Tại Sao Ta Còn Chưa Tiến Lãnh Cung?!
Chương 10
Thuộc hạ của Thẩm Dập Luân chính là hiệu suất làm việc rất cao, ngay sau ba ngày khi Hứa Nặc nhờ đã báo mọi chuyện đã làm xong, chỉ chờ phân phí của Hứa Nặc.
Hứa Nặc thật sự kinh ngạc, bất quá cũng tốt, giảm bớt lo lắng cho mình.
Nói thật Hứa Nặc đã sớm nghĩ xong, nhân duyên đời trước vừa khéo chiếm được một quyển thái phổ(*), Hứa Nặc thử làm một ít, hương vị vượt ngoài dự liệu, thậm chí khiến cho đầu bếp Ngự Thiện phòng không kịp nhìn.
(*)thái phổ: sách dạy nấu ăn
Bây giờ xem ra quyển thái phổ trước đây vẫn có đất dụng. Dù sao thì y cũng không có đầu óc kinh doanh, chỉ có kỹ thuật. Sau đó y liền suy tính một phen, mới gọi Trương Hòa đến.
"Ta nghĩ mở một tửu lâu, tiểu nhị ngươi để bọn họ tìm là được, chuyện này thì ta yên tâm, còn mỗi đầu bếp này..."
Nhìn vẻ mặt của Hứa Nặc, Trương Hòa dò xét hỏi một câu:
"Nương nương muốn lòng trung thành?"
"Ừ, ta cũng không cần lừa ngươi, ta trời xui đất khiến có được một quyển thái phổ, muốn đưa quyển này cho bọn hắn, cho nên nhất định phải bảo đảm bọn họ trung thành!"
Trương Hòa cũng rõ sự lợi hại trong đó:
"Nương nương yên tâm, nếu đã tìm, nhất định là tốt."
"Ừ, ta đối với ngươi rất yên tâm, vậy chờ ngươi tìm được rồi ta sẽ đưa thái phổ cho bọn họ, chờ bọn họ học xong chúng ta có thể khai trương."
"Vâng, lão nô sẽ đi phân phó ngay bây giờ."
"Ừ, làm phiền công công." Hứa Nặc cảm kích cười.
Trương Hòa không khỏi liếc mắt nhìn Hứa Nặc, cũng không dám kiêu ngạo:
"Lão nô chỉ làm tròn bổn phận của mình mà thôi, gánh vác không nổi cái tạ ơn này của nương nương, lão nô cáo lui trước."
"Ừ, công công bảo trọng. A Ly! Tiễn công công một đoạn!"
Trương Hòa đi ra ngoài điện nói với A Ly bên cạnh:
"Ngươi tiểu cô nương này thật là một người có phúc."
"Hả?" A Ly không hiểu Trương công công sao lại đột nhiên nhắc tới chuyện này.
Trương Hòa cũng không nói nữa, có đôi khi hồ đồ ta trái lại sống càng tự tại:
"Ngươi chỉ cần biết phải hầu hạ hoàng hậu nương nương là được rồi."
"Vâng!" Nói đến chuyện này A Ly rất hăng hái. "Nương nương đặc biệt tốt, đối với chúng ta cũng tốt, còn có, còn có," Tiểu cô nương không biết nói từ gì để hình dung, cuối cùng nói ra một câu. "Nói chung nương nương chỗ nào cũng tốt!"
"Được! Được!" Trương Hòa cười híp mắt lại, hắn còn muốn đem những chuyện này bẩm báo hoàng thượng.
Sau khi Trương Hòa đi Hứa Nặc tới thư phòng định đem thái phổ chép lại. Chờ y viết xong đã mỏi nhừ tay hạ bút xuống. Ngẩng đầu nhìn ngoài cửa sổ, thì ra đã chạng vạng tối rồi.
Một buổi chiều ngồi viết thái phổ, Hứa Nặc đột nhiên tâm huyết dâng trào định tự làm một bữa cơm, hương vị của những món này phải nếm cho đã. Nghĩ xong, liền đi tới phòng bếp nhỏ của mình, mặc kệ ánh mắt hoảng sợ của người bên trong, đêm bọn họ đều đuổi hết ra ngoài.
Hứa Nặc nhìn nguyên liệu nấu ăn phong phú dồi dào trong phòng bếp nhỏ đột nhiên sinh ra một chút cảm khái, đời trước y là một hoàng hậu không được yêu mến, bao gồm Thẩm Dập Luân, cho nên cứ cho là mình có phòng bếp nhỏ, nhưng mà cũng chẳng ai nhắc tới, Hứa Nặc vì muốn sống an phận tự nhiên cũng không hỏi đến. Trước đây xem xong sách dạy nấu ăn thực sự không nhịn được tò mò, liền thừa dịp đêm hôm khuya khoắt vắng người trốn tránh cấm vệ quên đi tuần tra mò xuống Ngự Thiện phòng.
Sau khi thử mấy món Hứa Nặc mới biết mình cư nhiên tìm được một bảo bối, thế là mỗi ngày vào nửa đêm đều luyện tài đầu bếp, lúc trước Hứa Nặc ngu ngốc cho rằng sau một đoạn thời gian mình đề nghị với Thẩm Dập Luân giả chết xuất cung hẳn là hắn cũng sẽ đồng ý, dù sao hắn cũng ghét mình như vậy. Học được một nghề sau khi tự đi ra ngoài sẽ không bị chết đói. (?)
(Đoạn này... là nói cái mẹ gì? trước đây? bây giờ? thời không đảo lộn a~ @[email protected])
Cứ như vậy lén lút luyện hơn nửa tháng, bỗng có một ngày trong lúc Hứa Nặc luyện, sắp làm xong một món liền nghe thấy tiếng bước chân từ bên ngoài truyền tới, nghe thanh âm có vẻ là đi về phía Ngự Thiện phòng nhỉ.
Chết rồi! Đây là ý nghĩ đầu tiên trong đầu Hứa Nặc.
Để giữ cái mạng nhỏ của mình Hứa Nặc nhanh chóng trốn một góc trong Ngự Thiện phòng, buổi tối rất hợp che giấu thân hình của y. Hứa Nặc chỉ nghe được người kia hình như đi tới, thế nhưng ngây người không bao lâu liền đi ra. Hứa Nặc ngồi đó nín thở chờ đợi, đến lúc xác định đối phương sẽ không trở lại mới đi ra ngaoif.
"Phù, thực sự là sợ chết mất, bất quá đêm hôm khuya khoắt sao lại có người tới đây?" Hứa Nặc cũng không nghĩ ra, định ăn món ban nãy.
Nhưng mà...
Đâu rồi?! Hứa Nặc vòng quanh trong bếp vài lần vẫn không tìm được đồ của mình.
Chẳng lẽ là người kia mang đi sao?
Hứa Nặc thở dài, xem ra hôm nay là không công, quên đi trở về thôi.
Mấy ngày kế tiếp Hứa Nặc vì phòng ngừa vạn nhất không đến nữa. Chỉ bất quá qua vài ngày liền nghe bên cạnh Thẩm Dập Luân có thêm một nữ nhân, đồng thời Thẩm Dập Luân đối với nàng vô cùng tốt.
Từ trong trí nhớ đào ra, Hứa Nặc nhìn phòng bếp trước mắt phát hiện mình có chút kích động nhỏ!
Mình cũng có một phòng bếp, lúc nào nấu cũng không cần mơ!
---
Lời tác giả: Ngàu mai muốn làm thức ăn, nhưng mà tác giả ngu dốt một điểm cũng không miêu tả được cảnh nấu ăn! Thật ngon!
Bởi vì ta đăng bằng điện thoại di động, cho nên có đôi khi sắp xếp chữ không hợp lý lắm (tuy rằng căn bản ta không sắp xếp), mọi người vote nhiều hơn nha! (╯3╰)
Lời trans: Hình như ta hơi hiểu, đoạn trên là quá khứ Nặc Nặc tới Ngự Thiện phòng lén lút học nấu ăn, còn đoạn trước đó là em bước vào phòng bếp của mình - cái phòng bếp mà trước đó không ai nói cho ẻm biết nên ẻm mới lén lới phòng của hoàng cung.
Hứa Nặc thật sự kinh ngạc, bất quá cũng tốt, giảm bớt lo lắng cho mình.
Nói thật Hứa Nặc đã sớm nghĩ xong, nhân duyên đời trước vừa khéo chiếm được một quyển thái phổ(*), Hứa Nặc thử làm một ít, hương vị vượt ngoài dự liệu, thậm chí khiến cho đầu bếp Ngự Thiện phòng không kịp nhìn.
(*)thái phổ: sách dạy nấu ăn
Bây giờ xem ra quyển thái phổ trước đây vẫn có đất dụng. Dù sao thì y cũng không có đầu óc kinh doanh, chỉ có kỹ thuật. Sau đó y liền suy tính một phen, mới gọi Trương Hòa đến.
"Ta nghĩ mở một tửu lâu, tiểu nhị ngươi để bọn họ tìm là được, chuyện này thì ta yên tâm, còn mỗi đầu bếp này..."
Nhìn vẻ mặt của Hứa Nặc, Trương Hòa dò xét hỏi một câu:
"Nương nương muốn lòng trung thành?"
"Ừ, ta cũng không cần lừa ngươi, ta trời xui đất khiến có được một quyển thái phổ, muốn đưa quyển này cho bọn hắn, cho nên nhất định phải bảo đảm bọn họ trung thành!"
Trương Hòa cũng rõ sự lợi hại trong đó:
"Nương nương yên tâm, nếu đã tìm, nhất định là tốt."
"Ừ, ta đối với ngươi rất yên tâm, vậy chờ ngươi tìm được rồi ta sẽ đưa thái phổ cho bọn họ, chờ bọn họ học xong chúng ta có thể khai trương."
"Vâng, lão nô sẽ đi phân phó ngay bây giờ."
"Ừ, làm phiền công công." Hứa Nặc cảm kích cười.
Trương Hòa không khỏi liếc mắt nhìn Hứa Nặc, cũng không dám kiêu ngạo:
"Lão nô chỉ làm tròn bổn phận của mình mà thôi, gánh vác không nổi cái tạ ơn này của nương nương, lão nô cáo lui trước."
"Ừ, công công bảo trọng. A Ly! Tiễn công công một đoạn!"
Trương Hòa đi ra ngoài điện nói với A Ly bên cạnh:
"Ngươi tiểu cô nương này thật là một người có phúc."
"Hả?" A Ly không hiểu Trương công công sao lại đột nhiên nhắc tới chuyện này.
Trương Hòa cũng không nói nữa, có đôi khi hồ đồ ta trái lại sống càng tự tại:
"Ngươi chỉ cần biết phải hầu hạ hoàng hậu nương nương là được rồi."
"Vâng!" Nói đến chuyện này A Ly rất hăng hái. "Nương nương đặc biệt tốt, đối với chúng ta cũng tốt, còn có, còn có," Tiểu cô nương không biết nói từ gì để hình dung, cuối cùng nói ra một câu. "Nói chung nương nương chỗ nào cũng tốt!"
"Được! Được!" Trương Hòa cười híp mắt lại, hắn còn muốn đem những chuyện này bẩm báo hoàng thượng.
Sau khi Trương Hòa đi Hứa Nặc tới thư phòng định đem thái phổ chép lại. Chờ y viết xong đã mỏi nhừ tay hạ bút xuống. Ngẩng đầu nhìn ngoài cửa sổ, thì ra đã chạng vạng tối rồi.
Một buổi chiều ngồi viết thái phổ, Hứa Nặc đột nhiên tâm huyết dâng trào định tự làm một bữa cơm, hương vị của những món này phải nếm cho đã. Nghĩ xong, liền đi tới phòng bếp nhỏ của mình, mặc kệ ánh mắt hoảng sợ của người bên trong, đêm bọn họ đều đuổi hết ra ngoài.
Hứa Nặc nhìn nguyên liệu nấu ăn phong phú dồi dào trong phòng bếp nhỏ đột nhiên sinh ra một chút cảm khái, đời trước y là một hoàng hậu không được yêu mến, bao gồm Thẩm Dập Luân, cho nên cứ cho là mình có phòng bếp nhỏ, nhưng mà cũng chẳng ai nhắc tới, Hứa Nặc vì muốn sống an phận tự nhiên cũng không hỏi đến. Trước đây xem xong sách dạy nấu ăn thực sự không nhịn được tò mò, liền thừa dịp đêm hôm khuya khoắt vắng người trốn tránh cấm vệ quên đi tuần tra mò xuống Ngự Thiện phòng.
Sau khi thử mấy món Hứa Nặc mới biết mình cư nhiên tìm được một bảo bối, thế là mỗi ngày vào nửa đêm đều luyện tài đầu bếp, lúc trước Hứa Nặc ngu ngốc cho rằng sau một đoạn thời gian mình đề nghị với Thẩm Dập Luân giả chết xuất cung hẳn là hắn cũng sẽ đồng ý, dù sao hắn cũng ghét mình như vậy. Học được một nghề sau khi tự đi ra ngoài sẽ không bị chết đói. (?)
(Đoạn này... là nói cái mẹ gì? trước đây? bây giờ? thời không đảo lộn a~ @[email protected])
Cứ như vậy lén lút luyện hơn nửa tháng, bỗng có một ngày trong lúc Hứa Nặc luyện, sắp làm xong một món liền nghe thấy tiếng bước chân từ bên ngoài truyền tới, nghe thanh âm có vẻ là đi về phía Ngự Thiện phòng nhỉ.
Chết rồi! Đây là ý nghĩ đầu tiên trong đầu Hứa Nặc.
Để giữ cái mạng nhỏ của mình Hứa Nặc nhanh chóng trốn một góc trong Ngự Thiện phòng, buổi tối rất hợp che giấu thân hình của y. Hứa Nặc chỉ nghe được người kia hình như đi tới, thế nhưng ngây người không bao lâu liền đi ra. Hứa Nặc ngồi đó nín thở chờ đợi, đến lúc xác định đối phương sẽ không trở lại mới đi ra ngaoif.
"Phù, thực sự là sợ chết mất, bất quá đêm hôm khuya khoắt sao lại có người tới đây?" Hứa Nặc cũng không nghĩ ra, định ăn món ban nãy.
Nhưng mà...
Đâu rồi?! Hứa Nặc vòng quanh trong bếp vài lần vẫn không tìm được đồ của mình.
Chẳng lẽ là người kia mang đi sao?
Hứa Nặc thở dài, xem ra hôm nay là không công, quên đi trở về thôi.
Mấy ngày kế tiếp Hứa Nặc vì phòng ngừa vạn nhất không đến nữa. Chỉ bất quá qua vài ngày liền nghe bên cạnh Thẩm Dập Luân có thêm một nữ nhân, đồng thời Thẩm Dập Luân đối với nàng vô cùng tốt.
Từ trong trí nhớ đào ra, Hứa Nặc nhìn phòng bếp trước mắt phát hiện mình có chút kích động nhỏ!
Mình cũng có một phòng bếp, lúc nào nấu cũng không cần mơ!
---
Lời tác giả: Ngàu mai muốn làm thức ăn, nhưng mà tác giả ngu dốt một điểm cũng không miêu tả được cảnh nấu ăn! Thật ngon!
Bởi vì ta đăng bằng điện thoại di động, cho nên có đôi khi sắp xếp chữ không hợp lý lắm (tuy rằng căn bản ta không sắp xếp), mọi người vote nhiều hơn nha! (╯3╰)
Lời trans: Hình như ta hơi hiểu, đoạn trên là quá khứ Nặc Nặc tới Ngự Thiện phòng lén lút học nấu ăn, còn đoạn trước đó là em bước vào phòng bếp của mình - cái phòng bếp mà trước đó không ai nói cho ẻm biết nên ẻm mới lén lới phòng của hoàng cung.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất