Ta Và Ngươi Cách Biệt Một Trời Sinh Tử
Chương 145: Ôn Nhu Đao (1)
Do chân Thanh Hồn không tốt, sau khi Lục Khuynh Tâm bắt được lần nữa, cả hai đi đường rất chậm.
Nếu là bình thường hắn có thể cõng người về, nhưng giờ mọi chuyện đã khác.
Giữa đông hàn lạnh lẽo cô liêu, người thì bồn chồn, người thì dán mắt canh chừng, cả hai đều giữa bầu không khí im lặng, thứ nghe được chỉ là tiếng nổ tí tách.
"Nằm sát vào đây đi."
Thanh Hồn trốn trong chăn, phiền não đáp: "Người không biết thuê phòng khác ngủ sao?"
"Lỡ ngươi bỏ trốn thì sao? Lăn vào trong."
...
"Ngươi muốn chân mình gãy luôn đúng không?"
Thanh Hồn hơi trở người quay lưng về phía vách tường, nhắm mắt lại không để ý đến hắn, cũng không chịu lăn vào trong.
Trong phòng tưởng chừng trở lại yên tĩnh, đột nhiên có thứ gì đó găm xuống giường, Thanh Hồn hơi hé mắt nhìn thấy lưỡi kiếm sáng loáng ngay trước mặt.
Lục Khuynh Tâm cười nói: "Ngươi có lăn vào hay không?"
Thanh Hồn thở dài đành né lưỡi kiếm lăn vào trong, nói: "Tiền bồi thường cái chăn này, ta sẽ không chịu đâu."
Y đang mệt rất nhanh đã ngủ mất tiêu.
Lục Khuynh Tâm đứng một lúc thấy y đã ngủ, không cười nữa, quai hàm cứng ngắc. Ngã người ngồi xuống giường, tựa như bị rút hết sức lực không chịu nổi nữa.
Đêm tối đen như mực, ánh trăng ngoài cửa không thể tiến vào. Chỉ có cái bóng hắn ngồi trên giường hết sức cô tịch, cứ nhìn vào vách tường lạnh lẽo. Mỗi khi nhắm mắt là nhớ đến chuyện cũ, thuở thiếu niên cùng nhị ca ngang dọc, hay là từ lúc Thanh Hồn xuất hiện, nó cứ hiện rồi vỡ nát như nhắc nhở hắn mọi thứ không còn nữa.
Đêm tối u ám lạnh băng như một cái hố sâu, cảnh tượng thi nhau vụn vỡ.
Trong không gian ngập tràn mùi thảo dược, mười ngón tay bám chặt trên giường, máu tươi tràn lan, hắn vội vàng bừng tĩnh nhìn sang. Thanh Hồn vẫn ngủ, đôi mắt hắn đen âm u ngập tràn thần sắc bi ai. Sau một hồi không chịu được tiến đến bên cửa sổ mở cửa sổ để gió lạnh làm cho tỉnh táo, nội tâm vẫn vì cảnh tượng kia làm cho hoảng loạn. Hắn còn nhớ đến vẻ mặt châm chọc, tựa như nghe chuyện gì đó rất buồn cười, nhếch môi nói với hắn: Ta làm thì sao nào?
Khi Lục Khuynh Tâm quay người bước đi, trong lòng hắn đang nghĩ gì? Là Thanh Hồn bị hắn đâm một vết thương nặng, không còn sức rời đi, sớm muộn gì cũng chết? Hắn từng bước rời đi, bóng đêm kéo dài vô biên không biết bản thân đã ngã ở đâu, những bông tuyết chạm vào da thịt, lạnh lẽo bủa vây ý thức.
Đến khi tỉnh lại tưởng chừng đã trải qua một kiếp người.
Hắn buồn bực mở cửa ra ngoài hóng gió một lát.
Bỗng nhiên có mùi rượu hất vào mặt, bước chân người đó rất lộn xộn nhưng lực đạo bước chân như giẫm nát nền đất tuyết, cười nói: "Huynh đệ nói chuyện với ta một lát."
Nói rồi cuốn lấy bước chân hắn dồn ép không rời.
Dư Dung luôn nghĩ Thanh Hồn là một que củi mục, chẳng qua là trắng trẻo mềm thơm mới hợp khẩu vị. Hồng Thiếu Hoài mới không tiếc lời khen vài câu. Quả nhiên không ngoài dự đoán bắt được người, kề kiếm: "Còn không lết đi cho bà?"
Tình huống quá bất ngờ, Thanh Hồn chưa tỉnh ngủ không khỏi ngơ ra: "Tiểu muội muội sao lại ở đây?"
Thời gian gấp gáp ả đương nhiên không muốn nghe y nói nhảm, lôi người khỏi giường kéo một mạch ra ngoài. Dư Dung rất vội sử dụng Đăng Hồng Nhạn chạy một mạch, rẽ qua bụi rậm: "Đồ khốn người ngươi còn không hợp tác ta lôi chết ngươi." Vừa nói ả vừa quay đầu thấy vết máu kéo lê, cắn môi: "Bà nó."
Thanh Hồn cắn môi chịu đau: "Tiểu muội muội à, còn nóng tính sẽ không xinh đẹp nữa đâu."
"Hừ, đừng có trưng ra bộ dạng cợt nhả đó với bổn cô nương!"
Bỗng có người nói vọng đến một câu: "Từ từ đã, đi đâu đấy?"
Dư Dung cấp tốc lùi xuống, đúng là vác theo một tảng đá kéo chân có chạy đằng trời cũng khó mà. Nàng ta buông Thanh Hồn ra, rút roi quét tới, ra tay cấp tốc cực kỳ gấp gáp. Có vẻ như nàng ta đang rất muốn hoàn thành nhiệm vụ, hoặc là điều gì đó khiến nàng ta không thể ở lâu?
Thanh Hồn khập khiễng tìm một chỗ tránh nạn, cứ nhìn thấy đường roi của cô ta mang theo khí thế xuyên mây, vừa có uy lực vừa nhanh nhẹn. Không hiểu sao khi đó lại có kiên nhẫn chạy theo y vào rừng, một đòn đánh chết y có nhanh hơn không?
Lục Khuynh Tâm ban đầu rất ngạc nhiên nhưng rất nhanh đã làm chủ thế cuộc: "Nếu cô nương còn không biết điều thì đừng trách ta không nương tay."
Dư Dung ngẩng đầu nhìn trời, mây dần che khuất ánh trăng làm nàng ta bối rối không ít, hừ một tiếng rồi bỏ đi.
Suy nghĩ một chút hắn nói: "Hỏi sao nàng ta lại vội như thế, không có ánh trăng liền trở nên vô dụng." Hắn liếc sang y: "Suýt nữa để ngươi trốn thoát."
Thanh Hồn không nghĩ vừa rồi mình muốn trốn.
Thanh Hồn lết thân tàn trở về, Lục Khuynh Tâm mất kiên nhẫn trực tiếp vác y mang về.
Vừa quay về phòng đã ho khan suốt, tội nhất là chủ quán trọ cứ tưởng họ bỏ trốn, tiền đồ ăn và rượu còn chưa thu người đã mất, nửa đêm phải dựng người dậy tìm kiếm một phen.
"Uống đi."
Là canh gừng vừa nấu xong.
Đêm khuya thế này đầu bếp đã nghỉ ngơi hết, mười phần là hắn nấu, không thể uống.
Hắn cười lạnh, còn muốn chê khen nữa sao: "Ngươi không uống thì để ta bóp miệng ngươi đổ vào."
Đường nào cũng phải chết, uống thì uống chứ!
Sau khi uống cạn thứ đắng hơn thuốc kia vào, không biết hắn nướng gừng kiểu gì.
Trong lúc y uống thuốc hắn đã đổ nước nóng vào thùng, vừa chạy trong tuyết lạnh xong cần phải ngâm nước ấm kẻo bệnh.
Hắn cũng không biết mình đang làm gì nữa, đáng ra phải bỏ mặc tên đó mới đúng.
"Tự mình lăn vào trong ngâm đi."
Thanh Hồn bĩu môi đi vào trong cởi bỏ quần áo, chậm rãi ngâm người xuống nước, do Dư Dung kéo quá mạnh nên máu bắt đầu nổi lên tan trên mặt nước. Da thịt y nhẵn mịn chỉ có nơi vết thương rửa ra, ngày càng nặng.
Từng giọt nước chảy xuống dọc theo xương quai xanh, xua bớt cái lạnh vừa rồi, nếu Hồng Thiếu Hoài muốn bắt y về thì đã không cử Dư Dung đến rồi, không biết họ đang chơi trò gì? Trong lúc suy nghĩ y nhìn xuống nước không khỏi giật mình, chỉ vừa đăm chiêu một chút tóc đã đổi màu rồi sao?
Ảnh phản chiếu trong nước hiện ra một dáng vẻ thâm trầm nội liễm.
Chính Thanh Hồn cũng không hiểu sao thành thế này, đành hít thở bình tâm lại.
"Ngươi ngâm đủ chưa, hay là trốn mất rồi?"
"Người không thấy sao còn hỏi?" Thanh Hồn có thể thấy bóng hắn qua bình phong, đương nhiên hắn cũng như vậy.
"Ngươi có mọc cánh cũng không bay được, sợ ngươi ngất trong đó ngộp nước chết mà thôi."
Thanh Hồn bước ra khỏi nước, thay đồ mới, không biết hắn tìm đâu ra lỉnh kỉnh thuốc chữa thương để đầy giường.
"Nhìn cái gì nữa, tự mình thoa thuốc đi."
Những thứ thuốc này đều có công dụng rất mạnh thoa vào vết thương khiến y đau đến phát run. Da đầu đều rợn lên, hít một hơi thật sâu đổ lên hết rồi nhanh tay quấn băng lại.
Lục Khuynh Tâm hơi nhíu mày, bình thường Thanh Hồn đâu chịu đau kém vậy, có thể do độc trong người y lại bộc phát, hơi căng thẳng: "Ngươi không phải có thuốc riêng sao? Còn sợ gì nữa mà không lấy ra dùng."
Thanh Hồn chậm rãi suy nghĩ: "Có biết vì sao ta không thích Công Nghi Lăng, mà lại không chịu dứt khoát với hắn không?"
Lục Khuynh Tâm ngây người một chút, không biết có phải ảo giác không mà còn nghe tiếng hắn nghiến răng: "Song tu hả?"
Thanh Hồn "..."
Thanh Hồn chỉ định nói cần một người nội lực thâm hậu ôn hòa giúp điều khí thôi mà, dựa vào tiêu chuẩn kia y chỉ biết có Công Nghi Lăng. Đương nhiên không phải dùng cách này có thể ngăn độc tái phát, Thanh Hồn chẳng qua đánh lạc hướng cho hắn đừng hỏi nữa thôi.
Lục Khuynh Tâm đưa mắt nhìn y một lúc lâu, như có thể xuyên thấu trung y nhìn thấy da thịt trắng mịn. Nghĩ đến đã từng có lúc đầu ngón tay lướt mềm mại qua da thịt trơn nhẵn, hôn nhẹ trên vành tai, đầu lưỡi quấn quýt.
Còn nhớ khi Công Nghi Lăng đội mưa che chở mấy nụ hoa mang vào phòng cho y, lúc đi ngang qua hắn, tên kia đã nói: "Đừng để ta có cơ hội xen vào giữa hai người."
Lúc đó hắn còn cảm thấy buồn cười, tình cảm của hắn và y chưa đến mức đó, chẳng qua muốn tìm hiểu một chút thôi. Hóa ra ngay từ đầu hắn đã chậm một bước, chưa từng có cơ hội giữ y cho riêng mình. Nếu như không có chuyện Bạch Diệp thì cái tên kia có cố gắng trăm nghìn lần hắn cũng không để y dính líu gì tới nữa.
Buồn cười làm sao!
Thanh Hồn nhìn hắn một lúc, không rõ hắn đang nghĩ đến phương trời nào rồi. Mà thôi Thanh Hồn đối với hắn cũng chẳng có gì quan trọng, biết đâu hắn đang nghĩ Công Nghi Lăng có vướng vào vũng bùn này không?
Người kia cũng chẳng tội tình gì, Thanh Hồn nói: "Người đừng nghĩ những chuyện ta làm điều không liên quan đến hắn. Hiện giờ hắn đã có Diệu Huyền bên cạnh bầu bạn rồi, để hắn yên đi."
Cũng quan tâm người cũ quá, hắn cười nhạt nhẽo: "Công Nghi Lăng là một trong mười hai quân sư, chắc là có quen biết Hòa Phong Thương nhỉ?"
Thanh Hồn bất ngờ đến quên cả đau, nghe giọng điệu mỉa mai của hắn, y cũng không muốn hắn nghi ngờ thêm, im lặng.
"Nhưng theo ta biết hắn bị Hòa Phong Thương phế khỏi đội ngũ rồi, chỉ còn mười một người thôi." Hắn tự biên tự diễn: "Cũng có thể là mười hai, thêm cả ngươi nữa. Ngươi bình thường tự tin như thế mà không đứng đầu được à? Cũng đúng thôi Vạn Thế Vĩnh Xương, tính ra chữ Vạn của ngươi đứng cuối nhỉ?"
Thấy im lặng hắn còn tưởng y tức đến nội thương, không ngờ người đã ngủ mất rồi.
***
Diệu Huyền ngồi trên ghế lót thảm lông, ngón tay nghịch con chim vẹt rất sặc sỡ trong lồng kia, con chim kia xù lông cự tuyệt ù ù cạc há miệng muốn cắn.
"Ồ" Diệu Huyền tỏ ra hứng thú, khóe mắt có ý cười chợt lóe lên, nó chưa kịp nói đã nhẹ nhàng bẻ cổ, vứt lại trong lồng.
Trong bóng đêm trầm tĩnh như chết, Hồng Thiếu Hoài chậm rãi đi đến, nở nụ cười: "Ngươi không vui cũng đừng trút giận lên Hải Thư của ta chứ?"
Giọng Diệu Huyền rất nhẹ, nhưng ánh mắt nóng rực: "Hải Thư?"
Diệu Huyền lẩm bẩm một lúc, lại cười một cách thật tâm hứng thú: "Hải Thư, ta rất thích cái tên này."
Bị chiếm chỗ nên Hồng Thiếu Hoài chỉ đứng một bên: "Ta ở trong vũng nước đục mang tên giang hồ này đã lâu. Phương trời xa xôi như hoang mạc hoang vu hay phương bắc lạnh giá thì không dám nói, ít nhiều gì ở Trung Nguyên cũng có chút tiếng tăm, người hiểu ta chỉ đếm trên đầu ngón tay mà thôi. Có những chuyện ta biết, không chỉ nhiều mà còn rõ nữa..."
Hai người im lặng nhìn nhau một lúc, Hồng Thiếu Hoài lại hiền hòa: "Xem ra thủ hạ của ta đối với ngươi hơi nặng tay, sắc mặt ngươi không tốt lắm."
"Lẽ nào bình thường sắc mặt ta dễ coi lắm sao?" Diệu Huyền rất mất hứng khi nói chuyện với kẻ khác vòng vo, không dám điểm mặt chỉ tên cố tỏ thâm sâu: "Dạo này ngươi xuất hiện hơi nhiều, bình thường không phải trốn như chuột sao? Đừng nói với ta vì Hòa Phong Thương cuối cùng cũng bỏ cái đài hoa sen thanh khiết gì đó, góp vốn cùng ngươi mà trở nên hùng hồn nhé, ta thấy mười người như cũng không quản nổi hắn."
Hồng Thiếu Hoài dùng đầu quạt hất con chim chết ra khỏi lồng, ra hiệu cho thuộc hạ đổi một con chim mới, ung dung nói: "Ngươi không giống tiểu đệ mình gì cả, ta vẫn nói chuyện với đệ đệ ngươi hơn, thẳng thắn quá sẽ khiến người ta mất hứng."
"Ngươi nén bi thương đi, phế như ngươi chỉ biết trốn phía sau người khác, còn muốn ta lựa lời sao?"
"Trùng phùng lại giữa biển người mênh mông là ta chưa từng nghĩ đến, càng không thể tin ngươi lại xuống núi đào xương cốt của Nhiếp Trạch Dương lên. Ta biết ngươi là một đại phu không tốt tính gì, không ngờ cả chuyện như thế cũng dám làm."
"Đừng tỏ ra mình nắm được điểm yếu của người khác mà dương dương tự đắc nữa, ai mà chả biết ngươi là chó gặm không nhả xương, lạ là quan tài mang về tới hang của mình, chơi đùa cũng đã chơi xong rồi, bày ra Thiên La, Địa La gì đó đầu voi đuôi chuột." Thanh Hồn chợt cười: "Ngươi không cần thăm dò nữa, ta không có ý định đối đầu với Hòa Phong Thương vì mấy thứ đó đâu."
"Ngươi đoán không sai, trong tay ta không giữ gì cả. Nhưng thật oan ức quá, ta không hề có ý định khiêu khích ngươi tìm người kia tranh cao thấp. Ta chỉ tự hỏi ngươi thật sự không cần những thứ đó sao, đệ đệ của ngươi... "
Qua một lúc không thấy Diệu Huyền tiếp lời, Hồng Thiếu Hoài không hề thất vọng, môi mỏng hơi nhếch giọng điệu nhẹ nhàng tựa như đang tâm sự: "Ta tự hỏi đệ đệ của ngươi có phải đã chết rồi không, hoán cốt không còn sử dụng được nữa. Hoặc là có gì đó thiếu sót khiến thứ ngươi tìm về không phải thứ ngươi muốn, chắc ngươi thất vọng lắm."
Diệu Huyền đắn đo suy nghĩ: "Ta phát hiện ra ngươi biết rất nhiều, cũng mâu thuẫn rất nhiều. Ngươi giết chết Nhiếp Trạch Dương, cố ý trả lại thi thể, rồi lại đi tìm cách đào quan tài lên, Hồng Thiếu Hoài, ngươi đang kiểm chứng thứ gì vậy? Tức là ngay từ đầu ngươi không hề biết đến chuyện hoán cốt. Là ai nói cho ngươi biết, Hòa Phong Thương? Nhưng Hòa Phong Thương xen vào những chuyện này làm gì?"
Hồng Thiếu Hoài cũng ra vẻ suy nghĩ, Diệu Huyền không giống tiểu đệ mình thích gài người khác, vậy nhất định trong lòng y có nghi hoặc thật sự. Nghiêm túc một hồi hắn không khỏi cười khó coi: "Thì ra là muốn lợi dụng ta làm bia đỡ, không phải là nổi hứng chơi đùa, mà Hòa Phong Thương thật sự cần."
Hồng Thiếu Hoài xoay lưng ra ngoài, cánh cửa thạch động đóng kín lại trả lại không gian sự tĩnh mịch vốn có.
Nếu là bình thường hắn có thể cõng người về, nhưng giờ mọi chuyện đã khác.
Giữa đông hàn lạnh lẽo cô liêu, người thì bồn chồn, người thì dán mắt canh chừng, cả hai đều giữa bầu không khí im lặng, thứ nghe được chỉ là tiếng nổ tí tách.
"Nằm sát vào đây đi."
Thanh Hồn trốn trong chăn, phiền não đáp: "Người không biết thuê phòng khác ngủ sao?"
"Lỡ ngươi bỏ trốn thì sao? Lăn vào trong."
...
"Ngươi muốn chân mình gãy luôn đúng không?"
Thanh Hồn hơi trở người quay lưng về phía vách tường, nhắm mắt lại không để ý đến hắn, cũng không chịu lăn vào trong.
Trong phòng tưởng chừng trở lại yên tĩnh, đột nhiên có thứ gì đó găm xuống giường, Thanh Hồn hơi hé mắt nhìn thấy lưỡi kiếm sáng loáng ngay trước mặt.
Lục Khuynh Tâm cười nói: "Ngươi có lăn vào hay không?"
Thanh Hồn thở dài đành né lưỡi kiếm lăn vào trong, nói: "Tiền bồi thường cái chăn này, ta sẽ không chịu đâu."
Y đang mệt rất nhanh đã ngủ mất tiêu.
Lục Khuynh Tâm đứng một lúc thấy y đã ngủ, không cười nữa, quai hàm cứng ngắc. Ngã người ngồi xuống giường, tựa như bị rút hết sức lực không chịu nổi nữa.
Đêm tối đen như mực, ánh trăng ngoài cửa không thể tiến vào. Chỉ có cái bóng hắn ngồi trên giường hết sức cô tịch, cứ nhìn vào vách tường lạnh lẽo. Mỗi khi nhắm mắt là nhớ đến chuyện cũ, thuở thiếu niên cùng nhị ca ngang dọc, hay là từ lúc Thanh Hồn xuất hiện, nó cứ hiện rồi vỡ nát như nhắc nhở hắn mọi thứ không còn nữa.
Đêm tối u ám lạnh băng như một cái hố sâu, cảnh tượng thi nhau vụn vỡ.
Trong không gian ngập tràn mùi thảo dược, mười ngón tay bám chặt trên giường, máu tươi tràn lan, hắn vội vàng bừng tĩnh nhìn sang. Thanh Hồn vẫn ngủ, đôi mắt hắn đen âm u ngập tràn thần sắc bi ai. Sau một hồi không chịu được tiến đến bên cửa sổ mở cửa sổ để gió lạnh làm cho tỉnh táo, nội tâm vẫn vì cảnh tượng kia làm cho hoảng loạn. Hắn còn nhớ đến vẻ mặt châm chọc, tựa như nghe chuyện gì đó rất buồn cười, nhếch môi nói với hắn: Ta làm thì sao nào?
Khi Lục Khuynh Tâm quay người bước đi, trong lòng hắn đang nghĩ gì? Là Thanh Hồn bị hắn đâm một vết thương nặng, không còn sức rời đi, sớm muộn gì cũng chết? Hắn từng bước rời đi, bóng đêm kéo dài vô biên không biết bản thân đã ngã ở đâu, những bông tuyết chạm vào da thịt, lạnh lẽo bủa vây ý thức.
Đến khi tỉnh lại tưởng chừng đã trải qua một kiếp người.
Hắn buồn bực mở cửa ra ngoài hóng gió một lát.
Bỗng nhiên có mùi rượu hất vào mặt, bước chân người đó rất lộn xộn nhưng lực đạo bước chân như giẫm nát nền đất tuyết, cười nói: "Huynh đệ nói chuyện với ta một lát."
Nói rồi cuốn lấy bước chân hắn dồn ép không rời.
Dư Dung luôn nghĩ Thanh Hồn là một que củi mục, chẳng qua là trắng trẻo mềm thơm mới hợp khẩu vị. Hồng Thiếu Hoài mới không tiếc lời khen vài câu. Quả nhiên không ngoài dự đoán bắt được người, kề kiếm: "Còn không lết đi cho bà?"
Tình huống quá bất ngờ, Thanh Hồn chưa tỉnh ngủ không khỏi ngơ ra: "Tiểu muội muội sao lại ở đây?"
Thời gian gấp gáp ả đương nhiên không muốn nghe y nói nhảm, lôi người khỏi giường kéo một mạch ra ngoài. Dư Dung rất vội sử dụng Đăng Hồng Nhạn chạy một mạch, rẽ qua bụi rậm: "Đồ khốn người ngươi còn không hợp tác ta lôi chết ngươi." Vừa nói ả vừa quay đầu thấy vết máu kéo lê, cắn môi: "Bà nó."
Thanh Hồn cắn môi chịu đau: "Tiểu muội muội à, còn nóng tính sẽ không xinh đẹp nữa đâu."
"Hừ, đừng có trưng ra bộ dạng cợt nhả đó với bổn cô nương!"
Bỗng có người nói vọng đến một câu: "Từ từ đã, đi đâu đấy?"
Dư Dung cấp tốc lùi xuống, đúng là vác theo một tảng đá kéo chân có chạy đằng trời cũng khó mà. Nàng ta buông Thanh Hồn ra, rút roi quét tới, ra tay cấp tốc cực kỳ gấp gáp. Có vẻ như nàng ta đang rất muốn hoàn thành nhiệm vụ, hoặc là điều gì đó khiến nàng ta không thể ở lâu?
Thanh Hồn khập khiễng tìm một chỗ tránh nạn, cứ nhìn thấy đường roi của cô ta mang theo khí thế xuyên mây, vừa có uy lực vừa nhanh nhẹn. Không hiểu sao khi đó lại có kiên nhẫn chạy theo y vào rừng, một đòn đánh chết y có nhanh hơn không?
Lục Khuynh Tâm ban đầu rất ngạc nhiên nhưng rất nhanh đã làm chủ thế cuộc: "Nếu cô nương còn không biết điều thì đừng trách ta không nương tay."
Dư Dung ngẩng đầu nhìn trời, mây dần che khuất ánh trăng làm nàng ta bối rối không ít, hừ một tiếng rồi bỏ đi.
Suy nghĩ một chút hắn nói: "Hỏi sao nàng ta lại vội như thế, không có ánh trăng liền trở nên vô dụng." Hắn liếc sang y: "Suýt nữa để ngươi trốn thoát."
Thanh Hồn không nghĩ vừa rồi mình muốn trốn.
Thanh Hồn lết thân tàn trở về, Lục Khuynh Tâm mất kiên nhẫn trực tiếp vác y mang về.
Vừa quay về phòng đã ho khan suốt, tội nhất là chủ quán trọ cứ tưởng họ bỏ trốn, tiền đồ ăn và rượu còn chưa thu người đã mất, nửa đêm phải dựng người dậy tìm kiếm một phen.
"Uống đi."
Là canh gừng vừa nấu xong.
Đêm khuya thế này đầu bếp đã nghỉ ngơi hết, mười phần là hắn nấu, không thể uống.
Hắn cười lạnh, còn muốn chê khen nữa sao: "Ngươi không uống thì để ta bóp miệng ngươi đổ vào."
Đường nào cũng phải chết, uống thì uống chứ!
Sau khi uống cạn thứ đắng hơn thuốc kia vào, không biết hắn nướng gừng kiểu gì.
Trong lúc y uống thuốc hắn đã đổ nước nóng vào thùng, vừa chạy trong tuyết lạnh xong cần phải ngâm nước ấm kẻo bệnh.
Hắn cũng không biết mình đang làm gì nữa, đáng ra phải bỏ mặc tên đó mới đúng.
"Tự mình lăn vào trong ngâm đi."
Thanh Hồn bĩu môi đi vào trong cởi bỏ quần áo, chậm rãi ngâm người xuống nước, do Dư Dung kéo quá mạnh nên máu bắt đầu nổi lên tan trên mặt nước. Da thịt y nhẵn mịn chỉ có nơi vết thương rửa ra, ngày càng nặng.
Từng giọt nước chảy xuống dọc theo xương quai xanh, xua bớt cái lạnh vừa rồi, nếu Hồng Thiếu Hoài muốn bắt y về thì đã không cử Dư Dung đến rồi, không biết họ đang chơi trò gì? Trong lúc suy nghĩ y nhìn xuống nước không khỏi giật mình, chỉ vừa đăm chiêu một chút tóc đã đổi màu rồi sao?
Ảnh phản chiếu trong nước hiện ra một dáng vẻ thâm trầm nội liễm.
Chính Thanh Hồn cũng không hiểu sao thành thế này, đành hít thở bình tâm lại.
"Ngươi ngâm đủ chưa, hay là trốn mất rồi?"
"Người không thấy sao còn hỏi?" Thanh Hồn có thể thấy bóng hắn qua bình phong, đương nhiên hắn cũng như vậy.
"Ngươi có mọc cánh cũng không bay được, sợ ngươi ngất trong đó ngộp nước chết mà thôi."
Thanh Hồn bước ra khỏi nước, thay đồ mới, không biết hắn tìm đâu ra lỉnh kỉnh thuốc chữa thương để đầy giường.
"Nhìn cái gì nữa, tự mình thoa thuốc đi."
Những thứ thuốc này đều có công dụng rất mạnh thoa vào vết thương khiến y đau đến phát run. Da đầu đều rợn lên, hít một hơi thật sâu đổ lên hết rồi nhanh tay quấn băng lại.
Lục Khuynh Tâm hơi nhíu mày, bình thường Thanh Hồn đâu chịu đau kém vậy, có thể do độc trong người y lại bộc phát, hơi căng thẳng: "Ngươi không phải có thuốc riêng sao? Còn sợ gì nữa mà không lấy ra dùng."
Thanh Hồn chậm rãi suy nghĩ: "Có biết vì sao ta không thích Công Nghi Lăng, mà lại không chịu dứt khoát với hắn không?"
Lục Khuynh Tâm ngây người một chút, không biết có phải ảo giác không mà còn nghe tiếng hắn nghiến răng: "Song tu hả?"
Thanh Hồn "..."
Thanh Hồn chỉ định nói cần một người nội lực thâm hậu ôn hòa giúp điều khí thôi mà, dựa vào tiêu chuẩn kia y chỉ biết có Công Nghi Lăng. Đương nhiên không phải dùng cách này có thể ngăn độc tái phát, Thanh Hồn chẳng qua đánh lạc hướng cho hắn đừng hỏi nữa thôi.
Lục Khuynh Tâm đưa mắt nhìn y một lúc lâu, như có thể xuyên thấu trung y nhìn thấy da thịt trắng mịn. Nghĩ đến đã từng có lúc đầu ngón tay lướt mềm mại qua da thịt trơn nhẵn, hôn nhẹ trên vành tai, đầu lưỡi quấn quýt.
Còn nhớ khi Công Nghi Lăng đội mưa che chở mấy nụ hoa mang vào phòng cho y, lúc đi ngang qua hắn, tên kia đã nói: "Đừng để ta có cơ hội xen vào giữa hai người."
Lúc đó hắn còn cảm thấy buồn cười, tình cảm của hắn và y chưa đến mức đó, chẳng qua muốn tìm hiểu một chút thôi. Hóa ra ngay từ đầu hắn đã chậm một bước, chưa từng có cơ hội giữ y cho riêng mình. Nếu như không có chuyện Bạch Diệp thì cái tên kia có cố gắng trăm nghìn lần hắn cũng không để y dính líu gì tới nữa.
Buồn cười làm sao!
Thanh Hồn nhìn hắn một lúc, không rõ hắn đang nghĩ đến phương trời nào rồi. Mà thôi Thanh Hồn đối với hắn cũng chẳng có gì quan trọng, biết đâu hắn đang nghĩ Công Nghi Lăng có vướng vào vũng bùn này không?
Người kia cũng chẳng tội tình gì, Thanh Hồn nói: "Người đừng nghĩ những chuyện ta làm điều không liên quan đến hắn. Hiện giờ hắn đã có Diệu Huyền bên cạnh bầu bạn rồi, để hắn yên đi."
Cũng quan tâm người cũ quá, hắn cười nhạt nhẽo: "Công Nghi Lăng là một trong mười hai quân sư, chắc là có quen biết Hòa Phong Thương nhỉ?"
Thanh Hồn bất ngờ đến quên cả đau, nghe giọng điệu mỉa mai của hắn, y cũng không muốn hắn nghi ngờ thêm, im lặng.
"Nhưng theo ta biết hắn bị Hòa Phong Thương phế khỏi đội ngũ rồi, chỉ còn mười một người thôi." Hắn tự biên tự diễn: "Cũng có thể là mười hai, thêm cả ngươi nữa. Ngươi bình thường tự tin như thế mà không đứng đầu được à? Cũng đúng thôi Vạn Thế Vĩnh Xương, tính ra chữ Vạn của ngươi đứng cuối nhỉ?"
Thấy im lặng hắn còn tưởng y tức đến nội thương, không ngờ người đã ngủ mất rồi.
***
Diệu Huyền ngồi trên ghế lót thảm lông, ngón tay nghịch con chim vẹt rất sặc sỡ trong lồng kia, con chim kia xù lông cự tuyệt ù ù cạc há miệng muốn cắn.
"Ồ" Diệu Huyền tỏ ra hứng thú, khóe mắt có ý cười chợt lóe lên, nó chưa kịp nói đã nhẹ nhàng bẻ cổ, vứt lại trong lồng.
Trong bóng đêm trầm tĩnh như chết, Hồng Thiếu Hoài chậm rãi đi đến, nở nụ cười: "Ngươi không vui cũng đừng trút giận lên Hải Thư của ta chứ?"
Giọng Diệu Huyền rất nhẹ, nhưng ánh mắt nóng rực: "Hải Thư?"
Diệu Huyền lẩm bẩm một lúc, lại cười một cách thật tâm hứng thú: "Hải Thư, ta rất thích cái tên này."
Bị chiếm chỗ nên Hồng Thiếu Hoài chỉ đứng một bên: "Ta ở trong vũng nước đục mang tên giang hồ này đã lâu. Phương trời xa xôi như hoang mạc hoang vu hay phương bắc lạnh giá thì không dám nói, ít nhiều gì ở Trung Nguyên cũng có chút tiếng tăm, người hiểu ta chỉ đếm trên đầu ngón tay mà thôi. Có những chuyện ta biết, không chỉ nhiều mà còn rõ nữa..."
Hai người im lặng nhìn nhau một lúc, Hồng Thiếu Hoài lại hiền hòa: "Xem ra thủ hạ của ta đối với ngươi hơi nặng tay, sắc mặt ngươi không tốt lắm."
"Lẽ nào bình thường sắc mặt ta dễ coi lắm sao?" Diệu Huyền rất mất hứng khi nói chuyện với kẻ khác vòng vo, không dám điểm mặt chỉ tên cố tỏ thâm sâu: "Dạo này ngươi xuất hiện hơi nhiều, bình thường không phải trốn như chuột sao? Đừng nói với ta vì Hòa Phong Thương cuối cùng cũng bỏ cái đài hoa sen thanh khiết gì đó, góp vốn cùng ngươi mà trở nên hùng hồn nhé, ta thấy mười người như cũng không quản nổi hắn."
Hồng Thiếu Hoài dùng đầu quạt hất con chim chết ra khỏi lồng, ra hiệu cho thuộc hạ đổi một con chim mới, ung dung nói: "Ngươi không giống tiểu đệ mình gì cả, ta vẫn nói chuyện với đệ đệ ngươi hơn, thẳng thắn quá sẽ khiến người ta mất hứng."
"Ngươi nén bi thương đi, phế như ngươi chỉ biết trốn phía sau người khác, còn muốn ta lựa lời sao?"
"Trùng phùng lại giữa biển người mênh mông là ta chưa từng nghĩ đến, càng không thể tin ngươi lại xuống núi đào xương cốt của Nhiếp Trạch Dương lên. Ta biết ngươi là một đại phu không tốt tính gì, không ngờ cả chuyện như thế cũng dám làm."
"Đừng tỏ ra mình nắm được điểm yếu của người khác mà dương dương tự đắc nữa, ai mà chả biết ngươi là chó gặm không nhả xương, lạ là quan tài mang về tới hang của mình, chơi đùa cũng đã chơi xong rồi, bày ra Thiên La, Địa La gì đó đầu voi đuôi chuột." Thanh Hồn chợt cười: "Ngươi không cần thăm dò nữa, ta không có ý định đối đầu với Hòa Phong Thương vì mấy thứ đó đâu."
"Ngươi đoán không sai, trong tay ta không giữ gì cả. Nhưng thật oan ức quá, ta không hề có ý định khiêu khích ngươi tìm người kia tranh cao thấp. Ta chỉ tự hỏi ngươi thật sự không cần những thứ đó sao, đệ đệ của ngươi... "
Qua một lúc không thấy Diệu Huyền tiếp lời, Hồng Thiếu Hoài không hề thất vọng, môi mỏng hơi nhếch giọng điệu nhẹ nhàng tựa như đang tâm sự: "Ta tự hỏi đệ đệ của ngươi có phải đã chết rồi không, hoán cốt không còn sử dụng được nữa. Hoặc là có gì đó thiếu sót khiến thứ ngươi tìm về không phải thứ ngươi muốn, chắc ngươi thất vọng lắm."
Diệu Huyền đắn đo suy nghĩ: "Ta phát hiện ra ngươi biết rất nhiều, cũng mâu thuẫn rất nhiều. Ngươi giết chết Nhiếp Trạch Dương, cố ý trả lại thi thể, rồi lại đi tìm cách đào quan tài lên, Hồng Thiếu Hoài, ngươi đang kiểm chứng thứ gì vậy? Tức là ngay từ đầu ngươi không hề biết đến chuyện hoán cốt. Là ai nói cho ngươi biết, Hòa Phong Thương? Nhưng Hòa Phong Thương xen vào những chuyện này làm gì?"
Hồng Thiếu Hoài cũng ra vẻ suy nghĩ, Diệu Huyền không giống tiểu đệ mình thích gài người khác, vậy nhất định trong lòng y có nghi hoặc thật sự. Nghiêm túc một hồi hắn không khỏi cười khó coi: "Thì ra là muốn lợi dụng ta làm bia đỡ, không phải là nổi hứng chơi đùa, mà Hòa Phong Thương thật sự cần."
Hồng Thiếu Hoài xoay lưng ra ngoài, cánh cửa thạch động đóng kín lại trả lại không gian sự tĩnh mịch vốn có.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất