Ta Và Ngươi Cách Biệt Một Trời Sinh Tử
Chương 150: Gió Hờn Bóng Nguyệt (2)
"Tranh này đẹp quá, muội có biết là ai vẽ không?"
"Là tỷ tỷ vừa rồi mang theo."
"Vậy tiếng đàn vừa rồi là do tỷ tỷ đó đàn sao?"
Nha đầu ôm cho họ bình trà, cười khanh khách: "Đúng vậy, tỷ ấy đàn rất hay."
Gió thổi mùi hương thủy tiên vô cùng ngọt ngào, Thanh Hồn ở bên cửa sổ hít thở thật sâu, xương cốt cũng khoan khoái hơn hẳn, có vẻ y rất thích vườn hoa này.
Căn nhà này không lớn lắm, nhìn qua là thấy hết mọi ngóc ngách bên trong, Lục Khuynh Tâm nhìn bức tranh kia thêm một lần nữa, cười hỏi: "Tỷ tỷ đó ở đây với muội luôn sao?"
"Không có, tỷ ấy cũng đến đây trú rét như hai huynh."
Cô ta không phải người ở trong nhà, bức tranh này không giống vô tình đánh rơi, là cố ý để lại cho hắn sao?
Cũng không chắc là để lại cho hắn, làm sao cô ta biết hắn sẽ tìm đến đây mà không phải người của quan phủ. Còn nữa, đứa trẻ này...
Đứa trẻ này không hề sợ người lạ, nếu chỉ hai huynh muội họ ở nơi hoang vắng này, dặn dò cẩn thận với người lạ là điều tất nhiên. Vừa mới gặp đã hỏi họ tìm ai, ánh mắt khi đó không hề sợ sệt mà đang chắc chắn điều gì đó, sao nó biết họ đi tìm người mà không phải đi lạc đường chứ?
Mắt thấy bóng đêm thật sâu Thanh Hồn quay đầu lại nói: "Ta còn có việc phải đi trước."
"Để ta đưa về." Hắn bật thốt trong vô thức, chính bản thân cũng thầm thấy kỳ quái.
"Ta tự mình về được."
Lục Khuynh Tâm đi nhanh về phía y, cả hai ra cửa rào hắn mới nói: "Biết đâu hung thủ đã nhìn thấy chúng ta xem thi thể, công tử toàn thân mềm nhũn không phải người hay luyện tập võ công. Bàn tay không có vết chai, không sử dụng vũ khí, e là cả cầm cành cây tự vệ cũng không biết, để ta đưa về tốt hơn."
Thanh Hồn định vuốt tóc nhưng sợ lộ ra bất thường nên thôi, chỉ cười không đáp. Bộ dạng của mình đúng là ngày càng yếu ớt đến thảm thương.
Hai người quay lại chỗ giấu thi thể, người này nói mình đang ở trọ, tự nhiên hắn vác theo một thi thể đến chỗ người ta làm ăn được, hắn nói: "Hay là... "
"Người đưa ta đến cổng thành là được, ở nơi đông người hung thủ không dám làm càn đâu."
Hắn do dự đáp: "Cũng được."
Thanh Hồn trở về nhà trọ ngâm nước ấm, múc từng gáo nước xối lên người, trong làn hơi nước nghi ngút không làm tan được mùi hương ngọt của Huân Y Thảo, còn có mùi bùn đất, y nhướn mày: "Tiểu muội muội, muội làm gì ngoài đó đấy."
Dư Dung bỏ áo khoác lông cáo lấm lem xuống, y phục dính đầy bùn dán sát vào da thịt khiến nàng ta thấy nhớp nháp vô cùng, tức giận quát: "Ngươi tắm nhanh rồi mau ra đây."
"Ta không ra thì sao?"
"Ngươi từng tưởng có ca ca ngươi bảo vệ thì ta sẽ không làm gì ngươi?" Con đường nàng đi trước giờ luôn suôn sẻ, kể cả Hồng Thiếu Hoài với nàng cũng chưa từng nổi nóng, đương nhiên bên hắn nàng tỏ ra như con chim nhỏ lúc nào cũng dễ bị kinh sợ, ngoan ngoãn nghe lời. Vậy mà cái tên Diệu Huyền đó, còn cả Lương Ngôn không biết điều kia nữa, toàn là những kẻ chống đối nàng.
"Ồ, tiểu muội muội nhận ra rồi hả?"
"Đương nhiên, ta đâu phải kẻ ngu ngốc." Nàng ta đập thình thịch vào tấm bình phong: "Ngươi còn không mau ra đây? Nếu không phải Hồng Thiếu Hoài bảo ta phải theo sát hỗ trợ ngươi, ta có phải đội mưa trong rừng đến tận khuya, còn bị sói rượt."
"Ta biết nếu không có ánh trăng tròn cô sẽ không sử dụng được võ công, nhưng không nghĩ Đăng Hồng Nhạn lại thua cả sói rượt." Y cười tủm tỉm ra khỏi thùng nước, thay đồ.
Điều mà Thanh Hồn không ngờ là Hồng Thiếu Hoài lại giao chuyện này cho cô ta, y nói: "Ta còn nghi ngờ thi thể trong rừng là kiệt tác của tiểu muội muội đấy."
"Hừ, bổn cô nương mà thèm động tay giết người sao?"
Để cô ta ở lại phòng tắm Thanh Hồn đi ta ngoài dạo, ở trong nhà trọ này có một hồ nước trồng thủy tảo rất đẹp, y đến đó cho rùa ăn.
"Có chuyện gì mà ngươi đổ mồ hôi đầm đìa?"
"Bên kia sao người bu đông thế?"
"Có, có... người chết... bên kia có người bị treo cổ chết."
Ở bên kia gần cổng thành có một biệt viện rất lớn bỏ hoang, cửa son luôn khóa chặt, không biết từ bao giờ cửa lại hơi hé ra bên trong vang lên tiếng lục đục. Có người tưởng là trộm nên đến xem thử, không ngờ thứ tạo ra tiếng đó là một thi thể còn đung đưa, bên dưới là mấy chậu hoa cũ kỹ lăn lóc.
"Búa... còn có búa... "
Người này sợ đến nói năng lộn xộn, Thanh Hồn che ô ra ngoài nhìn về phía bóng cây cổ thụ cao lớn chìm trong bóng đêm tĩnh lặng, bên trên cây có gì đó đang động đậy.
Xa quá Thanh Hồn nhìn không thấy rõ, cổng thành là nơi đông người tấp nập lại có một biệt viện bỏ hoang lặng lẽ nằm im, dưới ánh trăng ảm đạm thật có chút tách biệt.
Lúc vào thành y không hề chú ý đến nó.
Trong lúc này, Lục Khuynh Tâm phát hiện trên cửa son có vết máu, bên dưới thềm máu nhỏ thành vệt.
Hung thủ đi ra ngoài bằng cửa chính?
Nạn nhân bị treo cổ trên cây cổ thụ, còn bị một mũi mâu sắc bén đâm thủng ngực. Theo lời người làm chứng lúc nhìn vào thi thể vẫn còn đung đưa. Hắn hạ thi thể xuống quan sát, vết mâu đâm từ sau ra trước còn đâm rất nhiều lần, người sắp đứt làm hai, chân bị đánh gãy.
Trong màn đêm yên tĩnh, hắn soi dưới ánh lửa, lấy ra một túi giấy dính đầy dầu nhét trong ngực áo thi thể.
Là bánh quẩy chiên, ai lạ nhét thứ này vào trong áo chứ? Linh tính thôi thúc hắn xé túi giấy ta xem, bên trong có vài chữ đã nhòe.
Khi đang cúi đầu xem thật kỹ, chợt nghe xa xa truyền đến tiếng bước chân giẫm lên tuyết mà đến. Bước chân thong dong nhẹ nhàng, thoải mái tự nhiên, không có võ công. Nơi hắn đang ngồi là trong sảnh, muốn đến đây phải đi qua cửa ở cổng vòm ngăn cách với hoa viên, sau khi hắn thổi tắt lửa bên ngoài liền nghe tiếng đẩy cửa.
Lục Khuynh Tâm nhìn thấy ánh đèn lồng soi đường, sau đó là bóng người đang che ô đi vào, mắt y nhìn dưới đất không chú ý bên này.
Cổ họng hắn đột nhiên nghẹn lại không thể khống chế nhịp thở, mắt hắn cứ nhìn chăm chăm về phía đó tìm kiếm sự thân quen ngày xưa. Thanh mâu trên tay hắn rơi xuống tạo ra tiếng động nho nhỏ, đánh động người kia.
Thanh Hồn nâng cao ánh lồng đèn đến trước mặt mình, hỏi: "Ai đó."
Hắn sững sờ một lúc hình như hơi thất vọng, thừa biết báu vật mất đi không thể tìm về cõi lòng tột cùng buồn bã: "Là người à?"
"Lẽ nào là quỷ?" Thanh Hồn không hiểu ý hắn.
"Đến đây làm gì?" Nhìn y không giống người thích tra án, cùng lắm là một thư sinh mặt mày non choẹt mà thôi.
"À, ta là người khám nghiệm thi thể của quan phủ."
Lục Khuynh Tâm rất ngạc nhiên nhưng nghĩ kỹ lại người này quả thật có chút tác phong của người xem thi thể.
Hắn không hề nghi ngờ mà tin như điếu đổ, còn cảm thấy mình đang cản trở việc làm của quan phủ ở trấn này, đành nhường đường: "Vào xem thi thể đi."
Lúc này không có mưa tuyết nhưng y vẫn mang theo ô khiến hắn thấy hơi khó hiểu, tiện tay giúp cầm lồng đèn hắn hỏi: "Ở đây không có đồ nghề đầy đủ, có cần mang đến nhà xác không?
Thanh Hồn không trả lời hắn, nói về chuyện điều tra trước mắt: "Hung thủ là người trong thành này, hiểu rõ thói quen hoạt động ngày thường của nạn nhân. "
"Có thể là biến thái tùy tiện tìm một người trút giận, con đường nạn nhân đi qua rất vắng vẻ thuận lợi cho người này nhanh chóng bỏ chạy." Lục Khuynh Tâm rất tự nhiên tiếp lời, từ khi gặp mặt y chưa từng hỏi hắn là ai, có thân phận gì mà đêm khuya lén lút ở bên thi thể, nếu là người khác đã bắt hắn báo quan rồi.
"Có ba điểm đáng nghi."
"Thứ nhất, Lúc đó mưa tuyết to, đất rất mềm, có người đi qua để lại dấu chân rất khó để bị xối trôi sạch sẽ, nơi nạn nhân nằm, tán cây dày che chắn, không hề bị tuyết phủ lên. Việc không có dấu chân nào chứng tỏ hung thủ đã chuẩn bị cẩn thận từ trước, không giống vội vã bỏ chạy. Thứ hai, Có dấu vết vật lộn bên dưới thi thể, xô đẩy, thân cây lưu lại vết búa. Hung thủ không hề có lợi thế, nếu muốn trút giận hung thủ đương nhiên ưu ái con mồi yếu ớt hơn mình, dù sao cũng chỉ cần trút giận, là ai cũng không quan trọng. Thứ ba, tùy tiện chọn con mồi lại chạy vào rừng vắng vẻ tìm sao? Rõ ràng hung thủ biết rõ nạn nhân bắt buộc phải vào rừng, dù trời đổ mưa tuyết vẫn kiên nhẫn đứng chờ. Nhìn nạn nhân này xem bị đánh gãy hai chân, đâm nhiều nhát, khuynh hướng bạo lực rất rõ, cho thấy thù hận rất sâu."
Hắn không có ý kiến, trong lòng còn có chút khen ngợi.
"Người hỏi thăm người phát hiện thi thể chưa?"
"Nghĩ là có trộm nên nhìn vào."
Thanh Hồn chớp mắt.
Hắn hơi nhướn mày: "Một biệt viện bỏ hoang đã lâu có đồ quý gì cũng bị trộm từ đời nào rồi. Có trộm thật thì đã sao, hắn nhát gan gầy yếu dám mở cửa bắt trộm? Từ ngoài cửa son nhìn vào tối om không thấy gì, mắt hắn thần kỳ đến mức nhìn xuyên vào đây thấy thi thể?"
Trong biệt viện phát ra hơi thở của sự mục ruỗng, Lục Khuynh Tâm rất chăm chú đưa ra kết luận: "Ta đã hỏi qua người quanh đây, không ai biết rõ tên này là ai từ đâu đến, sáng nay mới đến ở trọ còn xô đẩy với người trong quán, nên mọi nhờ nhớ mặt hắn."
"À."
Thấy Thanh Hồn im lặng không chịu lên tiếng nữa, hắn hỏi: "À cái gì?"
"Ta nghĩ xô xát là do hắn lấy trộm túi tiền của người ta."
Mắt Lục Khuynh Tâm lóe lên: "Chính xác."
"Bây giờ, hay là chúng ta... "
Hắn thấy Thanh Hồn do dự, thầm hiểu chuyện này rất nghiêm trọng: "Cứ nói đi."
"Hay là chúng ta đi ăn đi." Y thở dài bất đắc dĩ: "Ta đói rồi."
Lục Khuynh Tâm "..."
"Không phải đang tra án sao?"
"Chừng một lúc nữa sẽ có người đến mang thi thể đi thôi." Y ngồi dậy: "Chúng ta đi xem các mối quan hệ của nạn nhân thì hơn."
****
Thanh Hồn mới tinh mơ đã ra khỏi phòng, y nghe nói trong trấn có một quán mì rất ngon, ngày thường người dân đến xếp hàng mua mì rất đông, nếu y không tranh thủ đi mua sớm sẽ hết mất.
Thanh Hồn chọn một góc tránh gió cạnh hẻm nhỏ ăn mì, không quên mua thêm hai quả trứng ăn kèm, trong lòng tính toán buổi trưa ăn gì. Hơi nóng trong nồi nước mì đôi lúc thổi vào mặt, y hơi né đi vô tình nhìn thấy trong hẻm có ánh sáng chập chờn, bóng người đang chậm rãi làm gì đó.
Đợi Thanh Hồn ăn xong mì bóng đen lén lút kia vẫn chưa làm xong chuyện, chắc không phải đang chờ y đó chứ.
Tính tiền xong y đi vào trong hẻm đó, bóng y cầm ô dạ trên tường hình như rất thu hút bóng người kia, lúc nhìn thấy người mặc trang phục dạ hành mặt che kín bằng vải đen, Thanh Hồn không khỏi nở nụ cười mến khách.
"Giao thứ đó ra đây?"
"Vị huynh đài đang nói về cái gì?"
"Đừng giả ngây với ta, đưa túi giấy bánh đó ra đây."
Thanh Hồn cười rất thân thiện: "À, tiếc quá sáng nay ta chỉ ăn mì thôi, không có mua bánh."
Sau đó ánh kiếm vút lên sát khí khiến người ta sợ hãi lùi bước, có người kéo y ra phía sau cùng người hắc y nhân múa mấy đường kiếm xuất chúng át người, y nhìn mãi không hiểu.
Bình minh đang lên gió thổi rì rào, Thanh Hồn quay người rời đi.
Lúc Lục Khuynh Tâm gặp lại là lúc y đang câu cá bên bờ sông đóng băng mỏng, nhìn thì kiên nhẫn đến không động đậy chứ thật ra là đang ngủ gật.
Lục Khuynh Tâm đi đến bên cạnh y mới ngẩng đầu lên nhìn.
"Sao công tử lại bỏ đi?"
"Chứ ta ở đó để làm gì, ngược lại rất tò mò sao người cứ theo dõi ta từ tối đến giờ."
Hắn nói: "Ta đã đến quan phủ hỏi, không ai biết người là ai cả."
"À, ra là vậy."
"Tại sao ngươi lại giả mạo người kiểm tra thi thể hả?" Hắn nhanh chóng thay đổi thái độ làm cá của y bị đánh động, núp sâu dưới làn nước lạnh băng.
"Ôi, một chút nữa là có cá ăn rồi."
"Đừng có mà đánh trống lảng."
"Ta nói mình là xem thi thể, đâu có nói là người của quan phủ trấn này." Y thay mồi xong liếc hắn: "Người cũng đâu phải người của quan phủ."
Chợt thấy trên áo hắn có vết rách nhỏ, chắc hẳn là do lúc nãy đánh nhau mà ra, hơi nghiêng người: "Người bị đánh trúng rách áo rồi này."
Bên tai gió thổi ù ù, một chút bất cẩn đã suýt rơi xuống dưới hồ.
Hắn đỡ y rất gọn, mùi hương đỗ nhược rất thơm khiến lòng hắn nảy sinh yêu thích, hình như từng gặp gỡ mà hắn lại lạnh lùng lãng quên.
Lục Khuynh Tâm chợt nghĩ đến việc y không hỏi gì đến hắn, cúi đầu nhìn y như muốn moi móc gì đó: "Có phải ta đã gặp ngươi rồi không?"
"Ồ, người thật thấy như vậy hả?"
Hắn không biết thái độ y như vậy là có ý gì, có lẽ trên đường đi có rất nhiều người bước đến nói đã từng gặp y, dù sao dung mạo này cũng nam nữ ăn tất.
"Không có gì, ta đùa thôi."
"Vậy, thả ta xuống trước đi."
Hắn thả người xuống rồi hình như vẫn còn khá thất vọng, nói mấy câu rồi cũng xoay người bỏ đi.
Đã từ rất lâu, Thanh Hồn nhìn thấy bóng người dần bị che khuất phía xa xa chỉ lưu lại ánh tà dương ảm đạm nhỏ máu, thoạt đầu nhìn tưởng sẽ có ngày gặp lại, tưởng chỉ cần cất tiếng gọi sẽ có thể với tới. Dòng người mênh mông, trước mắt là con đường trải dài không có điểm tận cùng, cứ thế không có duyên phận với nhau rồi.
Lục công tử, người cứ đối tốt với ta như vậy e là đến cuối cùng ta lại không nỡ ta tay tàn nhẫn với người.
"Là tỷ tỷ vừa rồi mang theo."
"Vậy tiếng đàn vừa rồi là do tỷ tỷ đó đàn sao?"
Nha đầu ôm cho họ bình trà, cười khanh khách: "Đúng vậy, tỷ ấy đàn rất hay."
Gió thổi mùi hương thủy tiên vô cùng ngọt ngào, Thanh Hồn ở bên cửa sổ hít thở thật sâu, xương cốt cũng khoan khoái hơn hẳn, có vẻ y rất thích vườn hoa này.
Căn nhà này không lớn lắm, nhìn qua là thấy hết mọi ngóc ngách bên trong, Lục Khuynh Tâm nhìn bức tranh kia thêm một lần nữa, cười hỏi: "Tỷ tỷ đó ở đây với muội luôn sao?"
"Không có, tỷ ấy cũng đến đây trú rét như hai huynh."
Cô ta không phải người ở trong nhà, bức tranh này không giống vô tình đánh rơi, là cố ý để lại cho hắn sao?
Cũng không chắc là để lại cho hắn, làm sao cô ta biết hắn sẽ tìm đến đây mà không phải người của quan phủ. Còn nữa, đứa trẻ này...
Đứa trẻ này không hề sợ người lạ, nếu chỉ hai huynh muội họ ở nơi hoang vắng này, dặn dò cẩn thận với người lạ là điều tất nhiên. Vừa mới gặp đã hỏi họ tìm ai, ánh mắt khi đó không hề sợ sệt mà đang chắc chắn điều gì đó, sao nó biết họ đi tìm người mà không phải đi lạc đường chứ?
Mắt thấy bóng đêm thật sâu Thanh Hồn quay đầu lại nói: "Ta còn có việc phải đi trước."
"Để ta đưa về." Hắn bật thốt trong vô thức, chính bản thân cũng thầm thấy kỳ quái.
"Ta tự mình về được."
Lục Khuynh Tâm đi nhanh về phía y, cả hai ra cửa rào hắn mới nói: "Biết đâu hung thủ đã nhìn thấy chúng ta xem thi thể, công tử toàn thân mềm nhũn không phải người hay luyện tập võ công. Bàn tay không có vết chai, không sử dụng vũ khí, e là cả cầm cành cây tự vệ cũng không biết, để ta đưa về tốt hơn."
Thanh Hồn định vuốt tóc nhưng sợ lộ ra bất thường nên thôi, chỉ cười không đáp. Bộ dạng của mình đúng là ngày càng yếu ớt đến thảm thương.
Hai người quay lại chỗ giấu thi thể, người này nói mình đang ở trọ, tự nhiên hắn vác theo một thi thể đến chỗ người ta làm ăn được, hắn nói: "Hay là... "
"Người đưa ta đến cổng thành là được, ở nơi đông người hung thủ không dám làm càn đâu."
Hắn do dự đáp: "Cũng được."
Thanh Hồn trở về nhà trọ ngâm nước ấm, múc từng gáo nước xối lên người, trong làn hơi nước nghi ngút không làm tan được mùi hương ngọt của Huân Y Thảo, còn có mùi bùn đất, y nhướn mày: "Tiểu muội muội, muội làm gì ngoài đó đấy."
Dư Dung bỏ áo khoác lông cáo lấm lem xuống, y phục dính đầy bùn dán sát vào da thịt khiến nàng ta thấy nhớp nháp vô cùng, tức giận quát: "Ngươi tắm nhanh rồi mau ra đây."
"Ta không ra thì sao?"
"Ngươi từng tưởng có ca ca ngươi bảo vệ thì ta sẽ không làm gì ngươi?" Con đường nàng đi trước giờ luôn suôn sẻ, kể cả Hồng Thiếu Hoài với nàng cũng chưa từng nổi nóng, đương nhiên bên hắn nàng tỏ ra như con chim nhỏ lúc nào cũng dễ bị kinh sợ, ngoan ngoãn nghe lời. Vậy mà cái tên Diệu Huyền đó, còn cả Lương Ngôn không biết điều kia nữa, toàn là những kẻ chống đối nàng.
"Ồ, tiểu muội muội nhận ra rồi hả?"
"Đương nhiên, ta đâu phải kẻ ngu ngốc." Nàng ta đập thình thịch vào tấm bình phong: "Ngươi còn không mau ra đây? Nếu không phải Hồng Thiếu Hoài bảo ta phải theo sát hỗ trợ ngươi, ta có phải đội mưa trong rừng đến tận khuya, còn bị sói rượt."
"Ta biết nếu không có ánh trăng tròn cô sẽ không sử dụng được võ công, nhưng không nghĩ Đăng Hồng Nhạn lại thua cả sói rượt." Y cười tủm tỉm ra khỏi thùng nước, thay đồ.
Điều mà Thanh Hồn không ngờ là Hồng Thiếu Hoài lại giao chuyện này cho cô ta, y nói: "Ta còn nghi ngờ thi thể trong rừng là kiệt tác của tiểu muội muội đấy."
"Hừ, bổn cô nương mà thèm động tay giết người sao?"
Để cô ta ở lại phòng tắm Thanh Hồn đi ta ngoài dạo, ở trong nhà trọ này có một hồ nước trồng thủy tảo rất đẹp, y đến đó cho rùa ăn.
"Có chuyện gì mà ngươi đổ mồ hôi đầm đìa?"
"Bên kia sao người bu đông thế?"
"Có, có... người chết... bên kia có người bị treo cổ chết."
Ở bên kia gần cổng thành có một biệt viện rất lớn bỏ hoang, cửa son luôn khóa chặt, không biết từ bao giờ cửa lại hơi hé ra bên trong vang lên tiếng lục đục. Có người tưởng là trộm nên đến xem thử, không ngờ thứ tạo ra tiếng đó là một thi thể còn đung đưa, bên dưới là mấy chậu hoa cũ kỹ lăn lóc.
"Búa... còn có búa... "
Người này sợ đến nói năng lộn xộn, Thanh Hồn che ô ra ngoài nhìn về phía bóng cây cổ thụ cao lớn chìm trong bóng đêm tĩnh lặng, bên trên cây có gì đó đang động đậy.
Xa quá Thanh Hồn nhìn không thấy rõ, cổng thành là nơi đông người tấp nập lại có một biệt viện bỏ hoang lặng lẽ nằm im, dưới ánh trăng ảm đạm thật có chút tách biệt.
Lúc vào thành y không hề chú ý đến nó.
Trong lúc này, Lục Khuynh Tâm phát hiện trên cửa son có vết máu, bên dưới thềm máu nhỏ thành vệt.
Hung thủ đi ra ngoài bằng cửa chính?
Nạn nhân bị treo cổ trên cây cổ thụ, còn bị một mũi mâu sắc bén đâm thủng ngực. Theo lời người làm chứng lúc nhìn vào thi thể vẫn còn đung đưa. Hắn hạ thi thể xuống quan sát, vết mâu đâm từ sau ra trước còn đâm rất nhiều lần, người sắp đứt làm hai, chân bị đánh gãy.
Trong màn đêm yên tĩnh, hắn soi dưới ánh lửa, lấy ra một túi giấy dính đầy dầu nhét trong ngực áo thi thể.
Là bánh quẩy chiên, ai lạ nhét thứ này vào trong áo chứ? Linh tính thôi thúc hắn xé túi giấy ta xem, bên trong có vài chữ đã nhòe.
Khi đang cúi đầu xem thật kỹ, chợt nghe xa xa truyền đến tiếng bước chân giẫm lên tuyết mà đến. Bước chân thong dong nhẹ nhàng, thoải mái tự nhiên, không có võ công. Nơi hắn đang ngồi là trong sảnh, muốn đến đây phải đi qua cửa ở cổng vòm ngăn cách với hoa viên, sau khi hắn thổi tắt lửa bên ngoài liền nghe tiếng đẩy cửa.
Lục Khuynh Tâm nhìn thấy ánh đèn lồng soi đường, sau đó là bóng người đang che ô đi vào, mắt y nhìn dưới đất không chú ý bên này.
Cổ họng hắn đột nhiên nghẹn lại không thể khống chế nhịp thở, mắt hắn cứ nhìn chăm chăm về phía đó tìm kiếm sự thân quen ngày xưa. Thanh mâu trên tay hắn rơi xuống tạo ra tiếng động nho nhỏ, đánh động người kia.
Thanh Hồn nâng cao ánh lồng đèn đến trước mặt mình, hỏi: "Ai đó."
Hắn sững sờ một lúc hình như hơi thất vọng, thừa biết báu vật mất đi không thể tìm về cõi lòng tột cùng buồn bã: "Là người à?"
"Lẽ nào là quỷ?" Thanh Hồn không hiểu ý hắn.
"Đến đây làm gì?" Nhìn y không giống người thích tra án, cùng lắm là một thư sinh mặt mày non choẹt mà thôi.
"À, ta là người khám nghiệm thi thể của quan phủ."
Lục Khuynh Tâm rất ngạc nhiên nhưng nghĩ kỹ lại người này quả thật có chút tác phong của người xem thi thể.
Hắn không hề nghi ngờ mà tin như điếu đổ, còn cảm thấy mình đang cản trở việc làm của quan phủ ở trấn này, đành nhường đường: "Vào xem thi thể đi."
Lúc này không có mưa tuyết nhưng y vẫn mang theo ô khiến hắn thấy hơi khó hiểu, tiện tay giúp cầm lồng đèn hắn hỏi: "Ở đây không có đồ nghề đầy đủ, có cần mang đến nhà xác không?
Thanh Hồn không trả lời hắn, nói về chuyện điều tra trước mắt: "Hung thủ là người trong thành này, hiểu rõ thói quen hoạt động ngày thường của nạn nhân. "
"Có thể là biến thái tùy tiện tìm một người trút giận, con đường nạn nhân đi qua rất vắng vẻ thuận lợi cho người này nhanh chóng bỏ chạy." Lục Khuynh Tâm rất tự nhiên tiếp lời, từ khi gặp mặt y chưa từng hỏi hắn là ai, có thân phận gì mà đêm khuya lén lút ở bên thi thể, nếu là người khác đã bắt hắn báo quan rồi.
"Có ba điểm đáng nghi."
"Thứ nhất, Lúc đó mưa tuyết to, đất rất mềm, có người đi qua để lại dấu chân rất khó để bị xối trôi sạch sẽ, nơi nạn nhân nằm, tán cây dày che chắn, không hề bị tuyết phủ lên. Việc không có dấu chân nào chứng tỏ hung thủ đã chuẩn bị cẩn thận từ trước, không giống vội vã bỏ chạy. Thứ hai, Có dấu vết vật lộn bên dưới thi thể, xô đẩy, thân cây lưu lại vết búa. Hung thủ không hề có lợi thế, nếu muốn trút giận hung thủ đương nhiên ưu ái con mồi yếu ớt hơn mình, dù sao cũng chỉ cần trút giận, là ai cũng không quan trọng. Thứ ba, tùy tiện chọn con mồi lại chạy vào rừng vắng vẻ tìm sao? Rõ ràng hung thủ biết rõ nạn nhân bắt buộc phải vào rừng, dù trời đổ mưa tuyết vẫn kiên nhẫn đứng chờ. Nhìn nạn nhân này xem bị đánh gãy hai chân, đâm nhiều nhát, khuynh hướng bạo lực rất rõ, cho thấy thù hận rất sâu."
Hắn không có ý kiến, trong lòng còn có chút khen ngợi.
"Người hỏi thăm người phát hiện thi thể chưa?"
"Nghĩ là có trộm nên nhìn vào."
Thanh Hồn chớp mắt.
Hắn hơi nhướn mày: "Một biệt viện bỏ hoang đã lâu có đồ quý gì cũng bị trộm từ đời nào rồi. Có trộm thật thì đã sao, hắn nhát gan gầy yếu dám mở cửa bắt trộm? Từ ngoài cửa son nhìn vào tối om không thấy gì, mắt hắn thần kỳ đến mức nhìn xuyên vào đây thấy thi thể?"
Trong biệt viện phát ra hơi thở của sự mục ruỗng, Lục Khuynh Tâm rất chăm chú đưa ra kết luận: "Ta đã hỏi qua người quanh đây, không ai biết rõ tên này là ai từ đâu đến, sáng nay mới đến ở trọ còn xô đẩy với người trong quán, nên mọi nhờ nhớ mặt hắn."
"À."
Thấy Thanh Hồn im lặng không chịu lên tiếng nữa, hắn hỏi: "À cái gì?"
"Ta nghĩ xô xát là do hắn lấy trộm túi tiền của người ta."
Mắt Lục Khuynh Tâm lóe lên: "Chính xác."
"Bây giờ, hay là chúng ta... "
Hắn thấy Thanh Hồn do dự, thầm hiểu chuyện này rất nghiêm trọng: "Cứ nói đi."
"Hay là chúng ta đi ăn đi." Y thở dài bất đắc dĩ: "Ta đói rồi."
Lục Khuynh Tâm "..."
"Không phải đang tra án sao?"
"Chừng một lúc nữa sẽ có người đến mang thi thể đi thôi." Y ngồi dậy: "Chúng ta đi xem các mối quan hệ của nạn nhân thì hơn."
****
Thanh Hồn mới tinh mơ đã ra khỏi phòng, y nghe nói trong trấn có một quán mì rất ngon, ngày thường người dân đến xếp hàng mua mì rất đông, nếu y không tranh thủ đi mua sớm sẽ hết mất.
Thanh Hồn chọn một góc tránh gió cạnh hẻm nhỏ ăn mì, không quên mua thêm hai quả trứng ăn kèm, trong lòng tính toán buổi trưa ăn gì. Hơi nóng trong nồi nước mì đôi lúc thổi vào mặt, y hơi né đi vô tình nhìn thấy trong hẻm có ánh sáng chập chờn, bóng người đang chậm rãi làm gì đó.
Đợi Thanh Hồn ăn xong mì bóng đen lén lút kia vẫn chưa làm xong chuyện, chắc không phải đang chờ y đó chứ.
Tính tiền xong y đi vào trong hẻm đó, bóng y cầm ô dạ trên tường hình như rất thu hút bóng người kia, lúc nhìn thấy người mặc trang phục dạ hành mặt che kín bằng vải đen, Thanh Hồn không khỏi nở nụ cười mến khách.
"Giao thứ đó ra đây?"
"Vị huynh đài đang nói về cái gì?"
"Đừng giả ngây với ta, đưa túi giấy bánh đó ra đây."
Thanh Hồn cười rất thân thiện: "À, tiếc quá sáng nay ta chỉ ăn mì thôi, không có mua bánh."
Sau đó ánh kiếm vút lên sát khí khiến người ta sợ hãi lùi bước, có người kéo y ra phía sau cùng người hắc y nhân múa mấy đường kiếm xuất chúng át người, y nhìn mãi không hiểu.
Bình minh đang lên gió thổi rì rào, Thanh Hồn quay người rời đi.
Lúc Lục Khuynh Tâm gặp lại là lúc y đang câu cá bên bờ sông đóng băng mỏng, nhìn thì kiên nhẫn đến không động đậy chứ thật ra là đang ngủ gật.
Lục Khuynh Tâm đi đến bên cạnh y mới ngẩng đầu lên nhìn.
"Sao công tử lại bỏ đi?"
"Chứ ta ở đó để làm gì, ngược lại rất tò mò sao người cứ theo dõi ta từ tối đến giờ."
Hắn nói: "Ta đã đến quan phủ hỏi, không ai biết người là ai cả."
"À, ra là vậy."
"Tại sao ngươi lại giả mạo người kiểm tra thi thể hả?" Hắn nhanh chóng thay đổi thái độ làm cá của y bị đánh động, núp sâu dưới làn nước lạnh băng.
"Ôi, một chút nữa là có cá ăn rồi."
"Đừng có mà đánh trống lảng."
"Ta nói mình là xem thi thể, đâu có nói là người của quan phủ trấn này." Y thay mồi xong liếc hắn: "Người cũng đâu phải người của quan phủ."
Chợt thấy trên áo hắn có vết rách nhỏ, chắc hẳn là do lúc nãy đánh nhau mà ra, hơi nghiêng người: "Người bị đánh trúng rách áo rồi này."
Bên tai gió thổi ù ù, một chút bất cẩn đã suýt rơi xuống dưới hồ.
Hắn đỡ y rất gọn, mùi hương đỗ nhược rất thơm khiến lòng hắn nảy sinh yêu thích, hình như từng gặp gỡ mà hắn lại lạnh lùng lãng quên.
Lục Khuynh Tâm chợt nghĩ đến việc y không hỏi gì đến hắn, cúi đầu nhìn y như muốn moi móc gì đó: "Có phải ta đã gặp ngươi rồi không?"
"Ồ, người thật thấy như vậy hả?"
Hắn không biết thái độ y như vậy là có ý gì, có lẽ trên đường đi có rất nhiều người bước đến nói đã từng gặp y, dù sao dung mạo này cũng nam nữ ăn tất.
"Không có gì, ta đùa thôi."
"Vậy, thả ta xuống trước đi."
Hắn thả người xuống rồi hình như vẫn còn khá thất vọng, nói mấy câu rồi cũng xoay người bỏ đi.
Đã từ rất lâu, Thanh Hồn nhìn thấy bóng người dần bị che khuất phía xa xa chỉ lưu lại ánh tà dương ảm đạm nhỏ máu, thoạt đầu nhìn tưởng sẽ có ngày gặp lại, tưởng chỉ cần cất tiếng gọi sẽ có thể với tới. Dòng người mênh mông, trước mắt là con đường trải dài không có điểm tận cùng, cứ thế không có duyên phận với nhau rồi.
Lục công tử, người cứ đối tốt với ta như vậy e là đến cuối cùng ta lại không nỡ ta tay tàn nhẫn với người.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất