Ta Và Ngươi Cách Biệt Một Trời Sinh Tử
Chương 130: Đoạn Trường Nơi Ấy Còn Chưa Thương * (1)
Bầu trời lất phất mưa bụi, bàn tay khẽ đẩy song cửa sổ ra ngắm nhìn sắc hoa muôn hồng nghìn tía bên ngoài. Những hạt mưa nhỏ xíu bay vào mặt mát rượi, cảnh sắc bên ngoài chìm trong màn sương khói.
Hải đường đang lặng lẽ nở bên gốc nhà tỏa ra mùi hương, nhìn thấy nó Trạch Dương đứng dậy che ô đi ra mang nó đặt bên cửa sổ.
Những hạt mưa rơi trên hàng dương liễu, y cứ đứng dưới mái hiên, khuất trong làn tơ mưa, thế gian như trở nên mơ hồ.
Lục Khuynh Tâm vội vã trở về, phủi nhẹ nước mưa đọng trên vai, hắn nhìn thấy bóng Trạch Dương mặc một màu xanh lam, gương mặt nghiêng nghiêng đẹp không tỳ vết, đường nét dịu dàng khiến người ta thấy quyến luyến vô bờ.
Hắn tiếng lên một bước định hỏi thăm xem đệ ấy đứng đây làm gì nhưng đột nhiên có người chen ngang.
Bóng hình mờ nhạt, hình như rất quen thuộc với hắn, tâm trạng hắn vô cùng khốn khổ, vắt óc mãi không nhận ra đó là ai. Nhìn thấy Trạch Dương sắp rời đi hắn vội vã xuyên qua bóng người mờ nhạt kia đuổi theo đệ ấy, để lại sau lưng khoảng không có gì đó đang dần vỡ nát.
...
Cơn mơ ấy lại quay về...
***
Đối với Dư Dung nơi ở của Hồng Thiếu Hoài rất tối tăm và đáng sợ, lúc nàng vừa bước vào đột nhiên nghe không trung không ngừng vang lên tiếng cười.
Nàng cố nén sự sợ hãi: "Hoài ca, nơi này còn người khác sao?"
"Ra ngoài hết rồi." Hắn phất tay, ý bảo nàng lại bên cạnh hắn. Ánh đèn từ u hỏa phát ra rất yếu, bầu không khí hôn ám đầy tiếng quạ kêu, Dư Dung thấy xương cốt mình mềm nhũn nhất một bước đi lên.
Mắt nàng rủ xuống như cánh bướm.
Lúc này Hồng Thiếu Hoài đang vuốt một thanh kiếm, nàng từ nhỏ đã học qua vài món võ nghệ phòng thân của ông chủ gánh xiếc, vừa liếc qua đã thấy nó không bình thường. Lưỡi kiếm màu đỏ tươi, sát khí sắc bén như đang cố thoát ra cắt gọt không khí.
Nàng nhìn một chút đã thấy trời đất đảo điên, Hồng Thiếu Hoài cười khẽ: "Đây là tâm ma của Tuệ Sinh." Như đáp ứng lời hắn lưỡi kiếm lóe lên màu đỏ sậm, hồng quang chảy theo thân kiếm, biến chuyển.
"Tâm ma?"
"Tuệ Sinh cũng như con người vậy, có phần thiện phần ác, thứ này đã mài dũa qua mấy kiếp vẫn không diệt được sát khí của nó." Hắn vuốt lưỡi kiếm: "Dùng sét trục hồn đánh nát nó là hữu hiệu nhất, nhưng mà trên đời này ai gọi được thứ sét trời nghe danh không thấy bóng như nó chứ."
Dư Dung nuốt nước bọt: "Cầm thứ nguy hiểm này chàng không sợ sao?"
Hắn dám cầm trên tay đương nhiên không hề sợ, nàng chẳng qua muốn tỏ ra chút yếu đuối, khiến người ta muốn bảo bọc chở che.
"Có gì đáng sợ chứ?" Hắn cười mềm mỏng: "Nàng có biết vì sao Thanh Hồn... à Thanh Hải không thể trở thành chủ của Tuệ Sinh không?"
Nàng chỉ nghe tên người này qua kể không rõ Thanh Hải là tên thật của Thanh Hồn hay là mật danh, nghe nói y lợi hại lắm, hôm nay không phải cũng bị cô hù dọa đến co chân bỏ chạy sao? Nàng che giấu sự khinh bỉ trong lòng, nói: "Vì Thanh Hải không phải ma."
Đàn ông đôi khi không muốn nữ nhân bên cạnh mình quá ngu ngốc, đặc biệt là những kẻ có hùng tâm vạn trượng, nữ nhân đẹp chỉ thiêu hoa trên gấm đôi khi còn làm rối mắt, không giúp được gì!
"Không phải." Hắn lắc đầu: "Gân cốt của y không thể hợp thể hoàn toàn với bất cứ binh khí nào, trời sinh đã đoản mệnh."
Dư Dung không hiểu: "Chẳng khác gì một người vô dụng?"
"Có một biện pháp hoán đổi xương cốt, đem căn cơ người khác cấy vào cơ thể mình. Cũng không thể nói là không thể sống tiếp... "
Ánh mắt Dư Dung trong suốt: "Có cách này nữa sao?"
"Nhưng đổi lại phải ở ba năm trong núi băng không ra ngoài đến khi cốt thể hợp nhất." Đến đây ánh mắt Hồng Thiếu Hoài ánh lên tia vui mừng vô hạn. "Đáng tiếc, ngay cả các vị tiền nhân thượng cổ sáng chế ra phương pháp này, cũng không tìm được xương cốt tương hợp cứu người mình yêu. Giữa hàng vạn sinh mệnh trên thế gian, không biết ai nên dùng hài cốt của ai mới khiến cốt thể hòa hợp thích ứng, đành không ngừng chém giết, không ngừng rút hồn đoạt phách chiếm lấy cốt thể."
Dư Dung đợi một lúc mới hoàn hồn, Hồng Thiếu Hoài đang nhìn cô ta chằm chằm khiến cô ta hơi run, hắn nói: "Nàng nói xem nếu có người nói cho Thanh Hồn biết chuyện này, y có bất chấp tất cả mà mang người đó về, dù bây giờ chỉ còn lại hài cốt không hả?"
"Hài cốt?"
"Đúng vậy....hài cốt của Nhiếp Trạch Dương."
***
Trời quang mây tạnh, cảnh vật rạng người giữa vườn mai đỏ dù chưa nở, nhưng đã rất lâu không còn cảm giác hiu quạnh hoang tàn. Cỏ hai bên mộ luôn được dọn dẹp sạch sẽ, khói lam trong ánh hoàng hôn phủ nơi nơi.
Vậy mà hôm nay trong vườn cây xuất hiện một góc áo trắng khẽ phất, hắc khí đen quanh quẩn hòa cùng khói nhang nghi ngút. Người đến thăm mộ mang theo một nụ cười cực chân thành, đầy lòng kính mến.
Nếu người khác nhìn vào sẽ thấy nụ cười này quá ư tình cảm, chắc người sống vừa thương xót, vừa thấy vui khi người mất về nơi an nghỉ không cần lo muộn phiền thế gian.
Nhưng cũng có người tinh ý nhận ra đó là nụ cười giết người không dao.
Người đó cúng bái đến nửa đêm, không biết cách gì mang đến một bó phượng hoàng nở vào mùa hè đến thăm mộ. Trong đêm tối từng cánh hoa phát ra u hỏa phảng phất tỏa hương, trên đỉnh đầu vẫn đang treo một vầng trăng lạnh lẽo. Thân cây mai không hoa nhìn như vuốt quỷ, có những bóng người gần như trong suốt tiến đến xâm nhập mộ phần.
Người áo trắng lẳng lặng bên dưới ánh trăng lạnh lẽo, vạt áo trắng tinh nhẹ nhàng lay động, phiêu nhiên xuất trần, trên gương mặt tao nhã lộ ra vài phần chua xót.
Vốn dĩ cũng không đành lòng.
Tuy nhiên chút thương hại này chỉ xảy ra trong giây lát.
Nơi này là vườn mai của Nhiếp phủ có người canh giữ, lúc này chợt thấy xa xa có động tĩnh, trong biển u hỏa cuồn cuộn có người áo trắng, sạch sẽ tinh khiết.
Là ai đến thăm mộ?
Bình thường Lục công tử hay đến thăm mộ vào đêm khuya, nhưng người chưa bao giờ mặc đồ trắng, vì người lăn lộn giang hồ bấy lâu sắc đen dễ che giấu máu tanh.
Hình như có tiếng động đào bới, người canh mộ tiến lên một bước ruột gan cũng thít lại.
"Các ngươi đang làm gì đó."
Vừa dứt lời thì người đã vù một tiếng, biến mất.
Chỉ là nơi khoảng không bắn ra vô số ám tiễn, nháy mắt phân chia không rõ thật giả. Người canh giữ khó khăn né tránh đến khi hoàn hồn mới chạy đến bên khu mộ xem...
U hỏa vẫn tản mát, quan tài không thấy đâu.
Một vườn hoa đẹp bỗng chốc trở nên trầm lặng, yên tĩnh đến đáng sợ, bên dưới trống rỗng bó hoa cúng lộ ta muôn phần tà ác, sắc hoa đỏ hơn bình thường trong vô cùng thần bí hoa lệ.
****
Trước mắt chỉ có một vệt đỏ sẫm dường như kéo dài vô tận, vệt sáng gần như ngưng đọng lại thành nước, nhỏ giọt.
Sương mù lẩn khuất trong những khu rừng chết này, không khí ngập tràn mùi vị tuyệt vọng, Thanh Hồn chầm chậm tìm đường trong khoảng không kéo dài vô định. Đếm khi suýt vấp ngã y cúi đầu nhìn thấy một cái xương trắng, xương trắng nằm lấp ló dưới một biển cánh hoa phủ lên. Sống lưng y ớn lạnh kỳ dị, trước giờ đâu phải chưa từng nhìn thấy xương trắng, y cắn răng muốn chạm thử nhưng nó đã nhanh chóng tan thành sương, hòa cùng sương mù ngưng tụ quanh đây.
Y nhìn những cánh hoa kiều diễm lạnh lùng, mặt đất như biến thành nước, sự tuyệt vọng thê lương từ sắc đỏ đó như hoa trong gương, trăng trong nước, y giẫm lên sắc hoa tiến về phía trước trong mơ hồ.
Đây là bỉ ngạn sao?
Hoa bỉ ngạn thu giữ linh hồn người khác, lối y bước là hoàng tuyền tĩnh lặng sao? Bước chân của y không hề tạo ra tiếng động nào quanh đây cả, yên tĩnh, kỳ dị
Trái tim y đột nhiên đau nhói, giống như bị ai đó bóp thật chặt đôi lúc lại thấy như tơ nhẹ khẽ khứa qua, chậm rãi siết lại. Đau đớn từ từ thấm vào, y quỳ xuống dần dần mất sức nằm trên mặt đất bồng bềnh, mắt hơi hé nhìn nền trời giả tạo qua những sắc hoa đỏ.
Một giọt máu từ cánh hoa nhỏ xuống xương mày của y.
Tự như lưỡi dao đâm vào ấn đường, Thanh Hồn hốt hoảng tỉnh dậy. Người y ướt mồ hôi nhìn ra cửa phòng đóng chưa kín, gió lạnh thổi vào từng cơn.
Lục Khuynh Tâm đã không thấy đâu.
***
Công Nghi Lăng lần thứ hai tỉnh lại, Thanh Hồn rất tốt bụng mang cho hắn một bát cháo.
Bên ngoài trời đang mưa Công Nghi Lăng nhìn hành động bỏ than vào lò của y, lo lắng: "Gần đây Diệu Huyền cũng chịu lạnh kém đi hẳn, mỗi đêm ta phải thay than liên tục nếu không người sẽ lạnh cóng, thật khiến người ta không an tâm, trước kia đâu như thế."
Y nâng mí mắt: "Ta không nghĩ hai người có thể ngủ cùng giường đấy."
Công Nghi Lăng hết sức tổn thương, nói: "Không cùng giường vẫn có thể thay than giúp mà."
Y thấy cũng có lý: "Người vẫn chưa nhớ đêm đó xảy ra chuyện gì à?"
"Ta không nhớ gì cả." Mỗi khi nhớ lại đầu hắn đều đau như búa bổ: "Ta không cần nhớ, ca ca ngươi bình an là được."
Sáng nay trời chưa sáng y đã thấy trong người cực kỳ khó chịu, linh tính sắp có chuyện xảy ra....hoặc là Diệu Huyền... "Ta thấy người này tấn công người là vì muốn cảnh cáo ca ấy. Không hiểu sao xuống núi không bao lâu mà đi đâu cũng gặp kẻ thù, tính khí thật xấu quá rồi!"
Công Nghi Lăng ủ dột: "Muốn cảnh cáo y thì tìm ta làm gì? Tìm ngươi không phải đúng hơn sao?"
Thanh Hồn liếc mắt: "Người đừng có lay xui xẻo cho ta... mà thôi nếu không nhớ thì cứ nghỉ ngơi đi. Giận xong ca ấy tự tìm người thôi."
"Sẽ không đâu, trước giờ y chưa từng tìm ta." Không có hắn bên cạnh y sẽ thấy thoải mái hơn, không có người bên cạnh lảm nhảm nhắc này nhắc kia, gây phiền phức.
Hắn sầu não như thế y cũng không biết nói gì, chợt nhớ đến giấc mơ kỳ lạ của mình, lẽ nào Diệu Huyền xảy ra bất trắc rồi?
Lục Khuynh Tâm đội mưa về, mũ choàng đen che khuất nửa gương mặt, chỉ để lộ quai hàm cắn chặt cũng đôi môi tím tái.
Bước chân hắn đi rất vững nhưng lòng dạ đều bị giẫm nát.
Nước mưa khuấy động mặt hồ yên tĩnh, người đã ăn xong Thanh Hồn trở ra nhìn thấy hắn đi phăng phăng vào viện, không hề chú ý bên này. Y không tự chủ được nhìn lâu thêm một chút về phía hắn, mỗi khi hắn có biểu hiện này đều toát ra sức hấp dẫn cuốn hút cũng khiến người ta lo lắng.
Xảy ra chuyện gì rồi?
Mọi người trong phủ không biết đã đi đâu mất, khắp nơi đều thật yên ắng. Mây đen bay cuồn cuộn che kín bầu trời, sấm rền mưa dữ chỉ chực chờ rơi xuống.
Mới đó lại sắp đến mùa đông.
Cảnh vật xung quanh càng trở nên mờ mịt.
Một bóng dáng màu đen đứng vững vàng sát thành lan can nhìn ra ngoài vườn hoa, dáng dấp vô cùng quen thuộc. Đây là bóng dáng mà y mải miết theo đuổi tìm trong mờ mịt hư vô. Đến khi nhận ra nhân duyên của họ hữu hạn, cho dù bên cạnh người thế gian có hung hãn đến đâu cũng lập tức trở nên ôn hòa, thì ta cũng đành buông tay.
Không hiểu sao trong lòng Thanh Hồn chất chứa hoang mang, tiếng mưa rơi trong lòng ngày một dày, y tiến lên: "Có chuyện gì sao?"
Chừng một lúc hắn mới phát hiện có người ở phía sau, gương mặt vẫn tái xanh: "Ta muốn yên tĩnh một lát..." Bây giờ hắn rất mệt, rất phiền não, tâm trí đã hoàn toàn trôi đến nơi đại dương mênh mông cô tịch. Một mình làm bạn với cái bóng của mình, kể cả một cơn gió thổi qua cũng làm tim hắn đau thắt.
Thanh Hồn hơi dừng bước không tiến lại nữa, lòng y thầm hoảng hốt rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì khiến cả hơi thở của hắn ngập tràn chua xót. Y đưa ra nhiều suy đoán đan xen, vẫn không tìm ra câu trả lời chính xác
Thanh Hồn có chút hoang mang run rẩy muốn hỏi nhưng lại kịp kiềm chế, hắn muốn yên tĩnh thì y cho hắn yên tĩnh.
Y vừa nhấc bước quay đi.
"Mộ của Trạch Dương bị đào lên rồi." Giọng của hắn nặng nề, khản đặc: "Quan tài không thấy đâu nữa."
"Cái gì?"
***
Giọng điệu Thanh Hồn lạnh lùng không chút khách khí: "Ngươi cũng gan lắm dám mò đến tận đây?" Hiện giờ y đang ở vườn mai, nói chuyện với Giang Khách.
Giang Khách đáp lại giọng không lớn: "Ngươi có vẻ không được vui lắm?"
"Ngươi đến đây chỉ hỏi câu này, ta tách ra không phải để nói nhảm với ngươi!"
Y không che giấu ngữ điệu cáu gắt.
"Ta chỉ đến truyền lời... 'Y' muốn gặp ngươi một lát."
Thanh Hồn đáp: "Không gặp."
"Thanh Hồn, ngươi đâu rồi?"
"Ta ở đây này, đến ngay." Y nói xong câu này người phía sau cũng biến mất dạng.
Mộ phần ngoài một bó hoa phượng hoàng nở rực rỡ như lửa ra không còn gì khác, Thanh Hồn thấy cảnh tượng thật trống rỗng, tâm trạng phức tạp không hiểu rõ chính mình đang như thế nào.
Nơi này giống như chỉ còn một mình y.
Trong khi mọi người đang bàn nhau xem có thể thông qua bó hoa máu đầy yêu thuật này tìm manh mối, thì hắn đang đứng ngây ra ở bên gốc cây nhìn về hư không.
Đột nhiên sau lưng nóng như lửa, có người ôm lấy hắn, không nói tiếng nào mà như nắm rõ tâm tư của hắn, ánh mắt hơi lóe lên, cũng đứng yên lặng thinh cảm nhận.
Họ đang ở rất gần, cơ thể Thanh Hồn nóng rực không thể xua tan đầm nước lạnh lẽo in sâu trong hắn. Bàn tay hắn nắm lấy tay y, lạnh ngắt, hơi nghiêng đầu nhìn y, trong đôi mắt để lộ nhiều tia phức tạp...
Hải đường đang lặng lẽ nở bên gốc nhà tỏa ra mùi hương, nhìn thấy nó Trạch Dương đứng dậy che ô đi ra mang nó đặt bên cửa sổ.
Những hạt mưa rơi trên hàng dương liễu, y cứ đứng dưới mái hiên, khuất trong làn tơ mưa, thế gian như trở nên mơ hồ.
Lục Khuynh Tâm vội vã trở về, phủi nhẹ nước mưa đọng trên vai, hắn nhìn thấy bóng Trạch Dương mặc một màu xanh lam, gương mặt nghiêng nghiêng đẹp không tỳ vết, đường nét dịu dàng khiến người ta thấy quyến luyến vô bờ.
Hắn tiếng lên một bước định hỏi thăm xem đệ ấy đứng đây làm gì nhưng đột nhiên có người chen ngang.
Bóng hình mờ nhạt, hình như rất quen thuộc với hắn, tâm trạng hắn vô cùng khốn khổ, vắt óc mãi không nhận ra đó là ai. Nhìn thấy Trạch Dương sắp rời đi hắn vội vã xuyên qua bóng người mờ nhạt kia đuổi theo đệ ấy, để lại sau lưng khoảng không có gì đó đang dần vỡ nát.
...
Cơn mơ ấy lại quay về...
***
Đối với Dư Dung nơi ở của Hồng Thiếu Hoài rất tối tăm và đáng sợ, lúc nàng vừa bước vào đột nhiên nghe không trung không ngừng vang lên tiếng cười.
Nàng cố nén sự sợ hãi: "Hoài ca, nơi này còn người khác sao?"
"Ra ngoài hết rồi." Hắn phất tay, ý bảo nàng lại bên cạnh hắn. Ánh đèn từ u hỏa phát ra rất yếu, bầu không khí hôn ám đầy tiếng quạ kêu, Dư Dung thấy xương cốt mình mềm nhũn nhất một bước đi lên.
Mắt nàng rủ xuống như cánh bướm.
Lúc này Hồng Thiếu Hoài đang vuốt một thanh kiếm, nàng từ nhỏ đã học qua vài món võ nghệ phòng thân của ông chủ gánh xiếc, vừa liếc qua đã thấy nó không bình thường. Lưỡi kiếm màu đỏ tươi, sát khí sắc bén như đang cố thoát ra cắt gọt không khí.
Nàng nhìn một chút đã thấy trời đất đảo điên, Hồng Thiếu Hoài cười khẽ: "Đây là tâm ma của Tuệ Sinh." Như đáp ứng lời hắn lưỡi kiếm lóe lên màu đỏ sậm, hồng quang chảy theo thân kiếm, biến chuyển.
"Tâm ma?"
"Tuệ Sinh cũng như con người vậy, có phần thiện phần ác, thứ này đã mài dũa qua mấy kiếp vẫn không diệt được sát khí của nó." Hắn vuốt lưỡi kiếm: "Dùng sét trục hồn đánh nát nó là hữu hiệu nhất, nhưng mà trên đời này ai gọi được thứ sét trời nghe danh không thấy bóng như nó chứ."
Dư Dung nuốt nước bọt: "Cầm thứ nguy hiểm này chàng không sợ sao?"
Hắn dám cầm trên tay đương nhiên không hề sợ, nàng chẳng qua muốn tỏ ra chút yếu đuối, khiến người ta muốn bảo bọc chở che.
"Có gì đáng sợ chứ?" Hắn cười mềm mỏng: "Nàng có biết vì sao Thanh Hồn... à Thanh Hải không thể trở thành chủ của Tuệ Sinh không?"
Nàng chỉ nghe tên người này qua kể không rõ Thanh Hải là tên thật của Thanh Hồn hay là mật danh, nghe nói y lợi hại lắm, hôm nay không phải cũng bị cô hù dọa đến co chân bỏ chạy sao? Nàng che giấu sự khinh bỉ trong lòng, nói: "Vì Thanh Hải không phải ma."
Đàn ông đôi khi không muốn nữ nhân bên cạnh mình quá ngu ngốc, đặc biệt là những kẻ có hùng tâm vạn trượng, nữ nhân đẹp chỉ thiêu hoa trên gấm đôi khi còn làm rối mắt, không giúp được gì!
"Không phải." Hắn lắc đầu: "Gân cốt của y không thể hợp thể hoàn toàn với bất cứ binh khí nào, trời sinh đã đoản mệnh."
Dư Dung không hiểu: "Chẳng khác gì một người vô dụng?"
"Có một biện pháp hoán đổi xương cốt, đem căn cơ người khác cấy vào cơ thể mình. Cũng không thể nói là không thể sống tiếp... "
Ánh mắt Dư Dung trong suốt: "Có cách này nữa sao?"
"Nhưng đổi lại phải ở ba năm trong núi băng không ra ngoài đến khi cốt thể hợp nhất." Đến đây ánh mắt Hồng Thiếu Hoài ánh lên tia vui mừng vô hạn. "Đáng tiếc, ngay cả các vị tiền nhân thượng cổ sáng chế ra phương pháp này, cũng không tìm được xương cốt tương hợp cứu người mình yêu. Giữa hàng vạn sinh mệnh trên thế gian, không biết ai nên dùng hài cốt của ai mới khiến cốt thể hòa hợp thích ứng, đành không ngừng chém giết, không ngừng rút hồn đoạt phách chiếm lấy cốt thể."
Dư Dung đợi một lúc mới hoàn hồn, Hồng Thiếu Hoài đang nhìn cô ta chằm chằm khiến cô ta hơi run, hắn nói: "Nàng nói xem nếu có người nói cho Thanh Hồn biết chuyện này, y có bất chấp tất cả mà mang người đó về, dù bây giờ chỉ còn lại hài cốt không hả?"
"Hài cốt?"
"Đúng vậy....hài cốt của Nhiếp Trạch Dương."
***
Trời quang mây tạnh, cảnh vật rạng người giữa vườn mai đỏ dù chưa nở, nhưng đã rất lâu không còn cảm giác hiu quạnh hoang tàn. Cỏ hai bên mộ luôn được dọn dẹp sạch sẽ, khói lam trong ánh hoàng hôn phủ nơi nơi.
Vậy mà hôm nay trong vườn cây xuất hiện một góc áo trắng khẽ phất, hắc khí đen quanh quẩn hòa cùng khói nhang nghi ngút. Người đến thăm mộ mang theo một nụ cười cực chân thành, đầy lòng kính mến.
Nếu người khác nhìn vào sẽ thấy nụ cười này quá ư tình cảm, chắc người sống vừa thương xót, vừa thấy vui khi người mất về nơi an nghỉ không cần lo muộn phiền thế gian.
Nhưng cũng có người tinh ý nhận ra đó là nụ cười giết người không dao.
Người đó cúng bái đến nửa đêm, không biết cách gì mang đến một bó phượng hoàng nở vào mùa hè đến thăm mộ. Trong đêm tối từng cánh hoa phát ra u hỏa phảng phất tỏa hương, trên đỉnh đầu vẫn đang treo một vầng trăng lạnh lẽo. Thân cây mai không hoa nhìn như vuốt quỷ, có những bóng người gần như trong suốt tiến đến xâm nhập mộ phần.
Người áo trắng lẳng lặng bên dưới ánh trăng lạnh lẽo, vạt áo trắng tinh nhẹ nhàng lay động, phiêu nhiên xuất trần, trên gương mặt tao nhã lộ ra vài phần chua xót.
Vốn dĩ cũng không đành lòng.
Tuy nhiên chút thương hại này chỉ xảy ra trong giây lát.
Nơi này là vườn mai của Nhiếp phủ có người canh giữ, lúc này chợt thấy xa xa có động tĩnh, trong biển u hỏa cuồn cuộn có người áo trắng, sạch sẽ tinh khiết.
Là ai đến thăm mộ?
Bình thường Lục công tử hay đến thăm mộ vào đêm khuya, nhưng người chưa bao giờ mặc đồ trắng, vì người lăn lộn giang hồ bấy lâu sắc đen dễ che giấu máu tanh.
Hình như có tiếng động đào bới, người canh mộ tiến lên một bước ruột gan cũng thít lại.
"Các ngươi đang làm gì đó."
Vừa dứt lời thì người đã vù một tiếng, biến mất.
Chỉ là nơi khoảng không bắn ra vô số ám tiễn, nháy mắt phân chia không rõ thật giả. Người canh giữ khó khăn né tránh đến khi hoàn hồn mới chạy đến bên khu mộ xem...
U hỏa vẫn tản mát, quan tài không thấy đâu.
Một vườn hoa đẹp bỗng chốc trở nên trầm lặng, yên tĩnh đến đáng sợ, bên dưới trống rỗng bó hoa cúng lộ ta muôn phần tà ác, sắc hoa đỏ hơn bình thường trong vô cùng thần bí hoa lệ.
****
Trước mắt chỉ có một vệt đỏ sẫm dường như kéo dài vô tận, vệt sáng gần như ngưng đọng lại thành nước, nhỏ giọt.
Sương mù lẩn khuất trong những khu rừng chết này, không khí ngập tràn mùi vị tuyệt vọng, Thanh Hồn chầm chậm tìm đường trong khoảng không kéo dài vô định. Đếm khi suýt vấp ngã y cúi đầu nhìn thấy một cái xương trắng, xương trắng nằm lấp ló dưới một biển cánh hoa phủ lên. Sống lưng y ớn lạnh kỳ dị, trước giờ đâu phải chưa từng nhìn thấy xương trắng, y cắn răng muốn chạm thử nhưng nó đã nhanh chóng tan thành sương, hòa cùng sương mù ngưng tụ quanh đây.
Y nhìn những cánh hoa kiều diễm lạnh lùng, mặt đất như biến thành nước, sự tuyệt vọng thê lương từ sắc đỏ đó như hoa trong gương, trăng trong nước, y giẫm lên sắc hoa tiến về phía trước trong mơ hồ.
Đây là bỉ ngạn sao?
Hoa bỉ ngạn thu giữ linh hồn người khác, lối y bước là hoàng tuyền tĩnh lặng sao? Bước chân của y không hề tạo ra tiếng động nào quanh đây cả, yên tĩnh, kỳ dị
Trái tim y đột nhiên đau nhói, giống như bị ai đó bóp thật chặt đôi lúc lại thấy như tơ nhẹ khẽ khứa qua, chậm rãi siết lại. Đau đớn từ từ thấm vào, y quỳ xuống dần dần mất sức nằm trên mặt đất bồng bềnh, mắt hơi hé nhìn nền trời giả tạo qua những sắc hoa đỏ.
Một giọt máu từ cánh hoa nhỏ xuống xương mày của y.
Tự như lưỡi dao đâm vào ấn đường, Thanh Hồn hốt hoảng tỉnh dậy. Người y ướt mồ hôi nhìn ra cửa phòng đóng chưa kín, gió lạnh thổi vào từng cơn.
Lục Khuynh Tâm đã không thấy đâu.
***
Công Nghi Lăng lần thứ hai tỉnh lại, Thanh Hồn rất tốt bụng mang cho hắn một bát cháo.
Bên ngoài trời đang mưa Công Nghi Lăng nhìn hành động bỏ than vào lò của y, lo lắng: "Gần đây Diệu Huyền cũng chịu lạnh kém đi hẳn, mỗi đêm ta phải thay than liên tục nếu không người sẽ lạnh cóng, thật khiến người ta không an tâm, trước kia đâu như thế."
Y nâng mí mắt: "Ta không nghĩ hai người có thể ngủ cùng giường đấy."
Công Nghi Lăng hết sức tổn thương, nói: "Không cùng giường vẫn có thể thay than giúp mà."
Y thấy cũng có lý: "Người vẫn chưa nhớ đêm đó xảy ra chuyện gì à?"
"Ta không nhớ gì cả." Mỗi khi nhớ lại đầu hắn đều đau như búa bổ: "Ta không cần nhớ, ca ca ngươi bình an là được."
Sáng nay trời chưa sáng y đã thấy trong người cực kỳ khó chịu, linh tính sắp có chuyện xảy ra....hoặc là Diệu Huyền... "Ta thấy người này tấn công người là vì muốn cảnh cáo ca ấy. Không hiểu sao xuống núi không bao lâu mà đi đâu cũng gặp kẻ thù, tính khí thật xấu quá rồi!"
Công Nghi Lăng ủ dột: "Muốn cảnh cáo y thì tìm ta làm gì? Tìm ngươi không phải đúng hơn sao?"
Thanh Hồn liếc mắt: "Người đừng có lay xui xẻo cho ta... mà thôi nếu không nhớ thì cứ nghỉ ngơi đi. Giận xong ca ấy tự tìm người thôi."
"Sẽ không đâu, trước giờ y chưa từng tìm ta." Không có hắn bên cạnh y sẽ thấy thoải mái hơn, không có người bên cạnh lảm nhảm nhắc này nhắc kia, gây phiền phức.
Hắn sầu não như thế y cũng không biết nói gì, chợt nhớ đến giấc mơ kỳ lạ của mình, lẽ nào Diệu Huyền xảy ra bất trắc rồi?
Lục Khuynh Tâm đội mưa về, mũ choàng đen che khuất nửa gương mặt, chỉ để lộ quai hàm cắn chặt cũng đôi môi tím tái.
Bước chân hắn đi rất vững nhưng lòng dạ đều bị giẫm nát.
Nước mưa khuấy động mặt hồ yên tĩnh, người đã ăn xong Thanh Hồn trở ra nhìn thấy hắn đi phăng phăng vào viện, không hề chú ý bên này. Y không tự chủ được nhìn lâu thêm một chút về phía hắn, mỗi khi hắn có biểu hiện này đều toát ra sức hấp dẫn cuốn hút cũng khiến người ta lo lắng.
Xảy ra chuyện gì rồi?
Mọi người trong phủ không biết đã đi đâu mất, khắp nơi đều thật yên ắng. Mây đen bay cuồn cuộn che kín bầu trời, sấm rền mưa dữ chỉ chực chờ rơi xuống.
Mới đó lại sắp đến mùa đông.
Cảnh vật xung quanh càng trở nên mờ mịt.
Một bóng dáng màu đen đứng vững vàng sát thành lan can nhìn ra ngoài vườn hoa, dáng dấp vô cùng quen thuộc. Đây là bóng dáng mà y mải miết theo đuổi tìm trong mờ mịt hư vô. Đến khi nhận ra nhân duyên của họ hữu hạn, cho dù bên cạnh người thế gian có hung hãn đến đâu cũng lập tức trở nên ôn hòa, thì ta cũng đành buông tay.
Không hiểu sao trong lòng Thanh Hồn chất chứa hoang mang, tiếng mưa rơi trong lòng ngày một dày, y tiến lên: "Có chuyện gì sao?"
Chừng một lúc hắn mới phát hiện có người ở phía sau, gương mặt vẫn tái xanh: "Ta muốn yên tĩnh một lát..." Bây giờ hắn rất mệt, rất phiền não, tâm trí đã hoàn toàn trôi đến nơi đại dương mênh mông cô tịch. Một mình làm bạn với cái bóng của mình, kể cả một cơn gió thổi qua cũng làm tim hắn đau thắt.
Thanh Hồn hơi dừng bước không tiến lại nữa, lòng y thầm hoảng hốt rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì khiến cả hơi thở của hắn ngập tràn chua xót. Y đưa ra nhiều suy đoán đan xen, vẫn không tìm ra câu trả lời chính xác
Thanh Hồn có chút hoang mang run rẩy muốn hỏi nhưng lại kịp kiềm chế, hắn muốn yên tĩnh thì y cho hắn yên tĩnh.
Y vừa nhấc bước quay đi.
"Mộ của Trạch Dương bị đào lên rồi." Giọng của hắn nặng nề, khản đặc: "Quan tài không thấy đâu nữa."
"Cái gì?"
***
Giọng điệu Thanh Hồn lạnh lùng không chút khách khí: "Ngươi cũng gan lắm dám mò đến tận đây?" Hiện giờ y đang ở vườn mai, nói chuyện với Giang Khách.
Giang Khách đáp lại giọng không lớn: "Ngươi có vẻ không được vui lắm?"
"Ngươi đến đây chỉ hỏi câu này, ta tách ra không phải để nói nhảm với ngươi!"
Y không che giấu ngữ điệu cáu gắt.
"Ta chỉ đến truyền lời... 'Y' muốn gặp ngươi một lát."
Thanh Hồn đáp: "Không gặp."
"Thanh Hồn, ngươi đâu rồi?"
"Ta ở đây này, đến ngay." Y nói xong câu này người phía sau cũng biến mất dạng.
Mộ phần ngoài một bó hoa phượng hoàng nở rực rỡ như lửa ra không còn gì khác, Thanh Hồn thấy cảnh tượng thật trống rỗng, tâm trạng phức tạp không hiểu rõ chính mình đang như thế nào.
Nơi này giống như chỉ còn một mình y.
Trong khi mọi người đang bàn nhau xem có thể thông qua bó hoa máu đầy yêu thuật này tìm manh mối, thì hắn đang đứng ngây ra ở bên gốc cây nhìn về hư không.
Đột nhiên sau lưng nóng như lửa, có người ôm lấy hắn, không nói tiếng nào mà như nắm rõ tâm tư của hắn, ánh mắt hơi lóe lên, cũng đứng yên lặng thinh cảm nhận.
Họ đang ở rất gần, cơ thể Thanh Hồn nóng rực không thể xua tan đầm nước lạnh lẽo in sâu trong hắn. Bàn tay hắn nắm lấy tay y, lạnh ngắt, hơi nghiêng đầu nhìn y, trong đôi mắt để lộ nhiều tia phức tạp...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất