Ta Và Ngươi Cách Biệt Một Trời Sinh Tử
Chương 88: Ai Cũng Có Một Nỗi Niềm Giấu Trong Lòng (1)
Công Nghi Lãng ngồi dưới tán cây phượng hoàng buồn bã ngắm nhìn biển mây bồng bềnh, cuồn cuộn. Cảm thấy nhân sinh cũng giống biển mây kia muôn hình vạn trạng khó lòng lường trước được...
Có rất nhiều kí ức xa xưa trôi dạt theo biển mây kia, đi đến phương xa khó tìm trở lại, dưới góc cây phượng hoàng bắt một cái xích đu, tiếng cười lanh lảnh vang khắp nơi. Công Nghi Lãng ở phía sau đẩy rất nhẹ, tiểu đệ như chim non nhỏ bé không thể chịu kinh hãi. Hắn mười phần đều cẩn thận chỉ cần tiểu đệ nhanh chóng khỏe mạnh, hắn có thể chơi với đệ ấy lâu thêm một chút.
Ánh mắt hắn có chút mơ màng, từ bé ta biết mình tài không bằng đệ, dung mạo cũng không bằng, thế nên đệ học sáo ta liền học đàn. Khúc nhạc này chúng ta tấu cùng nhau, so ra cũng không đến nổi kém cạnh, không biết từ bao giờ chúng ta lại xa cách, lòng ta cứ thấy thua kém đệ đủ bề.
Gốc cây phượng hoàng già ở phủ lâu rồi không ai ngóng trông, đệ bận rộn đi mãi, ta cũng không quan tâm đến nó. Rất lâu rồi không nhớ mùi hoa thơm nở đầy dưới nền trời trong xanh, nắng vàng ươm chiếu rọi khắp nơi, lòng người cũng không còn tắm trong xuân sắc nữa. Hắn cũng đã hiểu tại sao giờ đây đệ ấy luôn cười mỏng manh, ánh mắt nhợt nhạt vừa hờ hững vừa thương tâm, họ bề ngoài thân thiết nhưng lại vướng phải rào chắn cô quạnh vô biên.
Ngày đã tàn từ bao giờ, hoàng hôn hắt lên nền trời xanh những mảng màu biến chuyển rực rỡ. Công Nghi Lãng đi dạo bên bờ sông, nhìn những món hàng đồ cổ trưng đầy bên sạp. Trong lúc ngẩng đầu thấy bóng người ngồi trên tầng hai tửu lâu...
Công Nghi Lăng tự pha trà, khói trà vấn vít không tan, ánh mặt trời lúc hoàng hôn dịu đi rất nhiều. Bên cạnh có người đội lọng che mặt, ngồi bên một cây đàn ung dung nhàn tản. Hắn nhất thời chưa kịp phản ứng Công Nghi Lăng đã nhìn xuống, một lúc sau đã đủng đỉnh tới trước mặt.
***
"Ngươi đang nhìn cái gì trên cây mà nhìn mãi thế?"
"Đang nhìn vết siết trên cây kia."
Công Nghi Lãng chớp mắt: "Mảnh thế có thể treo thi thể sao?"
"Người nói xem..."
Công Nghi Lãng gãi đầu: "Ta chỉ cảm thấy cái dây xanh xanh của ngươi ấy siết cổ người thì được, chứ dùng treo cổ thì hơi ngắn, Hoành Lân quá cao lớn để kéo lên trên đó không dễ dàng gì..."
Thanh Hồn phe phẩy quạt, mấy ngày nay rảnh rỗi làm được mấy cây quạt cầm chơi, coi như cũng có thành tựu: "Người cũng nhìn rõ quá..."
Thanh Hồn uể oải: "Mộc Kình Lôi nuôi không ta mấy ngày chắc tức đến ứ máu rồi, ta vẫn nên đi thôi.."
"Ngươi đi sẽ bị nghi thêm đó, đúng rồi vừa rồi ta mới gặp tiểu đệ ở tửu lâu bên hồ Thủy Du."
"Thì sao... " Mười phần là Công Nghi Lăng không một mình lăn xuống núi, nếu thế chuyện trúng độc không cần lo nữa... nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, vị ca ca này tính tình cổ quái biết đâu không thèm để tâm.
Công Nghi Lãng nghẹn họng..: "Thì đệ ấy không chừng có thể giúp ngươi."
"Có thể giúp được gì, chịu tội giúp ta à.."
"Đương nhiên không!"
"Ta chỉ cảm thấy vụ án lần này rất thú vị... "
Công Nghi Lãng "..." có gì thú vị chứ?
***
"Thứ này tìm được ở đâu?"
Nhiếp Trạch Phong đáp: "Tìm được ở hòn giả sơn phía phòng Hoành Lân đi ra, đệ biết cái này sao?"
Lục Khuynh Tâm cầm nó trong tay, mát lạnh: "Thấy mấy lần trong thùng thuốc của Thanh Hồn."
"Lần này Thanh Hồn đúng là ngồi yên họa rơi đầy đầu mà, mấy án mạng liên tiếp đều liên quan đến y." Chu Nhuận Thành nhìn thứ trong tay hắn, nan quạt bạch ngọc mười hai nan, trước đó y còn tặng hôn lễ Mỹ Tiếu một chiếc quạt khổng tước.
Hắn hơi sững sờ: "Đệ cảm thấy y không liên quan tới những chuyện này sao?"
"Sao lại không liên quan, y là một người rất thích hợp để đổ tội... " Chu Nhuận Thành cầm lấy nan quạt rất chắc tay kia ngập ngừng: "Có điều, khắp phủ mỗi ngày đều được quét dọn, Thanh Hồn ở chỗ Mộc Kình Lôi đã lâu không về thứ này đánh rơi từ khi nào?"
"Trong lúc tìm Hoành Lân ta đã nhặt được cái này." Nhiếp Trạch Phong cũng cảm thấy rất kỳ lạ: "Y cũng không biết mình mất thứ gì sao?"
Sắc mặt Lục Khuynh Tâm không tốt, giọng điệu rất tệ: Đệ không nhắc đến nó... nếu Thanh Hồn không quay về đây thì có ai lấy được thứ này chứ?"
Thành Kính nhíu mày: "Ta ca nghi ngờ y sao... "
Mặt Lục Khuynh Tâm xám xịt, hỏi lại: "Ta có thể không nghi ngờ sao..."
Chu Nhuận Thành thở dài: "Chuyện đến dồn dập, Liễu Vân Thoa thì không nói. Ít nhất chúng ta tìm ra dấu vết ả tấn công Thanh Hồn lôi đi, nhưng Ngân Yên và Hoành Lân chết, mũi nhọn liền chĩa vào Thanh Hồn, ngoài y ra không ai có động cơ giết họ cả... đệ thấy hơi mạo hiểm."
"Liễu Vân Thoa võ công không cao, cô ta rút máu mình thường xuyên cơ thể gầy gò yếu ớt, đệ nghĩ cô ta bằng cách nào lôi y đi dễ dàng như thế?" Lục Khuynh Tâm đưa ra nghi vấn mọi người đều trở nên im lặng.
"Chén cháo mà Thanh Hồn muốn cho Hoành Lân ăn có gì bên trong ai mà biết... hơn ai hết đệ không muốn y vướng phải chuyện này." Trong lòng bàn tay hắn vẫn lưu lại vết hằn, đây là dấu ấn nửa mảnh ngọc y ném trả lại cho hắn. Trận cãi vả hôm qua vẫn còn đau âm ỉ, hắn tự hỏi nhiều lần cảm thấy lời Thanh Hồn nói không sai, hắn quá áp đặt, phiến diện nhìn nhận y ở khía cạnh là một hung thủ muốn chối tội.
Thanh Hồn không phải giận hắn vì mình bị nghi ngờ, y giận vì hắn nói... ' Tha cho Hoành Lân một mạng không giống tính cách của ngươi.' Tính cách gì chứ, hắn luôn nói nghĩ mình không hiểu rõ y... thế mà luôn nhận định y là một người có thể bất chấp thủ đoạn giết người.
Chính là như thế...
Nhiếp Trạch Phong cứ cầm thanh quạt xòe ra rồi khép lại, khép lại rồi xòe ra: "Hoành Lân đã đến rừng Lam Huyết đánh nhau với Thanh Hồn. Cứ cho rằng họ đánh nhau rất dữ dội đi, nếu Hoành Lân không vấn lại tóc ở đó thì lá cây lam huyết làm sao ẩn sâu trong tóc như thế được. Lá rơi trên người mà không phủi đi thì rất cố tình, còn giấu quá sâu thì rất cố ý. Hoành Lân sức khỏe rất yếu, không có võ công như cao thủ võ lâm, hai người đó có thể giằng co bao lâu chứ. "
...
"Đệ nói trên cây có vết siết." Tay cầm Vấn Liễu giơ ra dưới nến, trầm ngâm: "Thứ này bên trong có dây gân mảnh, quá ngắn để treo một người lên cây, siết cổ thì có thể. Dấu vết để lại cũng rất liền mạch, còn vết thương..."
...
"Không chừng nó có thể dài ra... nhưng đại ca nói có lý."
"Trời vừa mới đổ mưa mùa hạ, khu rừng rậm rạp dễ đọng nước mưa, đánh nhau phải để lại bùn đất. Thời gian Hoành Lân mất tích và khi phát hiện ta treo cổ không dài. Đường đi đường về hai nơi còn phải tránh người đang lùng sục tìm kiếm khắp phủ. Làm sao có thể tìm quần áo sạch sẽ để thay cho Hoành Lân, giấu vào quan tài, rồi quay về uống rượu với đệ, rồi lại nhân lúc hỗn loạn treo thi thể lên? Có phải thời gian hành động của Thanh Hồn vừa ngắn vừa nguy hiểm không? Ai đảm bảo không có người quay lại linh cữu tìm?"
...
"Cho là Thanh Hồn có bản lãnh đi mây về gió hành động thật nhanh, giấu người không để lại vết tích. Đệ nói xem dấu vết trên cổ là thứ dễ nhận ra nhất, Thanh Hồn đã cùng đệ tra vụ án Trầm Châu, đệ thấy sai lầm đơn giản thế này y có mắc phải không?"
...
"Có dấu vết giằng co giãy giụa, móng tay hắn lưu lại nhiều mẩu gỗ trong quan tài. Đệ nói Hoành Lân sẽ không cố ý làm tổn thương thi thể của cô ta. Dù người có muốn chui vào đó chôn cùng cũng không để thi thể xê dịch, bị cào xé, vậy Thanh Hồn nhét người sống vào trong đó rồi bỏ đi. Hoành Lân là đồ ngốc hay sao mà không biết bò ra. Nếu là ta dù muốn thi thể Hoành Lân còn hơi ấm, đến khi sắp treo lên mới giết, thì cũng phải đánh ngất người trước khi cho vào quan tài chứ?"
...
Không khí nặng nề, mọi người hầu như đều biến sắc: "Ý của đại ca là..."
"Hắn không có ý định tổn hại thi thể, thì có chết cũng không làm tổn hại. Ngược lại hắn yêu cô ta, lại đành lòng ra tay đương nhiên phải có âm mưu gì đó, khiến cả hai người đều cam lòng nhắm mắt. Ban đầu ta nghĩ, một là Hoành Lân có ý định tự sát đã viết sẵn di thư, lúc chui vào trong quan tài thì bị người khác giết chết. Hai là Hoành Lân tự sát vẫn muốn kéo Thanh Hồn chết cùng... nếu là vế thứ nhất thì cần gì giãy giụa đường nào mà chẳng chết chứ, nếu là vế thứ hai, vấn đề thời gian không khó... " Nhiếp Trạch Phong đặt cây quạt lên bàn: "Những lời Thanh Hồn nói với đệ càng làm ta tin chắc hơn, chỉ có thứ này là vướng mắt duy nhất ta chưa giải được."
...
Trần Nghiên Nghiên mím môi: "Muội chưa từng thấy y mang thứ này bên người, lần này đến chúc thọ không cần phải mang theo thùng thuốc... có khi nào."
"Không có mang theo sao, cả chi tiết này đệ cũng bỏ qua à, trước giờ đệ nhìn nhận mọi việc đều rất thấu đáo. Lần này cả ta người không thường xuyên tiếp xúc, cũng cảm thấy Thanh Hồn không liên quan đến vụ án này. Ít nhất y cũng không ngu ngốc sơ sài như thế. Khuynh Tâm, đệ làm sao vậy... "
Hắn cắn môi, không có lời biện bạch.
"Ồ, mọi người đều ở đây à... thật đông đủ."
"Sao ngươi lại ở đây?"
"Ta đi mây về gió Mộc phủ nhỏ bé đó sao lại lưu giữ được ta? Không về đây thì đợi mười năm các người vẫn không tìm ra hung thủ đâu, vốn dĩ là không mong đợi được... vẫn là nên để thiên hạ đệ nhất lợi hại như ta xen vào việc này."
"..."
Thành Kính rất ngứa mắt: "Ai cho ngươi xen vào, bắt ngươi giam lại thì có."
"Không xen vào cũng được, ta gặp Khấu Hoà một lát, không thành vấn đề chứ."
****
Kiêu Danh vẫn mang bộ mặt sát thủ đứng trước cửa, Thanh Hồn muốn vỗ vai hắn nhưng lại thôi, thì thầm nói: "Kiêu công tử, làm phiền, làm phiền rồi."
Kiêu Danh nhìn y bằng nửa con mắt, không chịu trả lời.
"Khấu công tử, lâu quá không gặp sức khỏe người đã tốt hơn chưa?"
Khấu Hòa hạ quyển sách xuống, cười mỏng manh: "Đã khá hơn trước rồi."
"Ta lo nhiều chuyện buồn ập đến bất ngờ người không chống đỡ nổi nên đến tìm người xen mạch đây."
Khấu Hòa ảm đạm cụp mắt: "Xem mạch hay thuốc thang gì cũng vô ích thôi."
"Nếu như tâm bệnh của người ta đã tìm được thì sao?"
Nghe thế Khấu Hòa hơi ngẩng đầu lên, gương mặt quanh năm tái nhợt giờ đây như băng tuyết đang tan, mùa xuân tràn đến, muôn hoa đua nở. Trong ánh mắt lóe lên niềm hy vọng sáng quắc nuốt trọng người khác. Trong phòng khá im ắng, chỉ có mấy cành hoa phượng hoàng cắm đầy trong bình ngọc, khí thế hừng hực thêu đỏ cả một vùng, hắt lên mặt Khấu Hòa những ráng chiều mông lung: "Ngươi nói cái gì?"
Trong phòng ngoài phòng đều không có tiếng động, một trận gió thổi qua khung cửa sổ mở hé, khiến hoa lựu bay phấp phới trong điện, cơ hồ muốn thiêu đỏ khắp nơi.
Khung cảnh im lặng chết chóc, Khấu Hòa nôn nóng mờ mịt: "Ngươi nói cái gì?" Hơi thở tựa như một tiếng rên rỉ miên man, từng đứt hồi đứt quãng ấy khiến người ta thấy nghẹt thở.
Thanh Hồb nhìn thân thể gầy khô của Khấu Hòa, căn bệnh này đúng là con quỷ bào mòn ghê gớm, trên người lưu lại mùi người bệnh. Mùi thuốc thấm trong cơ thể lâu ngày, xương xẩu đều hiện ra cơ thể hư hỏng, tàn tạ không nhìn nổi nữa. Một con cá mắc cạn không biết ngày nào sẽ chết khô thế này...
Thanh Hồn thở dài: "Hoành Lân chọn đi theo Liễu Vân Thoa, quả thật rất sáng suốt.
Dường như có một tảng đá rơi xuống đè nặng trên ngực, Khấu Hòa hoang mang: "Ngươi... "
Thanh Hồb chậm rãi phân tách từng cành hoa phượng hoàng trong bình: "Lần trước người nói 'ngươi và Hoành Lân đều là siêu thuốc hút máu Liễu Vân Thoa' giọng điệu hết sức bất mãn. Đây là bất mãn chính mình hay bất mãn Hoành Lân đây, có thể là cả hai. Người cũng không thích Hoành Lân, người cảm thấy khiến biểu tỷ biến thành bộ dạng thê lương ngày hôm nay là do hắn? Muốn ngăn Liễu Vân Thoa lại nhưng không muốn cô ta bị bắt. Hôm đó nói cho ta vài chuyện, nếu ta ngăn được thì Hoành Lân sẽ vô phương cứu chữa mà chết."
...
"Người đừng vội trả lời cứ từ từ suy nghĩ, ta cũng nghĩ xem có nên nói cho người biết vài chuyện hay không? Còn nữa người nói mình không nhớ vì sao bản thân khỏe lại, nhưng Liễu Vân Thoa lại nói không phải máu ai cũng thích hợp. Tức là nàng ta đã từng thành công... Khấu công tử, người biết biểu tỷ mình giết người rút máu, lại không biết mình tại sao lại khỏi sao?"
Khấu Hòa cười thê lương, đôi mắt đỏ hồng có chút đục ngầu: "Ta đương nhiên hận hắn, hắn hại cả đời biểu tỷ ta... còn hại... người ta cũng không biết đang ở phương trời nào, còn sống hay đã chết. Vậy mà hắn cứ lay lắt sống mãi ký sinh vào cơ thể tỷ ấy không chịu chết đi, ghê tởm."
Thanh Hồn lẳng lặng nghe.
Khấu Hòa khích động liếc một ánh mắt bén nhọn: "Tỷ ấy chết rồi, chết lạnh lẽo thê lương ước mơ cả đời còn chưa thực hiện được. Thế mà hắn vẫn muốn sống, nói cái gì mà 'dùng chút hơi tàn đi khắp nơi, mấy quyển sách mà nàng ấy chép tìm người thích hợp trao lại' Hừ!
"Ta chẳng làm gì cả, chỉ nói mấy câu. 'Thanh công tử thật tội nghiệp, cái chết của biểu tỷ khiến hắn vướng vào vòng lao lý, mấy ngày qua đệ thấy rất mệt, nếu như đột ngột chết đi e là họ còn tưởng rằng y giận cá chém thớt ra tay với đệ trả thù. Đệ chỉ là nói nhảm thôi huynh đừng có dùng bộ dạng lo lắng đó nhìn đệ, đệ còn muốn sống, sống vui vẻ, đi lại nhiều hơn, nói về những điều tốt đẹp trong tương lai. Sao để căn bệnh khống chế được, nếu đệ không ổn sẽ tự mình để lại di thư, mà những người kia đều có kinh nghiệm tra án. Không có động cơ, hung khí, chứng cứ quyết định thì ai lại xem đây là một vụ ám sát chứ? Đệ còn yếu ớt nhiều bệnh, sống không bằng chết, họ không chừng cho rằng đệ tự mình tìm chết, đem bản thân nộp mạng vu oan tội giết người cho y. Ha ha ha đệ chỉ nói cho vui thôi, vui thôi, huynh đừng sợ hãi..."
"Hỏi sao Hoành Lân lại không thẳng tay giết ta trong phòng, lại còn kiếm chuyện với ta ở rừng Lam Huyết. Hóa ra là muốn ta gánh lấy tội danh này..."
Khấu Hòa cười cười khinh giễu: "Các người cũng nhìn ra, lại nhìn rõ đến vậy... giờ ngươi có thể nói ta biết huynh ấy ở đâu chưa?"
"Khấu công tử, sau khi người đem ta ra làm mồi nhử phục vụ cho mưu đồ bản thân, người nghĩ ta sẽ nói cho người biết sao. Người thật ngu ngốc cũng thật ngây thơ."
"Ngươi..."
Có rất nhiều kí ức xa xưa trôi dạt theo biển mây kia, đi đến phương xa khó tìm trở lại, dưới góc cây phượng hoàng bắt một cái xích đu, tiếng cười lanh lảnh vang khắp nơi. Công Nghi Lãng ở phía sau đẩy rất nhẹ, tiểu đệ như chim non nhỏ bé không thể chịu kinh hãi. Hắn mười phần đều cẩn thận chỉ cần tiểu đệ nhanh chóng khỏe mạnh, hắn có thể chơi với đệ ấy lâu thêm một chút.
Ánh mắt hắn có chút mơ màng, từ bé ta biết mình tài không bằng đệ, dung mạo cũng không bằng, thế nên đệ học sáo ta liền học đàn. Khúc nhạc này chúng ta tấu cùng nhau, so ra cũng không đến nổi kém cạnh, không biết từ bao giờ chúng ta lại xa cách, lòng ta cứ thấy thua kém đệ đủ bề.
Gốc cây phượng hoàng già ở phủ lâu rồi không ai ngóng trông, đệ bận rộn đi mãi, ta cũng không quan tâm đến nó. Rất lâu rồi không nhớ mùi hoa thơm nở đầy dưới nền trời trong xanh, nắng vàng ươm chiếu rọi khắp nơi, lòng người cũng không còn tắm trong xuân sắc nữa. Hắn cũng đã hiểu tại sao giờ đây đệ ấy luôn cười mỏng manh, ánh mắt nhợt nhạt vừa hờ hững vừa thương tâm, họ bề ngoài thân thiết nhưng lại vướng phải rào chắn cô quạnh vô biên.
Ngày đã tàn từ bao giờ, hoàng hôn hắt lên nền trời xanh những mảng màu biến chuyển rực rỡ. Công Nghi Lãng đi dạo bên bờ sông, nhìn những món hàng đồ cổ trưng đầy bên sạp. Trong lúc ngẩng đầu thấy bóng người ngồi trên tầng hai tửu lâu...
Công Nghi Lăng tự pha trà, khói trà vấn vít không tan, ánh mặt trời lúc hoàng hôn dịu đi rất nhiều. Bên cạnh có người đội lọng che mặt, ngồi bên một cây đàn ung dung nhàn tản. Hắn nhất thời chưa kịp phản ứng Công Nghi Lăng đã nhìn xuống, một lúc sau đã đủng đỉnh tới trước mặt.
***
"Ngươi đang nhìn cái gì trên cây mà nhìn mãi thế?"
"Đang nhìn vết siết trên cây kia."
Công Nghi Lãng chớp mắt: "Mảnh thế có thể treo thi thể sao?"
"Người nói xem..."
Công Nghi Lãng gãi đầu: "Ta chỉ cảm thấy cái dây xanh xanh của ngươi ấy siết cổ người thì được, chứ dùng treo cổ thì hơi ngắn, Hoành Lân quá cao lớn để kéo lên trên đó không dễ dàng gì..."
Thanh Hồn phe phẩy quạt, mấy ngày nay rảnh rỗi làm được mấy cây quạt cầm chơi, coi như cũng có thành tựu: "Người cũng nhìn rõ quá..."
Thanh Hồn uể oải: "Mộc Kình Lôi nuôi không ta mấy ngày chắc tức đến ứ máu rồi, ta vẫn nên đi thôi.."
"Ngươi đi sẽ bị nghi thêm đó, đúng rồi vừa rồi ta mới gặp tiểu đệ ở tửu lâu bên hồ Thủy Du."
"Thì sao... " Mười phần là Công Nghi Lăng không một mình lăn xuống núi, nếu thế chuyện trúng độc không cần lo nữa... nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, vị ca ca này tính tình cổ quái biết đâu không thèm để tâm.
Công Nghi Lãng nghẹn họng..: "Thì đệ ấy không chừng có thể giúp ngươi."
"Có thể giúp được gì, chịu tội giúp ta à.."
"Đương nhiên không!"
"Ta chỉ cảm thấy vụ án lần này rất thú vị... "
Công Nghi Lãng "..." có gì thú vị chứ?
***
"Thứ này tìm được ở đâu?"
Nhiếp Trạch Phong đáp: "Tìm được ở hòn giả sơn phía phòng Hoành Lân đi ra, đệ biết cái này sao?"
Lục Khuynh Tâm cầm nó trong tay, mát lạnh: "Thấy mấy lần trong thùng thuốc của Thanh Hồn."
"Lần này Thanh Hồn đúng là ngồi yên họa rơi đầy đầu mà, mấy án mạng liên tiếp đều liên quan đến y." Chu Nhuận Thành nhìn thứ trong tay hắn, nan quạt bạch ngọc mười hai nan, trước đó y còn tặng hôn lễ Mỹ Tiếu một chiếc quạt khổng tước.
Hắn hơi sững sờ: "Đệ cảm thấy y không liên quan tới những chuyện này sao?"
"Sao lại không liên quan, y là một người rất thích hợp để đổ tội... " Chu Nhuận Thành cầm lấy nan quạt rất chắc tay kia ngập ngừng: "Có điều, khắp phủ mỗi ngày đều được quét dọn, Thanh Hồn ở chỗ Mộc Kình Lôi đã lâu không về thứ này đánh rơi từ khi nào?"
"Trong lúc tìm Hoành Lân ta đã nhặt được cái này." Nhiếp Trạch Phong cũng cảm thấy rất kỳ lạ: "Y cũng không biết mình mất thứ gì sao?"
Sắc mặt Lục Khuynh Tâm không tốt, giọng điệu rất tệ: Đệ không nhắc đến nó... nếu Thanh Hồn không quay về đây thì có ai lấy được thứ này chứ?"
Thành Kính nhíu mày: "Ta ca nghi ngờ y sao... "
Mặt Lục Khuynh Tâm xám xịt, hỏi lại: "Ta có thể không nghi ngờ sao..."
Chu Nhuận Thành thở dài: "Chuyện đến dồn dập, Liễu Vân Thoa thì không nói. Ít nhất chúng ta tìm ra dấu vết ả tấn công Thanh Hồn lôi đi, nhưng Ngân Yên và Hoành Lân chết, mũi nhọn liền chĩa vào Thanh Hồn, ngoài y ra không ai có động cơ giết họ cả... đệ thấy hơi mạo hiểm."
"Liễu Vân Thoa võ công không cao, cô ta rút máu mình thường xuyên cơ thể gầy gò yếu ớt, đệ nghĩ cô ta bằng cách nào lôi y đi dễ dàng như thế?" Lục Khuynh Tâm đưa ra nghi vấn mọi người đều trở nên im lặng.
"Chén cháo mà Thanh Hồn muốn cho Hoành Lân ăn có gì bên trong ai mà biết... hơn ai hết đệ không muốn y vướng phải chuyện này." Trong lòng bàn tay hắn vẫn lưu lại vết hằn, đây là dấu ấn nửa mảnh ngọc y ném trả lại cho hắn. Trận cãi vả hôm qua vẫn còn đau âm ỉ, hắn tự hỏi nhiều lần cảm thấy lời Thanh Hồn nói không sai, hắn quá áp đặt, phiến diện nhìn nhận y ở khía cạnh là một hung thủ muốn chối tội.
Thanh Hồn không phải giận hắn vì mình bị nghi ngờ, y giận vì hắn nói... ' Tha cho Hoành Lân một mạng không giống tính cách của ngươi.' Tính cách gì chứ, hắn luôn nói nghĩ mình không hiểu rõ y... thế mà luôn nhận định y là một người có thể bất chấp thủ đoạn giết người.
Chính là như thế...
Nhiếp Trạch Phong cứ cầm thanh quạt xòe ra rồi khép lại, khép lại rồi xòe ra: "Hoành Lân đã đến rừng Lam Huyết đánh nhau với Thanh Hồn. Cứ cho rằng họ đánh nhau rất dữ dội đi, nếu Hoành Lân không vấn lại tóc ở đó thì lá cây lam huyết làm sao ẩn sâu trong tóc như thế được. Lá rơi trên người mà không phủi đi thì rất cố tình, còn giấu quá sâu thì rất cố ý. Hoành Lân sức khỏe rất yếu, không có võ công như cao thủ võ lâm, hai người đó có thể giằng co bao lâu chứ. "
...
"Đệ nói trên cây có vết siết." Tay cầm Vấn Liễu giơ ra dưới nến, trầm ngâm: "Thứ này bên trong có dây gân mảnh, quá ngắn để treo một người lên cây, siết cổ thì có thể. Dấu vết để lại cũng rất liền mạch, còn vết thương..."
...
"Không chừng nó có thể dài ra... nhưng đại ca nói có lý."
"Trời vừa mới đổ mưa mùa hạ, khu rừng rậm rạp dễ đọng nước mưa, đánh nhau phải để lại bùn đất. Thời gian Hoành Lân mất tích và khi phát hiện ta treo cổ không dài. Đường đi đường về hai nơi còn phải tránh người đang lùng sục tìm kiếm khắp phủ. Làm sao có thể tìm quần áo sạch sẽ để thay cho Hoành Lân, giấu vào quan tài, rồi quay về uống rượu với đệ, rồi lại nhân lúc hỗn loạn treo thi thể lên? Có phải thời gian hành động của Thanh Hồn vừa ngắn vừa nguy hiểm không? Ai đảm bảo không có người quay lại linh cữu tìm?"
...
"Cho là Thanh Hồn có bản lãnh đi mây về gió hành động thật nhanh, giấu người không để lại vết tích. Đệ nói xem dấu vết trên cổ là thứ dễ nhận ra nhất, Thanh Hồn đã cùng đệ tra vụ án Trầm Châu, đệ thấy sai lầm đơn giản thế này y có mắc phải không?"
...
"Có dấu vết giằng co giãy giụa, móng tay hắn lưu lại nhiều mẩu gỗ trong quan tài. Đệ nói Hoành Lân sẽ không cố ý làm tổn thương thi thể của cô ta. Dù người có muốn chui vào đó chôn cùng cũng không để thi thể xê dịch, bị cào xé, vậy Thanh Hồn nhét người sống vào trong đó rồi bỏ đi. Hoành Lân là đồ ngốc hay sao mà không biết bò ra. Nếu là ta dù muốn thi thể Hoành Lân còn hơi ấm, đến khi sắp treo lên mới giết, thì cũng phải đánh ngất người trước khi cho vào quan tài chứ?"
...
Không khí nặng nề, mọi người hầu như đều biến sắc: "Ý của đại ca là..."
"Hắn không có ý định tổn hại thi thể, thì có chết cũng không làm tổn hại. Ngược lại hắn yêu cô ta, lại đành lòng ra tay đương nhiên phải có âm mưu gì đó, khiến cả hai người đều cam lòng nhắm mắt. Ban đầu ta nghĩ, một là Hoành Lân có ý định tự sát đã viết sẵn di thư, lúc chui vào trong quan tài thì bị người khác giết chết. Hai là Hoành Lân tự sát vẫn muốn kéo Thanh Hồn chết cùng... nếu là vế thứ nhất thì cần gì giãy giụa đường nào mà chẳng chết chứ, nếu là vế thứ hai, vấn đề thời gian không khó... " Nhiếp Trạch Phong đặt cây quạt lên bàn: "Những lời Thanh Hồn nói với đệ càng làm ta tin chắc hơn, chỉ có thứ này là vướng mắt duy nhất ta chưa giải được."
...
Trần Nghiên Nghiên mím môi: "Muội chưa từng thấy y mang thứ này bên người, lần này đến chúc thọ không cần phải mang theo thùng thuốc... có khi nào."
"Không có mang theo sao, cả chi tiết này đệ cũng bỏ qua à, trước giờ đệ nhìn nhận mọi việc đều rất thấu đáo. Lần này cả ta người không thường xuyên tiếp xúc, cũng cảm thấy Thanh Hồn không liên quan đến vụ án này. Ít nhất y cũng không ngu ngốc sơ sài như thế. Khuynh Tâm, đệ làm sao vậy... "
Hắn cắn môi, không có lời biện bạch.
"Ồ, mọi người đều ở đây à... thật đông đủ."
"Sao ngươi lại ở đây?"
"Ta đi mây về gió Mộc phủ nhỏ bé đó sao lại lưu giữ được ta? Không về đây thì đợi mười năm các người vẫn không tìm ra hung thủ đâu, vốn dĩ là không mong đợi được... vẫn là nên để thiên hạ đệ nhất lợi hại như ta xen vào việc này."
"..."
Thành Kính rất ngứa mắt: "Ai cho ngươi xen vào, bắt ngươi giam lại thì có."
"Không xen vào cũng được, ta gặp Khấu Hoà một lát, không thành vấn đề chứ."
****
Kiêu Danh vẫn mang bộ mặt sát thủ đứng trước cửa, Thanh Hồn muốn vỗ vai hắn nhưng lại thôi, thì thầm nói: "Kiêu công tử, làm phiền, làm phiền rồi."
Kiêu Danh nhìn y bằng nửa con mắt, không chịu trả lời.
"Khấu công tử, lâu quá không gặp sức khỏe người đã tốt hơn chưa?"
Khấu Hòa hạ quyển sách xuống, cười mỏng manh: "Đã khá hơn trước rồi."
"Ta lo nhiều chuyện buồn ập đến bất ngờ người không chống đỡ nổi nên đến tìm người xen mạch đây."
Khấu Hòa ảm đạm cụp mắt: "Xem mạch hay thuốc thang gì cũng vô ích thôi."
"Nếu như tâm bệnh của người ta đã tìm được thì sao?"
Nghe thế Khấu Hòa hơi ngẩng đầu lên, gương mặt quanh năm tái nhợt giờ đây như băng tuyết đang tan, mùa xuân tràn đến, muôn hoa đua nở. Trong ánh mắt lóe lên niềm hy vọng sáng quắc nuốt trọng người khác. Trong phòng khá im ắng, chỉ có mấy cành hoa phượng hoàng cắm đầy trong bình ngọc, khí thế hừng hực thêu đỏ cả một vùng, hắt lên mặt Khấu Hòa những ráng chiều mông lung: "Ngươi nói cái gì?"
Trong phòng ngoài phòng đều không có tiếng động, một trận gió thổi qua khung cửa sổ mở hé, khiến hoa lựu bay phấp phới trong điện, cơ hồ muốn thiêu đỏ khắp nơi.
Khung cảnh im lặng chết chóc, Khấu Hòa nôn nóng mờ mịt: "Ngươi nói cái gì?" Hơi thở tựa như một tiếng rên rỉ miên man, từng đứt hồi đứt quãng ấy khiến người ta thấy nghẹt thở.
Thanh Hồb nhìn thân thể gầy khô của Khấu Hòa, căn bệnh này đúng là con quỷ bào mòn ghê gớm, trên người lưu lại mùi người bệnh. Mùi thuốc thấm trong cơ thể lâu ngày, xương xẩu đều hiện ra cơ thể hư hỏng, tàn tạ không nhìn nổi nữa. Một con cá mắc cạn không biết ngày nào sẽ chết khô thế này...
Thanh Hồn thở dài: "Hoành Lân chọn đi theo Liễu Vân Thoa, quả thật rất sáng suốt.
Dường như có một tảng đá rơi xuống đè nặng trên ngực, Khấu Hòa hoang mang: "Ngươi... "
Thanh Hồb chậm rãi phân tách từng cành hoa phượng hoàng trong bình: "Lần trước người nói 'ngươi và Hoành Lân đều là siêu thuốc hút máu Liễu Vân Thoa' giọng điệu hết sức bất mãn. Đây là bất mãn chính mình hay bất mãn Hoành Lân đây, có thể là cả hai. Người cũng không thích Hoành Lân, người cảm thấy khiến biểu tỷ biến thành bộ dạng thê lương ngày hôm nay là do hắn? Muốn ngăn Liễu Vân Thoa lại nhưng không muốn cô ta bị bắt. Hôm đó nói cho ta vài chuyện, nếu ta ngăn được thì Hoành Lân sẽ vô phương cứu chữa mà chết."
...
"Người đừng vội trả lời cứ từ từ suy nghĩ, ta cũng nghĩ xem có nên nói cho người biết vài chuyện hay không? Còn nữa người nói mình không nhớ vì sao bản thân khỏe lại, nhưng Liễu Vân Thoa lại nói không phải máu ai cũng thích hợp. Tức là nàng ta đã từng thành công... Khấu công tử, người biết biểu tỷ mình giết người rút máu, lại không biết mình tại sao lại khỏi sao?"
Khấu Hòa cười thê lương, đôi mắt đỏ hồng có chút đục ngầu: "Ta đương nhiên hận hắn, hắn hại cả đời biểu tỷ ta... còn hại... người ta cũng không biết đang ở phương trời nào, còn sống hay đã chết. Vậy mà hắn cứ lay lắt sống mãi ký sinh vào cơ thể tỷ ấy không chịu chết đi, ghê tởm."
Thanh Hồn lẳng lặng nghe.
Khấu Hòa khích động liếc một ánh mắt bén nhọn: "Tỷ ấy chết rồi, chết lạnh lẽo thê lương ước mơ cả đời còn chưa thực hiện được. Thế mà hắn vẫn muốn sống, nói cái gì mà 'dùng chút hơi tàn đi khắp nơi, mấy quyển sách mà nàng ấy chép tìm người thích hợp trao lại' Hừ!
"Ta chẳng làm gì cả, chỉ nói mấy câu. 'Thanh công tử thật tội nghiệp, cái chết của biểu tỷ khiến hắn vướng vào vòng lao lý, mấy ngày qua đệ thấy rất mệt, nếu như đột ngột chết đi e là họ còn tưởng rằng y giận cá chém thớt ra tay với đệ trả thù. Đệ chỉ là nói nhảm thôi huynh đừng có dùng bộ dạng lo lắng đó nhìn đệ, đệ còn muốn sống, sống vui vẻ, đi lại nhiều hơn, nói về những điều tốt đẹp trong tương lai. Sao để căn bệnh khống chế được, nếu đệ không ổn sẽ tự mình để lại di thư, mà những người kia đều có kinh nghiệm tra án. Không có động cơ, hung khí, chứng cứ quyết định thì ai lại xem đây là một vụ ám sát chứ? Đệ còn yếu ớt nhiều bệnh, sống không bằng chết, họ không chừng cho rằng đệ tự mình tìm chết, đem bản thân nộp mạng vu oan tội giết người cho y. Ha ha ha đệ chỉ nói cho vui thôi, vui thôi, huynh đừng sợ hãi..."
"Hỏi sao Hoành Lân lại không thẳng tay giết ta trong phòng, lại còn kiếm chuyện với ta ở rừng Lam Huyết. Hóa ra là muốn ta gánh lấy tội danh này..."
Khấu Hòa cười cười khinh giễu: "Các người cũng nhìn ra, lại nhìn rõ đến vậy... giờ ngươi có thể nói ta biết huynh ấy ở đâu chưa?"
"Khấu công tử, sau khi người đem ta ra làm mồi nhử phục vụ cho mưu đồ bản thân, người nghĩ ta sẽ nói cho người biết sao. Người thật ngu ngốc cũng thật ngây thơ."
"Ngươi..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất