Ta Và Ngươi Cách Biệt Một Trời Sinh Tử

Chương 153: Khách Từ Phương Xa (1)

Trước Sau
Ánh sáng nhỏ bồng bềnh đột nhiên tắt ngấm, trong cơn mê man cảm nhận được thứ gì đó tanh tưởi nhớp nháp. Nó chảy qua kẽ tay còn mang theo hơi ấm từng giọt từng giọt nhỏ xuống.

Lục Khuynh Tâm hơi chao đảo ngồi dậy, ánh trăng ngoài khe cửa chiếu ngang mặt, ẩn trong ánh sáng lờ mờ đó, là một bóng người đang đứng nhìn vào. Trên tay người đó cầm một thanh kiếm di trên mặt đất, máu từ lưỡi kiếm chảy xuống tựa như một con rắn độc đang điên cuồng quằn quại.

Bóng người đó lắc lư: "Cuối cùng, chúng ta vẫn gặp lại nhau."

Không chỉ kiếm mà cả đôi tay kia cũng ướt đẫm máu tươi, nó lộ ra rõ ràng nhất, đặt bên cánh cửa từ từ mở ra.

Một bàn tay thật đẹp, có thể thanh mảnh dịu dàng cũng có thể sắc bén tàn nhẫn.

Bóng người này quen quá, như hắn từng ngày đêm trằn trọc tương tư nhưng qua khoảnh khắc vô tình thả lỏng, hắn Lại căng thẳng không dám nhớ.

Là ai vậy?

Có phải hắn tra án đến nổi bị ám ảnh không?

Cánh cửa vừa mở ra hắn cũng lấy được kiếm bên cạnh. Chân bước xuống bên giường cái lạnh như băng tuyết truyền thẳng lên tận óc, lại như một kẻ không biết bơi loạng choạng rơi xuống nước, càng vùng vẫy càng chìm sâu.

Sao ngươi lại lừa ta?

Tại sao phải là ta?

Ta nghĩ chúng ta có thể bước qua muôn ngàn hiểm trở đến bên nhau, nhưng trong cái gọi là gian nan nguy khó, không bao gồm máu và tính mạng của người khác.

Đó còn là người thân thiết, huynh đệ với ta bao năm.

Trong phòng sáng lên rất nhiều, môi Thanh Hồn hơi mím lại hỏi: "Sao vậy?"

Lục Khuynh Tâm nửa mê nửa tỉnh phát ra tiếng rên rỉ, tay nắm được thứ gì đó mềm mại nhưng lạnh băng. Hắn bắt an giữ lấy hoảng hốt nói mấy chữ không rõ ràng, một tiếng sấm vang dội khiến hắn bừng tỉnh.

"Là ngươi à?"

"Mơ thấy ác mộng sao?" Y đưa đến một chén nước.

"Không có." Hắn hơi dừng lại: "Ngủ một mình ta sợ ma."

Y lặng lẽ nhìn hắn.

Bầu trời mùa đông hôm nay hiền hòa êm dịu, bậc thang lốm đốm bóng nắng, bóng cây phủ trên những phiến đá phủ rêu xanh lối đi lên mái đình có hai dáng người đang đi.

"Sao lúc nào ngươi cũng đêm theo ô vậy?" Hắn nhớ đêm bị tấn công, y cũng mang theo một chiếc ô giữa đêm trời đổ tuyết.

"Chỉ là thói quen thôi." Đã mấy ngày họ không gặp, dưới những tia nắng mỏng manh, hai quang ảnh chập chờn bước về phía trước: "Cây trâm đó đã tìm hiểu được chưa?"

"Là trang sức của Bắc Tống, trâm của nam, bên trong từng có thứ gì đó, như một tờ giấy."

Lại là Bắc Tống.

Mấy ngày nay Thanh Hồn viện cớ bận việc tách khỏi hắn, vậy mà vẫn tình cờ gặp hắn ở đây.

Một lần là tình cờ, những lần sau y thấy hắn cố ý đến đây chờ, muốn tránh cũng không được.

Họ chọn một phòng gần hồ, tiếng thác nước vọng lại. Thanh Hồn tranh thủ những ngày trước khi Ma Nhãn xuất thế ở đây đọc sách. Đôi lúc cảm thấy hắn đang nhìn mình ngẩng đầu lên, lại thấy hắn bận rộn làm chuyện khác.

Thanh Hồn hỏi: "Người thật sự không bận rộn điều tra à?"

Sương tuyết vấn vít bên mái đình, bao quanh hồ nhỏ là trúc biếc, hắn nói: "Một tờ giấy, một cây trâm, ta cũng không biết bắt đầu từ đâu. Các mối quan hệ của hai nạn nhân điều rất ít, có điều... Lại Mẫn cũng có một vị hôn thê bỏ trốn. Đứa bé hôm đó chúng ta gặp, giờ không thấy đâu nữa, nghe nói họ hàng đón rồi, còn là vị nào thì không biết."

Thanh Hồn hơi trầm tư, muốn nói gì đó hắn đã lên tiếng trước.

"Ta có thứ này muốn cho ngươi xem."

Hắn nghiêm túc xem lời Thanh Hồn là thật, ngày qua ngày không chỉ tra án, ngồi đếm lá rụng xem y đang ở nơi nào, mà còn đợi ngọc bội này hoàn thành. Không biết có phải vì thường xuyên gặp ác mộng khiến hắn dễ nảy sinh bất an, cứ thấy duyên phận của họ ngắn ngủi dễ lụi tàn.



Ngọc bội này làm khá gấp rút không chọn được loại ngọc tốt nào, hắn nghĩ sau này sẽ bù lại.

...

Trong phòng nến đỏ đang cháy rực, hương hoa tràn lan khắp phòng, Thanh Hồn nhìn ngọc bội như bị mê hoặc, thấp thoáng ánh sáng mỏng trong suốt, khéo léo lồng bóng hoa rơi trên mặt đất.

Lòng Thanh Hồn thầm chua xót, y thật sự thích món đồ này, trước kia tìm mọi cách không có được, dù có cũng là dùng sự lừa dối vấy bẩn. Lúc này có được dễ dàng, hơi thở của hắn bên cạnh cũng chân thật gần với y biết mấy, thế nhưng vẫn phập phồng lo sợ.

"Sao thế, không thích à?"

Thanh Hồn lắc đầu ngăn nỗi buồn man mác trong tâm, giống như niềm vui vừa lóe lên đã vội vàng chìm nghỉm giữa vô số bụi bặm.

Hoa sen cùng gốc, ân ái triền miên.

Xao xuyến dâng lên tựa như cuồng triều xông tới, chấn động là thế, cũng đau thương biết bao nhiêu. Bắt gặp ánh mắt hắn đen sâu như đầm nước, trong đó phản chiếu bóng hình y tạo nên ảo giác chuyện này trước nay chưa từng thay đổi. Thanh Hồn sờ lên chất ngọc mượt mà nhẵn mịn: "Ta thích lắm, đây là món quà mà ta thích nhất từ trước đến nay."

Cuối cùng y cũng nhận được món đồ định ước từ tay hắn, ký thác nhiều năm nhớ nhung như vậy đã đủ rồi. Đã có một khoảng thời gian bên cạnh nhau thì còn mong chờ gì nữa chứ.

Mi mục Lục Khuynh Tâm gợn sóng: "Ngươi thích thì tốt rồi, có nghĩ đến dùng thứ gì đáp lại chưa?"

Trong lòng chứa đầy tình ý nhưng vẫn mông lung, nhẹ giọng nói: "Để ta nghĩ đã."

Chỉ cần thời khắc này là đủ.

***

Sáng sớm hắn đi quanh trấn hỏi thăm tin tức về vị hôn thê của Lại Mẫn, hỏi thặ xong vừa kịp mua mấy cái bánh hoa mai nóng hổi mang về.

Thanh Hồn vẫn chưa thức, ở cạnh nhau mấy ngày hắn phát hiện cơ thể y rất yếu dễ sinh bệnh, đổi lại nếu trên người có vết thương sẽ mau lành. Hắn ngồi bên giường rất lâu y mới thức lại, thấy hắn mới nghiêng đầu hỏi: "Có chuyện gì sao?"

"Không có, ta có mua bánh cho ngươi rửa mặt đi rồi ăn."

Thanh Hồn thoang thoảng ngửi thấy mùi bánh hoa mai mềm mại khẽ xuyên qua tim mình. Khứu giác của y luôn lúc được lúc mất nhưng ở bên cạnh hắn vẫn đặc biệt nhạy cảm, phải chăng vì hắn y luôn vô thức cố gắng.

Vị ngọt nhẹ nhàng khoan khoái nhanh chóng xua đi mệt mỏi. Thanh Hồn cắn một miếng bánh nói: "Thử đi tìm các bà mai xem, Lại Mẫn không thích qua lại với người khác, gia cảnh không tốt còn phải nuôi muội muội. Ta thấy nếu không phải có hôn ước từ nhỏ thì nhất định do các bà mai mối giới thiệu rồi." Y nghĩ một chút: "Có thể gia cảnh của cô nương kia cũng không tốt, phần lớn là không có nơi về như Tôn Thúy Hoa. Về phía dung mạo, người khác rất ít gặp cô ta."

"Ngươi nói đúng. Hai cha con Diêu Đồng còn có nghề nghiệp ổn định, Lại Mẫn phương xa đến đây không tới hai năm, nếu hôn ước từ nhỏ cô gái kia chịu theo hắn đến đây chịu khổ sao dễ dàng bỏ đi được. Dung mạo của cô ấy không xinh đẹp lắm, không phải người có nét để người khác nhận ra." Hắn hơi rầu rĩ: "Điều ta thấy lạ là mấy vị họ hàng đột nhiên xuất hiện, rồi biến mất kia là sao?"

Thanh Hồn cũng thấy kỳ lạ: "Muội muội của Lại Mẫn bị họ hàng đón đi. Nhà họ Vương có họ hàng nhà họ Diêu đến đòi tiền. Ta đã hỏi qua Diêu Đại, ông ta cũng không biết. Có thể ông ta nói dối nhưng việc này không hề có lợi cho việc tìm ra hung thủ giết con ông ấy, cả cầm dao tấn công người cũng làm rồi có gì phải che giấu chứ."

"Ăn xong chúng ta đi hỏi thăm trong trấn có bao nhiêu người mai mối."

Thanh Hồn gật đầu mang theo nụ cười hương vị ánh dương nồng ấm, từ lúc gặp mặt hắn rất ít thấy y cười như vậy. Trong lòng hắn nhiệt huyết như lửa, có thể vứt hết những quy tắc rườm rà.

Vì họ như đã quen biết từ rất lâu.

Thanh Hồn hơi thả lỏng, đi cùng hắn quanh trấn đến tận chiều muộn vẫn không có thu hoạch gì, không khỏi thất vọng.

"Hai năm nay ta thấy ngươi làm rất nhiều việc, trong khi người khác bận rộn suy nghĩ các bước mới làm, còn ngươi cứ làm mà chẳng thèm suy nghĩ, ta lại không biết ngươi làm cái gì?"

Đây là câu đầu tiên sau một thời gian không thấy Giang Khách ở đâu.

Thanh Hồn không tỏ thái độ gì: "Ta nghe nói Đỗ Nhược gần đây bệnh, có phải ngươi bận đến điên rồi không?"

Giang Khách hơi mệt mỏi: "Khá hơn rồi."

Bóng Giang Khách đổ dài dưới đất: "Đáng ra không được giao việc tìm ngươi, nhưng nghe nói ngươi ở đây nên tìm một lát."

Thanh Hồn băn khoăn: "Nghiêm trọng lắm sao?" Nhưng nghĩ lại y không biết y thuật, có tìm cũng tìm Diệu Huyền tìm mình gì?

"Không, ta chỉ tò mò ngươi và hắn lại chơi trò gì nữa, ta thấy ngươi nhiều lúc yếu lòng, không nghĩ hắn cũng có khi nhu nhược." Mây trời che lấp ánh trăng trong phòng không thắp nến càng trở nên u tối: "Có lẽ được chọn lần nữa hắn vẫn chọn ngươi."

Y sờ mặt mình: "Vậy sao, từ lâu ta đã không tin những lời như thế nữa."



Đến khi Giang Khách rời đi, Thanh Hồn vẫn không hiểu hắn đến đây làm gì. Lại cảm thấy đêm tàn lạnh lẽo vội vàng thắp ánh nến lên, nhìn từng giọt nến chảy xuống tựa huyết lệ.

***

Nơi này đông đúc hơn mọi ngày rất nhiều, Nam Bình nhìn qua đã biết toàn là cao thủ võ lâm.

Một khách trọ bình thường mà có nhiều cao thủ tụ họp, có lẽ đang có chuyện thú vị xảy ra.

Bôn ba ngày đường rất mệt, Nam Bình nhìn mình trong gương sắc mặt bình tĩnh, ở Lệnh phải giữ thể diện cho phu quân lúc nào cũng diễm lệ tôn quý. Quay về quê nhà nàng đang nghĩ có nên cởi bớt trâm cài vàng ngọc, trở về làm Trần Nghiên Nghiên đạm mạc giản đơn ngày xưa?

Nhưng mà phụ thân cũng không muốn thấy con gái với điệu bộ như thế, lúc nàng về nhất định có nhiều người đến thăm hỏi. Nàng thở dài không cần nha hoàn hầu hạ, tự mình búi tóc cài bộ dao, vẽ chân mày thoa son làm bản thân trở nên thật kiều diễm.

Mấy chữ ngắn ngủi Lệnh Thiếu Phu Nhân kia đã khóa chặt mọi niềm vui hy vọng của nàng rồi, có đeo thêm mặt nạ cũng không vấn đề gì: "Ra ngoài thôi."

Lục Khuynh Tâm đúng là gặp phải quỷ.

Đến giờ hắn còn cảm thấy sống lưng lạnh toát, chỉ mới đêm qua thôi hắn còn thẫn thờ hỏi lại mấy lần: "Là thật sao?"

Sắc mặt Chu Nhuận Thành trắng bệch: "Theo như tam ca nói, y có thể là Thanh Hồn đó."

Đương nhiên hắn có thử tìm người đối chất, nhưng người đã biến mất.

Hắn lẩm bẩm cả giọng của mình cũng chỉ nghe loáng thoáng: "Đáng sợ, thật đáng sợ."

Hắn không biết mình đang sợ điều gì.

Chu Nhuận Thành do dự nói ra: "Thật ra đệ luôn thấy trong chuyện này có khúc mắc." Họ chưa từng dám kể cho Lục Khuynh Tâm về mối quan hệ của hắn và Thanh Hồn sợ huynh ấy gặp đả kích, sẽ đau lòng: "Đệ nghĩ y là... " Là người tốt, nhưng làm sao đây? Nhị ca có lẽ cũng do dự không đành lòng nói ra những điều mình biết, sợ tam ca điên dại.

Kết quả thì sao, nhị ca đã không ở bên cạnh họ nữa, cả thi thể cũng bị cướp đi. Chuyện đến nước này Chu Nhuận Thành có thể làm gì nữa đây?

"Thiếu phu nhân, là người của Trung Nghĩa Đường."

Nam Bình giật mình suýt nữa trượt ngã, không kìm được đưa mắt nhìn về hướng đó, đôi mắt lóe lên bi thương. Hai ánh mắt chạm nhau cảm giác đau đớn hiu quạnh tràn lan ra giữa mặt hồ đầy băng. Hai người đều là kẻ bước trên băng mỏng, chịu mọi lạnh giá nhưng không thể nhấc chân, vì chỉ cần sai một bước mọi thứ sẽ tan vỡ, không thể quay đầu.

Khung cảnh rất ảm đạm, từng người đi ngang qua không lưu lại chút động tĩnh, những bậc thang liên miên này không sao bước qua hết được đây, chỉ một lát nữa sẽ không nhìn thấy nhau nữa. Nàng có gửi thư nhưng không nhận được hồi âm, điều này nằm trong dự tính của nàng. Từ lâu chàng đã không còn nhớ nàng là ai nữa, nhận được thư cũng chỉ nghĩ là vị bạn hữu nào đó quan tâm, cả người gửi cũng không biết.

Mũi chân chạm đất tâm trạng nàng cũng bình tĩnh đi nhiều, hơi mỉm cười: "Lục công tử, Chu công tử lâu ngày không gặp."

Dấu ấn thời gian lưu lại giữa bọn họ.

Lục Khuynh Tâm hỏi: "Đây là..."

"Là Lệnh Thiếu Phu Nhân, tam ca mất trí nên không nhớ phải rồi."

Nàng như bông hoa cô độc hé nở nụ mỉm cười: "Lục công tử không khỏe ta, không làm phiền nữa."

"Bình Nhi, sao nàng thức sớm vậy." Lệnh Chương đến bên cạnh nàng, tay cầm theo một bó hoa thủy tiên thơm ngát đưa cho nàng: "Mọi người cũng ở đây sao, ta đưa Bình Nhi về thăm nhà."

Nàng nhìn bó hoa bất giác nói: "Chẳng hoa nào nở trăm ngày, đã cắt rồi lại càng dễ héo tàn."

"Tàn rồi ra hái cho nàng bó khác là được, mang theo chậu hoa lại nặng nề khó đi xa."

Nàng cười dịu dàng nhưng không nói gì.

Hai người đó đi rồi, Lục Khuynh Tâm mới nhẹ nhàng nói: "Đệ quen biết Lệnh Thiếu Phu Nhân đó?"

Đương nhiên ý của hắn không phải quen biết bình thường.

Chu Nhuận Thành cười nhã nhặn: "Đó là đệ tử của đệ thôi."

Lục Khuynh Tâm hơi kinh ngạc không nghĩ là quan hệ này, ngũ đệ mình nhận đệ tử khi nào hắn cũng không nhớ.

Nhưng giờ hắn có chuyện quan trọng hơn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau