Tại Sao Game Tôi Chơi Lại Biến Thành Bản Cao H
Chương 1: Mới vào game
Sau khi Tô Hàn đánh bại ma giáo, lựa chọn dẫn theo ba hồng nhan tri kỷ cùng thoái ẩn giang hồ, trải qua cuộc sống yên tĩnh...
THE END
Tô Hàn thả con chuột ra, đứng dậy, duỗi người.
Cậu chơi cái trò RPG võ hiệp hàng nội địa này suốt cả buổi chiều, rốt cục cũng vượt ải rồi. Tuy rằng cái game có tên Kiếm Sư Truyền Kỳ này tương đối ngắn gọn, tình tiết cũng cũ rích, nhưng thắng ở cảnh trí rất tinh xảo, mấy hồng nhan tri kỷ lại đủ xinh đẹp, cho dù không có cảnh H, nhưng người xem cũng cảm thấy khá là cảnh đẹp ý vui. Mà quan trọng nhất là, người thắng của đời người trong trò chơi —— nhân vật chính lại trùng tên với Tô Hàn.
Làm một tử trạch, chuyện này đã khiến cho tâm lý YY của Tô Hàn đạt được thỏa mãn lớn lao, nhất là kết cục cuối cùng có thể ôm được mấy mỹ nhân về càng làm cho Tô Hàn cực kỳ thoả mãn.
Ăn xong mì ăn liền, Tô Hàn quyết định đi ngủ bù, cậu và mấy anh em đã hẹn tối nay sẽ cùng đi đánh phó bản, ban nãy ngồi suốt cả buổi chiều đã khiến cậu cảm thấy có hơi không thoải mái.
Rất nhanh, cậu liền ngủ mất.
"Tiểu Hàn? Tiểu Hàn?" Một âm thanh đánh thức cậu khỏi giấc mơ.
Đầu tiên là Tô Hàn sửng sốt một chút, lập tức liền bị đại nương trước mắt dọa cho giật mình, "Bà là ai!" Cậu bật thốt, phòng cậu đang thuê chỉ có một mình cậu ở, sao lại xuất hiện một người khác ở đây?
"Đứa nhỏ này có phải con ngủ tới ngốc luôn rồi không?" Đại nương bị giật mình, "Để bác đến cửa thôn tìm Lưu đại phu tới khám thử cho con!"
"Lưu đại phu?" Tô Hàn lại sửng sốt một chút, sao lời này có vẻ quen tai đến thế nhỉ?
"Không phải con đang dọa Ngô đại nương đó chứ?" Đại nương vươn tay sờ lên trán của Tô Hàn, "Chẳng lẽ phát sốt tới mức cháy hỏng đầu óc luôn rồi?"
Đột nhiên Tô Hàn phát hiện, cái vị đại nương trước mắt mình này giống hệt như NPC trong cái trò cậu mới chơi hồi chiều —— một đại nương sống cùng thôn, có quan hệ không tệ với nhân vật chính.
Chẳng lẽ mình đã xuyên vào game rồi sao? Tô Hàn hung hăng nhéo một cái vào bắp đùi nhằm xác định không phải là mình đang nằm mơ, Tô Hàn có hơi luống cuống, mặc dù mình từng YY nếu như xuyên qua sẽ là dạng gì, nhưng khi cảnh tượng này thực sự xuất hiện thì cậu lại có chút hold không nổi a! Hiện tại cậu nên làm gì đây?
"Mở ra giao diện trò chơi." Đột nhiên xuất hiện một giọng nói dọa cho Tô Hàn sợ hết cả hồn, ngay lập tức, cậu liền thấy được một giao diện trò chơi, y như cái bảng để cậu kiểm tra thuộc tính của nhân vật trong game vậy.
Giao diện là một người bản chibi, bên cạnh hiện lên chữ: Tô Hàn, cấp1.
Tô Hàn nhìn kỹ một chút, cũng không tìm thấy nút save, chuyện này khiến cho cậu cảm thấy có hơi hốt hoảng, không có chức năng save này, nếu lỡ chết trong game không phải là sẽ chết thật luôn sao?
Điểm đáng được vui mừng duy nhất chính là, dưới góc phải có một nút "Về nhà" đang là màu xám, điều kiện kích hoạt là vượt ải.
"Tiểu Hàn con đừng có dọa bác mà!" Ngô đại nương thấy cậu qua một hồi lâu vẫn không nói lời nào liền sốt ruột, chống quải trượng chuẩn bị đi ra ngoài gọi người.
"Con không sao, Ngô đại nương con không sao đâu." Tô Hàn vội cản bà lại, "Chỉ là con ngủ nhiều quá nên có hơi mơ hồ thôi."
"Vậy là tốt rồi." Ngô đại nương thở dài một hơi, "Bằng không hôm nay con cứ nghỉ một ngày đi, chuyện thuốc men để sau này hẵng tính."
"Không cần đâu." Tô Hàn vừa nghe liền biết đây là nhiệm vụ thứ nhất của trò chơi —— đi hái thuốc giúp Ngô đại nương. Trước khi có cách trở về nhà, cậu có chút nôn nóng muốn tự tìm tòi trò chơi một chút.
"Vậy con phải cẩn thận đó!" Sau khi dặn đi dặn lại, Ngô đại nương liền rời đi, Tô Hàn cũng bắt đầu gấp rút kiểm tra ngôi nhà nhỏ của mình.
Bối cảnh thân phận của nhân vật chính Tô Hàn là một cô nhi, được các thôn dân tốt bụng trong thôn nhỏ này cùng nuôi lớn, sau khi có thể tự lo cho cuộc sống thì cậu trở thành một thợ săn.
Tô Hàn kiểm tra thử mới phát hiện, thân thể này vẫn là cái thân thể không cao không khỏe y như gà công nghiệp của cậu, mà lại không giống như cái thân thể có tỉ lệ hoàn mỹ của nhân vật chính kia, điều này khiến cho cậu cảm thấy có hơi ủ rũ. Mà ngôi nhà của nhân vật chính lại giống hệt như miêu tả trong trò chơi —— nghèo rớt mồng tơi.
Cầm số công cụ ít ỏi trong phòng lên —— một cây cung và một cái cuốc, Tô Hàn liền xuất phát.
Sau khi đi ra khỏi ngôi nhà nhỏ của mình, Tô Hàn đều chào hỏi với mọi người trong thôn một lần, mỗi người đều sẽ nói ra vài lời phù hợp với thân phận của mình y như trong game.
Chẳng hạn như là "Nghe nói hôm nay con sẽ đi hái thuốc cho Ngô đại nương à, thật đúng là một đứa trẻ tốt mà!" "Hôm nay thời tiết rất tốt, thích hợp cho việc đi ra ngoài săn thú đó.", Lưu đại phu trong thôn tặng cho cậu vài viên thuốc tăng lực bổ máu rồi kêu cậu đi đường cẩn thận.
Không khác gì như trong trò chơi, mỗi NPC đều chỉ có một vài lời thoại, bất kể là đối thoại với bọn họ thế nào thì cũng chỉ nói được vài câu, cho nên sau khi Tô Hàn cất thuốc tăng lực xong liền xuất phát đến sau núi.
Sau khi hái được thuốc rồi giết vài con thỏ hoang một cách dễ dàng, Tô Hàn bắt đầu tìm tòi ở phía sau núi. Dựa theo kịch tình, cậu sẽ gặp được một hiệp khách bị trọng thương, sau khi dùng thảo dược cứu được vị hiệp khách kia, hiệp khách sẽ tặng cho cậu một quyển nội công tâm pháp kiếm chiêu cơ bản, mở ra con đường kiếm sư của cậu.
Quả nhiên, tại một bờ sông nhỏ, Tô Hàn bắt gặp một nam nhân đang hấp hối.
Áo bào trắng mà nam nhân đang mặc gần như đã bị máu của bản thân nhuộm thành màu đỏ, vết thương trên ngực thoạt nhìn rất là nghiêm trọng, trong tay của y còn nắm chặt một thanh trường kiếm, nhìn qua cứ như là bị đẩy từ dòng nước ở thượng lưu xuống đây vậy.
Tô Hàn thoa thuốc vừa mới hái xong lên vết thương của nam nhân, miễn cưỡng xé quần áo của mình thành mảnh lớn để bao lại cho y, cũng đưa cả thuốc tăng lực mà Lưu đại phu đưa cho cậu để nam nhân ăn luôn. Giằng co cả buổi như vậy, nam nhân mới thong thả chuyển tỉnh.
"Xem ra là tiểu huynh đệ đã cứu tôi, thực sự rất cám ơn đệ." Nam nhân nhìn Tô Hàn, trên khuôn mặt tái nhợt tràn đầy cảm kích.
"Không cần cảm ơn không cần cảm ơn!" Trong lòng Tô Hàn đang nghĩ, nhanh đưa nội công tâm pháp của ông cho tui là được rồi!
Trong trò chơi nam nhân được coi như là sư phụ nhập môn của Tô Hàn, bởi vì thương thế của y quá nặng, hơn nữa y cho rằng nam chính cứu mình là một người tốt có tính cách chính trực, đã truyền nội công tâm pháp của sư môn cho Tô Hàn. Sau khi Tô Hàn tu luyện [đương nhiên, nam chính thiên tài chỉ cần mấy canh giờ đã học được tầng thứ nhất], dùng nội lực chữa thương giúp nam nhân, trước khi đi nam nhân lại tặng cho Tô Hàn một quyển kiếm pháp căn bản, chính thức mở ra con đường luyện võ của Tô Hàn.
Quả nhiên, nam nhân cũng móc một quyển sách nhỏ từ trong ngực ra y như trong game, "Tiểu huynh đệ, thực không dám giấu diếm kỳ thực tôi còn trúng một loại kỳ độc nữa, cần người khác dùng nội lực hút độc tố ra giúp tôi. Tôi thấy đệ là người tốt, đây là nội công tâm pháp của môn phái chúng tôi, nếu như có thể..."
"Tôi sẽ cố hết sức." Tô Hàn cố gắng bày ra bộ mặt nghiêm túc, trong lòng lại đang nghi ngờ, trong trò chơi không có cái vụ trúng độc này mà ta? Nhưng cậu cũng không nghĩ nhiều, đưa tay nhận lấy quyển sách kia.
"Đã học được tầng thứ nhất cúc hoa bảo điển." Tô Hàn còn chưa kịp thấy rõ chữ trên bìa sách liền nghe được cái âm thanh này, cái gì kêu là cúc hoa tâm pháp chứ hả? Không phải nên là trường sinh quyết sao! Tô Hàn cúi đầu liếc nhìn quyển sách trong tay mình, quả nhiên bên trên có viết "Cúc hoa bảo điển" to đùng.
Đây là cái quỷ gì vậy hả?! Nhất thời trong lòng Tô Hàn giống như có mấy ngàn con thảo nê mã chạy qua như điên, tui đây là xuyên trúng vào hàng nhái hay gì vậy hả?!
"Thật tốt quá!" Nam nhân ngạc nhiên nhìn Tô Hàn, "Tiểu huynh đệ đệ đúng là một thiên tài! Nhanh như vậy đã lĩnh hội được rồi!"
Tui còn chưa có mở ra nữa có được hay không? Sao ông liền biết tui đã học xong rồi? Tô Hàn nhịn xúc động muốn phun tào xuống, nhét cái quyển sách đang cầm trên tay vào trong ngực, quyển sách vừa bị nhét vào liền được tự động đưa vào túi trong hệ thống, "Chúng ta nên làm gì để hút độc tố ra giúp huynh đây?"
Đột nhiên nam nhân mở trường bào, kéo quần của mình xuống.
"Huynh định làm gì?!" Đột nhiên Tô Hàn có một loại dự cảm xấu.
"Chỉ cần đệ vận dụng nội lực, dùng miệng hút độc ra giùm tôi là được rồi nha!" Nam nhân chỉ vào dương v*t của mình nói với vẻ mặt nghiêm túc.
THE END
Tô Hàn thả con chuột ra, đứng dậy, duỗi người.
Cậu chơi cái trò RPG võ hiệp hàng nội địa này suốt cả buổi chiều, rốt cục cũng vượt ải rồi. Tuy rằng cái game có tên Kiếm Sư Truyền Kỳ này tương đối ngắn gọn, tình tiết cũng cũ rích, nhưng thắng ở cảnh trí rất tinh xảo, mấy hồng nhan tri kỷ lại đủ xinh đẹp, cho dù không có cảnh H, nhưng người xem cũng cảm thấy khá là cảnh đẹp ý vui. Mà quan trọng nhất là, người thắng của đời người trong trò chơi —— nhân vật chính lại trùng tên với Tô Hàn.
Làm một tử trạch, chuyện này đã khiến cho tâm lý YY của Tô Hàn đạt được thỏa mãn lớn lao, nhất là kết cục cuối cùng có thể ôm được mấy mỹ nhân về càng làm cho Tô Hàn cực kỳ thoả mãn.
Ăn xong mì ăn liền, Tô Hàn quyết định đi ngủ bù, cậu và mấy anh em đã hẹn tối nay sẽ cùng đi đánh phó bản, ban nãy ngồi suốt cả buổi chiều đã khiến cậu cảm thấy có hơi không thoải mái.
Rất nhanh, cậu liền ngủ mất.
"Tiểu Hàn? Tiểu Hàn?" Một âm thanh đánh thức cậu khỏi giấc mơ.
Đầu tiên là Tô Hàn sửng sốt một chút, lập tức liền bị đại nương trước mắt dọa cho giật mình, "Bà là ai!" Cậu bật thốt, phòng cậu đang thuê chỉ có một mình cậu ở, sao lại xuất hiện một người khác ở đây?
"Đứa nhỏ này có phải con ngủ tới ngốc luôn rồi không?" Đại nương bị giật mình, "Để bác đến cửa thôn tìm Lưu đại phu tới khám thử cho con!"
"Lưu đại phu?" Tô Hàn lại sửng sốt một chút, sao lời này có vẻ quen tai đến thế nhỉ?
"Không phải con đang dọa Ngô đại nương đó chứ?" Đại nương vươn tay sờ lên trán của Tô Hàn, "Chẳng lẽ phát sốt tới mức cháy hỏng đầu óc luôn rồi?"
Đột nhiên Tô Hàn phát hiện, cái vị đại nương trước mắt mình này giống hệt như NPC trong cái trò cậu mới chơi hồi chiều —— một đại nương sống cùng thôn, có quan hệ không tệ với nhân vật chính.
Chẳng lẽ mình đã xuyên vào game rồi sao? Tô Hàn hung hăng nhéo một cái vào bắp đùi nhằm xác định không phải là mình đang nằm mơ, Tô Hàn có hơi luống cuống, mặc dù mình từng YY nếu như xuyên qua sẽ là dạng gì, nhưng khi cảnh tượng này thực sự xuất hiện thì cậu lại có chút hold không nổi a! Hiện tại cậu nên làm gì đây?
"Mở ra giao diện trò chơi." Đột nhiên xuất hiện một giọng nói dọa cho Tô Hàn sợ hết cả hồn, ngay lập tức, cậu liền thấy được một giao diện trò chơi, y như cái bảng để cậu kiểm tra thuộc tính của nhân vật trong game vậy.
Giao diện là một người bản chibi, bên cạnh hiện lên chữ: Tô Hàn, cấp1.
Tô Hàn nhìn kỹ một chút, cũng không tìm thấy nút save, chuyện này khiến cho cậu cảm thấy có hơi hốt hoảng, không có chức năng save này, nếu lỡ chết trong game không phải là sẽ chết thật luôn sao?
Điểm đáng được vui mừng duy nhất chính là, dưới góc phải có một nút "Về nhà" đang là màu xám, điều kiện kích hoạt là vượt ải.
"Tiểu Hàn con đừng có dọa bác mà!" Ngô đại nương thấy cậu qua một hồi lâu vẫn không nói lời nào liền sốt ruột, chống quải trượng chuẩn bị đi ra ngoài gọi người.
"Con không sao, Ngô đại nương con không sao đâu." Tô Hàn vội cản bà lại, "Chỉ là con ngủ nhiều quá nên có hơi mơ hồ thôi."
"Vậy là tốt rồi." Ngô đại nương thở dài một hơi, "Bằng không hôm nay con cứ nghỉ một ngày đi, chuyện thuốc men để sau này hẵng tính."
"Không cần đâu." Tô Hàn vừa nghe liền biết đây là nhiệm vụ thứ nhất của trò chơi —— đi hái thuốc giúp Ngô đại nương. Trước khi có cách trở về nhà, cậu có chút nôn nóng muốn tự tìm tòi trò chơi một chút.
"Vậy con phải cẩn thận đó!" Sau khi dặn đi dặn lại, Ngô đại nương liền rời đi, Tô Hàn cũng bắt đầu gấp rút kiểm tra ngôi nhà nhỏ của mình.
Bối cảnh thân phận của nhân vật chính Tô Hàn là một cô nhi, được các thôn dân tốt bụng trong thôn nhỏ này cùng nuôi lớn, sau khi có thể tự lo cho cuộc sống thì cậu trở thành một thợ săn.
Tô Hàn kiểm tra thử mới phát hiện, thân thể này vẫn là cái thân thể không cao không khỏe y như gà công nghiệp của cậu, mà lại không giống như cái thân thể có tỉ lệ hoàn mỹ của nhân vật chính kia, điều này khiến cho cậu cảm thấy có hơi ủ rũ. Mà ngôi nhà của nhân vật chính lại giống hệt như miêu tả trong trò chơi —— nghèo rớt mồng tơi.
Cầm số công cụ ít ỏi trong phòng lên —— một cây cung và một cái cuốc, Tô Hàn liền xuất phát.
Sau khi đi ra khỏi ngôi nhà nhỏ của mình, Tô Hàn đều chào hỏi với mọi người trong thôn một lần, mỗi người đều sẽ nói ra vài lời phù hợp với thân phận của mình y như trong game.
Chẳng hạn như là "Nghe nói hôm nay con sẽ đi hái thuốc cho Ngô đại nương à, thật đúng là một đứa trẻ tốt mà!" "Hôm nay thời tiết rất tốt, thích hợp cho việc đi ra ngoài săn thú đó.", Lưu đại phu trong thôn tặng cho cậu vài viên thuốc tăng lực bổ máu rồi kêu cậu đi đường cẩn thận.
Không khác gì như trong trò chơi, mỗi NPC đều chỉ có một vài lời thoại, bất kể là đối thoại với bọn họ thế nào thì cũng chỉ nói được vài câu, cho nên sau khi Tô Hàn cất thuốc tăng lực xong liền xuất phát đến sau núi.
Sau khi hái được thuốc rồi giết vài con thỏ hoang một cách dễ dàng, Tô Hàn bắt đầu tìm tòi ở phía sau núi. Dựa theo kịch tình, cậu sẽ gặp được một hiệp khách bị trọng thương, sau khi dùng thảo dược cứu được vị hiệp khách kia, hiệp khách sẽ tặng cho cậu một quyển nội công tâm pháp kiếm chiêu cơ bản, mở ra con đường kiếm sư của cậu.
Quả nhiên, tại một bờ sông nhỏ, Tô Hàn bắt gặp một nam nhân đang hấp hối.
Áo bào trắng mà nam nhân đang mặc gần như đã bị máu của bản thân nhuộm thành màu đỏ, vết thương trên ngực thoạt nhìn rất là nghiêm trọng, trong tay của y còn nắm chặt một thanh trường kiếm, nhìn qua cứ như là bị đẩy từ dòng nước ở thượng lưu xuống đây vậy.
Tô Hàn thoa thuốc vừa mới hái xong lên vết thương của nam nhân, miễn cưỡng xé quần áo của mình thành mảnh lớn để bao lại cho y, cũng đưa cả thuốc tăng lực mà Lưu đại phu đưa cho cậu để nam nhân ăn luôn. Giằng co cả buổi như vậy, nam nhân mới thong thả chuyển tỉnh.
"Xem ra là tiểu huynh đệ đã cứu tôi, thực sự rất cám ơn đệ." Nam nhân nhìn Tô Hàn, trên khuôn mặt tái nhợt tràn đầy cảm kích.
"Không cần cảm ơn không cần cảm ơn!" Trong lòng Tô Hàn đang nghĩ, nhanh đưa nội công tâm pháp của ông cho tui là được rồi!
Trong trò chơi nam nhân được coi như là sư phụ nhập môn của Tô Hàn, bởi vì thương thế của y quá nặng, hơn nữa y cho rằng nam chính cứu mình là một người tốt có tính cách chính trực, đã truyền nội công tâm pháp của sư môn cho Tô Hàn. Sau khi Tô Hàn tu luyện [đương nhiên, nam chính thiên tài chỉ cần mấy canh giờ đã học được tầng thứ nhất], dùng nội lực chữa thương giúp nam nhân, trước khi đi nam nhân lại tặng cho Tô Hàn một quyển kiếm pháp căn bản, chính thức mở ra con đường luyện võ của Tô Hàn.
Quả nhiên, nam nhân cũng móc một quyển sách nhỏ từ trong ngực ra y như trong game, "Tiểu huynh đệ, thực không dám giấu diếm kỳ thực tôi còn trúng một loại kỳ độc nữa, cần người khác dùng nội lực hút độc tố ra giúp tôi. Tôi thấy đệ là người tốt, đây là nội công tâm pháp của môn phái chúng tôi, nếu như có thể..."
"Tôi sẽ cố hết sức." Tô Hàn cố gắng bày ra bộ mặt nghiêm túc, trong lòng lại đang nghi ngờ, trong trò chơi không có cái vụ trúng độc này mà ta? Nhưng cậu cũng không nghĩ nhiều, đưa tay nhận lấy quyển sách kia.
"Đã học được tầng thứ nhất cúc hoa bảo điển." Tô Hàn còn chưa kịp thấy rõ chữ trên bìa sách liền nghe được cái âm thanh này, cái gì kêu là cúc hoa tâm pháp chứ hả? Không phải nên là trường sinh quyết sao! Tô Hàn cúi đầu liếc nhìn quyển sách trong tay mình, quả nhiên bên trên có viết "Cúc hoa bảo điển" to đùng.
Đây là cái quỷ gì vậy hả?! Nhất thời trong lòng Tô Hàn giống như có mấy ngàn con thảo nê mã chạy qua như điên, tui đây là xuyên trúng vào hàng nhái hay gì vậy hả?!
"Thật tốt quá!" Nam nhân ngạc nhiên nhìn Tô Hàn, "Tiểu huynh đệ đệ đúng là một thiên tài! Nhanh như vậy đã lĩnh hội được rồi!"
Tui còn chưa có mở ra nữa có được hay không? Sao ông liền biết tui đã học xong rồi? Tô Hàn nhịn xúc động muốn phun tào xuống, nhét cái quyển sách đang cầm trên tay vào trong ngực, quyển sách vừa bị nhét vào liền được tự động đưa vào túi trong hệ thống, "Chúng ta nên làm gì để hút độc tố ra giúp huynh đây?"
Đột nhiên nam nhân mở trường bào, kéo quần của mình xuống.
"Huynh định làm gì?!" Đột nhiên Tô Hàn có một loại dự cảm xấu.
"Chỉ cần đệ vận dụng nội lực, dùng miệng hút độc ra giùm tôi là được rồi nha!" Nam nhân chỉ vào dương v*t của mình nói với vẻ mặt nghiêm túc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất