Ta Và Ngươi Cách Biệt Một Trời Sinh Tử
Chương 144: Lòng Băng Giá Biết Tỏ Cùng Ai (4)
Lục Khuynh Tân tìm được một hang động khô ráo đặt Thanh Hồn ngồi xuống, thương thế trên người hắn rất sâu dù chỉ là cử động nhỏ cũng đau đến rên rỉ, khóe mắt hướng về Thanh Hồn. Trong lòng hắn đang cực kỳ phức tạp, không phải hắn đối với Thanh Hồn tuyệt vọng, rất hận y sao? Tại sao khi Thanh Hồn gặp nguy hiểm hắn lại thập phần khẩn trương.
Là vì phải dùng Thanh Hồn đổi lấy Bạch Diệp sao?
Tìm được lý do như vậy hắn thấy lòng nhẹ nhõm thoải mái ít nhiều. Đúng vậy, chẳng qua là vì nhị ca mà thôi, hắn sẽ không vì y mà đau lòng nữa.
Ngoài trời mưa tuyết đang điên cuồng kêu gọi sấm sét, ánh sáng soi rọi lên người hắn lúc sáng lúc tối, lóe lên đau thương không diễn tả thành lời.
Vết thương của Thanh Hồn rất nặng, là dấu vết của Tuệ Sinh.
Sau khi thắp lên ngọn lửa, hắn có thể thấy rõ miệng vết thương của Thanh Hồn sâu tới đâu, da thịt nhăn nhúm, bị thương nặng nhưng thuốc thang đắp trên người là đồ tốt, xem ra Hồng Thiếu Hoài cũng không đến nỗi bạc đãi y. Hắn cố gắng khống chế bản thân không hồi tưởng những ngày tháng trước kia của họ, sợ bản thân lại mềm yếu nháy mắt lấp đầy trái tim bằng những ngọt ngào, quên mất đắng cay đang hiện hữu.
"Tại sao vào lúc ta muốn chôn giấu tình cảm này thật sâu ngươi lại xuất hiện chứ? Ta không muốn giãy giụa giữa tình cảm của chúng ta với những hận thù, là ngươi đã dạy cho ta không nên quá tin tưởng người khác."
... .
"Cho dù ngươi lợi dụng ta, đến với ta có một đích riêng nhưng ta vẫn nghĩ qua nhiều lần nguy nan cùng nhau, ít nhiều gì ngươi cũng có tình cảm với ta. Vậy mà, ngươi lại..."
Mưa đêm thật sự quá lạnh, đốm lửa bị gió thổi đong đưa chập chờn. Những vết thương ở nơi đáy lòng đè nén khiến hắn không thở nổi, nói nhiều cũng vô ích giữa y và hắn không ai có dính líu liên quan đến tình cảm nữa.
Lục Khuynh Tâm chuyên xử xử lý vết thương trên người Thanh Hồn, bỏ lớp băng cũ đầy máu bầm, xé y phục băng vết thương lại. Nơi đây tìm mãi chỉ có một chút lá thuốc giúp cầm máu, không có tác dụng chữa thương.
Đột nhiên Lục Khuynh Tâm nhìn thấy gì đó rơi trong túi áo trong, bề mặt mát lạnh nhẵn mịn, y vẫn còn giữ nó sao?
Có lẽ do quá chăm chú làm một việc, đến khi đột ngột ngồi thẳng lại đầu óc có chút choáng váng, hình như có bông tuyết bay vào trong hang động, hắn nhìn thấy những hạt tuyết đang xoay vòng trên không trung. Hắn còn nhìn thấy đang khoác áo lông dày đưa tay đón tuyết, giọng điệu hờn trách: "Trước kia ta không hề sợ lạnh, rất thích chơi tuyết."
Hắn buột miệng: "Lục đệ ta cũng vậy..."
Khi đó họ vẫn còn chưa thân thiết như bây giờ, y cũng chẳng để ý trách cứ, vẫn cười vui vẻ cười với những bông tuyết ngoài kia. Sao một người hồn nhiên vui vẻ, dễ thỏa mãn như thế lại có ngày nảy sinh lòng dạ tàn nhẫn lang sói?
Trong phút chốc ngẩn ngơ đó, hắn còn nhớ nên hành lang dài ngợp bóng hoa, hắn ngồi ở dưới ánh trăng mờ ảo nhắc lại chuyện của Mỹ Tiếu. Hắn vẫn luôn tự trách ngày xưa ra sức tác hợp để số phận muội ấy phải lâm vào khổ lụy, rất ít khi hắn mở lòng nhắc đến chuyện này.
Thanh Hồn đã ở cạnh an ủi hắn, không quá nhiều lời nói trống rỗng, hắn vẫn có thể nỗi thương tâm mơ hồ trong y, tựa như một lời than thở vô hình. Chỉ có thế trong nháy mắt lòng hắn trở nên mờ mịt hoang vu, không rõ mình đang muốn gì từ y nữa, vì muốn tìm ra kẻ đứng sau mà lợi dụng lòng tin của Thanh Hồn sao?
Hắn có khác gì Hồng Thiếu Hoài đâu?
Hắn còn nhớ bóng dáng Thanh Hồn cô độc, giữa trời đất mênh mang nở nụ cười buồn bã hay là trong một đêm tối nào đó, hắn nói: Ta không muốn ngươi chết đi.
Cả lời từ chối đầy chua chát, ẩn trong sự dứt khoát ấy là đau thương, ứ nghẹn của Thanh Hồn, có lẽ y đã nhận ra giữa họ không thể có kết quả. Nhiều lúc hắn tự hỏi có phải y từng có lòng với hắn, nhưng chợt nhận ra hắn luôn lợi dụng y nên mới hận hắn như thế không?
Giống như vết thương cũ nào đó mà hắn cố quên đi lần nữa rách toạc ra, huyết nhục mơ hồ khiến hắn đau đến tê liệt, bất giác cười gằn: Dù có hận cũng không nên mang mạng người khác ra chơi đùa, tại sao không đổ hết lên đầu hắn? Đến giờ phút này hắn còn tự mình dối lòng sao?
Lục Khuynh Tâm đứng dậy chạy ra ngoài vốc nước cho bản thân tỉnh táo, dòng nước mùa đông lạnh thấu xương. Khi họ rơi xuống đã làm vỡ lớp băng mỏng bên trên, những mảng băng vụn đang trôi dạt không thể hàn gắn được, vỡ nát. Có lẽ khi tuyết rơi dày hơn nó sẽ liền mạch như cũ nhưng chung quy không thoát khỏi số phận tan chảy trước ánh mặt trời.
Tình cảm của họ cũng như vậy, bao lần hiểu lầm xa cách, họ lại trở về bên nhau tha thiết hơn trước, chỉ tiếc...
Hắn cười với mình dưới nước: "Có những chuyện dù muốn quên cũng không thể quên được, chúng ta ở bên nhau lòng lại không những lo lắng bất an, giống như bầu trời kéo mây đen tăm tối, trời không hề mưa nhưng lòng luôn lắng nó sẽ mưa bất cứ lúc nào, cầm ô trên tay mà chẳng dám ra ngoài."
Phập phồng lo sợ, còn gì là hạnh phúc nữa, thì ra hắn cứ gắng gượng vất vả bấy lâu nay.
Lúc Lục Khuynh Tâm quay về y đã tỉnh, đang nằm nghe tuyết tan bên ngọn lửa, nhìn thấy hắn hơi ngạc nhiên.
"Ngươi có vẻ bất ngờ khi nhìn thấy ta nhỉ?"
Thanh Hồn lặng thinh không nói gì.
Lúc mới tỉnh lại y đã đoán được vài phần chỉ là không dám tin, lúc này chút ấm áp mềm mại len lỏi dâng lên, hòa cùng chút mâu thuẫn bất an.
Lục Khuynh Tâm vẫn còn quan tâm đến y.
Lục Khuynh Tâm uể oải ngồi dựa hang động: "Cảnh Minh Sầu muốn ta dùng ngươi đổi lấy thi thể nhị ca, thật không ngờ ngươi với ả đàn bà điên đó lại quan trọng như thế."
Thanh Hồn ngây ra, chợt hiểu, hơi cười gượng: "Đương nhiên."
"Trong cơn mơ ta luôn nhìn thấy dòng máu tươi rợn người chảy khắp nơi, một mảng hỗn độn hư hư thực thực. Vô số lần thức giấc nửa đêm, nỗi hận thù găm sâu trong tim ta luôn hối thúc như con thú sổ lồng, lần này ta giao ngươi cho cô ta... sau này gặp lại, ta sẽ không tha cho ngươi."
Nếu như không có khoảng thời gian hắn ở bên cạnh có lẽ Thanh Hồn đã mãi chìm trong khoảng ký ức đau khổ thê lương, cứ ngỡ đã xé rách mây mù tìm được tia ánh sáng rực rỡ sưởi ấm. Thanh Hồn không khỏi cười nhạo chính mình, cuối cùng vẫn không thoát cảnh chết dần chết mòn trong cô đơn.
"Người có vẻ tự tin bắt được ta? Xem ta là món hàng muốn giao cho ai thì giao sao?"
Hắn khinh thường: "Ngươi chỉ còn nửa cái mạng."
Sắc mặt Thanh Hồn hơi cứng lại, thoáng nhói đau.
Kỳ thật Thanh Hồn càng ngày càng thấy mình vô dụng yếu ớt, như thân tầm gửi hút lấy sự sống khác nuôi mình, còn ngu xuẩn đến nỗi trong một khoảng không mờ mịt đen tối, mơ mộng về tương lai.
Lục Khuynh Tâm không hề ngoảnh mặt nhìn y đến một lần, nhẹ giọng nói: "Ta có vài chuyện muốn hỏi ngươi."
Lòng Thanh Hồn trào lên tia phức tạp, dường như biết rõ hắn muốn hỏi gì nhưng vẫn đáp: "Hỏi đi."
Giọng điệu hắn xa xôi thăm thẳm: "Hài cốt của Trạch Dương..."
"Ta không thèm!"
Có lẽ từ sâu trong lòng Lục Khuynh Tâm vẫn hoàn toàn tin đây là sự thật, âm thầm thở phào: "Ngươi từng nói dưới gầm trời này không ai hiểu Khấu Hòa bằng ngươi, giờ ta đã hiểu được phần nào. Ta không tin ngươi lại cam tâm đầu hàng số mệnh của mình, ngươi hiểu rõ Liễu Vân Thoa cũng hiểu rõ Khấu Hòa từng đường đi nước bước."
Thanh Hồn hơi nhíu mày nhưng không lên tiếng.
Hắn thở ra nhẹ nhẹ, chua xót hiện ra rõ ràng: "Quan Kiến Vỹ nói ngươi sống đến bây giờ đúng là kỳ tích, nói ngươi là một đại phu không bình thường sao có thể nhận lầm xuất xứ của độc dược. Lúc đó ta nghĩ ngươi không am hiểu y thuật hoặc là mất trí nhớ nhưng mà nếu thật như thế thì quá mâu thuẫn. Sao ngươi có thể sống lay lắt qua khoảng thời gian dài như thế được? Nhị ca đã tìm hiểu được ngươi sử dụng thuốc cầm cự, ta tự hỏi đó là loại thuốc nào?"
Thanh Hồn hơi nhìn hắn, mỉm cười nhẹ nhưng vẫn không nói.
"Khấu Hòa đã được lọc máu vẫn phải dùng thuốc, Hoành Lân sống dở chết dở níu kéo hơi tàn bằng máu tươi của người khác. Ngươi đó giờ rất cẩn thận thông minh, nếu thật không biết rõ đơn thuốc đó là gì sao lại đưa người khác sắc uống, dù ngươi đã biết rõ lòng dạ Liễu Vân Thoa từ trước, lẽ nào nàng ta không đề phòng ngươi? Khi đó ngươi nói với ta chỉ đoán thôi, không chắc chắn, theo những gì ta biết về ngươi, không có chuyện ngươi suy đoán viển vông." Lục Khuynh Tâm thở dài, từ câu từng chữ đều khắc sâu đau thương: "Điều này chứng tỏ ngươi biết rất rõ y thuật, lần đó ngươi dùng nấm độc giải độc cho ta, đáng lí ta nên hiểu rõ mới đúng."
"Ta biết y thuật thì liên quan gì đến hài cốt của Nhiếp Trạch Dương." Thanh Hồn cười nhã nhặn: "Người không phải tin vào những lời đồn bên ngoài đó chứ? Nếu ta muốn không đợi đến tận lúc này mới đào lên."
"Ta tin." Nói rồi lại xót xa nơi thêm: "Ngươi có biết vì sao nơi đó lại có kết giới canh giữ không? Bởi vì nó từng bị người khác đụng chạm đến."
Thanh Hồn hơi rũ mắt: "Thật là, người đã chôn dưới mấy tấc đất cũng không buông tha... " Thanh Hồn đột nhiên mỉm cười: "Rất giống tính cách của ta."
Hắn hơi ngây ra, lại nói: " Ta nghĩ đi nghĩ lại có lẽ ngươi nói đúng, chuyện Trạch Dương không liên quan đến ngươi, nhưng..."
"Nhưng Mê Nhược thì chưa chắc đúng không? Ngươi cảm thấy sao ta lại không biết bông hoa đó dùng để làm gì? Còn có thân phận hai người họ Nhạc kia rất kỳ quái. Nhất định là có âm mưu gì đó phía sau."
"Một người trong đó là Công Nghi Lăng."
Thanh Hồn âm thầm cười trong lòng: "À, đoán ra rồi hả?"
"Hắn có che giấu chiêu thức của mình đâu, chỉ là hắn có thể buông bỏ ngươi quan tâm người khác thật làm ta ngạc nhiên. Ánh mắt hắn với Diệu Huyền vẫn như lần đó gặp mặt bên bãi tha ma." Lục Khuynh Tâm cảm thấy người kia là một kẻ nặng tình, lại nói: "Diệu Huyền là người thay mắt cho ngươi lần trước, lẽ nào là nảy sinh tình cảm từ hôm đó."
"Đó là chuyện của ta ngươi quan tâm làm gì?"
Lục Khuynh Tâm hơi nghẹn lại, hắn cứ ngỡ họ vẫn như cũ nên tâm sự vài câu, thật bất cẩn quá mà. Nhưng trong lòng hắn vẫn không vui, vì Công Nghi Lăng không thích Thanh Hồn nữa nên mới tỏ thái độ không vui sao? Dần nghiêm túc lại hắn nói: "Ngươi đã nhắc đến Mê Nhược thì nói tiếp đi."
"Tại sao ta phải nói chứ, lỡ như người không kiềm chế được bóp cổ chết ta thì sao? Lục công tử thật bao dung, hèn gì Hồng Thiếu Hoài nói chỉ cần ta chịu nhường bước, ngoan ngoãn nhận lỗi, ngày nào đó người sẽ bỏ qua cho ta."
Lục Khuynh Tâm thấy toàn thân đều xộc lên khí lạnh, hừ một tiếng rồi không nói gì nữa.
"Người không vui cái gì? Ta chỉ đùa thôi mà, từ lâu đã biết người không thích ta, chúng ta đều như nhau lợi dụng tình cảm của đối phương để thực hiện kế hoạch của mình." Thanh Hồn thở dài: "Ta thừa biết người có ý đồ riêng, dù ta có làm gì người cũng sẽ tha thứ, nên cũng thuận nước đẩy thuyền. Để tránh nhiều người dòm ngó, cũng khiến người cảm thấy vẫn có thể lừa được ta, lơi là đề phòng."
Môi Thanh Hồn khẽ nhếch, đắc ý nói: "Muốn làm việc lớn thì phải vô tình, người còn kém lắm."
****
Ánh bình minh dìu dịu rơi xuống tuyết, Thanh Hồn khập khiễng bước ra ngoài, y từng nghĩ mình sẽ dùng khoảng thời gian ngắn ngủi còn lại đổi lấy chút bình yên bên hắn.
Đừng nói nắm tay nhau từ đêm tối đến bình minh, chỉ cần cùng hắn đi qua lối đi gồ ghề, cũng cảm thấy lối đi thật xa xôi vời vợi.
Chân Thanh Hồn đau đến nỗi mỗi bước đi đều toát mồ hôi lạnh, dường như có một con quỷ rùng rợn bám lấy y. Khiến Thanh Hồn không dám quay đầu lại. Mắt y khô rát không ngừng nhắc nhở về nỗi mất mát và thương tâm của bản thân. Mỗi lần hít thở đều cảm thấy tê cứng, trên môi y dần nở nụ cười khốc liệt. Hắn nói không sai, y muốn sống, cũng bắt đầu có tạp niệm như Khấu Hòa.
Vì thế nên đây là quả báo y đáng nhận lãnh.
Gương mặt này là vốn liếng duy nhất mà y có, là duy nhất.
Trải qua đau thương vẫn cố mỉm cười, tỏ ra vui vẻ được, lời nói vẫn mang giọng điệu chế nhạo, đắc ý. Mỗi thứ điều có thể tôi luyện nhưng trái tim thì khác, một khi chịu tổn thương sâu sắc thì khó lòng có thể chữa lành. Thanh Hồn hơi rùng mình, mặt y trắng đến nỗi trong suốt, chậm rãi rời khỏi nơi này, mỗi bước chân y đều tưởng niệm về những ngày tháng đã qua, tình yêu có thể kéo dài vô tận nhưng mà tươi đẹp hay bi thống vẫn còn phải dựa vào đôi bên có muốn xây đắp hay không?
Thanh Hồn không hiểu, thì ra buông bỏ lại khó đến như thế, chưa bao giờ y thật sự làm được.
Là vì phải dùng Thanh Hồn đổi lấy Bạch Diệp sao?
Tìm được lý do như vậy hắn thấy lòng nhẹ nhõm thoải mái ít nhiều. Đúng vậy, chẳng qua là vì nhị ca mà thôi, hắn sẽ không vì y mà đau lòng nữa.
Ngoài trời mưa tuyết đang điên cuồng kêu gọi sấm sét, ánh sáng soi rọi lên người hắn lúc sáng lúc tối, lóe lên đau thương không diễn tả thành lời.
Vết thương của Thanh Hồn rất nặng, là dấu vết của Tuệ Sinh.
Sau khi thắp lên ngọn lửa, hắn có thể thấy rõ miệng vết thương của Thanh Hồn sâu tới đâu, da thịt nhăn nhúm, bị thương nặng nhưng thuốc thang đắp trên người là đồ tốt, xem ra Hồng Thiếu Hoài cũng không đến nỗi bạc đãi y. Hắn cố gắng khống chế bản thân không hồi tưởng những ngày tháng trước kia của họ, sợ bản thân lại mềm yếu nháy mắt lấp đầy trái tim bằng những ngọt ngào, quên mất đắng cay đang hiện hữu.
"Tại sao vào lúc ta muốn chôn giấu tình cảm này thật sâu ngươi lại xuất hiện chứ? Ta không muốn giãy giụa giữa tình cảm của chúng ta với những hận thù, là ngươi đã dạy cho ta không nên quá tin tưởng người khác."
... .
"Cho dù ngươi lợi dụng ta, đến với ta có một đích riêng nhưng ta vẫn nghĩ qua nhiều lần nguy nan cùng nhau, ít nhiều gì ngươi cũng có tình cảm với ta. Vậy mà, ngươi lại..."
Mưa đêm thật sự quá lạnh, đốm lửa bị gió thổi đong đưa chập chờn. Những vết thương ở nơi đáy lòng đè nén khiến hắn không thở nổi, nói nhiều cũng vô ích giữa y và hắn không ai có dính líu liên quan đến tình cảm nữa.
Lục Khuynh Tâm chuyên xử xử lý vết thương trên người Thanh Hồn, bỏ lớp băng cũ đầy máu bầm, xé y phục băng vết thương lại. Nơi đây tìm mãi chỉ có một chút lá thuốc giúp cầm máu, không có tác dụng chữa thương.
Đột nhiên Lục Khuynh Tâm nhìn thấy gì đó rơi trong túi áo trong, bề mặt mát lạnh nhẵn mịn, y vẫn còn giữ nó sao?
Có lẽ do quá chăm chú làm một việc, đến khi đột ngột ngồi thẳng lại đầu óc có chút choáng váng, hình như có bông tuyết bay vào trong hang động, hắn nhìn thấy những hạt tuyết đang xoay vòng trên không trung. Hắn còn nhìn thấy đang khoác áo lông dày đưa tay đón tuyết, giọng điệu hờn trách: "Trước kia ta không hề sợ lạnh, rất thích chơi tuyết."
Hắn buột miệng: "Lục đệ ta cũng vậy..."
Khi đó họ vẫn còn chưa thân thiết như bây giờ, y cũng chẳng để ý trách cứ, vẫn cười vui vẻ cười với những bông tuyết ngoài kia. Sao một người hồn nhiên vui vẻ, dễ thỏa mãn như thế lại có ngày nảy sinh lòng dạ tàn nhẫn lang sói?
Trong phút chốc ngẩn ngơ đó, hắn còn nhớ nên hành lang dài ngợp bóng hoa, hắn ngồi ở dưới ánh trăng mờ ảo nhắc lại chuyện của Mỹ Tiếu. Hắn vẫn luôn tự trách ngày xưa ra sức tác hợp để số phận muội ấy phải lâm vào khổ lụy, rất ít khi hắn mở lòng nhắc đến chuyện này.
Thanh Hồn đã ở cạnh an ủi hắn, không quá nhiều lời nói trống rỗng, hắn vẫn có thể nỗi thương tâm mơ hồ trong y, tựa như một lời than thở vô hình. Chỉ có thế trong nháy mắt lòng hắn trở nên mờ mịt hoang vu, không rõ mình đang muốn gì từ y nữa, vì muốn tìm ra kẻ đứng sau mà lợi dụng lòng tin của Thanh Hồn sao?
Hắn có khác gì Hồng Thiếu Hoài đâu?
Hắn còn nhớ bóng dáng Thanh Hồn cô độc, giữa trời đất mênh mang nở nụ cười buồn bã hay là trong một đêm tối nào đó, hắn nói: Ta không muốn ngươi chết đi.
Cả lời từ chối đầy chua chát, ẩn trong sự dứt khoát ấy là đau thương, ứ nghẹn của Thanh Hồn, có lẽ y đã nhận ra giữa họ không thể có kết quả. Nhiều lúc hắn tự hỏi có phải y từng có lòng với hắn, nhưng chợt nhận ra hắn luôn lợi dụng y nên mới hận hắn như thế không?
Giống như vết thương cũ nào đó mà hắn cố quên đi lần nữa rách toạc ra, huyết nhục mơ hồ khiến hắn đau đến tê liệt, bất giác cười gằn: Dù có hận cũng không nên mang mạng người khác ra chơi đùa, tại sao không đổ hết lên đầu hắn? Đến giờ phút này hắn còn tự mình dối lòng sao?
Lục Khuynh Tâm đứng dậy chạy ra ngoài vốc nước cho bản thân tỉnh táo, dòng nước mùa đông lạnh thấu xương. Khi họ rơi xuống đã làm vỡ lớp băng mỏng bên trên, những mảng băng vụn đang trôi dạt không thể hàn gắn được, vỡ nát. Có lẽ khi tuyết rơi dày hơn nó sẽ liền mạch như cũ nhưng chung quy không thoát khỏi số phận tan chảy trước ánh mặt trời.
Tình cảm của họ cũng như vậy, bao lần hiểu lầm xa cách, họ lại trở về bên nhau tha thiết hơn trước, chỉ tiếc...
Hắn cười với mình dưới nước: "Có những chuyện dù muốn quên cũng không thể quên được, chúng ta ở bên nhau lòng lại không những lo lắng bất an, giống như bầu trời kéo mây đen tăm tối, trời không hề mưa nhưng lòng luôn lắng nó sẽ mưa bất cứ lúc nào, cầm ô trên tay mà chẳng dám ra ngoài."
Phập phồng lo sợ, còn gì là hạnh phúc nữa, thì ra hắn cứ gắng gượng vất vả bấy lâu nay.
Lúc Lục Khuynh Tâm quay về y đã tỉnh, đang nằm nghe tuyết tan bên ngọn lửa, nhìn thấy hắn hơi ngạc nhiên.
"Ngươi có vẻ bất ngờ khi nhìn thấy ta nhỉ?"
Thanh Hồn lặng thinh không nói gì.
Lúc mới tỉnh lại y đã đoán được vài phần chỉ là không dám tin, lúc này chút ấm áp mềm mại len lỏi dâng lên, hòa cùng chút mâu thuẫn bất an.
Lục Khuynh Tâm vẫn còn quan tâm đến y.
Lục Khuynh Tâm uể oải ngồi dựa hang động: "Cảnh Minh Sầu muốn ta dùng ngươi đổi lấy thi thể nhị ca, thật không ngờ ngươi với ả đàn bà điên đó lại quan trọng như thế."
Thanh Hồn ngây ra, chợt hiểu, hơi cười gượng: "Đương nhiên."
"Trong cơn mơ ta luôn nhìn thấy dòng máu tươi rợn người chảy khắp nơi, một mảng hỗn độn hư hư thực thực. Vô số lần thức giấc nửa đêm, nỗi hận thù găm sâu trong tim ta luôn hối thúc như con thú sổ lồng, lần này ta giao ngươi cho cô ta... sau này gặp lại, ta sẽ không tha cho ngươi."
Nếu như không có khoảng thời gian hắn ở bên cạnh có lẽ Thanh Hồn đã mãi chìm trong khoảng ký ức đau khổ thê lương, cứ ngỡ đã xé rách mây mù tìm được tia ánh sáng rực rỡ sưởi ấm. Thanh Hồn không khỏi cười nhạo chính mình, cuối cùng vẫn không thoát cảnh chết dần chết mòn trong cô đơn.
"Người có vẻ tự tin bắt được ta? Xem ta là món hàng muốn giao cho ai thì giao sao?"
Hắn khinh thường: "Ngươi chỉ còn nửa cái mạng."
Sắc mặt Thanh Hồn hơi cứng lại, thoáng nhói đau.
Kỳ thật Thanh Hồn càng ngày càng thấy mình vô dụng yếu ớt, như thân tầm gửi hút lấy sự sống khác nuôi mình, còn ngu xuẩn đến nỗi trong một khoảng không mờ mịt đen tối, mơ mộng về tương lai.
Lục Khuynh Tâm không hề ngoảnh mặt nhìn y đến một lần, nhẹ giọng nói: "Ta có vài chuyện muốn hỏi ngươi."
Lòng Thanh Hồn trào lên tia phức tạp, dường như biết rõ hắn muốn hỏi gì nhưng vẫn đáp: "Hỏi đi."
Giọng điệu hắn xa xôi thăm thẳm: "Hài cốt của Trạch Dương..."
"Ta không thèm!"
Có lẽ từ sâu trong lòng Lục Khuynh Tâm vẫn hoàn toàn tin đây là sự thật, âm thầm thở phào: "Ngươi từng nói dưới gầm trời này không ai hiểu Khấu Hòa bằng ngươi, giờ ta đã hiểu được phần nào. Ta không tin ngươi lại cam tâm đầu hàng số mệnh của mình, ngươi hiểu rõ Liễu Vân Thoa cũng hiểu rõ Khấu Hòa từng đường đi nước bước."
Thanh Hồn hơi nhíu mày nhưng không lên tiếng.
Hắn thở ra nhẹ nhẹ, chua xót hiện ra rõ ràng: "Quan Kiến Vỹ nói ngươi sống đến bây giờ đúng là kỳ tích, nói ngươi là một đại phu không bình thường sao có thể nhận lầm xuất xứ của độc dược. Lúc đó ta nghĩ ngươi không am hiểu y thuật hoặc là mất trí nhớ nhưng mà nếu thật như thế thì quá mâu thuẫn. Sao ngươi có thể sống lay lắt qua khoảng thời gian dài như thế được? Nhị ca đã tìm hiểu được ngươi sử dụng thuốc cầm cự, ta tự hỏi đó là loại thuốc nào?"
Thanh Hồn hơi nhìn hắn, mỉm cười nhẹ nhưng vẫn không nói.
"Khấu Hòa đã được lọc máu vẫn phải dùng thuốc, Hoành Lân sống dở chết dở níu kéo hơi tàn bằng máu tươi của người khác. Ngươi đó giờ rất cẩn thận thông minh, nếu thật không biết rõ đơn thuốc đó là gì sao lại đưa người khác sắc uống, dù ngươi đã biết rõ lòng dạ Liễu Vân Thoa từ trước, lẽ nào nàng ta không đề phòng ngươi? Khi đó ngươi nói với ta chỉ đoán thôi, không chắc chắn, theo những gì ta biết về ngươi, không có chuyện ngươi suy đoán viển vông." Lục Khuynh Tâm thở dài, từ câu từng chữ đều khắc sâu đau thương: "Điều này chứng tỏ ngươi biết rất rõ y thuật, lần đó ngươi dùng nấm độc giải độc cho ta, đáng lí ta nên hiểu rõ mới đúng."
"Ta biết y thuật thì liên quan gì đến hài cốt của Nhiếp Trạch Dương." Thanh Hồn cười nhã nhặn: "Người không phải tin vào những lời đồn bên ngoài đó chứ? Nếu ta muốn không đợi đến tận lúc này mới đào lên."
"Ta tin." Nói rồi lại xót xa nơi thêm: "Ngươi có biết vì sao nơi đó lại có kết giới canh giữ không? Bởi vì nó từng bị người khác đụng chạm đến."
Thanh Hồn hơi rũ mắt: "Thật là, người đã chôn dưới mấy tấc đất cũng không buông tha... " Thanh Hồn đột nhiên mỉm cười: "Rất giống tính cách của ta."
Hắn hơi ngây ra, lại nói: " Ta nghĩ đi nghĩ lại có lẽ ngươi nói đúng, chuyện Trạch Dương không liên quan đến ngươi, nhưng..."
"Nhưng Mê Nhược thì chưa chắc đúng không? Ngươi cảm thấy sao ta lại không biết bông hoa đó dùng để làm gì? Còn có thân phận hai người họ Nhạc kia rất kỳ quái. Nhất định là có âm mưu gì đó phía sau."
"Một người trong đó là Công Nghi Lăng."
Thanh Hồn âm thầm cười trong lòng: "À, đoán ra rồi hả?"
"Hắn có che giấu chiêu thức của mình đâu, chỉ là hắn có thể buông bỏ ngươi quan tâm người khác thật làm ta ngạc nhiên. Ánh mắt hắn với Diệu Huyền vẫn như lần đó gặp mặt bên bãi tha ma." Lục Khuynh Tâm cảm thấy người kia là một kẻ nặng tình, lại nói: "Diệu Huyền là người thay mắt cho ngươi lần trước, lẽ nào là nảy sinh tình cảm từ hôm đó."
"Đó là chuyện của ta ngươi quan tâm làm gì?"
Lục Khuynh Tâm hơi nghẹn lại, hắn cứ ngỡ họ vẫn như cũ nên tâm sự vài câu, thật bất cẩn quá mà. Nhưng trong lòng hắn vẫn không vui, vì Công Nghi Lăng không thích Thanh Hồn nữa nên mới tỏ thái độ không vui sao? Dần nghiêm túc lại hắn nói: "Ngươi đã nhắc đến Mê Nhược thì nói tiếp đi."
"Tại sao ta phải nói chứ, lỡ như người không kiềm chế được bóp cổ chết ta thì sao? Lục công tử thật bao dung, hèn gì Hồng Thiếu Hoài nói chỉ cần ta chịu nhường bước, ngoan ngoãn nhận lỗi, ngày nào đó người sẽ bỏ qua cho ta."
Lục Khuynh Tâm thấy toàn thân đều xộc lên khí lạnh, hừ một tiếng rồi không nói gì nữa.
"Người không vui cái gì? Ta chỉ đùa thôi mà, từ lâu đã biết người không thích ta, chúng ta đều như nhau lợi dụng tình cảm của đối phương để thực hiện kế hoạch của mình." Thanh Hồn thở dài: "Ta thừa biết người có ý đồ riêng, dù ta có làm gì người cũng sẽ tha thứ, nên cũng thuận nước đẩy thuyền. Để tránh nhiều người dòm ngó, cũng khiến người cảm thấy vẫn có thể lừa được ta, lơi là đề phòng."
Môi Thanh Hồn khẽ nhếch, đắc ý nói: "Muốn làm việc lớn thì phải vô tình, người còn kém lắm."
****
Ánh bình minh dìu dịu rơi xuống tuyết, Thanh Hồn khập khiễng bước ra ngoài, y từng nghĩ mình sẽ dùng khoảng thời gian ngắn ngủi còn lại đổi lấy chút bình yên bên hắn.
Đừng nói nắm tay nhau từ đêm tối đến bình minh, chỉ cần cùng hắn đi qua lối đi gồ ghề, cũng cảm thấy lối đi thật xa xôi vời vợi.
Chân Thanh Hồn đau đến nỗi mỗi bước đi đều toát mồ hôi lạnh, dường như có một con quỷ rùng rợn bám lấy y. Khiến Thanh Hồn không dám quay đầu lại. Mắt y khô rát không ngừng nhắc nhở về nỗi mất mát và thương tâm của bản thân. Mỗi lần hít thở đều cảm thấy tê cứng, trên môi y dần nở nụ cười khốc liệt. Hắn nói không sai, y muốn sống, cũng bắt đầu có tạp niệm như Khấu Hòa.
Vì thế nên đây là quả báo y đáng nhận lãnh.
Gương mặt này là vốn liếng duy nhất mà y có, là duy nhất.
Trải qua đau thương vẫn cố mỉm cười, tỏ ra vui vẻ được, lời nói vẫn mang giọng điệu chế nhạo, đắc ý. Mỗi thứ điều có thể tôi luyện nhưng trái tim thì khác, một khi chịu tổn thương sâu sắc thì khó lòng có thể chữa lành. Thanh Hồn hơi rùng mình, mặt y trắng đến nỗi trong suốt, chậm rãi rời khỏi nơi này, mỗi bước chân y đều tưởng niệm về những ngày tháng đã qua, tình yêu có thể kéo dài vô tận nhưng mà tươi đẹp hay bi thống vẫn còn phải dựa vào đôi bên có muốn xây đắp hay không?
Thanh Hồn không hiểu, thì ra buông bỏ lại khó đến như thế, chưa bao giờ y thật sự làm được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất