Ta Và Ngươi Cách Biệt Một Trời Sinh Tử
Chương 87: Nói Sao Cũng Là Tình Cảm Nhiều Năm (3)
Trong tay Hoành Lân cầm một chiếc khăn thêu hoa anh đào lá xanh trên nền lụa bạch. Có vẻ chạm phải vết thương hơi rên một tiếng chống tay xuống giường khó khăn rướn người ngồi dậy dựa vào thành giường. Thanh Hồn thấy vậy giúp một chút, mới nhích người mặt Hoành Lân đã đỏ gay, thở hồng hộc..
Hoành Lân cười gượng một cái, nói: "Gọi ngươi đến đây thật làm khó ngươi quá."
Thanh Hồn ngớ người không biết có gì khó khăn, chợt nhớ thân phận họ có chút cổ quái, y là người đang bị tình nghi cố ý giết chết nương tử tương lai của hắn. Liễu Vân Thoa xây dựng hình tượng lương y từ mẫu, với Hoành Lân là nương tử hiền thục yêu thương hết lòng. Chuyện cô ta chết đi khiến không ít người thương tâm, dù chuyện do ai làm vẫn được giấu kín, nhưng không ít người muốn Trung Nghĩa Đường nhanh chóng tìm ra hung thủ đòi công bằng cho cô ta.
Nói cách khác họ là kẻ thù không đội trời chung, nếu Hoành Lân có chút sức lực không chừng đã nhào vào bóp cổ y chết tươi.
Thanh Hồn cười gượng: "Có gì mà làm khó chứ..."
Hoành Lân ho khụ khụ: "Ta cứ suy nghĩ mãi chuyện này, cuối cùng cũng quyết định tìm đến hỏi ngươi. Nhiều người nói với ta nàng ấy rút máu rất nhiều người nuôi thảo dược, còn muốn tìm máu thích hợp thay cho ta... ta không tin, vẫn muốn chính miệng ngươi nói cho ta biết có phải như vậy không...?"
Thanh Hồn ngập ngừng: "Tại sao phải là ta nói, người khác nói không phải đáng tin hơn sao...?"
"Họ cũng chỉ nghe lại thôi, ta muốn biết có phải nàng ấy thừa nhận với ngươi không? Có phải nàng ấy chính miệng nói với ngươi là do mình làm hay không?" Hoành Lân càng nói càng trở nên kích động, Thanh Hồn nhìn thấy gân gắn nổi trên mu bàn tay gầy guộc, như muốn phá lớp da mỏng manh kia thoát ra ngoài, hơi hoảng hốt, chưa kịp lên tiếng Hoành Lân đã hoang mang kêu một tiếng: "Thanh công tử, người nói cho ta biết đi."
"Công tử, hẳn là người cũng có câu trả lời trong lòng."
Hoành Lân hơi cau mày nói: "Lần đầu tiên ta nhìn thấy nàng ấy, nàng đang cưỡi con ngựa mặt chiếc váy đen tuyền băng qua đồng cỏ. Mái tóc dài như thác tung bay trước một trời gió lộng, bên hông giắt một chiếc roi cửu khúc nhìn thật mạnh mẽ, thật tráng lệ. Từ lúc đó ta đã thích nàng ấy... "
Tình yêu thật diệu kỳ, y không phải người trong cuộc, không hiểu...
Chỉ là Thanh Hồn cho rằng Liễu Vân Thoa phải là người dịu dàng đằm thắm, xuất thân danh môn nhiều quy tắc bó buộc. Lại còn là người dùng để liên hôn vì quyền lợi của người khác, quanh năm bầu bạn với cầm kỳ thi họa không ra khỏi cửa, có thể tự do tung hoành như thế thật hiếm thấy.
Một người có cá tính như thế sao có thể chịu nhục? Hỏi sao cô ta lại hận đến thế...
"Nhiều người nói với ta người con gái như vậy không nên tiếp cận, biết đâu ngày nào đó sẽ đánh chết phu quân mình, ta buộc miệng nói 'biết đâu trên đời này có người cam tâm tình nguyện dung túng nàng ấy hơn thế, cũng biết đâu nàng ấy có thể vì người khác trở nên dịu dàng ngoan ngoãn chăm chút cho gia đình.' Họ lại nói với ta, dù người đó là ai cũng không đến lượt chúng ta." Hoành Lân cúi đầu nhìn chiếc khăn lụa bạch trong tay: "Họ nói không sai, ta làm sao với tới nàng ấy, tình cảm này của ta chẳng qua là một giấc mộng chiêm bao mà thôi. Ta cứ thế nhìn nàng ấy ở bên triền cỏ nghỉ ngơi, đến lúc đứng dậy, dắt ngựa đi qua cánh đồng hoa trải dài. Bóng người cứ thế khuất khỏi tầm mắt, từ đó ta cũng không dám đến cánh đồng hoa đó nữa."
Thanh Hồn thở dài: "Người khác nhìn vào có vẻ rất tàn khốc, cách trở giữa mộng và hiện thực không sao chạm vào nhau, nhưng ta nghĩ với người giấc mộng thoáng qua đó rất đẹp, đẹp đến mức những đau thương kia không đáng nhắc tới."
Hoành Lân tìm được người đồng tâm, đau thương nói: "Ta biết người bị chết dưới roi của nàng ấy không ít, nhưng toàn là kẻ đáng chết. Bề ngoài nàng ấy mạnh mẽ kiên cường nội tâm lại yếu đuối thiện lương. Cả cành hoa ngọn cỏ nàng ấy cũng không giẫm, ta không tin nàng ấy giết nhiều người như thế đổi lấy mạng ta."
Suy nghĩ hồi lâu Thanh Hồn nói: "Cô ấy rất yêu người."
Hoành Lân khép mắt lại, vết thương lòng lở loét, nước mắt trào ra rơi xuống chiếc khăn lụa bạch, sắc hoa anh đào vốn hồng hồng chúm chím giờ lại cảm giác đỏ như máu: "Quả nhiên, là vì ta. Ta không những là sâu bọ hút máu nàng ấy mà còn hút người khác, không ngờ nhiều người vô tội đã chết là vì mình."
Y im lặng không nói...
Tròng mắt Hoành Lân có bóng nước, như mặt hồ in hằn những nỗi niềm thương tâm: "Đời này xem ra ta không thể nhìn thấy nàng ấy mặc váy tân nương du nhàn ẩn hiện nữa, trước kia ta nghĩ nếu đời này hai ta không có duyên thì nhìn nàng ấy gả vào nơi an nhàn, cũng là chuyện tốt... ngươi có thể đưa ta đi xem nàng ấy một lát không?"
Thi thể nàng ta đã được khám nghiệm xong, ngoài Trung Nghĩa Đường có Tiêu bổ khoái xem xét, thi thể đã được đặt vào quan tài. Khấu Hòa nói muốn mang về nhà nên vẫn chưa chôn cất, y nói: "Được."
Hoành Lân nhìn người rất lâu nghẹn ngào: "Nàng ấy đã ra đi như thế nào?"
***
Lục Khuynh Tâm bưng một ít đồ ăn nhạt đến thăm Hoành Lân, lúc này Hoành Lân đang đọc sách, nhìn thoáng qua là một cuốn sách y.
Thấy hắn nhìn Hoành Lân nói: "Đây đều là do nàng ấy để lại, vốn là rất quý giá, ngày trước còn định sẽ để cho con chúng tôi học nó, xem ra giờ phải cho người khác thôi."
"Nếu quý giá người có thể giữ lại mà."
"Ta không muốn y thuật nàng ấy tích góp cả đời bị mai một như thế... "
Lục Khuynh Tâm thở dài: "Thanh Hồn không cố ý đâu... đến bước đường này ai cũng sẽ tự vệ thôi... "
"Ta biết mà... đứng ở góc độ nào đó nàng ấy làm tất cả việc này là vì ta, ta không trách nàng ấy, đương nhiên cũng không thể trách Thanh Hồn. Thật ra ta biết Vân Thoa không thích Thanh Hồn lắm nhưng ta vẫn cảm thấy y rất tốt."
Lục Khuynh Tâm cười khổ: "Ngươi là người đầu tiên thấy vậy đó... những người khác đều nói y rất xấu tính."
"Người khác không bao gồm công tử đúng không?"
Hắn chỉ cười vui vẻ, không đáp.
Hồi lâu Hoành Lân mới dám hỏi: "Những người bệnh bên ngoài có cứu chữa được không?"
Hắn biết Hoành Lân thấy tự trách không dám nhắc đến, cảm thấy bản thân không có tư cách hỏi thăm: "Tốt lắm, bệnh tình không còn nghiêm trọng như trước... " Hắn không muốn nói đơn thuốc này chỉ khiến cho chất động không phát tán nhanh, tạm thời khó chữa tận gốc.
Hoành Lân gật đầu, hắn cũng rời đi để người nghỉ ngơi.
****
Buổi tối mấy ngày sau chuyện thi thể cháy đen vẫn chưa có tiến triển mới, Thanh Hồn lờ mờ thấy mình đã bỏ sót cái gì đó. Ngồi dậy rời khỏi giường đi quanh rừng Lam Huyết. Phong cảnh hoang lương về đêm, có tiếng quạ kêu rên rỉ trên đỉnh đầu, y chớp mắt nhìn bóng đêm vô tận, một ánh đuốc không đủ để soi rõ từng ngóc ngách. Linh cảm khiến Thanh Hồn hơi hoảng sợ tiếc là không có hắn ở đây, đã tới nơi rồi y không muốn về đành cắn răng đi tiếp.
Mây vừa trôi, ánh trăng hơi hé Thanh Hồn phát hiện dưới gốc cây có vật gì đó hơi lóe ánh bạc, y kê ngọn lửa lại gần xem thử. Đột nhiên chân bị kéo hơi mất thăng bằng ngã xuống...
Trời đã khuya Thanh Hồn ôm bầu rượu giả vờ như vô tình đi đến chỗ Lục Khuynh Tâm ngồi xuống. Rượu đào y ủ trong lúc ở nhà Công Nghi Lăng, khi đó hắn đã uống nhưng mà chưa đủ thời gian mùi vị rất nhạt, lần này hương thơm đã nồng vừa mở ra tứ phía đã lan ra bốn bề bát ngát.
Hắn nhìn gót giày Thanh Hồn dính đầy bùn hỏi: "Vừa đi đâu về thế?"
"Có thể đi đâu chứ, đi quanh rừng Lam Huyết mấy vòng xem có bỏ sót gì không?
"Thế có manh mối gì chưa?"
"Ngoài nhiều cành cây gãy thì chẳng có gì đặc biệt."
"Nguyên một rừng cây như thế có cây gãy thì có gì đáng nói chứ."
Thanh Hồn định mở miệng nói thì Chu Nhuận Thành đã tức tốc chạy tới, mặt biến sắc nói: "Hoành Lân mất tích rồi... không thấy ở Nhiếp phủ nữa.."
Thanh Hồn lặng lẽ sàng lọc, mặt đất in bóng mờ của y dường như muốn hút người vào bên trong, y hơi run lên nói: "Đã tìm bên linh cửu chưa?"
"Đã chia như đi tìm, lúc đến thăm hai người cũng không nghe Hoành Lân nói khi khỏe sẽ đi đâu sao?" Gần đây Hoành Lân chỉ gặp hai người họ tâm sự mà thôi...
"Không nghe nói..."
Rất nhanh họ tìm thấy Hoành Lân bên trong linh cữu của Liễu Vân Thoa, người đã treo cổ khi phát hiện người đã không còn thở nữa.
Hắn hơi khó chịu: "Lẽ nào không ai thấy Hoành Lân đến đây sao? Đệ nói không nhìn thấy người ở Nhiếp phủ nữa."
"Đã đến tìm nhưng không thấy."
Nhưng, rất nhanh đã tìm được vài nhân chứng trong phủ.
"Có vài người thấy, nhưng ai cũng cho rằng Hoành Lân đến trò chuyện với thi thể... mấy ngày qua vẫn như vậy. Gần đây sức khỏe Hoành công tử ổn hơn, rất nhiều có thể tự mình đi lại, cho nên mới để người tâm sự riêng với cô ta... hơn nữa Hoành công tử còn nhờ người lấy thêm nến thơm... khi quay lại đã không thấy người đâu, không hiểu treo cổ chết khi nào."
Khám nghiệm thi thể là người ở nha môn, Thanh Hồn cảm thấy gần đây chuyện xấu dồn dập có thời gian phải đi cúng kiến giải hạn mới được.
Mấy ngày liền không gặp Lục Khuynh Tâm đâu, Thanh Hồn không muốn làm việc với quan phủ. Thêm việc thi thể cháy đen còn vài điểm khiến y chưa thấu suốt nên ở lại nhà Mộc Kình Lôi xem xét.
Hôm nay Thanh Hồn cùng tiểu Viễn chơi gấp giấy, tâm sự với Nhan Lệ về chuyện Bì Tuấn, để xem khi người đi có nói gì không, như là ghé đâu đó mà cô không nhớ...
Lại qua thêm vài ngày, Thanh Hồn buồn chán ngồi ở khe đá hòn non bộ chơi với cá, thì người kia cũng chịu xuất hiện. Sắc mặt Lục Khuynh Tâm mệt mỏi thiếu ngủ gầy đi rất nhiều, y thấy tội nghiệp chia cho hắn hai cái bánh hấp cỡ lớn...
Hắn nhìn bánh nhưng không chịu ăn.
"Sao thế, người đã chết cũng chết rồi buồn cũng chẳng có ít gì... chuyện gì rồi cũng sẽ tìm ra manh mối bắt hung thủ thôi, ta cũng đang bế tắc mà có buồn đâu.
"Ngươi nói như vậy là có ý gì..."
Thanh Hồn cho cá ăn vài vụn bánh, nước bắn tung tóe: "Còn có ý gì nữa chứ? Nếu thật là tự sát có mất nhiều thời gian như vậy sao?"
"Nắp quan tài hơi lệch, có thể hung thủ ban đầu đã giấu Hoành Lân vào trong linh cữu, bên trong có rất nhiều vết cào cấu, thi thể bị xê dịch tàn phá, chứng tỏ đã giằng co rất lâu. Trên cổ có vết siết... "
Y im lặng rất lâu không lên tiếng.
"Người treo cổ đương nhiên có vết siết, ta nói như vậy ngươi không thấy lạ sao?"
"Chuyện đơn giản này còn bắt ta phải hỏi sao... đã nói như vậy thì nhất định là bị siết cổ treo lên. Hoành Lân tuy bệnh trong người nhưng thân hình cao lớn, nếu là ta, ta cũng siết cổ trước mới treo."
"Ta có vài câu muốn hỏi ngươi."
Thanh Hồn nhíu mày nhưng không lên tiếng.
"Lần trước ta hỏi ngươi có phải muốn giết Hoành Lân không, ngươi vẫn chưa trả lời."
Thanh Hồn cười: "Không phải ta đã trả lời rồi sao?"
Hắn nói: "Ta không tin."
"Công tử đúng là thông minh sáng suốt."
"Ta xem như ngươi đã thừa nhận."
Thanh Hồn không phản bác.
"Ta có thể đoán mấy phần... ngươi rất ghét Liễu Vân Thoa, muốn cô ta sống không bằng chết."
"Người cũng hiểu ta quá... thật cảm động."
"Hôm Hoành Lân bị treo cổ ngươi đã đến rừng Lam Huyết?"
Mắt Thanh Hồn hơi lóe lên: "Đúng vậy..."
"Ẩn trong tóc Hoành Lân có lá cây Lam Huyết... chưa nói đến việc Hoành Lân không có ra ngoài, ở khắp Quỳ Phủ này chỉ có mình Mộc gia có trồng Lam Huyết." Hắn nói rất trôi chảy: "Ta cũng đi nhìn qua rừng cây đó, có một cây cao lớn để lại vết tỳ dây mảnh siết qua... rốt cuộc Hoành Lân không ở Nhiếp phủ chạy đến đây làm gì?"
Thanh Hồn thành thật nói: "Hôm đó ta quả thật có gặp Hoành Lân ở trong rừng cây con đánh nhau một trận."
"Sau đó thì sao?"
"Không sao cả, người ta ghét là Liễu Vân Thoa, cô đã chết rồi mạng Hoành Lân ta không cần đến ta nữa."
"Không giống tính cách của ngươi..."
Y lại im lặng.
Lục Khuynh Tâm lại nói: "Trên cổ Hoành Lân có vết siết rất mạnh, tuy hơi ngắt khúc nhưng rất giống Vấn Liễu của ngươi."
Một người hỏi một người trả lời, đêm đen yên tĩnh đáng sợ: "Roi cửu khúc của Liễu Vân Thoa, hôm đó là Hoành Lân dùng thứ này kéo chân ta. Hôm đó người hỏi ta trong rừng có cây gãy thì lạ cái gì... ta nghe Hoành Lân nhắc qua cây roi này thấy ngờ ngợ mới ra xem, là vết kéo lê..."
Hắn bắt được trọng điểm, nói: "Một sợi dây mảnh như thế, nếu nói là lôi thi thể mất đầu rất khó tin, trên nền cẩm thạch không thấy vết máu lôi kéo... "
Thanh Hồn rất nhanh đáp lại: "Nếu thứ đó gặp máu một lúc thì rút cạn thì sao... thi thể cháy đen rất khó phân biệt tình trạng, hơn nữa Liễu Vân Thoa rút máu người khác truyền vào người Hoành Lân là dùng thứ gì chứ..."
"Đầu cô ta vẫn còn máu... "
"Ta đã nói là 'một lúc'... nó còn có thể to ra nữa. Hôm đó Thành công tử đã nói một câu rất hay, có thể chẳng hề có hung thủ nào cả... Từ đầu đến cuối hung thủ không hề ở trong phòng, trên vách nơi phòng tắm có một khe hở để dây leo bò vào... Thi thể ban đầu không hề bị kéo ra ngoài, chẳng qua người vừa vào đã thấy đầu cô ta. Ta còn hôn mê nên mới không để ý, nhân lúc người đưa ta đến phòng khác mới lôi thi thể qua cửa sổ, kéo ra hông rừng cây. Ta đã tìm thấy một ít tóc mắc kẹt... còn có một cây trâm mắc kẹt rất sâu bên trong, không giống vô tình đánh rơi... "
Lục Khuynh Tâm hỏi dồn dập: "Ta không hề tìm thấy một thứ như roi cửu khúc ngươi nói... nếu thật sự ngươi đã gặp Hoành Lân sao không nói cho ta biết? Ta vẫn cảm thấy việc ngươi tha cho Hoành Lân một mạng không giống tính cách của ngươi."
Y lại im lặng.
"Ngươi từng nói với ta ngươi chưa từng giết người, nhưng Oanh Tử là do ngươi ép chết, vậy... chuyện ngươi ra tay với đại sư huynh mình là sao đây... Thanh Hồn, có rất nhiều chuyện ngươi đã giấu ta."
...
"Nếu đã giết người tại sao phải ngụy tạo là tự sát còn để lại di thư? Tại sao phải dấu thi thể vào trong quan tài rồi mới treo lên. Thanh Hồn, trước giờ ngươi chưa từng chủ động đến tìm ta, sao hôm đó tìm ta uống rượu vậy?"
...
"Ngươi không nói cũng được... hung thủ giấu thi thể trong quan tài trước... là vì cần chứng cứ ngoại phạm. Nếu như hung thủ ở bên ngoài thì cần gì chứng cứ ngoại phạm. Làm sao có thể hiểu rõ đường đi nước bước của Nhiếp phủ mà đi? Làm sao tránh được người tuần tra, người canh nến bên linh cữu?"
"Người hỏi như vậy là có ý gì?"
"Ngươi không biết ta có ý gì sao?"
"Ta muốn chính miệng người nói cho ta biết..."
Lần này tới lượt Lục Khuynh Tâm sững lại, hồi lâu hắn hỏi: "Hoành Lân muốn giết ngươi nên tìm đến đây sao?"
"Không có..."
"Vậy..."
"Lúc ta đến gặp Hoành Lân, Hoành Lân có hỏi ta mấy câu, ta cũng đã hỏi lại vài câu..." Y phủi sạch vụn bánh trên tay, nhìn bánh hấp đã nguội hơi cười lạnh: "Ta hỏi, Hoành công tử người muốn ta trả lời thế nào. Người biết ta có liên quan đến vụ án của Liễu Vân Thoa, vẫn muốn hỏi ta có phải nàng ấy chính miệng thừa nhận. Lẽ nào người nghĩ ta lương tâm cắn rứt, sẽ thành thật thừa nhận ta vu oan, cố ý giết cô ta sao? Thứ hai, người hỏi ta nàng ta chết như thế nào... đương nhiên là giằng co nhấn xuống nước, ta biết người đã nghe qua hiện trường sao còn hỏi ta. Là muốn ta thừa nhận mình dùng thứ gì đó giết chết cô ta... rốt cuộc người muốn gặp ta chỉ để hỏi hai câu này thôi sao?"
"Ngươi cảm thấy Hoành Lân không cam tâm về cái chết của Liễu Vân Thoa? Cũng phải thôi... không ai cam tâm nhìn thấy người mình yêu chết cả."
"Người nói đúng... chắc người cũng không chỉ đến hỏi ta mấy câu này."
"Thanh Hồn à... ta cũng rất cố gắng muốn tìm ra bằng chứng chứng minh ngươi vô tội... vũ khí của ngươi có thể đưa ta không?"
Thanh Hồn hít một hơi thật sâu, đưa Vấn Liễu cho hắn.
"Thật ra đáng lẽ hôm nay là Thành Kính đến tìm ngươi. Nói sao ta với ngươi cũng có can hệ vụ án này ta không xen vào nữa, nhưng ta vẫn muốn đến... "
"Chúng ta chẳng có can hệ gì cả... hôm đó vẫn chưa trả lời người... hôm nay cũng nên rạch ròi nói rõ." Trong mắt y ánh lên tia quyết liệt: "Ta không thích người nữa..."
"Ngươi đang giận dỗi ta sao? Trước kia ta nghi ngờ ngươi rất nhiều lần nhưng ngươi chưa bao giờ giận ta. Thanh Hồn, sao lần này ngươi lại phản ứng... ta cũng làm những việc cần làm mà thôi."
"Người nói đúng... có những việc phải làm cho rõ, cũng như có những chuyện phải nói cho cặn kẽ, nếu không sẽ hiểu lầm." Y đứng dậy: "Có cần ta theo người về không. Nơi này không giữ nổi ta, ta muốn đi lúc nào cũng được..."
"Ta không phải cố ý nghi ngờ ngươi... "
Thanh Hồn cười thản nhiên: "Điều đó không quan trọng nữa... người nói mấy lần 'tha cho Hoành Lân một mạng không phải tính cách của ta' trong lòng người ta vốn là người có thể giết bất cứ ai mà ta không thích...nếu là người khác, người sẽ chú tâm vào những nghi điểm ta nói hơn."
Hắn hơi sững người lại, vội nói: "Là Trạch Dương ta cũng sẽ làm vậy thôi."
"Cái này là tự ngươi nói... ta không hề nhắc đến Nhiếp Trạch Dương. Dù ta là một cái bóng đi nữa người cũng không cần luôn nhắc nhở ta vấn đề này. Nói sao mấy người cũng có tình cảm quen biết nhiều năm, ta không có so sánh làm chi cho mệt... "
...
"Lục công tử cũng ở đây à, Thanh Hồn vết thương của người làm sao rồi..."
"Ngươi bị thương à..?"
"Thanh Hồn đánh nhau với Hoành Lân người không biết sao? Lúc đó ta thấy động nên có tới..."
"Sao người biết người đó là Hoành Lân, Thanh Hồn nói cho người biết sao?"
"Ờ thì..."
"Người là ca ca của Công Nghi Lăng... Công Nghi Lăng với y có quan hệ thế nào chúng ta đều biết rõ, lời người nói không thể làm chứng cứ đâu."
Công Nghi Lãng...
Lục Khuynh Tâm đi rồi, Công Nghi Lãng thở dài: "Ta muốn giúp ngươi cũng được... hai người đang cãi nhau cái gì thế... ta nghe loáng thoáng giết người gì đó. Nè, ngươi có làm gì cũng đừng kéo nhị đệ ta theo đó nha."
Y thấy hơi buồn cười: "Đương nhiên không kéo hắn vào."
"Thế thì tốt, ta thấy Lục Khuynh Tâm cũng làm theo chức trách... ngươi đừng giận làm gì."
"Công Nghi công tử... chuyện của Nhược Bình, người có phần đúng không?"
Công Nghi Lãng hơi nghẹn lại...
"Công Nghi Lăng nói với ta lúc nhỏ người rất tốt với hắn... rõ ràng hắn biết người có ý đồ riêng vẫn không tin người tuyệt tình lấy mạng hắn. Đây là tình thân của hai người, cũng là lòng tin hắn dành cho người... còn ta và hắn cũng chỉ là người dưng nước lã thôi có gì đáng giận."
Hoành Lân cười gượng một cái, nói: "Gọi ngươi đến đây thật làm khó ngươi quá."
Thanh Hồn ngớ người không biết có gì khó khăn, chợt nhớ thân phận họ có chút cổ quái, y là người đang bị tình nghi cố ý giết chết nương tử tương lai của hắn. Liễu Vân Thoa xây dựng hình tượng lương y từ mẫu, với Hoành Lân là nương tử hiền thục yêu thương hết lòng. Chuyện cô ta chết đi khiến không ít người thương tâm, dù chuyện do ai làm vẫn được giấu kín, nhưng không ít người muốn Trung Nghĩa Đường nhanh chóng tìm ra hung thủ đòi công bằng cho cô ta.
Nói cách khác họ là kẻ thù không đội trời chung, nếu Hoành Lân có chút sức lực không chừng đã nhào vào bóp cổ y chết tươi.
Thanh Hồn cười gượng: "Có gì mà làm khó chứ..."
Hoành Lân ho khụ khụ: "Ta cứ suy nghĩ mãi chuyện này, cuối cùng cũng quyết định tìm đến hỏi ngươi. Nhiều người nói với ta nàng ấy rút máu rất nhiều người nuôi thảo dược, còn muốn tìm máu thích hợp thay cho ta... ta không tin, vẫn muốn chính miệng ngươi nói cho ta biết có phải như vậy không...?"
Thanh Hồn ngập ngừng: "Tại sao phải là ta nói, người khác nói không phải đáng tin hơn sao...?"
"Họ cũng chỉ nghe lại thôi, ta muốn biết có phải nàng ấy thừa nhận với ngươi không? Có phải nàng ấy chính miệng nói với ngươi là do mình làm hay không?" Hoành Lân càng nói càng trở nên kích động, Thanh Hồn nhìn thấy gân gắn nổi trên mu bàn tay gầy guộc, như muốn phá lớp da mỏng manh kia thoát ra ngoài, hơi hoảng hốt, chưa kịp lên tiếng Hoành Lân đã hoang mang kêu một tiếng: "Thanh công tử, người nói cho ta biết đi."
"Công tử, hẳn là người cũng có câu trả lời trong lòng."
Hoành Lân hơi cau mày nói: "Lần đầu tiên ta nhìn thấy nàng ấy, nàng đang cưỡi con ngựa mặt chiếc váy đen tuyền băng qua đồng cỏ. Mái tóc dài như thác tung bay trước một trời gió lộng, bên hông giắt một chiếc roi cửu khúc nhìn thật mạnh mẽ, thật tráng lệ. Từ lúc đó ta đã thích nàng ấy... "
Tình yêu thật diệu kỳ, y không phải người trong cuộc, không hiểu...
Chỉ là Thanh Hồn cho rằng Liễu Vân Thoa phải là người dịu dàng đằm thắm, xuất thân danh môn nhiều quy tắc bó buộc. Lại còn là người dùng để liên hôn vì quyền lợi của người khác, quanh năm bầu bạn với cầm kỳ thi họa không ra khỏi cửa, có thể tự do tung hoành như thế thật hiếm thấy.
Một người có cá tính như thế sao có thể chịu nhục? Hỏi sao cô ta lại hận đến thế...
"Nhiều người nói với ta người con gái như vậy không nên tiếp cận, biết đâu ngày nào đó sẽ đánh chết phu quân mình, ta buộc miệng nói 'biết đâu trên đời này có người cam tâm tình nguyện dung túng nàng ấy hơn thế, cũng biết đâu nàng ấy có thể vì người khác trở nên dịu dàng ngoan ngoãn chăm chút cho gia đình.' Họ lại nói với ta, dù người đó là ai cũng không đến lượt chúng ta." Hoành Lân cúi đầu nhìn chiếc khăn lụa bạch trong tay: "Họ nói không sai, ta làm sao với tới nàng ấy, tình cảm này của ta chẳng qua là một giấc mộng chiêm bao mà thôi. Ta cứ thế nhìn nàng ấy ở bên triền cỏ nghỉ ngơi, đến lúc đứng dậy, dắt ngựa đi qua cánh đồng hoa trải dài. Bóng người cứ thế khuất khỏi tầm mắt, từ đó ta cũng không dám đến cánh đồng hoa đó nữa."
Thanh Hồn thở dài: "Người khác nhìn vào có vẻ rất tàn khốc, cách trở giữa mộng và hiện thực không sao chạm vào nhau, nhưng ta nghĩ với người giấc mộng thoáng qua đó rất đẹp, đẹp đến mức những đau thương kia không đáng nhắc tới."
Hoành Lân tìm được người đồng tâm, đau thương nói: "Ta biết người bị chết dưới roi của nàng ấy không ít, nhưng toàn là kẻ đáng chết. Bề ngoài nàng ấy mạnh mẽ kiên cường nội tâm lại yếu đuối thiện lương. Cả cành hoa ngọn cỏ nàng ấy cũng không giẫm, ta không tin nàng ấy giết nhiều người như thế đổi lấy mạng ta."
Suy nghĩ hồi lâu Thanh Hồn nói: "Cô ấy rất yêu người."
Hoành Lân khép mắt lại, vết thương lòng lở loét, nước mắt trào ra rơi xuống chiếc khăn lụa bạch, sắc hoa anh đào vốn hồng hồng chúm chím giờ lại cảm giác đỏ như máu: "Quả nhiên, là vì ta. Ta không những là sâu bọ hút máu nàng ấy mà còn hút người khác, không ngờ nhiều người vô tội đã chết là vì mình."
Y im lặng không nói...
Tròng mắt Hoành Lân có bóng nước, như mặt hồ in hằn những nỗi niềm thương tâm: "Đời này xem ra ta không thể nhìn thấy nàng ấy mặc váy tân nương du nhàn ẩn hiện nữa, trước kia ta nghĩ nếu đời này hai ta không có duyên thì nhìn nàng ấy gả vào nơi an nhàn, cũng là chuyện tốt... ngươi có thể đưa ta đi xem nàng ấy một lát không?"
Thi thể nàng ta đã được khám nghiệm xong, ngoài Trung Nghĩa Đường có Tiêu bổ khoái xem xét, thi thể đã được đặt vào quan tài. Khấu Hòa nói muốn mang về nhà nên vẫn chưa chôn cất, y nói: "Được."
Hoành Lân nhìn người rất lâu nghẹn ngào: "Nàng ấy đã ra đi như thế nào?"
***
Lục Khuynh Tâm bưng một ít đồ ăn nhạt đến thăm Hoành Lân, lúc này Hoành Lân đang đọc sách, nhìn thoáng qua là một cuốn sách y.
Thấy hắn nhìn Hoành Lân nói: "Đây đều là do nàng ấy để lại, vốn là rất quý giá, ngày trước còn định sẽ để cho con chúng tôi học nó, xem ra giờ phải cho người khác thôi."
"Nếu quý giá người có thể giữ lại mà."
"Ta không muốn y thuật nàng ấy tích góp cả đời bị mai một như thế... "
Lục Khuynh Tâm thở dài: "Thanh Hồn không cố ý đâu... đến bước đường này ai cũng sẽ tự vệ thôi... "
"Ta biết mà... đứng ở góc độ nào đó nàng ấy làm tất cả việc này là vì ta, ta không trách nàng ấy, đương nhiên cũng không thể trách Thanh Hồn. Thật ra ta biết Vân Thoa không thích Thanh Hồn lắm nhưng ta vẫn cảm thấy y rất tốt."
Lục Khuynh Tâm cười khổ: "Ngươi là người đầu tiên thấy vậy đó... những người khác đều nói y rất xấu tính."
"Người khác không bao gồm công tử đúng không?"
Hắn chỉ cười vui vẻ, không đáp.
Hồi lâu Hoành Lân mới dám hỏi: "Những người bệnh bên ngoài có cứu chữa được không?"
Hắn biết Hoành Lân thấy tự trách không dám nhắc đến, cảm thấy bản thân không có tư cách hỏi thăm: "Tốt lắm, bệnh tình không còn nghiêm trọng như trước... " Hắn không muốn nói đơn thuốc này chỉ khiến cho chất động không phát tán nhanh, tạm thời khó chữa tận gốc.
Hoành Lân gật đầu, hắn cũng rời đi để người nghỉ ngơi.
****
Buổi tối mấy ngày sau chuyện thi thể cháy đen vẫn chưa có tiến triển mới, Thanh Hồn lờ mờ thấy mình đã bỏ sót cái gì đó. Ngồi dậy rời khỏi giường đi quanh rừng Lam Huyết. Phong cảnh hoang lương về đêm, có tiếng quạ kêu rên rỉ trên đỉnh đầu, y chớp mắt nhìn bóng đêm vô tận, một ánh đuốc không đủ để soi rõ từng ngóc ngách. Linh cảm khiến Thanh Hồn hơi hoảng sợ tiếc là không có hắn ở đây, đã tới nơi rồi y không muốn về đành cắn răng đi tiếp.
Mây vừa trôi, ánh trăng hơi hé Thanh Hồn phát hiện dưới gốc cây có vật gì đó hơi lóe ánh bạc, y kê ngọn lửa lại gần xem thử. Đột nhiên chân bị kéo hơi mất thăng bằng ngã xuống...
Trời đã khuya Thanh Hồn ôm bầu rượu giả vờ như vô tình đi đến chỗ Lục Khuynh Tâm ngồi xuống. Rượu đào y ủ trong lúc ở nhà Công Nghi Lăng, khi đó hắn đã uống nhưng mà chưa đủ thời gian mùi vị rất nhạt, lần này hương thơm đã nồng vừa mở ra tứ phía đã lan ra bốn bề bát ngát.
Hắn nhìn gót giày Thanh Hồn dính đầy bùn hỏi: "Vừa đi đâu về thế?"
"Có thể đi đâu chứ, đi quanh rừng Lam Huyết mấy vòng xem có bỏ sót gì không?
"Thế có manh mối gì chưa?"
"Ngoài nhiều cành cây gãy thì chẳng có gì đặc biệt."
"Nguyên một rừng cây như thế có cây gãy thì có gì đáng nói chứ."
Thanh Hồn định mở miệng nói thì Chu Nhuận Thành đã tức tốc chạy tới, mặt biến sắc nói: "Hoành Lân mất tích rồi... không thấy ở Nhiếp phủ nữa.."
Thanh Hồn lặng lẽ sàng lọc, mặt đất in bóng mờ của y dường như muốn hút người vào bên trong, y hơi run lên nói: "Đã tìm bên linh cửu chưa?"
"Đã chia như đi tìm, lúc đến thăm hai người cũng không nghe Hoành Lân nói khi khỏe sẽ đi đâu sao?" Gần đây Hoành Lân chỉ gặp hai người họ tâm sự mà thôi...
"Không nghe nói..."
Rất nhanh họ tìm thấy Hoành Lân bên trong linh cữu của Liễu Vân Thoa, người đã treo cổ khi phát hiện người đã không còn thở nữa.
Hắn hơi khó chịu: "Lẽ nào không ai thấy Hoành Lân đến đây sao? Đệ nói không nhìn thấy người ở Nhiếp phủ nữa."
"Đã đến tìm nhưng không thấy."
Nhưng, rất nhanh đã tìm được vài nhân chứng trong phủ.
"Có vài người thấy, nhưng ai cũng cho rằng Hoành Lân đến trò chuyện với thi thể... mấy ngày qua vẫn như vậy. Gần đây sức khỏe Hoành công tử ổn hơn, rất nhiều có thể tự mình đi lại, cho nên mới để người tâm sự riêng với cô ta... hơn nữa Hoành công tử còn nhờ người lấy thêm nến thơm... khi quay lại đã không thấy người đâu, không hiểu treo cổ chết khi nào."
Khám nghiệm thi thể là người ở nha môn, Thanh Hồn cảm thấy gần đây chuyện xấu dồn dập có thời gian phải đi cúng kiến giải hạn mới được.
Mấy ngày liền không gặp Lục Khuynh Tâm đâu, Thanh Hồn không muốn làm việc với quan phủ. Thêm việc thi thể cháy đen còn vài điểm khiến y chưa thấu suốt nên ở lại nhà Mộc Kình Lôi xem xét.
Hôm nay Thanh Hồn cùng tiểu Viễn chơi gấp giấy, tâm sự với Nhan Lệ về chuyện Bì Tuấn, để xem khi người đi có nói gì không, như là ghé đâu đó mà cô không nhớ...
Lại qua thêm vài ngày, Thanh Hồn buồn chán ngồi ở khe đá hòn non bộ chơi với cá, thì người kia cũng chịu xuất hiện. Sắc mặt Lục Khuynh Tâm mệt mỏi thiếu ngủ gầy đi rất nhiều, y thấy tội nghiệp chia cho hắn hai cái bánh hấp cỡ lớn...
Hắn nhìn bánh nhưng không chịu ăn.
"Sao thế, người đã chết cũng chết rồi buồn cũng chẳng có ít gì... chuyện gì rồi cũng sẽ tìm ra manh mối bắt hung thủ thôi, ta cũng đang bế tắc mà có buồn đâu.
"Ngươi nói như vậy là có ý gì..."
Thanh Hồn cho cá ăn vài vụn bánh, nước bắn tung tóe: "Còn có ý gì nữa chứ? Nếu thật là tự sát có mất nhiều thời gian như vậy sao?"
"Nắp quan tài hơi lệch, có thể hung thủ ban đầu đã giấu Hoành Lân vào trong linh cữu, bên trong có rất nhiều vết cào cấu, thi thể bị xê dịch tàn phá, chứng tỏ đã giằng co rất lâu. Trên cổ có vết siết... "
Y im lặng rất lâu không lên tiếng.
"Người treo cổ đương nhiên có vết siết, ta nói như vậy ngươi không thấy lạ sao?"
"Chuyện đơn giản này còn bắt ta phải hỏi sao... đã nói như vậy thì nhất định là bị siết cổ treo lên. Hoành Lân tuy bệnh trong người nhưng thân hình cao lớn, nếu là ta, ta cũng siết cổ trước mới treo."
"Ta có vài câu muốn hỏi ngươi."
Thanh Hồn nhíu mày nhưng không lên tiếng.
"Lần trước ta hỏi ngươi có phải muốn giết Hoành Lân không, ngươi vẫn chưa trả lời."
Thanh Hồn cười: "Không phải ta đã trả lời rồi sao?"
Hắn nói: "Ta không tin."
"Công tử đúng là thông minh sáng suốt."
"Ta xem như ngươi đã thừa nhận."
Thanh Hồn không phản bác.
"Ta có thể đoán mấy phần... ngươi rất ghét Liễu Vân Thoa, muốn cô ta sống không bằng chết."
"Người cũng hiểu ta quá... thật cảm động."
"Hôm Hoành Lân bị treo cổ ngươi đã đến rừng Lam Huyết?"
Mắt Thanh Hồn hơi lóe lên: "Đúng vậy..."
"Ẩn trong tóc Hoành Lân có lá cây Lam Huyết... chưa nói đến việc Hoành Lân không có ra ngoài, ở khắp Quỳ Phủ này chỉ có mình Mộc gia có trồng Lam Huyết." Hắn nói rất trôi chảy: "Ta cũng đi nhìn qua rừng cây đó, có một cây cao lớn để lại vết tỳ dây mảnh siết qua... rốt cuộc Hoành Lân không ở Nhiếp phủ chạy đến đây làm gì?"
Thanh Hồn thành thật nói: "Hôm đó ta quả thật có gặp Hoành Lân ở trong rừng cây con đánh nhau một trận."
"Sau đó thì sao?"
"Không sao cả, người ta ghét là Liễu Vân Thoa, cô đã chết rồi mạng Hoành Lân ta không cần đến ta nữa."
"Không giống tính cách của ngươi..."
Y lại im lặng.
Lục Khuynh Tâm lại nói: "Trên cổ Hoành Lân có vết siết rất mạnh, tuy hơi ngắt khúc nhưng rất giống Vấn Liễu của ngươi."
Một người hỏi một người trả lời, đêm đen yên tĩnh đáng sợ: "Roi cửu khúc của Liễu Vân Thoa, hôm đó là Hoành Lân dùng thứ này kéo chân ta. Hôm đó người hỏi ta trong rừng có cây gãy thì lạ cái gì... ta nghe Hoành Lân nhắc qua cây roi này thấy ngờ ngợ mới ra xem, là vết kéo lê..."
Hắn bắt được trọng điểm, nói: "Một sợi dây mảnh như thế, nếu nói là lôi thi thể mất đầu rất khó tin, trên nền cẩm thạch không thấy vết máu lôi kéo... "
Thanh Hồn rất nhanh đáp lại: "Nếu thứ đó gặp máu một lúc thì rút cạn thì sao... thi thể cháy đen rất khó phân biệt tình trạng, hơn nữa Liễu Vân Thoa rút máu người khác truyền vào người Hoành Lân là dùng thứ gì chứ..."
"Đầu cô ta vẫn còn máu... "
"Ta đã nói là 'một lúc'... nó còn có thể to ra nữa. Hôm đó Thành công tử đã nói một câu rất hay, có thể chẳng hề có hung thủ nào cả... Từ đầu đến cuối hung thủ không hề ở trong phòng, trên vách nơi phòng tắm có một khe hở để dây leo bò vào... Thi thể ban đầu không hề bị kéo ra ngoài, chẳng qua người vừa vào đã thấy đầu cô ta. Ta còn hôn mê nên mới không để ý, nhân lúc người đưa ta đến phòng khác mới lôi thi thể qua cửa sổ, kéo ra hông rừng cây. Ta đã tìm thấy một ít tóc mắc kẹt... còn có một cây trâm mắc kẹt rất sâu bên trong, không giống vô tình đánh rơi... "
Lục Khuynh Tâm hỏi dồn dập: "Ta không hề tìm thấy một thứ như roi cửu khúc ngươi nói... nếu thật sự ngươi đã gặp Hoành Lân sao không nói cho ta biết? Ta vẫn cảm thấy việc ngươi tha cho Hoành Lân một mạng không giống tính cách của ngươi."
Y lại im lặng.
"Ngươi từng nói với ta ngươi chưa từng giết người, nhưng Oanh Tử là do ngươi ép chết, vậy... chuyện ngươi ra tay với đại sư huynh mình là sao đây... Thanh Hồn, có rất nhiều chuyện ngươi đã giấu ta."
...
"Nếu đã giết người tại sao phải ngụy tạo là tự sát còn để lại di thư? Tại sao phải dấu thi thể vào trong quan tài rồi mới treo lên. Thanh Hồn, trước giờ ngươi chưa từng chủ động đến tìm ta, sao hôm đó tìm ta uống rượu vậy?"
...
"Ngươi không nói cũng được... hung thủ giấu thi thể trong quan tài trước... là vì cần chứng cứ ngoại phạm. Nếu như hung thủ ở bên ngoài thì cần gì chứng cứ ngoại phạm. Làm sao có thể hiểu rõ đường đi nước bước của Nhiếp phủ mà đi? Làm sao tránh được người tuần tra, người canh nến bên linh cữu?"
"Người hỏi như vậy là có ý gì?"
"Ngươi không biết ta có ý gì sao?"
"Ta muốn chính miệng người nói cho ta biết..."
Lần này tới lượt Lục Khuynh Tâm sững lại, hồi lâu hắn hỏi: "Hoành Lân muốn giết ngươi nên tìm đến đây sao?"
"Không có..."
"Vậy..."
"Lúc ta đến gặp Hoành Lân, Hoành Lân có hỏi ta mấy câu, ta cũng đã hỏi lại vài câu..." Y phủi sạch vụn bánh trên tay, nhìn bánh hấp đã nguội hơi cười lạnh: "Ta hỏi, Hoành công tử người muốn ta trả lời thế nào. Người biết ta có liên quan đến vụ án của Liễu Vân Thoa, vẫn muốn hỏi ta có phải nàng ấy chính miệng thừa nhận. Lẽ nào người nghĩ ta lương tâm cắn rứt, sẽ thành thật thừa nhận ta vu oan, cố ý giết cô ta sao? Thứ hai, người hỏi ta nàng ta chết như thế nào... đương nhiên là giằng co nhấn xuống nước, ta biết người đã nghe qua hiện trường sao còn hỏi ta. Là muốn ta thừa nhận mình dùng thứ gì đó giết chết cô ta... rốt cuộc người muốn gặp ta chỉ để hỏi hai câu này thôi sao?"
"Ngươi cảm thấy Hoành Lân không cam tâm về cái chết của Liễu Vân Thoa? Cũng phải thôi... không ai cam tâm nhìn thấy người mình yêu chết cả."
"Người nói đúng... chắc người cũng không chỉ đến hỏi ta mấy câu này."
"Thanh Hồn à... ta cũng rất cố gắng muốn tìm ra bằng chứng chứng minh ngươi vô tội... vũ khí của ngươi có thể đưa ta không?"
Thanh Hồn hít một hơi thật sâu, đưa Vấn Liễu cho hắn.
"Thật ra đáng lẽ hôm nay là Thành Kính đến tìm ngươi. Nói sao ta với ngươi cũng có can hệ vụ án này ta không xen vào nữa, nhưng ta vẫn muốn đến... "
"Chúng ta chẳng có can hệ gì cả... hôm đó vẫn chưa trả lời người... hôm nay cũng nên rạch ròi nói rõ." Trong mắt y ánh lên tia quyết liệt: "Ta không thích người nữa..."
"Ngươi đang giận dỗi ta sao? Trước kia ta nghi ngờ ngươi rất nhiều lần nhưng ngươi chưa bao giờ giận ta. Thanh Hồn, sao lần này ngươi lại phản ứng... ta cũng làm những việc cần làm mà thôi."
"Người nói đúng... có những việc phải làm cho rõ, cũng như có những chuyện phải nói cho cặn kẽ, nếu không sẽ hiểu lầm." Y đứng dậy: "Có cần ta theo người về không. Nơi này không giữ nổi ta, ta muốn đi lúc nào cũng được..."
"Ta không phải cố ý nghi ngờ ngươi... "
Thanh Hồn cười thản nhiên: "Điều đó không quan trọng nữa... người nói mấy lần 'tha cho Hoành Lân một mạng không phải tính cách của ta' trong lòng người ta vốn là người có thể giết bất cứ ai mà ta không thích...nếu là người khác, người sẽ chú tâm vào những nghi điểm ta nói hơn."
Hắn hơi sững người lại, vội nói: "Là Trạch Dương ta cũng sẽ làm vậy thôi."
"Cái này là tự ngươi nói... ta không hề nhắc đến Nhiếp Trạch Dương. Dù ta là một cái bóng đi nữa người cũng không cần luôn nhắc nhở ta vấn đề này. Nói sao mấy người cũng có tình cảm quen biết nhiều năm, ta không có so sánh làm chi cho mệt... "
...
"Lục công tử cũng ở đây à, Thanh Hồn vết thương của người làm sao rồi..."
"Ngươi bị thương à..?"
"Thanh Hồn đánh nhau với Hoành Lân người không biết sao? Lúc đó ta thấy động nên có tới..."
"Sao người biết người đó là Hoành Lân, Thanh Hồn nói cho người biết sao?"
"Ờ thì..."
"Người là ca ca của Công Nghi Lăng... Công Nghi Lăng với y có quan hệ thế nào chúng ta đều biết rõ, lời người nói không thể làm chứng cứ đâu."
Công Nghi Lãng...
Lục Khuynh Tâm đi rồi, Công Nghi Lãng thở dài: "Ta muốn giúp ngươi cũng được... hai người đang cãi nhau cái gì thế... ta nghe loáng thoáng giết người gì đó. Nè, ngươi có làm gì cũng đừng kéo nhị đệ ta theo đó nha."
Y thấy hơi buồn cười: "Đương nhiên không kéo hắn vào."
"Thế thì tốt, ta thấy Lục Khuynh Tâm cũng làm theo chức trách... ngươi đừng giận làm gì."
"Công Nghi công tử... chuyện của Nhược Bình, người có phần đúng không?"
Công Nghi Lãng hơi nghẹn lại...
"Công Nghi Lăng nói với ta lúc nhỏ người rất tốt với hắn... rõ ràng hắn biết người có ý đồ riêng vẫn không tin người tuyệt tình lấy mạng hắn. Đây là tình thân của hai người, cũng là lòng tin hắn dành cho người... còn ta và hắn cũng chỉ là người dưng nước lã thôi có gì đáng giận."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất