Tái Ái Nhất Hồi (Yêu Thêm Lần Nữa)

Chương 6

Trước Sau
Hành động của đối phương rất tự nhiên, Chu Tuấn cũng không biết làm sao để từ chối. Hắn do dự một chút, rồi vươn tay ra.

“Chào cậu, tôi là Chu Tuấn.”

Ân Phi Dương nắm lấy thắt lưng hắn, môi khẽ cắn vào vành tai.

“Tôi biết cậu thất tình mà, không sao đâu. Theo tôi đi, tôi sẽ làm cậu hạnh phúc cả đêm nay.”

Ngoại trừ Tần Sở, Chu Tuấn cũng chưa bao giờ thân mật với ai. Loại ác cảm này làm hắn cảm thấy buồn nôn. Hắn cố gắng thoát khỏi kiềm kẹp của tên kia, nhưng anh ta càng bám chặt hơn. Vừa thẹn vừa giận, hắn hét lên.

“Cút ngay!”

Ân Phi Dương không hề để ý đến sự chán ghét của hắn, ngược lại tay còn trêu đùa với thắt lưng hắn.

“Tại sao chứ? Nơi này của cậu không phải cần tìm một người an ủi sao? Giao cho tôi đi, tôi sẽ khiến cậu thoải mái.”

Chu Tuấn nổi lên một loại cảm xúc muốn giết người. Mà điều làm cho hắn xấu hổ không chỉ vì sự trói buộc của Ân Phi Dương, mà còn vì ở nơi bị đối phương vuốt ve lại có cảm giác thoải mái đến mức không nói nên lời.

Loại cảm giác này khiến cho hắn sợ hãi. Có ai tới cứu hắn không?

“Hai người đang làm gì vậy?”

Một tiếng hô nhẹ ngăn cản Ân Phi Dương tiếp tục.

Âm thanh phát ra từ một cậu thanh niên đẹp trai khoảng mười sáu mười bảy tuổi.

Chu Tuấn còn tưởng đây là cậu trai đã dây dưa với Ân Phi Dương lúc nãy, nhưng rồi lại cảm thấy không giống. Cậu trai này tuấn mỹ hơn một chút, cũng anh tuấn hơn một chút. Đôi mắt đẹp, tỏa lưu quang rạng rỡ lấp lánh.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu ta đỏ bừng, tay kéo Chu Tuấn vào trong lòng, hung dữ nói.

“Anh muốn động dục thì cút đi nơi khác đi. Dám động vào người của tôi, có tin tôi bẻ gãy chân anh không!”

Hả?!

Chu Tuấn há mồm, trừng mắt nhìn cậu thanh niên đang bày ra bộ dạng giống như gà mẹ bảo vệ con, bất cứ lúc nào cũng có thể xông lên tẩn đối phương.

“Tôi…” Hình như không quen biết cậu nha.

Lời còn chưa ra khỏi miệng thì đã bị nụ hôn nồng nhiệt của cậu ta chặn lại.

Cậu thanh niên này hai tay ôm lấy thắt lưng của hắn, nhỏ giọng giải thích.

“Thân ái à, em đừng tức giận nữa. Anh sẽ giải thích mà, anh thề là anh sẽ không vì nhìn thấy người ta xinh đẹp mà quên em đâu.” Đột nhiên chuyển qua Ân Phi Dương đang sững sờ nói.

“Nhìn cái gì mà nhìn, chưa từng thấy người ta hôn nhau à. Chúng tôi đã là của nhau rồi, không cần tới anh, tên khốn!”

Ân Phi Dương khẽ nhíu mày, khóe miệng vẽ ra một nụ cười ma mãnh, hướng Chu Tuấn nhún vai nói.



“Thật xin lỗi. Tôi không biết cậu đã có người yêu rồi.” Lúc quay đi còn xoay người lại nhìn Chu Tuấn.

“Tôi đây đối với hoa đã có chủ không hứng thú, nhưng nếu có một ngày hai người chia tay, nhớ tới tìm tôi đấy.”

Không đợi Chu Tuấn phản ứng, cậu thanh niên đã hung dữ đáp lại.

“Cút mau!”

Vừa quay đầu, đối diện ánh mắt như muốn giết người của Chu Tuấn, không khỏi rụt cổ, cười xòa.

“Thân ái à, đừng tức giận mà.”

Chu Tuấn phẫn nộ nhìn kẻ tự cho là đúng.

“Về cơ bản tôi…” Không quen cậu!

Lời nói tiếp theo thành công bị cắt ngang. Cậu Thanh niên đẹp trai kia lấy âm lượng mà một nửa quán bar đều có thể nghe được hô lên.

“Thân ái à, em có biết là em hay tự ti về ngoại hình của mình không. Em yên tâm đi, anh sẽ không vì ngoại hình bình thường của em mà chán ghét em đâu. Anh cam đoan, sau này cho dù là Dương Quý Phi trước mắt anh cũng không quan tâm!”

Khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần lộ ra với lời thề chắc như đinh đóng cột làm ai nấy đều phải cảm động. Nhưng Chu Tuấn bây giờ chỉ thấy phẫn nộ muốn giết người mà thôi. Bình thường hắn đã lấy sự nhẫn nại đáng tự hào của mình chống lại tiểu quỷ này, nhưng hoàn toàn không có tác dụng.

Hắn nghiến răng nghiến lợi hỏi.

“Chúng ta đã gặp qua sao?”

Cậu trai ra vẻ vô tội, trưng ra nụ cười mê hoặc có thể giết chết vạn người.

“Chưa. Nhưng đừng lo, bộ dáng anh phổ biến như thế, có gặp qua rồi cũng chẳng nhớ.”

Cho dù bộ dạng tôi bình thường thật, nhưng cậu cũng không nên nói như thế chứ.

Vô duyên vô cớ bị hôn, rồi lại bị châm biếm. Chu Tuấn nắm tay lại, suy nghĩ mình có nên cho cậu ta một quyền hay không.

Dù sao với tâm tình hiện tại cũng muốn đánh người rồi, kẻ trước mắt lại là dạng mình ghét nhất.

Bị đánh cũng coi như cậu ta xui xẻo thôi…

Không để ý Chu Tuấn đang tính kế trong lòng, đột nhiên cậu ta đi tới, một tay vòng qua thắt lưng hắn, môi kề sát bên tai hắn, sát đến mức có thể nghe âm thanh nhỏ như tiếng kim rơi.

“Đừng kích động, tên ngốc này. Tôi đang giúp anh đó. Nhìn bên kia kìa.” Miệng trề ra, chỉ tay về phía trước.

Bên kia, Ân Phi Dương đứng trước quầy bar nói chuyện cùng một người ngồi trên ghế.

“Biết anh ta là ai không? Tu La tình trường đó. Từ đó tới nay chưa ai thoát khỏi lưới tình của anh ta. Nếu không có tôi, đêm nay anh nhất định sẽ bị ăn sống nuốt tươi, ăn đến sạch sẽ luôn, ngay cả xương cũng không còn.”

Hơi thở nóng ướt theo lời nói nhè nhẹ trôi vào tai, lan ra, Chu Tuấn dường như có thể cảm nhận được đôi môi mềm mại của đối phương đang chạm nhẹ lên tai mình. Loại khiêu khích này làm hắn phiền loạn. Cậu thanh niên nhân cơ hội ôm hắn.

“Tôi là ân nhân cứu mạng của anh đấy!”



Sao ai ở nơi này cũng giống dã thú động dục vậy.

Chu Tuấn tức giận dùng tay hất cậu ta ra, cậu ta bị đau, hừ một tiếng, buông hắn ra.

Chu Tuấn xoay người, cười lạnh với tên quỷ nhỏ này.

“Còn muốn tôi cám ơn cậu không? Tên quỷ nhỏ thối tha!”

Bị Ân Phi Dương chế trụ còn chưa tính, ngay cả một đứa nhỏ choai choai cũng muốn ức hiếp hắn. Có biết hắn ở trường đại học từng luyện qua nhu đạo không?

Năm đó vì thân thể hắn yếu ớt, bị Tần Sở ép đến võ đường luyện tập nhu đạp và quyền đạo một tuần một lần, lúc ấy luôn miệng than khổ nhưng không nghĩ tới cũng có ngày hữu dụng. Nghĩ đến đây, trong lòng đột nhiên đắc ý một chút.

Nhưng mà đắc ý chưa được năm giây, đã bị vẻ mặt tái nhợt dùng tay ôm ngực của cậu ta doạ sợ.

Mặc dù lúc ở võ đường đã quật ngã nhiều người, cũng đã đánh nhiều người, nhưng đã vài năm chưa luyện. Huống chi vừa rồi trong cơn tức giận, xuống tay không biết nặng nhẹ, nhìn cậu ta cao cao gầy gầy giống mình, chắc là không chịu nổi.

“Cậu… Cậu không sao chứ? Tôi không phải cố ý, ai bảo cậu làm cái hành động ghê tởm kia chứ?” Một bên lắp bắp giải thích, một bên dìu cậu thanh niên kia lên ghế sa lon. Nhưng nhớ lại khoảnh khắc cậu ta cưỡng hôn mình, nhịn không được lại bắt đầu tức giận. “Tôi đã từng luyện nhu đạo, xuống tay rất có chừng mực, sẽ không đả thương cậu. Hơn nữa tôi sẽ không giải thích đâu. Cậu tự làm tự chịu thôi!!”

“…”

"Này, cậu thật sự không có chuyện gì phải không? Không có việc gì thì tôi đi đây…" Ngữ điệu hơi thả lỏng.

Nhìn bộ dạng của tên quỷ nhỏ này dường như không sao cả. Áo quần lố lăng còn đính cây cỏ linh tinh gì đó, vừa nhìn là biết trẻ hư rồi, Chu Tuấn thầm nghĩ, ngay cả con gián hắn cũng không nỡ giết, là cậu ta tự tìm lấy phiền toái thôi.

Nhưng mà cậu ta thật sự không có chuyện gì sao? Nhìn khuôn mặt đột nhiên ửng đỏ của cậu ta, phản ứng đầu tiên của Chu Tuấn là chảy máu não chăng?…

Nếu bỏ qua vấn đề tuổi tác.

“…”

Không nên, không nên cười!

Trịnh Thiệu Đường vất vả nhẫn nhịn. Chưa từng thấy ai vô dụng như Chu Tuấn. Không nhận ra bộ dáng động dục của Ân Phi Dương thì thôi đi, còn không biết sống chết đưa tay ra giới thiệu. Rõ ràng là đang đánh người khác, mà lại ngốc nghếch lo lắng như mình là người bị đánh vậy. Nói cái gì mà đã từng luyện qua nhu đạo? Ra tay thật đúng là nhu nha. Hôm nào cần phải đến thỉnh giáo võ sư của cái võ đường kia, làm sao lại dạy dỗ ra một tên đệ tử dở hơi như này.

Đồ chơi tốt sao có thể để tên háo sắc Ân Phi Dương kia đoạt được!

Thật ra Trịnh Thiệu Đường sớm đã phát hiện ra sự tồn tại của Chu Tuấn. Vừa nhìn thấy bộ dáng chết không ra chết sống không ra sống của hắn, biết ngay là bị người ta bỏ. Bỏ thì sao, lớn như vậy rồi, bị người ta bỏ có gì lạ đâu?

Lúc Ân Phi Dương dùng nụ cười ranh mãnh nhìn Chu Tuấn, cũng là lúc cậu quan sát hắn. Đúng là bộ dáng bình thường. Nhưng mà cái vẻ mặt rầu rĩ cô đơn chui vào một góc của hắn làm người ta dị thường thương tiếc.

Dù sao cũng không có việc gì làm, đùa giỡn một chút với anh ta cũng tốt. Nhưng… Cái diện mạo kia thiệt làm người ta không có hứng thú mà!

Nhưng khi Chu Tuấn rơi vào lồng ngực Ân Phi Dương, Trịnh Thiệu Đường bắt đầu khó chịu. Sự do dự của cậu đã bị hành động của Ân Phi Dương đã biến thành thực tế.

Xem ra so với tưởng tượng của mình còn đáng yêu hơn, phỏng chừng một thời gian dài sau không cần lo buồn chán nữa rồi.

Không nên, không nên để hắn đi, phải tìm cách giữ hắn lại bên mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau