Chương 7: Huyết mạch
Buổi trưa qua đi, Nhị hoàng tử vội vàng đến thăm Lục đệ. Khi đó Âu Dương Lam đang đánh cờ một mình, Tô Nhan đứng bên cạnh. Âu Dương Vân biểu tình hoảng loạn làm Tô Nhan cảm thấy kinh ngạc. Nhị hoàng tử luôn ôn nhuận văn nhã, dáng vẻ hiện giờ là lần đầu nhìn thấy.
“Lục đệ, ta có lời muốn nói cùng ngươi.” Âu Dương Vân đi đến trước mặt Âu Dương Lam, ngữ khí lộ ra nôn nóng.
Âu Dương Lam ngẩng đầu lên nhìn một cái, lúc này mới buông cờ đen trong tay xuống: “Chuyện gì làm Nhị ca hoảng loạn vậy?”
Âu Dương Vân định nói chuyện, liếc mắt thấy Tô Nhan hình như có chút khó xử.
Tô Nhan vội thấp cúi đầu: “Tô Nhan đi pha trà cho hai vị hoàng tử.” Nói xong đi về phía hậu viện. Đi tới đầu này đầu kia đã nghe thấy thanh âm hoảng loạn của Âu Dương Vân: “Tiểu Khâm yêu cầu phụ hoàng tước bỏ thân phận hoàng tử của hắn!”
Tiểu Khâm đương nhiên là chỉ Tam hoàng tử Âu Dương Khâm. Tô Nhan không khỏi cười cười, Tam hoàng tử thế nhưng yêu Tiêu Tuyệt tới si cuồng, cam tâm từ bỏ vinh hoa phú quý, thật là đáng khen a!
Tiêu Tuyệt a Tiêu Tuyệt, ngươi chọc phải người si tình rồi, ngươi sẽ giải quyết chuyện này như thế nào đây?
Nghĩ đến đó, tâm tình Tô Nhan không khỏi tốt lên còn không quên đi phòng bếp phân phó người pha trà.
So với Âu Dương Vân khẩn trương, Âu Dương Lam bình tĩnh hơn nhiều, hắn đầu cũng chưa nâng nói: “Với hắn mà nói chuyện này chưa hẳn không tốt.”
“Phụ hoàng bây giờ đang sinh khí, đang muốn tống hắn vào đại lao.”
“Nga? Mới mẻ vậy.”
Thấy trên mặt Âu Dương Lam lộ ra biểu tình hài hước, Âu Dương Vân trầm mặt: “Tiểu Lam!”
Âu Dương Khâm cùng Âu Dương Vân là huynh đệ cùng một mẹ, cho nên việc này đối với Âu Dương Vân là chuyện lớn, khẩn trương là điều đương nhiên. Nhưng tới tai Âu Dương Lam liền biết thành chút chuyện râu ria. Giữa huynh đệ đông đảo, hắn chỉ thân cận với Âu Dương Vân còn các hoàng tử khác hắn một mực không để ý tới.
“Được rồi, chờ mai ta tiến cung nhìn một cái. Xem có biện pháp gì không.” Âu Dương Lam thấy hắn muốn sinh khí thật đành phải thoái lui. Âu Dương Vân nghe xong lời này sắc mặt mới hòa hoãn đôi chút, thở dài: “Không biết tiểu Khâm có phải trúng tà không, một hai không chịu làm hoàng tử nữa.”
Âu Dương Lam cười, lại cầm quân cờ lên: “Tam ca mới hai mươi đi.”
“Mới vừa qua hai mươi.”
“Hoàng tử hai mươi tuổi còn chưa nạp phi chỉ có mình Tam ca đi, Ngũ ca mới mười bảy đã có phi tử.”
Âu Dương Vân nhíu mày, sau một lúc lâu nói: “Ý của ngươi là nói tiểu Khâm thích người nào rồi sao?”
Âu Dương Lam chỉ cười, cũng không trả lời.
“Nhị ca, tới bồi ta bàn tiếp theo.”
Âu Dương Vân tuy là lo lắng, nghe thấy Âu Dương Lam nói vậy cũng giãn mày ra, cầm quân cờ tiến lên.
Sảnh ngoài nháy mắt an tĩnh lại, chỉ có tiếng quân cờ vang lên thanh thúy.
Tô Nhan sai người bưng trà đến sảnh ngoài, chính mình lại không đi theo. Hai huynh đệ họ khẳng định có rất nhiều chuyện muốn tâm sự, mình tùy tiện xuất hiện nói không chừng sẽ phá hỏng nhã hứng đó. Ngẫm tới ngẫm lui quyết định không đi, quay đầu trở về phòng sửa sang quần áo sách vở mà lão quản gia mới đưa tới.
Tô Nhan ở Tô gia tuy không được sủng ái, Tô Nguyên Tu lại chưa từng hà khắc qua.
Tiền bạc ăn mặc đều như các ca ca, thích cái gì cũng có thể không cố kỵ mà mua. Đại khái gọi là lấy vật đổi vật. Cho nên năm đó Tô Nhan mới không thể nhẫn tâm cự tuyệt yêu cầu của Tô Nguyên Tu. Lòng dạ con người đều tham lam, cho dù đã bò lên địa vị Thừa tướng, vẫn vô pháp thỏa mãn dục vọng từ đáy lòng.
Muốn ngồi trên long ỷ, muốn trở thành chúa tể vạn vật.
Đây là tội nghiệt khiến toàn bộ Tô gia bị chém đầu.
Từ xưa đến nay, giang sơn đều xây từ vô số máu thịt mà thành. Vương triều thay đổi chưa bao giờ tránh khỏi cảnh huyết tẩy đại giới. Âu Dương Quân hiện giờ tuy còn trẻ, nhưng một ngày nào đó hắn sẽ già đi, một ngày nào đó giang sơn của hắn sẽ bị hậu thế mơ ước, một ngày nào đó hảo hài tử hảo huynh đệ ngày xưa sẽ vì một sớm hư vinh này mà tàn sát lẫn nhau.
Đến lúc đó, hắn cũng sẽ thành chướng ngại vật bị bọn họ diệt trừ.
Trong phòng cửa sổ đang mở, gió lạnh tiến vào thổi tới trên người Tô Nhan một mảnh rét lạnh thấu xương.
Âu Dương Vân dùng bữa tối ở phủ Lục hoàng tử xong mới rời đi. Âu Dương Lam đưa người ra cửa, đến khi xe ngựa đi xa cũng chưa thu lại tầm mắt. Tô Nhan đứng phía sau hắn, nhìn bóng đêm trước mắt mà cảm thấy toàn thân một mảnh lạnh băng, cử động ngón tay cũng dị thường gian nan. Lúc này Âu Dương Lam xoay người lại, khuôn mặt lúc sáng lúc tối dưới ánh đèn mơ hồ không rõ: “Ngày mai tiến cung.” Ném lại một câu liền xoay người đi vào.
Tô Nhan đứng trước gió lạnh gào thét, nhắm hai mắt lại.
Sáng sớm hôm sau khi Tô Nhan đến tẩm cung, Âu Dương Lam đang đứng chờ Hoa Lân mặc quần áo cho hắn, nút cài nhiều đến làm người quáng mắt. Tô Nhan đứng ở cạnh cửa, xem những cái nút đó được Hoa Lân khéo tay cài từng cái. “Tới?” Hoa Lân cong lưng đeo đai lưng cho Âu Dương Lam hướng Tô Nhan đang đứng ở cửa mà hỏi.
“Ân.” Tô Nhan chính mình nhìn đến xuất thần, nghe thấy hắn hỏi chuyện vội vàng lên tiếng.
Bệnh tình Âu Dương Lam đã khỏi hẳn chỉ là sắc mặt có chút kém, xem ra tối hôm qua ngủ không ngon. Giờ phút này hắn quy củ đứng ở đó tùy ý Hoa Lân biếm tới biếm lui trên người. Xong xuôi, Hoa Lân đứng thẳng thân mình vừa lòng cười cười: “Đại công cáo thành!”
Âu Dương Lam dưỡng thương trong khoảng thời gian này, ăn mặc đều tương đối tùy ý. Hiện giờ một thân triều phục không khỏi làm người trước mắt sáng ngời.
Tô Nhan đương nhiên biết Âu Dương Lam phong thái tuấn lãng, người đứng trước mặt lúc nào cũng có thể chạm vào, nhưng lại là một phen tâm cảnh bất đồng.
“Hôm nay Tô Nhan cùng ta tiến cung.” Âu Dương Lam mặt không biểu tình, xoay người lấy từ hộp đầu sức một cây trâm lam thủy cài lên đầu. Một đầu đen nhánh sau khi cài thêm cây trâm càng thêm hoa lệ bắt mắt. Tô Nhan nhìn thoáng qua chiếc trâm kia, qua một lúc lâu bèn rũ đôi mắt xuống.
Đây là cây trâm Âu Dương Lam đặc biệt ưa thích chỉ là sau đó không cẩn thận bị vỡ. Thợ thủ công đều nói không thể sửa. Vì thế có một đoạn thời gian dài Âu Dương Lam canh cánh trong lòng. Hắn lật tung toàn bộ kinh thành mới tìm được một người thợ đã thoái ẩn nhiều năm, tốn rất nhiều công phu mới làm cây trâm này khôi phục nguyên dạng.
Từ lúc cùng Âu Dương Lam bên nhau, Tô Nhan liền biết chính mình đừng hòng có được danh phận. Tuy rằng có không ít nam nhân cùng nam nhân thành hôn, nhưng dù sao họ cũng là bách tính bình dân. Còn trong hoàng tộc, tiền lệ này chưa từng xảy ra. Huyết mạch hoàng thất quan trọng hơn bất kỳ điều gì.
Nhưng Tô Nhan cam nguyện bồi bên cạnh Âu Dương Lam bởi vì Tô Nhan biết Âu Dương Lam đối mình đồng dạng thâm tình.
Hiện giờ, Âu Dương Lam vẫn là Âu Dương Lam, chỉ là, không còn Âu Dương Lam nào một mực thâm ái Tô Nhan nữa.
“Lục đệ, ta có lời muốn nói cùng ngươi.” Âu Dương Vân đi đến trước mặt Âu Dương Lam, ngữ khí lộ ra nôn nóng.
Âu Dương Lam ngẩng đầu lên nhìn một cái, lúc này mới buông cờ đen trong tay xuống: “Chuyện gì làm Nhị ca hoảng loạn vậy?”
Âu Dương Vân định nói chuyện, liếc mắt thấy Tô Nhan hình như có chút khó xử.
Tô Nhan vội thấp cúi đầu: “Tô Nhan đi pha trà cho hai vị hoàng tử.” Nói xong đi về phía hậu viện. Đi tới đầu này đầu kia đã nghe thấy thanh âm hoảng loạn của Âu Dương Vân: “Tiểu Khâm yêu cầu phụ hoàng tước bỏ thân phận hoàng tử của hắn!”
Tiểu Khâm đương nhiên là chỉ Tam hoàng tử Âu Dương Khâm. Tô Nhan không khỏi cười cười, Tam hoàng tử thế nhưng yêu Tiêu Tuyệt tới si cuồng, cam tâm từ bỏ vinh hoa phú quý, thật là đáng khen a!
Tiêu Tuyệt a Tiêu Tuyệt, ngươi chọc phải người si tình rồi, ngươi sẽ giải quyết chuyện này như thế nào đây?
Nghĩ đến đó, tâm tình Tô Nhan không khỏi tốt lên còn không quên đi phòng bếp phân phó người pha trà.
So với Âu Dương Vân khẩn trương, Âu Dương Lam bình tĩnh hơn nhiều, hắn đầu cũng chưa nâng nói: “Với hắn mà nói chuyện này chưa hẳn không tốt.”
“Phụ hoàng bây giờ đang sinh khí, đang muốn tống hắn vào đại lao.”
“Nga? Mới mẻ vậy.”
Thấy trên mặt Âu Dương Lam lộ ra biểu tình hài hước, Âu Dương Vân trầm mặt: “Tiểu Lam!”
Âu Dương Khâm cùng Âu Dương Vân là huynh đệ cùng một mẹ, cho nên việc này đối với Âu Dương Vân là chuyện lớn, khẩn trương là điều đương nhiên. Nhưng tới tai Âu Dương Lam liền biết thành chút chuyện râu ria. Giữa huynh đệ đông đảo, hắn chỉ thân cận với Âu Dương Vân còn các hoàng tử khác hắn một mực không để ý tới.
“Được rồi, chờ mai ta tiến cung nhìn một cái. Xem có biện pháp gì không.” Âu Dương Lam thấy hắn muốn sinh khí thật đành phải thoái lui. Âu Dương Vân nghe xong lời này sắc mặt mới hòa hoãn đôi chút, thở dài: “Không biết tiểu Khâm có phải trúng tà không, một hai không chịu làm hoàng tử nữa.”
Âu Dương Lam cười, lại cầm quân cờ lên: “Tam ca mới hai mươi đi.”
“Mới vừa qua hai mươi.”
“Hoàng tử hai mươi tuổi còn chưa nạp phi chỉ có mình Tam ca đi, Ngũ ca mới mười bảy đã có phi tử.”
Âu Dương Vân nhíu mày, sau một lúc lâu nói: “Ý của ngươi là nói tiểu Khâm thích người nào rồi sao?”
Âu Dương Lam chỉ cười, cũng không trả lời.
“Nhị ca, tới bồi ta bàn tiếp theo.”
Âu Dương Vân tuy là lo lắng, nghe thấy Âu Dương Lam nói vậy cũng giãn mày ra, cầm quân cờ tiến lên.
Sảnh ngoài nháy mắt an tĩnh lại, chỉ có tiếng quân cờ vang lên thanh thúy.
Tô Nhan sai người bưng trà đến sảnh ngoài, chính mình lại không đi theo. Hai huynh đệ họ khẳng định có rất nhiều chuyện muốn tâm sự, mình tùy tiện xuất hiện nói không chừng sẽ phá hỏng nhã hứng đó. Ngẫm tới ngẫm lui quyết định không đi, quay đầu trở về phòng sửa sang quần áo sách vở mà lão quản gia mới đưa tới.
Tô Nhan ở Tô gia tuy không được sủng ái, Tô Nguyên Tu lại chưa từng hà khắc qua.
Tiền bạc ăn mặc đều như các ca ca, thích cái gì cũng có thể không cố kỵ mà mua. Đại khái gọi là lấy vật đổi vật. Cho nên năm đó Tô Nhan mới không thể nhẫn tâm cự tuyệt yêu cầu của Tô Nguyên Tu. Lòng dạ con người đều tham lam, cho dù đã bò lên địa vị Thừa tướng, vẫn vô pháp thỏa mãn dục vọng từ đáy lòng.
Muốn ngồi trên long ỷ, muốn trở thành chúa tể vạn vật.
Đây là tội nghiệt khiến toàn bộ Tô gia bị chém đầu.
Từ xưa đến nay, giang sơn đều xây từ vô số máu thịt mà thành. Vương triều thay đổi chưa bao giờ tránh khỏi cảnh huyết tẩy đại giới. Âu Dương Quân hiện giờ tuy còn trẻ, nhưng một ngày nào đó hắn sẽ già đi, một ngày nào đó giang sơn của hắn sẽ bị hậu thế mơ ước, một ngày nào đó hảo hài tử hảo huynh đệ ngày xưa sẽ vì một sớm hư vinh này mà tàn sát lẫn nhau.
Đến lúc đó, hắn cũng sẽ thành chướng ngại vật bị bọn họ diệt trừ.
Trong phòng cửa sổ đang mở, gió lạnh tiến vào thổi tới trên người Tô Nhan một mảnh rét lạnh thấu xương.
Âu Dương Vân dùng bữa tối ở phủ Lục hoàng tử xong mới rời đi. Âu Dương Lam đưa người ra cửa, đến khi xe ngựa đi xa cũng chưa thu lại tầm mắt. Tô Nhan đứng phía sau hắn, nhìn bóng đêm trước mắt mà cảm thấy toàn thân một mảnh lạnh băng, cử động ngón tay cũng dị thường gian nan. Lúc này Âu Dương Lam xoay người lại, khuôn mặt lúc sáng lúc tối dưới ánh đèn mơ hồ không rõ: “Ngày mai tiến cung.” Ném lại một câu liền xoay người đi vào.
Tô Nhan đứng trước gió lạnh gào thét, nhắm hai mắt lại.
Sáng sớm hôm sau khi Tô Nhan đến tẩm cung, Âu Dương Lam đang đứng chờ Hoa Lân mặc quần áo cho hắn, nút cài nhiều đến làm người quáng mắt. Tô Nhan đứng ở cạnh cửa, xem những cái nút đó được Hoa Lân khéo tay cài từng cái. “Tới?” Hoa Lân cong lưng đeo đai lưng cho Âu Dương Lam hướng Tô Nhan đang đứng ở cửa mà hỏi.
“Ân.” Tô Nhan chính mình nhìn đến xuất thần, nghe thấy hắn hỏi chuyện vội vàng lên tiếng.
Bệnh tình Âu Dương Lam đã khỏi hẳn chỉ là sắc mặt có chút kém, xem ra tối hôm qua ngủ không ngon. Giờ phút này hắn quy củ đứng ở đó tùy ý Hoa Lân biếm tới biếm lui trên người. Xong xuôi, Hoa Lân đứng thẳng thân mình vừa lòng cười cười: “Đại công cáo thành!”
Âu Dương Lam dưỡng thương trong khoảng thời gian này, ăn mặc đều tương đối tùy ý. Hiện giờ một thân triều phục không khỏi làm người trước mắt sáng ngời.
Tô Nhan đương nhiên biết Âu Dương Lam phong thái tuấn lãng, người đứng trước mặt lúc nào cũng có thể chạm vào, nhưng lại là một phen tâm cảnh bất đồng.
“Hôm nay Tô Nhan cùng ta tiến cung.” Âu Dương Lam mặt không biểu tình, xoay người lấy từ hộp đầu sức một cây trâm lam thủy cài lên đầu. Một đầu đen nhánh sau khi cài thêm cây trâm càng thêm hoa lệ bắt mắt. Tô Nhan nhìn thoáng qua chiếc trâm kia, qua một lúc lâu bèn rũ đôi mắt xuống.
Đây là cây trâm Âu Dương Lam đặc biệt ưa thích chỉ là sau đó không cẩn thận bị vỡ. Thợ thủ công đều nói không thể sửa. Vì thế có một đoạn thời gian dài Âu Dương Lam canh cánh trong lòng. Hắn lật tung toàn bộ kinh thành mới tìm được một người thợ đã thoái ẩn nhiều năm, tốn rất nhiều công phu mới làm cây trâm này khôi phục nguyên dạng.
Từ lúc cùng Âu Dương Lam bên nhau, Tô Nhan liền biết chính mình đừng hòng có được danh phận. Tuy rằng có không ít nam nhân cùng nam nhân thành hôn, nhưng dù sao họ cũng là bách tính bình dân. Còn trong hoàng tộc, tiền lệ này chưa từng xảy ra. Huyết mạch hoàng thất quan trọng hơn bất kỳ điều gì.
Nhưng Tô Nhan cam nguyện bồi bên cạnh Âu Dương Lam bởi vì Tô Nhan biết Âu Dương Lam đối mình đồng dạng thâm tình.
Hiện giờ, Âu Dương Lam vẫn là Âu Dương Lam, chỉ là, không còn Âu Dương Lam nào một mực thâm ái Tô Nhan nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất