Tại Sao Ta Còn Chưa Tiến Lãnh Cung?!

Chương 30

Trước Sau
Hai người ăn cơm tối xong triệt để ngồi ngốc trong phòng, thấy sắc trời không còn sớm mới xuất phát.

Thẩm Dập Luân nói quả nhiên không tệ, ban đêm mà trên đường sáng như ban ngày, người ra ngoài đều ăn mặc chỉn chu, trong khi đó đám người bán hàng rong ra sức chào hàng, dù sao thì cơ hội như này cũng không nhiều.

Hứa Nặc cùng Thẩm Dập Luân kề vai sát cánh đi tới, hau người không nói gì nhưng xung quanh hai người bầu không khí lại hết sức hòa hợp, bất luận người đi đường nào cũng không thể lại □□ qua.

Thẩm Dập Luân rất hưởng thụ bầu không khí lúc này, bất quá nếu có thể nắm tay Tiểu Nặc thì tốt rồi. Thẩm Dập Luân nghĩ vậy liền kìm lòng không đậu nhìn về phía tay... Hứa Nặc.

Có nên nắm lấy không đây? Nhưng như vậy có quá đột ngột không nhỉ? (Ngươi còn biết đột ngột hả?!) Tiểu Nặc sẽ có phản ứng gì đây? Nhưng mà, cứ nắm đi vậy! Thẩm Dập Luân nhìn khớp xương rõ ràng ở tay của Hứa Nặc, nhịn không được mới vươn tay tới.

Thẩm Dập Luân xoắn xuýt Hứa Nặc không biết, lực chú ý hiện tại của y đều bị các tiểu vật phẩm trên đường hấp dẫn, thật nhiều đồ y chưa từng nhìn qua cho nên cảm thấy đặc biệt mới lạ.

Người rất nhiều, hai người trong biển người chen tới che lui, Thẩm Dập Luân nhãn tình sáng lên lập tức vươn tay nắm chặt tay Hứa Nặc.

Hứa Nặc quay đầu lại, không hiểu hỏi hắn:

"Có chuyện gì sao?"

Thẩm Dập Luân cười với y:

"Quá nhiều người, ta nắm tay người như vậy thì khi ngươi bị người ta xô đẩy, chúng ta sẽ không bị lạc."

"Ừm!" Hứa Nặc suy nghĩ một chút thấy dường như có chỗ nào không đúng, bất quá hắn nói cũng không sai, Hứa Nặc liền để mặc hắn.

Bọn Thẩm Dập Luân hai người tin tưởng nắm tay nhau, nội tâm vưi sướng làm sao cũng không áp chế được.

Hai người đi dạo hồi lâu thẳng đến khi cửa cung sắp đóng mới trở về.

Thẩm Dập Luân đưa Hứa Nặc về đến cửa Phượng Nghi cung.

"Ngươi không đi vào sao?" Hứa Nặc thuận miệng hỏi.

"Ta không vào đâu, ngươi mau mau trở về đi." Thẩm Dập Luân tuy rằng trong lòng đối với sự kiện Hứa Nặc chủ động mời mình rất vui vẻ, nhưng hắn còn có chuyện khác phải làm.

"Vậy được thôi." Hứa Nặc cũng không có cảm xúc gì.



Nhìn bóng lưng Hứa Nặc rời đi, Thẩm Dập Luân cảm giác mình phải nhanh đi thôi, hắn thật sự không quen khi không có Hứa Nặc cùng làm bạn ban đêm. Sau khi quyết định, Thẩm Dập Luân tớ Ngự Thư phòng giao cho tâm phúc một số chuyện luền đi tới Trữ Tú cung.

Ngày hôm sau.

Chúng phi tần tới Phượng Nghi cung thỉnh an Hứa Nặc, Tô Ninh cũng ở trong đó. Công lực tốt thì như hiền phi vô hỉ vô nộ, công lực kém thì như Ninh thục phi cùng Lý Chiêu Nghi các loại, đã trợn mắt nhìn Tô Ninh chỉ còn kém nước động thủ. La Kỳ cũng chẳng có ý tốt, nhưng dù sao cũng là người mới, còn Ngụy Tuyết Mạn kia bất động thanh sắc liếc nhìn Tô Ninh.

Hứa Nặc không quan tâm chuyện loan loan nhiễu nhiễu giữa các nàng, chỉ cần không liên lụy đến mình thì cũng chẳng sao cả.

Mọi người đang nói chuyện không đúng với ý trong lòng mình thì Trương Hòa đến.

"Nô tài thỉnh an hoàng hậu nương nương, thỉnh an các vị nương nương!"

"Miễn lễ, đứng lên đi. Công công tới đây có chuyện gì?" Hứa Nặc hỏi.

"Thưa hoàng hậu nương nương, nô tài là tới tuyên chỉ ạ." Trương Hòa nói xong còn kín đáo liếc Tô Ninh.

"Vậy công công tuyên chỉ đi."

Hứa Nặc dẫn đầu đám người quỳ xuống tiếp chỉ.

"Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết, Tô thị nữ Tô Ninh tướng mạo cùng tài đức đều rất tốt, rất được lòng trẫm, vì vậy đặc biệt phong phi, nơi ở không đổi, khâm thử!"

"Thần thiếp lĩnh chỉ tạ chủ long ân!" Tô Ninh tiếp nhận thánh chỉ.

Trương Hòa tuyên chỉ xong liền lui ra ngoài phục mệnh, để lại một đám người ngốc tại chỗ. Đợi các nàng kịp phản ứng lại Trương Hòa đã sớm không thấy tăm hơi, đi hỏi cũng không biết hỏi ở đâu!

Tất cả mọi người đều thấy không có khả năng! Sao lại có người thăng chức nhanh như vậy! Quả thực mới nghe lần đầu! Các nàng không cam lòng, oán hận, ghen ghét, nhưng Tô Ninh vẫn như trước bất vi sở động.

La Kỳ là người đầu tiên nhịn không được.

"Không biết ả dùng thuật pháp quyến rũ gì, mà khiến hoàng thượng phá lệ! Quả nhiên là lòng dạ tiểu nhân, không biết hổ thẹn!"

Tô Ninh cười nhạt một tiếng, thanh tân đạm nhã tựa như U Lan.

"Lời này của La quý nhân thế mà lại là đại nghịch bất đạo, chẳng lẽ loại người như hoàng thượng lại không phân rõ người tốt người xấu sao?"

"Cô! Ta chỉ là nói cô, không nói hoàng thượng!" La Kỳ không cam lòng.



"Quý nhân đã quên, ta thế nhưng là người của hoàng thượng, cũng là đại diện cho mặt mũi của hoàng thượng đấy, quý nhân vẫn nên cẩn thận thì hơn, vạn nhất bị người có dã tâm nghe được báo cho hoàng thượng vậy thì không tốt đâu."

Tô Ninh thanh âm nhu nhu, bất quá lời nói ra lại tuyệt không nhu nhược chút nào.

"Cô..."

"Được rồi!" Hứa Nặc cắt ngang các nàng, không muốn nghe các nàng nói nhảm, hiện tại trong đầu y có chút loạn cần phải thật yên tĩnh một chút.

"Được rồi, đừng cãi nhau nữa, đều lui ra đi!"

"Vâng! Thần thiếp cáo lui!"

Hứa Nặc thuận tiện cũng đuổi đám cung nhân cùng A Ly đang an ủi mình ra ngoài, đợi đến lúc không còn ai mới rơi vào trầm tư.

Không đúng! Ở kiếp này cùng kiếp trước hoàn toàn không giống nhau! Tô Ninh sao lại đột nhiên trở thành Nhu phi? Thẩm Dập Luân sao lại làm vậy? Những phi tần kia bao gần cả mình cũng có thể bị bãi nhiệm thậm chí ban chết sao?

Hứa Nặc không rõ lắm, nghĩ cũng không ra, Hứa Nặc lập tức ra ngoài tìm Thẩm Dập Luân, y nhất định phải hỏi rõ ý của Thẩm Dập Luân, ít nhất phải cam đoan sau này mình có thể bình an.

---

Lời tác giả: Tiếp theo chính là tiểu □□ rồi đó! Bởi vì cảm thấy lúc trước có chút thong thả.

Cầu vote! Cầu bình luận! Mọi người!

《Bá đạo tổng tài yêu ta》phần hai

Từ lần trước Thẩm tổng tài cùng Hứa Thấu Minh ngây ngốc nhìn nhau xong, Thẩm tổng tài liền đối với Hứa Thấu Minh nhớ mãi không quên.

Thế là khí phách vung tay, người này ta muốn! Tất cả tài nguyên tốt trong công ty đều cho y! Nâng! Nhất định phải nâng y nổi lên! Thế là Hứa Thấu Minh chậm rãi biến thành Hứa Đại Gia!

Hứa Đại Gia quyết định đối với Thẩm tổng tài lấy thân báo đáp!

Thẩm tổng tài vui vẻ, thế là mời Hứa Đại Gia đến nhà mình làm khách.

Hứa Đại Gia đến đúng giờ, kết quả lúc đẩy vào cửa tự động mở, kết quả tiến vào nhìn thấy cảnh tượng khiến y ngốc lăng tại chỗ..

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau