Chương 64: Cố kỵ
Tô Nhan cũng không trả lời, chỉ từng bước một đi qua, cách mép giường vài bước thì dừng lại, một đôi mắt lẳng lặng chăm chú vào Tô Nguyên Tu: “Phụ thân có nghĩ sẽ có ngày hôm nay?”
Tô Nguyên Tu sửng sốt, quay đầu lại nhìn, sau một lúc lâu thấp thấp nở nụ cười: “Thì ra là thế, đúng là ngươi.”
Hắn bất quá nói bảy chữ mà thôi, Tô Nhan từ đầu tới đuôi cũng chưa ra tiếng, chờ đến hắn nói xong, mới nhẹ giọng trả lời: “Là ta.”
“Vì sao?” Tô Nguyên Tu gắt gao nhìn chằm chằm, khuôn mặt vì phẫn nộ mà trở nên vặn vẹo, cùng đầu tóc một đêm bạc trắng kia trở nên giương nanh múa vuốt: “Vì sao phải hại ca ca của ngươi? Vì sao phải làm vi phụ bán thân bất toại? Tô Nhan, vì sao?” Nói xong lời cuối cùng, thanh âm đã gần như gào rống, lời kia từ kẽ răng rít ra khiến người nghe xong da đầu tê dại. Tô Nhan lại vẫn là bộ dáng bình thường, thậm chí tươi cười bên môi đều chưa từng thay đổi qua.
Y chậm rãi đến gần mép giường, thấp người tầm mắt song song với Tô Nguyên Tu, nhẹ nhàng bình tĩnh nói: “Nếu không diệt trừ ngươi, thì sao báo thù cho hắn?”
Tuy là Tô Nguyên Tu lớn tuổi, ở quan trường trà trộn nhiều năm, hiện giờ nghe thấy Tô Nhan nói nhỏ mà lời nói lại ngoan tuyệt, đáy lòng lại cả kinh, nhất thời không thể mở miệng chỉ có thể dại ra nhìn chằm chằm gương mặt thanh tú gần trong gang tấc, đột nhiên phát hiện chính mình đối đứa con trai này thế nhưng hoàn toàn không biết gì cả.
Thừa dịp Tô Nguyên Tu ngẩn người, Tô Nhan chậm rãi nâng lên thân mình, đi đến một bên ghế ngồi xuống, vẻ mặt ôn hòa vô hại: “Tô Lâm tam huynh đệ bất quá là nhìn không được, phụ thân ngươi từ lúc bắt đầu đã chọn sai quân cờ, ngươi cho rằng chuyện ngươi cấu kết triều thần thì Hoàng Thượng không biết sao? Ngươi cho rằng ngươi sau lưng âm thầm hoạt động có thể đủ giấu trời gạt biển? Trên đời này không có bức tường nào không lọt gió, biết vì sao Hoàng Thượng chậm chạp chưa động ngươi không? Ngược lại còn đem Cửu công chúa hắn yêu thương nhất chỉ hôn cho Ngũ ca?”
Thấy ông ta không trả lời, Tô Nhan tiếp tục nói: “Bởi vì, Âu Dương Lam ở giữa hòa giải.” Nói tới đây, y đột nhiên nhắm mắt, đôi tay bên cạnh không giữ nổi nắm chặt thành quyền, ngay sau đó lại dường như không có việc gì buông ra, bên môi tươi cười vẫn ôn nhu như cũ: “Hắn thật đúng là một tên ngu ngốc, vì sợ ta thương tâm mà thay một kẻ muốn soán vị mà cầu tình, thật là chuyện buồn cười nhất trên đời này a!”
Tô Nguyên Tu tuy vẫn ngồi trên giường, thân thể lại không chịu khống chế run lên, một đôi mắt vẩn đục không hề chớp nhìn chằm chằm Tô Nhan, tựa muốn đem y nhìn ra cái động tới, thanh sắc thấm thoát hỏi: “Ngươi rốt cuộc là ai?!”
Tô Nhan chớp chớp mắt: “Ngươi không phải sớm đã biết sao?”
Lời này nói ra không đầu không đuôi, Tô Nguyên Tu lại giống bị người đột nhiên điểm huyệt định thân ở nơi đó, sắc mặt hoàn toàn trắng bệch, ánh mắt lộ ra một mạt khó có thể tin: “Ngươi…… Ngươi……” Ông ta ngươi nửa ngày cũng không nói được một câu hoàn chỉnh. Tô Nhan cũng không thúc giục, dù bận vẫn ung dung ngồi ở chỗ kia, trong mắt nhấc lên một mạt trào phúng.
“Ngươi, ngươi làm sao biết được?” Thật lâu sau, mới nghe thấy ông ta suy yếu hỏi.
Tô Nhan nhìn về phía ông ta: “Âu Dương Thiến nói cho ta biết đấy.”
Y như vậy nói thẳng không cố kỵ làm Tô Nguyên Tu rơi vào mơ hồ: “Thiến Nhi hai mươi năm trước đã chết rồi, sao có thể nói cho ngươi biết?”
“Phụ thân cũng giỏi lừa mình dối người quá rồi, nếu Âu Dương Thiến thật sự đã chết vào hai mươi năm trước, thì làm gì sinh ra nhi tử mới mười ba tuổi như ta?” Tô Nhan thế như chẻ tre ép đến mức Tô Nguyên Tu hô hấp dồn dập lên, đôi mắt ông ta nhìn loạn ngoài, đột nhiên thở dài: “Ngươi quả thực giống nàng, thông minh, quyết đoán lại không thể không làm người bất phục.”
“Thời điểm ta gặp được Thiến Nhi, nàng vẫn là một tiểu cô nương. Đầu tóc đen nhánh, khuôn mặt trắng nõn, cặp mắt linh khí kia chỉ cần liếc một cái, liền sẽ ngã xuống,” Tô Nguyên Tu chậm rãi kể lại, kèm theo chút hoài niệm cùng ái mộ không dễ nhận ra: “Ngày ấy đúng vào sinh nhật của nàng, Hoàng Thượng thiết trăm bàn yến hội, người đến chúc mừng người xếp thành hàng dài, thẳng từ cửa cung bài tới rồi Ngự Hoa Viên, nàng an vị ở chỗ kia giữa hồ đình hóng gió, yên yên mỉm cười, mi mục sinh hoa.”
“Từ ánh mắt đầu tiên, ta liền quên không được.”
“Tuy là như thế, ta lại không dám hướng Hoàng thượng cầu hôn, bởi vì ta biết rõ chính mình không xứng với nàng, nàng tuyệt mạo như vậy nhất định phải phủng ở lòng bàn tay mà nâng niu, cả đời chỉ được nhìn nàng một cái. Mà ta là một kẻ có thê tử còn thêm một thiếp thất, như thế nào còn dám nhúng chàm nàng, cứ như vậy yên lặng nhìn nàng cũng rất tốt,” Ngữ khí ông ta đột nhiên thay đổi, làm người nghe ra chút nghiến răng nghiến lợi: “Chính là, Hoàng Thượng không biết vì chuyện gì, thế nhưng đem nàng ban chết, sau ta mới biết việc kia bất quá là màn kịch lừa toàn bộ người trong thiên hạ, nàng chỉ là chán ghét hoàng cung khuynh trát cùng hắc ám, cho nên mới bày ra hạ sách này.”
“Từ đó về sau, ta triệt để mất tin tức của nàng, chỉ biết nàng yêu người khác sau đó sinh hạ ngươi. Mỗi một năm ngươi trưởng thành, tướng mạo lại càng giống với Thiến Nhi, trong lòng ta kinh nghi liền sai người đi tra xét, tra xong mới biết, ngươi thế nhưng không phải hài tử của ta, mà là của Thiến Nhi cùng……” Ông ta nói tới đây thì đình chỉ, hai chữ ‘khất cái’ kia dùng cách nào cũng không thể nói nên lời, sau đó đem tầm mắt kéo trên người Tô Nhan: “Ta không nghĩ tới, ngươi thế nhưng làm ra chuyện tàn nhẫn như thế.”
Nghe vậy, Tô Nhan thấp giọng cười cười, sau đó nhìn Tô Nguyên Tu: “Nói đến tàn nhẫn, ta đâu bì kịp với phụ thân.”
“Hành thích phủ hoàng tử, rơi vào hồ Uyên Ương, phụ thân nào chỉ một lần muốn đưa Tô Nhan vào chỗ chết? Tô Nhan bất quá vẫn luôn niệm tình ngươi mấy năm nay dưỡng dục mà không động thủ, hiện giờ,” Tô Nhan than nhẹ một tiếng, đôi mắt bất tri bất giác hướng ngoài cửa sổ, nhìn chỗ nào đó tới phát ngốc: “Hắn đã không còn nữa, ta còn gì để cố kỵ?”
Tô Nguyên Tu trong lòng cả kinh, còn chưa kịp nói chuyện đã thấy Tô Nhan quay đầu lại, tầm mắt một lần nữa dừng ở trên mặt hắn: “Chuyện Lạc Tùng Nhai nói vậy… phụ thân không khỏi can hệ đi?”
“Vi phụ không hề biết.” Tô Nguyên Tu nỗ lực vẫn duy trì bình tĩnh, thanh âm lại run lên.
Tô Nhan cũng không giận, chỉ là nhẹ nhàng cười nói: “Phụ thân sớm đã biết người tên Tạ Nhiễm đi? Biết hắn cùng Tứ Ca tình đầu ý hợp, vì ngăn cản loại bại hoại nề nếp gia phong này, lại thêm thân phận của Tạ Nhiễm cho nên sai người dịch dung thành hắn đi ám sát Âu Dương Lam. Nào biết Âu Dương Lam không những không chết, cũng không có giết Tạ Nhiễm, ngược lại đem hắn giấu ở kỹ viện, một kế không thành, phụ thân liền tái sinh một kế khác: dùng độc với Tạ Nhiễm. Sợ độc dược Trung Nguyên quá mức bình thường căn bản không làm khó được Tiêu Tuyệt, liền dùng kỳ độc hiếm có của Tây Vực. Ngươi biết ba năm trước đây ta từng đi qua Thục trung lại quen biết với Vệ Tử Thu, tự nhiên sẽ không bỏ qua chút ít hy vọng này. Vì thế chờ cho ta và Âu Dương Lam khởi hành đi Thục trung, lại tính toán chút thời gian khi bọn ta trở về, an bài sẵn những thích khách mai phục trên đường đi, nắm gọn bọn ta trong lòng bàn tay. Quả nhiên, chúng ta bị giết tới trở tay không kịp, ta nói đúng không?”
Tô Nguyên Tu nghe xong, trên mặt vốn đã nhợt nhạt nay còn trắng đến không còn một giọt máu, đáy mắt hiện ra kinh nghi cùng kinh ngạc, tựa không dự đoán được Tô Nhan tường tận mọi chuyện, thật lâu sau mới thốt ra một câu: “Ngươi thế nào biết được?”
“Ta là thế nào biết đều không quan trọng, quan trọng nhất chính là, những thích khách đó phụ thân là từ đâu tìm tới?” Thanh âm phá lệ mềm nhẹ, ngôn ngữ cũng nhẹ mạn bất quá, Tô Nguyên Tu nhìn y đạm cười, trên lưng phát liền lạnh, trên trán bắt đầu rịn chút mồ hôi.
“Ta đã từng nói qua, nếu phụ thân lại tổn hại hắn ta sẽ không khách khí nữa,” Tô Nhan không chờ ông ta trả lời, nhìn chằm chằm vào gương mặt trắng tái kia, tiếp tục nói: “Hiện giờ người đã không còn, phụ thân lại vẫn có thể sống sờ sờ ngồi ở chỗ này cùng ta nói chuyện, nên cảm thấy may mắn đi, nếu không phải nghĩ tới mấy năm nay dưỡng dục chi ân, kết cục của ngươi cùng Tô Lâm tam huynh đệ cũng giống nhau thôi.”
Tô Nguyên Tu nhìn y, bờ môi vì kinh ngạc cùng phẫn nộ mà hơi hơi phát run, sau một lúc lâu mới nói: “Tô Nhan, ngươi điên rồi!”
Tô Nhan lại cất tiếng cười to, tiếng cười kia vang lên giữa căn phòng an tĩnh bồi hồi không đi, chờ đến cười đủ rồi, mới dừng lại nhìn Tô Nguyên Tu: “Là ngươi làm ta phát điên, nếu ngươi không ngươi phái thích khách đuổi giết chúng ta, Âu Dương Lam sẽ không chết, ta đây liền sẽ không điên!” Y nói xong, trong mắt liền trào ra một giọt chất lỏng trong suốt, Tô Nguyên Tu nhìn y, trên mặt từ phẫn nộ đến kinh ngạc lại đến khó có thể tin, bất quá chỉ ngắn ngủn một cái chớp mắt, sau đó vô pháp ức chế kêu lên: “Ngươi cùng Âu Dương Lam……” Thần sắc trong mắt cùng biểu tình Nghiêm Như Yên khi đó giống nhau như đúc.
Tô Nhan nhìn ông ta nở nụ cười, nhẹ nhàng nhàn nhạt phun ra một câu: “Như ngươi suy nghĩ.”
“Ngươi……” Tô Nguyên Tu lại nói không nên lời, một đôi mắt nhìn chằm chằm y, tựa như nhìn một con quái vật.
Tô Nhan giống như chưa tỉnh, đứng dậy đi đến bên cửa sổ, nhìn cả vườn mãn viên sắc đỏ kia, đột nhiên nói: “Ngôi vị hoàng đế có cái gì tốt? Mỗi người đều muốn nó, mỗi người cũng đều vì nó bán đi tánh mạng của mình. Nếu ngươi biết Âu Dương Lam sớm vô tình với ngôi vị hoàng đế, ngươi có làm chuyện quyết đoán như vậy không?” Y nói xong liền xoay người lại, bắt gặp biểu tình kinh ngạc của Tô Nguyên Tu, bộ dáng thật là buồn cười quá buồn cười. Tô Nhan nhẹ nhàng cười rộ lên, cười không ngừng đến giọng nói cũng phát đau, lệ rơi thành hàng.
“Vương triều hắc ám này cũng không phải chỉ có một mình Âu Dương Lam làm hoàng tử, hắn đã chết, đương nhiên người trước ngã xuống, người sau sẽ tiến lên. Phụ thân, ngươi ngàn tính vạn tính cũng không tính đến chính mình vừa giúp người ta diệt trừ một người không có uy hiếp a, ha ha.”
Tô Nguyên Tu há miệng thở dốc, trước sau chưa phát nổi một câu.
Ý trời như thế, mà thôi.
Ngày gần đây Âu Dương Quân bệnh tình tăng nặng, vị trí Thái Tử bỏ không đã lâu. Trong phần đông đám hoàng tử, Âu Dương Lam đứng đầu trong danh sách những người được chọn, Tô Nguyên Tu tự nhiên muốn tiên hạ thủ vi cường. Từ ban đầu phái người dịch dung thành Tạ Nhiễm đi hành thích hắn, sau lại hạ độc Tạ Nhiễm, mỗi một bước đều là ông ta tỉ mỉ thiết kế. Độc là do ông ta đặc biệt tuyển chọn cho Tạ Nhiễm lại đặc biệt chọn đúng loại độc Tiêu Tuyệt không thể giải, ông ta phái người hồi báo, Tô Nhan sớm đã cùng Tạ Nhiễm tương ngộ, giao tình hai tuy không thập phần tốt đẹp, nhưng vì Tứ ca Tô Dật, Tô Nhan nhất định sẽ không thấy chết mà không cứu.
Âu Dương Lam luôn luôn trọng tình nghĩa, cấp dưới thân trúng kịch độc, mệnh như đèn mời, hắn cũng sẽ nhất định theo cùng.
Ông ta sớm đã tính toán kĩ thời gian, khi trở về cũng chỉ có Âu Dương Lam, Tô Nhan cùng với Nam Cẩm, ba người.
Hết thảy, đều nằm trong tính toán của ông ta.
Âu Dương Lam vì cứu Tô Nhan rớt xuống huyền nhai, Nam Cẩm thân chịu trọng thương, duy nhất ngoài dự đoán chính là nửa đường hạ sát kia lại tuồn ra hai nam một nữ, người tới tuy còn trẻ tuổi, võ công lại quá cao cường, những người hắn phái đi cơ hồ toàn bộ đều chết, chỉ còn lại một kẻ kịp trở về báo tin.
Vô luận như thế, mục đích đã đạt được, hành động lần này cũng tính là thành công.
Ông ta cho rằng, ông ta đã làm rất cẩn thận.
Nào biết……
Nghĩ đến đây, Tô Nguyên Tu ngẩng đầu, nhìn thoáng qua Tô Nhan, người này vẫn là một bộ dáng thanh lãnh như vậy, trong mắt tầng tầng lớp lớp ám quang, làm người nhìn không ra tâm ý chân chính của y, tựa hồ chỉ là trong nháy mắt, trong mắt người này không còn là thần sắc sáng ngời của ngày xưa nữa, thay vào đó là bình tĩnh thâm trầm đến đáng sợ.
“Là ta quá vô ý.” Tô Nguyên Tu than nhẹ một tiếng, thanh âm lập tức già nua mấy chục tuổi.
Tô Nhan trở về đứng trước mép giường, trên cao nhìn xuống nhìn trước mắt này lão nhân như già nua mấy chục tuổi, câu môi cười: “Tổn hại hắn còn muộn toàn thây trở ra, đó là chuyện không thể nào.”
“Vậy thì làm sao? Âu Dương Lam đã chết, cho dù ngươi tình thâm tựa biển cũng không thay đổi được gì.” Tô Nguyên Tu đột nhiên cười rộ lên, tươi cười kia bày ra thõa mãn khi đã trả thù xong: “Ta không chiếm được Thiến Nhi, ngươi không chiếm được Âu Dương Lam, quả thực vận mệnh chú định đều có ý trời a.” Nói rồi còn cười dài vài tiếng, đôi mắt từ đầu đến cuối đều nhìn chằm chằm Tô Nhan, dường như đang khiêu khích y.
Tô Nhan chậm rãi cúi xuống, trong mắt hiện lên một tia lệ khí, về sau liền nghe Tô Nguyên Tu một tiếng kêu rên, trên ngực thình lình có thêm một thanh chủy thủ tinh xảo.
Máu, ồ ạt tràn ra.
Nhiễm hồng vạt áo ấy.
Tô Nguyên Tu lại chậm rãi cúi đầu, nhìn bàn tay đang nắm thanh chủy thủ của Tô Nhan, trong nháy mắt tựa xuất hiện ảo giác, lẩm bẩm gọi: “Thiến Nhi, Thiến Nhi, ngươi vì sao chưa bao giờ đi vào giấc mộng của ta?”
Tô Nhan an tĩnh nhìn gương mặt bi thống của ông ta, trong mắt không bi cũng không hỉ.
Tô Nguyên Tu sửng sốt, quay đầu lại nhìn, sau một lúc lâu thấp thấp nở nụ cười: “Thì ra là thế, đúng là ngươi.”
Hắn bất quá nói bảy chữ mà thôi, Tô Nhan từ đầu tới đuôi cũng chưa ra tiếng, chờ đến hắn nói xong, mới nhẹ giọng trả lời: “Là ta.”
“Vì sao?” Tô Nguyên Tu gắt gao nhìn chằm chằm, khuôn mặt vì phẫn nộ mà trở nên vặn vẹo, cùng đầu tóc một đêm bạc trắng kia trở nên giương nanh múa vuốt: “Vì sao phải hại ca ca của ngươi? Vì sao phải làm vi phụ bán thân bất toại? Tô Nhan, vì sao?” Nói xong lời cuối cùng, thanh âm đã gần như gào rống, lời kia từ kẽ răng rít ra khiến người nghe xong da đầu tê dại. Tô Nhan lại vẫn là bộ dáng bình thường, thậm chí tươi cười bên môi đều chưa từng thay đổi qua.
Y chậm rãi đến gần mép giường, thấp người tầm mắt song song với Tô Nguyên Tu, nhẹ nhàng bình tĩnh nói: “Nếu không diệt trừ ngươi, thì sao báo thù cho hắn?”
Tuy là Tô Nguyên Tu lớn tuổi, ở quan trường trà trộn nhiều năm, hiện giờ nghe thấy Tô Nhan nói nhỏ mà lời nói lại ngoan tuyệt, đáy lòng lại cả kinh, nhất thời không thể mở miệng chỉ có thể dại ra nhìn chằm chằm gương mặt thanh tú gần trong gang tấc, đột nhiên phát hiện chính mình đối đứa con trai này thế nhưng hoàn toàn không biết gì cả.
Thừa dịp Tô Nguyên Tu ngẩn người, Tô Nhan chậm rãi nâng lên thân mình, đi đến một bên ghế ngồi xuống, vẻ mặt ôn hòa vô hại: “Tô Lâm tam huynh đệ bất quá là nhìn không được, phụ thân ngươi từ lúc bắt đầu đã chọn sai quân cờ, ngươi cho rằng chuyện ngươi cấu kết triều thần thì Hoàng Thượng không biết sao? Ngươi cho rằng ngươi sau lưng âm thầm hoạt động có thể đủ giấu trời gạt biển? Trên đời này không có bức tường nào không lọt gió, biết vì sao Hoàng Thượng chậm chạp chưa động ngươi không? Ngược lại còn đem Cửu công chúa hắn yêu thương nhất chỉ hôn cho Ngũ ca?”
Thấy ông ta không trả lời, Tô Nhan tiếp tục nói: “Bởi vì, Âu Dương Lam ở giữa hòa giải.” Nói tới đây, y đột nhiên nhắm mắt, đôi tay bên cạnh không giữ nổi nắm chặt thành quyền, ngay sau đó lại dường như không có việc gì buông ra, bên môi tươi cười vẫn ôn nhu như cũ: “Hắn thật đúng là một tên ngu ngốc, vì sợ ta thương tâm mà thay một kẻ muốn soán vị mà cầu tình, thật là chuyện buồn cười nhất trên đời này a!”
Tô Nguyên Tu tuy vẫn ngồi trên giường, thân thể lại không chịu khống chế run lên, một đôi mắt vẩn đục không hề chớp nhìn chằm chằm Tô Nhan, tựa muốn đem y nhìn ra cái động tới, thanh sắc thấm thoát hỏi: “Ngươi rốt cuộc là ai?!”
Tô Nhan chớp chớp mắt: “Ngươi không phải sớm đã biết sao?”
Lời này nói ra không đầu không đuôi, Tô Nguyên Tu lại giống bị người đột nhiên điểm huyệt định thân ở nơi đó, sắc mặt hoàn toàn trắng bệch, ánh mắt lộ ra một mạt khó có thể tin: “Ngươi…… Ngươi……” Ông ta ngươi nửa ngày cũng không nói được một câu hoàn chỉnh. Tô Nhan cũng không thúc giục, dù bận vẫn ung dung ngồi ở chỗ kia, trong mắt nhấc lên một mạt trào phúng.
“Ngươi, ngươi làm sao biết được?” Thật lâu sau, mới nghe thấy ông ta suy yếu hỏi.
Tô Nhan nhìn về phía ông ta: “Âu Dương Thiến nói cho ta biết đấy.”
Y như vậy nói thẳng không cố kỵ làm Tô Nguyên Tu rơi vào mơ hồ: “Thiến Nhi hai mươi năm trước đã chết rồi, sao có thể nói cho ngươi biết?”
“Phụ thân cũng giỏi lừa mình dối người quá rồi, nếu Âu Dương Thiến thật sự đã chết vào hai mươi năm trước, thì làm gì sinh ra nhi tử mới mười ba tuổi như ta?” Tô Nhan thế như chẻ tre ép đến mức Tô Nguyên Tu hô hấp dồn dập lên, đôi mắt ông ta nhìn loạn ngoài, đột nhiên thở dài: “Ngươi quả thực giống nàng, thông minh, quyết đoán lại không thể không làm người bất phục.”
“Thời điểm ta gặp được Thiến Nhi, nàng vẫn là một tiểu cô nương. Đầu tóc đen nhánh, khuôn mặt trắng nõn, cặp mắt linh khí kia chỉ cần liếc một cái, liền sẽ ngã xuống,” Tô Nguyên Tu chậm rãi kể lại, kèm theo chút hoài niệm cùng ái mộ không dễ nhận ra: “Ngày ấy đúng vào sinh nhật của nàng, Hoàng Thượng thiết trăm bàn yến hội, người đến chúc mừng người xếp thành hàng dài, thẳng từ cửa cung bài tới rồi Ngự Hoa Viên, nàng an vị ở chỗ kia giữa hồ đình hóng gió, yên yên mỉm cười, mi mục sinh hoa.”
“Từ ánh mắt đầu tiên, ta liền quên không được.”
“Tuy là như thế, ta lại không dám hướng Hoàng thượng cầu hôn, bởi vì ta biết rõ chính mình không xứng với nàng, nàng tuyệt mạo như vậy nhất định phải phủng ở lòng bàn tay mà nâng niu, cả đời chỉ được nhìn nàng một cái. Mà ta là một kẻ có thê tử còn thêm một thiếp thất, như thế nào còn dám nhúng chàm nàng, cứ như vậy yên lặng nhìn nàng cũng rất tốt,” Ngữ khí ông ta đột nhiên thay đổi, làm người nghe ra chút nghiến răng nghiến lợi: “Chính là, Hoàng Thượng không biết vì chuyện gì, thế nhưng đem nàng ban chết, sau ta mới biết việc kia bất quá là màn kịch lừa toàn bộ người trong thiên hạ, nàng chỉ là chán ghét hoàng cung khuynh trát cùng hắc ám, cho nên mới bày ra hạ sách này.”
“Từ đó về sau, ta triệt để mất tin tức của nàng, chỉ biết nàng yêu người khác sau đó sinh hạ ngươi. Mỗi một năm ngươi trưởng thành, tướng mạo lại càng giống với Thiến Nhi, trong lòng ta kinh nghi liền sai người đi tra xét, tra xong mới biết, ngươi thế nhưng không phải hài tử của ta, mà là của Thiến Nhi cùng……” Ông ta nói tới đây thì đình chỉ, hai chữ ‘khất cái’ kia dùng cách nào cũng không thể nói nên lời, sau đó đem tầm mắt kéo trên người Tô Nhan: “Ta không nghĩ tới, ngươi thế nhưng làm ra chuyện tàn nhẫn như thế.”
Nghe vậy, Tô Nhan thấp giọng cười cười, sau đó nhìn Tô Nguyên Tu: “Nói đến tàn nhẫn, ta đâu bì kịp với phụ thân.”
“Hành thích phủ hoàng tử, rơi vào hồ Uyên Ương, phụ thân nào chỉ một lần muốn đưa Tô Nhan vào chỗ chết? Tô Nhan bất quá vẫn luôn niệm tình ngươi mấy năm nay dưỡng dục mà không động thủ, hiện giờ,” Tô Nhan than nhẹ một tiếng, đôi mắt bất tri bất giác hướng ngoài cửa sổ, nhìn chỗ nào đó tới phát ngốc: “Hắn đã không còn nữa, ta còn gì để cố kỵ?”
Tô Nguyên Tu trong lòng cả kinh, còn chưa kịp nói chuyện đã thấy Tô Nhan quay đầu lại, tầm mắt một lần nữa dừng ở trên mặt hắn: “Chuyện Lạc Tùng Nhai nói vậy… phụ thân không khỏi can hệ đi?”
“Vi phụ không hề biết.” Tô Nguyên Tu nỗ lực vẫn duy trì bình tĩnh, thanh âm lại run lên.
Tô Nhan cũng không giận, chỉ là nhẹ nhàng cười nói: “Phụ thân sớm đã biết người tên Tạ Nhiễm đi? Biết hắn cùng Tứ Ca tình đầu ý hợp, vì ngăn cản loại bại hoại nề nếp gia phong này, lại thêm thân phận của Tạ Nhiễm cho nên sai người dịch dung thành hắn đi ám sát Âu Dương Lam. Nào biết Âu Dương Lam không những không chết, cũng không có giết Tạ Nhiễm, ngược lại đem hắn giấu ở kỹ viện, một kế không thành, phụ thân liền tái sinh một kế khác: dùng độc với Tạ Nhiễm. Sợ độc dược Trung Nguyên quá mức bình thường căn bản không làm khó được Tiêu Tuyệt, liền dùng kỳ độc hiếm có của Tây Vực. Ngươi biết ba năm trước đây ta từng đi qua Thục trung lại quen biết với Vệ Tử Thu, tự nhiên sẽ không bỏ qua chút ít hy vọng này. Vì thế chờ cho ta và Âu Dương Lam khởi hành đi Thục trung, lại tính toán chút thời gian khi bọn ta trở về, an bài sẵn những thích khách mai phục trên đường đi, nắm gọn bọn ta trong lòng bàn tay. Quả nhiên, chúng ta bị giết tới trở tay không kịp, ta nói đúng không?”
Tô Nguyên Tu nghe xong, trên mặt vốn đã nhợt nhạt nay còn trắng đến không còn một giọt máu, đáy mắt hiện ra kinh nghi cùng kinh ngạc, tựa không dự đoán được Tô Nhan tường tận mọi chuyện, thật lâu sau mới thốt ra một câu: “Ngươi thế nào biết được?”
“Ta là thế nào biết đều không quan trọng, quan trọng nhất chính là, những thích khách đó phụ thân là từ đâu tìm tới?” Thanh âm phá lệ mềm nhẹ, ngôn ngữ cũng nhẹ mạn bất quá, Tô Nguyên Tu nhìn y đạm cười, trên lưng phát liền lạnh, trên trán bắt đầu rịn chút mồ hôi.
“Ta đã từng nói qua, nếu phụ thân lại tổn hại hắn ta sẽ không khách khí nữa,” Tô Nhan không chờ ông ta trả lời, nhìn chằm chằm vào gương mặt trắng tái kia, tiếp tục nói: “Hiện giờ người đã không còn, phụ thân lại vẫn có thể sống sờ sờ ngồi ở chỗ này cùng ta nói chuyện, nên cảm thấy may mắn đi, nếu không phải nghĩ tới mấy năm nay dưỡng dục chi ân, kết cục của ngươi cùng Tô Lâm tam huynh đệ cũng giống nhau thôi.”
Tô Nguyên Tu nhìn y, bờ môi vì kinh ngạc cùng phẫn nộ mà hơi hơi phát run, sau một lúc lâu mới nói: “Tô Nhan, ngươi điên rồi!”
Tô Nhan lại cất tiếng cười to, tiếng cười kia vang lên giữa căn phòng an tĩnh bồi hồi không đi, chờ đến cười đủ rồi, mới dừng lại nhìn Tô Nguyên Tu: “Là ngươi làm ta phát điên, nếu ngươi không ngươi phái thích khách đuổi giết chúng ta, Âu Dương Lam sẽ không chết, ta đây liền sẽ không điên!” Y nói xong, trong mắt liền trào ra một giọt chất lỏng trong suốt, Tô Nguyên Tu nhìn y, trên mặt từ phẫn nộ đến kinh ngạc lại đến khó có thể tin, bất quá chỉ ngắn ngủn một cái chớp mắt, sau đó vô pháp ức chế kêu lên: “Ngươi cùng Âu Dương Lam……” Thần sắc trong mắt cùng biểu tình Nghiêm Như Yên khi đó giống nhau như đúc.
Tô Nhan nhìn ông ta nở nụ cười, nhẹ nhàng nhàn nhạt phun ra một câu: “Như ngươi suy nghĩ.”
“Ngươi……” Tô Nguyên Tu lại nói không nên lời, một đôi mắt nhìn chằm chằm y, tựa như nhìn một con quái vật.
Tô Nhan giống như chưa tỉnh, đứng dậy đi đến bên cửa sổ, nhìn cả vườn mãn viên sắc đỏ kia, đột nhiên nói: “Ngôi vị hoàng đế có cái gì tốt? Mỗi người đều muốn nó, mỗi người cũng đều vì nó bán đi tánh mạng của mình. Nếu ngươi biết Âu Dương Lam sớm vô tình với ngôi vị hoàng đế, ngươi có làm chuyện quyết đoán như vậy không?” Y nói xong liền xoay người lại, bắt gặp biểu tình kinh ngạc của Tô Nguyên Tu, bộ dáng thật là buồn cười quá buồn cười. Tô Nhan nhẹ nhàng cười rộ lên, cười không ngừng đến giọng nói cũng phát đau, lệ rơi thành hàng.
“Vương triều hắc ám này cũng không phải chỉ có một mình Âu Dương Lam làm hoàng tử, hắn đã chết, đương nhiên người trước ngã xuống, người sau sẽ tiến lên. Phụ thân, ngươi ngàn tính vạn tính cũng không tính đến chính mình vừa giúp người ta diệt trừ một người không có uy hiếp a, ha ha.”
Tô Nguyên Tu há miệng thở dốc, trước sau chưa phát nổi một câu.
Ý trời như thế, mà thôi.
Ngày gần đây Âu Dương Quân bệnh tình tăng nặng, vị trí Thái Tử bỏ không đã lâu. Trong phần đông đám hoàng tử, Âu Dương Lam đứng đầu trong danh sách những người được chọn, Tô Nguyên Tu tự nhiên muốn tiên hạ thủ vi cường. Từ ban đầu phái người dịch dung thành Tạ Nhiễm đi hành thích hắn, sau lại hạ độc Tạ Nhiễm, mỗi một bước đều là ông ta tỉ mỉ thiết kế. Độc là do ông ta đặc biệt tuyển chọn cho Tạ Nhiễm lại đặc biệt chọn đúng loại độc Tiêu Tuyệt không thể giải, ông ta phái người hồi báo, Tô Nhan sớm đã cùng Tạ Nhiễm tương ngộ, giao tình hai tuy không thập phần tốt đẹp, nhưng vì Tứ ca Tô Dật, Tô Nhan nhất định sẽ không thấy chết mà không cứu.
Âu Dương Lam luôn luôn trọng tình nghĩa, cấp dưới thân trúng kịch độc, mệnh như đèn mời, hắn cũng sẽ nhất định theo cùng.
Ông ta sớm đã tính toán kĩ thời gian, khi trở về cũng chỉ có Âu Dương Lam, Tô Nhan cùng với Nam Cẩm, ba người.
Hết thảy, đều nằm trong tính toán của ông ta.
Âu Dương Lam vì cứu Tô Nhan rớt xuống huyền nhai, Nam Cẩm thân chịu trọng thương, duy nhất ngoài dự đoán chính là nửa đường hạ sát kia lại tuồn ra hai nam một nữ, người tới tuy còn trẻ tuổi, võ công lại quá cao cường, những người hắn phái đi cơ hồ toàn bộ đều chết, chỉ còn lại một kẻ kịp trở về báo tin.
Vô luận như thế, mục đích đã đạt được, hành động lần này cũng tính là thành công.
Ông ta cho rằng, ông ta đã làm rất cẩn thận.
Nào biết……
Nghĩ đến đây, Tô Nguyên Tu ngẩng đầu, nhìn thoáng qua Tô Nhan, người này vẫn là một bộ dáng thanh lãnh như vậy, trong mắt tầng tầng lớp lớp ám quang, làm người nhìn không ra tâm ý chân chính của y, tựa hồ chỉ là trong nháy mắt, trong mắt người này không còn là thần sắc sáng ngời của ngày xưa nữa, thay vào đó là bình tĩnh thâm trầm đến đáng sợ.
“Là ta quá vô ý.” Tô Nguyên Tu than nhẹ một tiếng, thanh âm lập tức già nua mấy chục tuổi.
Tô Nhan trở về đứng trước mép giường, trên cao nhìn xuống nhìn trước mắt này lão nhân như già nua mấy chục tuổi, câu môi cười: “Tổn hại hắn còn muộn toàn thây trở ra, đó là chuyện không thể nào.”
“Vậy thì làm sao? Âu Dương Lam đã chết, cho dù ngươi tình thâm tựa biển cũng không thay đổi được gì.” Tô Nguyên Tu đột nhiên cười rộ lên, tươi cười kia bày ra thõa mãn khi đã trả thù xong: “Ta không chiếm được Thiến Nhi, ngươi không chiếm được Âu Dương Lam, quả thực vận mệnh chú định đều có ý trời a.” Nói rồi còn cười dài vài tiếng, đôi mắt từ đầu đến cuối đều nhìn chằm chằm Tô Nhan, dường như đang khiêu khích y.
Tô Nhan chậm rãi cúi xuống, trong mắt hiện lên một tia lệ khí, về sau liền nghe Tô Nguyên Tu một tiếng kêu rên, trên ngực thình lình có thêm một thanh chủy thủ tinh xảo.
Máu, ồ ạt tràn ra.
Nhiễm hồng vạt áo ấy.
Tô Nguyên Tu lại chậm rãi cúi đầu, nhìn bàn tay đang nắm thanh chủy thủ của Tô Nhan, trong nháy mắt tựa xuất hiện ảo giác, lẩm bẩm gọi: “Thiến Nhi, Thiến Nhi, ngươi vì sao chưa bao giờ đi vào giấc mộng của ta?”
Tô Nhan an tĩnh nhìn gương mặt bi thống của ông ta, trong mắt không bi cũng không hỉ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất