Ta Và Ngươi Cách Biệt Một Trời Sinh Tử

Chương 174: Lâm Vào Hiểm Cảnh (3)

Trước Sau
Đoàn người nhanh chân rời khỏi trốn quỷ dị máu tanh đó, tìm một nơi sạch sẽ nghỉ chân. Dọn dẹp cây cối xung quanh chỗ ngồi, tránh lại xuất hiện thứ gì đó lại bò trong bụi rậm ra.

Triển Nhất Đao ngồi oạch xuống, thở hắt: "Dư Dung tiểu thư chắc ở nhà chờ đợi, lo lắng cho ta lắm."

Cứ tưởng tên này đúng là hoảng sợ đến phát điên rồi, ai ngờ Quách Tôn cũng thở than: "Đúng đó, muội ấy dặn phải về sớm nhớ chú ý an toàn."

Triển Nhất Đao đang rầu rĩ nghe thế mặt liền giận dữ: "Ai cho ông gọi Dư Dung tiểu thư của ta là 'muội ấy' hả?"

Quách Tôn cái mũi hất lên, vừa tự đắc vừa khinh bỉ: "Sao ta không thể gọi như thế chứ, hà vốn dĩ muội ấy thích ta gọi như thế."

Thanh Hồn thấy hai người cãi nhau chán nản bỏ đến gần bờ suối. Lúc này Tân Dã đang tốt bụng rửa vết thương cho Ngô Trác, chỉ thấy vết kia để lại một lỗ tròn trịa trên bụng nổi những đường gân xanh thẫm. Y hỏi: "Vết thương của hắn hơi bất thường?"

"Trên nỏ có độc." Tân Dã dìu người vào gốc cây cách hồ không xa, rắc thêm một ít thuốc lên vết thương: "May là Nam Bình cô nương đã chữa trị kịp thời độc đã ngăn lại không thấm sâu vào máu... à, hay ngươi cũng đến xem thử đây là độc gì đi."

Thanh Hồn cười nhoẻn cũng rất nghe lời đến bắt mạch, còn lấy kim châm: "Vẫn ổn lắm, đến khi ra ngoài kê cho ngươi hai thang thuốc uống là được."

Tân Dã thâm dò: "Xem ra ngươi biết đây là độc gì?"

"Cũng không biết gọi tên thế nào." Thanh Hồn thuận miệng đáp: "Đưa hắn vào thôi trời khuya sương lạnh, lỡ như sốt thì khó chữa hơn nhiều đấy."

Mọi người ngồi vòng tròn san sát nhau quanh đống lửa, Lỗi Trình bỏ hai quả khô chứa đầy thảo dược vào trong đống củi, nói: "Chúng ta cứ túm tụm lại với nhau mới an toàn, tuyệt đối không được đánh lẻ. Thứ này có tác dụng trừ côn trùng, đề phòng thú dữ, đêm nay e là khó ngủ hơn đấy."

Trong lúc nguy hiểm, mọi người đều chạy loạn, chỉ có Lỗi Trình không quên dìu người bị thương như Ngô Trác chạy khỏi chốn nguy khó. Còn bảo vệ cẩn thận, theo lẽ tự nhiên mọi người đều thấy lời hắn có giá trị, rất đáng tin. Họ san sẻ đồ ăn rồi ngồi đó nghĩ ngợi việc tìm báu vật, chuyện bị truy sát.

"Ngươi làm gì mà cứ nhìn xuống dưới suối?" Lục Khuynh Tâm đi tới sau lưng Thanh Hồn thò đầu qua vai nhìn xuống, men theo ánh trăng mơ hồ thấy sỏi đá bên dưới, khoảng nước tĩnh lặng như toát ra điều gì đó rất thần bí, phản chiếu hình ảnh méo mó. Hắn giật thót người: "Sao chỉ có bóng của một mình ta?"

Chuyện này thật hàm hồ.

Hắn nhìn mấy lần vẫn chỉ có bóng của mình hắn dị dạng.

Thanh Hồn cười nhạo: "Ta là ai chứ, tài hoa trác tuyệt, chân tài thực học hơn người đấy. Ngươi mới nhìn một chút đã xảy ra ảo giác rồi."

Sắc đêm sâu thẳm, mặt nước kia có cả bóng sao trời rải rác mà lại không có bóng Thanh Hồn?

Lại nhìn thêm một lần nữa thấy mặt nước ẩn ẩn hiện hiện một bộ xương khô quắt đang thò tay về phía mình. Hắn lập tức đâm xuống một kiếm, cánh tay kia gãy răng rắc còn phát ra tiếng cười quái dị, hắn lặng thinh nửa khắc mới kéo giật nảy người kéo Thanh Hồn chạy khỏi mặt nước.

Cảm giác của hắn đặc biệt không tốt, quay đầu đã nhìn thấy mọi người đã gục hết, một luồng khí quỷ dị toát ra từ người họ, sinh trưởng thành những đóa hoa phù sương. Dưới nước lộ ra ánh sáng sắc lạnh của cung nỏ, bóng người gầy trơ xương kia cười cười: "Vị huynh đệ này, sao lại kéo người chạy nhanh thế."

Lục Khuynh Tâm giấu y ra phía sau, nhìn đám xương cốt đang bò lên vây quanh họ tính toán nhiều điều. Chúng phản ứng cực nhanh nhảy bổ đến chỗ họ, móng vuốt róc trên mặt đất hai tấc, lại răng rắc đứng dậy. Lục Khuynh Tâm giải quyết hai ba tên xương trắng kia, chúng chỉ là tay sai không biết đau liều mạng vô cùng, mà nụ cười Hạnh Lâm nơi thâm sơn lại có thâm ý khác.

Thanh Hồn nhỏ giọng: "Những người đang gục kia chỉ là ảo cảnh chúng ta thấy thôi."

Hắn không nói gì vừa đánh vừa dè chừng Hạnh Lâm, biết rõ thực lực đối phương khiến hắn hơi lo lắng. Trên mặt người này luôn có ý cười rất lạ lùng pha lẫn lành lạnh, ánh mắt mờ mịt nhìn về phía họ. Xử lý được bộ xương cuối cùng liền túm lấy Thanh Hồn: "Chạy thôi."

Hai người chạy phăng phăng vào rừng.

Chân Thanh Hồn như bị kéo một cái hụt một bước, Lục Khuynh Tâm nhìn sang đã không thấy người đâu, hắn khựng lại, trở tay đánh một bộ xương tập kích nát bét. Ánh mắt hắn nheo lại khắp nơi dị biến thoáng đã nở hoa khắp rừng.

Khu rừng âm trầm thoáng chốc muôn hoa nở rộ, dưới chân đầy xương.

***

Thanh Hồn hoảng hốt bừng tỉnh.

Thanh Hồn nhìn sắc trời vẫn còn tối mịt mồ hôi vẫn còn ướt đẫm, nơi này là một căn phòng nhỏ không có bất cứ vật gì, y nằm dưới nền đất lạnh không biết đã ngủ bao lâu.

Bụng lại hơi đói.

Thanh Hồn ngồi dậy đẩy cửa thử, không khóa, đi một lát trong sương mù mờ y nhìn thấy bên hoa viên cạnh hồ nước có hai người đang ngồi. Trên bàn tay đầy gân xanh kia đang cầm mấy thứ nội tạng sống chảy máu tươi ròng ròng, Hạnh Lâm nhìn thấy y liền bật cười hỏi: "Đói rồi phải không?"

Y cảm thấy buồn nôn, còn gã cười cười: "Ở đây chỉ có những thứ này thôi, ngươi không ăn thì phải chịu đói."

Người bên cạnh tựa hồn phách mờ nhạt, ngón tay thon dài đang gói ghém ăn mấy cánh hoa độc đẫm sương bỏ vào trong miệng. Lúc nhìn gã mang theo chút hờn dỗi: "Ta đã tìm trên người y rồi không có thuốc thang gì cả, còn ả kia nữa, chưa kịp mò được gì đã bị chém mất một cánh tay của ta."

Thanh Hồn thấy hai tay hắn đầy đủ, trắng trẻo như ngó sen gọt đẽo thành, nhìn không giống bị thương. Chỉ là khi hắn nhìn tới y có cảm giác rất quái dị không tự chủ được lùi mấy bước... người này lẽ nào là Ngạn Vô Hận?

Hạnh Lâm nhìn Thanh Hồn nói: "Ta đã hạ cấm chế trên người ngươi, trong nhà này ngươi có thể đi bất cứ đâu nhưng ra ngoài thì hơi khó."

"Lục Khuynh Tâm đâu?"

Hạnh Lâm thong thả: "Ta cần ngươi chế thuốc, những người khác đều không liên quan đến ta."

"Không thấy người ta sao có thể an tâm chế thuốc? Phải có trợ thủ mới mau chóng hoàn thành yêu cầu của ngươi chứ."

"Ta đương nhiên đã nghĩ đến việc cho ngươi một trợ thủ. Nam Bình cô nương chắc là vẫn đang nghỉ ngơi."

Nam Bình vẫn đang ngủ đôi lúc chập chờn tỉnh cơn mê, ngửi thấy hương bách hợp thoang thoảng. Nàng cứ chìm khuất trong mây mù không tìm ra phương hướng, càng chạy trốn càng tuyệt vọng.

"Lệnh thiếu phu nhân, Lệnh thiếu phu nhân."

Nàng chơi vơi trong cơn đau, bắt gặp một đôi mắt dịu dàng cùng nét cười ôn nhuận thoáng qua.

"Lệnh thiếu phu nhân, Lệnh... "

Nàng mơ màng tỉnh dậy, lờ mờ thấy Thanh Hồn đang cất giọng gọi nàng. Người Nam Bình như trải qua trận lửa ác liệt nên khô cằn, cựa mình giãy giụa: "Xảy ra chuyện gì?"

"Ta cũng không biết nữa, tình hình là đã lạc mất mọi người rồi. Họ muốn giữ lại những người biết y thuật."

Nàng trầm ngâm một lúc mồ hôi ướt đẫm tóc mai, hồi lâu mới sực tỉnh lại: "Chúng ta phải làm sao đây?"



Thanh Hồn nhớ đến Ngạn Vô Hận, người trắng nhợt khói vờn thoang thoảng tựa như u linh, hơi lo âu: "Người bị bệnh chắc là Ngạn Vô Hận, việc họ không bảo ta bắt mạch mới là chuyện khiến ta lo lắng."

Theo như Thanh Hồn biết họ ở đây không ra ngoài sao biết ai là đại phu, ai là người cần bắt, không biết ai đã nhiều lời.

"Họ có bắt Tân công tử không?"

"Nếu có Tân Dã ta đã không lo lắng nhiều."

Trong phòng im lặng hẳn đi, cả hai đều trầm ngâm.

Nam Bình đột nhiên kinh hãi: "Trâm cài của ta đâu hết rồi?"

Sắc mặt nàng ta chợt tái mét khiến y cũng giật mình: "Quan trọng lắm sao?"

Thanh Hồn lục lội trên thân mình phát hiện Vấn Liễu cũng không thấy đâu, mà thôi y cũng không dùng được nó.

"Tỉnh hết rồi à?" Hạnh Lâm không biết từ khi nào đứng ngoài cửa nhìn vào, mắt gã dài hẹp lúc nào cũng như đang nheo lại mang theo tức khí lành lạnh. Kẻ cô độc này ở đây không biết bao lâu, mắt nhìn đời đã trở nên tàn nhẫn lạnh căm, tựa như thú vui của hắn là nhìn thấy con mồi giãy giụa trước mặt mình.

Cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng y: "Ngươi muốn gì?"

So với lúc hắn ngồi cạnh Ngạn Vô Hận, hình như có cái gì đó khác thường, mang theo mùi vị của con người đi ra từ cõi đẫm máu.

"Đừng quá lo lắng ta vẫn cần các ngươi giúp ta một số việc. Đã tỉnh thì chuẩn bị đi ta dẫn các ngươi tìm bạn đồng hành của mình."

Ruột gan y như bị nhìn thủng, lạnh buốt.

***

Ánh mặt trời nhàn nhạt xuyên qua tán lá, mỗi lần gió thổi lại xuất hiện vô số âm thanh kỳ quái, như mời gọi lại như dọa dẫm. Lục Khuynh Tâm đi qua chướng khí ngẩng đầu nhìn ngọn núi phủ sương mờ: "Ngọn núi này xuất hiện từ khi nào?"

Trong gió thoải mùi máu, sắc mặt hắn khẽ biến vội vàng lao về phía trước.

Là ai bị thương? Thanh Hồn ngươi đang ở đâu?

Hình như đang có tiếng ai đó thống khổ giãy giụa, chướng khí lại ngày càng dày hơn, bủa vây thành một cái khóa hồn tỏa ra khói bụi mù mịt. Trong cơn nguy khốn hắn nhìn thấy một cái bóng trắng liền ra sức đuổi theo, xa xa vọng lại tiếng núi non nguyền rủa.

Ánh mắt hắn lạnh hơn một mảng đỏ phản chiếu trong mắt hắn.

Đất rung lên dữ dội.

Oán khí rút ngàn kết giới đang lộ ra một khe nứt, hắn sốt ruột muốn đuổi theo bóng người kia. Lúc sắp bắt được góc áo kia dưới lòng đất nứt ra xương trắng nắm lấy chân hắn lôi lôi kéo kéo, không hiểu máu từ đâu chảy ra ướt đẫm nhìn hệt như chú văn chồng chéo lên nhau.

Mắt hắn đỏ sậm.

Hắn hi vọng tốc chiến tốc thắng, ở một nơi đầy tử thi xương trắng như này hắn cảm thấy hơi bất an, trở tay đâm xuyên ngực xác chết chất lỏng đen thẫm chảy ra không ngừng, da thịt hư thối chảy xuống ghê tởm. Sau đó không biết từ đâu từng nhánh, từng nhánh nhiều không đếm xuể, chúng phá sương mù chướng khí mà ra siết lấy người hắn.

Thứ tanh tưởi thấy gớm kia quấn quanh người, Lục Khuynh Tâm không nhịn được muốn buồn nôn. Cả người rợn lên côn trùng bò khắp người hắn chịu đựng mùi vị kinh người kia, chặt mấy gốc rễ mọc dưới chân.

"Các người điên rồi." Quách Tôn vừa hét xong câu này đã nghe tiếng gì đó ném xuống đất, giật bắn cả người: "Không... không... ta có bệnh tim, tim ta lúc nào cũng đau."

Lục Khuynh Tâm vừa mới bị quăng vào nghe tiếng hét thảm, Quách Tôn ôm ngực đau đến mức khuôn mặt méo lệch, những người còn lại đều hoảng sợ bịt tai, người thì trốn người thì gào khóc.

"Vậy là đầy đủ người ta cần rồi." Hạnh Lâm dí nỏ vào sát thái dương Thanh Hồn: "Mau làm đi."

Thanh Hồn run lẩy bẩy cố giải thích: "Bệnh của Ngạn Vô Hận không phải chữa như thế này đâu."

"Ngươi đừng có lừa ta, mau moi hạt giống trong tim họ ra cho ta."

Trán Thanh Hồn ướt mồ hôi nơi bụng đầy chảy ra dòng máu tươi, mọi chuyện như diễn ra quá nhanh, âm thanh đau đớn đều bị mắc kẹt ở cổ họng có chút thất thần.

Nam Bình sắc mặt trắng bệch hét ầm lên: "Ngươi làm y bị thương thì ai chữa bệnh cho Ngạn Vô Hận hả?"

Nghe thế Lãm Phương kêu thảm thiết: "Con đàn bà điên này, cô muốn bị họ mổ bụng ra sao?"

Hạnh Lâm nghe thế như biết mình đã sai vội lấy tay nén vết thương trên bụng y lại, dòng máu nóng bỏng chảy qua kẽ tay khiến hắn sợ hãi rất nhiều: "Nhanh lên, nhanh mau moi tim họ ra đi, không đúng, mổ người họ ra. Ta muốn hạt giống, là giống của sự sống."

Lục Khuynh Tâm muốn đứng dậy, chợt nhận ra cả người bị khóa chặt trong mớ dây nhợ chằng chịt, không cử động nổi. Hạnh Lâm liếc nhìn hắn: "Tốt nhất ngươi đừng có giãy giụa gì thêm, nếu không biết đâu ta lại cho y thêm vài nhát nữa."

Hầu hết những người ở đây đều bị trói chặt, hắn nhìn một vòng lớn không thấy Tân Dã đâu.

Quách Tôn khóc lóc: "Không... không ta không muốn chết."

"Không phải ngươi tìm hắn sao." Hạnh Lâm đưa tay đếm đếm: "Ta cũng không cần nhiều, ngươi xem kẻ nào giữ trong người hạt giống tốt nhất."

Ý của Hạnh Lâm là: Ta có thể giữ mạng hắn nếu ngươi muốn.

"Ngạn Vô Hận ở đây với ngươi mấy chục năm có sao đâu." Thanh Hồn cố cười: "Ngươi đừng có nghe lời cái tên Tiêu Linh đó, ta là đại phu ngươi lại không tin ta?"

"Không tốt, không tốt chút nào... sẽ đau đó." Hạnh Lâm buông một câu rên: "Tiêu Linh đưa thuốc không sai, hắn là người tốt." Mắt gã đỏ lên: "Ngươi là đại phu thì phải cứu người chứ, nếu không ta sẽ giết hắn trước."

Nghe thế Vạn Mã sợ y sẽ chọn đại một người thí mạng, kêu thảm thiết: "Không... không ta không muốn chết." Ông ta đột nhiên nhỏ giọng như tự hỏi chính mình: "Cái tên Ngô Trác đó cũng không sống được bao lâu?"

Vết thương Ngô Trác đang chảy máu ròng ròng nghe thế người như bị thiêu đốt, gào khóc dữ dội: "Ngươi nói nhảm gì đó!"

"Không phải sao người ngươi trúng độc, chính miệng y nói phải uống thuốc mới khỏi. Lấy đâu ra thuốc ở chốn này? Không ra khỏi đây ngươi cũng sẽ chết thôi." Vạn Mã càng nói càng lưu loát khí thế hùng hổ: "Bị thương lâu như thế mà ngươi chưa chết chứng tỏ sức khỏe rất tốt, hạt giống của ngươi cũng là tốt nhất."

Hai mắt Ngô Trác đỏ ngầu, kéo tay áo Lỗi Trình, người mà vẫn đang cố bịt vết thương trên người hắn: "Không phải ta, không phải ta đúng không?"

Không khí sặc sụa mùi máu tanh khiến Lỗi Trình hơi ngạt thở, đau đầu đến choáng váng.

Thấy Lỗi Trình im lặng Ngô Trác càng sợ hãi khóc lóc van xin: "Không... không... không phải ta, người nào có võ công cao nhất.." Hắn thở hổn hển: "Người nào có võ công cao nhất... là kẻ đó... là kẻ đó."



"Đúng... đúng..ta không biết võ công trong người ta có gì tốt chứ?" Khuất Hằng thật sự bất lực và tuyệt vọng: "Người chết không thể là ta được, người nhà vẫn đợi ta về... " Nhưng phải nhìn người khác chết trước mình sao, ý nghĩ này vừa xuất hiện hắn đã sợ đến co rúm người lại, chỉ biết lẩm bẩm: "Không phải ta... không phải ta... "

Cổ họng mọi người đều thấy đắng, nước mắt Ngô Trác tuôn trào dữ dội: "Ta không muốn chết... đúng rồi không phải chúng ta đi tìm hoa Nữ Lang sao? Du Cầm chết cũng rất kỳ quái... "Hắn cười gằn: "Không chừng là do Du Cầm đã lấy được gì đó, người đã chết thì hoa ai giữ chứ. Bông hoa đó có thể chữa bệnh, ngươi lục trên người họ đi đừng có giết ta."

Lỗi Trình quát: "Im đi."

Giờ phút này có nhiều người im lặng né tránh, người thì nén cơn đau trốn tránh, Lỗi Trình quát: "Nói thêm một tiếng nữa ta giết ngươi trước."

Ngô Trác hoảng hốt lùi lại.

Hạnh Lâm nhìn bằng ánh mắt lạnh lẽo: "Ngươi đừng có làm hại hạt giống của ta đấy." Nói rồi lại đẩy y một cái: "Ngươi đã nhìn ra ai tốt hơn chưa."

Mọi người đều né tránh ánh mắt của Thanh Hồn.

Thanh Hồn nhẫn nại: "Ngươi đã chọn ta giúp Ngạn Vô Hạn kéo dài mạng sống thì phải nghe lời ta, bọn họ đều không đạt."

Cung nỏ lần nữa xuất ra, Thanh Hồn giật mình nhìn mảng máu tươi đỏ thẫm chảy ra. Mũi tên nằm ở trên người Thanh Hồn hơi lệch, không đâm vào tim, nửa người hơi tê tê.

Hạnh Lâm cười: "Đã bảo ngươi đừng có nhúc nhích."

Hạnh Lâm quay sang y: "Ngươi cứ nhìn cho kỹ... "

"Muội muội, muội có nhìn ra ai có hạt giống tốt không hả?" Lời nói Hạnh Lâm rất dịu dàng như nâng niu một đóa hoa nhỏ, Thanh Hồn chợt thấy người lạnh buốt nhớ lại mấy câu Hòa Phong Thương nói. Lẽ nào hắn cần máu của Nam Bình? Y đã cố ý mấy lời kia nhầm cắt đứt tình cảm của cô ta và Chu Nhuận Thành, vậy mà cô ta vẫn đi theo. Nam Bình đâu phải kẻ ngốc cố chấp, câu trả lời duy nhất là bị người khác xúi giục, như là nói với cô ta: Hoa Nữ Lang có thể chữa độc cho Chu Nhuận Thành.

Vẻ tàn ác trong Hạnh Lâm vơi đi rất nhiều, nhìn gương mặt mệt mỏi của Nam Bình, ngọt ngào: "Có phải thấy hơi mệt không, muội nói cho ta biết ta sẽ tha cho phu quân muội. " Hết sức chân thành bổ sung: "Sẽ để cho hai người đi."

Mọi người đều thấy lồng ngực lạnh toát.

Nam Bình ngoảnh mặt sang hướng khác nhìn Lệnh Chương đã hôn mê, thương thế rất nặng.

Hạnh Lâm tiếp tục thôi thúc: "Phu quân cô sốt rồi, nếu cô chỉ ra được người đó sẽ đưa cô thuốc."

Quách Tôn sợ cô ta làm liều, gào thét: "Ta cũng là đại phu, để ta.."

Lăng Thời giật thoát: "Ông không phải là đạo sĩ sao?"

Quách Tôn trợn trắng chỉ đại người bên cạnh: "Là hắn... "

Cảnh Nguyên chỉ mặt mình: "Ta, lão đạo sĩ già mũi trâu kia đừng có ăn nói bậy bạ."

Lão cười khẩy: "Ta ngoài là đại phu ra còn biết bói toán."

"Không sai, ta từng nhờ ông ta bói toán thử rất hiệu nghiệm." Vạn Mã trơ mắt nói dối chỉ về phía Cảnh Nguyên: "Chúng ta đều là đại phu đi tìm thuốc, các người nói một lời đi chứ."

Mọi người rụt rè nhìn nhau, có người sợ đến lăn lê quỳ gối về phía Cảnh Nguyên, gật đầu lia lịa: "Là hắn ta, là hắn ta đó... Cảnh công tử, người đừng có trốn tránh nữa."

"Phải rồi, là hắn, thử nhìn xem bộ dạng yếu ớt của chúng tôi và nhìn hắn xem. Nhất định là có linh đan thần vật gì trong người bảo hộ."

Giống như bắt được cọng cỏ cứu mạng rất nhiều ánh mắt nhìn vào Cảnh Nguyên, áy náy, thương hại.

Cảnh Nguyên nhìn họ im lặng.

Bị nhìn họ hơi thu ánh mắt lại nhưng miệng vẫn nói lời xúi giục, đùn đẩy.

Hạnh Lâm đưa mắt quan sát Cảnh Nguyên thật kỹ, là một công tử nhà giàu trắng trẻo đạo mạo, bị vây trong chướng khí rất lâu vẫn không nhếch nhác tí nào: "Đúng nhỉ, nhìn người mọi thứ đều tốt hơn họ. Thanh đại phu, người cũng nhìn ra phải không?"

Mọi người nhất thời không kịp nhận ra cái gì bất thường, Quách Tôn rất nhanh tay nhanh miệng: "Để ta, ngươi trói hắn chặt lại, ta giúp ngươi mổ."

Không ngờ lão còn có suy nghĩ này, Cảnh Nguyên hờ hững: "Nếu đã nhìn ra sao từ đầu lão không nói, còn vừa khóc vừa gào nói mình mắc bệnh tim. Giờ lại tỏ ra mình là đại phu thông thái, ta thấy lão sợ mình bị phát hiện mới nhanh chóng đẩy sang người khác. Nếu lão là đại phu thì hãy nói thử xem Ngạn Vô Hận mắc chứng bệnh gì đi? Mổ người lấy hạt giống dễ dàng thì đã không cần đến Thanh đại phu."

Mặt Quách Tôn nhăn nhúm: "Cũng không phải một mình ta nói ngươi phù hợp, ngươi muốn kéo dài thời gian làm lỡ giờ lành."

Nghe Cảnh Nguyên bảo phải chứng minh, đã có người vội trốn tránh sợ mình bị lôi ra, Quách Tôn còn cứng miệng nhắc đến, họ không khỏi nghiến răng.

Câu nói này đánh trúng tâm lí của Hạnh Lâm: "Không sai, giờ lành qua thì không tốt. Thanh đại phu còn chần chừ nữa, máu của người chảy cạn, làm sao có sức giúp ta."

"Ta đã nói không ai trong họ phù hợp, cô cũng thấy như vậy đúng không?"

Nam Bình gật đầu: "Không sai, nếu nhầm lẫn thì Ngạn Vô Hận cũng gặp nguy hiểm. Ta là đại phu đương nhiên phải cứu người, càng không để bệnh nhân chết trong tay mình."

"Nếu họ đều vô dụng thì sống cũng vô ích đúng không?" Hạnh Lâm bật cười: "Vậy, ta giết từng người từng người một làm bánh bắt ngươi ăn hết." Chưa nói hết đã có máu tươi chảy ra, Thanh Hồn hơi nghiêng mặt nhìn sang, máu chảy đỏ khe đá, tên sắt ghim trên bụng Quách Tôn: "Lão mang bệnh tim, không phù hợp thì không cần nữa."

Mọi người giật bắn, Cảnh Nguyên bị khóa sát bên lão máu tươi dính đầy mặt. Thanh Hồn cũng lập tức cứng đờ, giống như gián tiếp nói ra lời làm ảnh hưởng đến mạng người.

Lão chưa từng làm gì gây hại đến y, có ghét cay ghét đắng tính cách của lão đi chăng nữa...

Lão nhìn thứ sắt lạnh hướng đến mình lần nữa liền rú lên, oán hận: "Không phải ta, là họ, là hắn, cả hắn nữa... không phải ta, các người sao không chết đi." Lão nhìn Cảnh Nguyên chòng chọc, rống giận chuyện hắn nhắc lại lời nói dối bệnh tim kia: "Là ngươi... sao ngươi không chết đi."

Cảnh Nguyên muốn nói gì đó, mũi tên ghim vào vai lão. Ngay sao đó lão xụi lơ nằm thoi thóp trong vũng máu.

"Khoan đã... " Thanh Hồn dùng cánh tay đầy máu nắm lấy cung nỏ của gã, yếu ớt: "Ta nhìn thấy rồi... "

"Ta nhìn thấy rồi... "

Mắt gã sáng lên: "Nói mau, là ai hả?"

Ai nấy đều hoảng hốt, có người lo lắng cho bản thân, có người lại không dám tin, y lại muốn nói cho gã biết nên lấy mạng người nào.

Thanh Hồn vừa run rẩy vừa sợ hãi: "Ta nhìn thấy rồi... thấy rồi... kia kìa... nơi đó đó... Ngô Trác."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau