Ta Và Ngươi Cách Biệt Một Trời Sinh Tử
Chương 156: Trăng Lạnh Bên Hiên, Đâm Xiên Nỗi Nhớ (1)
Uyển Nhi biết tỷ tỷ mình chịu kinh hãi, cả bước đi lời nói cũng thập phần nhẹ nhàng cẩn thận. Nam Bình sau khi ngủ một lúc, sắc mặt cũng khá hơn một chút, cười nói: "Đến giờ phu quân muội vẫn chưa bắt muội về sao?"
Uyển Nhi che quạt tròn lên mặt, xấu hổ: " Tỷ cứ chọc muội, muội đã nói với chàng ấy đêm nay sẽ ở đây."
Đột nhiên muội ấy hơi nghiêm túc lại, thấp giọng: "Tỷ gả đi một thời gian rồi sao chưa thấy động tĩnh gì?"
Nam Bình ngây ra một lúc, cười gượng: "Có lẽ là không có duyên."
Ngón tay muội ấy quấn trong tơ lụa quần áo, ấp úng: " Muội có nhìn ra tỷ và tỷ phu bề ngoài ân ái nhưng bên trong còn xa lạ khách sáo lắm." Muội ấy áp tay lên bụng Nam Bình lo âu: "Mối nhân duyên này cũng là do người lớn sắp đặt, chỉ sợ tỷ phu không muốn... hay là tìm đại phu xem qua thử."
Có lẽ Uyển Nhi nghĩ Lệnh Chương giở trò trong thuốc thang, hay thức ăn gì đó, không muốn nàng có con.
"Tỷ cũng biết chút y thuật cơ mà, có lẽ tỷ không có duyên với con cái... "
"Nữ nhi ai không sợ tuổi già tàn phai, không có con cái chính là không có chỗ dựa. Chưa kể người nhà tỷ phu chưa chắc để yên chuyện này."
Sau khi lấy phu quân tâm tư của muội ấy tinh tế hơn nhiều, trong lúc muội ấy nhìn Nam Bình, đột nhiên Nam Bình thấy sợ hãi.
Ngọc Uyển đưa tay vuốt trâm cài bách hợp nhỏ nhắn bằng bạc trên tóc nàng, dịu dàng: "Trâm cài này của tỷ rất đẹp."
Tiết trời hôm nay dìu dịu, khắp nơi đều tỏ vẻ uể oải mơ màng không hiểu, khi nghe Ngọc Uyển nói thế, nàng hơi căng thẳng: "Là một món trang sức thanh nhã thôi."
"Trước giờ tỷ luôn thích thược dược, sau lần du ngoạn đó tỷ bắt đầu thích một loài hoa khác, muội luôn thấy không giống tính cách của tỷ." Giọng muội ấy vẫn nhất mực dịu dàng thấu suốt: "Hôm qua gặp Chu công tử, muội nghĩ mình đã hiểu ra đôi chút."
Nam Bình thoáng ngẩn ngơ đôi chút, hóa ra muội ấy hỏi nàng về chuyện con cái chỉ là muốn xem phản ứng của nàng mà thôi, nàng im lặng một lúc mới nói: "Uyển Nhi... "
"Khi tỷ quay trở về đồng ý làm tân nương, đáng lẽ muội nên nhận ra tỷ đau lòng đến nhường nào..."
"Muội biết không, khi chàng ấy từ chối để ta theo cùng, sau một thời gian tưởng chừng rất dài rất dài chờ đợi và ái mộ, ta đã không còn bất cứ hy vọng nào nữa. Nam Bình ta trước nay đều suy tính để có những thứ mình muốn, sai lầm dẫn đến đau thương chồng chất cho Tang Kiều, Bộ Viên... ta chỉ muốn làm một cô gái nhỏ ngây thơ bên cạnh chàng ấy thôi, dù ngắn ngủi cũng được. Về sau, ta và chàng ấy có duyên hẹn ước ở bên nhau nhưng cũng chính lúc ấy, ta đã không còn là một nha đầu cứ mong chờ tình yêu nữa, mẫu thân, muội tất cả đều quan trọng với ta." Căn phòng vô cùng yên tĩnh chỉ có tiếng gió tuyết lướt qua cửa sổ tạo ra âm thanh sột soạt buồn thương, Nam Bình tựa đầu Ngọc Uyển: " Tĩnh lặng cũng được, phồn hoa cũng chẳng sao, cuộc sống như vậy dần cũng sẽ quen thôi, ít nhất giờ ta và chàng vẫn thở cùng một bầu trời không còn gì để mong cầu hơn."
Trên môi Nam Bình lộ ra nụ cười chua xót, nàng hít một ngụm khí lạnh: "Giờ tỷ đang lo nhất chuyện trâm cài của vương tộc Bắc Tống có liên quan đến án mạng. Về góc độ nào đó Lệnh Chương với họ cũng có dính với nhau."
"Muội cũng có nghe nói, trên trâm cài có đính một loại đá quý chỉ vương tộc mới được dùng, chuyện này muội cũng sẽ nhờ phu quân tìm hiểu xem."
**
Là ngươi lừa dối ta trước.
Câu này khiến Lục Khuynh Tâm cảm thấy rất kỳ lạ, Nhuận Thành nói hắn tẩu hỏa nhập ma khiến không rõ mình đã quên thứ gì?
Trong nháy mắt, hắn nhớ đôi mắt đượm buồn kia, mỗi khi thương tâm lại lóe lên màu sắc khác. Trong đó chứa đựng nỗi tuyệt vọng khiến hắn nhìn qua liền khắc cốt ghi tâm, không thể quên. Nhưng tại sao ngoài đôi mắt đó, ngoài những kí ức vụn vỡ trong lòng hắn lại có khát khao mãnh liệt không nói rõ thôi thúc. Những ký ức đứt quãng ngày đêm ẩn hiện một bóng dáng mơ hồ, nhưng vì có chuyện nhị ca chắn ở giữa hắn không muốn ép mình nhớ lại, không muốn bản thân nhớ lại những đau thương.
Chưa bao giờ hắn cảm thấy mình hèn nhát như thế, tìm mọi cách trốn tránh không chịu đối diện với sự thật. Lục Khuynh Tâm cứ nằm trong đêm trằn trọc, không hiểu sao lại rơi nước mắt, giọt nước lạnh lẽo ngấm vào tim. Hồn phách cứ bị mối quan hệ mờ mịt của họ ràng buộc, càng phản kháng thì nó càng siết chặt hơn muốn đem tâm trí của hắn xé nát, không thể tỉnh táo.
Hắn nhiều lần đấu tranh, không muốn thỏa hiệp với chính mình. Trầm mặc một lúc hắn mới ngồi dậy, trong phòng chỉ có một mình hắn, Thanh Hồn không thấy đâu.
Ngoài trời đang đổ mưa tuyết, mưa rất dày tiếng mưa rơi trên mái ngói kéo dài không dứt, hắn không ngủ được nên mở cửa đi ra ngoài dạo. Không ngờ đi một lúc lại thấy một thanh quạt rơi trên tuyết bị giẫm đạp, dấu chân trên tuyết lộn xộn dẫn đến phía sau dãy phòng trọ.
Ánh trăng rất mỏng làm hiện ra dưới gốc cây có một người đang hôn mê, khuôn mặt thì tái nhợt, nôn nhiều máu đến nỗi người loang lổ. Lồng ngực hắn co thắt, khuôn mặt tái xanh đó, như nhìn thấy rõ những đường nét khiến người ta trìu mến ngày xưa. Hắn không hiểu Thanh Hồn đã gần đến phòng rồi lại chạy ra gốc cây này làm gì?
Lục Khuynh Tâm đỡ Thanh Hồn đi về phòng ngâm nước nóng, trong lúc y còn đang mê man chìm trong cơn ác mộng, cả người như bị thứ gì đó điên cuồng xé rách.
Sóng cuộn dưới mặt biển ập đến, lúc chìm lúc nổi, vạn vật hóa hư không, chỉ có ký ức nhiều năm không nhớ lại ngày càng hiện rõ. Ý thức của y mờ mịt, nôn nóng tìm về hơi ấm giữa khoảng không u tối. Trong người hắn có một lọ đan dùng trị thương, trên người Thanh Hồn không có vết thương, hắn chỉ đành giúp y điều khí một chút, lúc cho Thanh Hồn uống thuốc loáng thoáng nghe y nức nở: "Sao không tin ta, sao lại không tin ta."
Khi Thanh Hồn tỉnh lại trời bên ngoài rào rào dữ dội, Lục Khuynh Tâm mở cửa đi vào cả người hắn sũng nước. Những hạt mưa mát lạnh rơi từ trên người không ngừng rơi xuống. Tóc dính lên gương mặt trắng bệch hình như đã đội mưa tuyết đi rất lâu.
Thanh Hồn nghe thấy tiếng mưa rít gào dù có ô cũng chẳng có ích gì, Lục Khuynh Tâm liếc y một cái đẩy một người khác từ phía sau vào: "Mau vào xem đi."
Người kia rùng mình một cái, xách hòm thuốc đi đến bên giường.
Lục Khuynh Tâm đóng cửa lại che bớt tiếng oán hận khóc than của u hồn bên ngoài. Nồi thuốc đun ngay trong phòng tỏa ra mùi thơm lan tỏa một cảm giác rất ấm áp. Nhưng người trong phòng lại im bặt không nói gì với nhau, đại phu kê thêm mấy đơn thuốc tăng dần mức độ, miệng nói: "Tâm trạng u uất, độc trong người kéo mãi không chữa dứt, sốt mãi không thôi."
Một cảm giác lạnh băng xâm nhập vào cơ thể, mắt Thanh Hồn thoáng có chút bi thương. Còn nhớ cách đây không lâu cũng một đêm mưa y thì thầm hỏi: "Đệ còn sống được bao lâu vậy... "
"Tuệ Sinh đâm sâu quá... " Dừng một chút Diệu Huyền nói: "Chắc hai năm."
Suốt buổi đêm mưa gió bập bùng Thanh Hồn nằm ngẩng đầu nhìn trần nhà tối om, mơ màng nhớ đến nhiều chuyện trước kia. Gần đây y không dám nhớ tới chuyện cũ nữa, sợ ánh mắt sẽ bán đứng chính mình. Sợ giấc mộng không thể nào vươn tới đó sẽ bừng lên trong tim một ngọn lửa, nghĩ một lúc cơ thể y dần ngấm thuốc, thiu thiu muốn ngủ.
"Ta nghĩ mãi không hiểu, sao ngươi lại muốn lấy mạng nhị ca ta? Là huynh ấy cản đường ngươi, hay là do ngươi nổi hứng trong khi quá nhàm chán."
Thanh Hồn nửa mê nửa tỉnh: "Nếu ta nói... ta không có làm ngươi có tin hay không?"
***
Hồng Thiếu Hoài sớm đã biết tin, nhướn mày: "Hai người đã sớm không vui vẻ gì, còn đi cùng nhau sao?"
Đầu vai Phùng Nữ La thấm máu, vết thương chảy dài xuống ướt đẫm một mảng lớn y phục, sắc mặt nàng ta trắng như cũ: "Người và Thanh Hồn cũng có vui vẻ gì với nhau, không phải cũng đi cùng với nhau."
Cảm giác khi mất đi sức lực tựa như linh hồn bị hút ra ngoài, nàng biết thân thể mình đã không thể tu bổ nữa, mở bình lưu ly: "Ma Nhãn người cần."
Trời dần khuya sương dần lạnh hơn, Hồng Thiếu Hoài nhìn bảo vật vừa có được, cười cười: "Ngươi thích hắn như vậy, lại không giúp hắn."
"Hắn đã quên đi rất nhiều chuyện vẫn muốn cùng y đi cùng một trên con đường, ta không thích hắn nữa, cũng không thấy đau lòng hay hận thù gì cả." Nàng cũng nghĩ mình sẽ xuống tay rất dễ dàng chẳng lưu luyến, nhưng nàng lười, cực kỳ lười.
Bàn tay Phùng Nữ La lạnh băng, bám lấy trụ đèn bên cạnh mới có thể đứng vững: "Lần trước ta xử lý Thiếu Hạo, biết được một số chuyện, không biết có phải không?"
Mắt Hồng Thiếu Hòa lóe lên, ý cười càng sâu: "Cô sắp chết rồi."
Phùng Nữ La suy nghĩ đến thất thần: "Ta biết chứ, chỉ là muốn trước khi chết muốn biết một chút thôi."
"Biết nhiều thì làm ma cũng u sầu đấy." Hắn đưa cho cô một chén rượu hoa hồng: "Cô lấy Ma Nhãn cho ta đã vất vả rồi, uống vào sẽ không thấy đau nữa."
Nàng bình tĩnh đón lấy chén rượu uống cạn, không cảm nhận được vị rượu cay nồng như ngày trước, dùng sự êm dịu kết thúc tất cả, giải thoát một nỗi bi ai.
Phùng Nữ La chết rất an tĩnh.
Hồng Thiếu Hoài nhìn ma kiếm Tuệ Sinh bên cạnh trở nên nóng rực, hưng phấn muốn hòa nhập với Ma Nhãn. Sát khí trỗi dậy mạnh mẽ vô cùng phá vỡ vỡ tầng tầng chướng khí, đến khi tâm kiếm lần nữa chuyển sang màu đỏ sậm, sát khí mới tan dần ra lung lạc.
Hồng Thiếu Hoài an tâm đi sang động khác.
"Công Nghi Lăng đâu rồi?"
"Ra ngoài rồi."
"Hắn cứ đi đi về về, là giúp ngươi canh chừng tiểu đệ thích chạy rông bên ngoài của ngươi sao? Ta nói cho người biết, Thanh Hồn bận rộn yêu đương rồi, không nhớ đến ca ca như ngươi đâu."
Diệu Huyền sờ sờ vết thương trên tay mình: "Tâm trạng của ngươi rất tốt, tìm được Ma Nhãn rồi hả?"
"Có ngươi giúp đỡ chuyện gì mà không làm được chứ?" Hơi dừng lại nhìn bóng người bước vào: "Ồ, con chó ngươi nuôi quay về rồi kìa."
Công Nghi Lăng bỏ qua Hồng Thiếu Hoài nhanh nhẹn đi lên giường, trên người mang theo mùi hương tươi mát rót vào tâm trí, hắn hơi hé áo choàng để lộ cành mai xanh giấu trong áo: "Hái được rồi."
Buổi chiều Diệu Huyền nằm mơ chìm trong giấc ác mộng, sóng ngầm đảo ngược, biến động không ngừng. Khắp nơi đều chìm ngập trong dòng nước đỏ ngầu, bên dưới giấu một thanh kiếm đỏ sậm. Cũng vì giấc mơ sấm rền đó mà tâm trạng y uể oải không tốt mới bảo hắn bẻ mai mang về đây.
Diệu Huyền cúi đầu ngửi ngửi mi mắt hơi run.
Hồng Thiếu Hoài cảm thấy rất nhức mắt, muốn rời khỏi nhưng vẫn có chuyện quan trọng: "Thứ mà Hòa Phong Thương tu luyện có chút lạ, ngươi và hắn đều học Trục Lân tiên sinh, có phải biết được chút gì đó."
"Ngươi nghĩ ta sẽ nói cho ngươi biết sao? Ta cảm thấy ngươi càng ngày càng tự tin nhưng nên nhớ Nhiếp Hồn Thuật của ngươi, không có tác dụng với ta. Trong lòng ngươi có câu trả lời mà cứ thích hỏi người khác... cũng phải thôi, bây giờ ngươi gần như nắm được tất cả, bắt đầu thấy mọi người phải ở cạnh tâng bốc ngươi, để ngươi sai khiến rồi sao?"
"Ngươi sai rồi, trước giờ ta luôn sai khiến người khác." Hắn vân vê chiếc nhẫn trên tay đắc ý rời đi.
Hồng Thiếu Hoài đi rồi, Công Nghi Lăng mới nâng cổ tay của Diệu Huyền lên, nói: "Ta giúp ngươi thay thuốc."
"Được." Gần đây Diệu Huyền lười hẳn, nếu là trước kia sẽ tự mình làm.
"Ta đã lưu ý tin tức của Nhan Lệ, sau khi Bạch Diệp xảy ra chuyện mọi người đều tang thương, cô ta cũng không muốn làm phiền mà ôm con rời đi. Ở quê nhà rất ít ra ngoài, Giang Khách sai người canh giữ gần đó đến giờ vẫn không có hành động gì." Công Nghi Lăng tháo mấy vòng vải trắng thấm máu bỏ qua một bên, cắt máu vẽ bùa mà dùng nhiều như vậy khiến hắn thấy không thoải mái, hơi dừng một chút mới nói: "Hủy hoại một thứ so với việc bảo vệ dễ dàng hơn nhiều, muốn lấy Tuệ Sinh sao hắn không giết nàng ta luôn đi."
"Có thể, cô ta chết rồi Tuệ Sinh sẽ có biến đổi." Diệu Huyền nhớ lại hình ảnh lưỡi kiếm ẩn giấu một nụ cười khi đó, nghi hoặc: "Còn vấn đề nào khác không?"
"Ờ, ta luôn cảm thấy có người âm thầm giúp đỡ cô ta, mật thám báo lại theo sát mấy ngày không rõ là ai." Hắn hơi dừng lại: "Giang Khách đối với nàng ta cũng ưu ái lắm."
"Hắn trước giờ đều rất lịch thiệp với các cô nương cơ mà." Hồng Thiếu Hoài có được Ma Nhãn nhất định sẽ không chịu an phận, ngược lại ta thấy Hòa Phong Thương dạo này hơi yên tĩnh."
"Trước giờ không phải hắn luôn yên tĩnh?"
Diệu Huyền lắc đầu: "Hắn đã làm rất nhiều đấy chứ."
****
Không biết Thanh Hồn đã đi đâu mà Lục Khuynh Tâm tìm cả ngày không thấy được. Y muốn họ hợp tác nhưng thực chất chưa từng ngăn cản tự do của hắn, ngược lại hắn cũng không biết hành tung của y.
Phải chăng y đã nhàm chán với trò chơi này nên bỏ đi rồi?
Đang lúc đăm chiêu có nên trở về tìm Nhuận Thành hay không, thì Thanh Hồn đã che ô trở về, bước chân y giẫm trên sỏi đá cạnh bờ sông bộ dạng rất yêu thích công việc này. Đến khi cách hắn không tới mấy bước, mới ngẩng đầu hỏi: "Đang chờ ta sao?"
Mới cách xa một chút mà tựa nhiều năm, giữa hai người không có nhiều điều để nói. Hắn phát hiện ra lúc nào y cũng mang theo ô che ánh mặt trời, còn buổi đêm... có thể để người ta nghĩ đó là thói quen chứ không phải vì y sợ nắng.
Đột nhiên trong lòng hắn có một ý định...
Thấy hắn lặng thinh, Thanh Hồn thấy hỏi thất vọng: "Còn tưởng ngươi lo cho ta."
Thanh Hồn hơi xoay người che giấu máu ồ ạt sóng dữ trào lên trong cuống họng, y nói: "Ta muốn đi thăm mộ Nghê Thường, ngươi có đi không?"
Nghê Thường? Chính là cô gái năm đó Trạch Dương cứu giúp nhưng cô ta đã gả cho Hồng Thiếu Hoài rồi, hắn không biết đã xảy ra chuyện gì, lòng hơi bài xích: "Không đi."
Thanh Hồn cũng không nài nỉ hắn đi theo, ôm giỏ mai đỏ đi thăm mộ. Phải đi lén lút, sau khi mộ phần của Nhiếp Trạch Dương bị đào lên nơi đó càng canh giữ nghiêm ngặt: "Từ đây đến đó cũng mất mấy ngày, ngươi về trước đi."
Lục Khuynh Tâm do dự cuối cùng vẫn đi theo, khi nhận ra đó là chốn nào đầu óc hắn trống rỗng: "Sao cô ta lại được chôn ở đây."
"Lúc Nhiếp Mỹ Tiếu bị Hồng Thiếu Hoài bắt, cô ta đã cứu Nhiếp Mỹ Tiếu một mạng, chôn ở đây thì có sao?"
Nhắc đến cái tên đó, hắn không khỏi thấy đau thương ngập ngụa, như bị sét đánh hắn nhớ đến một ngày mùa đông phát hiện Thanh Hồn nằm ở trong rừng, nằm trên vũng máu. Như một sợi dây đàn đứt phăng, hắn nhìn thấy họ ở cạnh nhau, lúc cô đơn, lúc mệt mỏi, họ bù đắp lẫn nhau, cho nhau sự ấm áp.
Hắn cảm thấy xung quanh lạnh đến cực điểm, duy có vị ngọt của nụ hôn dữ dội mãnh liệt làm trái tim đang lạnh băng của hắn ấm lên, miệng lẩm bẩm: "Ta có thể tin ngươi không?"
Uyển Nhi che quạt tròn lên mặt, xấu hổ: " Tỷ cứ chọc muội, muội đã nói với chàng ấy đêm nay sẽ ở đây."
Đột nhiên muội ấy hơi nghiêm túc lại, thấp giọng: "Tỷ gả đi một thời gian rồi sao chưa thấy động tĩnh gì?"
Nam Bình ngây ra một lúc, cười gượng: "Có lẽ là không có duyên."
Ngón tay muội ấy quấn trong tơ lụa quần áo, ấp úng: " Muội có nhìn ra tỷ và tỷ phu bề ngoài ân ái nhưng bên trong còn xa lạ khách sáo lắm." Muội ấy áp tay lên bụng Nam Bình lo âu: "Mối nhân duyên này cũng là do người lớn sắp đặt, chỉ sợ tỷ phu không muốn... hay là tìm đại phu xem qua thử."
Có lẽ Uyển Nhi nghĩ Lệnh Chương giở trò trong thuốc thang, hay thức ăn gì đó, không muốn nàng có con.
"Tỷ cũng biết chút y thuật cơ mà, có lẽ tỷ không có duyên với con cái... "
"Nữ nhi ai không sợ tuổi già tàn phai, không có con cái chính là không có chỗ dựa. Chưa kể người nhà tỷ phu chưa chắc để yên chuyện này."
Sau khi lấy phu quân tâm tư của muội ấy tinh tế hơn nhiều, trong lúc muội ấy nhìn Nam Bình, đột nhiên Nam Bình thấy sợ hãi.
Ngọc Uyển đưa tay vuốt trâm cài bách hợp nhỏ nhắn bằng bạc trên tóc nàng, dịu dàng: "Trâm cài này của tỷ rất đẹp."
Tiết trời hôm nay dìu dịu, khắp nơi đều tỏ vẻ uể oải mơ màng không hiểu, khi nghe Ngọc Uyển nói thế, nàng hơi căng thẳng: "Là một món trang sức thanh nhã thôi."
"Trước giờ tỷ luôn thích thược dược, sau lần du ngoạn đó tỷ bắt đầu thích một loài hoa khác, muội luôn thấy không giống tính cách của tỷ." Giọng muội ấy vẫn nhất mực dịu dàng thấu suốt: "Hôm qua gặp Chu công tử, muội nghĩ mình đã hiểu ra đôi chút."
Nam Bình thoáng ngẩn ngơ đôi chút, hóa ra muội ấy hỏi nàng về chuyện con cái chỉ là muốn xem phản ứng của nàng mà thôi, nàng im lặng một lúc mới nói: "Uyển Nhi... "
"Khi tỷ quay trở về đồng ý làm tân nương, đáng lẽ muội nên nhận ra tỷ đau lòng đến nhường nào..."
"Muội biết không, khi chàng ấy từ chối để ta theo cùng, sau một thời gian tưởng chừng rất dài rất dài chờ đợi và ái mộ, ta đã không còn bất cứ hy vọng nào nữa. Nam Bình ta trước nay đều suy tính để có những thứ mình muốn, sai lầm dẫn đến đau thương chồng chất cho Tang Kiều, Bộ Viên... ta chỉ muốn làm một cô gái nhỏ ngây thơ bên cạnh chàng ấy thôi, dù ngắn ngủi cũng được. Về sau, ta và chàng ấy có duyên hẹn ước ở bên nhau nhưng cũng chính lúc ấy, ta đã không còn là một nha đầu cứ mong chờ tình yêu nữa, mẫu thân, muội tất cả đều quan trọng với ta." Căn phòng vô cùng yên tĩnh chỉ có tiếng gió tuyết lướt qua cửa sổ tạo ra âm thanh sột soạt buồn thương, Nam Bình tựa đầu Ngọc Uyển: " Tĩnh lặng cũng được, phồn hoa cũng chẳng sao, cuộc sống như vậy dần cũng sẽ quen thôi, ít nhất giờ ta và chàng vẫn thở cùng một bầu trời không còn gì để mong cầu hơn."
Trên môi Nam Bình lộ ra nụ cười chua xót, nàng hít một ngụm khí lạnh: "Giờ tỷ đang lo nhất chuyện trâm cài của vương tộc Bắc Tống có liên quan đến án mạng. Về góc độ nào đó Lệnh Chương với họ cũng có dính với nhau."
"Muội cũng có nghe nói, trên trâm cài có đính một loại đá quý chỉ vương tộc mới được dùng, chuyện này muội cũng sẽ nhờ phu quân tìm hiểu xem."
**
Là ngươi lừa dối ta trước.
Câu này khiến Lục Khuynh Tâm cảm thấy rất kỳ lạ, Nhuận Thành nói hắn tẩu hỏa nhập ma khiến không rõ mình đã quên thứ gì?
Trong nháy mắt, hắn nhớ đôi mắt đượm buồn kia, mỗi khi thương tâm lại lóe lên màu sắc khác. Trong đó chứa đựng nỗi tuyệt vọng khiến hắn nhìn qua liền khắc cốt ghi tâm, không thể quên. Nhưng tại sao ngoài đôi mắt đó, ngoài những kí ức vụn vỡ trong lòng hắn lại có khát khao mãnh liệt không nói rõ thôi thúc. Những ký ức đứt quãng ngày đêm ẩn hiện một bóng dáng mơ hồ, nhưng vì có chuyện nhị ca chắn ở giữa hắn không muốn ép mình nhớ lại, không muốn bản thân nhớ lại những đau thương.
Chưa bao giờ hắn cảm thấy mình hèn nhát như thế, tìm mọi cách trốn tránh không chịu đối diện với sự thật. Lục Khuynh Tâm cứ nằm trong đêm trằn trọc, không hiểu sao lại rơi nước mắt, giọt nước lạnh lẽo ngấm vào tim. Hồn phách cứ bị mối quan hệ mờ mịt của họ ràng buộc, càng phản kháng thì nó càng siết chặt hơn muốn đem tâm trí của hắn xé nát, không thể tỉnh táo.
Hắn nhiều lần đấu tranh, không muốn thỏa hiệp với chính mình. Trầm mặc một lúc hắn mới ngồi dậy, trong phòng chỉ có một mình hắn, Thanh Hồn không thấy đâu.
Ngoài trời đang đổ mưa tuyết, mưa rất dày tiếng mưa rơi trên mái ngói kéo dài không dứt, hắn không ngủ được nên mở cửa đi ra ngoài dạo. Không ngờ đi một lúc lại thấy một thanh quạt rơi trên tuyết bị giẫm đạp, dấu chân trên tuyết lộn xộn dẫn đến phía sau dãy phòng trọ.
Ánh trăng rất mỏng làm hiện ra dưới gốc cây có một người đang hôn mê, khuôn mặt thì tái nhợt, nôn nhiều máu đến nỗi người loang lổ. Lồng ngực hắn co thắt, khuôn mặt tái xanh đó, như nhìn thấy rõ những đường nét khiến người ta trìu mến ngày xưa. Hắn không hiểu Thanh Hồn đã gần đến phòng rồi lại chạy ra gốc cây này làm gì?
Lục Khuynh Tâm đỡ Thanh Hồn đi về phòng ngâm nước nóng, trong lúc y còn đang mê man chìm trong cơn ác mộng, cả người như bị thứ gì đó điên cuồng xé rách.
Sóng cuộn dưới mặt biển ập đến, lúc chìm lúc nổi, vạn vật hóa hư không, chỉ có ký ức nhiều năm không nhớ lại ngày càng hiện rõ. Ý thức của y mờ mịt, nôn nóng tìm về hơi ấm giữa khoảng không u tối. Trong người hắn có một lọ đan dùng trị thương, trên người Thanh Hồn không có vết thương, hắn chỉ đành giúp y điều khí một chút, lúc cho Thanh Hồn uống thuốc loáng thoáng nghe y nức nở: "Sao không tin ta, sao lại không tin ta."
Khi Thanh Hồn tỉnh lại trời bên ngoài rào rào dữ dội, Lục Khuynh Tâm mở cửa đi vào cả người hắn sũng nước. Những hạt mưa mát lạnh rơi từ trên người không ngừng rơi xuống. Tóc dính lên gương mặt trắng bệch hình như đã đội mưa tuyết đi rất lâu.
Thanh Hồn nghe thấy tiếng mưa rít gào dù có ô cũng chẳng có ích gì, Lục Khuynh Tâm liếc y một cái đẩy một người khác từ phía sau vào: "Mau vào xem đi."
Người kia rùng mình một cái, xách hòm thuốc đi đến bên giường.
Lục Khuynh Tâm đóng cửa lại che bớt tiếng oán hận khóc than của u hồn bên ngoài. Nồi thuốc đun ngay trong phòng tỏa ra mùi thơm lan tỏa một cảm giác rất ấm áp. Nhưng người trong phòng lại im bặt không nói gì với nhau, đại phu kê thêm mấy đơn thuốc tăng dần mức độ, miệng nói: "Tâm trạng u uất, độc trong người kéo mãi không chữa dứt, sốt mãi không thôi."
Một cảm giác lạnh băng xâm nhập vào cơ thể, mắt Thanh Hồn thoáng có chút bi thương. Còn nhớ cách đây không lâu cũng một đêm mưa y thì thầm hỏi: "Đệ còn sống được bao lâu vậy... "
"Tuệ Sinh đâm sâu quá... " Dừng một chút Diệu Huyền nói: "Chắc hai năm."
Suốt buổi đêm mưa gió bập bùng Thanh Hồn nằm ngẩng đầu nhìn trần nhà tối om, mơ màng nhớ đến nhiều chuyện trước kia. Gần đây y không dám nhớ tới chuyện cũ nữa, sợ ánh mắt sẽ bán đứng chính mình. Sợ giấc mộng không thể nào vươn tới đó sẽ bừng lên trong tim một ngọn lửa, nghĩ một lúc cơ thể y dần ngấm thuốc, thiu thiu muốn ngủ.
"Ta nghĩ mãi không hiểu, sao ngươi lại muốn lấy mạng nhị ca ta? Là huynh ấy cản đường ngươi, hay là do ngươi nổi hứng trong khi quá nhàm chán."
Thanh Hồn nửa mê nửa tỉnh: "Nếu ta nói... ta không có làm ngươi có tin hay không?"
***
Hồng Thiếu Hoài sớm đã biết tin, nhướn mày: "Hai người đã sớm không vui vẻ gì, còn đi cùng nhau sao?"
Đầu vai Phùng Nữ La thấm máu, vết thương chảy dài xuống ướt đẫm một mảng lớn y phục, sắc mặt nàng ta trắng như cũ: "Người và Thanh Hồn cũng có vui vẻ gì với nhau, không phải cũng đi cùng với nhau."
Cảm giác khi mất đi sức lực tựa như linh hồn bị hút ra ngoài, nàng biết thân thể mình đã không thể tu bổ nữa, mở bình lưu ly: "Ma Nhãn người cần."
Trời dần khuya sương dần lạnh hơn, Hồng Thiếu Hoài nhìn bảo vật vừa có được, cười cười: "Ngươi thích hắn như vậy, lại không giúp hắn."
"Hắn đã quên đi rất nhiều chuyện vẫn muốn cùng y đi cùng một trên con đường, ta không thích hắn nữa, cũng không thấy đau lòng hay hận thù gì cả." Nàng cũng nghĩ mình sẽ xuống tay rất dễ dàng chẳng lưu luyến, nhưng nàng lười, cực kỳ lười.
Bàn tay Phùng Nữ La lạnh băng, bám lấy trụ đèn bên cạnh mới có thể đứng vững: "Lần trước ta xử lý Thiếu Hạo, biết được một số chuyện, không biết có phải không?"
Mắt Hồng Thiếu Hòa lóe lên, ý cười càng sâu: "Cô sắp chết rồi."
Phùng Nữ La suy nghĩ đến thất thần: "Ta biết chứ, chỉ là muốn trước khi chết muốn biết một chút thôi."
"Biết nhiều thì làm ma cũng u sầu đấy." Hắn đưa cho cô một chén rượu hoa hồng: "Cô lấy Ma Nhãn cho ta đã vất vả rồi, uống vào sẽ không thấy đau nữa."
Nàng bình tĩnh đón lấy chén rượu uống cạn, không cảm nhận được vị rượu cay nồng như ngày trước, dùng sự êm dịu kết thúc tất cả, giải thoát một nỗi bi ai.
Phùng Nữ La chết rất an tĩnh.
Hồng Thiếu Hoài nhìn ma kiếm Tuệ Sinh bên cạnh trở nên nóng rực, hưng phấn muốn hòa nhập với Ma Nhãn. Sát khí trỗi dậy mạnh mẽ vô cùng phá vỡ vỡ tầng tầng chướng khí, đến khi tâm kiếm lần nữa chuyển sang màu đỏ sậm, sát khí mới tan dần ra lung lạc.
Hồng Thiếu Hoài an tâm đi sang động khác.
"Công Nghi Lăng đâu rồi?"
"Ra ngoài rồi."
"Hắn cứ đi đi về về, là giúp ngươi canh chừng tiểu đệ thích chạy rông bên ngoài của ngươi sao? Ta nói cho người biết, Thanh Hồn bận rộn yêu đương rồi, không nhớ đến ca ca như ngươi đâu."
Diệu Huyền sờ sờ vết thương trên tay mình: "Tâm trạng của ngươi rất tốt, tìm được Ma Nhãn rồi hả?"
"Có ngươi giúp đỡ chuyện gì mà không làm được chứ?" Hơi dừng lại nhìn bóng người bước vào: "Ồ, con chó ngươi nuôi quay về rồi kìa."
Công Nghi Lăng bỏ qua Hồng Thiếu Hoài nhanh nhẹn đi lên giường, trên người mang theo mùi hương tươi mát rót vào tâm trí, hắn hơi hé áo choàng để lộ cành mai xanh giấu trong áo: "Hái được rồi."
Buổi chiều Diệu Huyền nằm mơ chìm trong giấc ác mộng, sóng ngầm đảo ngược, biến động không ngừng. Khắp nơi đều chìm ngập trong dòng nước đỏ ngầu, bên dưới giấu một thanh kiếm đỏ sậm. Cũng vì giấc mơ sấm rền đó mà tâm trạng y uể oải không tốt mới bảo hắn bẻ mai mang về đây.
Diệu Huyền cúi đầu ngửi ngửi mi mắt hơi run.
Hồng Thiếu Hoài cảm thấy rất nhức mắt, muốn rời khỏi nhưng vẫn có chuyện quan trọng: "Thứ mà Hòa Phong Thương tu luyện có chút lạ, ngươi và hắn đều học Trục Lân tiên sinh, có phải biết được chút gì đó."
"Ngươi nghĩ ta sẽ nói cho ngươi biết sao? Ta cảm thấy ngươi càng ngày càng tự tin nhưng nên nhớ Nhiếp Hồn Thuật của ngươi, không có tác dụng với ta. Trong lòng ngươi có câu trả lời mà cứ thích hỏi người khác... cũng phải thôi, bây giờ ngươi gần như nắm được tất cả, bắt đầu thấy mọi người phải ở cạnh tâng bốc ngươi, để ngươi sai khiến rồi sao?"
"Ngươi sai rồi, trước giờ ta luôn sai khiến người khác." Hắn vân vê chiếc nhẫn trên tay đắc ý rời đi.
Hồng Thiếu Hoài đi rồi, Công Nghi Lăng mới nâng cổ tay của Diệu Huyền lên, nói: "Ta giúp ngươi thay thuốc."
"Được." Gần đây Diệu Huyền lười hẳn, nếu là trước kia sẽ tự mình làm.
"Ta đã lưu ý tin tức của Nhan Lệ, sau khi Bạch Diệp xảy ra chuyện mọi người đều tang thương, cô ta cũng không muốn làm phiền mà ôm con rời đi. Ở quê nhà rất ít ra ngoài, Giang Khách sai người canh giữ gần đó đến giờ vẫn không có hành động gì." Công Nghi Lăng tháo mấy vòng vải trắng thấm máu bỏ qua một bên, cắt máu vẽ bùa mà dùng nhiều như vậy khiến hắn thấy không thoải mái, hơi dừng một chút mới nói: "Hủy hoại một thứ so với việc bảo vệ dễ dàng hơn nhiều, muốn lấy Tuệ Sinh sao hắn không giết nàng ta luôn đi."
"Có thể, cô ta chết rồi Tuệ Sinh sẽ có biến đổi." Diệu Huyền nhớ lại hình ảnh lưỡi kiếm ẩn giấu một nụ cười khi đó, nghi hoặc: "Còn vấn đề nào khác không?"
"Ờ, ta luôn cảm thấy có người âm thầm giúp đỡ cô ta, mật thám báo lại theo sát mấy ngày không rõ là ai." Hắn hơi dừng lại: "Giang Khách đối với nàng ta cũng ưu ái lắm."
"Hắn trước giờ đều rất lịch thiệp với các cô nương cơ mà." Hồng Thiếu Hoài có được Ma Nhãn nhất định sẽ không chịu an phận, ngược lại ta thấy Hòa Phong Thương dạo này hơi yên tĩnh."
"Trước giờ không phải hắn luôn yên tĩnh?"
Diệu Huyền lắc đầu: "Hắn đã làm rất nhiều đấy chứ."
****
Không biết Thanh Hồn đã đi đâu mà Lục Khuynh Tâm tìm cả ngày không thấy được. Y muốn họ hợp tác nhưng thực chất chưa từng ngăn cản tự do của hắn, ngược lại hắn cũng không biết hành tung của y.
Phải chăng y đã nhàm chán với trò chơi này nên bỏ đi rồi?
Đang lúc đăm chiêu có nên trở về tìm Nhuận Thành hay không, thì Thanh Hồn đã che ô trở về, bước chân y giẫm trên sỏi đá cạnh bờ sông bộ dạng rất yêu thích công việc này. Đến khi cách hắn không tới mấy bước, mới ngẩng đầu hỏi: "Đang chờ ta sao?"
Mới cách xa một chút mà tựa nhiều năm, giữa hai người không có nhiều điều để nói. Hắn phát hiện ra lúc nào y cũng mang theo ô che ánh mặt trời, còn buổi đêm... có thể để người ta nghĩ đó là thói quen chứ không phải vì y sợ nắng.
Đột nhiên trong lòng hắn có một ý định...
Thấy hắn lặng thinh, Thanh Hồn thấy hỏi thất vọng: "Còn tưởng ngươi lo cho ta."
Thanh Hồn hơi xoay người che giấu máu ồ ạt sóng dữ trào lên trong cuống họng, y nói: "Ta muốn đi thăm mộ Nghê Thường, ngươi có đi không?"
Nghê Thường? Chính là cô gái năm đó Trạch Dương cứu giúp nhưng cô ta đã gả cho Hồng Thiếu Hoài rồi, hắn không biết đã xảy ra chuyện gì, lòng hơi bài xích: "Không đi."
Thanh Hồn cũng không nài nỉ hắn đi theo, ôm giỏ mai đỏ đi thăm mộ. Phải đi lén lút, sau khi mộ phần của Nhiếp Trạch Dương bị đào lên nơi đó càng canh giữ nghiêm ngặt: "Từ đây đến đó cũng mất mấy ngày, ngươi về trước đi."
Lục Khuynh Tâm do dự cuối cùng vẫn đi theo, khi nhận ra đó là chốn nào đầu óc hắn trống rỗng: "Sao cô ta lại được chôn ở đây."
"Lúc Nhiếp Mỹ Tiếu bị Hồng Thiếu Hoài bắt, cô ta đã cứu Nhiếp Mỹ Tiếu một mạng, chôn ở đây thì có sao?"
Nhắc đến cái tên đó, hắn không khỏi thấy đau thương ngập ngụa, như bị sét đánh hắn nhớ đến một ngày mùa đông phát hiện Thanh Hồn nằm ở trong rừng, nằm trên vũng máu. Như một sợi dây đàn đứt phăng, hắn nhìn thấy họ ở cạnh nhau, lúc cô đơn, lúc mệt mỏi, họ bù đắp lẫn nhau, cho nhau sự ấm áp.
Hắn cảm thấy xung quanh lạnh đến cực điểm, duy có vị ngọt của nụ hôn dữ dội mãnh liệt làm trái tim đang lạnh băng của hắn ấm lên, miệng lẩm bẩm: "Ta có thể tin ngươi không?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất