Chương 4: Long dương chi hành
Tô Nhan trong lòng cả kinh, sau đó trên mặt lại hiện một tia rõ ràng.
Âu Dương Vân và Âu Dương Lam tuy không cùng một mẫu thân, lại như huynh đệ ruột thịt. Âu Dương Vân ra vào phủ Lục hoàng tử như cơm bữa. Mười năm kia hắn luôn tại thời điểm mấu chốt nhất mà cứu Âu Dương Lam ra, chính mình thế nhưng ngu xuẩn tới mức không phát hiện người này đối Âu Dương Lam là dụng tâm đó.
Trách không được vô tình với đế vị, nguyên lai Âu Dương Vân đã sớm muốn đem ngôi vị hoàng đế đưa tới tay người Lục đệ này.
Phải có bao nhiêu quyết tâm cùng thâm tình mới có thể khiến một người hy sinh nhường ấy, Tô Nhan đột nhiên có chút minh bạch tâm ý Âu Dương Vân.
“Nhị ca, ngươi về cung trước đi, phụ hoàng có thể triệu ngươi bất cứ lúc nào.” Âu Dương Lam đặt cái ly trong tay xuống nói với Âu Dương Vân.
Tô Nhan thấy Âu Dương Vân nháy mắt liền xuất hiện một mạt tươi cười, không lớn không nhỏ, vừa vặn đủ để hắn che dấu thần sắc nơi đáy mắt. Thanh âm ôn nhuận chậm rãi truyền đến: “Hảo, vừa lúc trong cung nhiều việc. Nhân dịp này ngươi phải chú ý thân mình mùa đông còn chưa qua hết đâu, hảo hảo mà dưỡng thương không lại nhiễm phong hàn là không được a.”
“Ân.” Âu Dương Lam nhìn hắn, khóe miệng khẽ nhếch, ngữ khí nhu hòa.
Tô Nhan đột nhiên thấy mình đứng đây có hơi dư thừa, còn đứng giữa hai người này a, càng thêm phiền não~
Đợi cho thân ảnh Âu Dương Vân khuất bóng, Lục hoàng tử đang ngồi trên ghế gấm mới chậm rãi đứng dậy, đi đến phía trước: “Tô Nhan, ngươi năm nay bao nhiêu tuổi?”
“…… Mười ba.”
“Ân, so với ta nhỏ hơn ba tuổi.”
“……”
“Ngươi cảm thấy ta lớn lên có đẹp không?”
Tô Nhan nghe vậy ngẩn ra, không khỏi giương mắt nhìn về thiếu niên ở đối diện, nửa ngày mới phun ra được câu: “Thiên hạ vô song.”
Lời này xuất phát từ chân tâm, tuyệt không khoa trương.
Dung mạo Âu Dương Lam không cần phải nói, là hoàng tử xuất chúng nhất trong cac hoàng tử, ngay cả ôn nhuận ưu nhã như Âu Dương Vân cũng không so được. Nghe nói mẫu thân hắn từng là hồng nhan kỹ nghệ đứng đầu Giang Nam, Hoàng Thượng cải trang gặp được liền nhất kiến chung tình, sau đó được đưa vào cung.
Chỉ tiếc hồng nhan bạc mệnh, sinh hạ Âu Dương Lam không bao lâu, nữ nhân mỹ cực thiên hạ này liền hương tiêu ngọc vẫn.
“Ha ha, thật là bé ngoan.” Lời nói củaTô Nhan làm Âu Dương Lam cười ha hả, sau đó Âu Dương Lam chậm rãi dựa lại gần, thanh âm mềm mại ở bên tai Tô Nhan xoay vòng: “Vậy phải hảo hảo quản trụ hai mắt của mình, bổn hoàng tử chán ghét người khác nhìn chằm chằm ta.”
Tô Nhan nghe xong cũng hơi sửng sốt, ngay lập tức cúi đầu đáp: “Vâng.”
Tô Nhan cùng Âu Dương Lam dây dưa mười năm, không nghĩ tới một hồi trọng sinh mạc danh kỳ diệu này đã làm thay đổi hết thảy mọi chuyện.
Trong mắt người kia không còn ôn nhu thâm tình khi xưa, nay đã biến thành quang mang bén nhọn, không chút do dự đặt trên người mình.
Thôi thôi, tức tới chi tắc an chi*.
* Tức tới chi tắc an chi: hàm nghĩa tựa như “Quân đến tướng chặn, nước đến đất ngăn”
Một lát sau, Âu Dương Lam vẫn ngồi trong viện. Trong tay cầm một quyển sách được kết lại bằng chỉ chăm chú mà đọc. Tô Nhan cũng không nói lời nào, lẳng lặng đứng phía sau hắn tận lực khiến mình trở thành không khí.
Không bao lâu, tổng quản phủ hoàng tử Hoa Lân vội vàng đi vào viện hỏi Âu Dương Lam: “Thiếu gia hôm nay người muốn ăn gì?”
Âu Dương Lam buông sách xuống, lười nhác nhìn thoáng qua đối phương nói: “Không muốn ăn.”
Hoa Lân nhíu mày, trên gương mặt thanh tú nổ lên khó xử: “Người không muốn ăn cũng phải ăn, hiện giờ thương thế người còn chưa khỏi hẳn không ăn sao khỏi được. Ta đi kêu phòng bếp nấu một chén canh bổ đưa tới.” Ngữ khí lại không cho phản bác.
Tô Nhan đứng một bên trong lòng trộm cười vài tiếng, Hoa Lân này tính tình mười năm cũng không đổi nha, vẫn bá đạo như vậy, ngay cả lời Lục hoàng tử cũng dám coi thường thật là bị Âu Dương Lam chiều hư mà. Nhớ tới mình lần đầu gặp Hoa Lân bị khẩu khí lớn mật của đối phương dọa hơn nửa ngày. Trước kia còn cho rằng trên đời này ngoại trừ Hoàng Thượng, không có ai dám cãi lời hoàng tử.
Âu Dương Lam đối với tổng quản này luôn không có cách, tuy rằng không tình nguyện cũng không nói nữa.
Lúc này Hoa Lân mới đem ánh mắt đặt trên người Tô Nhan, nhẹ giọng cười nói: “Đây là Tô gia Lục công tử phải không? Lớn lên thật lanh lợi.”
Ánh cười trong mắt không hề dấu giếm, Tô Nhan hướng Hoa Lân khẽ gật đầu: “Chào Hoa tổng quản.”
Hoa Lân không dựa đoán được đứa nhỏ này nhận thức mình, trên mặt hiện lên một tia kinh ngạc, lại cười nói: “Thật là một hài tử thông minh, về sau cần phải tận tâm tận lực hầu hạ chủ tử. Tại phủ hoàng tử có thể tự do thoải mái, chỉ khi vào cung thì phải chú ý một chút.”
“Vâng.”
Hoa Lân tới vội đi cũng nhanh, Tô Nhan nhìn theo bóng dáng mảnh khảnh đằng xa có hơi thất thần.
Tô Nhan nhớ rõ Hoa Lân vẫn luôn thích cài lên đầu một cây ngọc thoa, thích mặc quần áo màu đỏ, tuy rằng sợ phiền toái lại đem phủ hoàng tử phủ xử lý đến gọn gàng ngăn nắp. Nếu không phải phát sinh một số việc, người này hẳn sẽ được sống nửa đời còn lại trong an nhàn. Chỉ tiếc thế gian phong vân biến hóa khôn lường, không thể nói trước điều gì.
Nhớ tới lúc Hoa Lân chết, đau đớn như ngọn gió lướt qua trong lòng sau đó biến mất như chưa tồn tại.
“Xem ra ngươi hiểu khá rõ cách nắm bắt nhân tâm.” Tiếng nói lười biếng lại vang lên bên người, Tô Nhan giật mình thu tầm mắt bắt gặp Âu Dương Lam đang mang nét mặt tươi cười. Chẳng qua, tươi cười kia có thể so với một góc tuyết đọng trong viện, người nào nhìn thấy liền bất giác toàn thân rét run.
Tô Nhan biết hắn hiểu lầm nhưng không giải thích, chỉ nhàn nhạt nói một câu: “Hoa tổng quản là người tốt.”
“Vậy sao?” Âu Dương Lam hỏi lại một câu, càng như lẩm nhẩm.
Tô Nhan thấy biểu tình hắn trầm xuống, thông minh không nói nữa.
Lại một trận gió thổi qua, Âu Dương Lam tựa không hề phát hiện vẫn ngồi ở ghế cao đọc sách. Tô Nhan ngẩng đầu nhìn lên thấy mặt trời đã bị che khuất từ lúc nào, sương mù cũng đã nhiều hơn. Chần chờ một lát Tô Nhan mở miệng nói: “Lục hoàng tử gió nhiều quá, vào phòng nghỉ chút đã.”
Lúc này Âu Dương Lam mới nâng mắt lên, sau đó chậm rãi đứng dậy đi vào trong.
Tô Nhan dọn dẹp trà bánh, cầm mấy quyển sách bị Âu Dương Lam ném ở trên bàn đem hết vào phòng.
Phòng Lục hoàng tử trừ bỏ nhiều sách hơn phòng thế tử bình thường thì cũng không sai biệt lắm. Tô Nhan đem trà bánh cùng sách vở trong tay để xuống, nhìn qua thấy nửa mép giường hơn phân nửa đều là sách. Âu Dương Lam yêu sách thành cuồng, không thích quy quy củ củ đặt ở thư phòng, ngược lại lại thích để ở tẩm cung. Tuy rằng nhìn qua có chút chẳng ra gì, bất quá đọc xong đi ngủ vẫn có thể xem là một chuyện tốt.
“Ngươi thường đọc loại sách gì?” Âu Dương Lam ngồi ở bên cạnh bàn, cầm sách lấy trên bàn tiếp tục xem.
Nghe thấy hắn hỏi mình, Tô Nhan đem tầm mắt từ những quyển sách đó kéo trở về, nhẹ giọng đáp: “Tùy tiện xem một ít.”
“Nói nghe thử xem.”
Trong đầu Tô Nhan lập tức nhớ lại trước kia Âu Dương Lam có đưa cho mình quyển sách có tên ―――《 Long Dương hành trình 》
Bên trong là đủ loại tư thế nam nam hoan hảo, có thể nói văn hay tranh đẹp, từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ. Tô Nhan tự nhiên sẽ không xem, nhưng không lay chuyển được Âu Dương Lam năn nỉ ỉ ôi, mỗi lần mới nhìn đến một nửa người bên cạnh hô hấp đã thô nặng. Cho nên luôn là xem chưa xong một bức hoàn chỉnh, hai người đã ở trên giường lăn thành một đoàn.
Âu Dương Vân và Âu Dương Lam tuy không cùng một mẫu thân, lại như huynh đệ ruột thịt. Âu Dương Vân ra vào phủ Lục hoàng tử như cơm bữa. Mười năm kia hắn luôn tại thời điểm mấu chốt nhất mà cứu Âu Dương Lam ra, chính mình thế nhưng ngu xuẩn tới mức không phát hiện người này đối Âu Dương Lam là dụng tâm đó.
Trách không được vô tình với đế vị, nguyên lai Âu Dương Vân đã sớm muốn đem ngôi vị hoàng đế đưa tới tay người Lục đệ này.
Phải có bao nhiêu quyết tâm cùng thâm tình mới có thể khiến một người hy sinh nhường ấy, Tô Nhan đột nhiên có chút minh bạch tâm ý Âu Dương Vân.
“Nhị ca, ngươi về cung trước đi, phụ hoàng có thể triệu ngươi bất cứ lúc nào.” Âu Dương Lam đặt cái ly trong tay xuống nói với Âu Dương Vân.
Tô Nhan thấy Âu Dương Vân nháy mắt liền xuất hiện một mạt tươi cười, không lớn không nhỏ, vừa vặn đủ để hắn che dấu thần sắc nơi đáy mắt. Thanh âm ôn nhuận chậm rãi truyền đến: “Hảo, vừa lúc trong cung nhiều việc. Nhân dịp này ngươi phải chú ý thân mình mùa đông còn chưa qua hết đâu, hảo hảo mà dưỡng thương không lại nhiễm phong hàn là không được a.”
“Ân.” Âu Dương Lam nhìn hắn, khóe miệng khẽ nhếch, ngữ khí nhu hòa.
Tô Nhan đột nhiên thấy mình đứng đây có hơi dư thừa, còn đứng giữa hai người này a, càng thêm phiền não~
Đợi cho thân ảnh Âu Dương Vân khuất bóng, Lục hoàng tử đang ngồi trên ghế gấm mới chậm rãi đứng dậy, đi đến phía trước: “Tô Nhan, ngươi năm nay bao nhiêu tuổi?”
“…… Mười ba.”
“Ân, so với ta nhỏ hơn ba tuổi.”
“……”
“Ngươi cảm thấy ta lớn lên có đẹp không?”
Tô Nhan nghe vậy ngẩn ra, không khỏi giương mắt nhìn về thiếu niên ở đối diện, nửa ngày mới phun ra được câu: “Thiên hạ vô song.”
Lời này xuất phát từ chân tâm, tuyệt không khoa trương.
Dung mạo Âu Dương Lam không cần phải nói, là hoàng tử xuất chúng nhất trong cac hoàng tử, ngay cả ôn nhuận ưu nhã như Âu Dương Vân cũng không so được. Nghe nói mẫu thân hắn từng là hồng nhan kỹ nghệ đứng đầu Giang Nam, Hoàng Thượng cải trang gặp được liền nhất kiến chung tình, sau đó được đưa vào cung.
Chỉ tiếc hồng nhan bạc mệnh, sinh hạ Âu Dương Lam không bao lâu, nữ nhân mỹ cực thiên hạ này liền hương tiêu ngọc vẫn.
“Ha ha, thật là bé ngoan.” Lời nói củaTô Nhan làm Âu Dương Lam cười ha hả, sau đó Âu Dương Lam chậm rãi dựa lại gần, thanh âm mềm mại ở bên tai Tô Nhan xoay vòng: “Vậy phải hảo hảo quản trụ hai mắt của mình, bổn hoàng tử chán ghét người khác nhìn chằm chằm ta.”
Tô Nhan nghe xong cũng hơi sửng sốt, ngay lập tức cúi đầu đáp: “Vâng.”
Tô Nhan cùng Âu Dương Lam dây dưa mười năm, không nghĩ tới một hồi trọng sinh mạc danh kỳ diệu này đã làm thay đổi hết thảy mọi chuyện.
Trong mắt người kia không còn ôn nhu thâm tình khi xưa, nay đã biến thành quang mang bén nhọn, không chút do dự đặt trên người mình.
Thôi thôi, tức tới chi tắc an chi*.
* Tức tới chi tắc an chi: hàm nghĩa tựa như “Quân đến tướng chặn, nước đến đất ngăn”
Một lát sau, Âu Dương Lam vẫn ngồi trong viện. Trong tay cầm một quyển sách được kết lại bằng chỉ chăm chú mà đọc. Tô Nhan cũng không nói lời nào, lẳng lặng đứng phía sau hắn tận lực khiến mình trở thành không khí.
Không bao lâu, tổng quản phủ hoàng tử Hoa Lân vội vàng đi vào viện hỏi Âu Dương Lam: “Thiếu gia hôm nay người muốn ăn gì?”
Âu Dương Lam buông sách xuống, lười nhác nhìn thoáng qua đối phương nói: “Không muốn ăn.”
Hoa Lân nhíu mày, trên gương mặt thanh tú nổ lên khó xử: “Người không muốn ăn cũng phải ăn, hiện giờ thương thế người còn chưa khỏi hẳn không ăn sao khỏi được. Ta đi kêu phòng bếp nấu một chén canh bổ đưa tới.” Ngữ khí lại không cho phản bác.
Tô Nhan đứng một bên trong lòng trộm cười vài tiếng, Hoa Lân này tính tình mười năm cũng không đổi nha, vẫn bá đạo như vậy, ngay cả lời Lục hoàng tử cũng dám coi thường thật là bị Âu Dương Lam chiều hư mà. Nhớ tới mình lần đầu gặp Hoa Lân bị khẩu khí lớn mật của đối phương dọa hơn nửa ngày. Trước kia còn cho rằng trên đời này ngoại trừ Hoàng Thượng, không có ai dám cãi lời hoàng tử.
Âu Dương Lam đối với tổng quản này luôn không có cách, tuy rằng không tình nguyện cũng không nói nữa.
Lúc này Hoa Lân mới đem ánh mắt đặt trên người Tô Nhan, nhẹ giọng cười nói: “Đây là Tô gia Lục công tử phải không? Lớn lên thật lanh lợi.”
Ánh cười trong mắt không hề dấu giếm, Tô Nhan hướng Hoa Lân khẽ gật đầu: “Chào Hoa tổng quản.”
Hoa Lân không dựa đoán được đứa nhỏ này nhận thức mình, trên mặt hiện lên một tia kinh ngạc, lại cười nói: “Thật là một hài tử thông minh, về sau cần phải tận tâm tận lực hầu hạ chủ tử. Tại phủ hoàng tử có thể tự do thoải mái, chỉ khi vào cung thì phải chú ý một chút.”
“Vâng.”
Hoa Lân tới vội đi cũng nhanh, Tô Nhan nhìn theo bóng dáng mảnh khảnh đằng xa có hơi thất thần.
Tô Nhan nhớ rõ Hoa Lân vẫn luôn thích cài lên đầu một cây ngọc thoa, thích mặc quần áo màu đỏ, tuy rằng sợ phiền toái lại đem phủ hoàng tử phủ xử lý đến gọn gàng ngăn nắp. Nếu không phải phát sinh một số việc, người này hẳn sẽ được sống nửa đời còn lại trong an nhàn. Chỉ tiếc thế gian phong vân biến hóa khôn lường, không thể nói trước điều gì.
Nhớ tới lúc Hoa Lân chết, đau đớn như ngọn gió lướt qua trong lòng sau đó biến mất như chưa tồn tại.
“Xem ra ngươi hiểu khá rõ cách nắm bắt nhân tâm.” Tiếng nói lười biếng lại vang lên bên người, Tô Nhan giật mình thu tầm mắt bắt gặp Âu Dương Lam đang mang nét mặt tươi cười. Chẳng qua, tươi cười kia có thể so với một góc tuyết đọng trong viện, người nào nhìn thấy liền bất giác toàn thân rét run.
Tô Nhan biết hắn hiểu lầm nhưng không giải thích, chỉ nhàn nhạt nói một câu: “Hoa tổng quản là người tốt.”
“Vậy sao?” Âu Dương Lam hỏi lại một câu, càng như lẩm nhẩm.
Tô Nhan thấy biểu tình hắn trầm xuống, thông minh không nói nữa.
Lại một trận gió thổi qua, Âu Dương Lam tựa không hề phát hiện vẫn ngồi ở ghế cao đọc sách. Tô Nhan ngẩng đầu nhìn lên thấy mặt trời đã bị che khuất từ lúc nào, sương mù cũng đã nhiều hơn. Chần chờ một lát Tô Nhan mở miệng nói: “Lục hoàng tử gió nhiều quá, vào phòng nghỉ chút đã.”
Lúc này Âu Dương Lam mới nâng mắt lên, sau đó chậm rãi đứng dậy đi vào trong.
Tô Nhan dọn dẹp trà bánh, cầm mấy quyển sách bị Âu Dương Lam ném ở trên bàn đem hết vào phòng.
Phòng Lục hoàng tử trừ bỏ nhiều sách hơn phòng thế tử bình thường thì cũng không sai biệt lắm. Tô Nhan đem trà bánh cùng sách vở trong tay để xuống, nhìn qua thấy nửa mép giường hơn phân nửa đều là sách. Âu Dương Lam yêu sách thành cuồng, không thích quy quy củ củ đặt ở thư phòng, ngược lại lại thích để ở tẩm cung. Tuy rằng nhìn qua có chút chẳng ra gì, bất quá đọc xong đi ngủ vẫn có thể xem là một chuyện tốt.
“Ngươi thường đọc loại sách gì?” Âu Dương Lam ngồi ở bên cạnh bàn, cầm sách lấy trên bàn tiếp tục xem.
Nghe thấy hắn hỏi mình, Tô Nhan đem tầm mắt từ những quyển sách đó kéo trở về, nhẹ giọng đáp: “Tùy tiện xem một ít.”
“Nói nghe thử xem.”
Trong đầu Tô Nhan lập tức nhớ lại trước kia Âu Dương Lam có đưa cho mình quyển sách có tên ―――《 Long Dương hành trình 》
Bên trong là đủ loại tư thế nam nam hoan hảo, có thể nói văn hay tranh đẹp, từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ. Tô Nhan tự nhiên sẽ không xem, nhưng không lay chuyển được Âu Dương Lam năn nỉ ỉ ôi, mỗi lần mới nhìn đến một nửa người bên cạnh hô hấp đã thô nặng. Cho nên luôn là xem chưa xong một bức hoàn chỉnh, hai người đã ở trên giường lăn thành một đoàn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất