Ta Và Ngươi Cách Biệt Một Trời Sinh Tử
Chương 196: Thương Hải Tiên Du (2)
Mùa xuân tháng ba thời tiết bắt đầu ấm lên, Nhiếp Trạch Dương quyết định dẫn các huynh đệ Trung Nghĩa Đường đến núi Điệp Phù chơi.
"Hòa Phong Thương là huynh đệ đồng môn với Diệu Huyền thật sao?"
"Lúc Hòa Phong bắt đầu đi học thì đã mười ba tuổi, là người thiên tư thông minh, chịu khó học hành. Trong bốn đệ tử Trục Lân tiên sinh tâm đắc nhất chính là y." Nhiếp Trạch Dương hơi ngừng lại một lát: "Không phải tam ca đã điều tra được chuyện này rồi sao?"
"Khi đó vẫn nghĩ là lời đồn thêu dệt lên, vì trông đệ khụ khụ... không có chỗ nào giống người có thể làm đồng môn của hắn."
Nhiếp Trạch Dương "..."
Nhiếp Trạch Dương giơ nắm đấm: "Tam ca thèm đánh hả?"
Lục Khuynh Tâm đã chuẩn bị sẵn, nhảy qua cửa sổ chạy khỏi phòng, đắc ý hất mặt: "Đấy là sự thật Trục Lân tiên sinh trong chuyện học hành nổi tiếng hà khắc. Nhận đệ tử sao có thể qua loa tùy tiện, chậc chậc khi đó còn nghĩ mấy năm gần đây, sao tiên sinh không nhận thêm người mới, phong quang đứt đoạn. Không chừng là do bị đồn nhảm nào đó kéo tụt danh tiếng, hà hà hóa ra là ta nghĩ nhiều."
Nhiếp Trạch Dương đuổi theo nửa đường thì chậm lại, than thở: "Ca ca đương nhiên kính trọng sư phụ, nhưng đến núi đừng nhắc đến chuyện đó nữa nhé."
Lục Khuynh Tâm thôi cười: "Ta nghe nói Trục Lân tiên sinh đã đuổi một người." Chân mày hắn chậm rãi cau lại: "Nhưng có tới bốn đệ tử, hai người còn lại còn chẳng nghe qua bao giờ. Có thể thấy trong lòng tiên sinh, Diệu Huyền vẫn là môn đệ ưu tú, hà cớ gì lại phải dè chừng."
"Chuyện này đệ cũng không biết." Đối với vị ca ca cùng huyết thống nhưng chẳng ở cùng nhau mấy ngày này, mơ hồ vẫn có khoảng cách và sự hối lỗi.
Lên tới đỉnh núi Nhiếp Trạch Dương cầm quạt che bớt nắng, nhớ đến vết thương của Diệu Huyền, tuy khi đó đã đổi xác nhưng khi trở lại vết thương càng đau hơn. Cơ thể bị hao tổn suy yếu hơn nhiều, y liền cảm thấy mệt mỏi, vị ca ca này đối với mình rất tốt. Còn mình vô tâm quá!
Ngồi xuống bóng râm nghỉ ngơi, thấy y đột nhiên biến sắc Chu Nhuận Thành tốt bụng nói: "Sức khoẻ đệ không tốt hay để tam ca cõng đi."
Nhiếp Trạch Dương liền có ý kiến: "Không phải ngũ ca cõng đệ hả?"
Chu Nhuận Thành cười điềm đạm: "Ta phải cõng nương tử rồi."
Lục Khuynh Tâm đưa nước cho y: "Vẫn tìm được một đại phu tốt hơn mới được. Thuốc thang uống nhiều không ổn lắm, Diệu Huyền kê thuốc rất mạnh, không biết có nhận ra sức khoẻ đệ đệ mình có thể chịu đựng được bao nhiêu không?"
Trạch Dương nghe thế nghẹn họng: "Muốn chết hả?"
Đương nhiên là nhận ra họ vốn là song sinh mà, tâm tính tương thông. Điều Nhiếp Trạch Dương lo là thanh kiếm của Công Nghi Lăng không phải đồ dởm, đâm vào ngực sâu như thế, không chết cũng để lại bệnh. Đến nay mỗi lần ho y vẫn thấy ngực như vỡ ra. Y cũng có viết thư hỏi thăm nhưng Diệu Huyền chỉ đáp qua loa, chủ yếu hỏi y sống thế nào.
Trạch Dương giữ nguyên tư thế dựa gốc cây, tránh ánh mặt trời: "Để ca ca nghe thấy, coi chừng bị bẻ cổ."
Hắn ngậm cỏ non trong miệng thong dong nói: "Nói trước mặt cũng không sao, cũng đâu có nói chuyện được . Sợ người ta không chịu nghe thôi."
Nhiếp Trạch Dương nâng tay hù hắn, Lục Khuynh Tâm cười cười sung sướng, thậm chí có chút chờ đợi. Hắn và Diệu Huyền chưa trực tiếp đụng mặt bao giờ, đã cuỗm đệ đệ người ta rồi, đương nhiên phải chào hỏi, hối lỗi.
Nghỉ ngơi đủ họ lập tức đến chỗ Diệu Huyền, nghĩ tới nghĩ lui Nhiếp Trạch Dương nói: "Đến hơi đường đột mọi người ở lại bờ suối đệ vào trước."
Đi thêm một đoạn hàng rào đầy dây leo hiện ra, trước sân đang cày cuốc trồng thêm thảo dược mới. Tay áo Nhiếp Trạch Dương rũ xuống hơi căng thẳng, bỗng nghe trong hang có người nói vọng ra: "Sao đệ lại bệnh nữa rồi."
Y ngẩng ra, trong hang còn có người ư?
"Ca ca?"
"Vào đây."
Nhiếp Trạch Dương vui vẻ thò đầu vào nhìn, lúc này Công Nghi Lăng đang giúp sắp xếp lại thuốc, rương gỗ xếp đầy nhà. Diệu Huyền ngồi gác chân trên ghế đang đọc sách, mắt không hề nhìn về phía họ, tay xoa xoa một bộ thiết giáp.
Nhiếp Trạch Dương thấy tình hình không ổn lắm, cười ha ha: "Ca ca dọn nhà hả?"
Diệu Huyền gật đầu: "Đúng vậy."
Y chỉ hỏi đùa thôi, không ngờ lại thành thật: "Đi đâu chứ?"
Công Nghi Lăng hí hửng: "Đến chỗ ta, có dịp ngươi cũng đến chơi vài ngày đi."
Nhiếp Trạch Dương gật gù tủm tỉm cười tỏ vẻ đã biết rất rõ. Diệu Huyền rũ con ngươi đọc sách: "Còn đứng đó làm gì mau lăn vào đây, hừ hừ, quay qua quay lại đệ đã bệnh rồi."
Nhiếp Trạch Dương áp má áp trán nghi hoặc: "Chỉ hơi ho nhẹ thôi."
Mỗi khi chuyển mùa đều như vậy.
Trên bàn có sẵn mứt gừng hạt sen, Diệu Huyền liền kéo ra tỏ ý: Ăn đi.
Nhiếp Trạch Dương vừa đi qua bỗng nhiên Diệu Huyền bật dậy biến thành cơn gió vút ra ngoài. Y sững một lát mới hoàn tỉnh chạy ra, hơi sợ sệt vô cớ.
Lục Khuynh Tâm vừa bước qua rào, hơi hoãn tốc độ cẩn thận nhìn vào trong, chưa lên tiếng gọi đã bị đạp một phát ngay ngực. Người hắn trượt dài đầu óc mụ mị lên hết, đến khi đụng trúng vật cản còn nghe 'răng rắc' tưởng chừng xương sắp gãy đến nơi.
Diệu Huyền lại túm người lôi đi xa.
Thành Kính giật bắn người: "Chuyện gì vậy?"
Bạch Diệp hừ nhẹ: "Còn có thể là chuyện gì, tránh ra để người ta giải quyết chuyện nhà."
Nhiếp Trạch Dương lon ton đuổi theo, lại liếc Công Nghi Lăng. Người kia liền trưng ra bộ mặt muốn giúp nhưng không có khả năng, đành chịu, ta còn phải dọn đồ rước người về dinh. Y căng da đầu: "Mau kéo ca ấy lại."
Chu Nhuận Thành nắm mấy lọn tóc mềm của mình: "Đâm đệ đệ người ta tới mấy lần, không bị đánh mới lạ."
Nhiếp Trạch Dương thầm nghĩ tiêu đời rồi, tự mình chạy đuổi theo.
Diệu Huyền nghe tiếng bước chân hơi nghiêng sang: "Lại đây làm gì?"
Nhiếp Trạch Dương lập tức thu hồi bước chân, quay đầu chạy nhanh hơn ai hết. Đoàn người thấy y như chim cúc chạy về không hề thấy ngoài ý muốn, thong dong đón trà từ Công Nghi Lăng, còn tốt bụng đoán hắn phải một canh giờ nữa mới về.
****
Kết quả, tới tối Lục Khuynh Tâm mới bò về, y đợi đến ngủ gật nhìn thấy bộ dạng thê thảm của hắn làm như mới biết sự tình, giả vờ y như hệt.
Lục Khuynh Tâm rên một tiếng ngã phịch xuống bên cạnh y. Nhiếp Trạch Dương mang canh đến cho hắn: "Uống miếng canh đi lấy tinh thần. Ngày mai sẽ bị đánh nữa đấy!!"
Hắn duỗi chân ra thăm dò, giẫm đến mũi giày y lại cọ lên bắp đùi: "Ca ca đệ đúng là bạo quá, không sợ đánh chết ta không ai chăm sóc đệ sao?"
Y cười: "Không sao đâu."
Lục Khuynh Tâm nhận canh, nghĩ cũng đúng Diệu Huyền có ghét hắn cũng không làm đệ đệ mình buồn được. Nhưng mà đệ bỏ chạy cũng nhanh quá không có chút tình nghĩa nào cả.
Y thong thả: "Đệ vẫn có thể cưới người khác mà."
Lục Khuynh Tâm tức ngực kéo tay y đặt lên người mình: "Đệ là đồ vô lương tâm."
Nhiếp Trạch Dương cười như hoa như nguyệt: "Đệ hoàn mỹ như vậy sợ gì không tìm được ai khác."
"Hừ, ta bị thương khắp người vết thương sắp bị mồ hôi làm cho nhiễm trùng rồi, đệ còn cười được."
"Một đạp kia còn quá nhẹ mà." Nhiếp Trạch Dương cầm tay hắn cẩn thận thoa thuốc lên mấy vết xước rướm máu.
"Ai nói chỉ một đạp hả?" Lục Khuynh Tâm ho khụ khụ: "Nội thương rồi đây này."
Nhiếp Trạch Dương giả vờ kinh ngạc sờ sờ hai cái, cởi áo hắn, vốn cho là hắn chỉ nói quá thừa cơ giở trò lưu manh. Không ngờ vừa cởi, đã thấy trước ngực bầm một mảng lớn, cánh tay, bả vai, đâu đâu cũng có vết xước. Y cười gượng: "Vị ca ca này của ta ngày thường cũng không phải dạng vừa đâu."
Hắn sờ chóp mũi y: "Vậy mà đệ lại chẳng thừa hưởng được gì, chỉ được cái khó nuôi. Hà hà, nhưng mà khó nuôi ta cũng nuôi cho bằng được."
Hang động trên núi rất yên tĩnh, không phải là mùa các con côn trùng nhao nhao hoạt động. Nhiếp Trạch Dương thậm chí còn nghe thấy tiếng sương rơi trên mâm hứng bên ngoài rất rõ. Tự hỏi Diệu Huyền sao có thể ở đây cô đơn qua ngày? Y không chịu được yên tĩnh, tự do bay nhảy hòa mình cùng với mọi người mới vui làm sao? Nhưng khi trở thành 'Thanh Hồn' lại muốn ẩn mình trong bóng đêm.
Nói chuyện một lát đã hết buồn ngủ, nhân lúc Lục Khuynh Tâm đang tắm, y châm thêm một bình trà, lấy điểm tâm.
Lục Khuynh Tâm lau tóc nói: "Ca ca đệ thật keo kiệt, trong đây chẳng có cái gì ăn cả."
"Cạnh hồ nước kia có vườn bí..." Nói đến đây đột nhiên im lặng.
Hắn nhớ Tân Dã từng nói mẫu thân họ ra đi ở đó, bỗng thấy tâm trạng có chút trì trệ. Y di ngón tay trên ngực áo hắn: "Ta muốn đi thăm mộ."
Lúc chiều Nhiếp Trạch Dương không dám nhắc trước mặt ca ca, dù sao cũng ít có dịp cùng rồi ăn cơm, nhắc chuyện buồn làm gì. Lục Khuynh Tâm nghe thế chống tay lấy áo khoác cho y: "Đi thôi."
Lúc họ về, trong hang mọi người đã thức hết, ai ai cũng bày ra bộ dạng hết sức căng thẳng. Nhiếp Trạch Dương khép áo lông: "Mọi người sao thế."
"Quan Kiến Vỹ gửi thư cho đệ."
Nhiếp Trạch Dương chớp mắt dần hiểu ra, họ chưa đọc thư nhưng mà trước đó Quan Kiến Vỹ đã hứa khi tìm ra cách chữa bệnh sẽ gửi thư cho y. Bỗng y có chút run rẩy cầm ống trúc rút thư, tháo dây đỏ buộc quanh.
Bên trong viết ngắn gọn nhưng y đọc chữ hiểu chữ không, Diệu Huyền ghé đầu nhìn: "Hoa khói tử thi."
Lục Khuynh Tâm gấp gáp: "Là cái gì?"
Diệu Huyền rũ mắt: "Nhiều năm trước ta đã nghĩ đến cách này rồi."
Nhiều năm trước đã nghĩ đến mà không làm, ai cũng ngầm hiểu là không được, lại một lần nữa thấy hụt hẫng.
"Có vấn đề gì mà không được, nếu cả hai người đều nghĩ đến nhất định phải có hy vọng." Chu Nhuận Thành cũng xem, bên trên ghi một phương thuốc, hắn nhìn sơ qua biết được mấy loại, riêng hoa khói tử thi lại gạch đỏ: "Là hoa gì vậy..."
"Là hoa mọc từ người chết, gần như mê nhược. Nhưng hoa này cội rễ là từ nỗi oán hận của người chết, hồn tàn không chịu tan. Muốn lọc mảnh hồn phách ra hoa cần phải nhập vào mộng, tìm ra nỗi đau mà người chết trăn trở, giải quyết được nó hoa mới nở." Diệu Huyền day trán: "Trước đó ta chưa từng tin có loài hoa này, nhưng sau chuyện Mộc Linh Giáp đột nhiên sống lại sinh sôi... có thể nó thật sự tồn tại."
Bạch Diệp nói: "Nhập mộng dễ, nhưng lỡ như bị nỗi oán hận nuốt chửng thì e là đời này vạn kiếp bất phục. Ta từng nhập mộng vô số lần hắn biết rõ nó nguy hiểm như nào, ở một lát đã hao tổn biết bao tinh lực, nói gì đến sống trong mộng, giải quyết chuyện cho người chết. Nếu dễ thế người chết biến thành oán linh tự mình giải quyết sướng hơn."
"Đó không phải vấn đề."
Bạch Diệp "..." vị cao nhân Diệu Huyền này người tu luyện ở ngọn núi nào xuống đấy?
"Phải được người chết ký gửi mới được."
"Người chết ký gửi?"
"Tức là oan hồn chọn làm nơi phó thác, chuyện này rất hiếm khi xảy ra. Âm dương cách biệt, nhìn được oan hồn nhưng muốn cảm nhận được oan hồn nghĩ gì rất khó. Người đã chết rồi làm gì còn kí ức hoàn thiện, chúng ta có nhập mộng vào người sống, nhưng người đã chôn dưới mấy tầng đất phải làm sao đây? Chưa kể ai đã trở thành oán linh rồi, sự lương thiện vốn có sẽ mất đi, chỉ cần sơ sẩy sẽ bị cuốn vào thù oán của họ, không phân được thật giả thiện ác." Nếu là Diệu Huyền đương nhiên tự mình đánh cược, nhưng đây là mạng sống của đệ đệ y, không thể mạo hiểm.
Lục Khuynh Tâm gần như ngừng thở, Diệu Huyền lại nói: "Huống chi đệ ấy từng mất mạng một lần, giờ chỉ là dùng hồn đổi hồn rất dễ bị bắt đi lần nữa."
Nghe vậy Bạch Diệp cũng hơi thẹn, giờ hắn người chẳng ra người, quỷ chẳng ra quỷ, nếu dùng thuật nhập mộng cũng không được thuận lợi như trước.
Nhiếp Trạch Dương cười gượng: "Không sao, không sao, trước đó không phải chỉ còn sống được hai năm sao? Giờ có thể kéo dài năm năm, đã là trời ban phước lành rồi."
Mọi người lặng thinh, phía đông mặt trời đang lên mây trời hừng sáng. Diệu Huyền đột nhiên buông lỏng bàn tay: "Thật ra ta còn một cách nữa."
****
Lục Khuynh Tâm xoa gáy Trạch Dương vuốt qua những dấu răng mình để lại. Cả hai đều trằn trọc không ngủ yên, nếu là bình thường mọi hỏa nhiệt đều tích tụ nơi bụng dưới, cả hai quấn quýt không yên. Nhưng lúc này trong lòng đều là tâm sự không có tâm trạng.
Nhiếp Trạch Dương vùi nửa mặt vào trong chăn, không chịu động đậy.
Hồi lâu hắn lên tiếng trước: "Cái tên Huyễn Phương đó là ai vậy?"
"Là Hạc Hải Hàn Sinh."
"À, nếu quẻ bói đó đúng hai năm nữa để sẽ gặp được người có duyên, ta cũng sẽ cố gắng học được thuật nhập mộng."
Nhiếp Trạch Dương trở người dựa ngực hắn, ngón tay chạ nơi trái tim đang đập: "Là có duyên với ta thôi, thuật nhập mộng không dễ, hay là thôi đi."
"Ta không sợ hãi."
"Là ta sợ." Nhiếp Trạch Dương hít sâu bi thương cất lời: "Nếu như thất bại không chỉ mất đi tính mạng, hồn phách bị quỷ nuốt sẽ làm ra những chuyện không thể nào tha thứ được. Mất đi bổn tâm là mất tất cả, người ở lại phải gánh chịu bi thương, nhìn người thân thuộc như máu thịt trở thành kẻ đáng sợ, không còn nhân tính. Đến một ngày nào đó con quỷ trong họ sẽ làm tổn hại đến những người từng rất quý mến, trân trọng."
Trạch Dương không dám nghĩ, thật không dám nghĩ.
Diệu Huyền cũng hiểu bước đường này, không muốn y phải chịu cảnh không thể quay đầu. Nhưng đem chuyện này cho hắn thực hiện, kết cục không khác gì nhau.
Lục Khuynh Tâm nhớ ánh mắt Diệu Huyền nhìn mình trong động băng, chỉ có hai người, thế gian cũng như yên ắng phẳng lặng.
Lục Khuynh Tâm vỗ lưng an ủi: "Ca ca đệ đương nhiên đã chừa lại một đường lui."
"Thật sao?"
"Ta lừa đệ làm gì? Ta cũng như đệ lo nghĩ nhiều điều, sẽ không để chính mình rơi vào bước đường cùng, làm tổn hại những người xung quanh. Càng không muốn ngày nào đó làm đệ khó chịu, chán ghét, hơn ai hết ta không muốn xảy ra sơ sót."
Nhiếp Trạch Dương mím môi, đau xót không thôi. Những người xung quanh đều vì sinh mệnh của y mà bất an, lo lắng nghĩ cách ngày đêm, còn y chỉ biết thở than, khiến họ vừa vất vả vừa phải động viên ngược lại mình.
Nhiếp Trạch Dương chui vào ngực hắn dựa dẫm, cả hai đều nhìn nhau đắm đuối, mong chờ một tương lai mới.
"Hòa Phong Thương là huynh đệ đồng môn với Diệu Huyền thật sao?"
"Lúc Hòa Phong bắt đầu đi học thì đã mười ba tuổi, là người thiên tư thông minh, chịu khó học hành. Trong bốn đệ tử Trục Lân tiên sinh tâm đắc nhất chính là y." Nhiếp Trạch Dương hơi ngừng lại một lát: "Không phải tam ca đã điều tra được chuyện này rồi sao?"
"Khi đó vẫn nghĩ là lời đồn thêu dệt lên, vì trông đệ khụ khụ... không có chỗ nào giống người có thể làm đồng môn của hắn."
Nhiếp Trạch Dương "..."
Nhiếp Trạch Dương giơ nắm đấm: "Tam ca thèm đánh hả?"
Lục Khuynh Tâm đã chuẩn bị sẵn, nhảy qua cửa sổ chạy khỏi phòng, đắc ý hất mặt: "Đấy là sự thật Trục Lân tiên sinh trong chuyện học hành nổi tiếng hà khắc. Nhận đệ tử sao có thể qua loa tùy tiện, chậc chậc khi đó còn nghĩ mấy năm gần đây, sao tiên sinh không nhận thêm người mới, phong quang đứt đoạn. Không chừng là do bị đồn nhảm nào đó kéo tụt danh tiếng, hà hà hóa ra là ta nghĩ nhiều."
Nhiếp Trạch Dương đuổi theo nửa đường thì chậm lại, than thở: "Ca ca đương nhiên kính trọng sư phụ, nhưng đến núi đừng nhắc đến chuyện đó nữa nhé."
Lục Khuynh Tâm thôi cười: "Ta nghe nói Trục Lân tiên sinh đã đuổi một người." Chân mày hắn chậm rãi cau lại: "Nhưng có tới bốn đệ tử, hai người còn lại còn chẳng nghe qua bao giờ. Có thể thấy trong lòng tiên sinh, Diệu Huyền vẫn là môn đệ ưu tú, hà cớ gì lại phải dè chừng."
"Chuyện này đệ cũng không biết." Đối với vị ca ca cùng huyết thống nhưng chẳng ở cùng nhau mấy ngày này, mơ hồ vẫn có khoảng cách và sự hối lỗi.
Lên tới đỉnh núi Nhiếp Trạch Dương cầm quạt che bớt nắng, nhớ đến vết thương của Diệu Huyền, tuy khi đó đã đổi xác nhưng khi trở lại vết thương càng đau hơn. Cơ thể bị hao tổn suy yếu hơn nhiều, y liền cảm thấy mệt mỏi, vị ca ca này đối với mình rất tốt. Còn mình vô tâm quá!
Ngồi xuống bóng râm nghỉ ngơi, thấy y đột nhiên biến sắc Chu Nhuận Thành tốt bụng nói: "Sức khoẻ đệ không tốt hay để tam ca cõng đi."
Nhiếp Trạch Dương liền có ý kiến: "Không phải ngũ ca cõng đệ hả?"
Chu Nhuận Thành cười điềm đạm: "Ta phải cõng nương tử rồi."
Lục Khuynh Tâm đưa nước cho y: "Vẫn tìm được một đại phu tốt hơn mới được. Thuốc thang uống nhiều không ổn lắm, Diệu Huyền kê thuốc rất mạnh, không biết có nhận ra sức khoẻ đệ đệ mình có thể chịu đựng được bao nhiêu không?"
Trạch Dương nghe thế nghẹn họng: "Muốn chết hả?"
Đương nhiên là nhận ra họ vốn là song sinh mà, tâm tính tương thông. Điều Nhiếp Trạch Dương lo là thanh kiếm của Công Nghi Lăng không phải đồ dởm, đâm vào ngực sâu như thế, không chết cũng để lại bệnh. Đến nay mỗi lần ho y vẫn thấy ngực như vỡ ra. Y cũng có viết thư hỏi thăm nhưng Diệu Huyền chỉ đáp qua loa, chủ yếu hỏi y sống thế nào.
Trạch Dương giữ nguyên tư thế dựa gốc cây, tránh ánh mặt trời: "Để ca ca nghe thấy, coi chừng bị bẻ cổ."
Hắn ngậm cỏ non trong miệng thong dong nói: "Nói trước mặt cũng không sao, cũng đâu có nói chuyện được . Sợ người ta không chịu nghe thôi."
Nhiếp Trạch Dương nâng tay hù hắn, Lục Khuynh Tâm cười cười sung sướng, thậm chí có chút chờ đợi. Hắn và Diệu Huyền chưa trực tiếp đụng mặt bao giờ, đã cuỗm đệ đệ người ta rồi, đương nhiên phải chào hỏi, hối lỗi.
Nghỉ ngơi đủ họ lập tức đến chỗ Diệu Huyền, nghĩ tới nghĩ lui Nhiếp Trạch Dương nói: "Đến hơi đường đột mọi người ở lại bờ suối đệ vào trước."
Đi thêm một đoạn hàng rào đầy dây leo hiện ra, trước sân đang cày cuốc trồng thêm thảo dược mới. Tay áo Nhiếp Trạch Dương rũ xuống hơi căng thẳng, bỗng nghe trong hang có người nói vọng ra: "Sao đệ lại bệnh nữa rồi."
Y ngẩng ra, trong hang còn có người ư?
"Ca ca?"
"Vào đây."
Nhiếp Trạch Dương vui vẻ thò đầu vào nhìn, lúc này Công Nghi Lăng đang giúp sắp xếp lại thuốc, rương gỗ xếp đầy nhà. Diệu Huyền ngồi gác chân trên ghế đang đọc sách, mắt không hề nhìn về phía họ, tay xoa xoa một bộ thiết giáp.
Nhiếp Trạch Dương thấy tình hình không ổn lắm, cười ha ha: "Ca ca dọn nhà hả?"
Diệu Huyền gật đầu: "Đúng vậy."
Y chỉ hỏi đùa thôi, không ngờ lại thành thật: "Đi đâu chứ?"
Công Nghi Lăng hí hửng: "Đến chỗ ta, có dịp ngươi cũng đến chơi vài ngày đi."
Nhiếp Trạch Dương gật gù tủm tỉm cười tỏ vẻ đã biết rất rõ. Diệu Huyền rũ con ngươi đọc sách: "Còn đứng đó làm gì mau lăn vào đây, hừ hừ, quay qua quay lại đệ đã bệnh rồi."
Nhiếp Trạch Dương áp má áp trán nghi hoặc: "Chỉ hơi ho nhẹ thôi."
Mỗi khi chuyển mùa đều như vậy.
Trên bàn có sẵn mứt gừng hạt sen, Diệu Huyền liền kéo ra tỏ ý: Ăn đi.
Nhiếp Trạch Dương vừa đi qua bỗng nhiên Diệu Huyền bật dậy biến thành cơn gió vút ra ngoài. Y sững một lát mới hoàn tỉnh chạy ra, hơi sợ sệt vô cớ.
Lục Khuynh Tâm vừa bước qua rào, hơi hoãn tốc độ cẩn thận nhìn vào trong, chưa lên tiếng gọi đã bị đạp một phát ngay ngực. Người hắn trượt dài đầu óc mụ mị lên hết, đến khi đụng trúng vật cản còn nghe 'răng rắc' tưởng chừng xương sắp gãy đến nơi.
Diệu Huyền lại túm người lôi đi xa.
Thành Kính giật bắn người: "Chuyện gì vậy?"
Bạch Diệp hừ nhẹ: "Còn có thể là chuyện gì, tránh ra để người ta giải quyết chuyện nhà."
Nhiếp Trạch Dương lon ton đuổi theo, lại liếc Công Nghi Lăng. Người kia liền trưng ra bộ mặt muốn giúp nhưng không có khả năng, đành chịu, ta còn phải dọn đồ rước người về dinh. Y căng da đầu: "Mau kéo ca ấy lại."
Chu Nhuận Thành nắm mấy lọn tóc mềm của mình: "Đâm đệ đệ người ta tới mấy lần, không bị đánh mới lạ."
Nhiếp Trạch Dương thầm nghĩ tiêu đời rồi, tự mình chạy đuổi theo.
Diệu Huyền nghe tiếng bước chân hơi nghiêng sang: "Lại đây làm gì?"
Nhiếp Trạch Dương lập tức thu hồi bước chân, quay đầu chạy nhanh hơn ai hết. Đoàn người thấy y như chim cúc chạy về không hề thấy ngoài ý muốn, thong dong đón trà từ Công Nghi Lăng, còn tốt bụng đoán hắn phải một canh giờ nữa mới về.
****
Kết quả, tới tối Lục Khuynh Tâm mới bò về, y đợi đến ngủ gật nhìn thấy bộ dạng thê thảm của hắn làm như mới biết sự tình, giả vờ y như hệt.
Lục Khuynh Tâm rên một tiếng ngã phịch xuống bên cạnh y. Nhiếp Trạch Dương mang canh đến cho hắn: "Uống miếng canh đi lấy tinh thần. Ngày mai sẽ bị đánh nữa đấy!!"
Hắn duỗi chân ra thăm dò, giẫm đến mũi giày y lại cọ lên bắp đùi: "Ca ca đệ đúng là bạo quá, không sợ đánh chết ta không ai chăm sóc đệ sao?"
Y cười: "Không sao đâu."
Lục Khuynh Tâm nhận canh, nghĩ cũng đúng Diệu Huyền có ghét hắn cũng không làm đệ đệ mình buồn được. Nhưng mà đệ bỏ chạy cũng nhanh quá không có chút tình nghĩa nào cả.
Y thong thả: "Đệ vẫn có thể cưới người khác mà."
Lục Khuynh Tâm tức ngực kéo tay y đặt lên người mình: "Đệ là đồ vô lương tâm."
Nhiếp Trạch Dương cười như hoa như nguyệt: "Đệ hoàn mỹ như vậy sợ gì không tìm được ai khác."
"Hừ, ta bị thương khắp người vết thương sắp bị mồ hôi làm cho nhiễm trùng rồi, đệ còn cười được."
"Một đạp kia còn quá nhẹ mà." Nhiếp Trạch Dương cầm tay hắn cẩn thận thoa thuốc lên mấy vết xước rướm máu.
"Ai nói chỉ một đạp hả?" Lục Khuynh Tâm ho khụ khụ: "Nội thương rồi đây này."
Nhiếp Trạch Dương giả vờ kinh ngạc sờ sờ hai cái, cởi áo hắn, vốn cho là hắn chỉ nói quá thừa cơ giở trò lưu manh. Không ngờ vừa cởi, đã thấy trước ngực bầm một mảng lớn, cánh tay, bả vai, đâu đâu cũng có vết xước. Y cười gượng: "Vị ca ca này của ta ngày thường cũng không phải dạng vừa đâu."
Hắn sờ chóp mũi y: "Vậy mà đệ lại chẳng thừa hưởng được gì, chỉ được cái khó nuôi. Hà hà, nhưng mà khó nuôi ta cũng nuôi cho bằng được."
Hang động trên núi rất yên tĩnh, không phải là mùa các con côn trùng nhao nhao hoạt động. Nhiếp Trạch Dương thậm chí còn nghe thấy tiếng sương rơi trên mâm hứng bên ngoài rất rõ. Tự hỏi Diệu Huyền sao có thể ở đây cô đơn qua ngày? Y không chịu được yên tĩnh, tự do bay nhảy hòa mình cùng với mọi người mới vui làm sao? Nhưng khi trở thành 'Thanh Hồn' lại muốn ẩn mình trong bóng đêm.
Nói chuyện một lát đã hết buồn ngủ, nhân lúc Lục Khuynh Tâm đang tắm, y châm thêm một bình trà, lấy điểm tâm.
Lục Khuynh Tâm lau tóc nói: "Ca ca đệ thật keo kiệt, trong đây chẳng có cái gì ăn cả."
"Cạnh hồ nước kia có vườn bí..." Nói đến đây đột nhiên im lặng.
Hắn nhớ Tân Dã từng nói mẫu thân họ ra đi ở đó, bỗng thấy tâm trạng có chút trì trệ. Y di ngón tay trên ngực áo hắn: "Ta muốn đi thăm mộ."
Lúc chiều Nhiếp Trạch Dương không dám nhắc trước mặt ca ca, dù sao cũng ít có dịp cùng rồi ăn cơm, nhắc chuyện buồn làm gì. Lục Khuynh Tâm nghe thế chống tay lấy áo khoác cho y: "Đi thôi."
Lúc họ về, trong hang mọi người đã thức hết, ai ai cũng bày ra bộ dạng hết sức căng thẳng. Nhiếp Trạch Dương khép áo lông: "Mọi người sao thế."
"Quan Kiến Vỹ gửi thư cho đệ."
Nhiếp Trạch Dương chớp mắt dần hiểu ra, họ chưa đọc thư nhưng mà trước đó Quan Kiến Vỹ đã hứa khi tìm ra cách chữa bệnh sẽ gửi thư cho y. Bỗng y có chút run rẩy cầm ống trúc rút thư, tháo dây đỏ buộc quanh.
Bên trong viết ngắn gọn nhưng y đọc chữ hiểu chữ không, Diệu Huyền ghé đầu nhìn: "Hoa khói tử thi."
Lục Khuynh Tâm gấp gáp: "Là cái gì?"
Diệu Huyền rũ mắt: "Nhiều năm trước ta đã nghĩ đến cách này rồi."
Nhiều năm trước đã nghĩ đến mà không làm, ai cũng ngầm hiểu là không được, lại một lần nữa thấy hụt hẫng.
"Có vấn đề gì mà không được, nếu cả hai người đều nghĩ đến nhất định phải có hy vọng." Chu Nhuận Thành cũng xem, bên trên ghi một phương thuốc, hắn nhìn sơ qua biết được mấy loại, riêng hoa khói tử thi lại gạch đỏ: "Là hoa gì vậy..."
"Là hoa mọc từ người chết, gần như mê nhược. Nhưng hoa này cội rễ là từ nỗi oán hận của người chết, hồn tàn không chịu tan. Muốn lọc mảnh hồn phách ra hoa cần phải nhập vào mộng, tìm ra nỗi đau mà người chết trăn trở, giải quyết được nó hoa mới nở." Diệu Huyền day trán: "Trước đó ta chưa từng tin có loài hoa này, nhưng sau chuyện Mộc Linh Giáp đột nhiên sống lại sinh sôi... có thể nó thật sự tồn tại."
Bạch Diệp nói: "Nhập mộng dễ, nhưng lỡ như bị nỗi oán hận nuốt chửng thì e là đời này vạn kiếp bất phục. Ta từng nhập mộng vô số lần hắn biết rõ nó nguy hiểm như nào, ở một lát đã hao tổn biết bao tinh lực, nói gì đến sống trong mộng, giải quyết chuyện cho người chết. Nếu dễ thế người chết biến thành oán linh tự mình giải quyết sướng hơn."
"Đó không phải vấn đề."
Bạch Diệp "..." vị cao nhân Diệu Huyền này người tu luyện ở ngọn núi nào xuống đấy?
"Phải được người chết ký gửi mới được."
"Người chết ký gửi?"
"Tức là oan hồn chọn làm nơi phó thác, chuyện này rất hiếm khi xảy ra. Âm dương cách biệt, nhìn được oan hồn nhưng muốn cảm nhận được oan hồn nghĩ gì rất khó. Người đã chết rồi làm gì còn kí ức hoàn thiện, chúng ta có nhập mộng vào người sống, nhưng người đã chôn dưới mấy tầng đất phải làm sao đây? Chưa kể ai đã trở thành oán linh rồi, sự lương thiện vốn có sẽ mất đi, chỉ cần sơ sẩy sẽ bị cuốn vào thù oán của họ, không phân được thật giả thiện ác." Nếu là Diệu Huyền đương nhiên tự mình đánh cược, nhưng đây là mạng sống của đệ đệ y, không thể mạo hiểm.
Lục Khuynh Tâm gần như ngừng thở, Diệu Huyền lại nói: "Huống chi đệ ấy từng mất mạng một lần, giờ chỉ là dùng hồn đổi hồn rất dễ bị bắt đi lần nữa."
Nghe vậy Bạch Diệp cũng hơi thẹn, giờ hắn người chẳng ra người, quỷ chẳng ra quỷ, nếu dùng thuật nhập mộng cũng không được thuận lợi như trước.
Nhiếp Trạch Dương cười gượng: "Không sao, không sao, trước đó không phải chỉ còn sống được hai năm sao? Giờ có thể kéo dài năm năm, đã là trời ban phước lành rồi."
Mọi người lặng thinh, phía đông mặt trời đang lên mây trời hừng sáng. Diệu Huyền đột nhiên buông lỏng bàn tay: "Thật ra ta còn một cách nữa."
****
Lục Khuynh Tâm xoa gáy Trạch Dương vuốt qua những dấu răng mình để lại. Cả hai đều trằn trọc không ngủ yên, nếu là bình thường mọi hỏa nhiệt đều tích tụ nơi bụng dưới, cả hai quấn quýt không yên. Nhưng lúc này trong lòng đều là tâm sự không có tâm trạng.
Nhiếp Trạch Dương vùi nửa mặt vào trong chăn, không chịu động đậy.
Hồi lâu hắn lên tiếng trước: "Cái tên Huyễn Phương đó là ai vậy?"
"Là Hạc Hải Hàn Sinh."
"À, nếu quẻ bói đó đúng hai năm nữa để sẽ gặp được người có duyên, ta cũng sẽ cố gắng học được thuật nhập mộng."
Nhiếp Trạch Dương trở người dựa ngực hắn, ngón tay chạ nơi trái tim đang đập: "Là có duyên với ta thôi, thuật nhập mộng không dễ, hay là thôi đi."
"Ta không sợ hãi."
"Là ta sợ." Nhiếp Trạch Dương hít sâu bi thương cất lời: "Nếu như thất bại không chỉ mất đi tính mạng, hồn phách bị quỷ nuốt sẽ làm ra những chuyện không thể nào tha thứ được. Mất đi bổn tâm là mất tất cả, người ở lại phải gánh chịu bi thương, nhìn người thân thuộc như máu thịt trở thành kẻ đáng sợ, không còn nhân tính. Đến một ngày nào đó con quỷ trong họ sẽ làm tổn hại đến những người từng rất quý mến, trân trọng."
Trạch Dương không dám nghĩ, thật không dám nghĩ.
Diệu Huyền cũng hiểu bước đường này, không muốn y phải chịu cảnh không thể quay đầu. Nhưng đem chuyện này cho hắn thực hiện, kết cục không khác gì nhau.
Lục Khuynh Tâm nhớ ánh mắt Diệu Huyền nhìn mình trong động băng, chỉ có hai người, thế gian cũng như yên ắng phẳng lặng.
Lục Khuynh Tâm vỗ lưng an ủi: "Ca ca đệ đương nhiên đã chừa lại một đường lui."
"Thật sao?"
"Ta lừa đệ làm gì? Ta cũng như đệ lo nghĩ nhiều điều, sẽ không để chính mình rơi vào bước đường cùng, làm tổn hại những người xung quanh. Càng không muốn ngày nào đó làm đệ khó chịu, chán ghét, hơn ai hết ta không muốn xảy ra sơ sót."
Nhiếp Trạch Dương mím môi, đau xót không thôi. Những người xung quanh đều vì sinh mệnh của y mà bất an, lo lắng nghĩ cách ngày đêm, còn y chỉ biết thở than, khiến họ vừa vất vả vừa phải động viên ngược lại mình.
Nhiếp Trạch Dương chui vào ngực hắn dựa dẫm, cả hai đều nhìn nhau đắm đuối, mong chờ một tương lai mới.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất