập tức rời đi như mọi khi mà hiếm có tiếp tục xem máy tính bảng trong phòng khách.

Thư Thời ban đầu sợ quấy rầy đại mỹ nhân làm việc nên chỉ nhìn chằm chằm vào cây gậy chọc mèo mà không đến nghịch.

Nhưng mà một lúc lâu sau Thư Thời có chút không nhịn được, nhìn bộ dáng nghiêm túc của đại mỹ nhân chắc cũng không để ý bên này, có lẽ mình trộm chơi với nó cũng không sao?

Nghĩ vậy, cậu lặng lẽ di chuyển đến phía dưới người máy, đứng thẳng thân mình, đưa móng chạm nhẹ vào cây gậy chọc mèo đang treo lủng lẳng.

Diệp Vọng dời ánh mắt đang đặt trên máy tính bảng sang con hồ ly ngốc nghếch đang tự mình chơi đùa đến là vui vẻ không xa, xem ra hiệu quả của người máy cũng không tệ lắm.

Đợi đến khi Thư Thời đã chơi đến mệt mà dừng lại mới phát hiện sô pha đã không còn bóng người, đại mỹ nhân không biết đã rời phòng khách từ lúc nào.

Vài ngày sau, Thư Thời vẫn luôn trộm tu luyện những lúc Cô Hoạch Điểu đi vắng. Có thể do đã quen với môi trường ở đây hoặc là do ở bên đại mỹ nhân lâu ngày, cậu phát hiện tuy rằng hiệu quả tu luyện không cao như khi dính với đại mỹ nhân nhưng cũng đã cao hơn nhiều lúc mới bắt đầu.

Chạng vạng, cậu dừng lại và bắt đầu vui chơi, thỉnh thoảng ăn đồ ăn vặt hay chơi cùng người máy đồng hành. Trí năng của người máy này cao, không những chỉ biết chơi cây gậy chọc mèo mà còn có thể chơi cờ ca rô qua màn hình, thậm chí kết nối với internet chơi cờ bay.

Trong những ngày qua, ngoài việc tu luyện, mọi niềm hứng thú của Thư Thời đều dành cho việc nghiên cứu thứ này.

Hôm nay Diệp Vọng vẫn đúng giờ tan tầm về nhà, thời điểm mở cửa, âm thanh vui vẻ trong trò chơi trong phòng lập tức được phóng đại, Toàn thân hồ ly của Thư Thời nằm trên cánh tay của người máy đồng hành, móng không ngừng bấm trên phím trò chơi trên ngực người máy, màn hình hiện lên bàn cờ tương tự như cờ vây nhưng các nước đi đen trắng rõ ràng không phải phương thức tiêu sái của cờ vây.

Diệp Vọng chỉ liếc nhìn màn hình một cái rồi rời đi, nhìn sang con hồ ly không hề phản ứng khi nghe thấy tiếng mở cửa kia.

Lần thứ ba.

Mà Thư Thời hoàn toàn không phát hiện ánh mắt này, một lòng tập trung lên bàn cờ ca rô, người máy này giỏi đấy, trước đây bản thân anh dũng tung hoành khắp tứ hợp viện vậy mà đấu với người máy tỉ lệ thắng chỉ có 46%!

Cực kỳ tức giận!



Diệp Vọng lẳng lặng đứng ở cửa một hồi, không hề nhúc nhích, Diệp Tứ đi theo ở phía sau, có chút khó hiểu hỏi: "Ngài có chuyện gì sao?"

Có chuyện gì trong nhà à?

Diệp Vọng rũ mắt, nhàn nhạt đáp: "Không có gì."

Diệp Tứ nghe được câu trả lời cũng yên lòng liền xoay người định đóng cửa lại, không ngờ tay còn chưa chạm vào cửa thì cửa đã không gió mà tự di chuyển, "Sầm!" một tiếng đóng lại, tiếng rất lớn.

Diệp Tứ ngượng ngùng thu tay, tâm tình của ngài ấy lúc này có vẻ không tốt lắm.

Thư Thời bị tiếng đóng cửa rõ lớn làm hoảng sợ, còn tưởng là trộm vào nhà, kết quả quay đầu lại thấy được thân ảnh của đại mỹ nhân.

Ấy? Đại mỹ nhân về lúc nào thế, sao cậu không biết? Hơn nữa đại mỹ nhân hình như không được vui cho lắm. À không đúng, đại mỹ nhân có bao giờ vui đâu.

Thư Thời cũng không nghĩ nhiều, nhìn thấy Diệp Vọng liền vọt xuống khỏi cánh tay người máy chạy về phía hắn, sau đó cực kỳ thuần thục lấy chân trước níu ống quần Diệp Vọng và kêu gào, còn chỉ cho hắn nhìn về phía thùng rác--- bên trong là vỏ của đống đồ ăn vặt đã chén.

Đồ ăn vặt của hôm nay ăn hết rồi, muốn thêm vào bữa tối cơ!

Diệp Vọng cúi đầu nhìn cậu, ánh mắt khôi phục vẻ bình tĩnh như trước, nhẹ nhàng nắm gáy cậu đi về phía sô pha.

Diệp Tứ đi theo bên cạnh, cẩn thận liếc nhìn Diệp Vọng, trong lòng không khỏi nói thầm: Thoạt nhìn bộ dáng của tiên sinh hình như là tâm tình không tốt cho lắm.

Thư Thời ngồi xổm trên sô pha nhìn đối mắt với đại mỹ nhân, trong lòng cảm khái vô hạn, đại mỹ nhân thật sự rất ưa nhìn, đặc biệt là đôi mắt kia, dáng hẹp dài, đuôi mắt xếch lên, chính là đôi mắt của mỹ nhân phong lưu, chẳng qua đại mỹ nhân ngày thường cũng chẳng cười, thoạt nhìn lạnh lùng, ánh mắt cũng không có độ ấm nên cũng không có mê người, chỉ còn lại thâm thúy sắc bén.

Khi nhìn nhau, Thư Thời cũng không ngần ngại liếm móng trước mặt đại mỹ nhân, từ sau khi lệnh cấm đồ ăn vặt được dỡ bỏ, đại mỹ nhân dường như mỗi ngày đều cho cậu ăn thêm trước cơm tối một gói, sau cơm tối một gói đồ ăn vặt.

Cuộc sống gần đây của cậu quả thực rất sung túc.

Nhưng không đợi Thư Thời buông móng vuốt xuống, Diệp Vọng trước mặt cậu đã nói: "Không có đồ ăn thêm tối nay."

Giọng điệu lạnh nhạt bình thường, Thư Thời nhất thời không phản ứng kịp, dừng động tác, ngơ ngác nhìn Diệp Vọng.

Phải mất vài giây sau mới tỉnh ngộ, đồ ăn vặt tối nay của cậu đã không còn.

......

Diệp Vọng mặc kệ tiếng kêu chít chít bất chợt của tiểu hồ ly trong tình trạng giương nanh múa vuốt, tự mình đi vào phòng làm việc, Diệp Tứ đi theo sau cũng đổ mồ hôi thay cho tiểu hồ ly.

Hôm nay tâm tình của tiên sinh không được tốt, chỉ cắt đồ ăn vặt thôi đã là nhân từ rồi.

Sau cơm tối, Diệp Vọng không trở lại phòng làm việc mà ở lại phòng khách, Thư Thời cũng thuận lý thành chương dính chặt bên ống quần của hắn, đã sớm bỏ sau đầu căm giận bất bình lúc chạng vạng.

Đại mỹ nhân bình thường không ở phòng khách mà mình lại không được vào phòng làm việc, cho nên thời điểm được tiếp xúc thân mật rất ít, trừ phi hôm đấy đại mỹ nhân chịu chơi với mình.

Hiện tại là cơ hội tốt để cọ linh khí, tất nhiên là phải nắm thật chặt.



Diệp Vọng nhìn hạng mục trên máy tính bảng, chân mày cau lại, đơn giản tắt màn hình đi, đặt máy lên bàn trà.

Cúi đầu liền thấy tiểu hồ ly đang nằm bên chân, đầu gác bên cạnh ống quần, trông đến là ngoan ngoãn.

Thôi, chỉ là một con hồ ly vô tâm vô phế chưa thành tinh chưa thạo đạo lí đối nhân xử thế mà thôi.

Thư Thời nằm bên cạnh đại mỹ nhân, bị sự thoải mái của linh khí vờn quanh làm cho rất nhanh tiến vào giấc ngủ.

Đột nhiên cậu cảm thấy thân thể bay lên, không có trọng lượng liền mở mắt, thấy được tư thế kỳ lạ của đại mỹ nhân --- hai tay nắm giữa thân thể cậu, khép lại thành hình trụ, cứ như vậy đặt cậu lên ghế sô pha.

Về điểm này, Thư Thời kỳ thực có chút ghét bỏ đại mỹ nhân.

Không ôm mình thì thôi không tính, tốt xấu gì thì lúc cần đến Diệp Tứ cũng ôm mình, lại không biết đại mỹ nhân học mấy cái tư thế kỳ lạ ở đâu, luôn nhẹ nhàng bếch cậu lên, không trọng lượng khiến cho cậu rất không thoải mái.

Vì thế lúc Thư Thời đến trên ghế sô pha cũng lười phản ứng hắn, tiếp tục gà gật ngủ.

Diệp Vọng liếc mắt nhìn tiểu hồ ly đang nhắm mắt ngủ trên sô pha dường như không bị ảnh hưởng, cho rằng chiêu của mình dùng đúng chỗ, không có đánh thức cậu.

Sau đó hắn quay người nhìn về phía người máy đồng hành cách đó không xa, nhìn chằm chằm một lúc mới rời mắt.

Ngày hôm sau, Thư Thời phát hiện ra một tính năng mới của người máy, nó có thể ghi lại thanh âm của động vật rồi dịch lại, vì thế Thư Thời nghịch cả một ngày không biết mệt.

Khi Diệp Vọng trở về, đập vào mắt là hồ ly hắn nuôi, không ngừng kêu meo meo với cái máy vô hồn, sau đó đổi giọng khác, thanh âm mềm dính dính, chưa từng thể hiện trước mặt mình.

Thư Thời thấy hắn về cũng chỉ nhìn thoáng qua, sau đó tiếp tục lẩm bẩm, thoạt nhìn vô cùng vui vẻ.

Diệp Tứ lần này tâm nhãn sâu hơn, phát hiện bầu không khí không đúng liền nhìn vào trong trước tiên, nhưng nhìn nửa ngày cũng chẳng phát hiện ra có gì không thích hợp.

Chỉ có điều lúc này hắn cũng không muốn chủ động nhào tới trước họng súng, dù sao hôm qua là cửa bị đập, ai biết hôm nay cái gì sẽ bị đập.

Bởi vậy hắn cũng cúi đầu mắt nhìn mũi, mũi hướng tim, đi theo Diệp Vọng không hó hé câu gì.

Thư Thời không nhận thấy có gì bất thường, chỉ là cảm giác trong phòng lạnh hơn so với vừa này, chắc là do buổi tối hạ nhiệt độ như thường thôi, cũng không nghĩ nhiều, tiếp tục tự mình chơi đùa.

Kết quả giây tiếp theo, phía sau cơ thể của người máy đồng hành đột nhiên vang lên tiếng nổ "bành" một phát, dọa Thư Thời giật mình thon thót, lông đuôi dựng đứng hết cả lên, lập tức nhảy xuống chạy về phía đại mỹ nhân, sau đó bốn cái móng nhanh chóng leo lên vai đại mỹ nhân.

Cậu ngồi trên vai đại mỹ nhân nhìn về phía người máy liền thấy được mặt sau của nó đã bắt đầu bốc hơi, hiển nhiên đã hỏng rồi, vừa rồi phát ra tiếng nổ cũng là vì vậy.

Má ơi dọa chết ta rồi.

Cậu nằm trên vai Diệp Vọng, sợ hãi cọ cọ sườn mặt đại mỹ nhân, cố gắng tìm kiếm chút an ủi.

Diệp Vọng đè lại cái đầu không an phận của cậu, ngữ khí lạnh nhạt: "Chắc do chất lượng không tốt lắm, cháy hỏng rồi, đợi lát nữa rồi ném đi."

Nghe vậy Thư Thời đang ngồi xổm trên vai Diệp Vọng vội gật đầu lia lịa.

Không an toàn như vậy vẫn là ném đi thì hơn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau