Ta Về Tiền Kiếp Gặp Người Thương

Chương 43: Kịch đã hạ màn

Trước Sau
Văn Lực rời đi, cái nơi giam cầm ấy chỉ còn Lục công công, Bạch Yến, Lam Mai và Ngân Đình. Tiếng rên rỉ đau đớn của ả cứ phát ra đều đều, Lục công công ném ánh mắt sắt lạnh cho Ngân Đình mà hỏi

- Ngươi mau nói ra…đồng loã của ngươi là ai?

- Thả ta ra đi…ta không có đồng loã…

- Ngươi còn cứng miệng? Ngươi đến đây đâu chỉ với mục đích làm phu nhân của nguyên soái?

- Thả ta ra…

- Bạch Yến…mau tạt cho ả một gáo nước để tỉnh táo hơn đi!

Tiếng nước dội lên lên cơ thể của Ngân Đình, ả vì đau đớn khi nước muối loãng chảy đến những vết thương trên cơ thể nhưng đến nửa lời cũng không nhắc đến A Tuân nửa lời

- Vậy thì…số chu sa tam phúc tấn ban cho ngươi là đủ rồi!

Lão đi đến chỗ của Ngân Đình, nhè nhẹ rắt lên vết thương của ả một ít chu sa

- Ngươi…ngươi muốn hạ độc ta?

Lão im lặng rời đi với nụ cười tà mị trên môi, Lục công công cũng không quên dặn thị vệ canh gác đêm nay nới lỏng canh gác một chút

Trời nhá nhem tối, nơi giam giữ Ngân Đình được nới lỏng theo lời Lục công công. A Tuân cũng thừa cơ hội vào trong để cứu Ngân Đình, từ đầu hắn cũng chỉ là một tên phản quốc muốn vào sở thị vệ để thám thính tình hình, may mắn gặp Ngân Đình như hổ mọc thêm cánh

- A Tuân…

- Im lặng…ta đến đây để cứu nàng!

- Mau chạy đi, mặc kệ ta!

- Bên ngoài không có ai! Mau đi nhanh!

Dây trói được gỡ ra, A Tuân đưa Ngân Đình chạy khỏi được một lúc thì bị thị vệ bao vây bắt lại rồi giải đến chỗ Bình thân vương

************* Phía Thiên Du************

Tôi vẫn đang cuộn mình trong chiếc chăn kia đầy mệt mỏi, ủ dột. Bên ngoài nghe tiếng ai đó đến và cả tiếng của Nghiễm Nhi

- Nè…không được vào trong làm phiền công chúa nghỉ ngơi…

- Nghiễm Nhi, bà cô của ta ơi…mọi chuyện không phải như các người thấy đâu mà!



- A Tô…mau tránh ra…ta không cho huynh vô…

Rồi giọng của Nghiễm Nhi cũng im bặc, tôi tò mò liền đứng dậy ra khỏi giường thì chỉ nhìn thấy mỗi Đông Anh đang ngồi thong thả ăn bánh ngọt của tứ phúc tấn mang đến

- Nghiễm Nhi…em đâu rồi? Mau đuổi Đông Anh ra ngoài giúp ta!

Nam nhân kia phì cười rồi trả lời lại

- Nghiễm Nhi của nàng đã bị A Tô đưa đi rồi! Nếu nàng không hết giận ta, không cho ta cơ hội giải thích thì Nghiễm Nhi sẽ không về nữa đâu!

- Huynh dám đưa nô tì thân cận của ta đi? Gan của huynh to thật!

Tôi quay lại giường cuộn mình trong chăn không muốn nhìn Đông Anh dù chỉ là một cái. Bất giác chỉ có cảm giác ấm ấm và một cục tròn ngồi ở sau lưng

- Nói nàng là thỏ con ngốc thì lại dỗi!

Tôi mặc kệ những lời Đông Anh nói vẫn ngồi cuộn mình trong chăn

- Thôi mà…công chúa điện hạ! Hãy nghe ta giải thích đi, chuyện này vốn không như nàng nghĩ đâu! Ta bị oan thật đó…tấm thân anh dũng này chỉ của mình nàng thôi!

- Huynh đi mà kiếm Ngân Đình…chẳng phải người ta đã trao thân cho huynh rồi sao?

- Không có… Ta bị bắt nạt thật đó…công chúa, người mau đòi lại công bằng cho thần!

- Ta không rảnh rỗi đến vậy đâu! Huynh đi mà kiếm người khác kêu oan!

Bất ngờ cơ thể đang được quấn chặt trong chăn của tôi lại bị lật ngửa, cả cơ thể bị chăn trùm kín chỉ còn chừa mỗi gương mặt “ méo xẹo” của tôi ra. Mặt đối mặt, mắt đối mắt với Đông Anh thật khiến tôi không biết nên làm gì

- Buông ta ra…

- Buông nàng ra sao?

- Phải…

- Ta không buông thì sao?

- Phải buông…

- Hay bây giờ chúng ta thỏa thuận một chút! Nàng nghe ta giải thích, ta sẽ buông nàng ra!



- Không nghe!

Tôi quay mặt sang hướng khác không thèm nhìn huynh ấy

- Vậy thì là do nàng ép ta “ gạo nấu thành cơm”!

- Huynh định làm gì…?

- Làm gì sao? Thì là lấy thân chuộc lỗi!

- Gì chứ? Ta không cần!

- Chẳng phải nàng không tin ta trong trắng sao? Vậy ta chứng minh cho nàng xem!

Tôi vẫn đang ngơ ngác thì tứ phúc tấn đã đến, cảnh tượng khó coi này cũng đã bị nhìn thấy. Tôi căn bản chẳng biết nên giấu mặt đi đâu!

- Thiên Du à muội…

Đông Anh giật mình dành buông tôi ra

- Tứ hoàng tẩu…bọn muội…

- À…hì…muội không cần phải sợ! Ta không nhìn thấy việc khi nãy! Chỉ là, tam hoàng huynh bảo ta gọi muội đến đó một chuyến. Ngân Đình và đồng loã của ả đã bị bắt rồi! Ta đi trước đây!

- Được…muội thay y phục rồi sẽ đến!

Chẳng lẽ tôi đã nghi ngờ Đông Anh thật sao? Nếu hiểu lầm huynh ấy thật thì tôi biết phải làm sao đây? Bây giờ đào một cái hố để chui xuống vẫn kịp chứ? Tôi đứng dậy rồi với tay lấy một bộ y phục mới

- Huynh còn đứng đây làm gì?

- Tại sao ta không được đứng ở đây?

- Ta thay y phục tại sao huynh lại đứng ở đây?

- Bao giờ nàng cho ta cơ hội giải thích thì ta đi!

- Huynh đứng ở đây thì sẽ không còn cơ hội nữa đâu!

Đông Anh có chút xịu mặt, liền ra ngoài đứng đợi tôi thay y phục, dù trong lòng có chút không cam tâm nhưng huynh ấy vẫn đứng chờ tôi cùng đến chỗ Bình thân vương

Xem ra lần này là tôi hiểu lầm huynh ấy thật rồi! Haizzzzz…thật nhiều chuyện phiền phức mà!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau