Chương 17: Bánh gạo nếp đường nâu
Đường Nặc trước tiên nói xin lỗi, sau lại nói cảm ơn, xin lỗi có thể nói trực tiếp, còn cảm ơn thì lại chọn cách nói gián tiếp.
Đại khái bởi vì xin lỗi là có nguyên nhân có thể nói rõ ràng, còn cảm ơn thì là đạo lý, rất khó để nói rõ.
Cảm ơn cái gì đây? Cảm ơn Thẩm Du Ninh đã quan tâm đến việc buôn bán của cậu, cảm ơn Thẩm Du Ninh đã dẫn mình đi cà phê mèo, cả chuyện đối phương cho mình đặc sản địa phương cũng muốn cảm ơn, những chuyện này đối với Thẩm Du Ninh mà nói có thể không đáng là gì nhưng Đường Nặc lại nhớ rõ từng chút một, nhớ những chăm sóc quan tâm nhỏ bé kia.
Bên cạnh đó Thẩm Du Ninh phát hiện, cậu bạn nhỏ hình như rất thích trò chuyền giấy, hơn nữa lần nào cũng không chỉ có mỗi chữ, voucher của tiệm vẽ 10 ly cà phê, cả tấm card anh đang cầm đây nữa cũng có một hình ông già Noel phiên bản chibi.
Cậu lúc nào cũng vậy, vừa đáng yêu lại ấm áp.
Tâm trạng Thẩm Du Ninh rất tốt, dù chồng chồng Giang Dực cứ mải miết rắc cơm chó cũng không thấy chua chút nào, nghe Đô Ân Vũ khen bánh gạo nếp đường đỏ của nhà hàng này ngon, Thẩm Du Ninh cũng muốn cho Đường Nặc nếm thử.
Hơn 9 giờ ba người mới xong bữa cơm, Thẩm Du Ninh gói một phần bánh gạo nếp đường đỏ mang về, trước đó còn dặn đầu bếp làm trễ một chút, tránh để lâu thì không giòn nữa.
Đêm Bình An xe trên đường như mắc cửi, anh chạy thẳng lên vành đai 4, phóng nhanh như chớp chỉ vì 18 cái bánh gạo nếp mà thôi.
Vào đến bãi đỗ xe, anh nhắn tin wechat cho Đường Nặc, hỏi đối phương có ở nhà không.
Thẩm Du Ninh: [ Tiểu Nặc có ở nhà không?]
Thẩm Du Ninh: [Lát anh qua nhà em một chuyến, có tiện không?]
Đường Nặc có lẽ đang chơi Đường Nặc, gần như trả lời ngay lập tức.
Đường Nặc: [Có.]
Đường Nặc: [Tiện.]
Thật đúng là chuyện nào ra chuyện đó, xem ra bình thường Đường Nặc nhắn tin đều là giọng điệu này, Thẩm Du Ninh cười nhẹ, gửi cho Đường Nặc một cái sticker.
Thẩm Du Ninh: [Mèo con nhảy múa.gif.]
Cái sticker này là anh chôm được từ Giang Dực, tên kia dạo gần đây như bị ai nhập nói câu gì cũng thêm một cái sticker động vật phía sau, phần lớn là thỏ con, thỉnh thoảng cũng có mèo con hoặc chó nhỏ.
Thẩm Du Ninh nhìn con mèo trong sticker, mắt tròn vo, lông trắng tinh, nhìn ngoan ngoãn, có hơi giống Tiểu Nặc, vì vậy trộm tải xuống trọn bộ.
Đường Nặc đầu bên kia không nói gì, Thẩm Du Ninh vốn tưởng cậu sẽ không trả lời nữa, nhưng mà trên khung chat vẫn hiển thị đối phương 'đang nhập', sợ là có chuyện gì khác nữa, Thẩm Du Ninh vừa đi tới cửa thang máy bước chân bỗng khựng lại.
Đường Nặc: [Em 6 giờ thì đóng cửa tiệm về nhà, sau đó vẫn luôn ở nhà. Ăn cơm, rửa chén, quét dọn nhà cửa, bây giờ không cần phải làm cái gì nữa, cho nên anh Du Ninh nếu muốn tới thì đều tiện.]
Cậu đây là... Thẩm Du Ninh bỗng nhớ lại cuộc nói chuyện buổi chiều, lúc nói tới chuyện nhắn tin wechat Đường Nặc hình như đã hứa 'Sau này em sẽ sửa", cho nên cậu đây là đang... sửa?
Những từ ngữ không có liên kết nhưng lại cố ý muốn gõ dài một chút, lúc gõ chữ có phải còn đắn đo nên gõ thế nào hay không? Rõ ràng đều là những chuyện không cần thiết phải để ý nhưng cậu lại ghi nhớ hết vào lòng.
Thẩm Du Ninh tưởng tượng dáng vẻ cẩn thận khi đánh chữ của cậu, trái tim đột nhiên vừa chua vừa mềm, anh không chút chần chờ gõ vang cửa nhà Đường Nặc.
"Tiểu Nặc, là anh." Thẩm Du Ninh đứng ngoài cửa nói.
Anh nghe thấy tiếng bước chân chạy chậm, có lẽ là dừng lại nhìn qua mắt mèo, sao đó là tiếng kẽo kẹt khi cánh cửa được mở ra, cuối cùng là khuôn mặt vui vẻ của Đường Nặc cùng giọng nói háo hức.
"Anh Du Ninh, anh tới nhanh quá đi."
"Đến tiểu khu anh mới nhắn tin cho em." Thẩm Du Ninh rất tự nhiên quan sát đối phương, ánh mắt rơi xuống bàn chân cậu, dừng một chút, nói, "Sao không đi dép vào?"
"Lúc nãy em đang nằm trên giường, không nghĩ anh sẽ tới nhanh như vậy." Đường Nặc có chút ngại ngùng, nhanh chóng chạy vào nhà đi dép, còn giải thích với anh: "Em suốt ruột muốn mở cửa cho anh mà."
"Không sao, anh cũng không phải ông già bảy tám chục tuổi, ở bên ngoài một chút cũng khá tốt, tiêu thực."
Đường Nặc nhoẻn miệng cười, mời Thẩm Du Ninh vào nhà, "Anh Du Ninh vào ngồi đi, bạn cùng phòng của em hôm nay không ở nhà, để em pha trà cho anh.
"Nhà của em bình thường không có ai đến làm khách, chỗ em có dép lê dùng một lần của khách sạn, anh Du Ninh chịu khó đi tạm một chút."
Đường Nặc đang định xé bao đựng dép lê Thẩm Du Ninh lại nhanh chóng ngăn cậu, "Thôi, anh xuống lầu lấy dép lê nhà mình đến, đỡ phải phí cái mới."
Đường Nặc cảm thấy không thích hợp lắm, nào có chuyện khách đến nhà chơi còn phải tự chuẩn bị dép lê, nhưng Thẩm Du Ninh lại một hai nói xuống dưới lấy, "Nếu sau này anh mặc đồ ngủ ở nhà thì không được đến đây sao?"
Đường Nặc không nói lại anh, ậm ờ nửa ngày, Thẩm Du Ninh vẫn đi xuống lầu. Nhưng tốc độ của đối phương rất nhanh, gần như chưa tới một phút, nhìn dáng vẻ này là lấy dép lê xong thì lập tức lên ngay.
Đường Nặc đứng trước cửa đón anh, bĩu môi lầm bầm, "Chậc, lần đầu tiên có người đến nhà em làm khách thế mà còn bắt người ta phải mang dép lê theo."
Thẩm Du Ninh mới nghe được nửa câu đã đoán được ý cậu, cười nói: "Vậy lần sau em đến nhà anh cũng xách theo dép lê của mình, như vậy là huề nhau."
Đường Nặc thua cuộc không đáp lời, lúc Thẩm Du Ninh thay giày cậu vươn tay cầm giúp đồ trong tay anh.
"Anh Du Ninh, anh mang cái gì đây, nóng quá đi."
Đường Nặc không kịp chuẩn bị, bị hộp bánh gạo nếp làm cho bỏng giật mình một cái, Thẩm Du Ninh quên dặn cậu, vội vàng hỏi: "Không bị bỏng chứ?"
"Không sao, chỉ là có hơi nóng, em để lên bàn trà nhé, anh Du Ninh nhớ lấy."
"Đừng để trên bàn trà, để lên bàn cơm đi." Thẩm Du Ninh nói, "Cái này cho em, bánh gạo nếp đường nâu, em nhân lúc còn nóng ăn đi."
"Cho em..." Đường Nặc lặp lại lần nữa, lúc Thẩm Du Ninh đứng dậy đúng lúc bắt gặp đôi mắt ngập tràn hưng phấn của cậu.
"Anh Du Ninh, sao anh tốt với em vậy chứ." Đường Nặc cảm thán tự đáy lòng.
"Nghe người ta nói ngon lắm, anh nghĩ có lẽ em sẽ thích." Thẩm Du Ninh không nói, nhưng trong lòng thầm đáp, nào có chuyện không có nguyên do, đây đều là vì tình yêu, tình thâm tự biển, trông mòn con mắt, mà không khát cầu đáp lại mà thôi.
"Nhanh nếm thử xem, lát nữa nguội sẽ không còn ngon nữa đâu." Anh nói tiếp.
"Ừm!" Đường Nặc gật đầu, cầm một cái nĩa nhỏ trong phòng bếp ra. Thẩm Du Ninh không thích ăn đồ ngọt nhưng giờ phút này cũng bị dáng vẻ của Đường Nặc cảm nhiễm, cậu hạnh phúc nheo đôi mắt lại hệt như mèo con đang tắm nắng.
"À? Anh Du Ninh, lúc nãy anh đi ăn cơm sao? Đường Nặc ăn liên tục mấy miếng, không biết nghĩ đến cái gì đột nhiên hỏi một cậu như vậy.
"Ừm, ngày hôm qua là sinh nhật Giang dực, hôm nay bọn anh ăn với nhau bữa cơm." Thẩm Du Ninh thuận miệng bổ sung thêm một câu, "Còn có cả bạn trai của cậu ấy nữa."
"Ồ... Vậy, cái bánh kem kia, là tặng cho Giang Dực sao?
"Đúng vậy, Giang Dực mang về."
"Mang về? Anh Du Ninh, anh... em..." Đường Nặc đột nhiên mắc kẹt, ấp úng nói: "Em tưởng... bánh kem kia là anh muốn mua ăn, cho nên còn gửi cho anh một tấm card nhỏ nữa, Giang Dực nhìn thấy, chắc không sao đâu, nhỉ?"
"Không sao, hơn nữa tấm card kia anh thấy rồi." Thẩm Du Ninh sờ sờ túi áo sơ mi, ở bên ngực trái, có một lời nhắn nhỏ mà Đường Nặc gửi cho anh.
"Anh cất rồi." Anh nói.
Đại khái bởi vì xin lỗi là có nguyên nhân có thể nói rõ ràng, còn cảm ơn thì là đạo lý, rất khó để nói rõ.
Cảm ơn cái gì đây? Cảm ơn Thẩm Du Ninh đã quan tâm đến việc buôn bán của cậu, cảm ơn Thẩm Du Ninh đã dẫn mình đi cà phê mèo, cả chuyện đối phương cho mình đặc sản địa phương cũng muốn cảm ơn, những chuyện này đối với Thẩm Du Ninh mà nói có thể không đáng là gì nhưng Đường Nặc lại nhớ rõ từng chút một, nhớ những chăm sóc quan tâm nhỏ bé kia.
Bên cạnh đó Thẩm Du Ninh phát hiện, cậu bạn nhỏ hình như rất thích trò chuyền giấy, hơn nữa lần nào cũng không chỉ có mỗi chữ, voucher của tiệm vẽ 10 ly cà phê, cả tấm card anh đang cầm đây nữa cũng có một hình ông già Noel phiên bản chibi.
Cậu lúc nào cũng vậy, vừa đáng yêu lại ấm áp.
Tâm trạng Thẩm Du Ninh rất tốt, dù chồng chồng Giang Dực cứ mải miết rắc cơm chó cũng không thấy chua chút nào, nghe Đô Ân Vũ khen bánh gạo nếp đường đỏ của nhà hàng này ngon, Thẩm Du Ninh cũng muốn cho Đường Nặc nếm thử.
Hơn 9 giờ ba người mới xong bữa cơm, Thẩm Du Ninh gói một phần bánh gạo nếp đường đỏ mang về, trước đó còn dặn đầu bếp làm trễ một chút, tránh để lâu thì không giòn nữa.
Đêm Bình An xe trên đường như mắc cửi, anh chạy thẳng lên vành đai 4, phóng nhanh như chớp chỉ vì 18 cái bánh gạo nếp mà thôi.
Vào đến bãi đỗ xe, anh nhắn tin wechat cho Đường Nặc, hỏi đối phương có ở nhà không.
Thẩm Du Ninh: [ Tiểu Nặc có ở nhà không?]
Thẩm Du Ninh: [Lát anh qua nhà em một chuyến, có tiện không?]
Đường Nặc có lẽ đang chơi Đường Nặc, gần như trả lời ngay lập tức.
Đường Nặc: [Có.]
Đường Nặc: [Tiện.]
Thật đúng là chuyện nào ra chuyện đó, xem ra bình thường Đường Nặc nhắn tin đều là giọng điệu này, Thẩm Du Ninh cười nhẹ, gửi cho Đường Nặc một cái sticker.
Thẩm Du Ninh: [Mèo con nhảy múa.gif.]
Cái sticker này là anh chôm được từ Giang Dực, tên kia dạo gần đây như bị ai nhập nói câu gì cũng thêm một cái sticker động vật phía sau, phần lớn là thỏ con, thỉnh thoảng cũng có mèo con hoặc chó nhỏ.
Thẩm Du Ninh nhìn con mèo trong sticker, mắt tròn vo, lông trắng tinh, nhìn ngoan ngoãn, có hơi giống Tiểu Nặc, vì vậy trộm tải xuống trọn bộ.
Đường Nặc đầu bên kia không nói gì, Thẩm Du Ninh vốn tưởng cậu sẽ không trả lời nữa, nhưng mà trên khung chat vẫn hiển thị đối phương 'đang nhập', sợ là có chuyện gì khác nữa, Thẩm Du Ninh vừa đi tới cửa thang máy bước chân bỗng khựng lại.
Đường Nặc: [Em 6 giờ thì đóng cửa tiệm về nhà, sau đó vẫn luôn ở nhà. Ăn cơm, rửa chén, quét dọn nhà cửa, bây giờ không cần phải làm cái gì nữa, cho nên anh Du Ninh nếu muốn tới thì đều tiện.]
Cậu đây là... Thẩm Du Ninh bỗng nhớ lại cuộc nói chuyện buổi chiều, lúc nói tới chuyện nhắn tin wechat Đường Nặc hình như đã hứa 'Sau này em sẽ sửa", cho nên cậu đây là đang... sửa?
Những từ ngữ không có liên kết nhưng lại cố ý muốn gõ dài một chút, lúc gõ chữ có phải còn đắn đo nên gõ thế nào hay không? Rõ ràng đều là những chuyện không cần thiết phải để ý nhưng cậu lại ghi nhớ hết vào lòng.
Thẩm Du Ninh tưởng tượng dáng vẻ cẩn thận khi đánh chữ của cậu, trái tim đột nhiên vừa chua vừa mềm, anh không chút chần chờ gõ vang cửa nhà Đường Nặc.
"Tiểu Nặc, là anh." Thẩm Du Ninh đứng ngoài cửa nói.
Anh nghe thấy tiếng bước chân chạy chậm, có lẽ là dừng lại nhìn qua mắt mèo, sao đó là tiếng kẽo kẹt khi cánh cửa được mở ra, cuối cùng là khuôn mặt vui vẻ của Đường Nặc cùng giọng nói háo hức.
"Anh Du Ninh, anh tới nhanh quá đi."
"Đến tiểu khu anh mới nhắn tin cho em." Thẩm Du Ninh rất tự nhiên quan sát đối phương, ánh mắt rơi xuống bàn chân cậu, dừng một chút, nói, "Sao không đi dép vào?"
"Lúc nãy em đang nằm trên giường, không nghĩ anh sẽ tới nhanh như vậy." Đường Nặc có chút ngại ngùng, nhanh chóng chạy vào nhà đi dép, còn giải thích với anh: "Em suốt ruột muốn mở cửa cho anh mà."
"Không sao, anh cũng không phải ông già bảy tám chục tuổi, ở bên ngoài một chút cũng khá tốt, tiêu thực."
Đường Nặc nhoẻn miệng cười, mời Thẩm Du Ninh vào nhà, "Anh Du Ninh vào ngồi đi, bạn cùng phòng của em hôm nay không ở nhà, để em pha trà cho anh.
"Nhà của em bình thường không có ai đến làm khách, chỗ em có dép lê dùng một lần của khách sạn, anh Du Ninh chịu khó đi tạm một chút."
Đường Nặc đang định xé bao đựng dép lê Thẩm Du Ninh lại nhanh chóng ngăn cậu, "Thôi, anh xuống lầu lấy dép lê nhà mình đến, đỡ phải phí cái mới."
Đường Nặc cảm thấy không thích hợp lắm, nào có chuyện khách đến nhà chơi còn phải tự chuẩn bị dép lê, nhưng Thẩm Du Ninh lại một hai nói xuống dưới lấy, "Nếu sau này anh mặc đồ ngủ ở nhà thì không được đến đây sao?"
Đường Nặc không nói lại anh, ậm ờ nửa ngày, Thẩm Du Ninh vẫn đi xuống lầu. Nhưng tốc độ của đối phương rất nhanh, gần như chưa tới một phút, nhìn dáng vẻ này là lấy dép lê xong thì lập tức lên ngay.
Đường Nặc đứng trước cửa đón anh, bĩu môi lầm bầm, "Chậc, lần đầu tiên có người đến nhà em làm khách thế mà còn bắt người ta phải mang dép lê theo."
Thẩm Du Ninh mới nghe được nửa câu đã đoán được ý cậu, cười nói: "Vậy lần sau em đến nhà anh cũng xách theo dép lê của mình, như vậy là huề nhau."
Đường Nặc thua cuộc không đáp lời, lúc Thẩm Du Ninh thay giày cậu vươn tay cầm giúp đồ trong tay anh.
"Anh Du Ninh, anh mang cái gì đây, nóng quá đi."
Đường Nặc không kịp chuẩn bị, bị hộp bánh gạo nếp làm cho bỏng giật mình một cái, Thẩm Du Ninh quên dặn cậu, vội vàng hỏi: "Không bị bỏng chứ?"
"Không sao, chỉ là có hơi nóng, em để lên bàn trà nhé, anh Du Ninh nhớ lấy."
"Đừng để trên bàn trà, để lên bàn cơm đi." Thẩm Du Ninh nói, "Cái này cho em, bánh gạo nếp đường nâu, em nhân lúc còn nóng ăn đi."
"Cho em..." Đường Nặc lặp lại lần nữa, lúc Thẩm Du Ninh đứng dậy đúng lúc bắt gặp đôi mắt ngập tràn hưng phấn của cậu.
"Anh Du Ninh, sao anh tốt với em vậy chứ." Đường Nặc cảm thán tự đáy lòng.
"Nghe người ta nói ngon lắm, anh nghĩ có lẽ em sẽ thích." Thẩm Du Ninh không nói, nhưng trong lòng thầm đáp, nào có chuyện không có nguyên do, đây đều là vì tình yêu, tình thâm tự biển, trông mòn con mắt, mà không khát cầu đáp lại mà thôi.
"Nhanh nếm thử xem, lát nữa nguội sẽ không còn ngon nữa đâu." Anh nói tiếp.
"Ừm!" Đường Nặc gật đầu, cầm một cái nĩa nhỏ trong phòng bếp ra. Thẩm Du Ninh không thích ăn đồ ngọt nhưng giờ phút này cũng bị dáng vẻ của Đường Nặc cảm nhiễm, cậu hạnh phúc nheo đôi mắt lại hệt như mèo con đang tắm nắng.
"À? Anh Du Ninh, lúc nãy anh đi ăn cơm sao? Đường Nặc ăn liên tục mấy miếng, không biết nghĩ đến cái gì đột nhiên hỏi một cậu như vậy.
"Ừm, ngày hôm qua là sinh nhật Giang dực, hôm nay bọn anh ăn với nhau bữa cơm." Thẩm Du Ninh thuận miệng bổ sung thêm một câu, "Còn có cả bạn trai của cậu ấy nữa."
"Ồ... Vậy, cái bánh kem kia, là tặng cho Giang Dực sao?
"Đúng vậy, Giang Dực mang về."
"Mang về? Anh Du Ninh, anh... em..." Đường Nặc đột nhiên mắc kẹt, ấp úng nói: "Em tưởng... bánh kem kia là anh muốn mua ăn, cho nên còn gửi cho anh một tấm card nhỏ nữa, Giang Dực nhìn thấy, chắc không sao đâu, nhỉ?"
"Không sao, hơn nữa tấm card kia anh thấy rồi." Thẩm Du Ninh sờ sờ túi áo sơ mi, ở bên ngực trái, có một lời nhắn nhỏ mà Đường Nặc gửi cho anh.
"Anh cất rồi." Anh nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất