Ta Và Ngươi Cách Biệt Một Trời Sinh Tử
Chương 178: Kinh Mộng (1)
Khi Lục Khuynh Tâm tỉnh lại trời đã khuya muộn, Nhiếp Trạch Phong đang ngồi che ánh nến quay lưng lại với hắn, trong tay có mấy món đồ chơi nho nhỏ. Động tác chậm rãi cứ lặp đi lặp lại, những lúc thế này đại ca chẳng khác gì khúc cây khô mục ruỗng, hắn biết thứ đại ca cầm trên tay là gì.
Đoạn ký ức vui vẻ nhưng cũng lắm thương tâm vẫn in hằn trên những mấy món đồ chơi đó, hắn thở dài chống tay lên giường ngồi dậy.
"Đại ca."
Nhiếp Trạch Phong vui mừng nhìn thần sắc của hắn, nói: "Đệ cuối cùng cũng chịu tỉnh rồi, bị quấy nhiễu nhiều đêm nhưng sắc mặt vẫn tốt lắm."
Lục Khuynh Tâm nhớ đến giấc mộng chập chờn kia, miễn cưỡng cười: "Đệ ngủ rất ngon... đại ca nói thế là có ý gì?
"Chuyện này từ từ nói, đã tỉnh thì cùng ta uống mấy ngụm rượu đi."
Đêm đã khuya mà lòng đại ca vẫn chứa đầy tâm sự, hắn không đành lòng từ chối. Năm đó Trạch Dương mất đại ca sống không động tĩnh, che giấu hết tất cả đau lòng mệt mỏi, chỉ có những người thân cận như họ mới nhìn thấy được dáng vẻ đại ca suy tư. Những món đồ lạnh lẽo kia mỗi lần hắn nhìn thấy đều không thở nổi, như cá mắc lưới sống thoi thóp kéo dài từng chút hơi tàn.
Cổ họng hắn nóng lên, hóa thành tiếng nức nở: "Mọi người vẫn an toàn chứ."
"Đệ muốn hỏi ai?"
Hắn chần chừ lắc đầu, lại nói: "Chúng ta đi uống rượu thôi."
"Thanh Hồn không sao cả, Tân Dã không thấy đâu nên họ đã rời khỏi từ sớm rồi."
Hắn cười cười khó xử, miệng không nói gì.
Hôm này là một ngày buồn, hắn uống đến say khướt vất vả lắm mới lảo đảo quay về lối cũ. Trời đã dần sang xuân nhưng tiết trời còn khá lạnh, hắn bị những giọt sương rơi trên tán lá làm run rẩy.
Chợt thấy bóng người đang đi tới ánh mắt không chút gợn, trên môi phảng phất nụ cười ôn tĩnh: "Tỉnh rồi à, cứ nghĩ người sẽ phải mơ rất lâu."
Lục Khuynh Tâm im lặng một lúc lâu, hàm hồ nói: "Có ai mơ mãi không tỉnh chứ?" Thở dài buồn bã không kìm được nói: "Nhìn ngươi không thấy có chút tổn hại nào, Hạnh Lâm cũng không dám chạm vào ngươi."
Thanh Hồn ngưng cười: "Vẫn chưa tìm được cái tên này, ta sao có thể ăn ngon ngủ yên được? Lại không thể ở mãi nơi này, còn có... "
"Người đó ta cũng có chút nghi ngờ... "
Cả hai rơi vào trầm tĩnh cả cơn gió thổi qua cũng trở nên ồn ào, có lẽ vì cơn mơ kia khiến hắn hơi kiêng dè, do dự hồi lâu vẫn nói: "Ngươi thật sự không bị thương à?"
Thanh Hồn than nhẹ: "Chút thương tích nhỏ nhoi thôi."
Hắn bất giác nói: "Trong mơ ta luôn thấy ngươi hoảng sợ, huyết trì tử thi chưa chắc làm ngươi kinh hãi đến thế."
Vì khi đó y chỉ có một mình nên mới hoảng sợ, không biết hắn ở nơi nào, có bị thương hay không? Y sợ cảm giác sinh mệnh nhỏ giọt trôi đi, trong khi lòng còn ngổn ngang nhiều tâm sự.
Thanh Hồn đi từng bước đến cạnh hắn như ngày nào còn thân cận, hơi rúc vào áo lông cho bớt lạnh: "Thế ngươi thì sao có bị thương không?"
"Hôn mê mấy ngày, ngươi không đến xem vết thương của ta lần nào sao?"
Gió đêm du đãng, ngọn có quất vào nhau phát ra từng tiếng âm u thật dài. Thanh Hồn cười nhàn nhạt: "Ta chỉ hỏi thế thôi, ngươi không cần phải trả lời."
Ngày đó Khấu Hòa nói: Nhiếp Trạch Dương là kim bài miễn tử của ngươi, vì người đi rồi sẽ không trở lại.
Trong lòng có chút buồn cười, Thanh Hồn hơi dừng bước lại, nghiêng đầu: "Lần đó ngươi hỏi có thể tin lời ta được không... " Y chậm rãi nhoẻn miệng cười: "Đợi một thời gian nữa ta sẽ nói cho ngươi chuyện Bạch Diệp."
Nói rồi Thanh Hồn một mạch trở về phòng.
Lục Khuynh Tâm đứng một lúc lâu đến khi mưa rơi tí tách như tiếng khóc nức nở. Trong lòng hắn trống rỗng cô độc, bật ra một nụ cười bi ai.
***
Do cùng đường nên mọi người cùng nhau trở về, đoàn người lúc trước đã thiếu đi vài người trong mất mát máu me.
Lỗi Trình còn phải ôm theo gánh nặng Ngô Trác, miệng hỏi: "Ra ngoài rồi có thể tìm thuốc cho hắn chưa, đại phu Thanh Hồn, vị họ Tân kia đâu?"
Họ Thanh đó đương nhiên đã đánh lẻ, không biết họ đã tìm thấy Tân Dã chưa? Lục Khuynh Tâm thở dài: "Đưa hắn đi tìm đại phu khác thôi."
Đầu óc Lục Khuynh Tâm vẫn còn đang mơ mơ hồ hồ đây, không biết trong máu kia có thứ gì dơ bẩn thấm vào trong người hay không?
Lăng Thời vì biến cố kia mà gầy xanh xao chỉ vào một cái miếu hoang nói: "Nghỉ chân một lát đi được không?"
Đoàn người phát ra tiếng rên: "Mệt thật nên nghỉ ngơi thôi."
Miếu hoang cũ kỹ bám đầy bụi bặm, Cảnh Nguyên đương nhiên không muốn đụng tay vào đám bụi dơ này, húych vai người bên cạnh: "Mở cửa đi."
Lỗi Trình chán nản liếc hắn, giơ chân đá một đạp.
"Ngươi điên à bụi bay khắp người rồi." Cảnh Nguyên ho sặc bụi bặm rơi đầy đầu.
Lỗi Trình không nói gì dìu Ngô Trác vào, mọi người cũng lật đật đi theo. Bên trong xập xệ đổ nát toàn là mạng nhện, vừa bước chân vào đã ngửi thấy mùi ẩm mốc lâu ngày xộc tới, có người còn quay đầu quạt bớt đi.
Duy chỉ có bức tượng trong miếu thờ là không sức mẻ lắm, tuy đã cũ nhưng đượm sắc thái cổ xưa, toát ra một luồng sức mạnh sâu kín hấp dẫn. Cơn gió lùa qua nó như mang theo sự than oán của lũ hồn phách, họ có cảm giác ớn lạnh như nơi đây đã trải qua một sự kiện bi thảm nào đó, sinh linh lầm than ai oán.
Khuất Hằng chau mày: "Sao lại thấy nơi này có chút tà quái."
Lục Khuynh Tâm nhìn bức tượng một hồi lâu, gương mặt mờ ảo hư hư thực thực, như sương phủ khắp nơi trên khóe môi còn lộ ra nụ cười khéo léo, chợt hỏi: "Có phải nhìn rất quen không?"
Nam Bình hơi vuốt xương mày: "Đúng là có chút quen thuộc, có lúc quyết tuyệt, lúc ai oán."
Triển Nhất Đao bĩu môi: "Vậy sao? Ta lại thấy như một mỹ nhân xinh đẹp bị chôn vùi, trải qua nhiều bi thương cam chịu? Chung quy cũng là một nhân vật người đời tạo nên, thờ cúng thôi."
"Mỉm cười thản nhiên, không nhìn rõ ra được nỗi niềm buồn vui giận hờn. Tựa như mọi ý niệm đều theo thời gian chậm rãi mai một đi, chỉ còn lại gương mặt được người khác khéo léo gọt nên, hoàn mỹ lạ thường. Không nghe không hỏi tĩnh tại hiền hòa giữa đời." Nói tới đây Lục Khuynh Tâm lạnh đi.
Lãm Phương nghiêng đầu chỉ thấy bức tượng kia thần sắc như hoa dại chớm nợ giữa gió cát, như gần như xa, như yếu ớt như quật cường, trên môi nở nụ cười hào sảng: "Đúng là rất quen, sao thế nhỉ? Chúng ta không thể trùng hợp quen một người được."
Nghe câu này mọi người giật nảy mình, không tự chủ nhìn thêm. Nhiếp Trạch Phong lặng đi một lúc: "Đệ đang nói gì vậy, ta thấy đây là bức tượng lạnh như nước... " Tròng mắt hơi giãn ra như nhìn thấy biến đổi nho nhỏ trong một thoáng qua: "Ảm đạm như trăng."
Nhiếp Trạch Phong cười bất lực: "Ta lại thấy lúc giống Cảnh Minh Sầu, lúc lại giống Song Song. Hai người đó lại chẳng giống nhau... "
Lục Khuynh Tâm tự nhiên tiến lại bức tượng nhìn vào lòng bàn tay kết hoa treo một vật thể lấp ló. Lòng bàn tay lạnh tanh đó treo một cái túi thơm nhỏ màu xanh đầy hương hoa đỗ nhược.
Đây là túi thơm của Thanh Hồn.
Hắn cười yếu ớt không rõ là Thanh Hồn giả thần giả quỷ hay người đã bị tóm rồi.
"Đừng có nhìn nữa." Thành Kính lớn tiếng cảnh báo.
Bức tượng kia đổ một bóng dài cô tịch trên đất, đột nhiên hơi cửa động.
"Cử động rồi."
Bức tượng kia nghiêng đầu tà váy khẽ khàng phất phơ, trong miếu trở nên lạnh lẽo. Một mùi thơm lập tức tràn ra ngập ngụa...
***
Lục Khuynh Tâm đi trên lớp băng mỏng phản chiếu bóng mình, hắn đi từng bước thận trọng trong không gian tịch mịch ngập hương rượu.
Là rượu thanh mai.
Đầu hắn đau ê ẩm, cả tròng mắt cũng hơi đau do nhìn bức tượng quá lâu. Rơi vào không gian không đầu không cuối chỉ có không gian tối om thôi.
Trong không gian lặng yên đột nhiên có bước chân chậm rãi: "Ai đó?"
Bên kia có bóng người đi lại, nghe thế hơi dừng động tác lần mò. Lục Khuynh Tâm dè chừng rút kiếm, ánh mắt thâm trầm đi rất nhiều, nhìn bóng người kia với vẻ mặt mịt mờ.
Thanh Hồn tháo băng che mắt xuống nhìn thấy lưỡi kiếm, vẻ mặt gượng gạo.
Cảm xúc của hắn trồi sụt tranh đấu, chỉ có mùi đỗ nhược quẩn quanh dần dần thức tỉnh hắn lại, hơi rút kiếm lại: "Là ngươi thật hả?"
Sương khói quấn quanh, Thanh Hồn cười cười: "Ngươi có phải cũng vào nhà hoang nghỉ ngơi?"
"Bức tượng đó cũng tà quá."
Thanh Hồn lại hỏi: "Ngươi nhìn thấy ai vậy?"
Nhớ lại hình ảnh đó hắn có chút bối rối sợ hãi, trong đầu sót lại vài tàn ảnh mông lung chìm trong hư ảo, tựa như đã nhập vào xương cốt lại khiến người ta không nắm bắt lại được.
"Nhìn thấy bức tượng thôi."
Hai người nhìn thấy bậc thang phủ rêu liền chậm rãi đi xuống, thấy y im lặng hắn hỏi: "Ngươi thấy ai?"
"Ta thấy Thanh Hải."
Hắn nhớ lần đó bắt cóc, y nói mình là Thanh Hải, ca ca là Thanh Hồn. Lúc đó hắn đã không tin.
"Nhìn thấy chính mình? ngươi cũng yêu bản thân quá."
"Vì sợ quá mới lấy băng che mắt đấy chứ, tự dưng thấy chính mình là một tảng đá biết cử động còn lặng lẽ cười. Giữa trán nở ra hoa máu làm ta ớn lạnh không thôi đây này. Lại nói ngươi chỉ thấy một tượng đá lạnh lẽo, chứng tỏ là kẻ rất vô tình."
Trong lòng hắn như có gì đè nén không nói nên lời, đành đổi sang câu khác: "Mắt ngươi lại đau hả?"
Vẻ mặt Thanh Hồn trong bóng tối như tĩnh lặng đi vài phần, vuốt xương mày: "Không có, ta là không muốn nhìn thấy những thứ quỷ quái thôi."
Hắn đột nhiên chạm nhẹ trán y: "Là hoa máu ở đây sao?"
Mặt Thanh Hồn cứng lại như đá cẩm thạch người hơi lảo đảo, máu không biết từ đâu tràn đến mắt cá chân, quấn lại như một con huyết xà. Hắn muốn đỡ lấy y nhưng người đã như tan thành tuyết, tinh thần thoáng chốc tê cứng: "Thanh Hồn... Thanh Hồn... "
Hắn chỉ ôm được khoảng không.
Dưới chân vẫn máu chảy lênh láng, khí lạnh xuyên tim.
Gió lốc thổi qua khuếch tán độc tố tràn lan, thoáng cái đã cuốn sạch không gian tĩnh mịch đen tối.
Đột nhiên nghe thấy tiếng nước nhỏ giọt, tí tách, lại tí tách rơi.
Hắn hé mắt ra nhìn thấy mình đang đứng ở một nơi rất quen, cách đó không xa là vực thẳm âm lãnh u ám. Cảnh tượng mà hắn nhìn thấy làm cho đầu óc trở nên điên cuồng, thở hổn hển.
Mọi người đều đứng yên, Nhị ca, Thành Kính, Nhuận Thành, còn có đại ca đang ngã dưới đất vẫn cố lao về phía trước. Họ đều như biến thành một pho tượng đứng im lìm trên mặt họ... Có người là khinh thường, là đau lòng, là căm phẫn, là tái nhợt thất thần.
Họ đều đã bị đóng chặt ở đó, chỉ có một người đang quỳ là cơ thể mềm mại, người cắm đầy tên, máu vẫn đang rỉ ra từng giọt.
Máu đột ngột chảy ngược hắn trở nên điên cuồng, đất trời vần vũ như âm hồn bất tán đang tụ hợp khóc than. Tay chân mất sức không thể nhấc bước, cả người lạnh thấu.
Hắn muốn quay đầu rời khỏi ảo cảnh đáng sợ này, cả người vặn vẹo chạy như điên. Thế nhưng lại có thứ gì đó thúc giục hắn quay đầu lại, người kia vẫn đang quỳ, tóc tai rủ xuống đã hoàn toàn rơi vào lặng yên. Lòng hắn đau như cắt biết rõ là mơ nhưng vẫn không thể không quay đầu, chạy về phía người đang lặng thinh đau đớn mà trầm lặng đó.
Khi đỡ người kia lên hắn như rơi vào ánh sáng bừng bừng, không sao thích ứng được, chỉ có hương thảo dược thấm vào từng tấc da thịt. Hắn như ngưng thở một lúc, nói: "Thanh Hồn là ngươi hả? Tỉnh lại đi, tỉnh lại đi."
Thân thể Thanh Hồn đầy máu, không còn hơi ấm.
Đây chỉ là một giấc mơ mà thôi, hắn ôm tim mình thấy đau thấy tuyệt vọng. Sự lạnh của y truyền đến người hắn, trong mơ vẫn hồn bay phách lạc.
Nhưng ngày nào đó họ cũng sẽ bước đến đường này.
Hắn đau lòng thì có ít gì?
Chính hắn còn không hiểu bản thân hận bao nhiêu, cảm thấy đau đớn bao nhiêu. Trong mộng mị hắn cũng không muốn phục tùng mình nghĩ gì về y.
Ngươi nói ta là kẻ vô tình, điều này không hề sai.
Lại nhớ đêm đó bên núi cạnh hồ nước nóng, mắt y nhắm nghiền vương lệ, môi mím chặt. Đêm tối yên tĩnh chỉ có ánh trăng mịt mờ soi lên hai bóng người ý loạn tình mê, một đêm kiều diễm đến vào lúc không ai ngờ.
Nhưng hắn cũng nhanh chóng phát hiện, sự gần gũi của họ đều do hồ nước trong hang kia có vấn đề, giống như hiện thực khắc nghiệt chứng minh họ không thể ở cạnh nhau vui vẻ trầm luân, nương tượng nhau bấy lâu chỉ là một vở kịch, một sự gượng ép.
Thanh Hồn chưa từng để hắn trong tâm.
Đoạn ký ức vui vẻ nhưng cũng lắm thương tâm vẫn in hằn trên những mấy món đồ chơi đó, hắn thở dài chống tay lên giường ngồi dậy.
"Đại ca."
Nhiếp Trạch Phong vui mừng nhìn thần sắc của hắn, nói: "Đệ cuối cùng cũng chịu tỉnh rồi, bị quấy nhiễu nhiều đêm nhưng sắc mặt vẫn tốt lắm."
Lục Khuynh Tâm nhớ đến giấc mộng chập chờn kia, miễn cưỡng cười: "Đệ ngủ rất ngon... đại ca nói thế là có ý gì?
"Chuyện này từ từ nói, đã tỉnh thì cùng ta uống mấy ngụm rượu đi."
Đêm đã khuya mà lòng đại ca vẫn chứa đầy tâm sự, hắn không đành lòng từ chối. Năm đó Trạch Dương mất đại ca sống không động tĩnh, che giấu hết tất cả đau lòng mệt mỏi, chỉ có những người thân cận như họ mới nhìn thấy được dáng vẻ đại ca suy tư. Những món đồ lạnh lẽo kia mỗi lần hắn nhìn thấy đều không thở nổi, như cá mắc lưới sống thoi thóp kéo dài từng chút hơi tàn.
Cổ họng hắn nóng lên, hóa thành tiếng nức nở: "Mọi người vẫn an toàn chứ."
"Đệ muốn hỏi ai?"
Hắn chần chừ lắc đầu, lại nói: "Chúng ta đi uống rượu thôi."
"Thanh Hồn không sao cả, Tân Dã không thấy đâu nên họ đã rời khỏi từ sớm rồi."
Hắn cười cười khó xử, miệng không nói gì.
Hôm này là một ngày buồn, hắn uống đến say khướt vất vả lắm mới lảo đảo quay về lối cũ. Trời đã dần sang xuân nhưng tiết trời còn khá lạnh, hắn bị những giọt sương rơi trên tán lá làm run rẩy.
Chợt thấy bóng người đang đi tới ánh mắt không chút gợn, trên môi phảng phất nụ cười ôn tĩnh: "Tỉnh rồi à, cứ nghĩ người sẽ phải mơ rất lâu."
Lục Khuynh Tâm im lặng một lúc lâu, hàm hồ nói: "Có ai mơ mãi không tỉnh chứ?" Thở dài buồn bã không kìm được nói: "Nhìn ngươi không thấy có chút tổn hại nào, Hạnh Lâm cũng không dám chạm vào ngươi."
Thanh Hồn ngưng cười: "Vẫn chưa tìm được cái tên này, ta sao có thể ăn ngon ngủ yên được? Lại không thể ở mãi nơi này, còn có... "
"Người đó ta cũng có chút nghi ngờ... "
Cả hai rơi vào trầm tĩnh cả cơn gió thổi qua cũng trở nên ồn ào, có lẽ vì cơn mơ kia khiến hắn hơi kiêng dè, do dự hồi lâu vẫn nói: "Ngươi thật sự không bị thương à?"
Thanh Hồn than nhẹ: "Chút thương tích nhỏ nhoi thôi."
Hắn bất giác nói: "Trong mơ ta luôn thấy ngươi hoảng sợ, huyết trì tử thi chưa chắc làm ngươi kinh hãi đến thế."
Vì khi đó y chỉ có một mình nên mới hoảng sợ, không biết hắn ở nơi nào, có bị thương hay không? Y sợ cảm giác sinh mệnh nhỏ giọt trôi đi, trong khi lòng còn ngổn ngang nhiều tâm sự.
Thanh Hồn đi từng bước đến cạnh hắn như ngày nào còn thân cận, hơi rúc vào áo lông cho bớt lạnh: "Thế ngươi thì sao có bị thương không?"
"Hôn mê mấy ngày, ngươi không đến xem vết thương của ta lần nào sao?"
Gió đêm du đãng, ngọn có quất vào nhau phát ra từng tiếng âm u thật dài. Thanh Hồn cười nhàn nhạt: "Ta chỉ hỏi thế thôi, ngươi không cần phải trả lời."
Ngày đó Khấu Hòa nói: Nhiếp Trạch Dương là kim bài miễn tử của ngươi, vì người đi rồi sẽ không trở lại.
Trong lòng có chút buồn cười, Thanh Hồn hơi dừng bước lại, nghiêng đầu: "Lần đó ngươi hỏi có thể tin lời ta được không... " Y chậm rãi nhoẻn miệng cười: "Đợi một thời gian nữa ta sẽ nói cho ngươi chuyện Bạch Diệp."
Nói rồi Thanh Hồn một mạch trở về phòng.
Lục Khuynh Tâm đứng một lúc lâu đến khi mưa rơi tí tách như tiếng khóc nức nở. Trong lòng hắn trống rỗng cô độc, bật ra một nụ cười bi ai.
***
Do cùng đường nên mọi người cùng nhau trở về, đoàn người lúc trước đã thiếu đi vài người trong mất mát máu me.
Lỗi Trình còn phải ôm theo gánh nặng Ngô Trác, miệng hỏi: "Ra ngoài rồi có thể tìm thuốc cho hắn chưa, đại phu Thanh Hồn, vị họ Tân kia đâu?"
Họ Thanh đó đương nhiên đã đánh lẻ, không biết họ đã tìm thấy Tân Dã chưa? Lục Khuynh Tâm thở dài: "Đưa hắn đi tìm đại phu khác thôi."
Đầu óc Lục Khuynh Tâm vẫn còn đang mơ mơ hồ hồ đây, không biết trong máu kia có thứ gì dơ bẩn thấm vào trong người hay không?
Lăng Thời vì biến cố kia mà gầy xanh xao chỉ vào một cái miếu hoang nói: "Nghỉ chân một lát đi được không?"
Đoàn người phát ra tiếng rên: "Mệt thật nên nghỉ ngơi thôi."
Miếu hoang cũ kỹ bám đầy bụi bặm, Cảnh Nguyên đương nhiên không muốn đụng tay vào đám bụi dơ này, húych vai người bên cạnh: "Mở cửa đi."
Lỗi Trình chán nản liếc hắn, giơ chân đá một đạp.
"Ngươi điên à bụi bay khắp người rồi." Cảnh Nguyên ho sặc bụi bặm rơi đầy đầu.
Lỗi Trình không nói gì dìu Ngô Trác vào, mọi người cũng lật đật đi theo. Bên trong xập xệ đổ nát toàn là mạng nhện, vừa bước chân vào đã ngửi thấy mùi ẩm mốc lâu ngày xộc tới, có người còn quay đầu quạt bớt đi.
Duy chỉ có bức tượng trong miếu thờ là không sức mẻ lắm, tuy đã cũ nhưng đượm sắc thái cổ xưa, toát ra một luồng sức mạnh sâu kín hấp dẫn. Cơn gió lùa qua nó như mang theo sự than oán của lũ hồn phách, họ có cảm giác ớn lạnh như nơi đây đã trải qua một sự kiện bi thảm nào đó, sinh linh lầm than ai oán.
Khuất Hằng chau mày: "Sao lại thấy nơi này có chút tà quái."
Lục Khuynh Tâm nhìn bức tượng một hồi lâu, gương mặt mờ ảo hư hư thực thực, như sương phủ khắp nơi trên khóe môi còn lộ ra nụ cười khéo léo, chợt hỏi: "Có phải nhìn rất quen không?"
Nam Bình hơi vuốt xương mày: "Đúng là có chút quen thuộc, có lúc quyết tuyệt, lúc ai oán."
Triển Nhất Đao bĩu môi: "Vậy sao? Ta lại thấy như một mỹ nhân xinh đẹp bị chôn vùi, trải qua nhiều bi thương cam chịu? Chung quy cũng là một nhân vật người đời tạo nên, thờ cúng thôi."
"Mỉm cười thản nhiên, không nhìn rõ ra được nỗi niềm buồn vui giận hờn. Tựa như mọi ý niệm đều theo thời gian chậm rãi mai một đi, chỉ còn lại gương mặt được người khác khéo léo gọt nên, hoàn mỹ lạ thường. Không nghe không hỏi tĩnh tại hiền hòa giữa đời." Nói tới đây Lục Khuynh Tâm lạnh đi.
Lãm Phương nghiêng đầu chỉ thấy bức tượng kia thần sắc như hoa dại chớm nợ giữa gió cát, như gần như xa, như yếu ớt như quật cường, trên môi nở nụ cười hào sảng: "Đúng là rất quen, sao thế nhỉ? Chúng ta không thể trùng hợp quen một người được."
Nghe câu này mọi người giật nảy mình, không tự chủ nhìn thêm. Nhiếp Trạch Phong lặng đi một lúc: "Đệ đang nói gì vậy, ta thấy đây là bức tượng lạnh như nước... " Tròng mắt hơi giãn ra như nhìn thấy biến đổi nho nhỏ trong một thoáng qua: "Ảm đạm như trăng."
Nhiếp Trạch Phong cười bất lực: "Ta lại thấy lúc giống Cảnh Minh Sầu, lúc lại giống Song Song. Hai người đó lại chẳng giống nhau... "
Lục Khuynh Tâm tự nhiên tiến lại bức tượng nhìn vào lòng bàn tay kết hoa treo một vật thể lấp ló. Lòng bàn tay lạnh tanh đó treo một cái túi thơm nhỏ màu xanh đầy hương hoa đỗ nhược.
Đây là túi thơm của Thanh Hồn.
Hắn cười yếu ớt không rõ là Thanh Hồn giả thần giả quỷ hay người đã bị tóm rồi.
"Đừng có nhìn nữa." Thành Kính lớn tiếng cảnh báo.
Bức tượng kia đổ một bóng dài cô tịch trên đất, đột nhiên hơi cửa động.
"Cử động rồi."
Bức tượng kia nghiêng đầu tà váy khẽ khàng phất phơ, trong miếu trở nên lạnh lẽo. Một mùi thơm lập tức tràn ra ngập ngụa...
***
Lục Khuynh Tâm đi trên lớp băng mỏng phản chiếu bóng mình, hắn đi từng bước thận trọng trong không gian tịch mịch ngập hương rượu.
Là rượu thanh mai.
Đầu hắn đau ê ẩm, cả tròng mắt cũng hơi đau do nhìn bức tượng quá lâu. Rơi vào không gian không đầu không cuối chỉ có không gian tối om thôi.
Trong không gian lặng yên đột nhiên có bước chân chậm rãi: "Ai đó?"
Bên kia có bóng người đi lại, nghe thế hơi dừng động tác lần mò. Lục Khuynh Tâm dè chừng rút kiếm, ánh mắt thâm trầm đi rất nhiều, nhìn bóng người kia với vẻ mặt mịt mờ.
Thanh Hồn tháo băng che mắt xuống nhìn thấy lưỡi kiếm, vẻ mặt gượng gạo.
Cảm xúc của hắn trồi sụt tranh đấu, chỉ có mùi đỗ nhược quẩn quanh dần dần thức tỉnh hắn lại, hơi rút kiếm lại: "Là ngươi thật hả?"
Sương khói quấn quanh, Thanh Hồn cười cười: "Ngươi có phải cũng vào nhà hoang nghỉ ngơi?"
"Bức tượng đó cũng tà quá."
Thanh Hồn lại hỏi: "Ngươi nhìn thấy ai vậy?"
Nhớ lại hình ảnh đó hắn có chút bối rối sợ hãi, trong đầu sót lại vài tàn ảnh mông lung chìm trong hư ảo, tựa như đã nhập vào xương cốt lại khiến người ta không nắm bắt lại được.
"Nhìn thấy bức tượng thôi."
Hai người nhìn thấy bậc thang phủ rêu liền chậm rãi đi xuống, thấy y im lặng hắn hỏi: "Ngươi thấy ai?"
"Ta thấy Thanh Hải."
Hắn nhớ lần đó bắt cóc, y nói mình là Thanh Hải, ca ca là Thanh Hồn. Lúc đó hắn đã không tin.
"Nhìn thấy chính mình? ngươi cũng yêu bản thân quá."
"Vì sợ quá mới lấy băng che mắt đấy chứ, tự dưng thấy chính mình là một tảng đá biết cử động còn lặng lẽ cười. Giữa trán nở ra hoa máu làm ta ớn lạnh không thôi đây này. Lại nói ngươi chỉ thấy một tượng đá lạnh lẽo, chứng tỏ là kẻ rất vô tình."
Trong lòng hắn như có gì đè nén không nói nên lời, đành đổi sang câu khác: "Mắt ngươi lại đau hả?"
Vẻ mặt Thanh Hồn trong bóng tối như tĩnh lặng đi vài phần, vuốt xương mày: "Không có, ta là không muốn nhìn thấy những thứ quỷ quái thôi."
Hắn đột nhiên chạm nhẹ trán y: "Là hoa máu ở đây sao?"
Mặt Thanh Hồn cứng lại như đá cẩm thạch người hơi lảo đảo, máu không biết từ đâu tràn đến mắt cá chân, quấn lại như một con huyết xà. Hắn muốn đỡ lấy y nhưng người đã như tan thành tuyết, tinh thần thoáng chốc tê cứng: "Thanh Hồn... Thanh Hồn... "
Hắn chỉ ôm được khoảng không.
Dưới chân vẫn máu chảy lênh láng, khí lạnh xuyên tim.
Gió lốc thổi qua khuếch tán độc tố tràn lan, thoáng cái đã cuốn sạch không gian tĩnh mịch đen tối.
Đột nhiên nghe thấy tiếng nước nhỏ giọt, tí tách, lại tí tách rơi.
Hắn hé mắt ra nhìn thấy mình đang đứng ở một nơi rất quen, cách đó không xa là vực thẳm âm lãnh u ám. Cảnh tượng mà hắn nhìn thấy làm cho đầu óc trở nên điên cuồng, thở hổn hển.
Mọi người đều đứng yên, Nhị ca, Thành Kính, Nhuận Thành, còn có đại ca đang ngã dưới đất vẫn cố lao về phía trước. Họ đều như biến thành một pho tượng đứng im lìm trên mặt họ... Có người là khinh thường, là đau lòng, là căm phẫn, là tái nhợt thất thần.
Họ đều đã bị đóng chặt ở đó, chỉ có một người đang quỳ là cơ thể mềm mại, người cắm đầy tên, máu vẫn đang rỉ ra từng giọt.
Máu đột ngột chảy ngược hắn trở nên điên cuồng, đất trời vần vũ như âm hồn bất tán đang tụ hợp khóc than. Tay chân mất sức không thể nhấc bước, cả người lạnh thấu.
Hắn muốn quay đầu rời khỏi ảo cảnh đáng sợ này, cả người vặn vẹo chạy như điên. Thế nhưng lại có thứ gì đó thúc giục hắn quay đầu lại, người kia vẫn đang quỳ, tóc tai rủ xuống đã hoàn toàn rơi vào lặng yên. Lòng hắn đau như cắt biết rõ là mơ nhưng vẫn không thể không quay đầu, chạy về phía người đang lặng thinh đau đớn mà trầm lặng đó.
Khi đỡ người kia lên hắn như rơi vào ánh sáng bừng bừng, không sao thích ứng được, chỉ có hương thảo dược thấm vào từng tấc da thịt. Hắn như ngưng thở một lúc, nói: "Thanh Hồn là ngươi hả? Tỉnh lại đi, tỉnh lại đi."
Thân thể Thanh Hồn đầy máu, không còn hơi ấm.
Đây chỉ là một giấc mơ mà thôi, hắn ôm tim mình thấy đau thấy tuyệt vọng. Sự lạnh của y truyền đến người hắn, trong mơ vẫn hồn bay phách lạc.
Nhưng ngày nào đó họ cũng sẽ bước đến đường này.
Hắn đau lòng thì có ít gì?
Chính hắn còn không hiểu bản thân hận bao nhiêu, cảm thấy đau đớn bao nhiêu. Trong mộng mị hắn cũng không muốn phục tùng mình nghĩ gì về y.
Ngươi nói ta là kẻ vô tình, điều này không hề sai.
Lại nhớ đêm đó bên núi cạnh hồ nước nóng, mắt y nhắm nghiền vương lệ, môi mím chặt. Đêm tối yên tĩnh chỉ có ánh trăng mịt mờ soi lên hai bóng người ý loạn tình mê, một đêm kiều diễm đến vào lúc không ai ngờ.
Nhưng hắn cũng nhanh chóng phát hiện, sự gần gũi của họ đều do hồ nước trong hang kia có vấn đề, giống như hiện thực khắc nghiệt chứng minh họ không thể ở cạnh nhau vui vẻ trầm luân, nương tượng nhau bấy lâu chỉ là một vở kịch, một sự gượng ép.
Thanh Hồn chưa từng để hắn trong tâm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất