Ta Và Ngươi Cách Biệt Một Trời Sinh Tử
Chương 142: Lòng Băng Giá Biết Tỏ Cùng Ai (2)
Thanh Hồn lại nhớ một đêm sương tuyết...
Chưa tới nơi đã ngửi thấy mùi thơm ngát, xung quanh vườn mai đã được quét dọn cẩn thận chậm rãi bước chân Thanh Hồn chậm rãi giẫm lên tuyết.
Mắt Thanh Hồn không nhìn thấy vẫn có thể tưởng tượng ra từng đó hoa điểm tuyết trắng, thanh lệ cao ngạo trong gió lạnh. Hạt tuyết rơi trên người y đột nhiên cảm thấy hơi nóng phả bên tai, khẽ cười: "Lục công tử, người ngay không làm chuyện mờ ám."
Hương mai xuyên thấu tim phổi, Lục Khuynh Tâm bẻ một cành múa mai trong gió, hỏi: "Vậy mà ngươi cũng nhận ra, có phải nhớ ta hay không?"
Thanh Hồn bĩu môi: "Tự dát vàng lên người mình."
Hắn nhét vào tay y một túi hạt, ngửi thấy có nhiều hạt khô như điều, hạch đào, hạnh nhân, đậu phộng, hạt dẻ, hạt sen..
Ánh trăng nhợt nhợt mỏng tanh xuyên qua vườn mai, Thanh Hồn không hề hay biết, ánh mắt hắn lúc này cực kỳ hòa nhã, dịu dàng. Hầu như tất cả sự ôn luyến điều ngưng tụ lại trong mắt, nơi đó đang phản chiếu bóng hình y, đem khảm sâu tận xương tủy.
Cành hoa đỏ khẽ lung lay, y nói: "Ta rất thích ăn mấy hạt này."
Bàn tay hắn quệt qua gò má y: "Ta biết mới chuẩn bị cho ngươi."
Thanh Hồn còn mơ thấy...
Mùa đông đang thịnh, lá xanh hoa đỏ đều bị gió mưa làm cho héo tàn, cảnh vật đều chìm trong sương tuyết, hương rượu làm khắp nơi trở nên thơm ngát say lòng người. Thanh Hồn thường xuyên ngồi bên khung cửa sổ dán giấy, cảm nhận hương hoa phiêu nhiễu, biết đâu đến một ngày y chẳng thể ngửi thấy mùi hương ấy nữa.
Nơi Thanh Hồn ở là trong vườn của Công Nghi Lăng, đã rời xa hắn một tháng, nhớ nhung vô thức dâng trào dù y bao lần kìm hãm. Tuy rằng hắn không nhìn thấy, y cũng không dám để lộ, sợ bản thân sinh tính lơ là, sợ tình cảm theo đó ngày càng bộc phát tự do không theo sai khiến, sợ bị một người nào đó kể cả xa lạ phát hiện.
Tình cảm này phải giấu thật sâu.
Trong tim luôn bồi hồi đêm mưa nơi Xuyên Thục, màn đêm tĩnh lặng, cùng nhau uống trà tựa đầu trong hiểm cảnh, hay bên hồ nước nhìn ngắm những đóa sen chưa tàn. Những đêm vết thương trên người hắn đau dữ dội, hắn cười gắng gượng không muốn y đau lòng, hai người tựa đầu bên cửa sổ nhìn sao trời khi nhặt khi khoan. Ngày qua ngày luôn hợp thành một mối kề cận. Nhưng hiện tại chỉ có tuyết lạnh trước mắt, Xuyên Thục ngày đó đã xa xôi vô định, không còn hương đỗ nhược lan trong đêm mưa, không còn tự mình dối lòng: Liệu hắn có thích mình không, có thể hắn thực sự có chút yêu thích.
Nhiều đêm ở bên cạnh hắn, không biết hắn đang mơ thấy điều gì mà cực kỳ vui vẻ. Trong đêm tối mọi thứ đều không rõ ràng tựa như đang mơ, nghe hắn gọi tên ai tựa như lưu luyến, si mê, y không nghe rõ không khỏi hơi hụt hẫng. Hắn chưa từng gọi tên y tha thiết tình cảm như thế, huống gì trong mơ vô thức gọi tên.
Ngày trước Thanh Hồn thích náo nhiệt bao nhiêu thì bây giờ cần thanh tĩnh bấy nhiêu, vì cảm xúc thất thường mà vết thương nhiều lần trở nặng. Xung quanh y mọi thứ cũng trở nên tĩnh mịch, nếu không có tiếng mưa tuyết rơi trên tán lá ngô đồng thì quả thật nhàm chán không chịu nổi.
Tương tư đằng đẵng chua xót lẫn ngọt ngào, cũng như năm đó đỗ nhược tưng bừng, y lần đầu tiên cảm thấy xúc động với một người khác.
Hai người họ, đã không thể sáo cầm hòa tấu triền miên, từ cơn gió đêm trong bóng trăng lay động đến bình minh hoan ca. Thì ra hôm đó hắn từ chối tấu đàn cũng y là đã là một lời khéo léo cùng y dệt lên mộng cảnh này. Trường tương tư hàm xúc bất giác lại đau quặn xé.
Là do y tự mình đa tình.
Những nỗi niềm đó y chỉ dám giấu trong lòng, trong giấc ngủ miên man thế này.
Khói trong siêu thuốc đang bốc hơi ngùn ngụt, nắp thuốc run bần bật tỏa mùi hương đắng nghét.
Nó đã sôi rất lâu mà không ai ngó ngàng tới.
Cách đó không xa có người nằm ở cạnh mỏm đá dưới gốc cây, hình như đang đọc sách rồi ngủ quên trong khi thời tiết đang vô cùng lạnh lẽo. Trời càng chiều gió lạnh càng thổi mạnh, Thanh Hồn hơi trở người kéo nhẹ áo lông xương cốt mềm oặt nhẹ nhàng di chuyển tìm tư thế thổi mái ấm áp tiếp tục ngủ.
Siêu thuốc đã cạn dần, nếu tiếp tục e là ấm thuốc gốm thô này biến thành gốm nung cháy đỏ mất.
Thanh Hồn cứ ngủ đến khi mưa tuyết rơi lất phất, không khỏi hồ đồ chẳng phân nổi nam bắc, hơi hé mắt nhìn thấy một bóng người ngồi bên cạnh. Người này có khí thế rất uy nghiêm lãnh đạm từ trong xương cốt toát ra, thế nhưng khóe môi lại nở một nụ cười ôn hòa không hề hợp cảnh, ánh mắt cũng đặc biệt dịu dàng.
Thanh Hồn hơi sững lại, hỏi: "Là ngươi à?"
Hồng Thiếu Hoài nhấc siêu thuốc xuống, lúc đến hắn đã thêm nước vào sắc lại, không biết có còn công dụng như cũ hay không, miệng nói: "Trời lạnh thế này mà ngươi còn mang thuốc ra đây sắc."
Chén và siêu thuốc hình như mới được mua, còn rất mới, hắn rót ra chén để trước mặt y: "Giang Khách truyền lời mấy lần mà ngươi không đến, ta đành tới tìm ngươi thôi."
Miệng Thanh Hồn hơi đắng không có hứng uống thuốc, cười lạnh: "Người gọi thì ta phải đến sao? Trước giờ người không phải hành tung bất định lắm sao? Lần trước giao hoa cho ta không thành liền biến mất, hại ta phải tìm thứ khác thay thế, đêm ngày thay đổi thuốc thang."
Hắn thành thật nói: "Tuệ Sinh đang ở trong tay ngươi mà, ta chỉ muốn xem nó một lát."
"Tuệ Sinh hả?" Thanh Hồn sờ soạng quanh người một lúc, chợt nói: "Lúc nãy ta đi đốn tre làm củi, hình như để quên trong khu rừng đây rồi."
Hồng Thiếu Hoài không khỏi nhíu mày: "Ai lại để quên một thứ quan trọng như thế được?"
Thanh Hồn không trả lời, hơi cúi đầu xuống phát hiện mình đang cuộn mình trong chăn lông cáo trắng như tuyết, người y không còn thấy đau nữa thậm chí còn thấy có luồng linh lực ôn hòa chảy khắp người. Thanh Hồn không khỏi cười, vẫn là linh lực của Hồng Thiếu Hoài phù hợp với y nhất.
Hắn còn có mang theo rất nhiều sách, theo y biết hắn không phải người ham mê thi thư gì, thế mà nơi này không khác gì một dành cho thư sinh nho nhã đọc sách ngâm thơ. Thanh Hồn ngồi dậy tìm sách để đọc...
"Nhiều lúc ta nhớ ngươi của ngày xưa."
Thanh Hồn hơi giật mình, vì vừa cầm sách lên y đã quên mất hắn đang ở cạnh, gần đây y cứ quên trước quên sau hồn phách trên mây, y nhẹ nhàng thở ra sau đó lại cười cười: "Khấu Hòa cũng từng nói như thế, nhưng mà các ngươi đều biết ta không phải Thanh Hồn thật sự, ta của ngày xưa là thế nào đây? Là một kẻ bị ngươi hạ độc phải lay lắt kéo hơi tàn, có gì khiến ngươi hoài niệm chứ?"
Hồng Thiếu Hoài thôi cười: "Ngươi nói đúng, người gì đâu mà chả nghe lời gì cả, năm đó... "
"Năm đó thì sao? Ngươi tương tư ca ca ta hả?"
Hơi khựng lại Hồng Thiếu Hoài thở hắt: "Thôi đi, ngươi cứ làm ta mất hứng."
Thanh Hồn hơi bối rối gãi đầu: "Thật ra ta... "
Lời y vừa cất đã ngưng bặt, máu chảy xuống khe đá thấm đẫm tuyết, hồn kiếm Tuệ Sinh đỏ sậm thuận theo bản năng hút chất dinh dưỡng đang không ngừng xoay chuyển.
Thanh Hồn thật muốn chửi đổng, là ai làm ai mất hứng đây!
***
Lục Khuynh Tâm nhận được tin báo quan trọng.
Đã tìm thấy lối đi lên cổ mộ Thư Hoán.
Đó là cổ mộ nằm trên một đỉnh núi cao đơn độc giữa hai thung lũng, lối đi cực kỳ hiểm trở. Người trong cổ mộ đều có con đường bí mật đi lại riêng để đi lại, đã từng có người lên được đỉnh núi nhưng không tìm được một viên sỏi bất thường, nói gì là lối vào cổ mộ. Sau đó thì động phải cơ quan, trở về cũng chỉ còn nửa cái mạng, không đến ba ngày liền phát điên.
Thiên hạ có câu: Hoành tảo thiên hạ dễ, Tiễn Phong Trần khó chặn, Nam Bắc Trường Giang lối đi dễ, Đỉnh Vân Lam một bước khó qua.
Tiễn Phong Trần là chiêu thức thành danh của Thánh Hoàng, Đỉnh Vân Lam là nơi hắn ở.
Nhận được tin này hơi lạnh chạy từ gan bàn chân lên khiến hắn choáng váng, thi thể của nhị ca bị ả đàn bà điên kia cướp đi, họ quyết tâm phải tìm về, mười đỉnh Vân Lam cũng phải đến.
Giao chuyện Liêu Thu Hà cho người trong tiêu cục, lúc họ đến nơi núi đã là chính ngọ bầu trời như sát gần ánh nắng yếu ớt của mùa đông không đủ làm tan tuyết dày dưới chân.
"Sương mù ở đỉnh Vân Lam có độc, mọi người cẩn thận." Chu Nhuận Thành chia thuốc cho mọi người, mắt nhìn thấy nơi thung lũng sâu không thấy đáy nhìn xuống chỉ thấy mênh mông như mặt biển đen ngòm. Ngọn núi nằm giữa thung lũng muốn qua được bên kia núi không hề dễ dàng, không biết là ai đã nghĩ ra việc xây mộ trên này?
"Chắc chắn là cửa vào ở đây?"
Ngọn núi mọc từ dưới thung lũng lên, nửa chìm trong khói đen vần vũ, nửa chìm trong mây trời toát ra uy nghiêm khó tả.
Thành Kính đưa tay ước chừng kích thước, giải thích: "Đến khi hoàng hôn xuống mặt trời đi ngang núi đối diện với cửa động bên kia, một cây cầu từ tơ thiên tằm sẽ xuất hiện. Thời điểm mặt trời lặn cũng là lúc ma khí dưới đáy vực dâng lên cao nuốt chửng sự sống, rất ít người chọn thời điểm này tiếp cận. Dù có cũng ít người dám đi qua cây cầu mỏng manh bất cứ lúc nào cũng có thể sập kia, nghe nói mỗi lần chỉ có thể đi một người, đến khi mặt trời lệch khỏi cửa động sẽ đóng lại."
Lục Khuynh Tâm siết chặt vũ khí, cười nhạt: "Phải đợi mặt trời lặn mới có thể qua đó? Vậy đàn bà điên kia có chuyện gấp thì sao?"
"Cái này đệ không rõ."
Vì sợ bị tập kích khi đi qua bên kia cầu họ đã chuẩn bị sẵn, mượn Thanh Ti Tầm Mệnh sử dụng. Thanh Ti Tầm Mệnh là một chiêu thức nhưng vì Sắc Nguyệt quá lười biếng không chịu luyện, Yến Tử Du phải bỏ thời gian mài mò tạo ra loại ám khí này lúc cần thiết có thể để Sắc Nguyệt quăng ra trói đối thủ.
Họ tìm một chỗ nghỉ ngơi chờ thời gian trôi, mỗi khắc trôi qua linh lực lại bị ma khí bên dưới ngoi lên áp chế đè nặng đi một chút. Ma khí bên dưới như bóng đêm đang vùng lên nuốt chửng lấy bầu không khí xung quanh, nghiền nát nhai nghiến.
"Tĩnh lặng quá, cả một tiếng chim cũng không có." Lời này ngập tràn vẻ đề phòng sợ là đã lọt vào trận pháp thì thật quá xui xẻo.
Chu Nhuận Thành đáp: "Sương độc thế này cả thú dữ còn khó sống nói gì chim chóc."
Cảnh Minh Sầu đang ngồi trước gương đồng soi gương, tô son, kẻ lại mày, nàng hơi nhếch môi cười thê lương. Bạch Diệp chết rồi người đó nhất định thương tâm, sẽ hận nàng cướp thi thể, như vậy cũng tốt.
"Phu nhân, có thư đến."
Người có thể gửi thư lên trên đây không nhiều, nàng cầm lấy lá thư dù không đề tên nhưng liếc qua vẫn biết là ai.
Hồng Thiếu Hoài.
Trong khoảnh khắc yên tĩnh chết chóc, nàng nhẹ nhàng mở ra: "Muốn đưa Thanh Hồn trở về thì đưa thi thể Bạch Diệp đến đây... " Nàng khẽ cười nhạt đem thư ra trước lửa: "Nhảm nhí!"
Nàng ta khẽ mỉm cười, người nào nhìn thấy nụ cười này e cũng sẽ quỳ rạp dưới chân nàng mất, nhẹ nhàng thu tay lại, nói: "Nhắn cho Trung Nghĩa Đường, muốn lấy thi thể Bạch Diệp thì đưa Thanh Hồn đến đây."
Thiên Tư khó hiểu gật đầu, rõ ràng thi thể đó đã bị...
Nửa canh giờ nàng ta quay lại: "Họ đang ở dưới chân núi, có cần... "
"Thế à, vậy để ta đi đón tiếp họ."
Chưa tới nơi đã ngửi thấy mùi thơm ngát, xung quanh vườn mai đã được quét dọn cẩn thận chậm rãi bước chân Thanh Hồn chậm rãi giẫm lên tuyết.
Mắt Thanh Hồn không nhìn thấy vẫn có thể tưởng tượng ra từng đó hoa điểm tuyết trắng, thanh lệ cao ngạo trong gió lạnh. Hạt tuyết rơi trên người y đột nhiên cảm thấy hơi nóng phả bên tai, khẽ cười: "Lục công tử, người ngay không làm chuyện mờ ám."
Hương mai xuyên thấu tim phổi, Lục Khuynh Tâm bẻ một cành múa mai trong gió, hỏi: "Vậy mà ngươi cũng nhận ra, có phải nhớ ta hay không?"
Thanh Hồn bĩu môi: "Tự dát vàng lên người mình."
Hắn nhét vào tay y một túi hạt, ngửi thấy có nhiều hạt khô như điều, hạch đào, hạnh nhân, đậu phộng, hạt dẻ, hạt sen..
Ánh trăng nhợt nhợt mỏng tanh xuyên qua vườn mai, Thanh Hồn không hề hay biết, ánh mắt hắn lúc này cực kỳ hòa nhã, dịu dàng. Hầu như tất cả sự ôn luyến điều ngưng tụ lại trong mắt, nơi đó đang phản chiếu bóng hình y, đem khảm sâu tận xương tủy.
Cành hoa đỏ khẽ lung lay, y nói: "Ta rất thích ăn mấy hạt này."
Bàn tay hắn quệt qua gò má y: "Ta biết mới chuẩn bị cho ngươi."
Thanh Hồn còn mơ thấy...
Mùa đông đang thịnh, lá xanh hoa đỏ đều bị gió mưa làm cho héo tàn, cảnh vật đều chìm trong sương tuyết, hương rượu làm khắp nơi trở nên thơm ngát say lòng người. Thanh Hồn thường xuyên ngồi bên khung cửa sổ dán giấy, cảm nhận hương hoa phiêu nhiễu, biết đâu đến một ngày y chẳng thể ngửi thấy mùi hương ấy nữa.
Nơi Thanh Hồn ở là trong vườn của Công Nghi Lăng, đã rời xa hắn một tháng, nhớ nhung vô thức dâng trào dù y bao lần kìm hãm. Tuy rằng hắn không nhìn thấy, y cũng không dám để lộ, sợ bản thân sinh tính lơ là, sợ tình cảm theo đó ngày càng bộc phát tự do không theo sai khiến, sợ bị một người nào đó kể cả xa lạ phát hiện.
Tình cảm này phải giấu thật sâu.
Trong tim luôn bồi hồi đêm mưa nơi Xuyên Thục, màn đêm tĩnh lặng, cùng nhau uống trà tựa đầu trong hiểm cảnh, hay bên hồ nước nhìn ngắm những đóa sen chưa tàn. Những đêm vết thương trên người hắn đau dữ dội, hắn cười gắng gượng không muốn y đau lòng, hai người tựa đầu bên cửa sổ nhìn sao trời khi nhặt khi khoan. Ngày qua ngày luôn hợp thành một mối kề cận. Nhưng hiện tại chỉ có tuyết lạnh trước mắt, Xuyên Thục ngày đó đã xa xôi vô định, không còn hương đỗ nhược lan trong đêm mưa, không còn tự mình dối lòng: Liệu hắn có thích mình không, có thể hắn thực sự có chút yêu thích.
Nhiều đêm ở bên cạnh hắn, không biết hắn đang mơ thấy điều gì mà cực kỳ vui vẻ. Trong đêm tối mọi thứ đều không rõ ràng tựa như đang mơ, nghe hắn gọi tên ai tựa như lưu luyến, si mê, y không nghe rõ không khỏi hơi hụt hẫng. Hắn chưa từng gọi tên y tha thiết tình cảm như thế, huống gì trong mơ vô thức gọi tên.
Ngày trước Thanh Hồn thích náo nhiệt bao nhiêu thì bây giờ cần thanh tĩnh bấy nhiêu, vì cảm xúc thất thường mà vết thương nhiều lần trở nặng. Xung quanh y mọi thứ cũng trở nên tĩnh mịch, nếu không có tiếng mưa tuyết rơi trên tán lá ngô đồng thì quả thật nhàm chán không chịu nổi.
Tương tư đằng đẵng chua xót lẫn ngọt ngào, cũng như năm đó đỗ nhược tưng bừng, y lần đầu tiên cảm thấy xúc động với một người khác.
Hai người họ, đã không thể sáo cầm hòa tấu triền miên, từ cơn gió đêm trong bóng trăng lay động đến bình minh hoan ca. Thì ra hôm đó hắn từ chối tấu đàn cũng y là đã là một lời khéo léo cùng y dệt lên mộng cảnh này. Trường tương tư hàm xúc bất giác lại đau quặn xé.
Là do y tự mình đa tình.
Những nỗi niềm đó y chỉ dám giấu trong lòng, trong giấc ngủ miên man thế này.
Khói trong siêu thuốc đang bốc hơi ngùn ngụt, nắp thuốc run bần bật tỏa mùi hương đắng nghét.
Nó đã sôi rất lâu mà không ai ngó ngàng tới.
Cách đó không xa có người nằm ở cạnh mỏm đá dưới gốc cây, hình như đang đọc sách rồi ngủ quên trong khi thời tiết đang vô cùng lạnh lẽo. Trời càng chiều gió lạnh càng thổi mạnh, Thanh Hồn hơi trở người kéo nhẹ áo lông xương cốt mềm oặt nhẹ nhàng di chuyển tìm tư thế thổi mái ấm áp tiếp tục ngủ.
Siêu thuốc đã cạn dần, nếu tiếp tục e là ấm thuốc gốm thô này biến thành gốm nung cháy đỏ mất.
Thanh Hồn cứ ngủ đến khi mưa tuyết rơi lất phất, không khỏi hồ đồ chẳng phân nổi nam bắc, hơi hé mắt nhìn thấy một bóng người ngồi bên cạnh. Người này có khí thế rất uy nghiêm lãnh đạm từ trong xương cốt toát ra, thế nhưng khóe môi lại nở một nụ cười ôn hòa không hề hợp cảnh, ánh mắt cũng đặc biệt dịu dàng.
Thanh Hồn hơi sững lại, hỏi: "Là ngươi à?"
Hồng Thiếu Hoài nhấc siêu thuốc xuống, lúc đến hắn đã thêm nước vào sắc lại, không biết có còn công dụng như cũ hay không, miệng nói: "Trời lạnh thế này mà ngươi còn mang thuốc ra đây sắc."
Chén và siêu thuốc hình như mới được mua, còn rất mới, hắn rót ra chén để trước mặt y: "Giang Khách truyền lời mấy lần mà ngươi không đến, ta đành tới tìm ngươi thôi."
Miệng Thanh Hồn hơi đắng không có hứng uống thuốc, cười lạnh: "Người gọi thì ta phải đến sao? Trước giờ người không phải hành tung bất định lắm sao? Lần trước giao hoa cho ta không thành liền biến mất, hại ta phải tìm thứ khác thay thế, đêm ngày thay đổi thuốc thang."
Hắn thành thật nói: "Tuệ Sinh đang ở trong tay ngươi mà, ta chỉ muốn xem nó một lát."
"Tuệ Sinh hả?" Thanh Hồn sờ soạng quanh người một lúc, chợt nói: "Lúc nãy ta đi đốn tre làm củi, hình như để quên trong khu rừng đây rồi."
Hồng Thiếu Hoài không khỏi nhíu mày: "Ai lại để quên một thứ quan trọng như thế được?"
Thanh Hồn không trả lời, hơi cúi đầu xuống phát hiện mình đang cuộn mình trong chăn lông cáo trắng như tuyết, người y không còn thấy đau nữa thậm chí còn thấy có luồng linh lực ôn hòa chảy khắp người. Thanh Hồn không khỏi cười, vẫn là linh lực của Hồng Thiếu Hoài phù hợp với y nhất.
Hắn còn có mang theo rất nhiều sách, theo y biết hắn không phải người ham mê thi thư gì, thế mà nơi này không khác gì một dành cho thư sinh nho nhã đọc sách ngâm thơ. Thanh Hồn ngồi dậy tìm sách để đọc...
"Nhiều lúc ta nhớ ngươi của ngày xưa."
Thanh Hồn hơi giật mình, vì vừa cầm sách lên y đã quên mất hắn đang ở cạnh, gần đây y cứ quên trước quên sau hồn phách trên mây, y nhẹ nhàng thở ra sau đó lại cười cười: "Khấu Hòa cũng từng nói như thế, nhưng mà các ngươi đều biết ta không phải Thanh Hồn thật sự, ta của ngày xưa là thế nào đây? Là một kẻ bị ngươi hạ độc phải lay lắt kéo hơi tàn, có gì khiến ngươi hoài niệm chứ?"
Hồng Thiếu Hoài thôi cười: "Ngươi nói đúng, người gì đâu mà chả nghe lời gì cả, năm đó... "
"Năm đó thì sao? Ngươi tương tư ca ca ta hả?"
Hơi khựng lại Hồng Thiếu Hoài thở hắt: "Thôi đi, ngươi cứ làm ta mất hứng."
Thanh Hồn hơi bối rối gãi đầu: "Thật ra ta... "
Lời y vừa cất đã ngưng bặt, máu chảy xuống khe đá thấm đẫm tuyết, hồn kiếm Tuệ Sinh đỏ sậm thuận theo bản năng hút chất dinh dưỡng đang không ngừng xoay chuyển.
Thanh Hồn thật muốn chửi đổng, là ai làm ai mất hứng đây!
***
Lục Khuynh Tâm nhận được tin báo quan trọng.
Đã tìm thấy lối đi lên cổ mộ Thư Hoán.
Đó là cổ mộ nằm trên một đỉnh núi cao đơn độc giữa hai thung lũng, lối đi cực kỳ hiểm trở. Người trong cổ mộ đều có con đường bí mật đi lại riêng để đi lại, đã từng có người lên được đỉnh núi nhưng không tìm được một viên sỏi bất thường, nói gì là lối vào cổ mộ. Sau đó thì động phải cơ quan, trở về cũng chỉ còn nửa cái mạng, không đến ba ngày liền phát điên.
Thiên hạ có câu: Hoành tảo thiên hạ dễ, Tiễn Phong Trần khó chặn, Nam Bắc Trường Giang lối đi dễ, Đỉnh Vân Lam một bước khó qua.
Tiễn Phong Trần là chiêu thức thành danh của Thánh Hoàng, Đỉnh Vân Lam là nơi hắn ở.
Nhận được tin này hơi lạnh chạy từ gan bàn chân lên khiến hắn choáng váng, thi thể của nhị ca bị ả đàn bà điên kia cướp đi, họ quyết tâm phải tìm về, mười đỉnh Vân Lam cũng phải đến.
Giao chuyện Liêu Thu Hà cho người trong tiêu cục, lúc họ đến nơi núi đã là chính ngọ bầu trời như sát gần ánh nắng yếu ớt của mùa đông không đủ làm tan tuyết dày dưới chân.
"Sương mù ở đỉnh Vân Lam có độc, mọi người cẩn thận." Chu Nhuận Thành chia thuốc cho mọi người, mắt nhìn thấy nơi thung lũng sâu không thấy đáy nhìn xuống chỉ thấy mênh mông như mặt biển đen ngòm. Ngọn núi nằm giữa thung lũng muốn qua được bên kia núi không hề dễ dàng, không biết là ai đã nghĩ ra việc xây mộ trên này?
"Chắc chắn là cửa vào ở đây?"
Ngọn núi mọc từ dưới thung lũng lên, nửa chìm trong khói đen vần vũ, nửa chìm trong mây trời toát ra uy nghiêm khó tả.
Thành Kính đưa tay ước chừng kích thước, giải thích: "Đến khi hoàng hôn xuống mặt trời đi ngang núi đối diện với cửa động bên kia, một cây cầu từ tơ thiên tằm sẽ xuất hiện. Thời điểm mặt trời lặn cũng là lúc ma khí dưới đáy vực dâng lên cao nuốt chửng sự sống, rất ít người chọn thời điểm này tiếp cận. Dù có cũng ít người dám đi qua cây cầu mỏng manh bất cứ lúc nào cũng có thể sập kia, nghe nói mỗi lần chỉ có thể đi một người, đến khi mặt trời lệch khỏi cửa động sẽ đóng lại."
Lục Khuynh Tâm siết chặt vũ khí, cười nhạt: "Phải đợi mặt trời lặn mới có thể qua đó? Vậy đàn bà điên kia có chuyện gấp thì sao?"
"Cái này đệ không rõ."
Vì sợ bị tập kích khi đi qua bên kia cầu họ đã chuẩn bị sẵn, mượn Thanh Ti Tầm Mệnh sử dụng. Thanh Ti Tầm Mệnh là một chiêu thức nhưng vì Sắc Nguyệt quá lười biếng không chịu luyện, Yến Tử Du phải bỏ thời gian mài mò tạo ra loại ám khí này lúc cần thiết có thể để Sắc Nguyệt quăng ra trói đối thủ.
Họ tìm một chỗ nghỉ ngơi chờ thời gian trôi, mỗi khắc trôi qua linh lực lại bị ma khí bên dưới ngoi lên áp chế đè nặng đi một chút. Ma khí bên dưới như bóng đêm đang vùng lên nuốt chửng lấy bầu không khí xung quanh, nghiền nát nhai nghiến.
"Tĩnh lặng quá, cả một tiếng chim cũng không có." Lời này ngập tràn vẻ đề phòng sợ là đã lọt vào trận pháp thì thật quá xui xẻo.
Chu Nhuận Thành đáp: "Sương độc thế này cả thú dữ còn khó sống nói gì chim chóc."
Cảnh Minh Sầu đang ngồi trước gương đồng soi gương, tô son, kẻ lại mày, nàng hơi nhếch môi cười thê lương. Bạch Diệp chết rồi người đó nhất định thương tâm, sẽ hận nàng cướp thi thể, như vậy cũng tốt.
"Phu nhân, có thư đến."
Người có thể gửi thư lên trên đây không nhiều, nàng cầm lấy lá thư dù không đề tên nhưng liếc qua vẫn biết là ai.
Hồng Thiếu Hoài.
Trong khoảnh khắc yên tĩnh chết chóc, nàng nhẹ nhàng mở ra: "Muốn đưa Thanh Hồn trở về thì đưa thi thể Bạch Diệp đến đây... " Nàng khẽ cười nhạt đem thư ra trước lửa: "Nhảm nhí!"
Nàng ta khẽ mỉm cười, người nào nhìn thấy nụ cười này e cũng sẽ quỳ rạp dưới chân nàng mất, nhẹ nhàng thu tay lại, nói: "Nhắn cho Trung Nghĩa Đường, muốn lấy thi thể Bạch Diệp thì đưa Thanh Hồn đến đây."
Thiên Tư khó hiểu gật đầu, rõ ràng thi thể đó đã bị...
Nửa canh giờ nàng ta quay lại: "Họ đang ở dưới chân núi, có cần... "
"Thế à, vậy để ta đi đón tiếp họ."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất