Chương 78: Phiên ngoại 1
Sau khi Tô Nhan tỉnh lại đã là tháng ba.
Y rốt cuộc gặp được Tiếu Dụ.
Dáng dấp Tiếu Dụ vẫn như năm trước, mi mục như họa, sáng sủa sinh huy.
Hắn nắm tay một thanh niên tuấn tú, người nọ luôn luôn cúi thấp đầu, mái tóc đen nhánh xõa xuống, đẹp đẽ vô cùng.
Đợi cho người nọ ngẩng đầu lên, Tô Nhan thiếu chút nữa kinh hô thành tiếng.
Tiếu dụ xấu hổ cười: “Tô Nhan, ta thay hắn nói lời xin lỗi với ngươi, mong ngươi đừng tái trách tội hắn. Dù gì hắn cũng đã bị báo ứng rồi, hiện tại chỉ là một người si ngốc mà thôi.” Thanh âm mang theo một tia cay đắng và chật vật.
Tô Nhan phục hồi tinh thần lại, vỗ vỗ bờ vai của hắn: “Chuyện quá khứ hãy để cho nó qua đi.”
Tiếu Dụ cảm kích liếc y một cái, chính là muốn nói chuyện, người bênh cạnh vẫn cúi thấp đầu lại đột nhiên mở miệng nói: “Tiểu Dụ, ta muốn trở về.”
Tiếu Dụ sửng sốt, muốn hướng Tô Nhan cáo từ.
Tô Nhan lại khoát tay chặn lại: “Nếu đã tới thì lưu lại dùng ngọ thiện rồi hẵng đi.” Lúc này, Âu Dương Lam từ nội viện đi tới, thấy Tiếu Dụ và Âu Dương Phong, không khỏi nhíu nhíu mày. Ngày đó hắn vắt óc thay Âu Dương Phong tìm một thế thân, nhượng người trong thiên hạ đều nghĩ rằng Thất hoàng tử mưu phản đã chết, không ngờ sáu năm sau, kẻ thiếu chút nữa hại hắn cùng với Tô Nhan âm dương cách biệt, tên thủ phạm nay lại dám vác mặt xuất hiện ở đây.
Tô Nhan nhanh chóng lên tiếng: “Ta để Tiếu Dụ lại ăn.”
Nghe y nói như vậy, Âu Dương Lam cho dù không muốn cũng phải đồng ý.
Tiếu Dụ cho tới bây giờ vẫn thích Âu Dương Phong, cho dù Âu Dương Phong thiếu chút nữa hại chết Tô Nhan, hắn cũng vẫn thích nhiều như trước.
Chân tâm, một khi thất lạc, làm sao thu trở về.
“Sáu năm trước, Âu Dương Phong đến tột cùng đã giấu ngươi ở đâu?” Tô Nhan lôi kéo Tiếu Dụ ngồi ở trong vườn hoa, nhịn không được hỏi.
Tiếu Dụ cười, mắt nhìn hoa sen nở rộ cách đó không xa: “Hắn thừa dịp ta ngủ say thì trói ta lại, dùng xe ngựa đưa ta lên Giang Nam, sau khi đến Giang Nam liền có người tiếp ứng ta. Hết thảy đều an bài thỏa đáng, thậm chí ngay cả cuộc sống sau này đều đã thay ta tính hết, ta lúc đó liền biết, quả nhiên đây là một bước cuối cùng. Chỉ là, chuyện của hắn rốt cục vẫn không thành.”
“Vậy là ngươi mong muốn hắn sẽ thành công hay sao?” Tô Nhan nhìn gò má của hắn, nhẹ giọng hỏi.
Tiếu Dụ ngẩn ra, lập tức trả lời: “Đương nhiên là không muốn, nếu có một ngày hắn làm hoàng đế thì dù không tình nguyện cũng phải có tam cung lục viện, Tiếu Dụ ta đây lại càng không có khả năng xếp vào đó. Tô Nhan, ngươi cũng hiểu được ta rất ích kỷ đúng không? Ta chỉ muốn vĩnh viễn giữ lấy hắn, không muốn cho người khác thấy hắn đẹp thế nào, càng không muốn trong mắt hắn có hình bóng người khác.”
Tô Nhan cầm chặt ngón tay Tiếu Dụ, ôn nhu nở nụ cười: “Các ngươi hiện tại tốt không?”
“Tốt, ngày đó rời đi, Lục hoàng tử cho ta một số tiền lớn, kêu ta mang theo thất tâm phong* Tiểu Phong này rời khỏi kinh thành, vĩnh viễn không nên trở về. Ta liền dẫn hắn đến Giang Nam, đó là địa phương rất đẹp, rất thích hợp để ở lại, thế là chúng ta liền thu xếp ổn thỏa ở lại. Ta dùng tiền mở một tửu lâu, sinh ý không tệ, cuộc sống cũng không còn gì trở ngại. Không lâu sau nghe được Tô Dật nói ngươi đã tỉnh, ta liền dẫn Tiểu Phong vội vã chạy đến.”
*Thất tâm phong: là một loại bệnh tâm lý, phát bệnh ở thần kinh đại não, do năng lực chịu đựng của tâm lý nhỏ hơn áp lực bên ngoài, do đó xuất hiện tâm lý, hành động, ý chí trở nên bất thường. Thường xuyên xảy ra ở nhóm người chịu áp lực lớn. Loại chứng bệnh này thường xuất hiện trong tiểu thuyết, điện ảnh và trong phim truyền hình, cho nên người ta có một loại hiểu biết chính xác, cũng là hiểu biết đặc biệt đối với chuyện này. (Theo baidu)
“Vậy là tốt rồi, sau đó phải sống thật tốt đấy.” Tô Nhan nhìn hắn, không biết sao trong mắt có chút chua xót.
Tiếu Dụ dùng sức gật đầu, nước mắt cứ thế chảy dài, Tô Nhan đau lòng ôm cổ hắn, nghe hắn lặp lại nhiều lần: “Xin lỗi, Tô Nhan, xin lỗi, ta thương hắn, thực sự rất thương hắn, tha thứ ta, tha thứ ta.”
“Cho tới bây giờ ta vẫn không trách cứ ngươi, hơn nữa, ta hiện tại cũng rất tốt.” Tô Nhan ôn nhu vỗ nhẹ lưng hắn, trong thanh âm mang theo tiếu ý.
Như vậy thực sự tốt, y muốn cùng Âu Dương Lam hảo hảo sống tiếp, thẳng đến khi đầu tóc trắng xoá, hàm răng bọn họ rơi mất, sau đó thân thể tan vào hoàng thổ, ngay cả như vậy, y cũng cảm thấy hạnh phúc.
Nếu có kiếp sau, hắn vẫn sẽ đi tìm y.
Âu Dương Lam đã đích thân hứa hẹn như vậy.
Tiếu Dụ và Âu Dương Phong mãi cho đến chạng vạng mới rời khỏi.
Tô Nhan và Âu Dương Lam tiễn bọn họ tới cửa, Âu Dương Phong nhân lúc Tiếu Dụ nói chuyện với Âu Dương Lam, bèn đi tới bên người Tô Nhan, thanh âm trầm thấp mà bình tĩnh: “Ta vẫn nợ ngươi một lời xin lỗi.”
Tô Nhan thâm thúy nheo mắt, đánh giá nam tử thanh tú tuyệt luân trước mắt, đâu còn dáng dấp nửa điểm người si.
“Hành động của ngươi thật tốt, ngay cả Tiếu Dụ cũng bị gạt.”
Hai người ngươi nói ta thuyết một hồi, Tiếu Dụ liền mang theo Âu Dương Phong thật sự ly khai.
Tô Nhan đứng ở chỗ cũ, thẳng đến con ngựa kia tiêu thất cũng chưa phục hồi tinh thần lại, phía sau đột nhiên rơi vào một lòng ngực ấm áp, y mỉm cười. Thanh âm ở giữa trời chiều nghe như dính một tầng cảm thán thật mỏng: “Ta vẫn cho là Âu Dương Phong không thích Tiếu Dụ, xem ra là ta sai rồi.”
Nam nhân phía sau cười, môi dán vào tai y, ôn nhu nói: “Tốt lắm, ngươi với Tiếu Dụ đều có suy nghĩ giống nhau.”
“Hắn nghĩ ta không thích ngươi, ngươi nghĩ Âu Dương Phong không thích hắn, hai ngươi vừa lúc huề nhau.”
Nghe vậy, Tô Nhan nở nụ cười, xoay người lại đem mặt dán vào lòng ngực ấm áp của nam nhân: “Âu Dương Lam, kỳ thực, ta trước đây cũng hiểu được ngươi không thích ta, chí ít, không uổng công ta thích ngươi.”
Nam nhân cười, cũng không định giải thích, khẽ cúi đầu hôn lên đôi môi, trong mắt tiếu ý càng đậm.
Có thể nào không thích, trước mắt là một nam tử thông minh đặc sắc thế này.
Cho dù lòng tràn đầy thê lương, cho dù con đường cuối cùng tuyệt vọng, cũng chưa từng đình chỉ một ý nghĩ – yêu thương.
Đó là phần cố chấp thâm tình, rốt cục đã đổi lấy một đời dài lâu.
Nguyện trong thiên hạ, người hữu tình rồi sẽ thành thân thuộc.
Y rốt cuộc gặp được Tiếu Dụ.
Dáng dấp Tiếu Dụ vẫn như năm trước, mi mục như họa, sáng sủa sinh huy.
Hắn nắm tay một thanh niên tuấn tú, người nọ luôn luôn cúi thấp đầu, mái tóc đen nhánh xõa xuống, đẹp đẽ vô cùng.
Đợi cho người nọ ngẩng đầu lên, Tô Nhan thiếu chút nữa kinh hô thành tiếng.
Tiếu dụ xấu hổ cười: “Tô Nhan, ta thay hắn nói lời xin lỗi với ngươi, mong ngươi đừng tái trách tội hắn. Dù gì hắn cũng đã bị báo ứng rồi, hiện tại chỉ là một người si ngốc mà thôi.” Thanh âm mang theo một tia cay đắng và chật vật.
Tô Nhan phục hồi tinh thần lại, vỗ vỗ bờ vai của hắn: “Chuyện quá khứ hãy để cho nó qua đi.”
Tiếu Dụ cảm kích liếc y một cái, chính là muốn nói chuyện, người bênh cạnh vẫn cúi thấp đầu lại đột nhiên mở miệng nói: “Tiểu Dụ, ta muốn trở về.”
Tiếu Dụ sửng sốt, muốn hướng Tô Nhan cáo từ.
Tô Nhan lại khoát tay chặn lại: “Nếu đã tới thì lưu lại dùng ngọ thiện rồi hẵng đi.” Lúc này, Âu Dương Lam từ nội viện đi tới, thấy Tiếu Dụ và Âu Dương Phong, không khỏi nhíu nhíu mày. Ngày đó hắn vắt óc thay Âu Dương Phong tìm một thế thân, nhượng người trong thiên hạ đều nghĩ rằng Thất hoàng tử mưu phản đã chết, không ngờ sáu năm sau, kẻ thiếu chút nữa hại hắn cùng với Tô Nhan âm dương cách biệt, tên thủ phạm nay lại dám vác mặt xuất hiện ở đây.
Tô Nhan nhanh chóng lên tiếng: “Ta để Tiếu Dụ lại ăn.”
Nghe y nói như vậy, Âu Dương Lam cho dù không muốn cũng phải đồng ý.
Tiếu Dụ cho tới bây giờ vẫn thích Âu Dương Phong, cho dù Âu Dương Phong thiếu chút nữa hại chết Tô Nhan, hắn cũng vẫn thích nhiều như trước.
Chân tâm, một khi thất lạc, làm sao thu trở về.
“Sáu năm trước, Âu Dương Phong đến tột cùng đã giấu ngươi ở đâu?” Tô Nhan lôi kéo Tiếu Dụ ngồi ở trong vườn hoa, nhịn không được hỏi.
Tiếu Dụ cười, mắt nhìn hoa sen nở rộ cách đó không xa: “Hắn thừa dịp ta ngủ say thì trói ta lại, dùng xe ngựa đưa ta lên Giang Nam, sau khi đến Giang Nam liền có người tiếp ứng ta. Hết thảy đều an bài thỏa đáng, thậm chí ngay cả cuộc sống sau này đều đã thay ta tính hết, ta lúc đó liền biết, quả nhiên đây là một bước cuối cùng. Chỉ là, chuyện của hắn rốt cục vẫn không thành.”
“Vậy là ngươi mong muốn hắn sẽ thành công hay sao?” Tô Nhan nhìn gò má của hắn, nhẹ giọng hỏi.
Tiếu Dụ ngẩn ra, lập tức trả lời: “Đương nhiên là không muốn, nếu có một ngày hắn làm hoàng đế thì dù không tình nguyện cũng phải có tam cung lục viện, Tiếu Dụ ta đây lại càng không có khả năng xếp vào đó. Tô Nhan, ngươi cũng hiểu được ta rất ích kỷ đúng không? Ta chỉ muốn vĩnh viễn giữ lấy hắn, không muốn cho người khác thấy hắn đẹp thế nào, càng không muốn trong mắt hắn có hình bóng người khác.”
Tô Nhan cầm chặt ngón tay Tiếu Dụ, ôn nhu nở nụ cười: “Các ngươi hiện tại tốt không?”
“Tốt, ngày đó rời đi, Lục hoàng tử cho ta một số tiền lớn, kêu ta mang theo thất tâm phong* Tiểu Phong này rời khỏi kinh thành, vĩnh viễn không nên trở về. Ta liền dẫn hắn đến Giang Nam, đó là địa phương rất đẹp, rất thích hợp để ở lại, thế là chúng ta liền thu xếp ổn thỏa ở lại. Ta dùng tiền mở một tửu lâu, sinh ý không tệ, cuộc sống cũng không còn gì trở ngại. Không lâu sau nghe được Tô Dật nói ngươi đã tỉnh, ta liền dẫn Tiểu Phong vội vã chạy đến.”
*Thất tâm phong: là một loại bệnh tâm lý, phát bệnh ở thần kinh đại não, do năng lực chịu đựng của tâm lý nhỏ hơn áp lực bên ngoài, do đó xuất hiện tâm lý, hành động, ý chí trở nên bất thường. Thường xuyên xảy ra ở nhóm người chịu áp lực lớn. Loại chứng bệnh này thường xuất hiện trong tiểu thuyết, điện ảnh và trong phim truyền hình, cho nên người ta có một loại hiểu biết chính xác, cũng là hiểu biết đặc biệt đối với chuyện này. (Theo baidu)
“Vậy là tốt rồi, sau đó phải sống thật tốt đấy.” Tô Nhan nhìn hắn, không biết sao trong mắt có chút chua xót.
Tiếu Dụ dùng sức gật đầu, nước mắt cứ thế chảy dài, Tô Nhan đau lòng ôm cổ hắn, nghe hắn lặp lại nhiều lần: “Xin lỗi, Tô Nhan, xin lỗi, ta thương hắn, thực sự rất thương hắn, tha thứ ta, tha thứ ta.”
“Cho tới bây giờ ta vẫn không trách cứ ngươi, hơn nữa, ta hiện tại cũng rất tốt.” Tô Nhan ôn nhu vỗ nhẹ lưng hắn, trong thanh âm mang theo tiếu ý.
Như vậy thực sự tốt, y muốn cùng Âu Dương Lam hảo hảo sống tiếp, thẳng đến khi đầu tóc trắng xoá, hàm răng bọn họ rơi mất, sau đó thân thể tan vào hoàng thổ, ngay cả như vậy, y cũng cảm thấy hạnh phúc.
Nếu có kiếp sau, hắn vẫn sẽ đi tìm y.
Âu Dương Lam đã đích thân hứa hẹn như vậy.
Tiếu Dụ và Âu Dương Phong mãi cho đến chạng vạng mới rời khỏi.
Tô Nhan và Âu Dương Lam tiễn bọn họ tới cửa, Âu Dương Phong nhân lúc Tiếu Dụ nói chuyện với Âu Dương Lam, bèn đi tới bên người Tô Nhan, thanh âm trầm thấp mà bình tĩnh: “Ta vẫn nợ ngươi một lời xin lỗi.”
Tô Nhan thâm thúy nheo mắt, đánh giá nam tử thanh tú tuyệt luân trước mắt, đâu còn dáng dấp nửa điểm người si.
“Hành động của ngươi thật tốt, ngay cả Tiếu Dụ cũng bị gạt.”
Hai người ngươi nói ta thuyết một hồi, Tiếu Dụ liền mang theo Âu Dương Phong thật sự ly khai.
Tô Nhan đứng ở chỗ cũ, thẳng đến con ngựa kia tiêu thất cũng chưa phục hồi tinh thần lại, phía sau đột nhiên rơi vào một lòng ngực ấm áp, y mỉm cười. Thanh âm ở giữa trời chiều nghe như dính một tầng cảm thán thật mỏng: “Ta vẫn cho là Âu Dương Phong không thích Tiếu Dụ, xem ra là ta sai rồi.”
Nam nhân phía sau cười, môi dán vào tai y, ôn nhu nói: “Tốt lắm, ngươi với Tiếu Dụ đều có suy nghĩ giống nhau.”
“Hắn nghĩ ta không thích ngươi, ngươi nghĩ Âu Dương Phong không thích hắn, hai ngươi vừa lúc huề nhau.”
Nghe vậy, Tô Nhan nở nụ cười, xoay người lại đem mặt dán vào lòng ngực ấm áp của nam nhân: “Âu Dương Lam, kỳ thực, ta trước đây cũng hiểu được ngươi không thích ta, chí ít, không uổng công ta thích ngươi.”
Nam nhân cười, cũng không định giải thích, khẽ cúi đầu hôn lên đôi môi, trong mắt tiếu ý càng đậm.
Có thể nào không thích, trước mắt là một nam tử thông minh đặc sắc thế này.
Cho dù lòng tràn đầy thê lương, cho dù con đường cuối cùng tuyệt vọng, cũng chưa từng đình chỉ một ý nghĩ – yêu thương.
Đó là phần cố chấp thâm tình, rốt cục đã đổi lấy một đời dài lâu.
Nguyện trong thiên hạ, người hữu tình rồi sẽ thành thân thuộc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất