Chương 146: La bàn đoạt mệnh (2)
Lâm Khinh nghe thấy vậy mới nhớ ra mình đã nhét Vấn thiên tháp vào trong tay áo từ hôm qua. Y vội vàng lôi tháp ra. Phương lão lập tức nhảy từ bên trong ra chửi mắng.
Thật sự Phương Chu dạng linh hồn có thể phóng to thu nhỏ tuỳ ý, lão vừa bay ra ngoài, cơ thể hơi mờ ảo chỉ to bằng lòng bàn tay nhưng giọng thì không bé tí nào, một tràng dài tiếng mắng người phun ra, còn không lặp lại một câu nào.
Lâm Khinh nhìn vậy thì trợn mắt há mồm nhưng Lam Túc thì ngược lại, không bất ngờ chút nào, hắn khẽ thi lễ: "Phương tiền bối."
Phương Chu tất nhiên là không biết Lam Túc là ai rồi, nhưng nghe Lâm Khinh nói chuyện từ nãy cũng hiểu sơ qua, lão dừng chửi rồi dò hỏi:
"Ngươi có phải là người của họ Lam đó không?"
Lam Túc khẽ gật đầu: "Vâng."
"Từ bao giờ họ Lam các ngươi lại có liên quan đến Thiên Huyền tông vậy?"
Lam Túc nghe nói như vậy cũng không mếch lòng, "Là sư phụ trước khi toạ hoá đã truyền lại chức vị cho vãn bối."
Phương lão đã vạn năm không ở trên đại lục, lúc này làm gì biết sư phụ Lam Túc là người nào. "Sư phụ ngươi là...?"
"Sư phụ tên là Diệp Hành, đạo hiệu Tử Vấn chân nhân."
"Sư phụ ngươi đã toạ hoá?" Phương lão hình như biết đến người này, toàn bộ kinh ngạc hiện lên trên mặt. "Hồi ta còn trẻ thì sư phụ ngươi còn phải gọi ta là sư thúc. Không ngờ đứa trẻ này đã..."
Lam Túc cũng cúi đầu, còn Lâm Khinh thì câm nín.
Hình như Phương lão từng ép y gọi lão là sư thúc. Như vậy chẳng phải là y có cùng bối phận với sư phụ Lam Túc ư?
Không. Không thể nào.
"Sư phụ không thể vượt qua được Độ kiếp kỳ. Sau ba lần thất bại, người đã cạn kiệt tuổi thọ. Cuối cùng chấp nhận toạ hoá vào hai trăm năm trước." Lam Túc vừa nói nhớ đến vị sư phụ sát phạt của mình.
Tu chân giới tàn khốc thế đó. Chẳng phải ngươi được ưu ái thì ngươi sẽ đứng trên đỉnh cao. Có nhiều khi còn cần may mắn nữa.
"Thiên tư đứa nhỏ đó cũng rất tốt. Ta không ngờ lại chẳng qua được số trời. Thôi. Nhà ngươi cũng coi như hậu bối, hãy cầm lấy cái này."
Phương lão dứt lời liền lắc tay. Một mảnh vỡ màu xanh quen thuộc nằm ở trong tay lão, Lam Túc chưa kịp nói gì lão đã nói:
"Vật quy nguyên chủ. Thứ này là của Lam gia các ngươi. Thêm mảnh này nữa là đủ rồi, đúng chứ?"
Lam Túc nhìn xuống tay Phương lão. Thứ mà hắn trăm đắng ngàn cay thu thập giờ đây dễ dàng có được như vậy, liệu hắn có nằm mơ không?
Lam Túc run giọng nói.
"Thiếu một mảnh. Nhưng như thế đã tốt lắm rồi. Cảm ơn tiền bối..."
Lâm Khinh thì khác, y biết rõ vì sao Phương lão lại nói là đủ, vội vàng chen lời:
"Là thứ này sao? Đệ cũng có một mảnh." Nói xong thì lấy từ nhẫn ra một mảnh vỡ.
Lam Túc nhìn thấy vậy, không kiềm chế được mà vẫy tay. Lập tức mảnh vỡ chứa linh văn lơ lửng trôi đến trước mặt hắn.
Hắn cầm lấy rồi nắm nhẹ tay, cảm nhận sức sống trong đó, miệng khẽ thì thầm: "Cuối cùng cũng trở lại rồi..."
Mảnh vỡ này có tử khí bốc lên, linh văn màu xanh chảy xuôi, chỉ một mảnh nhỏ đã gây chấn động tâm thần. Lúc Lam Túc lấy hết mấy mảnh còn lại ra Lâm Khinh bị áp lực trấn lui về phía sau.
Lam Túc vội vàng phóng ra quang tráo bao bọc thiếu niên vào trong.
Lúc ghép từng mảnh vỡ vào với nhau. Lâm Khinh có để ý thấy tay Lam Túc hơi run, hắn thật cẩn thận mà niệm pháp quyết.
Quả thật hắn rất xúc động. Ngay cả Phương lão cũng vậy.
Thứ này từng là hạo kiếp của tu chân giới, cũng từng nằm trong tay chiến thần Lam Thần của Lam gia. Nó đã mất tích cùng với Lam Thần lâu lắm rồi, đến hôm nay lại trở về tay Lam Túc.
Hình dáng pháp bảo từ từ hiện lên, là một cái la bàn cổ xưa, linh văn xanh xoay tròn thành năm hàng chữ bên trên. Khí tức hồng hoang bao phủ toàn bộ căn lầu.
Lâm Khinh gắng sức nhìn nhưng không nhận ra chữ gì. Nhưng nhìn biểu tình nghiêm trọng của Phương lão và Lam Túc thì biết vật này rất nguy hiểm.
Ánh sáng từ la bàn phát ra càng lúc càng nhiều. Linh văn nổi lên trên xoay tròn thành một cơn lốc nho nhỏ. Trên mặt la bàn nổi lên hai cái kim kêu cành cạch cành cạch, trong không gian im lặng này nghe rờn rợn.
Mùi tử khí bắt đầu bốc lên. Cảm giác như có thứ gì đó cực kỳ nguy hiểm sắp phá đất mà ra.
Sàn nhà bắt đầu rung lắc, đến mắt thường cũng có thể trông thấy được mặt đất đang từ từ nứt ra. Lam Túc trông thấy vậy thì ôm lấy Lâm Khinh rồi phóng thẳng ra ngoài, dùng tốc độ nhanh nhất bay lên đỉnh núi.
Trên trời vốn trong xanh giờ đây mây đen kéo đến ầm ầm. Lôi vân cuồn cuộn. Cả khoảng không gian bỗng trở nên âm u. Tiếng sấm rền vang truyền tới khắp bốn phương tám hướng.
Không biết có ai từ bên dưới bắt đầu chú ý đến thiên tượng trên bầu trời. Người người bắt đầu đổ dồn ra ngoài xem xét.
Bỗng có người la lên:
"Lôi kiếp. Là lôi kiếp. Có ai độ kiếp chăng?"
"Không biết nữa. Lôi vân tụ tập tại nơi ở của ai?"
"Đó là đỉnh núi nơi tông chủ cư ngụ. Nhưng mà người từ lâu đã đạt đến Đại thừa hậu kỳ. Còn lôi kiếp ở đâu nữa?"
"Hay là thiếu niên đi cùng?"
"Ngươi điên à? Tu vi người kia mới Kim đan hậu kỳ. Ngươi gặp ai thăng cấp Nguyên Anh mà dính lôi kiếp chưa?"
Tiếng tranh luận bàn tán càng lúc càng nhiều, nhưng chỉ ba người trong cuộc là biết rõ có chuyện gì xảy ra. Chẳng phải ai độ kiếp gì, chính là một món pháp bảo thiên cấp xuất thế!
Phương lão thì thào.
"La bàn đoạt hồn. Cuối cùng cũng hợp lại thật rồi!"
Thật sự Phương Chu dạng linh hồn có thể phóng to thu nhỏ tuỳ ý, lão vừa bay ra ngoài, cơ thể hơi mờ ảo chỉ to bằng lòng bàn tay nhưng giọng thì không bé tí nào, một tràng dài tiếng mắng người phun ra, còn không lặp lại một câu nào.
Lâm Khinh nhìn vậy thì trợn mắt há mồm nhưng Lam Túc thì ngược lại, không bất ngờ chút nào, hắn khẽ thi lễ: "Phương tiền bối."
Phương Chu tất nhiên là không biết Lam Túc là ai rồi, nhưng nghe Lâm Khinh nói chuyện từ nãy cũng hiểu sơ qua, lão dừng chửi rồi dò hỏi:
"Ngươi có phải là người của họ Lam đó không?"
Lam Túc khẽ gật đầu: "Vâng."
"Từ bao giờ họ Lam các ngươi lại có liên quan đến Thiên Huyền tông vậy?"
Lam Túc nghe nói như vậy cũng không mếch lòng, "Là sư phụ trước khi toạ hoá đã truyền lại chức vị cho vãn bối."
Phương lão đã vạn năm không ở trên đại lục, lúc này làm gì biết sư phụ Lam Túc là người nào. "Sư phụ ngươi là...?"
"Sư phụ tên là Diệp Hành, đạo hiệu Tử Vấn chân nhân."
"Sư phụ ngươi đã toạ hoá?" Phương lão hình như biết đến người này, toàn bộ kinh ngạc hiện lên trên mặt. "Hồi ta còn trẻ thì sư phụ ngươi còn phải gọi ta là sư thúc. Không ngờ đứa trẻ này đã..."
Lam Túc cũng cúi đầu, còn Lâm Khinh thì câm nín.
Hình như Phương lão từng ép y gọi lão là sư thúc. Như vậy chẳng phải là y có cùng bối phận với sư phụ Lam Túc ư?
Không. Không thể nào.
"Sư phụ không thể vượt qua được Độ kiếp kỳ. Sau ba lần thất bại, người đã cạn kiệt tuổi thọ. Cuối cùng chấp nhận toạ hoá vào hai trăm năm trước." Lam Túc vừa nói nhớ đến vị sư phụ sát phạt của mình.
Tu chân giới tàn khốc thế đó. Chẳng phải ngươi được ưu ái thì ngươi sẽ đứng trên đỉnh cao. Có nhiều khi còn cần may mắn nữa.
"Thiên tư đứa nhỏ đó cũng rất tốt. Ta không ngờ lại chẳng qua được số trời. Thôi. Nhà ngươi cũng coi như hậu bối, hãy cầm lấy cái này."
Phương lão dứt lời liền lắc tay. Một mảnh vỡ màu xanh quen thuộc nằm ở trong tay lão, Lam Túc chưa kịp nói gì lão đã nói:
"Vật quy nguyên chủ. Thứ này là của Lam gia các ngươi. Thêm mảnh này nữa là đủ rồi, đúng chứ?"
Lam Túc nhìn xuống tay Phương lão. Thứ mà hắn trăm đắng ngàn cay thu thập giờ đây dễ dàng có được như vậy, liệu hắn có nằm mơ không?
Lam Túc run giọng nói.
"Thiếu một mảnh. Nhưng như thế đã tốt lắm rồi. Cảm ơn tiền bối..."
Lâm Khinh thì khác, y biết rõ vì sao Phương lão lại nói là đủ, vội vàng chen lời:
"Là thứ này sao? Đệ cũng có một mảnh." Nói xong thì lấy từ nhẫn ra một mảnh vỡ.
Lam Túc nhìn thấy vậy, không kiềm chế được mà vẫy tay. Lập tức mảnh vỡ chứa linh văn lơ lửng trôi đến trước mặt hắn.
Hắn cầm lấy rồi nắm nhẹ tay, cảm nhận sức sống trong đó, miệng khẽ thì thầm: "Cuối cùng cũng trở lại rồi..."
Mảnh vỡ này có tử khí bốc lên, linh văn màu xanh chảy xuôi, chỉ một mảnh nhỏ đã gây chấn động tâm thần. Lúc Lam Túc lấy hết mấy mảnh còn lại ra Lâm Khinh bị áp lực trấn lui về phía sau.
Lam Túc vội vàng phóng ra quang tráo bao bọc thiếu niên vào trong.
Lúc ghép từng mảnh vỡ vào với nhau. Lâm Khinh có để ý thấy tay Lam Túc hơi run, hắn thật cẩn thận mà niệm pháp quyết.
Quả thật hắn rất xúc động. Ngay cả Phương lão cũng vậy.
Thứ này từng là hạo kiếp của tu chân giới, cũng từng nằm trong tay chiến thần Lam Thần của Lam gia. Nó đã mất tích cùng với Lam Thần lâu lắm rồi, đến hôm nay lại trở về tay Lam Túc.
Hình dáng pháp bảo từ từ hiện lên, là một cái la bàn cổ xưa, linh văn xanh xoay tròn thành năm hàng chữ bên trên. Khí tức hồng hoang bao phủ toàn bộ căn lầu.
Lâm Khinh gắng sức nhìn nhưng không nhận ra chữ gì. Nhưng nhìn biểu tình nghiêm trọng của Phương lão và Lam Túc thì biết vật này rất nguy hiểm.
Ánh sáng từ la bàn phát ra càng lúc càng nhiều. Linh văn nổi lên trên xoay tròn thành một cơn lốc nho nhỏ. Trên mặt la bàn nổi lên hai cái kim kêu cành cạch cành cạch, trong không gian im lặng này nghe rờn rợn.
Mùi tử khí bắt đầu bốc lên. Cảm giác như có thứ gì đó cực kỳ nguy hiểm sắp phá đất mà ra.
Sàn nhà bắt đầu rung lắc, đến mắt thường cũng có thể trông thấy được mặt đất đang từ từ nứt ra. Lam Túc trông thấy vậy thì ôm lấy Lâm Khinh rồi phóng thẳng ra ngoài, dùng tốc độ nhanh nhất bay lên đỉnh núi.
Trên trời vốn trong xanh giờ đây mây đen kéo đến ầm ầm. Lôi vân cuồn cuộn. Cả khoảng không gian bỗng trở nên âm u. Tiếng sấm rền vang truyền tới khắp bốn phương tám hướng.
Không biết có ai từ bên dưới bắt đầu chú ý đến thiên tượng trên bầu trời. Người người bắt đầu đổ dồn ra ngoài xem xét.
Bỗng có người la lên:
"Lôi kiếp. Là lôi kiếp. Có ai độ kiếp chăng?"
"Không biết nữa. Lôi vân tụ tập tại nơi ở của ai?"
"Đó là đỉnh núi nơi tông chủ cư ngụ. Nhưng mà người từ lâu đã đạt đến Đại thừa hậu kỳ. Còn lôi kiếp ở đâu nữa?"
"Hay là thiếu niên đi cùng?"
"Ngươi điên à? Tu vi người kia mới Kim đan hậu kỳ. Ngươi gặp ai thăng cấp Nguyên Anh mà dính lôi kiếp chưa?"
Tiếng tranh luận bàn tán càng lúc càng nhiều, nhưng chỉ ba người trong cuộc là biết rõ có chuyện gì xảy ra. Chẳng phải ai độ kiếp gì, chính là một món pháp bảo thiên cấp xuất thế!
Phương lão thì thào.
"La bàn đoạt hồn. Cuối cùng cũng hợp lại thật rồi!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất