Ta Xuyên Qua Làm Nam Sủng Cổ Đại

Chương 42: Trở mặt

Trước Sau
Hà Tranh ở nhà thêm một tuần nữa rồi rời đi đến biên ải. Dù gì ông cũng là Đại tướng quân, không thể ở nhà quá lâu. Hơn nữa, sau khi ông rời đi, đứa con trai thứ hai của ông sẽ trở về. Nó sẽ thay ông chăm lo cho đứa nhỏ kia.

Sức khỏe của hoàng đế càng lúc càng tệ. Thái y đoán người khó mà trụ qua được một tháng. Cuộc đua hoàng vị càng lúc càng trở nên căng thẳng. Các vị hoàng tử khác đều đã rút khỏi cuộc đua. Chiến trường chỉ còn lại đại hoàng tử và nhị hoàng tử ganh đua quyết liệt.

Diệp Lưu Niên lúc này đã đến giai đoạn Thất tinh đỉnh phong, chuẩn bị đột phá đến Bát tinh. Đêm cuối cùng mà hắn quyết định làm bước quan trọng này, hắn bế quan tu luyện trong động phủ, không cho bất kì một ai làm phiền. Xung quanh động quân lính canh phòng nghiêm ngặt.

Diệp Lưu Niên đã chuẩn bị cho bước này từ rất lâu. Đúng vào lúc quan trọng nhất thì đột nhiên “Rầm” một tiếng. Cửa động bị phá vỡ. Tầm chục tên áo đen đằng đằng sát khí lao vào tấn công. Bị làm phiền trong lúc tu luyện khiến linh lực trong cơ thể phản phệ. Diệp Lưu Niên bị thổ huyết, ngay lập tức biến thành phế nhân. Thẩm Dục từ phía sau nhảy vào cứu hắn.

Thẩm Dục tu vi không cao, chỉ mới Ngũ Tinh. Một mình hắn chống lại mười tên thích khách rất vất vả, bị thương không nhẹ. Thị vệ bên ngoài chạy vào ứng cưú kịp thời. Mười tên thích khách hơn phân nửa đều đã chết, chỉ còn sót lại một tên bị bắt sống.

Diệp Lưu Niên lúc này đã chẳng còn cử động nổi tay chân, phải để người khác dìu ra ngoài. Mặt hắn hiện giờ trắng bệch. Y phục thấm đẫm máu do thổ huyết. Nhìn bộ dạng bản thân bây giờ Diệp Lưu Niên tức giận đến điên người. Hắn gào lên: “ Là kẻ nào sai các ngươi đến tấn công ta? NÓI!!”

Tên thích khách mím chặt môi không hé nửa lời. Thẩm Dục rút kiếm lạnh lùng chặt đứt một cánh tay của tên đó. Hắn đau đớn kêu thất thanh.

“ Nói! Nếu không ta chặt nốt cánh tay kia của ngươi.”

Tên thích khách cắn răng chịu đau, thều thào: “ Bọn ta không biết chủ nhân là ai, chỉ biết người đó họ Hà. Ông ta chưa bao giờ xuất hiện.”

“ Hắn ta không xuất hiện. Vậy ai thay hắn ra lệnh cho các ngươi?”

“ Là ...là quản gia Ngũ Thần.”

“ Các ngươi có tổ chức không? Tên là gì? Ở đâu?”

“ Là ...là Nhật Nguyệt.”

Thẩm Dục nhìn Diệp Lưu Niên như ý muốn nói chuyện riêng. Diệp Lưu Niên hiểu ý, sai người đem tên thích khách nhốt lại.

Sau khi để thái y băng bó vết thương, Diệp Lưu Niên dường như đã bình tĩnh lại một chút. Hắn nhận ra mình không hoàn toàn là phế nhân, bất quá chỉ là phải tu luyện từ đầu thôi. Hắn liếc nhìn về phía Thẩm Dục. Y bị chém một nhát ngay giữa ngực khá sâu. May mà không nguy hiểm đến tính mạng. Lúc đó nếu không phải y chạy vào kịp thời cứu hắn e rằng giờ hắn đã là người thiên cổ rồi. Chỉ là tình trạng của hắn hiện giờ đã không thể tranh ngôi vị với nhị đệ nữa.

“ Điện hạ có tiếc không? Người không thể làm vua được nữa rồi.”

Diệp Lưu Niên đột nhiên bật cười. Hắn cười ngặt nghẽo, cười rất nhiều khiến Thẩm Dục lo lắng vô cùng. Diệp Lưu Niên cười một hồi, thở cũng không ra hơi. Nhưng nhìn gương mặt hắn lúc này lại khá thoải mái như thể vừa trút được gánh nặng vậy.

“ Thật ra ta biết rất rõ nhị đệ làm hoàng đế thì thích hợp hơn ta rất nhiều. Chí hướng của ta chỉ có tu luyện hướng tới đỉnh cao võ học. Chỉ là mẫu thân ta... Thế này cũng không tệ. Mẫu thân sẽ không có cớ để ép buộc ta phải tranh hoàng vị nữa.”

Thẩm Dục mỉm cười. Hắn cũng cảm thấy đỡ áy náy.

“ Nhưng không có nghĩa ta sẽ tha cho kẻ dám sai người đến hành thích ta. Ngày mai ta sẽ giao cái tên thích khách đó đến Hình Bộ tra hỏi.”

Thẩm Dục không nói gì. Mọi chuyện đang đi theo đúng kế hoạch của Nhị hoàng tử. Ở Hình Bộ đã có bố trí sẵn người của ngài ấy rồi.



-------

“ Choang!” Chén trà đang ở trên bàn đột nhiên rơi xuống đất vỡ toang thành từng mảnh. Nước trà bắn ra tung toé. Thiên Phàm nhìn bàn tay mình, không hiểu sao lại có dự cảm chẳng lành.

“ Có chuyện gì vậy?” Phương Vân Hi nghệ tiếng động lớn bên kia Ngọc Kết Nối, không khỏi lo lắng.

“ À, không có chuyện gì. Là ta không cẩn thận làm rơi chén trà thôi.”

“ Ngươi không sao chứ? Có bị thương không?”

“ Ta không sao. Chỉ là vỡ cái chén thôi mà.”

Đúng lúc này một người làm hớt hải chạy đến gọi cửa hắn: “ Tam thiếu gia, có chuyện rồi! Tam thiếu gia!”

“ Chúng ta nói chuyện sau nhé. Đệ phải ra ngoài xem thế nào.”

“ Ừ. Đệ đi đi. Có gì cần giúp đỡ thì liên lạc với ta.”

Tạm biệt Phương Vân Hi xong, Thiên Phàm đứng dậy mở cửa.

“ Có chuyện gì vậy?”

“ Thiêú gia, có rất nhiều quan binh đang xông vào phủ. Họ nói muốn bắt thiếu gia.”

Thiên Phàm ngạc nhiên: “ Bắt ta? Có nhầm không?”

Hắn vừa dứt lời đã nghe tiếng rầm rập bên ngoài. Rồi một toán quan binh hùng hổ bước vào sân viện. Vị quan đi đầu cầm một văn kiện giơ cao lên, dõng dạc nói: “ Hà Thiên Phàm bị bắt vì tội tình nghi chủ mưu ám sát đại hoàng tử. Mau bắt hắn về.”

Thiên Phàm kinh hoàng đứng đơ như tượng. Sao bỗng nhiên hắn lại bị gán cho cái tội lớn như vậy? Ám sát Diệp Lưu Niên ư? Hắn có thù gì với y đâu mà phải làm thế? Hắn cũng đâu có quân? Thiên Phàm đờ ra với đủ thứ câu hỏi trong đầu, mãi đến khi bị quan binh kéo đi hắn mới hoàn hồn. Hắn vừa giãy dụa vừa kêu: “ Đợi đã! Ta không làm chuyện đó. Chắc chắn chuyện này có hiểu lầm. Các ngươi không thể cứ bắt ta đi như vậy được.”

“ Ngươi cứ vào đại lao mà giải thích.”

Thiên Phàm cứ vậy mà bị lôi đi. Ai cũng không ngăn được. Đột nhiên bị tống vào đại lao, Thiên Phàm cảm thấy rất sốc. Hắn cố gắng giữ bình tĩnh để suy xét kĩ mọi việc những vẫn không thể. Người hắn không ngừng run lên. Tội ám sát hoàng tộc là tội chết. Không chỉ vậy còn là tru di tâm tộc. Hắn không hiểu rốt cuộc mình đã đắc tội với ai. Cho dù là bị hàm oan nhưng chắc chắn phải có cái gì đó kẻ thù mới có cớ để đổ tội không đâu này cho hắn. Và hắn chợt nhớ ra.

Hắn không có đội quân ám vệ nhưng hắn hiện tại lại đang thay Diệp Thanh Vân đứng ra thành lập nên đội quân ám vệ. Không lẽ chuyện của đại hoàng tử là do chúng ta tay? Nhưng tại sao lại thế? Ai ra lệnh cho chúng? Nghĩ đến đây Thiên Phàm chợt giật mình. Hắn không tin nổi chuyện này.

Cửa nhà lao bật mở. Diệp Thanh Vân bước vào bên trong nhà lao tối om gặp hắn. Thiên Phàm đã định hỏi ngay nhưng Diệp Thanh Vân vội ra hiệu im lặng. Y ra hiệu cho tất cả mọi người lùi ra, sau đó mới để hắn nói.

“ A Vân, chuyện này rốt cuộc là sao? Có phải ngươi ...?”



“ Tiểu Phàm, sao ngươi lại hành động thiếu suy nghĩ như vậy? Sao không bàn trước với ta mà lại tự tiện sử dụng ám vệ hại đại huynh ta?”

Thiên Phàm bàng hoàng vì sốc: “ Ngươi ...ngươi nói cái gì?”

“ Tên ám vệ mà đại huynh bắt được ta khai ngươi là kẻ chủ mưu. Vụ án này do Hình Bộ điều tra. Ta có muốn nhúng tay cũng không được.”

“ Không đúng. A Vân, ta và đại hoàng tử không thù không oán. Ta sao phải làm chuyện hạ sát ngài ấy. Hơn nữa, ta chỉ lấy danh nghĩa để lập ra đội ám vệ chứ ta đâu có quản lý bọn họ. Phải rồi. Là Ngũ Thần. Ta giao toàn bộ việc quản lý đội ám vệ cho Ngũ Thần. A Vân, ngươi hỏi hắn xem sao?”

“ Sau khi xảy ra chuyện ta đã lập tức cho người đi tìm Ngũ Thần thì phát hiện y đã tự sát. Bên cạnh còn để một bức thư tuyệt mệnh. Trong thư nói y nghe lệnh của ngươi mà chấp hành. Biết sai nhưng không dám cản. Cảm thấy tội lỗi nên lấy cái chết đền tội.”

Thiên Phàm ngã người ra đất, gương mặt cắt không còn giọt máu, bàng hoàng vô cùng. Nhân chứng duy nhất đã chết. Hắn còn cách nào chứng minh sự trong sạch của mình không? Hắn còn đường sống không?

“ Ta không tiện ở lại lâu. Ngươi cố gắng nghĩ xem còn có bằng chứng nào khác không? Ta ở bên ngoài sẽ tìm cách chạy cho ngươi.”

Thiên Phàm không phản ứng, dường như đã không nghe gì nữa rồi. Diệp Thanh Vân quay người bỏ đi. Hắn âm thầm dặn dò thuộc hạ canh giữ người nghiêm ngặt: “ Tiểu Phàm rất thông minh. Đợi khi hắn bình tĩnh lại có thể sẽ đoán ra được toàn bộ mọi chuyện. Ngươi chú ý hắn có thay đổi gì thì báo ta ngay lập tức.”

--------

Thiên Phàm ngồi thu mình trong nhà lao, hoảng loạn chưa từng thấy. Đôi mắt vô hồn cúi gằm nhìn sàn nhà. Hắn biết mình không nên như thế này nhưng đột ngột bị kết cho cái án tử khiến hắn không sao bình tĩnh được. Hắn không ngừng cố gắng động viên bản thân. Bao nhiêu lần hắn thoát chết rồi mà. Lần này chắc chắn sẽ có cách. Hắn chưa thể chết được.

Thiên Phàm cố gắng sắp xếp lại mọi thứ trong đầu. Theo như đám cai ngục nói chuyện thì đại hoàng tử bị tấn công đúng lúc đang bế quan tu luyện. Hiện tại tuy không chết, nhưng tu vi mất sạch, phải tu luyện lại từ đầu. Về mặt nào đó thủ phạm đối với Diệp Lưu Niên vẫn là hạ thủ lưu tình. Chắc hẳn bản thân người đó cũng không muốn làm thế. Kẻ được lợi nhất trong chuyện này... chính là Diệp Thanh Vân. Không còn Diệp Lưu Niên ngáng đường, y sẽ thuận lợi lên ngôi hoàng đế. Nếu vậy thủ phạm chắc là người muốn Diệp Thanh Vân lên ngôi vị?

Thiên Phàm càng nghĩ càng cảm thấy mông lung. Đội ám vệ Nhật Nguyệt được lập ra để phục vuh cho Diệp Thanh Vân nên chắc hẳn cũng chỉ mình y được quyền điều động bọn họ. Vậy tại sao bọn họ lại cùng Ngũ Thần trái ý chỉ của Diệp Thanh Vân để đi phục vụ cho một kẻ khác. Ngũ Thần đối với kẻ đó có quan hệ gì mà đến mức tự sát để bảo vệ thân phận của y? Hắn chẳng phải là thuộc hạ thân tín của Diệp Thanh Vân sao? Nếu xét theo suy luận đó thì không phải thủ phạm có thù với hắn nên muốn hại hắn, mà là hắn chỉ đơn giản là một kẻ thế thân.

Kẻ thế thân ư? Vậy ngay từ đầu việc để hắn lấy danh nghĩa lập một đội ám vệ vốn là một bước trong kế hoạch?

Hắn bắt đầu sợ cái suy luận đó của mình. Nhưng càng nghĩ hắn càng cảm thấy đúng. Cho nên hắn không muốn tin. Diệp Thanh Vân không phải người như thế. Y sẽ không đối với hắn như thế. Hắn đã trao tất cả trái tim và cả cơ thể mình cho y. Y không thể đối với hắn như thế được.

Thiên Phàm bám lấy song sắt kêu gào: “ Các người, hãy gọi cho Nhị hoàng tử giúp ta! Ta có chuyện muốn nói với điện hạ.”

Cai ngục thẳng chân đạp mạnh vào chấn song khiến tay Thiên Phàm bị thương. Y chửi lớn: “ Câm mồm! Ngươi có tư cách gì mà đòi nhị hoàng tử phải gặp ngươi. Tội của ngươi là tử tội. Ở đó mà nằm chờ chết đi!”

“ Không đúng. Ta bị oan. Ta cần gặp Diệp Thanh Vân. Ta cần nói chuyện với hắn.”

“ Lại còn dám gọi thẳng tên của nhị hoàng tử. Ngươi chê mình chết chưa đủ nhanh?”

Một tên khác nói với tên cai ngục kia: “ Mặc kệ hắn đi. Ta nghe nói bằng chứng, nhân chứng đều đủ rồi. Sẽ thăng đường xét xử sớm thôi. Lúc đó nhị hoàng tử cũng tham dự. Đến lúc đó để hắn muốn nói gì thì nói.”

Thiên Phàm im bặt. Mặt hắn lúc này đã sa sầm. Thăng đường ư? Hắn sắp chết rồi?

Diệp.Thanh.Vân. Có đúng là ngươi đứng sau tất cả mọi chuyện không?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau