Chương 9
Edit: Cháo
Nhạc Nhị nghe vậy mà trong lòng cuồn cuộn sóng lớn, hóa ra mình chẳng qua chỉ khóc sưng mắt thôi, còn Tề Dục Đình lại đã làm nhiều việc như vậy rồi.
Tề Dục Đình chưa bao giờ đánh trận mà không có chuẩn bị, nếu bản thân khi ấy tùy tiện đi tìm Nhạc Nhị đã quên mất mình thì sẽ chỉ quấy rầy đến cuộc sống của đối phương. Cho nên hắn vẫn luôn đợi, đợi sau khi mình tốt nghiệp đại học, tiếp nhận công ty của gia tộc, trở thành chủ tịch Tề quyền cao chức trọng, một bước lên mây rồi mới dứt khoát mang Nhạc Nhị về nhà.
Thích của lúc bé có thể chưa tính là tình yêu, nhưng sau mỗi lần lén nhìn Nhạc Nhị mà lại không thể ra nhận nhau, nhìn Nhạc Nhị lớn lên từng ngày, Tề Dục Đình sinh ra cảm xúc phức tạp hơn, cảm xúc đó theo thời gian biến thành chấp niệm, và sau đó hắn phát hiện đó gọi là thích, gọi là yêu.
Sau khi nghiêm túc giải thích xong, Tề Dục Đình nhìn chăm chú vào bé ngốc trước mặt, hắn đã từng ảo tưởng qua vô số lần về tình cảnh mà hai người nhận nhau, hắn đang mong chờ nhất cử nhất động của Nhạc Nhị.
Nhạc Nhị bị ánh mắt người đàn ông vây lấy, từ từ đưa tay ra, móc lấy ngón trỏ của người đàn ông, nhẹ nhàng kêu một tiếng, “Anh ơi.”
Nhạc Nhị há miệng muốn nói gì đó nhưng không nói được ra lời, bởi vì cậu đã quên mất Tề Dục Đình, quên mất anh đẹp trai trong tuổi thơ của mình.
Cậu cảm thấy áy náy, cúi đầu xuống giống như một đứa trẻ phạm lỗi, nghĩ tới những năm tháng mà Tề Dục Đình im lặng quan tâm đến mình là trong lòng cảm thấy chua xót.
“Xin lỗi, em đã quên mất anh.”
Tề Dục Đình nào có chịu được khi Nhạc Nhị buồn, hắn cho rằng cậu sẽ xấu hổ, sẽ sợ hãi, không biết phải làm gì, chứ không ngờ rằng Nhạc Nhị sẽ áy náy nói xin lỗi hắn.
Tiếng anh kia và cả cái tay nhỏ móc lấy ngón tay hắn, cũng đủ để nội tâm Tề Dục Đình dấy lên một trận sóng gió.
Hắn cầm ngược lại tay Nhạc Nhị, ôm lấy người vào lòng, an ủi cậu: “Được rồi được rồi, không phải tại em, khi đó em còn nhỏ, không nhớ được là chuyện bình thường. Những năm qua là tại anh quá tham lam, cứ muốn nhìn em lâu hơn, muốn em nhớ lại anh.”
Cái đầu xù của Nhạc Nhị cọ lên bả vai Tề Dục Đình, ừ một tiếng nhỏ, ngay sau đó cậu nghe thấy Tề Dục Đình hỏi: “Có thể gọi anh một tiếng anh lần nữa không?”
Cái người này đúng là, rất biết phá hỏng bầu không khí… rõ ràng đang lúc cảm xúc dạt dào thế mà.
Tay Nhạc Nhị vòng quanh eo Tề Dục Đình, nắm chặt lấy áo hắn, thỏa mãn yêu cầu của người đàn ông: “Anh.”
Khóe miệng Tề Dục Đình không nén được ý cười, hắn được voi đòi tiên: “Gọi một tiếng chồng nữa.”
Nhạc Nhị: …
Cảm giác áy náy vừa mới dâng lên bị Tề Dục Đình đánh bay đi hơn nửa, Nhạc Nhị cúi đầu thấp hơn, đỉnh đầu dúi vào ngực Tề Dục Đình, “Chồng ơi.”
Lần này Tề Dục Đình vác người lên đi về phía phòng ngủ.
Nhạc Nhị sợ mình bị rơi xuống, ôm chặt lấy bả vai Tề Dục Đình theo bản năng, “Sao đột ngột vậy? … Đi đâu?”
Tề Dục Đình lời ít ý nhiều: “Phòng ngủ, ngủ.”
Nhạc Nhị: “Giờ mới đang buổi trưa, đợi đã, còn chưa ăn trưa nữa.”
Vừa dứt lời, Nhạc Nhị đã bị người đàn ông đặt lên giường, cậu giương mắt chống lại ánh mắt nóng rực của Tề Dục Đình, hai tay chống giường yên lặng lùi về phía sau.
Tề Dục Đình nhìn thanh niên có phần hốt hoảng kia, nghĩ đến chuyện cậu vẫn đang băn khoăn đến việc ăn cơm, cảm thấy rất thú vị: “Em vẫn giống như khi bé vậy, là một nhóc tham ăn. Hồi đó chia kẹo cho các em nhỏ trong lớp, anh toàn lén cho em thêm hai cái đấy.”
Thì ra không phải là người nào cũng được năm cái kẹo! Nhạc Nhị giật mình chớp mắt, vẫn nhớ khi còn bé mình thường xuyên khen anh lớn hào phóng, lần nào cũng được cho năm cái kẹo, hóa ra là chỉ có mình cậu được nhiều kẹo như vậy.
Sau đó cậu nghe Tề Dục Đình nói: “Nên bây giờ anh muốn đòi báo đáp.”
Nhìn ánh mắt như sói như hổ của người đàn ông, Nhạc Nhị: “Tề Dục Đình, anh bình tĩnh một chút…”
Một tay Tề Dục Đình cởi cúc áo, một tay kéo Nhạc Nhị về phía trước một cái, “Tai nhỏ à, em có biết anh đã đợi bao lâu rồi không.”
Giờ được nghe lại biệt danh ngày bé, Nhạc Nhị chỉ cảm thấy thẹn thùng, cậu ngẩng đầu lên, tầm mắt chạm vào nửa người trên cường tráng của người đàn ông, lực chú ý lập tức bị hấp dẫn, cơ bắp này, dáng người kia… thật khiến người ta hâm mộ mà, cậu yên lặng nuốt nước miếng.
Tề Dục Đình nhạy bén nhận ra yết hầu Nhạc Nhị trượt lên hạ xuống, chỉ cảm thấy một luồng nóng vọt thẳng xuống nửa người dưới, hắn cúi người đè Nhạc Nhị xuống giường.
“Kết hôn lâu vậy rồi, chúng ta nên thực hiện nghĩa vụ hôn nhân chứ nhỉ?”
Nhạc Nhị nghe vậy mà trong lòng cuồn cuộn sóng lớn, hóa ra mình chẳng qua chỉ khóc sưng mắt thôi, còn Tề Dục Đình lại đã làm nhiều việc như vậy rồi.
Tề Dục Đình chưa bao giờ đánh trận mà không có chuẩn bị, nếu bản thân khi ấy tùy tiện đi tìm Nhạc Nhị đã quên mất mình thì sẽ chỉ quấy rầy đến cuộc sống của đối phương. Cho nên hắn vẫn luôn đợi, đợi sau khi mình tốt nghiệp đại học, tiếp nhận công ty của gia tộc, trở thành chủ tịch Tề quyền cao chức trọng, một bước lên mây rồi mới dứt khoát mang Nhạc Nhị về nhà.
Thích của lúc bé có thể chưa tính là tình yêu, nhưng sau mỗi lần lén nhìn Nhạc Nhị mà lại không thể ra nhận nhau, nhìn Nhạc Nhị lớn lên từng ngày, Tề Dục Đình sinh ra cảm xúc phức tạp hơn, cảm xúc đó theo thời gian biến thành chấp niệm, và sau đó hắn phát hiện đó gọi là thích, gọi là yêu.
Sau khi nghiêm túc giải thích xong, Tề Dục Đình nhìn chăm chú vào bé ngốc trước mặt, hắn đã từng ảo tưởng qua vô số lần về tình cảnh mà hai người nhận nhau, hắn đang mong chờ nhất cử nhất động của Nhạc Nhị.
Nhạc Nhị bị ánh mắt người đàn ông vây lấy, từ từ đưa tay ra, móc lấy ngón trỏ của người đàn ông, nhẹ nhàng kêu một tiếng, “Anh ơi.”
Nhạc Nhị há miệng muốn nói gì đó nhưng không nói được ra lời, bởi vì cậu đã quên mất Tề Dục Đình, quên mất anh đẹp trai trong tuổi thơ của mình.
Cậu cảm thấy áy náy, cúi đầu xuống giống như một đứa trẻ phạm lỗi, nghĩ tới những năm tháng mà Tề Dục Đình im lặng quan tâm đến mình là trong lòng cảm thấy chua xót.
“Xin lỗi, em đã quên mất anh.”
Tề Dục Đình nào có chịu được khi Nhạc Nhị buồn, hắn cho rằng cậu sẽ xấu hổ, sẽ sợ hãi, không biết phải làm gì, chứ không ngờ rằng Nhạc Nhị sẽ áy náy nói xin lỗi hắn.
Tiếng anh kia và cả cái tay nhỏ móc lấy ngón tay hắn, cũng đủ để nội tâm Tề Dục Đình dấy lên một trận sóng gió.
Hắn cầm ngược lại tay Nhạc Nhị, ôm lấy người vào lòng, an ủi cậu: “Được rồi được rồi, không phải tại em, khi đó em còn nhỏ, không nhớ được là chuyện bình thường. Những năm qua là tại anh quá tham lam, cứ muốn nhìn em lâu hơn, muốn em nhớ lại anh.”
Cái đầu xù của Nhạc Nhị cọ lên bả vai Tề Dục Đình, ừ một tiếng nhỏ, ngay sau đó cậu nghe thấy Tề Dục Đình hỏi: “Có thể gọi anh một tiếng anh lần nữa không?”
Cái người này đúng là, rất biết phá hỏng bầu không khí… rõ ràng đang lúc cảm xúc dạt dào thế mà.
Tay Nhạc Nhị vòng quanh eo Tề Dục Đình, nắm chặt lấy áo hắn, thỏa mãn yêu cầu của người đàn ông: “Anh.”
Khóe miệng Tề Dục Đình không nén được ý cười, hắn được voi đòi tiên: “Gọi một tiếng chồng nữa.”
Nhạc Nhị: …
Cảm giác áy náy vừa mới dâng lên bị Tề Dục Đình đánh bay đi hơn nửa, Nhạc Nhị cúi đầu thấp hơn, đỉnh đầu dúi vào ngực Tề Dục Đình, “Chồng ơi.”
Lần này Tề Dục Đình vác người lên đi về phía phòng ngủ.
Nhạc Nhị sợ mình bị rơi xuống, ôm chặt lấy bả vai Tề Dục Đình theo bản năng, “Sao đột ngột vậy? … Đi đâu?”
Tề Dục Đình lời ít ý nhiều: “Phòng ngủ, ngủ.”
Nhạc Nhị: “Giờ mới đang buổi trưa, đợi đã, còn chưa ăn trưa nữa.”
Vừa dứt lời, Nhạc Nhị đã bị người đàn ông đặt lên giường, cậu giương mắt chống lại ánh mắt nóng rực của Tề Dục Đình, hai tay chống giường yên lặng lùi về phía sau.
Tề Dục Đình nhìn thanh niên có phần hốt hoảng kia, nghĩ đến chuyện cậu vẫn đang băn khoăn đến việc ăn cơm, cảm thấy rất thú vị: “Em vẫn giống như khi bé vậy, là một nhóc tham ăn. Hồi đó chia kẹo cho các em nhỏ trong lớp, anh toàn lén cho em thêm hai cái đấy.”
Thì ra không phải là người nào cũng được năm cái kẹo! Nhạc Nhị giật mình chớp mắt, vẫn nhớ khi còn bé mình thường xuyên khen anh lớn hào phóng, lần nào cũng được cho năm cái kẹo, hóa ra là chỉ có mình cậu được nhiều kẹo như vậy.
Sau đó cậu nghe Tề Dục Đình nói: “Nên bây giờ anh muốn đòi báo đáp.”
Nhìn ánh mắt như sói như hổ của người đàn ông, Nhạc Nhị: “Tề Dục Đình, anh bình tĩnh một chút…”
Một tay Tề Dục Đình cởi cúc áo, một tay kéo Nhạc Nhị về phía trước một cái, “Tai nhỏ à, em có biết anh đã đợi bao lâu rồi không.”
Giờ được nghe lại biệt danh ngày bé, Nhạc Nhị chỉ cảm thấy thẹn thùng, cậu ngẩng đầu lên, tầm mắt chạm vào nửa người trên cường tráng của người đàn ông, lực chú ý lập tức bị hấp dẫn, cơ bắp này, dáng người kia… thật khiến người ta hâm mộ mà, cậu yên lặng nuốt nước miếng.
Tề Dục Đình nhạy bén nhận ra yết hầu Nhạc Nhị trượt lên hạ xuống, chỉ cảm thấy một luồng nóng vọt thẳng xuống nửa người dưới, hắn cúi người đè Nhạc Nhị xuống giường.
“Kết hôn lâu vậy rồi, chúng ta nên thực hiện nghĩa vụ hôn nhân chứ nhỉ?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất