Tài Nguyên Hàng Đầu Là Một Con Mèo

Chương 10

Trước Sau
Edit: ji

[Một Omega yếu đuối ngoan ngoãn và biết nghe lời...]

—–o0o—–

Rốt cuộc từ khô nóng hỗn loạn đến khi hoàn toàn tỉnh táo lại, ngoài cửa sổ trời đã rạng sáng, Bùi Thược cầm lấy di động, phát hiện đã hơn năm giờ.

Nhìn Omega đang hôn mê trên giường, khắp người đầy vết bầm tím, đặc biệt là vết thương ở hai bên thắt lưng, cơ hồ là bị véo đến mức chảy máu, như thể bị làm nhục đến mức thảm hại, Bùi Thược bất giác nhíu chặt mày.

Hắn trước giờ không có sở thích hay đam mê quái gở nào, ngoại trừ người đã phản bội hắn bị đánh gãy chân, những tình nhân ngoan ngoãn nghe lời bao năm qua hắn chưa từng đối xử thô bạo, đây là lần đầu tiên hắn lăn lộn tình nhân đến mức thê thảm như vậy.

Hắn hoảng hốt nhớ tới trong suốt quá trình người này giống như có khóc lóc xin tha, nhưng hắn căn bản không thể kiểm soát bản thân, giống như một con chó điên ngoài việc hung hăng hành hạ cái gì cũng đều không nghe thấy, lăn qua lộn lại hết lần này đến lần khác.

Càng nghĩ đến đây, đầu của hắn càng đau, nhiều năm qua đối phó với Alpha đã quen với việc xử lý dứt khoát tàn nhẫn, nhưng đây là lần đầu tiên hắn dùng phương thức cưỡng bức kẻ yếu để thỏa mãn chính mình. Đối phương chỉ là một người trói gà không chặt, đối với hắn luôn cẩn thận tỉ mỉ, một Omega yếu đuối ngoan ngoãn và biết nghe lời.

Bùi Thược đứng dậy tới gần Omega của mình, vươn tay nhẹ nhàng đẩy đẩy.

"An Cửu." Bùi Thược nhẹ nhàng gọi, hắn bình thường rất ít khi gọi tên An Cửu, có cái gì nói thẳng cái đó, ở bên nhau hơn một tháng, số lần hắn gọi tên An Cửu có thể đếm trên đầu ngón tay.

An Cửu không có động tĩnh, trong lúc ngủ mơ đôi mày thanh tú vẫn luôn nhíu chặt.

Bùi Thược đem người từ trên giường bế lên đi vào phòng tắm, nhẹ nhàng đặt vào bồn tắm, lấy vòi hoa sen mở ra nước ấm, tắm sạch sẽ cho An Cửu. Đây là kim chủ hắn lần đầu tiên vì tình nhân mà làm chuyện này, tuy rằng tâm tình phức tạp, nhưng hắn hoàn toàn cam tâm tình nguyện.

Sau khi tắm xong, Bùi Thược phát hiện ra những vết thương trên người An Cửu vượt xa so với hắn tưởng tượng, ánh sáng của phòng tắm cùng với bồn tắm màu trắng sứ làm nổi bật toàn bộ, hắn nhìn thấy ngực, phía sau lưng, đùi và cánh tay của An Cửu một màu xanh tím nối liền nhau. Ngoài ra còn có hai vết bầm tím rõ ràng trên má gần khóe miệng, như thể chúng từng bị người dùng ngón tay thô bạo niết qua.

Bùi Thược: "...."

Hắn không thể nhớ lại quá trình chi tiết của đêm hôm qua, không thể tưởng tượng được bản thân có thể thô bạo đến mức độ này, chẳng lẽ trong suốt quá trình hắn lại dùng bạo lực với tình nhân Omega này sao?

Dường như chỉ có khả năng này, nếu không những vết bầm tím trên cơ thể An Cửu giống như cậu đã đánh nhau kịch liệt với người nào đó không thể giải thích được. Có thể đêm qua An Cửu đã phản kháng, hắn mất khống chế nên đã dùng bạo lực để áp chế.

Bùi Thược xoa xoa hai bên huyệt Thái Dương... Hắn đây là tính cường bạo Omega của mình sao?

Khi dòng nước ấm đến ngực An Cửu, cuối cùng An Cửu cũng từ từ mở mắt ra, mi mắt nặng trĩu chỉ hé mở một nửa, ánh mắt yếu ớt như sương mù nhẹ nhàng dừng lại trên mặt Bùi Thược.

Đây có lẽ là lần đầu tiên trong đời Bùi Thược cảm thấy có lỗi với tình nhân của mình, lúc này sắc mặt hắn cũng rất dịu dàng, đưa tay lên vuốt tóc An Cửu, muốn nói nhưng hắn lại không biết phải nói gì lúc này.

An Cửu chậm rãi thu hồi tầm mắt, khó khăn cử động hai chân dưới nước, ôm đầu gối vùi mặt xuống, không rên một tiếng cũng không nhúc nhích.

Bùi Thược sắc mặt càng thêm phức tạp, trong lòng cũng dịu lại: "Thực xin lỗi, tối hôm qua tôi...", giọng nói của Bùi Thược càng trở nên nhẹ nhàng hơn: "Như vậy đi, mỗi tháng tôi sẽ đưa cho em thêm hai trăm vạn nữa. Chờ đến khi về Hách Thành, tôi sẽ bảo trợ lý Trần đưa em đi xem nhà, em thích chung cư hay biệt thự đều được".

Bùi Thược thực sự không giỏi trong việc dỗ dành người khác, nhưng hắn biết mục đích của An Cửu ở bên cạnh mình, đáp ứng những gì tên nhóc này cần còn có tác dụng hơn mấy lời dễ nghe.

Nhưng An Cửu cũng không có phản ứng, cố chấp ôm gối vùi đầu không nói gì, Bùi Thược bất giác gãi lông mày, tiếp tục nhẹ giọng hỏi: "Vậy, em muốn cái gì anh Bùi đều cho em, nghĩ xem muốn cái gì..."

An Cửu cuối cùng cũng chậm rãi ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ bừng ướt át, mím môi thành một đường.

Vẻ mặt bất bình muốn buộc tội người khác như vậy hoàn toàn không phải do An Cửu giả vờ, cơ thể cậu thực sự rất đau, thậm chí có cảm giác bị dùng đến hỏng, cậu nhớ rõ trong suốt cả quá trình người đàn ông này thiếu chút nữa làm cậu lộ ra hình dáng thứ hai.



An Cửu hít một hơi thật sâu, giọng nói khàn khàn nhưng dịu dàng: "Em không muốn gì cả. Em thích anh Bùi, vì anh Bùi có thể làm bất cứ điều gì..."

Nếu như thường xuyên nghe tình nhân nói điều này, Bùi Thược sẽ chỉ coi đó như là lời nịnh nọt lấy lòng, như gió thổi qua tai, Omega trời sinh đã bị Alpha cường đại hấp dẫn, đối với Beta trước sau không thắng nổi gen Alpha. Nhưng lúc này, Bùi Thược bỗng nhiêu suy nghĩ lời này của Omega có thể là sự thật.

An Cửu là người đơn thuần tốt bụng, ban đầu cậu tìm đến hắn cũng chỉ vì muốn chữa bệnh cho mẹ mình, điều quan trọng đây là Omega khiếm khuyết tuyến thể, đối với hắn không như Alpha có tin tức tố hấp dẫn, cho nên...

Đột nhiên, Bùi Thược nhíu mày, hắn không hiểu sao mình tự nhiên lại nghĩ đến chuyện như vậy.

"Anh Bùi..." An Cửu nhỏ giọng gọi.

Bùi Thược định thần lại, chỉ nhẹ giọng nói: "Tắm rửa xong rồi, tôi bế em lên giường."

Bùi Thược quấn khăn tắm cho đối phương rồi bế lên giường, gọi trợ lý đi mua thuốc, thuốc đưa đến rồi lại tự mình bôi thuốc cho An Cửu.

An Cửu nằm nghiêng ở trên giường, Bùi Thược bôi thuốc lên lưng, nhìn vết bầm lớn trên tấm lưng trắng như tuyết giống như va chạm kịch liệt mới có thể tạo thành vết thương lớn như vậy, Bùi Thược lại lần nữa mờ mịt nhíu mày.

An Cửu cảm giác được động tác của người đàn ông phía sau dừng lại, thấp giọng nói: "Đêm qua anh Bùi ném em từ trên giường xuống sàn nhà..."

Những mảnh ký ức hỗn loạn của đại não cũng không thể nhớ được hình ảnh này, nhưng người mất khống chế hiển nhiên cái gì cũng đều làm được, Bùi Thược tin, động tác trên tay không khỏi càng thêm ôn nhu.

Lúc này, Hứa Lam gọi điện thoại tới, Bùi Thược đoán cuộc điều tra tối hôm qua đã có kết quả, hắn đắp chăn lên cho An Cửu, hiếm khi hôn lên tóc An Cửu một cách đầy thân mật, sau đó cầm điện thoại di động ra ban công để trả lời cuộc gọi.

Hứa Lam không phụ sự kì vọng, không chỉ điều tra rõ tung tích của Omega ZX đêm qua, còn cậy được từ miệng gã béo bị Omega ZX đánh bất tỉnh lấy được tin tức quan trọng.

Nghe xong Bùi Thược mới ý thức được, tối hôm qua hắn cùng con mèo kia gặp nhau ở thang máy thật sự chỉ do ngoài ý muốn?

Người cá, nghe có vẻ rất khó tin, nhưng có Omega ZX hình dạng nửa người nửa mèo ở phía trước, Bùi Thược ngược lại không cảm thấy khiếp sợ, điều này càng chứng minh trên thế giới thực sự có những thí nghiệm liên quan đến sự kết hợp gen động vật và gen của người.

"Có biết quan hệ của Omega ZX đó với người cá không?"

Hứa Lam trả lời: "Không rõ ràng lắm, tên nhân viên của phòng đấu giá kia nói đối phương hỏi hắn mấy vấn đề sau đó đánh hắn bất tỉnh".

Bùi Thược trầm tư một lát, mở miệng nói: "Trước hết, hãy gửi mẫu tóc của Omega ZX mà họ lấy được vào đêm qua về Hách Thành, thúc giục bọn họ nhanh chóng nghiên cứu chế tạo máy cảm biến tin tức tố(*)".

(*) Cái này là máy cảm nhận tin tức tố của Omega ZX.

"Vâng."

Thu hồi di động, Bùi Thược ở trong đầu nhanh chóng sắp xếp những thông tin có được, con mèo kia ráo riết tìm kiếm manh mối về tên người cá, vì vậy nhất định trong phiên đấu giá kia sẽ có hành động tiếp theo.

Hắn không thể chủ động đi tìm Omega ZX, nhưng hắn hoàn toàn có thể ôm cây đợi thỏ.

Đã có kế hoạch đại khái, phần lớn sương mù tích tụ trong lòng hắn cuối cùng cũng tan biến, Bùi Thược quay trở lại giường tiếp tục nghỉ ngơi.

An Cửu vốn đã mệt mỏi ngủ thiếp đi, trên môi vẫn còn đỏ tươi bất thường sau một đêm dài làm tình, Bùi Thược không nhịn được cúi đầu xuống hôn lên khóe môi An Cửu, An Cửu ngủ mơ chỉ mấy máy môi.

Bùi Thược bật cười, vươn tay nhẹ nhàng ôm lấy An Cửu vào lòng, động tác này ảnh hưởng đến vết thương ở ngực, Bùi Thược bất giác nhớ đến hình ảnh Omega ZX ghé vào ngực hắn cắn ở thang máy đêm qua.



Bị cắn một cái tàn nhẫn như vậy, hắn chỉ trách bản thân đã sơ suất, nhưng cũng coi như một bài học, ít nhất lần sau gặp lại tên đó, hắn biết việc đầu tiên mình phải làm chính là đập cho con mèo kia chỉ còn lại một hơi thở, sau đó mới bàn chuyện hợp tác.

***

An Cửu ngủ một giấc đến tối, tỉnh dậy bên gối đã trống trơn.

Phần lớn cơ thể cậu đã bình phục, nhưng eo và chân vẫn còn đau khi cậu bước đi, nếu không phải thể chất là Omega ZX, An Cửu cảm thấy mình hẳn là phải nằm viện một ngày, không, ba ngày.

Chưa đầy hai năm kể từ khi cậu phân hóa thành Omega ZX, cậu chưa thể hoàn toàn nắm giữ cách điều khiển tin tức tố. Bài học lần này chỉ đơn giản là tự chuốc lấy...

An Cửu rời khỏi giường, dựa vào tường đi đến khóa cửa, trở lại giường lần nữa khôi phục hình dáng thứ hai, cơ thể bắt đầu từ từ phóng thích ra tin tức tố chữa khỏi... Đây là cách phục hồi nhanh nhất đối với Omega ZX.

Đô ——

Âm thanh điện thoại di động đột nhiên vang lên, dọa An Cửu sợ hãi dựng thẳng cái đuôi, sau khi hoàn hồn mới nhấc máy.

Là cuộc gọi của Bùi Thược, An Cửu nhớ rõ đây có lẽ là lần đầu tiên hắn chủ động gọi điện thoại cho mình.

"Em thấy khá hơn chưa?" Giọng Bùi Thược hiếm khi nhẹ nhàng.

"Vâng." An Cửu nói nhỏ: "Tốt hơn một chút rồi."

Bùi Thược không nhịn được cười: "Ăn chưa?"

An Cửu không thể tin được Bùi Thược sẽ nói chuyện tự nhiên với cậu như vậy, nhẹ nhàng nói: "Vẫn chưa."

"Nếu đói, hãy gọi lễ tân mang bữa ăn đến tận phòng cho em, nghỉ ngơi thật tốt và đừng di chuyển trong thời gian này."

"... Vâng."

"Tôi đêm nay muộn mới trở về, có chuyện gì em liên hệ với trợ lý Trần, cậu ta đêm nay không đi cùng tôi, ở ngay bên cạnh phòng em".

"Được." An Cửu nhẹ nhàng nói: "Anh Bùi, em sẽ chờ anh trở về."

Đầu giây bên kia im lặng vài giây, cảm xúc không rõ "Ừm" một tiếng rồi cúp điện thoại.

——————–

Tác giả có lời muốn nói:

Giả thiết:

Alpha cùng Omega thường thấy hai loại cấp bậc: hệ PX (phổ hệ), hệ CX (siêu hệ)

Alpha cùng Omega cao cấp cấp bậc: Alpha hệ SX (hệ S) cùng Omega hệ ZX (hệ chữa khỏi)

Ji: Có phải An Cửu sợ hãi đấy không? Thả tin tức tố khiến bao nhiêu người say tình? =))

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau