Chương 11
"Thế lực của Liễu gia ngày càng phát triển, ta và cha con gần đây lo lắng đến sứt đầu mẻ trán" trong giọng nói Bạch Phóng Vi pha lẫn ý cười: "Vừa hay có Doãn Kỳ, mà nó cũng đồng ý rồi, vì Kim gia mà kết thông gia với Liễu gia."
Tại Hưởng lúc này như bị ai đánh một đòn, lỗ tai ong ong, âm thanh nhẹ nhàng ôn nhu của Bạch Phóng Vi truyền đến, nếu là thường ngày nghe được âm thanh của mẹ khiến hắn an tâm phần nào thì hôm nay, âm thanh ấy như ác ma đang thiêu đốt hắn.
Hắn nghẹn xuống: "Mẹ....mẹ"
Hắn không biết nên nói gì nữa, thô bạo cúp điện thoại, ngay sau đó tăng tốc xe, lòng nặng trĩu, nhấn ga một cái, xe như chiếc tên lửa phóng nhanh trên đường.
Một đường lái thẳng đến trường học, hắn mở cửa xe, đứng dưới cổng ký túc xá lưỡng lự, muốn đi lên chất vấn, nhớ lại những ngày hạnh phúc vừa qua, rất chân thật rồi lại như một giấc mộng, chỉ cần một tác động nhỏ mộng đẹp sẽ tan.
Thế nhưng hắn cũng rõ ràng, Doãn Kỳ từ đầu đến cuối, đối với đoạn quan hệ đột nhiên phát sinh giữa bọn họ, đều là kháng cự.
Lưỡng lự hồi lâu, lâu đến mức những bạn học xung quanh cũng cảm thấy kỳ quái mà nhìn hắn, lúc này mới rời bước chân, tiến vào ký túc xá.
Trong hành lang, hắn như có như không ngửi được mùi tin tức tố của Doãn Kỳ, sức mạnh của đánh dấu chính là như vậy, có thể khiến hai cá thể riêng biệt sản sinh ra một loại quan hệ cả đời không thể tách rời.
Nhưng mà Doãn Kỳ lại cố tình đem quan hệ của bọn họ giãn ra.
Làm sao có khả năng? Tại Hưởng suy nghĩ một chút liền không chịu nổi.
Đến gần phòng Doãn Kỳ hơn, mùi tin tức tố ngày càng rõ, bên trong lửa giận còn ẩn giấu một loại cảm giác không nói nên lời, hít một hơi thật sâu, tự cổ vũ mình.
Hắn run run gõ cửa phòng, cũng đợi cái người khiến hắn đang rất tức giận đến mở cửa, trong dòng máu đang chảy mang theo một suy nghĩ không khống chế được, vừa hận vừa nghĩ, muốn đem Doãn Kỳ kéo đến trước mặt, sau đó tàn nhẫm làmanh, khiến anh không dậy nổi.
Gõ rất lâu cũng không thấy Doãn Kỳ ra mở cửa.
Thời gian dần trôi qua, kiên trì của Tại Hưởng cũng theo đó mà giảm xuống, hắn không muốn tiếp tục nữa, trùng hợp lúc này lại có bạn học nam bưng một bát mì tiến đến, ngáp một cái: "Cậu, đến tìm Doãn Kỳ à?"
Tại Hưởng mặt âm trầm, lạnh nhạt nói: "Ừm."
"Cậu ấy có vẻ là không ở rồi" bạn học nam bị sắc mặt của hắn dọa cho giật mình, thêm vào tin tức tố mạnh mẽ áp chế, không thoải mái gãi gãi đầu: "Hôm qua có người đến tìm cậu ấy, sau đó thì không thấy cậu ấy quay lại nữa."
Tại Hưởng nghe vậy nhíu chặt mày, không quan tâm cậu ta, lấy ra chìa khóa bên hông, ngày hôm nay hắn mặc sơ mi trắng, không mặc quân phục, bạn học kia nhất thời không nhận ra hắn, thấy hắn có chìa khóa cũng không nói gì, quay người rời đi.
Cửa được mở ra, Tại Hưởng tiến vào, tin tức tố của Doãn Kỳ còn lưu lại xông thẳng vào mũi, nhìn về phía giường ngủ, có thể tưởng tượng được dáng vẻ khi ngủ của Doãn Kỳ, im lặng ngoan ngoãn.
Bởi vì trong phòng ngủ trừ hắn ra, cũng không còn người khác.
Tại Hưởng trong lòng liền nổi đau đớn quen thuộc, lập tức quay người đóng cửa, vừa đi xuống dưới lầu vừa gọi điện thoại cho Bạch Phóng Vi, bên kia rất nhanh đã trả lời, hắn thẳng thắn hỏi: "Doãn Kỳ đâu? Mẹ đưa anh ấy đến nơi nào?"
"Cái gì?" Bạch Phóng Vi nghe xong còn rất kinh ngạc: "Cái gì đưa đến chỗ nào?"
Tại Hưởng kiềm chế lại lo lắng, từng chữ từng chữ: "Không thấy Doãn Kỳ"
Doãn Kỳ cùng Bạch Phóng Vi nói chuyện vẫn luôn nghe lời, hắn luôn ngoan ngoãn nghe lời như vậy, Bạch Phóng Vi cũng không nghi ngờ, nhưng nàng quên mất, hắn ngoại trừ ngoan ngoãn nghe lời, còn rất biết làm người khác không rét mà run.
Bạch Phóng Vi cơ hồ cắn nát răng, không biết là việc Doãn Kỳ mất tích hay việc con trai cưng chất vấn khiến nàng tức giận, sau khi kết thúc cuộc gọi, nàng trực tiếp ném bay di động ra ngoài.
Tại Hưởng về Kim gia, xác nhận Bạch Phóng Vi không có lừa hắn, bắt đầu lên đường tìm người.
Hắn tìm từ ban ngày đến khi trời tối, trôi qua một ngày cũng không thấy bóng dáng của Doãn Kỳ.
Hết cách, hắn chỉ đành lòng trở về ký túc xá, nỗ lực hy vọng có thể chờ được thân ảnh Doãn Kỳ quay về, nhưng đáng tiếc, thời điểm anh xuất hiện tại nhà bọn họ vội vàng, quyết định rời đi cũng vội vàng.
Tại Hưởng ngồi trong bóng tối, ánh sáng trong điện thoại di động chiếu sáng mặt hắn, gửi cho Doãn Kỳ mấy cái tin nhắn.
[ Anh đang ở đâu? ]
[ Nếu như còn sợ mẹ thì đừng lo, có em đây, mọi chuyện sẽ rất nhanh được giải quyết mà ]
[ Anh đang ở đâu? Ít nhất cũng cho em một chút manh mối chứ? ]
Ngừng rất lâu, hắn liền gửi đi hai chữ: [ Ca ca... ]
Hắn không rõ mục đích của mình khi gửi cái tin nhắn đó là gì, hắn bây giờ không khác gì một con thú hoang, mất đi phương hướng, hai mắt đỏ ngầu, một lòng muốn tìm lại bạn tình của mình, điên cuồng giao phối, dứt khoát không cho bạn tình cơ hội chạy trốn.
Tại Hưởng cứ bình đạm sống trôi qua cũng gần hai mươi năm, nhưng đây là lần đầu tiên hắn cảm thấy vô lực.
Hắn phẫn nộ, hắn muốn rít gào, lửa giận cơ hồ cháy hết tất cả lý trí, mà bên trong gian phòng vẫn còn tồn tại tin tức tố của Doãn Kỳ.
Hắn không muốn phá hỏng những gì còn sót lại.
Tại Hưởng ở trong phòng ngủ đợi một đêm.
Trong phòng ngủ vốn hẳn là nên có hai người bọn họ, nhưng phòng này hắn cũng không hay đến, đồ đạc của hắn cũng không nhiều, mà trên giường còn phủ một lớp bụi mỏng, hẳn là Doãn Kỳ không dám động đến đồ không thuộc về anh.
Tại Hưởng biết rõ mình sẽ không đợi được anh về, đứng lên chuẩn bị rời đi, vừa mới mở cửa, lại thấy có bạn học không xa ngó đầu nhìn, thấy hắn đi ra, sợ đến vội vã thu hồi ánh mắt.
Tại Hưởng đi qua: "Xin chào, cậu ở quanh phòng này sao?"
"A? À đúng đúng, tớ ở phòng bên cạnh" bạn học được hỏi có chút giật mình: "Cái kia... Mạo muội hỏi một câu, cậu có phải là Tại Hưởng?"
Tại Hưởng gặp tình huống này không cảm thấy kinh ngạc, hắn biết mình nổi tiếng cỡ nào, gật đầu, cũng không nói lời thừa thãi: "Cậu để ý khi nào Doãn Kỳ về thì nhắn cho tôi, tôi có việc tìm cậu ấy."
Bạn học nam đương nhiên đồng ý giúp đỡ, rất nhiệt tình gật đầu: "Tớ có xem qua video thực chiến của cậu, thật sự rất lợi hại, ký túc xá bọn tớ còn có fan của cậu..."
Tại Hưởng rất vội, vẫn kiên nhẫn nghe cậu dông dài, sau đó cùng cậu trao đổi phương thức liên lạc, cũng không quay đầu lại chạy xuống lầu.
Hắn trở về Kim gia.
Tiến vào nhà, trong nhà yên tĩnh không bình thường, hắn liền nhìn thấy đứng một loạt người hầu, trong đó có một người lớn tuổi đến đỡ lấy áo khoác của hắn biểu tình như nhìn thấy cứu tinh của đời mình, nhỏ giọng: "Thiếu gia, phu nhân và tiên sinh lại cãi nhau."
Tại Hưởng đang rất phiền, nghe vậy càng buồn bực, nhanh chân đi đến phòng khách, nghe thấy bên trong tiếng đồ vật bị đập vỡ, quay người liền muốn đi.
Lúc này, hắn nghe thấy tiếng khóc của Bạch Phóng Vi: "Kim Tư Hào, ông căn bản không yêu tôi!"
Âm thanh này phát ra đủ biết cổ họng đã bị tổn thương, dọa cho đám người hầu run rẩy, bọn họ nhìn quanh, Tại Hưởng xoa xoa huyệt thái dương, thở dài: "Các ngươi đi làm việc của mình đi, hoặc là đợi một chút nữa rồi lại tiến vào."
Có hắn, bọn người hầu như được đại xá, dồn dập tản đi.
Tại Hưởng đứng ở cửa, một chút ý muốn đẩy cửa tiến vào cũng không có.
Không bao lâu, Bạch Phóng Vi khóc nức nở chốc lát, lại nói: "Ông cho rằng tôi không biết ông ở bên ngoài có bao nhiêu dơ bẩn hay sao."
Kim Tư Hào giọng mang giận khẽ quát: "Bà nên biết điểm dừng"
"Ông tại sao lại đem Doãn Kỳ về nhà?" Bạch Phóng Vi ngẩng đầu trừng hắn: "Rõ ràng không có quan hệ máu mủ, tại sao muốn nuôi nó?"
Tại Hưởng dừng lại.
Hắn nhìn qua khe cửa, có thể nhìn thấy Bạch Phóng Vi nước mắt giàn giụa, nàng cúi đầu, hít một hơi thật sâu, run rẩy, thống khổ muốn nói thêm.
Nàng nói: "Bởi vì ông hổ thẹn, ông mạnh mẽ. Ông cưỡng hiếp mẹ nó. Kim Tư Hào, cùng ông kết hôn đến bây giờ, tất cả mọi chuyện tôi đều không quan tâm, nhưng không có nghĩa là chuyện gì tôi cũng không biết, nếu ông không yêu tôi, tại sao lại muốn kết hôn với tôi?"
Có thể vì sao nữa? Đương nhiên là vì lợi ích khiến người ta ghen tị đến đỏ mắt rồi.
Bạch Phóng Vi cúi đầu, đôi vai đơn bạc run rẩy, nàng vừa khóc vừa cười: "Là tôi quá ngu ngốc, hỏi vấn đề này cũng quá ngu, ông không cần phải trả lời, tôi là người hiểu rõ câu trả lời hơn ai hết."
Kim Tư Hào nhẹ nhàng đặt tay lên vai nàng, giọng nói cũng trở nên mềm mại hơn: "Bà là Omega của tôi, tôi sẽ bảo vệ bà cả đời, bà cũng biết tôi có lỗi với Doãn Kỳ, nó ở đâu, có thể nói cho tôi biết không?"
Bạch Phóng Vi bỗng nở một nụ cười, cười đến vặn vẹo, lắc đầu, chậm rãi nói: "Tôi không biết, Kim Tư Hào, ông cút đi cho khuất mắt tôi."
Tại Hưởng thoáng nhìn Kim Tư Hào giật giật, vội vã lùi về sau hai bước, hắn nện từng bước thong thả, kéo áo khoác trên thanh treo, lặng yên không một tiếng động từ trong cửa chính đi ra ngoài, không kinh động đến bất cứ ai.
Xe hắn dừng ngoài cửa, tiến vào ngồi trong xe, hai tay đỡ trán ---- Doãn Kỳ của hắn, rốt cuộc đang ở đâu?
Máy báo động nơi cổ tay vang lên tiếng báo động "Tít tít", anh nhìn một chút, tìm một cái nút, nhấn xuống.
Máy báo động yên tĩnh trở lại, anh thở phào nhẹ nhõm, từ trong góc kéo ra chiếc ba lô màu đen, thò tay vào lấy ra thuốc ức chế.
Mũi kim hiện ra màu sáng bạc, anh cắn răng cố nhịn đau đớn, cắm mũi tiêm vào tay.
Nửa giờ sau, cảm giác cả người mềm nhũn kéo tới, anh biết thuốc ức chế đã có hiệu lực, uể oải dựa vào giường, trong đầu lại nhớ về lời nói của người ở chợ đêm hôm đó.
Thuốc tránh thai bị quốc gia ra lệnh cấm bán, cho dù dành riêng cho Omega nhưng tổn hại để lại không hề nhỏ, thêm vào phần đó phần lớn những Omega bị đánh dấu đều là do Alpha của mình làm, rất ít suy nghĩ không muốn mang thai, ít người tiêu thụ, vì thế nên cũng bị cấm bán.
Tại Hưởng lúc này như bị ai đánh một đòn, lỗ tai ong ong, âm thanh nhẹ nhàng ôn nhu của Bạch Phóng Vi truyền đến, nếu là thường ngày nghe được âm thanh của mẹ khiến hắn an tâm phần nào thì hôm nay, âm thanh ấy như ác ma đang thiêu đốt hắn.
Hắn nghẹn xuống: "Mẹ....mẹ"
Hắn không biết nên nói gì nữa, thô bạo cúp điện thoại, ngay sau đó tăng tốc xe, lòng nặng trĩu, nhấn ga một cái, xe như chiếc tên lửa phóng nhanh trên đường.
Một đường lái thẳng đến trường học, hắn mở cửa xe, đứng dưới cổng ký túc xá lưỡng lự, muốn đi lên chất vấn, nhớ lại những ngày hạnh phúc vừa qua, rất chân thật rồi lại như một giấc mộng, chỉ cần một tác động nhỏ mộng đẹp sẽ tan.
Thế nhưng hắn cũng rõ ràng, Doãn Kỳ từ đầu đến cuối, đối với đoạn quan hệ đột nhiên phát sinh giữa bọn họ, đều là kháng cự.
Lưỡng lự hồi lâu, lâu đến mức những bạn học xung quanh cũng cảm thấy kỳ quái mà nhìn hắn, lúc này mới rời bước chân, tiến vào ký túc xá.
Trong hành lang, hắn như có như không ngửi được mùi tin tức tố của Doãn Kỳ, sức mạnh của đánh dấu chính là như vậy, có thể khiến hai cá thể riêng biệt sản sinh ra một loại quan hệ cả đời không thể tách rời.
Nhưng mà Doãn Kỳ lại cố tình đem quan hệ của bọn họ giãn ra.
Làm sao có khả năng? Tại Hưởng suy nghĩ một chút liền không chịu nổi.
Đến gần phòng Doãn Kỳ hơn, mùi tin tức tố ngày càng rõ, bên trong lửa giận còn ẩn giấu một loại cảm giác không nói nên lời, hít một hơi thật sâu, tự cổ vũ mình.
Hắn run run gõ cửa phòng, cũng đợi cái người khiến hắn đang rất tức giận đến mở cửa, trong dòng máu đang chảy mang theo một suy nghĩ không khống chế được, vừa hận vừa nghĩ, muốn đem Doãn Kỳ kéo đến trước mặt, sau đó tàn nhẫm làmanh, khiến anh không dậy nổi.
Gõ rất lâu cũng không thấy Doãn Kỳ ra mở cửa.
Thời gian dần trôi qua, kiên trì của Tại Hưởng cũng theo đó mà giảm xuống, hắn không muốn tiếp tục nữa, trùng hợp lúc này lại có bạn học nam bưng một bát mì tiến đến, ngáp một cái: "Cậu, đến tìm Doãn Kỳ à?"
Tại Hưởng mặt âm trầm, lạnh nhạt nói: "Ừm."
"Cậu ấy có vẻ là không ở rồi" bạn học nam bị sắc mặt của hắn dọa cho giật mình, thêm vào tin tức tố mạnh mẽ áp chế, không thoải mái gãi gãi đầu: "Hôm qua có người đến tìm cậu ấy, sau đó thì không thấy cậu ấy quay lại nữa."
Tại Hưởng nghe vậy nhíu chặt mày, không quan tâm cậu ta, lấy ra chìa khóa bên hông, ngày hôm nay hắn mặc sơ mi trắng, không mặc quân phục, bạn học kia nhất thời không nhận ra hắn, thấy hắn có chìa khóa cũng không nói gì, quay người rời đi.
Cửa được mở ra, Tại Hưởng tiến vào, tin tức tố của Doãn Kỳ còn lưu lại xông thẳng vào mũi, nhìn về phía giường ngủ, có thể tưởng tượng được dáng vẻ khi ngủ của Doãn Kỳ, im lặng ngoan ngoãn.
Bởi vì trong phòng ngủ trừ hắn ra, cũng không còn người khác.
Tại Hưởng trong lòng liền nổi đau đớn quen thuộc, lập tức quay người đóng cửa, vừa đi xuống dưới lầu vừa gọi điện thoại cho Bạch Phóng Vi, bên kia rất nhanh đã trả lời, hắn thẳng thắn hỏi: "Doãn Kỳ đâu? Mẹ đưa anh ấy đến nơi nào?"
"Cái gì?" Bạch Phóng Vi nghe xong còn rất kinh ngạc: "Cái gì đưa đến chỗ nào?"
Tại Hưởng kiềm chế lại lo lắng, từng chữ từng chữ: "Không thấy Doãn Kỳ"
Doãn Kỳ cùng Bạch Phóng Vi nói chuyện vẫn luôn nghe lời, hắn luôn ngoan ngoãn nghe lời như vậy, Bạch Phóng Vi cũng không nghi ngờ, nhưng nàng quên mất, hắn ngoại trừ ngoan ngoãn nghe lời, còn rất biết làm người khác không rét mà run.
Bạch Phóng Vi cơ hồ cắn nát răng, không biết là việc Doãn Kỳ mất tích hay việc con trai cưng chất vấn khiến nàng tức giận, sau khi kết thúc cuộc gọi, nàng trực tiếp ném bay di động ra ngoài.
Tại Hưởng về Kim gia, xác nhận Bạch Phóng Vi không có lừa hắn, bắt đầu lên đường tìm người.
Hắn tìm từ ban ngày đến khi trời tối, trôi qua một ngày cũng không thấy bóng dáng của Doãn Kỳ.
Hết cách, hắn chỉ đành lòng trở về ký túc xá, nỗ lực hy vọng có thể chờ được thân ảnh Doãn Kỳ quay về, nhưng đáng tiếc, thời điểm anh xuất hiện tại nhà bọn họ vội vàng, quyết định rời đi cũng vội vàng.
Tại Hưởng ngồi trong bóng tối, ánh sáng trong điện thoại di động chiếu sáng mặt hắn, gửi cho Doãn Kỳ mấy cái tin nhắn.
[ Anh đang ở đâu? ]
[ Nếu như còn sợ mẹ thì đừng lo, có em đây, mọi chuyện sẽ rất nhanh được giải quyết mà ]
[ Anh đang ở đâu? Ít nhất cũng cho em một chút manh mối chứ? ]
Ngừng rất lâu, hắn liền gửi đi hai chữ: [ Ca ca... ]
Hắn không rõ mục đích của mình khi gửi cái tin nhắn đó là gì, hắn bây giờ không khác gì một con thú hoang, mất đi phương hướng, hai mắt đỏ ngầu, một lòng muốn tìm lại bạn tình của mình, điên cuồng giao phối, dứt khoát không cho bạn tình cơ hội chạy trốn.
Tại Hưởng cứ bình đạm sống trôi qua cũng gần hai mươi năm, nhưng đây là lần đầu tiên hắn cảm thấy vô lực.
Hắn phẫn nộ, hắn muốn rít gào, lửa giận cơ hồ cháy hết tất cả lý trí, mà bên trong gian phòng vẫn còn tồn tại tin tức tố của Doãn Kỳ.
Hắn không muốn phá hỏng những gì còn sót lại.
Tại Hưởng ở trong phòng ngủ đợi một đêm.
Trong phòng ngủ vốn hẳn là nên có hai người bọn họ, nhưng phòng này hắn cũng không hay đến, đồ đạc của hắn cũng không nhiều, mà trên giường còn phủ một lớp bụi mỏng, hẳn là Doãn Kỳ không dám động đến đồ không thuộc về anh.
Tại Hưởng biết rõ mình sẽ không đợi được anh về, đứng lên chuẩn bị rời đi, vừa mới mở cửa, lại thấy có bạn học không xa ngó đầu nhìn, thấy hắn đi ra, sợ đến vội vã thu hồi ánh mắt.
Tại Hưởng đi qua: "Xin chào, cậu ở quanh phòng này sao?"
"A? À đúng đúng, tớ ở phòng bên cạnh" bạn học được hỏi có chút giật mình: "Cái kia... Mạo muội hỏi một câu, cậu có phải là Tại Hưởng?"
Tại Hưởng gặp tình huống này không cảm thấy kinh ngạc, hắn biết mình nổi tiếng cỡ nào, gật đầu, cũng không nói lời thừa thãi: "Cậu để ý khi nào Doãn Kỳ về thì nhắn cho tôi, tôi có việc tìm cậu ấy."
Bạn học nam đương nhiên đồng ý giúp đỡ, rất nhiệt tình gật đầu: "Tớ có xem qua video thực chiến của cậu, thật sự rất lợi hại, ký túc xá bọn tớ còn có fan của cậu..."
Tại Hưởng rất vội, vẫn kiên nhẫn nghe cậu dông dài, sau đó cùng cậu trao đổi phương thức liên lạc, cũng không quay đầu lại chạy xuống lầu.
Hắn trở về Kim gia.
Tiến vào nhà, trong nhà yên tĩnh không bình thường, hắn liền nhìn thấy đứng một loạt người hầu, trong đó có một người lớn tuổi đến đỡ lấy áo khoác của hắn biểu tình như nhìn thấy cứu tinh của đời mình, nhỏ giọng: "Thiếu gia, phu nhân và tiên sinh lại cãi nhau."
Tại Hưởng đang rất phiền, nghe vậy càng buồn bực, nhanh chân đi đến phòng khách, nghe thấy bên trong tiếng đồ vật bị đập vỡ, quay người liền muốn đi.
Lúc này, hắn nghe thấy tiếng khóc của Bạch Phóng Vi: "Kim Tư Hào, ông căn bản không yêu tôi!"
Âm thanh này phát ra đủ biết cổ họng đã bị tổn thương, dọa cho đám người hầu run rẩy, bọn họ nhìn quanh, Tại Hưởng xoa xoa huyệt thái dương, thở dài: "Các ngươi đi làm việc của mình đi, hoặc là đợi một chút nữa rồi lại tiến vào."
Có hắn, bọn người hầu như được đại xá, dồn dập tản đi.
Tại Hưởng đứng ở cửa, một chút ý muốn đẩy cửa tiến vào cũng không có.
Không bao lâu, Bạch Phóng Vi khóc nức nở chốc lát, lại nói: "Ông cho rằng tôi không biết ông ở bên ngoài có bao nhiêu dơ bẩn hay sao."
Kim Tư Hào giọng mang giận khẽ quát: "Bà nên biết điểm dừng"
"Ông tại sao lại đem Doãn Kỳ về nhà?" Bạch Phóng Vi ngẩng đầu trừng hắn: "Rõ ràng không có quan hệ máu mủ, tại sao muốn nuôi nó?"
Tại Hưởng dừng lại.
Hắn nhìn qua khe cửa, có thể nhìn thấy Bạch Phóng Vi nước mắt giàn giụa, nàng cúi đầu, hít một hơi thật sâu, run rẩy, thống khổ muốn nói thêm.
Nàng nói: "Bởi vì ông hổ thẹn, ông mạnh mẽ. Ông cưỡng hiếp mẹ nó. Kim Tư Hào, cùng ông kết hôn đến bây giờ, tất cả mọi chuyện tôi đều không quan tâm, nhưng không có nghĩa là chuyện gì tôi cũng không biết, nếu ông không yêu tôi, tại sao lại muốn kết hôn với tôi?"
Có thể vì sao nữa? Đương nhiên là vì lợi ích khiến người ta ghen tị đến đỏ mắt rồi.
Bạch Phóng Vi cúi đầu, đôi vai đơn bạc run rẩy, nàng vừa khóc vừa cười: "Là tôi quá ngu ngốc, hỏi vấn đề này cũng quá ngu, ông không cần phải trả lời, tôi là người hiểu rõ câu trả lời hơn ai hết."
Kim Tư Hào nhẹ nhàng đặt tay lên vai nàng, giọng nói cũng trở nên mềm mại hơn: "Bà là Omega của tôi, tôi sẽ bảo vệ bà cả đời, bà cũng biết tôi có lỗi với Doãn Kỳ, nó ở đâu, có thể nói cho tôi biết không?"
Bạch Phóng Vi bỗng nở một nụ cười, cười đến vặn vẹo, lắc đầu, chậm rãi nói: "Tôi không biết, Kim Tư Hào, ông cút đi cho khuất mắt tôi."
Tại Hưởng thoáng nhìn Kim Tư Hào giật giật, vội vã lùi về sau hai bước, hắn nện từng bước thong thả, kéo áo khoác trên thanh treo, lặng yên không một tiếng động từ trong cửa chính đi ra ngoài, không kinh động đến bất cứ ai.
Xe hắn dừng ngoài cửa, tiến vào ngồi trong xe, hai tay đỡ trán ---- Doãn Kỳ của hắn, rốt cuộc đang ở đâu?
Máy báo động nơi cổ tay vang lên tiếng báo động "Tít tít", anh nhìn một chút, tìm một cái nút, nhấn xuống.
Máy báo động yên tĩnh trở lại, anh thở phào nhẹ nhõm, từ trong góc kéo ra chiếc ba lô màu đen, thò tay vào lấy ra thuốc ức chế.
Mũi kim hiện ra màu sáng bạc, anh cắn răng cố nhịn đau đớn, cắm mũi tiêm vào tay.
Nửa giờ sau, cảm giác cả người mềm nhũn kéo tới, anh biết thuốc ức chế đã có hiệu lực, uể oải dựa vào giường, trong đầu lại nhớ về lời nói của người ở chợ đêm hôm đó.
Thuốc tránh thai bị quốc gia ra lệnh cấm bán, cho dù dành riêng cho Omega nhưng tổn hại để lại không hề nhỏ, thêm vào phần đó phần lớn những Omega bị đánh dấu đều là do Alpha của mình làm, rất ít suy nghĩ không muốn mang thai, ít người tiêu thụ, vì thế nên cũng bị cấm bán.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất