Ta Tưởng Ta Là Lương Thực Dự Trữ

Chương 8: Chung sống

Trước Sau
Thư Thời có chút sợ hãi, co rúm lại trên vai Diệp Vọng không xuống, Diệp Tứ tay chân nhanh nhẹn ném người máy "đã hỏng" kia đi.

Đợi khi Diệp Tứ đi vứt đồ về, Diệp Vọng nhìn thời gian, nói: "Ngươi về trước đi, muộn rồi." Diệp Tứ sửng sốt, nhìn tiểu hồ ly trên vai Diệp Vọng, sau khi đáp lại liền do dự rời đi.

Thư Thời đang làm ổ trên vai đại mỹ nhân, nghe xong có chút tò mò, rõ ràng hai người vẫn luôn cùng nhau trở về, nhưng tại sao đại mỹ nhân dường như không bao giờ giữ trợ lý lại ăn cơm, kể cả khi đã đến giờ cơm tối cũng sẽ bảo Diệp Tứ trở về.

Cậu còn đang nghi hoặc, chợt nghe thấy tiếng đại mỹ nhân nói: "Ngươi còn muốn nằm trên vai ta bao lâu nữa?"

Rõ ràng giọng điệu rất thản nhiên, nhưng khi Thư Thời nghe được lập tức giật mình, trực tiếp nhảy xuống từ trên vai đại mỹ nhân.

Sau khi nhảy xuống ghế sô pha, Thư Thời vốn muốn quay về ổ của mình luôn, dù sao giờ cũng không có gì để chơi.

Nhưng khi cậu vừa định xuống khỏi sô pha lại bị một đôi tay đột ngột ôm lấy đặt lên ghế sô pha.

Thư Thời vẫn còn đang trong trạng thái ngẩn ngơ đã thấy đại mỹ nhân lấy điện thoại di động ra, bật phần mềm màu cam quen thuộc lên, gõ【 đồ chơi cho chó cưng 】vào ô tìm kiếm cũng quen thuộc nốt, sau đó ôm lấy Thư Thời vẫn chưa hiểu gì bên cạnh, giọng điệu thản nhiên: "Đồ chơi hỏng mua lại là được."

Hắn lướt điện thoại, sau đó đưa điện thoại đến trước mặt Thư Thời: "Muốn cái gì?"

Thư Thời: "!!!" Cậu chỉ là một tiểu hồ ly không hiểu cái gì, hỏi cậu làm chi?!

Chẳng lẽ đại mỹ nhân phát hiện cậu là yêu?

Nhưng mà như vậy cũng không đúng, phát hiện thú cưng mình nuôi là một con yêu quái, làm sao có thể có người phản ứng một cách bình thản như vậy?

Thư Thời nghi hoặc, giương mắt nhìn về phía Diệp Vọng, chẳng lẽ người này vẫn còn thâm tàng bất lộ hay sao?

Nhìn không ra đó, đây chẳng phải chỉ là một nhân loại đẹp trai nhà giàu bình thường hay sao?

Diệp Vọng giơ di động một hồi, phát hiện hồ ly ngốc này chỉ biết nhìn mình, không có động tác gì, nghĩ thầm, có lẽ chỉ vừa mới mở linh trí, chưa thể hiểu được ngôn ngữ với lệnh phức tạp như vậy.

Vì thế hắn liền cầm một chân trước của Thư Thời lên, đặt trên màn hình điện thoại của mình, lời ít ý nhiều ra lệnh: "Chọn một cái."

Thư Thời nghe xong, lại nhìn thấy sự không kiên nhẫn trong đáy mắt của đại mỹ nhân, chút nghi ngờ vừa sinh đã tan. Ra là đại mỹ nhân chỉ là lười chọn, muốn để mình tùy tiện chọn một cái, thế thì không có việc gì.

Cậu chỉ có ba năm ngắn ngủi sống với nguyên hình, phần lớn thời gian đều ở trong vườn rau, cho nên cũng không biết thường thì hồ ly sẽ thích đồ chơi như thế nào, vì thế cậu chỉ chỉ một cái.

Diệp Vọng nhấp xem chi tiết sản phẩm của món đồ chơi mà Thư Thời đã chọn, chỉ liếc nhìn một cái đã đóng lại, "Quá thông minh, không được."

Thư Thời: "???" Thông minh không phải tốt hơn à? Anh không cần chơi với ta, bớt được khối việc mà.

Thư Thời cũng chẳng hiểu đại mỹ nhân đang nghĩ cái gì, nhưng hóa đơn là hắn thanh toán, hắn nói cái gì thì chính là cái đấy.

Cuối cùng chọn đi chọn lại, Thư Thời chọn mấy cái cậu không hứng thú lắm nhưng đại mỹ nhân có vẻ rất hài lòng.

Thư Thời nghĩ, tùy theo hắn đi, dù sao mình cũng là một hồ ly tốt chiều ý chủ nhân mà. Hôm sau, Diệp Vọng trở lại văn phòng sau cuộc hóp, trên đường Diệp Tứ thấy được TV trong phòng tiếp khách đang bật phim phóng sự về động vật, liền nhiều lời hỏi: "Tiểu tiên sinh không có đồ chơi, buổi tối sẽ không cáu kỉnh chứ?"

Bước chân Diệp Vọng không ngừng lại, tầm mắt liếc về phía phòng tiếp khách một cái, "Không có, coi như nghe lời."

Hắn dường như chưa bao giờ thấy tính khí náo loạn của hồ ly ngốc, cùng lắm thì như ngày đầu bị cho ăn thức ăn cho chó mà tuyệt thực cả đêm mà thôi.

Diệp Tứ cười cười, "Tiểu tiên sinh thật sự rất ngoan. Chỉ có điều ban ngày chỉ có một mình hồ ly là cậu ấy, sợ là buồn tẻ lắm." Dù sao tối hôm qua món đồ chơi duy nhất cũng đã bị hắn ném đi rồi.



Hắn thuận miệng nói vậy, chẳng ngờ Diệp Vọng sẽ dừng bước lại, liếc nhìn phim phóng sự trong phòng tiếp khách lần nữa, hình ảnh hiện lên vừa đúng lúc chiều đến cáo Bắc cực đang đào hang săn mồi trong băng tuyết giá lạnh.

Ngốc chẳng khác gì con hồ ly trong nhà mình.

Thư Thời lúc này cũng đã tỉnh dậy, ưỡn thân mình ngáp một cái, vừa mới ngồi nghiêm túc xuống bắt đầu tu luyện chợt nghe thấy tiếng từ phía cửa, lập tức cảnh giác, đôi tai nhọn dựng thẳng lên.

Ai sẽ đến vào lúc này?

Nhưng không đợi cậu bày ra tư thế phòng bị thì cửa đã mở ra, Cô Hoạch Điểu đi vào.

Bà không mặc thường phục với tạp dề như thường mà là một thân trang điểm xinh đẹp, mang theo một cái túi trông rất xa xỉ, đeo chiếc nhẫn kim cương sáng loáng, một chiếc vòng cổ ngọc bích, còn cả đôi khuyên tai đính đầy đá, suýt nữa chiếu mù đôi mắt hồ ly của Thư Thời.

Một thân ăn mặc này chẳng khác mấy người vợ ở đối diện nhà cậu chỗ tứ hợp viện, phục trang đẹp đẽ.

Thư Thời trợn trắng mắt, trời ạ, ra là lương đại mỹ nhân phát cao như thế à?

Mà lúc này, Cô Hoạch Điểu bình thường là một người phụ nữ nội trợ thấp bé, thoạt nhìn có chút keo kiệt, giờ lại giống như một phu nhân loài người bình thường, nũng nịu lấy khăn tay lau mồ hôi, còn ở một bên tiếp đón công nhân phía sau, "Ôi chao, bên này, từ từ, từ từ thôi, đừng làm vỡ."

Thư Thời nhìn ra phía sau bà, liền thấy ba người mặc đồ lao động màu xám từ ngoài cửa đi vào, khiêng theo một cái hộp to bự chảng.

Cậu nhìn về phái hộp, trong lòng tò mò, cái gì thế nhỉ?

Cô Hoạch Điểu nhìn thấy Thư Thời đang ngơ ngác giữa phòng khách, sợ lát nữa lắp đặt đồ sẽ không cẩn thận làm cậu bị thương, vội vàng bế cậu lên, miệng lẩm bẩm: "Ôi tiểu tổ tông của tôi, chỗ này hiện không ở được đâu."

Nói xong liền ôm Thư Thời đến chỗ ghế gỗ phía sau sô pha, Thư Thời bất ngờ không kịp cảnh giác đã bị ôm, trong lúc nhất thời không kịp cả giãy dụa, mũi toàn mùi nước hoa xộc vào khiến cậu hắt hơi một cái.

Cô Hoạch Điểu tiếp đón mấy thợ lắp ráp, mà lúc này Thư Thời mới biết được trong cái hộp bự tổ chảng kia là TV.

Cậu càng thấy khó hiểu hơn, đại mỹ nhân hình như bình thường cũng không có thói quen xem TV, trên tường phòng khách toàn những cuộn tranh với thư pháp, tại sao lại đột nhiên nghĩ đến việc lắp một cái TV?

Nhưng nghi ngờ thì nghi ngờ, trong lòng cậu vẫn rất vui vẻ, về sau ban ngày cậu có thể lén lút xem TV!

Vui ghê á!

Sau khi lắp đặt xong, thợ đi hết, Cô Hoạch Điểu làm xong việc cũng chuẩn bị tiếp tục chơi mạt chược với mấy chị em thân thiết, kết quả là di động trong túi xách của cô đột nhiên vang lên.

"Thưa ngài, TV đã được lắp đặt theo yêu cầu của ngài."

"......Vâng, được ạ, không sao."

Cúp điện thoại, Cô Hoạch Điểu dùng ánh mắt phức tạp liếc nhìn Thư Thời, sau đó ôm cậu đến chỗ sô pha.

Sau đó, Cô Hoạch Điểu bật ti vi lên, một bên bấm điều khiển từ xa, một bên nhớ lại thông tin vừa nhận được: "Kênh trung ương 1...... Người và tự nhiên...... Kỳ số XXXX."

Thư Thời trong phút chốc không hiểu được Cô Hoạch Điểu đang làm cái gì, cho đến khi cậu nghe thấy giọng nam trầm hùng hậu--- cáo Bắc cực rất thích hợp sống ở đây...

Thư Thời: "..."

Cho một con hồ ly xem bộ phim phóng sự về cáo, Cô Hoạch Điểu cũng chẳng hiểu đầu cua tai nheo ra sao, nhưng tiên sinh đã ra lệnh, chắc là có thâm ý gì đó bà không rõ.

Thư Thời không mất bao lâu để thấy được cách đi săn bằng cách đào đất của cáo Bắc cực, trong khoảng thời gian ngắn đầu toàn dải chấm hỏi chạy qua, cứ đào như vậy thì có đau không?



Hơn nữa nhìn đến là ngốc.

Một ngày liền bình tĩnh trôi qua như vậy, linh lực có thể vận chuyển trong người Thư Thời càng ngày càng nhiều, hiện tại có vẻ đã khôi phục đến 6-70%.

Chỉ có điều thật tiếc nuối khi mà vẫn không quay về được hình người.

Cậu bây giờ, trừ bỏ ban ngày xem TV, thuận tiện tu luyện thì cũng sẽ ngẫu nhiên quay về nhà bên một lúc, đi trấn an Trương Kỳ.

Đỡ khiến cho đối phương nghĩ cậu có ông chủ mới.

Buổi tối, Thư Thời nghe được động tĩnh ở cửa liền buông móng vuốt đang đè lên điều khiên ra chạy về phía cửa, ngay lúc đại mỹ nhân bước vào đã vững vàng nhảy vào vòng tay của đại mỹ nhân. Diệp Vọng cũng theo thói quen dùng một bàn tay nâng Thư Thời lên cho đỡ bị trượt xuống, rồi đem cậu đặt trên sô pha.

Mà Thư Thời cũng tập mãi thành thói tiếp tục xem TV của hắn.

- -- Đây là động tác mừng về nhà mà không biết đã hình thành từ lúc nào của hai người. Phạm vi hoạt động hiện tại của Thư Thời đã lớn hơn trước một chút, trừ phòng khách, nhà ăn với nhà vệ sinh ở ngoài còn có thêm ban công và hành lang tầng hai, ngẫu nhiên đại mỹ nhân sẽ cho phép cậu vào phòng ngủ chính một lúc.

Buổi tối, sau khi ăn cơm, Diệp Vọng ở lại phòng khách xem máy tính bảng, Thư Thời nép trong lòng hắn xem phim truyền hình, không khí giữa chủ và thú cưng vô cùng hòa hợp.

Tuy nhiên, Diệp Vọng không mất bao lâu để dời ánh mắt khỏi máy tính bảng, nhìn xuống cái quần âu của mình --- lúc này trên chiếc quần âu màu ghi đã in vài vệt nước.

Diệp Vọng cau mày, nâng đầu con hồ ly ngốc lên, đã thấy mắt nó rưng rưng không ngừng rơi nước mắt.

Tầm mắt lại di chuyển, Diệp Vọng liền thấy được trên TV đang chiếu cảnh tưởng một nam một nữ đang ôm nhau mà khóc, khóc như chết đi sống lại, không bao giờ gặp lại lần nữa. Mà Thư Thời khóc trong một thời gian dài, không tự giác mà phát ra tiếng khóc thút thít, thanh âm mềm dịu, còn mang theo ít khàn khàn vì khóc hăng quá.

Diệp Vọng cầm lấy điều khiển từ xa dứt khoát chuyển kênh.

Biến thành người không tu luyện được, nhưng khả năng đồng cảm đã luyện đến 100%.

Thư Thời thấy phim tình cảm đau khổ của mình bị đổi, không nhịn được lấy móng của mình vỗ vỗ đùi của đại mỹ nhân biểu đạt thái độ bất mãn.

Diệp Vọng nhìn hắn một cái, nhẹ giọng nhắc: "Đồ ăn vặt lần trước mua đã ăn hết."

Rất nhanh, vốn Thư Thời đang hăng say dùng móng vỗ đùi phút chốc đã héo hon, còn giả bộ vuốt ve mấy nếp gấp do mình nằm mà ra trên chiếc quần âu.

Phẩm chất quan trọng nhất của tộc Cửu Vĩ Hồ bọn họ chính là co được giãn được.

Diệp Vọng liếc mắt nhìn hồ ly ngốc, buông máy tính bảng xuống, lấy điện thoại bật phần mềm màu cam lên, tìm đồ ăn vặt, sau đó như lần trước, đặt điện thoại trước mặt Thư Thời. Thư Thời đã sớm quên béng tình yêu sầu khổ trên phim vừa rồi, chỉ thấy đồ ăn vặt rực rỡ muôn màu trước mặt.

Chọn một đống lớn đồ cho vào giỏ hàng xong, Thư Thời mãn nguyện liếm liếm móng vuốt. Một thời gian trước Diệp Vọng mua ít đồ chơi cho thú cưng, sau khi thanh toán, ở trang kết thúc hắn thấy một lượng lớn dữ liệu về đồ dùng cho thú cưng được đẩy lên. Sau khi lơ đãng liếc qua, hắn nghĩ đến việc thu lại ngón tay đang muốn bấm nút thoát ra.

Tốc độ hậu cần rất nhanh, không đến hai ngày, thời điểm Diệp Tứ đến đã thấy được cái giá leo trèo cho mèo hàng xịn đứng sừng sững trong phòng khách, sau khi tiểu tiên sinh với tiên sinh chào đón nhau xong liền quen thuộc trượt xuống đất rồi bò lên giá, động tác gọn gàng lưu loát.

Diệp Tứ nhìn thoáng qua liền cảm khái nói: "Động tác mau lẹ như vậy, vết thương mà cậu ấy phải chịu hẳn cũng lãnh rồi, tôi nhớ lúc tiểu tiên sinh mới tới..."

Hắn còn chưa nói xong đã cảm giác được sau lưng chợt lạnh buốt, bản năng muốn sống khiến hắn lập tức câm miệng.

Diệp Vọng nhẹ nhàng thu hồi ánh mắt, thanh âm lạnh nhạt: "Chưa tốt hẳn."

Ngay từ lúc nghe được lời nói của Diệp Tứ, Thư Thời có chút không chịu được, trở mình trên cái giá leo trèo một hồi, muốn cọ rớt băng gạc của chân sau xuống, nhưng đến khi nghe được lời của đại mỹ nhân liền ngượng ngùng ngừng lại.

Cậu không thấy vết thương của mình, chỉ cảm thấy hành động không có vấn đề gì, nhưng nếu đại mỹ nhân đã nói chưa khỏi hẳn thì chính là chưa khỏi hẳn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau