Ta Xem Hình Sự Trang Đại Lão, Tỷ Phú Quỳ Cầu Giúp Đỡ
Chương 27: Lý Ngọc Trân: "Sờ Một Cái Không?”
Dưới khí tràng nữ vương lại xen lẫn một tia phụ nữ, một tia quyến rũ của phụ nữ hàng đầu.
Trong lòng Lục Bình cảm thấy giật mình.
Chỉ cảm thấy Lý Ngọc Trân này là một yêu nữ, yêu nữ bách biến.
"Có thể được người như Lý tiểu thư để ý, thật đúng là vinh hạnh của Lục Bình tôi." Lục Bình, cười đáp.
Thư kí đóng cửa xe rồi ngồi vào vị trí kế bên tài xế.
Chiếc Mercedes E màu đen vững vàng lái trên đường, khung cảnh thành phố ngựa xe như nước vào buổi tối đập vào mi mắt. Điều khiến cho Lục Bình khẽ thở phào nhẹ nhõm chính là Lý Ngọc Trân cũng không có nói chuyện quá nhiều với anh. Cô rất nhanh lại tập trung vào văn kiện và hợp đồng trong tay.
Trong xe rất an tĩnh.
Người vệ sĩ trung niên ở chỗ tài xế và nữ thư ký ở bên cạnh đều cố gắng thở nhẹ hết mức có thể.
Lục Bình hơi ngả người về sau, anh cố gắng khiến cho mình thả lỏng, nhưng vẫn không thể nào áp chế được sự khẩn trương của mình. Anh là cừu non, người bên cạnh lại là hổ báo, thân phận và địa vị không cân bằng thì làm sao có thể đủ bình tĩnh?
Ánh mắt anh nhìn chăm chú cảnh tượng đèn neon bên ngoài xe đèn. Sau khi xe chuyển động được một khoảng thời gian, tâm trạng căng thẳng của Lục Bình mới có chút thả lỏng. Thân thể của anh cảm thấy ấm áp, tê dại, anh ngửi được mùi nước hoa dụ người truyền đến từ trên người Lý Ngọc Trân, lại chú ý tới đôi chân ngọc thon dài của Lý Ngọc Trân được phản chiếu qua cửa sổ xe…
Chỉ vừa nhìn thôi đã không thể dời ánh mắt đi rồi.
Hai chân bắt chéo, tia sáng dịu dàng bên trong xe rơi xuống trên đôi chân tản ra ánh sáng mông lung, phác họa ra từng đường nét tuyệt mỹ nhất.
Lý Ngọc Trân không phải lúc nào cũng là vẻ cường thế, dường như cũng có một mặt hoạt bát. Lúc này, chân phải cô nhẹ nhàng dùng ngón chân khêu khêu giày cao gót, sau đó lắc lư…
"Trên thế giới này sao lại có thể có tỷ lệ hoàn mỹ như vậy chứ." Trong lòng anh không khỏi thán phục.
"Muốn sờ một chút không?"
Lục Bình cẩn thận thưởng thức, bên tai đột ngột vang lên giọng nói lạnh lùng của Lý Ngọc Trân.
Lời nói vừa vang lên trong xe, lông tơ trên sống lưng của Lục Bình đã lập tức dựng thẳng. Anh đối diện với ánh mắt của đối phương, phát hiện trong ánh mắt kia có ý lạnh thấu xương.
Lục Bình cảm thấy tê cả da đầu.
"Nếu như có thể." Lục Bình ung dung đáp.
Bất kể như thế nào, anh tuyệt đối không thể để lộ ra dáng vẻ khiếp đảm.
"Xin mời!"
Môi đỏ Lý Ngọc Trân khẽ mở, trên gương mặt tuyệt mỹ nở nụ cười. Cô khẽ nâng chân phải lên, cong mu bàn chân trắng nõn về phía trước, gân xanh dưới lớp da lộ ra, dưới ánh đèn xe lại càng tỏa ra vẻ đẹp mê người.
Lục Bình thật sự thò tay ra.
Đầu ngón tay chậm rãi hướng về phía đôi chân kia…
Chiếc Mercedes E màu đen dừng lại trước cột đèn tín hiệu, trong buồng xe, nữ thư ký trẻ tuổi và đội trưởng an ninh trung niên đều giống như là bị điếc và mù, ánh mắt không dám liếc về phía sau một chút nào.
Chỉ nhìn thấy, Lục Bình vươn đầu ngón tay về phía bàn chân, thậm chí đã có thể cảm nhận được nhiệt độ phát ra từ bàn chân.
Vẻ mặt của Lý Ngọc Trân không thay đổi. Nhưng sâu trong đôi mắt lại càng ngày càng băng lãnh, tay trái rũ xuống ở bên cạnh, bên dưới tay trái có ẩn giấu một khẩu súng lục. Chỉ cần Lục Bình thật sự dám chạm vào cô thì cô sẽ thật sự dám nổ súng giết chết người.
Cho dù anh ta thật sự có thân phận thần bí thì lại làm sao?
"Vẫn là để lần sau đi." Lục Bình dừng động tác lại, trên mặt lộ ra vẻ tiếc hận, cười nói.
Trước xe, đèn tín hiệu màu xanh sáng lên, xe xuyên qua các tòa cao ốc chọc trời, Lục Bình chậm rãi thở ra một hơi.
Anh rất sợ Lý Ngọc Trân sẽ nổ súng giết chết mình.
…
Khoảng hơn hai mươi phút sau.
Mercedes lái vào đường Bãi Đông Nhất, đây là con đường phồn hoa và rực rỡ nhất của Trung Hải. Lục Bình và Cố Đại Thạch đã từng đến đây đi dạo, bọn họ đeo balo đứng cạnh bờ sông và nhìn lên đường chân trời của thành phố, cảm thấy vô cùng kinh diễm vì khung cảnh mộng huyễn kia. Sau khi bọn họ trở về phòng trọ của mình, mỗi người đều mơ một giấc, không nói đến những nơi như vũ đài kia, chỉ riêng một góc vắng vẻ nhất của thành phố này thôi cũng đã rất khó để nắm giữ rồi.
Ý thức được sự tịch mịch của thực tế trần trụi đúng là cho người ta khó chịu.
Lục Bình mang theo nụ cười yếu ớt, trong ánh mắt phản chiếu ánh đèn rực rỡ và mộng huyễn. Đây chính là nguyên nhân mà cho dù chết thì anh cũng phải nhảy múa ở trên mũi đao.
"Đến rồi thưa tiểu thư."
Xe dừng ở trước một tòa nhà cổ xưa.
Đội trưởng an ninh trung niên nhìn về phía kính chiếu hậu, nói với Lý Ngọc Trân.
"Ừm."
Dọc theo con đường này Lý Ngọc Trân đều đang xử lý các hạng nghiệp vụ của Xuyên Hòa. Dã tâm của cô rất lớn, cô muốn tận dụng dịp cuối năm này để kích thích giá trị thị trường lên 10 tỷ. Vì thế, cô không ngần ngại lợi dụng kế hoạch của Tống Tử Văn. Lục Bình nhảy múa ở trên mũi đao, cô sao lại không phải.
Sau khi lại ký một phần hợp đồng, Lý Ngọc Trân tháo kính mắt gọng vàng xuống, đáp một tiếng.
------
Dịch: MBMH Translate
Trong lòng Lục Bình cảm thấy giật mình.
Chỉ cảm thấy Lý Ngọc Trân này là một yêu nữ, yêu nữ bách biến.
"Có thể được người như Lý tiểu thư để ý, thật đúng là vinh hạnh của Lục Bình tôi." Lục Bình, cười đáp.
Thư kí đóng cửa xe rồi ngồi vào vị trí kế bên tài xế.
Chiếc Mercedes E màu đen vững vàng lái trên đường, khung cảnh thành phố ngựa xe như nước vào buổi tối đập vào mi mắt. Điều khiến cho Lục Bình khẽ thở phào nhẹ nhõm chính là Lý Ngọc Trân cũng không có nói chuyện quá nhiều với anh. Cô rất nhanh lại tập trung vào văn kiện và hợp đồng trong tay.
Trong xe rất an tĩnh.
Người vệ sĩ trung niên ở chỗ tài xế và nữ thư ký ở bên cạnh đều cố gắng thở nhẹ hết mức có thể.
Lục Bình hơi ngả người về sau, anh cố gắng khiến cho mình thả lỏng, nhưng vẫn không thể nào áp chế được sự khẩn trương của mình. Anh là cừu non, người bên cạnh lại là hổ báo, thân phận và địa vị không cân bằng thì làm sao có thể đủ bình tĩnh?
Ánh mắt anh nhìn chăm chú cảnh tượng đèn neon bên ngoài xe đèn. Sau khi xe chuyển động được một khoảng thời gian, tâm trạng căng thẳng của Lục Bình mới có chút thả lỏng. Thân thể của anh cảm thấy ấm áp, tê dại, anh ngửi được mùi nước hoa dụ người truyền đến từ trên người Lý Ngọc Trân, lại chú ý tới đôi chân ngọc thon dài của Lý Ngọc Trân được phản chiếu qua cửa sổ xe…
Chỉ vừa nhìn thôi đã không thể dời ánh mắt đi rồi.
Hai chân bắt chéo, tia sáng dịu dàng bên trong xe rơi xuống trên đôi chân tản ra ánh sáng mông lung, phác họa ra từng đường nét tuyệt mỹ nhất.
Lý Ngọc Trân không phải lúc nào cũng là vẻ cường thế, dường như cũng có một mặt hoạt bát. Lúc này, chân phải cô nhẹ nhàng dùng ngón chân khêu khêu giày cao gót, sau đó lắc lư…
"Trên thế giới này sao lại có thể có tỷ lệ hoàn mỹ như vậy chứ." Trong lòng anh không khỏi thán phục.
"Muốn sờ một chút không?"
Lục Bình cẩn thận thưởng thức, bên tai đột ngột vang lên giọng nói lạnh lùng của Lý Ngọc Trân.
Lời nói vừa vang lên trong xe, lông tơ trên sống lưng của Lục Bình đã lập tức dựng thẳng. Anh đối diện với ánh mắt của đối phương, phát hiện trong ánh mắt kia có ý lạnh thấu xương.
Lục Bình cảm thấy tê cả da đầu.
"Nếu như có thể." Lục Bình ung dung đáp.
Bất kể như thế nào, anh tuyệt đối không thể để lộ ra dáng vẻ khiếp đảm.
"Xin mời!"
Môi đỏ Lý Ngọc Trân khẽ mở, trên gương mặt tuyệt mỹ nở nụ cười. Cô khẽ nâng chân phải lên, cong mu bàn chân trắng nõn về phía trước, gân xanh dưới lớp da lộ ra, dưới ánh đèn xe lại càng tỏa ra vẻ đẹp mê người.
Lục Bình thật sự thò tay ra.
Đầu ngón tay chậm rãi hướng về phía đôi chân kia…
Chiếc Mercedes E màu đen dừng lại trước cột đèn tín hiệu, trong buồng xe, nữ thư ký trẻ tuổi và đội trưởng an ninh trung niên đều giống như là bị điếc và mù, ánh mắt không dám liếc về phía sau một chút nào.
Chỉ nhìn thấy, Lục Bình vươn đầu ngón tay về phía bàn chân, thậm chí đã có thể cảm nhận được nhiệt độ phát ra từ bàn chân.
Vẻ mặt của Lý Ngọc Trân không thay đổi. Nhưng sâu trong đôi mắt lại càng ngày càng băng lãnh, tay trái rũ xuống ở bên cạnh, bên dưới tay trái có ẩn giấu một khẩu súng lục. Chỉ cần Lục Bình thật sự dám chạm vào cô thì cô sẽ thật sự dám nổ súng giết chết người.
Cho dù anh ta thật sự có thân phận thần bí thì lại làm sao?
"Vẫn là để lần sau đi." Lục Bình dừng động tác lại, trên mặt lộ ra vẻ tiếc hận, cười nói.
Trước xe, đèn tín hiệu màu xanh sáng lên, xe xuyên qua các tòa cao ốc chọc trời, Lục Bình chậm rãi thở ra một hơi.
Anh rất sợ Lý Ngọc Trân sẽ nổ súng giết chết mình.
…
Khoảng hơn hai mươi phút sau.
Mercedes lái vào đường Bãi Đông Nhất, đây là con đường phồn hoa và rực rỡ nhất của Trung Hải. Lục Bình và Cố Đại Thạch đã từng đến đây đi dạo, bọn họ đeo balo đứng cạnh bờ sông và nhìn lên đường chân trời của thành phố, cảm thấy vô cùng kinh diễm vì khung cảnh mộng huyễn kia. Sau khi bọn họ trở về phòng trọ của mình, mỗi người đều mơ một giấc, không nói đến những nơi như vũ đài kia, chỉ riêng một góc vắng vẻ nhất của thành phố này thôi cũng đã rất khó để nắm giữ rồi.
Ý thức được sự tịch mịch của thực tế trần trụi đúng là cho người ta khó chịu.
Lục Bình mang theo nụ cười yếu ớt, trong ánh mắt phản chiếu ánh đèn rực rỡ và mộng huyễn. Đây chính là nguyên nhân mà cho dù chết thì anh cũng phải nhảy múa ở trên mũi đao.
"Đến rồi thưa tiểu thư."
Xe dừng ở trước một tòa nhà cổ xưa.
Đội trưởng an ninh trung niên nhìn về phía kính chiếu hậu, nói với Lý Ngọc Trân.
"Ừm."
Dọc theo con đường này Lý Ngọc Trân đều đang xử lý các hạng nghiệp vụ của Xuyên Hòa. Dã tâm của cô rất lớn, cô muốn tận dụng dịp cuối năm này để kích thích giá trị thị trường lên 10 tỷ. Vì thế, cô không ngần ngại lợi dụng kế hoạch của Tống Tử Văn. Lục Bình nhảy múa ở trên mũi đao, cô sao lại không phải.
Sau khi lại ký một phần hợp đồng, Lý Ngọc Trân tháo kính mắt gọng vàng xuống, đáp một tiếng.
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất