Ta Về Tiền Kiếp Gặp Người Thương
Chương 13: Công chúa tỉnh rồi!
A Tô từ hoa viên chạy vào màn trướng, tiện tay cầm theo cả chén trà lạnh tạt vào cô nương đang co giật không ngừng trong vòng tay của Nghiễm Nhi
- A Tô! Tại sao huynh lại tạt trà lạnh vào công chúa? Như vậy là vỗ lễ hay không? Hoàng thượng trách tội xuống chúng ta không gánh nổi đâu!
- Không không...không phải đâu Nghiễm Nhi...là Quốc sư bảo ta làm như vậy, còn nói giờ Thìn sáng mai công chúa sẽ tỉnh lại nên căng dặn người trong cung Liên Ngọc phải chuẩn bị mọi thứ chu đáo. Ta không cố ý đâu mà!
Thiên Du nằm trên giường cũng không còn co giật nữa, chỉ còn lại nét mặt hiền lành. Đôi mắt phượng khép chặt, đôi chân mày lá liễu cân đối, sóng mũi thẳng thanh tú, đôi môi nhỏ đỏ hồng như đang mỉm cười. Làn da trắng mịn đang còn đọng lại một vài giọt nước như sương sớm đang rơi trên cánh hoa mẫu đơn trong vườn Ngự Uyển. Trông Thiên Du như một nàng tiên đang nằm ngủ giữa nơi cung tiên vậy.
- Huynh nói thật không? Giờ Thìn ngày mai công chúa sẽ tỉnh lại sao?
- Phải...phải...muội phải tin ta, ta mà nói dối nhất định nguyên soái sẽ phạt ta quỳ nhang đó!
- Được! Ta tin huynh!
Nghiễm Nhi cố nén vui mừng, đi đến giường dùng khăn mùi xoa lau nhẹ những giọt nước đang đọng lại trên mặt tôi, cũng không quên căn dặn người trong cung đến Nội vụ phủ lấy thêm ít trang sức, y phục để khi nàng tỉnh dậy sẽ dùng đến. Nghiễm Nhi túc trực bên giường của tôi nhiều ngày nên hôm nay cũng gục bên cạnh lúc nào không hay. Bên ngoài, A Tô và Đông Anh vẫn đang túc trực không ngơi nghỉ. Đêm nay có thể là một đêm rất dài, cả hoàng cung ai cũng mong đến giờ Thìn để công chúa tỉnh dậy, người mong chờ nhất chắc không ai khác là Đông Anh...kẻ si tình này mỗi khi nhắc đến đều làm người trong cung đều có chút thương tình vì lòng chung thủy của hắn. Đến Thuận Vũ là vua một nước còn phải tán dương tình cảm của hắn dành cho muội muội của mình vài phần.
Giờ Mẹo, tại cung Liên Ngọc, tôi nằm trên giường có chút động tĩnh
- Buông ta ra...buông ta ra...ta không muốn rơi xuống vực đâu...! Buông ta ra...a...a...a...
Nghiễm Nhi nghe thấy tiếng la thất thanh bên canh giật mình tỉnh giấc, chạy ra ngoài báo tin cho Đông Anh rồi nhờ A Tô chạy đến báo cho hoàng thượng ở cung Thanh Long
- Nguyên soái...công chúa tỉnh rồi, tỉnh rồi... công chúa tỉnh rồi... A Tô huynh mau đến báo cho hoàng thượng nhanh lên...
- Thiên Du...
Đông Anh nghe thấy liền chạy vào trong xem tình hình, y ngồi bên cạnh giường vỗ nhẹ vào tay Thiên Du, miệng không ngừng gọi tên
- Thiên Du...Thiên Du...nàng tỉnh rồi sao? Thiên Du... mau mở mắt ra nhìn ta...ta là Đông Anh đây!
- Buông ta ra... buông ta ra...hơ...hơ...hơ...may quá...là nằm mơ thôi!
Tôi lúc bấy giờ đang trong thân xác của Thiên Du ngồi bật dậy trên giường không ngừng thở gấp, cũng để trên ngực như muốn giữ trái tim như đang muốn nhảy ra ngoài mà quên đi mình đang ở đâu!
- Ah...nàng tỉnh rồi! Nghiễm Nhi mau...mau mang trà đến đây...
Tiếng nói của Đông Anh như kéo tôi về lại với thực tại, tôi dáo dác nhìn xung quanh lạ lẫm. Tôi hết quay sang nhìn nam nhân bên cạch mình đang tươi cười như chờ điều gì đó. Tôi lại đưa mắt nhìn một lượt căn phòng trước mặt, đưa tay lên véo mạnh vào má mình một cái thật đau
- Nè...nàng làm gì vậy? Đừng tự làm đau mình chứ!
Tôi lầm bầm “ Đau như vậy chắc chắn không phải mơ rồi! Không lẽ mình xuyên không giống trong phim rồi hả? Nhưng mà đây là đâu? Người đàn ông kia là ai vậy? Sao ở đây?”
- Anh đẹp trai... cho tôi hỏi đây là đâu? Tôi là ai vậy? Anh là ai?
- Nàng hỏi ta sao?
- Đúng đúng!
- Đây là Nam quốc, ta là Đông Anh - hôn phu của nàng!
- Nam quốc? Hôn phu?
- Đúng vậy!
Khi tôi chưa hoàn toàn định thần được những chuyện đang xảy ra trước mắt thì Thuận Vũ cũng gấp rút đi đến
- Muội muội...muội cảm thấy trong người như thế nào rồi? Có cần phải truyền thái y đến bắt mạch cho muội không?
- Công chúa? Muội muội?
- Ờm...đúng đúng...! Muội là Thiên Du, là công chúa Nam quốc, muội muội của ta!
Tôi im lặng một hồi lâu, như đang hiểu ra gì đó, nhưng vẫn dùng đôi mắt hoài nghi nhìn mọi người xung quanh. Đến lúc này tôi cũng đã hiểu được những chuyện đang xảy ra với mình sau khi rơi xuống vực rồi, tôi nhớ lại câu chuyện lão ăn mày tự xưng là Lục công công ở khu lăng mộ Nguyệt Y. Chẳng lẽ quay về tiền kiếp thật rồi sao? Mấy chuyện này chỉ có trên phim thôi chứ? Sao mình lại quay về tiền kiếp? Làm sao để quay lại thế giới cũ đây? Không được, chắc chắn phải có một cái cửa hay một cái gì đó nối liền giữa hai không gian này, nhưng mà bây giờ không thể đi tìm được! Phải tìm cách để tồn tại trong cái nơi oái oăm này trước đã...hàng nghìn dấu chấm hỏi xuất hiện trong đầu tôi như thế.
- Công chúa...công chúa...! Người sao vậy? Mau, uống một ngụm trà định thần đi!
Nghiễm Nhi huơ tay trước mắt làm tôi bừng tỉnh dậy, tôi thấy mọi người đang nhìn tôi một cách chăm chú
- Sao mọi người lại nhìn tôi như thế?
- Công chúa! Người mau uống ngụm trà định thần đi, rồi từ từ hẳn hỏi!
Tôi đón chén trà từ tay Nghiễm Nhi, trà này thơm và ngon thật! Có khi còn ngon hơn trà sữa mà tôi thường uống nữa! Tôi hiểu rồi, bây giờ đành phải vận dụng hết kinh nghiệm xem phim xuyên không vào thực tế rồi. Kiểu gì cũng sẽ tìm được cách trở về thôi! Tôi đưa chén trà lại cho Nghiễm Nhi rồi chần chậm cất giọng...
- Người này là...
- Ta là Thuận Vũ, hoàng huynh của muội! Đây là hoàng hậu và hai vị quý phi của ta! Muội có nhận ra không?
Tôi lắc đầu không trả lời...
- Không sao! Muội muội vừa tỉnh lại không cần gấp!
Tôi lại quay sang nhìn Nghiễm Nhi
- Công chúa... em là Nghiễm Nhi! Người có nhận ra em không? Em là tì nữ cận thân của người!
Tôi lại im lặng lắc đầu...quay sang nhìn Đông Anh
- Ta... Đông Anh đây! Du nhi, nàng nhận ra ta chứ?
- Có nghe đến nhưng tôi không nhớ ra anh là ai!
Ngay lúc này, Lục công công cũng chạy đến với dáng vẻ hấp tấp
- Công chúa, rốt cuộc người cũng tỉnh lại rồi! Người làm lão nô sợ chết khiếp! Huhu!
- A...lão ăn mày ở khu lăng mộ Nguyệt Y!
- A Tô! Tại sao huynh lại tạt trà lạnh vào công chúa? Như vậy là vỗ lễ hay không? Hoàng thượng trách tội xuống chúng ta không gánh nổi đâu!
- Không không...không phải đâu Nghiễm Nhi...là Quốc sư bảo ta làm như vậy, còn nói giờ Thìn sáng mai công chúa sẽ tỉnh lại nên căng dặn người trong cung Liên Ngọc phải chuẩn bị mọi thứ chu đáo. Ta không cố ý đâu mà!
Thiên Du nằm trên giường cũng không còn co giật nữa, chỉ còn lại nét mặt hiền lành. Đôi mắt phượng khép chặt, đôi chân mày lá liễu cân đối, sóng mũi thẳng thanh tú, đôi môi nhỏ đỏ hồng như đang mỉm cười. Làn da trắng mịn đang còn đọng lại một vài giọt nước như sương sớm đang rơi trên cánh hoa mẫu đơn trong vườn Ngự Uyển. Trông Thiên Du như một nàng tiên đang nằm ngủ giữa nơi cung tiên vậy.
- Huynh nói thật không? Giờ Thìn ngày mai công chúa sẽ tỉnh lại sao?
- Phải...phải...muội phải tin ta, ta mà nói dối nhất định nguyên soái sẽ phạt ta quỳ nhang đó!
- Được! Ta tin huynh!
Nghiễm Nhi cố nén vui mừng, đi đến giường dùng khăn mùi xoa lau nhẹ những giọt nước đang đọng lại trên mặt tôi, cũng không quên căn dặn người trong cung đến Nội vụ phủ lấy thêm ít trang sức, y phục để khi nàng tỉnh dậy sẽ dùng đến. Nghiễm Nhi túc trực bên giường của tôi nhiều ngày nên hôm nay cũng gục bên cạnh lúc nào không hay. Bên ngoài, A Tô và Đông Anh vẫn đang túc trực không ngơi nghỉ. Đêm nay có thể là một đêm rất dài, cả hoàng cung ai cũng mong đến giờ Thìn để công chúa tỉnh dậy, người mong chờ nhất chắc không ai khác là Đông Anh...kẻ si tình này mỗi khi nhắc đến đều làm người trong cung đều có chút thương tình vì lòng chung thủy của hắn. Đến Thuận Vũ là vua một nước còn phải tán dương tình cảm của hắn dành cho muội muội của mình vài phần.
Giờ Mẹo, tại cung Liên Ngọc, tôi nằm trên giường có chút động tĩnh
- Buông ta ra...buông ta ra...ta không muốn rơi xuống vực đâu...! Buông ta ra...a...a...a...
Nghiễm Nhi nghe thấy tiếng la thất thanh bên canh giật mình tỉnh giấc, chạy ra ngoài báo tin cho Đông Anh rồi nhờ A Tô chạy đến báo cho hoàng thượng ở cung Thanh Long
- Nguyên soái...công chúa tỉnh rồi, tỉnh rồi... công chúa tỉnh rồi... A Tô huynh mau đến báo cho hoàng thượng nhanh lên...
- Thiên Du...
Đông Anh nghe thấy liền chạy vào trong xem tình hình, y ngồi bên cạnh giường vỗ nhẹ vào tay Thiên Du, miệng không ngừng gọi tên
- Thiên Du...Thiên Du...nàng tỉnh rồi sao? Thiên Du... mau mở mắt ra nhìn ta...ta là Đông Anh đây!
- Buông ta ra... buông ta ra...hơ...hơ...hơ...may quá...là nằm mơ thôi!
Tôi lúc bấy giờ đang trong thân xác của Thiên Du ngồi bật dậy trên giường không ngừng thở gấp, cũng để trên ngực như muốn giữ trái tim như đang muốn nhảy ra ngoài mà quên đi mình đang ở đâu!
- Ah...nàng tỉnh rồi! Nghiễm Nhi mau...mau mang trà đến đây...
Tiếng nói của Đông Anh như kéo tôi về lại với thực tại, tôi dáo dác nhìn xung quanh lạ lẫm. Tôi hết quay sang nhìn nam nhân bên cạch mình đang tươi cười như chờ điều gì đó. Tôi lại đưa mắt nhìn một lượt căn phòng trước mặt, đưa tay lên véo mạnh vào má mình một cái thật đau
- Nè...nàng làm gì vậy? Đừng tự làm đau mình chứ!
Tôi lầm bầm “ Đau như vậy chắc chắn không phải mơ rồi! Không lẽ mình xuyên không giống trong phim rồi hả? Nhưng mà đây là đâu? Người đàn ông kia là ai vậy? Sao ở đây?”
- Anh đẹp trai... cho tôi hỏi đây là đâu? Tôi là ai vậy? Anh là ai?
- Nàng hỏi ta sao?
- Đúng đúng!
- Đây là Nam quốc, ta là Đông Anh - hôn phu của nàng!
- Nam quốc? Hôn phu?
- Đúng vậy!
Khi tôi chưa hoàn toàn định thần được những chuyện đang xảy ra trước mắt thì Thuận Vũ cũng gấp rút đi đến
- Muội muội...muội cảm thấy trong người như thế nào rồi? Có cần phải truyền thái y đến bắt mạch cho muội không?
- Công chúa? Muội muội?
- Ờm...đúng đúng...! Muội là Thiên Du, là công chúa Nam quốc, muội muội của ta!
Tôi im lặng một hồi lâu, như đang hiểu ra gì đó, nhưng vẫn dùng đôi mắt hoài nghi nhìn mọi người xung quanh. Đến lúc này tôi cũng đã hiểu được những chuyện đang xảy ra với mình sau khi rơi xuống vực rồi, tôi nhớ lại câu chuyện lão ăn mày tự xưng là Lục công công ở khu lăng mộ Nguyệt Y. Chẳng lẽ quay về tiền kiếp thật rồi sao? Mấy chuyện này chỉ có trên phim thôi chứ? Sao mình lại quay về tiền kiếp? Làm sao để quay lại thế giới cũ đây? Không được, chắc chắn phải có một cái cửa hay một cái gì đó nối liền giữa hai không gian này, nhưng mà bây giờ không thể đi tìm được! Phải tìm cách để tồn tại trong cái nơi oái oăm này trước đã...hàng nghìn dấu chấm hỏi xuất hiện trong đầu tôi như thế.
- Công chúa...công chúa...! Người sao vậy? Mau, uống một ngụm trà định thần đi!
Nghiễm Nhi huơ tay trước mắt làm tôi bừng tỉnh dậy, tôi thấy mọi người đang nhìn tôi một cách chăm chú
- Sao mọi người lại nhìn tôi như thế?
- Công chúa! Người mau uống ngụm trà định thần đi, rồi từ từ hẳn hỏi!
Tôi đón chén trà từ tay Nghiễm Nhi, trà này thơm và ngon thật! Có khi còn ngon hơn trà sữa mà tôi thường uống nữa! Tôi hiểu rồi, bây giờ đành phải vận dụng hết kinh nghiệm xem phim xuyên không vào thực tế rồi. Kiểu gì cũng sẽ tìm được cách trở về thôi! Tôi đưa chén trà lại cho Nghiễm Nhi rồi chần chậm cất giọng...
- Người này là...
- Ta là Thuận Vũ, hoàng huynh của muội! Đây là hoàng hậu và hai vị quý phi của ta! Muội có nhận ra không?
Tôi lắc đầu không trả lời...
- Không sao! Muội muội vừa tỉnh lại không cần gấp!
Tôi lại quay sang nhìn Nghiễm Nhi
- Công chúa... em là Nghiễm Nhi! Người có nhận ra em không? Em là tì nữ cận thân của người!
Tôi lại im lặng lắc đầu...quay sang nhìn Đông Anh
- Ta... Đông Anh đây! Du nhi, nàng nhận ra ta chứ?
- Có nghe đến nhưng tôi không nhớ ra anh là ai!
Ngay lúc này, Lục công công cũng chạy đến với dáng vẻ hấp tấp
- Công chúa, rốt cuộc người cũng tỉnh lại rồi! Người làm lão nô sợ chết khiếp! Huhu!
- A...lão ăn mày ở khu lăng mộ Nguyệt Y!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất