Ta Xem Hình Sự Trang Đại Lão, Tỷ Phú Quỳ Cầu Giúp Đỡ

Chương 30: Để Lộ!

Trước Sau
"Xin lỗi, tôi muốn vào phòng vệ sinh một chút." Ăn xong món chính, trong lúc chờ món tráng miệng được mang lên, Lục Bình cầm khăn lên lau miệng, sau đó nói với Lý Ngọc Trân.

Nói xong, anh liền đứng dậy rồi hướng về phía hành lang bên cạnh.

Nhân viên phục vụ nhỏ giọng thăm hỏi, sau đó cung kính bày ra tư thế mời.

Phía sau anh, ánh mắt phong hoa tuyệt đại của Lý Ngọc Trân rời khỏi bóng lưng của Lục Bình. Đôi môi đỏ khẽ giương lên, lộ ra nụ cười khiến cho người ta suy nghĩ không thấu.

"Hô!"

Nhà hàng này lấy màu đỏ đen làm màu chủ đạo, tia sáng đối lập nhau tạo ra vẻ mờ mịt. Sau khi ánh mắt như có gai ở phía sau lưng biến mất Lục Bình mới thở phào một cái. Sống lưng của anh đã bị mồ hôi thấm ướt, sắp không giữ được dáng vẻ ung dung bình tĩnh, cho nên anh nắm lấy cơ hội vội vàng rời khỏi đó một chút.

"Tiên sinh, phía trước chính là nhà vệ sinh." Nhân viên phục vụ dừng lại, nói.

"Ừm." Lục Bình đáp một tiếng.

Anh muốn bước nhanh hơn, lại miễn cưỡng khắc chế lại, sau khi đi vào phòng vệ sinh thì lập tức đóng cửa lại. Anh lại thả nắp bồn cầu xuống như thường lệ, nâng giầy da lên mượn lực dẫm ở trên nắp rồi ngồi ở trên bồn nước.

"Lý Ngọc Trân nhất định là đang nghi ngờ mình!"

"Có lẽ…"

"Cô ta biết mình chỉ là một con rối mắc dây, người chân chính sau lưng vẫn không có lộ diện."

Hai tay Lục Bình đặt lên chân, cánh tay của anh run rẩy kịch liệt một cách không thể kiểm soát.

"Đây chưa chắc đã không phải là chuyện tốt."



"Mình không cần giải thích, cũng không thể giải thích, tư thái của mình không cho phép dùng bất kỳ phương thức thừa thãi gì để chứng minh bản thân…"

Phần trán, cổ, lưng Lục Bình không ngừng chảy mồ hôi lạnh.

Anh rút khăn giấy từ trong tay ra, lau trán sau đó lau khắp người…

Cho dù muốn thu mình ở trong không gian nhỏ hẹp này càng lâu càng tốt, nhưng anh biết mình không thể làm vậy. Anh gắt gao ôm lấy hai chân, chôn đầu ở trong chân. Tay phải lấy điện thoại di động ra, nhấn đi nhấn lại ở trên màn hình, thời gian trong màn hình ánh vào trong mắt anh.

"5 phút." Lục Bình không có chút do dự nào.

Anh lau chùi sạch sẽ nắp bồn cầu theo thói quen, đi ra bên ngoài phòng vệ sinh trong tiếng xả nước, rửa tay sạch sẽ. Sau khi bước vào nhà hàng sang trọng với âm nhạc du dương lần nữa thì anh đã khôi phục lại sự bình tĩnh, ung dung…



"Tôi đưa Lục tiên sinh trở về." Sau khi ăn xong món tráng miệng cuối cùng, trên mặt Lý Ngọc Trân nở nụ cười nhàn nhạt, nói.

Chiếc Mercedes màu đen đã dừng ở trước nhà hàng từ sớm. Nữ thư ký trẻ tuổi cung kính chờ ở bên cạnh xe. Cô mở cửa xe cho Lý Ngọc Trân trước, sau đó chạy đến một bên khác mở cửa xe cho Lục Bình.

"Lục tiên sinh có hài lòng về bữa ăn tối nay không?" Lý Ngọc Trân bắt chéo hai chân, cười hỏi.

"Có lẽ do dạ dày của tôi đã quá quen với món ăn Triệu Quốc rồi nên ăn vào ít nhiều có chút không quen." Lục Bình tùy ý đáp.

Đây đều là chi tiết, anh không thể tùy ý hùa theo mọi ý muốn của Lý Ngọc Trân được.

"Tôi có biết mấy nhà hàng Trung Quốc có hương vị không tồi, lần sau sẽ mời Lục tiên sinh thưởng thức." Lý Ngọc Trân lại nói.

Xe vững vàng chạy ở trên đường, bất kể là đội trưởng an ninh hay là Lý Ngọc Trân đều không hỏi thăm về địa chỉ của Lục Bình.

Khu dân cư cũ kỹ.



Lục Bình đi xuống xe, anh đưa mắt nhìn chiếc Mercedes màu đen đi xa, sau đó mới hướng về phía căn nhà thuê chung.

"Tiểu thư." Đội trưởng đội anh ninh với gương mặt chữ quốc, nơi khóe mắt có một vết sẹo dài bằng ngón út- Bảo Huy Quân ngẩng đầu nhìn về phía kính chiếu hậu, lên tiếng gọi.

"Điều tra thế nào?" Lý Ngọc Trân bắt chéo hai chân, tay chống cằm. Cô nhìn về phía khung cảnh đường phố bên ngoài đang không ngừng chạy ngược, nghe thấy lời nói của đội trưởng an ninh thì lập tức thu hồi tầm mắt, lạnh lùng mà hỏi.

"Người của chúng ta đã tự mình liên lạc với các bạn học, giáo viên và người nhà của vị Lục tiên sinh kia để xác nhận tính chân thật của hồ sơ."

"Căn cứ theo điều tra, trong hai mươi sáu năm qua, tính cách của Lục tiên sinh chưa từng xuất hiện thay đổi gì quá lớn… Ừm… Cũng không hoàn toàn là vậy, một bạn học đại học của Lục tiên sinh từng nhắc tới, lúc Lục tiên sinh học năm hai đại học thì hình như có một đoạn thời gian cực kỳ hưng phấn."

"Nếu như cậu ấy bị tổ chức nào đó chiêu nạp thì có thể là trong khoảng thời gian này." Bảo Huy Quân trầm giọng nói.

"Ừm." Lý Ngọc Trân không nói gì, chỉ đáp lại một tiếng.

Cô khép đôi mắt lại.

Trí nhớ ưu tú khiến cho cô có thể nhớ rõ ràng mỗi một hình ảnh của Lục Bình, những hình ảnh khác nhau thoáng qua như đèn kéo quân…

Rất lâu sau.

Lý Ngọc Trân đưa ra phán đoán trong lòng.

Tay cô chống cằm, đôi mắt đẹp nhìn chăm chú về phía cảnh đêm ngoài cửa sổ, gò má xinh đẹp lạnh lùng và lãnh đạm.

------

Dịch: MBMH Translate

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau