Ta Về Tiền Kiếp Gặp Người Thương
Chương 1: Chuyến công tác bất đắc dĩ
Nữ 9: Thu An, nữ 8: Yên Yên
Nam 9: Đông Anh , nam 8: Đàm Quân
Sau một ngày mệt mỏi với công việc, tôi đang dần chìm vào giấc ngủ trên chiếc giường êm ái của mình thì tiếng chuông điện thoại reo lên inh ỏi, là cuộc gọi của Đàm Quân, tôi trả lời bằng giọng ngái ngủ
- Dạ, em nghe đây sếp!
- Sáng mai cô đi tìm tư liệu về ngôi đền gì đó đang nổi trên mạng nhé! Tôi thấy nơi đó sắp tới sẽ trở thành một địa điểm được quan tâm đó, các tạp chí khác cũng chưa có bài viết nào về địa điểm này! Chúng ta phải là tạp chí đầu tiên viết về nó!
- Nhưng bây giờ thì không chuẩn bị kịp đâu ạ!
- Tôi không cần biết! Vé tàu tôi đã đặt sẵn cho cô chuyến 10 giờ sáng mai. Hạn công tác của cô là 3 ngày, tự mình sắp xếp.
- Nhưng mà...
- Cô đi công tác hoặc mất việc!
Đàm Quân cúp máy, tôi chỉ nghe được tiếng *tút...tút* trong sự ấm ức. Bây giờ là 23 giờ, tôi nằm vật xuống giường, lão Quân lúc nào cũng thế! Chuyến công tác nào tôi cũng được thông báo sát ngày, nhưng tức hơn là ngày mai là ngày tôi nghỉ phép. Tôi muốn đình công, nhưng nếu đình công không thành thì cái bụng nhỏ này sẽ đói...
Tôi ngồi dậy chuẩn bị hành lý cho ngày mai, nếu sáng mai đến trễ thì Đàm Quân nhất định sẽ không để tôi được yên.
Sáng hôm sau...
Sau 6 tiếng đồng hồ ngồi trên tàu, tôi kéo vali ra khỏi ga. Tôi đang ở trung tâm thành phố D, thời tiết mát mẻ nhưng khung cảnh cũng có phần cổ kính, tôi có cảm giác như nhịp sống ở đây chậm hơn nơi tôi sống rất nhiều. Ở đây cũng có rất nhiều khách du lịch, nhưng tôi thắc mắc vì sao khu lăng mộ Nguyệt Y lại không được nhiều người biết đến dù đã được đưa vào khai thác du lịch cũng như đã được công nhận là một di tích lịch sử?
Tôi đến hỏi nhân viên của ga tàu là người bản xứ ở đây một vài điều về khu lăng mộ Nguyệt Y, nơi mà tôi sẽ đến vào ngày mai
- Chị ơi, từ trung tâm thành phố đến khu lăng mộ Nguyệt Y cách bao xa vậy ạ ? Em có thể đến đó bằng cách nào ạ ?
- Từ đây đến khu lăng mộ Nguyệt Y khoảng 45 phút, em có thể tự đến đó bằng xe máy hoặc xe công nghệ. Nhưng chị nghĩ em nên đi bằng xe công nghệ vì ở đó tìm chỗ gửi xe khá khó đó!
- Khu lăng mộ đó vì sao không được nhiều người biết đến vậy ạ ?
- Vì nhiều lời đồn nói rằng nơi đó rất kỳ lạ. Nhiều người đến đó đều bị một lão ăn mày làm cho hoảng sợ nên không ai dám đến. Mà thôi, tôi còn phải làm việc, ngày mai đến đó em phải cẩn thận một chút!
Nhân viên soát vé tàu rời đi, trong lòng tôi có chút mơ hồ. Lão ăn mày kia lợi hại đến mức nào mà khiến cho người khác phải sợ nhỉ? Nhưng thôi, tôi phải quay về khách sạn trước đã, chuyện ngày mai từ từ hẳn tính đến! Tôi cần phải nghỉ ngơi và ăn trưa rồi!
Vừa đến nơi tôi đã nhận được điện thoại của Yên Yên hỏi về chuyến công tác
- Chị An, chị đã đến nơi chưa? Khách sạn đợt này em chuẩn bị cho chị có tốt không?
- Chị đến rồi, mà nè! Em có biết lời đồn về khu lăng mộ Nguyệt Y không Yên Yên?
- Hmmm, em cũng không rõ lắm, chỉ nghe là có một lão ăn mày kỳ quái thôi! Chị à, có khi đó là chiêu trò của công ty du lịch không?
- Chị cũng không biết nữa!
- Nhưng dù sao chị cũng nên cẩn thận! Có chuyện gì nhất định gọi em nhé!
- Nhất định rồi! Chị sẽ gọi em!
Nam 9: Đông Anh , nam 8: Đàm Quân
Sau một ngày mệt mỏi với công việc, tôi đang dần chìm vào giấc ngủ trên chiếc giường êm ái của mình thì tiếng chuông điện thoại reo lên inh ỏi, là cuộc gọi của Đàm Quân, tôi trả lời bằng giọng ngái ngủ
- Dạ, em nghe đây sếp!
- Sáng mai cô đi tìm tư liệu về ngôi đền gì đó đang nổi trên mạng nhé! Tôi thấy nơi đó sắp tới sẽ trở thành một địa điểm được quan tâm đó, các tạp chí khác cũng chưa có bài viết nào về địa điểm này! Chúng ta phải là tạp chí đầu tiên viết về nó!
- Nhưng bây giờ thì không chuẩn bị kịp đâu ạ!
- Tôi không cần biết! Vé tàu tôi đã đặt sẵn cho cô chuyến 10 giờ sáng mai. Hạn công tác của cô là 3 ngày, tự mình sắp xếp.
- Nhưng mà...
- Cô đi công tác hoặc mất việc!
Đàm Quân cúp máy, tôi chỉ nghe được tiếng *tút...tút* trong sự ấm ức. Bây giờ là 23 giờ, tôi nằm vật xuống giường, lão Quân lúc nào cũng thế! Chuyến công tác nào tôi cũng được thông báo sát ngày, nhưng tức hơn là ngày mai là ngày tôi nghỉ phép. Tôi muốn đình công, nhưng nếu đình công không thành thì cái bụng nhỏ này sẽ đói...
Tôi ngồi dậy chuẩn bị hành lý cho ngày mai, nếu sáng mai đến trễ thì Đàm Quân nhất định sẽ không để tôi được yên.
Sáng hôm sau...
Sau 6 tiếng đồng hồ ngồi trên tàu, tôi kéo vali ra khỏi ga. Tôi đang ở trung tâm thành phố D, thời tiết mát mẻ nhưng khung cảnh cũng có phần cổ kính, tôi có cảm giác như nhịp sống ở đây chậm hơn nơi tôi sống rất nhiều. Ở đây cũng có rất nhiều khách du lịch, nhưng tôi thắc mắc vì sao khu lăng mộ Nguyệt Y lại không được nhiều người biết đến dù đã được đưa vào khai thác du lịch cũng như đã được công nhận là một di tích lịch sử?
Tôi đến hỏi nhân viên của ga tàu là người bản xứ ở đây một vài điều về khu lăng mộ Nguyệt Y, nơi mà tôi sẽ đến vào ngày mai
- Chị ơi, từ trung tâm thành phố đến khu lăng mộ Nguyệt Y cách bao xa vậy ạ ? Em có thể đến đó bằng cách nào ạ ?
- Từ đây đến khu lăng mộ Nguyệt Y khoảng 45 phút, em có thể tự đến đó bằng xe máy hoặc xe công nghệ. Nhưng chị nghĩ em nên đi bằng xe công nghệ vì ở đó tìm chỗ gửi xe khá khó đó!
- Khu lăng mộ đó vì sao không được nhiều người biết đến vậy ạ ?
- Vì nhiều lời đồn nói rằng nơi đó rất kỳ lạ. Nhiều người đến đó đều bị một lão ăn mày làm cho hoảng sợ nên không ai dám đến. Mà thôi, tôi còn phải làm việc, ngày mai đến đó em phải cẩn thận một chút!
Nhân viên soát vé tàu rời đi, trong lòng tôi có chút mơ hồ. Lão ăn mày kia lợi hại đến mức nào mà khiến cho người khác phải sợ nhỉ? Nhưng thôi, tôi phải quay về khách sạn trước đã, chuyện ngày mai từ từ hẳn tính đến! Tôi cần phải nghỉ ngơi và ăn trưa rồi!
Vừa đến nơi tôi đã nhận được điện thoại của Yên Yên hỏi về chuyến công tác
- Chị An, chị đã đến nơi chưa? Khách sạn đợt này em chuẩn bị cho chị có tốt không?
- Chị đến rồi, mà nè! Em có biết lời đồn về khu lăng mộ Nguyệt Y không Yên Yên?
- Hmmm, em cũng không rõ lắm, chỉ nghe là có một lão ăn mày kỳ quái thôi! Chị à, có khi đó là chiêu trò của công ty du lịch không?
- Chị cũng không biết nữa!
- Nhưng dù sao chị cũng nên cẩn thận! Có chuyện gì nhất định gọi em nhé!
- Nhất định rồi! Chị sẽ gọi em!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất