Chương 2
CHƯƠNG 2
Thị trấn Stoneham nằm ở lưng chừng sườn núi, đường phố trải đá xuyên qua chính giữa, hai bên có quán rượu, quán trà, cửa hàng hoa quả rau củ, gần đó có đường đi bộ lên núi, mà đi bộ vốn là hoạt động thư giãn quan trọng nhất, cũng được người Anh ưa chuộng nhất, bởi vậy mỗi khi đến ngày nghỉ, từng nhóm đi bộ, nhóm xe đạp, thậm chí nhóm động cơ hạng nặng cũng nối đuôi không dứt, làm thị trấn cổ xưa này náo nhiệt lên.
Gần đây, đề tài đứng đầu trong thị trấn xoay quanh hai thanh niên vừa vào thị trấn.
Thanh niên tóc bạc tới từ Luân Đôn, khí chất cao quý tao nhã, tướng mạo thanh tú như thiên sứ trong tranh, một thanh niên khác tóc màu cọ nhìn có vẻ không đến ba mươi tuổi, khí tức lại trầm ổn, lộ ra vẻ trang nghiêm, họ thông qua trung gian mua một biệt thự đá nhỏ ở đầu thị trấn, hơn nửa tháng trước chuyển vào.
Ngày thứ hai sau khi hai người vào ở, thị trưởng liền đến hỏi thăm, sau đó để lộ ra một chút thông tin cho dân thị trấn, cũng bởi vậy mà toàn bộ dân thị trấn đều biết người tóc bạc là quý tộc, vì thể chất yếu, chấp nhận đề nghị của bệnh viện đến dưỡng bệnh ở thị trấn có không khí trong lành, thanh niên tóc màu cọ đi theo là bác sĩ phụ trách chăm sóc.
Người tóc màu cọ tên là Gerald, anh tuấn khéo miệng, không quá mấy ngày cũng đã quen hết người cùng thị trấn, tất cả mọi người quen gọi y bác sĩ. Trái lại, quý tộc tóc bạc trẻ tuổi tên Myron lại luôn thanh lãnh, khiến người ta khó có thể tiếp cận.
Có lẽ đây là bản tính quý tộc, dân thị trấn cuối cùng cũng đều thấy kỳ mà không lạ.
Chiều nay thời tiết sáng sủa, Myron nhìn Gerald lấy bánh táo (1) ra từ trong lò nướng, đặt bên cửa sổ chờ nguội, bản thân hắn thì ngáp một cái. “Thật nhàm chán…”
“ Ra ngoài đi một chút!” Gerald cởi găng tay cách nhiệt, cười nói. “Phong cảnh bờ sông không tồi, chúng ta hôm nay đổi chỗ uống trà chiều.”
Myron thấy thiếu hứng thú. “Tới nơi này đã hơn nửa tháng, cũng không thấy cậu làm việc chính. Này, trong thị trấn có mấy trăm người này, rốt cuộc có ai tới đây ba năm trước?”
Hắn lại hỏi như vậy, là vì truy tìm mục tiêu A.W.W. – ba năm trước chọn nơi này làm chỗ ẩn cư mới, mà A.W.W. là người canh giữ mà Thần ngự Kỵ sĩ đoàn uỷ nhiệm trông coi thân thể Ám Đế. Mấy tháng trước Gerald tra được A.W.W. ở thị trấn Stoneham, báo cho Myron, mà Myron vừa vặn muốn thông qua cha Ám Đế hỏi chuyện mẹ, ngay sau đó xin Kelly cho mình đến tìm A.W.W..
Hành tung của A.W.W. ở trong Kỵ sĩ đoàn vẫn được liệt vào tối mật, là vì sợ Ám Đế bị huyết tộc đoạt lại, vì Ám Đế có máu nồng và tinh khiết nhất trong huyết tộc, có thể gia tăng rất nhiều chiến binh mạnh mẽ hữu lực cho huyết tộc, đối kháng với Thần ngự Kỵ sĩ đoàn, mà đây là một trong những tình huống hàng đầu Thần ngự Kỵ sĩ đoàn cực lực phòng ngừa.
Thế nhân hiểu nhầm cách thức gia tăng đồng bạn của Vampire, cho rằng chỉ cần tiếp nhận một loại nghi thức trao đổi máu tên là ‘Sơ ủng’ là có thể biến đối phương thành Vampire, lại không biết ví dụ máu Vampire có thể thuận lợi dung hợp trong thân thể nhân loại cũng không nhiều, vận khí không tốt còn có thể chết đi sau ‘Sơ ủng’.
Một phần nhỏ có thể sống sót, cũng sẽ trở nên tương đối yếu ớt, sinh ra tác dụng phụ sợ ánh sáng, sợ nước vân vân, chỉ có một số rất ít có thể hoàn toàn dung hợp, trở thành quân sinh lực của huyết tộc.
Ngoài ra, muốn tạo ra đồng bạn cường hãn, bản thân Vampire cung cấp máu cũng phải tương đối mạnh, Ám Đế thân là huyết tộc cổ xưa, máu nồng dồi dào năng lượng, nếu cùng người thường tiến hành Sơ ủng, có thể tăng thêm huyết luân mới mạnh và hữu lực cho huyết tộc.
Cho nên thân là hậu duệ của Ám Đế, các anh em Kelly đều dốc sức cứu cha về, như thế huyết tộc mới có thể lớn mạnh sánh ngang Thần ngự Kỵ sĩ đoàn.
Gerald nghe Myron hỏi như vậy liền đáp. “Người trong thị trấn tôi cơ hồ đều đã biết, ngoại trừ gia tộc Wagner, địa chủ giàu nhất thị trấn, còn người quản lý nghĩa trang. Trên cơ bản, cư dân nơi này đều sinh trưởng ở địa phương, nghi phạm không vượt quá ba.”
“ Cậu thật là lợi hại.” Myron thở ra một hơi. Nếu là bản thân mình thích cô độc, có lẽ ba năm cũng không quen được hàng xóm lân cận, nếu nghi phạm chỉ có ba người, điều tra sẽ dễ dàng hơn rất nhiều, hắn còn sợ có tới hơn ba chục người.
Gerald được khen, nhếch miệng cười giải thích. “Tôi nghe ngóng, gia tộc Wagner nhiều thế hệ ở tại thị trấn này, chủ nhà hiện giờ là Abbott W Wagner, anh ta vốn học ở Đại học Birmingham (2), ba năm trước cha mẹ bệnh cấp tính qua đời, anh ta bỏ dở việc học trở về tiếp nhận gia sản, có một em gái gọi là Agatha…”
“Cũng là ba năm trước?” Sắc mặt Myron không tốt lắm. “Có thể hắn ta cũng giống như người nào đó, cố ý thay thế Abbott thật sự, định gây bất lợi với chúng ta?”
Gerald ngàn vạn chuyện không sợ, lại sợ người yêu tính nợ cũ, vội vàng qua loa lướt qua. “ Thời gian mặc dù có chút trùng hợp, bất quá dân thị trấn đều nói tướng mạo anh ta không thay đổi bao nhiêu, hẳn là không phải… Trái lại người quản lý nghĩa trang Angelo kia…”
Myron biết phía sau nhà thờ cuối đường có một nghĩa trang cổ xưa, trong nghĩa trang có nhà đá nhỏ, bên trong là người quản lý nghĩa trang trong miệng bọn họ.
“Angelo nghe nói rất trẻ tuổi, chỉ là tính tình lập dị, có chút quái gở, không ra ngoài nhiều…” Gerald suy xét. “Nên tìm một lý do đi thăm hỏi…”
“Tôi không thích nghĩa trang, chỗ đó nồng nặc mùi tử vong, công việc thăm hỏi người quản lý giao cho cậu!” Myron nói như vậy có chút tùy hứng.
“Không thành vấn đề, nhưng anh phải thưởng cho tôi trước.”
“Thưởng?” Myron theo bản năng lui ra phía sau, tên này lại muốn hôn hắn?
“Đi picnic với tôi.” Gerald cười, Vampire bé bỏng thật sự đề phòng y, trong lòng y biết rõ ràng.
Myron nhìn ngoài cửa sổ, sắc trời khu vĩ độ cao là một mảnh lam đậm rực rỡ, từ biệt thự này nhìn ra cánh đồng hoang vu phía xa, có thể thấy biển hoa thạch thảo (3) trải một tầng thảm nhung tím nhạt trên mặt đất, có lẽ thời khắc như vậy cùng người bên cạnh, cần làm chút chuyện khiến tâm tình vui vẻ.
“Được!” Hắn nói.
Gerald mừng rỡ, nhanh như gió chuẩn bị những việc để ra ngoài, không bao lâu sau xách cái giỏ mây picnic đi ra, tìm mũ rơm to mua tặng Myron mấy ngày trước đội lên cho hắn, lúc này mới cực kỳ hứng thú kéo người đi ra ngoài.
Thị trấn này cũng giống như phần lớn nông thôn Anh quốc, tường gạch khô và nhà đá Saxons (4) rải rác bên đường, buồng điện thoại cùng hòm thư màu đỏ (5) đứng sừng sững bên tường đá trắng, khắp nơi biểu hiện không khí không hoảng không loạn của thị trấn, mà biệt thự của họ ở vào điểm cao nhất đường, bởi vậy theo sườn dốc chậm rãi đi xuống, dọc theo đường đi có thể thấy ông lão bà lão đứng bên cạnh bồn hoa nói chuyện phiếm, ngẫu nhiên có chó con chạy qua bên cạnh, không khí vô cùng nhàn hạ.
Gerald tựa hồ cũng tương đối quen thuộc với dân thị trấn, chào hỏi từng người, giới thiệu Myron cho họ, Myron không ngừng cởi mũ rơm gật đầu đáp lễ, trên thực tế mặt ai cũng không nhớ kỹ, ở trong lòng hắn, những người này bất quá là khách qua đường, không cần phải nhớ.
Thân là chủng tộc bất tử, có lẽ đây là chuyện bi ai nhất, cho dù hắn nguyện ý để một người bình thường ở trong lòng, nhưng khi sinh mệnh ngắn ngủi của nhân loại tiêu tan, người còn sống đã định sẽ là kẻ phải chịu đựng bi ai bị bỏ lại. Cho nên ngoại trừ vài người đặc biệt, chẳng hạn như hai người bạn từng kết thân mấy chục năm trước, còn lại, tốt nhất là quay người lại liền có thể quên đi.
Nhịn không được lại nhìn Gerald bên cạnh, người này không phải Vampire, trong cơ thể lại vì đã tiêm huyết thanh Trung tâm nghiên cứu Alpha chế tạo, cho nên tuổi thọ kéo dài, có lẽ khoảng thời gian cậu ta ở cùng mình có thể lâu hơn một chút.
Sau đó thì sao?
Trong cơ thể sớm đã sinh ra kháng thể, Gerald không thể trở thành Vampire, cùng mình hưởng sinh mệnh vĩnh hằng, cho nên cậu ta chung quy không thể vĩnh viễn ở bên mình.
Thở dài! Có lẽ, vẫn không nên bỏ xuống quá nhiều suy tư, nếu không đến khi đối phương rời đi, cô quạnh sau đó sẽ càng nhiều càng đậm hơn ngày trước. Mà hắn vẫn rất sợ hãi cô quạnh.
Bả vai đột ngột bị vỗ một cái, mặt Gerald phóng đại trước mắt.
“Hey! Lại mặt mày ủ dột.”
“Không có.”
“Anh cứ thích đâm đầu vào bế tắc.” Gerald nghiêm mặt nói. “Đừng suy nghĩ nữa, mọi thứ giao cho tôi.”
“ Sau này, đến lúc cậu không còn, tôi phải giao cho ai?” Không chút nghĩ ngợi liền hỏi như vậy, hỏi xong, Myron ngây người.
Tại sao phải nói ra băn khoăn như vậy? Lời này căn bản ám chỉ sự yếu đuối của hắn, hơn nữa lộ ra tâm tình tuyệt đối không mong muốn Gerald rời khỏi của mình.
Đúng, sau này đến lúc Gerald không còn, hắn phải làm gì?
Gerald cho đáp án.
“Tôi sẽ cố gắng không để linh hồn xuống địa ngục, hàng đêm xuyên qua cửa sổ của anh, ở cùng anh.” Nghĩ nghĩ, lại nói. “Tôi phải làm được, bởi vì tôi là một kẻ rất keo kiệt, không muốn để cho người khác có được anh.”
“Cậu ——”
Gerald thấy hắn biểu tình kỳ quái, ngay sau đó cười hỏi. “Cảm động đúng không? Anh cảm động vì tình yêu cùng chấp nhất của tôi…”
“Không có.” Quay đầu, đánh chết cũng không thừa nhận.
Mấy đứa trẻ lúc này chạy tới bắt lấy chân Gerald, miệng chí chóe kêu gì đó.
“Anh Gerald đẹp trai phóng khoáng lại cường tráng, chơi đu quay với tụi em!”
Được rồi, Myron bật cười. “Ngài kỵ sĩ đã trả bao nhiêu mới có thể làm trẻ con thêm một đống danh xưng buồn cười sau tên cậu?”
Vì trẻ con nông thôn đơn thuần không thể dùng từ ngữ kỳ quái nịnh nọt người ta, lại gọi như vậy với một người ngoài vừa tới thị trấn định cư, chắc chắn là do kỵ sĩ nào đó dạy bậy.
Gerald thấy tâm tình hắn giãn ra một chút, bản thân cũng vui vẻ, nói. “Trả giá không lớn, chơi cùng là được.”
Ném cái giỏ picnic cho Myron, Gerald ngồi xổm gập tay nói với bọn nhỏ. “Nào, mỗi đứa chỉ có thể chơi mười giây đồng hồ, vì anh Gerald đẹp trai phóng khoáng lại cường tráng còn phải đến bờ sông cùng anh Myron dịu dàng ôn hòa lại xinh đẹp. Ai tới đầu tiên nào?”
Cái này làm cổ họng Myron nghẹn một cái trứng gà. Nói mình “dịu dàng ôn hòa lại xinh đẹp” là vô căn cứ không khác gì nói con hổ là kẻ theo chủ nghĩa ăn chay ôn hòa nhất.
Annie thắt hai bím tóc sôi nổi giơ tay, Gerald bảo nó bắt lấy tay phải mình, lại để bé trai Bill bám lấy tay trái, đứng lên xoay vòng vòng, hai đứa trẻ lập tức lơ lửng bay vòng lên.
“Wah wah wah wah wah ——” Tiếng cười cao vang bỗng chốc phát tán không trung.
Chỉ mất mấy phút, Gerald liền thoát khỏi đám trẻ con quấn người, kéo Myron chạy trối chết, đám trẻ phía sau vẫn còn la lớn. “Anh Gerald đẹp trai phóng khoáng lại cường tráng, em còn muốn, em còn muốn….”
Chạy một trận xuống theo sườn dốc, xác nhận đám trẻ không đuổi theo, Gerald tiếp tục dẫn người chuyển qua một đường rẽ hẹp khác, lúc đi qua một dãy nhà tường đá nâu vàng, hương hoa hồng nồng nàn ập đến.
“Thơm quá!” Mày Myron nhấc lên, suy đoán mùi hương ngọt như mật này phải thuộc về một loại hoa hồng nào đó, tuy bên cạnh nơi ở hiện giờ của hắn có vườn hoa nhỏ, nhưng chủ nhà trước đây lại không trồng hoa hồng bên trong, dù Gerald đã chữa cháy tìm cây trồng lên, nhưng đáng tiếc cây còn nhỏ chưa mọc ra nụ, làm huyết tộc ham thích hoa hồng chung quy cảm thấy có chút thiếu thốn.
Gerald thấy mắt hắn vui vẻ cong lên, rõ ràng là hài lòng, bản thân cũng từ đáy lòng nổi lên cảm xúc dịu dàng.
Nếu người này không nghĩ quá nhiều, không để tâm vào chuyện vụn vặt, vĩnh viễn giữ nguyên như vậy thì tốt biết bao nhiêu? Ngay cả người bình thường cũng biết sinh mệnh hữu hạn, phải dốc sức tìm vui, chủng tộc bất tử có thời gian vô hạn chẳng phải nên hưởng thụ nhiều vui sướng hơn sao? Y hy vọng mỗi khắc mình còn sống đều có thể thấy người này hài lòng vui vẻ, phong thái rực rỡ như hoa hồng vĩnh viễn nở rộ.
Đây sẽ là mục tiêu cố gắng trong sinh mệnh còn lại của Gerald, cho nên y muốn Myron từ từ, kéo người chào hỏi bà lão uống trà trong vườn hoa cách tường đá thấp.
“Chào buổi chiều, bà Daisy.” Gerald chỉ chỉ người bên cạnh. “Bà không phải nói muốn gặp Myron sao? Cháu mang đến rồi này!”
Bà lão trong vườn hoa vẫy tay chào lại, tuổi bà ước chừng bảy mươi, bên cạnh ghế dựa không có gậy chống, tinh thần hăng hái, nhìn Myron từ trên xuống dưới, mỉm cười. “Uhm, đứa trẻ xinh đẹp, chỉ là xem ra thân thể không tốt lắm…”
Myron bỏ mũ rơm xuống gật đầu cười cười, từ chối cho ý kiến, hắn kế thừa đặc tính Vampire, da luôn nổi ra sắc thái xanh trắng không khoẻ mạnh, sợi tóc màu trắng bạc càng tô thêm vẻ ngoài yếu ớt, nhưng cũng chính vì thế, lý do đến miền quê dưỡng bệnh của hắn mới hợp lý hợp tình, nhưng trên thực tế, hắn rất khỏe mạnh.
Gerald tiếp lời. “Đúng vậy, thân là bác sĩ, cháu đề nghị anh ta thường ra ngoài một chút, thiên nhiên có ích cho sức khỏe, chỉ cần anh ta chịu nghe lời dặn dò của bác sĩ nhiều thêm, chắc chắn sẽ mạnh khỏe như bà Daisy.”
Bà lão bị lời Gerald nói chọc cười, hỏi. “Hai vị bác sĩ cùng quý tộc có muốn đến vườn hoa uống trà với bà già không?”
“Thật đáng tiếc phải từ chối lời mời của phu nhân, lịch làm việc hôm nay của cháu là ép người bệnh bốc đồng đi tản bộ trong phong cảnh tươi đẹp này.” Gerald nhún nhún vai, vô cùng cưng chiều nhìn Myron.
Myron có chút tức giận, nói mình là người bệnh thì thôi đi, tại sao thế nào cũng phải thêm chữ bốc đồng phía sau người bệnh? Giống như nói mình trẻ con tới bao nhiêu. Đang muốn cãi lại, Gerald lại nói chuyện.
“Hoa hồng trong vườn rất đẹp, nhất định là bà Daisy vô cùng kiên nhẫn vun trồng.” Chỉ vào bông hoa màu đỏ rực nở. “Có thể cho cháu một cành được không?”
Bà Daisy giả vờ tức giận. “Tôi làm hoa đẹp tránh được côn trùng gặm nhắm, sao lại dễ dàng đưa vào tay người xứ khác?”
“Dùng một miếng bánh táo mới ra lò trao đổi được không? Tay nghề cháu không thể tệ hơn bà chủ nhà trọ Tiên Cá.”
Nói, liền lấy ra một miếng bánh đã cắt từ trong giỏ, bà Daisy mỉm cười cắt một cành hoa hé nở, hoa hồng cánh nhiều hương ngọt rực rỡ, xem ra là quà tốt để tặng người yêu.
Gerald cẩn thận đặt bông hoa vào trong giỏ, tiếp tục mang Myron đi đến mục tiêu. Lại đi ước chừng hai mươi phút nữa, tới bên dòng nước xanh biếc khoan thai. Trông về phía xa, trên thảo nguyên gần đó tràn đầy bụi thạch thảo tím, mấy con dê mặt đen xuyên qua xuyên lại giữa khóm hoa tím, phong cảnh này quả nhiên rất thích hợp cho picnic.
Trải khăn picnic dưới cây cổ thụ, từ trong giỏ xách lấy ra bánh táo thiếu một góc, nước trái cây tươi mới vừa ép xong, một dĩa bánh quy nhỏ tự tay làm, còn để ngang hoa hồng mới trao đổi ở bên cạnh.
“Rất giống…” Myron lúc này nói.
“Rất giống?”
“Nơi này rất giống bờ hồ Tinh Linh.” Myron nghiêng đầu hồi tưởng. “Picnic lần trước dường như chỉ là chuyện mới xảy ra hôm qua… Cùng cậu.”
“Vì người yêu dấu của tôi ngủ tới năm năm, mà tôi lại trải qua hơn một ngàn tám trăm ngày nhớ anh trên núi Athos, hiện giờ có thể ngồi ở chỗ này cùng anh, là ân điển mà thần tình yêu ban tặng cho tôi.”
“Cậu một ngày không nói chữ “yêu” này với tôi sẽ chết hay sao?”
“Đúng, Vampire yêu dấu của tôi. Plato nói: mọi người đều là nhà thơ khi đang luyến ái (6). Tôi nói: vì chữ “yêu” này, lời nói có đơn điệu nhàm chán đến cỡ nào cũng có thể trở thành thơ ca thỏ thẻ giữa tình nhân.”
“Cậu đây là ăn đưa nói đẩy, thuộc về bản tính của ác ma ti tiện, không liên quan tới tình yêu.”
“Vâng, Shakespeare cũng đã nói thế này: ti tiện tận cùng, tới trước mặt tình yêu, cũng phải chuyển hóa thành nhân phẩm hoàn mỹ (7). Nhà soạn kịch vĩ đại đã công chứng hành động của tôi, anh cần gì phải e lệ như tình nhân của Marvell?”
Myron coi như là người nhanh mồm lẹ miệng, nhưng bị y trái một câu yêu phải một câu ái, bị dội đến mức cái gì cũng nói không ra, tức giận đến độ má đỏ rực. Đỏ như hoa hồng, đỏ như trái táo, nói tóm lại như bất cứ sự vật hoàn mỹ nào Gerald yêu thích, cho nên y cười híp mắt cầm lấy hoa hồng đưa cho người yêu khó tính.
“Hoa hồng là tôi dùng bánh táo đổi lấy, hiện tại tôi muốn dùng bông hồng này đổi một lúm đồng tiền của anh, lúm đồng tiền đẹp nhất ngọt nhất, chúc mừng vì chúng ta tái hợp.”
Myron tiếp nhận hoa hồng, trừng y. “Kỵ sĩ xảo quyệt không nên sắm vai bác sĩ. Tiểu thuyết gia dựa vào cái nhìn hạn hẹp cá nhân, thích dệt ra ngôn từ lộn xộn mới thích hợp với cậu.”
Gerald cười gượng, đương nhiên biết Myron là mỉa mai chuyện y thế thân tiểu thuyết gia Erwin Silver tiếp cận hắn. Ai, cũng đã vật đổi sao dời, Vampire bé bỏng sao còn mang hận chứ? Thật khó đối phó, chỉ có thể nghĩ cách miễn cưỡng cho qua.
“Lúc ấy tôi là thế thân, đương nhiên tận lực đóng vai diễn kia, hiện tại tôi lại hy vọng có thể đóng tốt một vai khác…”
“Có cần tôi đến tiệm thuốc thị trấn mua ống nghe, thêm đạo cụ cho cậu, để cậu càng giống bộ dạng bác sĩ?”
“Tôi không phải nói vai bác sĩ, mà là…” Cách cái giỏ picnic, chậm rãi tiếp cận vành tai được tóc bạc bao trùm, dịu dàng nói. “Muốn làm người yêu trung thành không đổi của anh.”
Myron hạ mi mắt, không trả lời, nhưng cũng không xoay đầu đi, đây tiện cho người ái mộ nhẹ nhàng đột kích, như tà dương hạ xuống lúc chạng vạng, từ từ thấm vào núi đá vững chãi.
Y muốn công chiếm môi người yêu, mà đây là nhiệm vụ tầng tầng trắc trở. Nhưng y biết, một khi đã chiếm đóng khu này, có nghĩa là đoạt được trọng điểm chiến khu, bao quát thành lũy được che chắn, chờ y xông pha chiến đấu, sẽ tìm ra trái tim ẩn sâu trong thành lũy, trái tim của người yêu.
Khí nóng thở ra trong miệng mũi hai bên pha lẫn cùng một chỗ, làm thời gian buổi chiều tuyệt vời này tăng thêm chút không khí ái muội, sau đó Gerald hôn lên ——
Hoa hồng?
Trừng bông hoa đột ngột xuất hiện trước miệng Myron, vì khoảng cách quá gần, làm tròng mắt Gerald hiện ra một trạng thái buồn cười. “Anh cố ý!”
“Đúng, tôi cố ý, cậu có thể làm gì tôi nào? Đánh tôi sao?” Myron khiêu khích nói.
Cổ họng Gerald cuồn cuộn, y đương nhiên không muốn đánh Vampire bé bỏng yêu dấu, mà là muốn làm chút chuyện mờ ám bí mật, không thể để cho người khác thấy.
“Tình cảm chúng ta cũng đã tốt như vậy rồi, anh còn mỗi ngày treo miệng tôi.” Có chút ai oán. “Anh sẽ không phải là trả thù ngày trước tôi đối với anh…”
Nói đúng, Myron nghĩ. Người trước mắt này tuy yêu hắn, nhưng không có nghĩa là hắn sẽ vui vẻ xóa bỏ mối thù ngày trước bị người này làm nhục, tối thiểu phải cho y nếm chút trừng phạt, chẳng hạn như cực hình dục vọng không được cởi bỏ.
Hắn cũng không ôn hòa như bề ngoài, nên lúc cáu kỉnh vẫn sẽ giỏi tận dụng thời cơ, thế là cách một bông hoa, cười như có như không chỉ trích người. “Cậu quấy rầy tôi dùng bữa, bác sĩ Gerald Winter.”
Gerald thối lui ngồi xuống, bánh ngọt trong tay bị cắn đến vang rạo rạo, một đống cảm xúc bất mãn đều trút vào cắn gặm đồ ăn.
Myron mỉm cười, tập trung lực chú ý phía trên bông hoa trong tay, vì hắn thật sự đói bụng, mà hoa hồng là ma quỷ, chung quy thích dùng mùi hương ngọt ngào dụ hắn phạm phải tội lỗi đánh cắp mùi hương.
Huyết tộc hấp thụ máu nhân loại để sống là chuyện ai ai cũng biết, nhưng hoa hồng màu sắc đỏ đẹp và hương thơm đặc biệt cũng có thể lấp đầy cảm giác đói khát của huyết tộc, ngoài cái này cùng bữa chính nhân loại, thỉnh thoảng dùng một chút kẹo ngọt bánh quy coi như điểm tâm cũng là hợp lý.
Đối với Myron, vì thể chất đặc biệt, là con lai của huyết tộc cùng thiên sứ, nhu cầu với máu không mãnh liệt bằng các anh, có khi chỉ một bông hồng cũng có thể xoá bỏ đói khát mấy ngày, cho nên so với bánh táo, hoa hồng càng dễ kích động sự thèm ăn của hắn.
Nhẹ ấn một nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước lên cánh hoa, bông hoa thẹn thùng run rẩy, đem tinh hoa bản thân làm tế phẩm, hiến cho Vampire mỹ lệ xinh đẹp, hy sinh dâng hiến như vậy làm khoảnh khắc xế chiều của bông hoa đến trước thời hạn, héo tàn rơi rụng phía trên bãi cỏ.
Myron hưởng dụng xong, màu đỏ tươi thoa trên môi tái nhợt, tuy bông hoa chết đi, linh hồn lại chuyển sinh trên người hắn, chỗ tế này quỷ dị mà thích đáng.
“No rồi?” Gerald hỏi.
“No rồi.” Myron gật đầu. “Hoa hồng của bà Daisy tốt hơn mấy trăm lần so với hoa ở tiệm hoa góc đường.”
“Vì sự chu đáo của tôi, có phải có thể xin anh một nụ hôn?” Gerald quẹo qua quẹo lại rốt cuộc quay về chủ đề.
Myron ăn no, tâm tình tốt, có lẽ bông hồng này quả thực đáng để thưởng ra một nụ hôn, bởi vậy cũng không nói không được, chậm rãi tiếp cận đến…
“Cứu mạng! Cứu mạng….. Mau tới cứu người…” Cách đó không xa truyền đến tiếng la hét thiếu nữ cùng âm thanh đập nước mạnh.
Myron ngưng động tác, đầu lông mày Gerald thì nhăn lại dồn ra một quả núi, rõ ràng chỉ kém mấy inches là có thể có được nụ hôn đầu tiên hôm nay.
“Tôi là Vampire, không thích hợp làm anh hùng cứu mỹ nhân, nên đây là thời khắc kỵ sĩ lên sân khấu.” Myron đẩy đẩy y nói.
“Con suối này cạn đến mức ngay cả con mèo cũng chìm không chết được, ai đang giả vờ chơi trò chết đuối?” Gerald tâm tình khó chịu.
“Các quý cô đều đáng được che chở, dù các nàng đang chơi trò gạt người.” Myron thản nhiên hỏi. “Hay để tôi đi? Tuy tôi ghét nước chảy…” Một nửa đặc tính Vampire trên người làm hắn ghét ẩm ướt, cũng ghét một lượng lớn nước lưu động gội rửa thân thể, cho nên trừ khi tắm rửa, hoạt động trên nước hắn trước giờ xin kiếu.
“Tôi đi!” Gerald đứng dậy, lại bổ sung một câu. “Nụ hôn vừa rồi cho thiếu!”
“Tính trẻ con!” Myron quăng lại ý khinh thường, đứng lên đi đầu hướng tới nơi kêu cứu.
Hơn mấy chục bước có một cô bé ăn mặc đơn giản ở bên dòng suối hoảng loạn vẫy tay với họ, chỉ vào cô gái trẻ tuổi trong suối.
“Tiểu thư Agatha rơi xuống nước… Xin các ngài hảo tâm cứu cô ấy…”
Cô gái trẻ tuổi ngồi trong nước, nước suối bình lặng ngập tới thắt lưng của cô, cô lộ ra trạng thái yếu đuối vô lực, dùng vẻ mặt đáng thương như chim non khẩn cầu với Myron đi đến bên dòng suối.
“Tôi, chân tôi bị trật… Không thể đi lên…”
Gerald cởi giầy, xuống nước đi đến bên cạnh cô gái, xác nhận chân cô không bị kẹt, thể lực cường tráng làm y thoải mái ôm ngang người từ trong nước. Cô gái sợ hãi, người đàn ông này xem ra cũng không cường tráng hữu lực, nhưng không ngờ sức lực lại lớn đến như vậy, cô chỉ cảm thấy đầu choáng một cái, người tựa như lên tàu lượn siêu tốc, mấy giây sau đã tới trên bờ.
Cô bé ăn mặc đơn giản là hầu gái, thấy tiểu thư lên được liền tiến đến cám ơn Gerald vì y đã cứu tiểu thư Agatha nhà mình.
Gerald để người xuống hỏi. “Tiểu thư Agatha? Tiểu thư Agatha nhà Wagner sao?”
“Vâng, tôi là Agatha W Wagner.” Cô gái trẻ tuổi vội vàng báo ra tên họ, người dựa vào Gerald, mắt lại chỉ nhìn Myron, nói. “Cám ơn lòng tốt của các anh, có thể để tôi biết hai người đã cứu tôi là ai không?”
Myron cởi áo choàng mỏng khoác lên Agatha ướt sũng để tránh cảm lạnh, mà căn cứ vào giáo dục hoàn mỹ, hắn cũng mỉm cười trả lời câu hỏi của tiểu thư.
“Ernest Myron Telsen, cứu cô chính là bác sĩ gia đình của tôi, Gerald Winter.”
Agatha từ thắt lưng trở xuống đều ướt đẫm, góc váy nhỏ nước mạnh, cô lại không chút để ý, nắm chặt áo choàng Myron hỏi. “Các anh vừa đến thị trấn đúng không? Có người nói anh là hậu duệ quý tộc, là thật sao?”
“Tổ tiên tôi từng được trao tước vị, nhưng đó là chuyện rất lâu trước kia, tôi bất quá là một người dân thường.” Myron kiên nhẫn trả lời.
Gerald ở một bên thờ ơ lạnh nhạt. Vampire trước giờ sở trường mị hoặc, có thể dễ dàng được nhân loại ưu ái, cho nên tâm tư Agatha ngay từ đầu đã chăm chú trên người Myron, xem ra diễn vở này là để đạt được mục đích làm quen với đối phương.
Hoa hồng vẻ ngoài rất đẹp, nhưng sẽ đưa tới rất nhiều ong bướm sâu bọ, mà Gerald ngoại trừ là người làm vườn giỏi, ở phương diện tình yêu cũng là kẻ keo kiệt, tiếc rẻ sẻ chia hương hoa cho người khác, cho nên y giao Agatha cho hầu gái.
“Trở về đi, tiểu thư Wagner, tôi lấy tư cách bác sĩ đề nghị cô về nhà thay quần áo khô, uống chút súp nóng, tránh bị cảm cúm.”
Agatha cúi đầu, nắm chặt áo choàng Myron khoác trên người mình, nhẹ giọng nói. “Tôi sẽ nói chuyện này với anh tôi, anh ấy chắc chắn sẽ đền đáp anh.”
“Không cần, chỉ là trở tay thôi.” Myron mỉm cười. “Hơn nữa cứu cô không phải tôi, là Gerald, các vị cảm ơn cậu ta là được.” Đẩy phiền toái qua cho người khác, Myron rơi vào thoải mái tự do. Bất quá hắn thấy Gerald cũng bị nước suối làm ướt hơn phân nửa, liền muốn gấp rút trở về cho y lau khô thân thể thay đổi y phục, kỵ sĩ không phải Vampire, sợ cũng sẽ có một ngày sinh bệnh.
“Tôi không có tâm tình đi picnic, trở về thôi! Cuốn “Chuyện đêm kinh dị” rút ra từ giá sách của cậu mới đọc có phân nửa, tôi muốn biết được kết cục trước chạng vạng.”
“Anh không phải nói cuốn tiểu thuyết kia thô bỉ giật gân, ngay cả Hollywood cũng sẽ không lấy làm phim?” Gerald hỏi.
“Tôi bây giờ muốn xem, được không?”
Gerald đột ngột phát giác tâm ý suy nghĩ cho y của Vampire bé bỏng, ah, đáy lòng ấm áp dạt dào…
Hắc xì!
Agatha bên cạnh có chút áy náy nói. “Thượng đế ban phúc, bác sĩ không sao chứ?”
“Tôi lo lắng cho tiểu thư Wagner hơn, thiếu nữ trời sinh mảnh mai, dầm nước cũng đừng ở bên ngoài quá lâu, mau mau trở về.” Gerald vò vò mũi đáp.
“Hai anh gọi tôi Agatha là được rồi.” Nhưng vẫn nhìn Myron lưu luyến không rời. “Cái này…”
“Xảy ra chuyện gì?”
Đột ngột có một chàng trai ôm đồ mua đựng trong túi giấy tới gần hỏi, âm sắc thanh nhã sâu xa trôi vào tai mọi người, như gió xuân phất qua, phảng phất như ngay cả lỗ chân lông cũng vui mừng vì được thư giãn, Myron cùng Gerald chưa từng nghe qua âm thanh êm tai như vậy, không hẹn mà cùng quay đầu nhìn thanh niên đột ngột xuất hiện.
Thanh niên tóc vàng mắt lam, mang mắt kính gọng kim loại, đang mỉm cười đứng trên đường đá bên cạnh suối, nụ cười của y còn muốn nhu hòa hơn cả giọng nói, thuần túy không tỳ vết đến hoàn mỹ.
Nói chung, người bình thường ít khi có vẻ tuấn mỹ như vậy, làm Gerald sinh ra cảnh giới với thanh niên, vì chủng tộc ngoại hình đẹp, ngoại trừ huyết tộc, còn có quái vật lấy nhân loại làm đồ ăn như yêu tinh hay người cá hóa hình người, bên cạnh đó, ma quỷ cấp cao cũng có khả năng, không thể không phòng.
Myron thì ngây người, diện mạo thanh niên nhìn vô cùng thoải mái, nụ cười mỉm kia lại đánh thẳng vào đáy lòng, làm nhịp thở hắn cũng ngưng lại, hắn phát hiện mình cư nhiên không thể dời mắt khỏi người thanh niên. Rõ ràng mình sớm đã nhìn quen người đẹp đủ loại trong huyết tộc, tại sao bề ngoài người này lại đặc biệt làm tim hắn dồn dập? Myron nghĩ không ra.
Đôi mắt lam giống Myron sau mắt kính của thanh niên đảo qua những người bên dòng suối, cuối cùng cũng dừng lại trên người Myron, cùng hắn nhìn nhau một hồi, mỉm cười sâu thêm, phảng phất như cũng kinh ngạc đồng dạng.
“Cậu…”
Agatha biết thanh niên, ngắt lời. “Angelo, tôi vừa mới té ngã trong suối, là họ giúp tôi…”
Gerald cùng Myron nhìn nhau, không thể nào, người này chính là người quản lý nghĩa trang lập dị lại quái gở dân thị trấn kể lại? Người như thế sao có thể là một người quản lý nghĩa trang?
Angelo gật đầu. “Hai vị chính là cư dân mới từ Luân Đôn tới? Hân hạnh được gặp, tôi là Angelo, người gác mộ. Tôi ở gần đây, không chê xin đến ngồi chơi, thay y phục của tôi…”
“Được!” Myron không kiềm được buột miệng nhận lời.
Gerald buồn bực, hành vi của người yêu có chút mất trình tự, hắn ngày thường với ai cũng mang chút cảnh giác, lúc này lại thẳng thắn nhận lời mời của người khác, rốt cuộc sao lại thế này?
Trong lòng muốn lập tức mang Myron rời xa người này, nhưng trong đầu lại bình tĩnh suy nghĩ, vốn đang khổ vì không có cớ đi hỏi thăm người quản lý nghĩa trang, hiện giờ cơ hội tới cửa, đúng là thời cơ tốt nhất hỏi thăm chi tiết người này.
Huống chi người quản lý có mùi giáo đoàn nồng nặc, xác suất là A.W.W. khá lớn.
Cho nên y nói. “Tôi là Gerald Winter, vị này là Ernest Myron Telsen. Vậy làm phiền anh.”
“Không cần khách khí, mời đi theo tôi.” Angelo gật đầu, hỏi Myron. “Thánh giá trước ngực cậu… Kiểu dáng rất đẹp, đặt làm ở đâu? Cái của tôi rất lâu trước kia cũng đã bị mất, muốn tìm một cái mới.”
“Là di vật của mẹ tôi.” Myron thành thật đáp.
“À, xin lỗi.”
Angelo không hỏi tiếp, chuyển qua bảo Agatha cùng hầu gái mau trở về. Chờ các cô đi rồi, y mới dẫn hai người bọn Gerald hướng đến nghĩa trang.
Bánh táo
Đại học Birmingham là trường đại học danh tiếng của Anh Quốc, với thứ hạng rất cao về các hoạt động và thành tựu nghiên cứu khoa học. Mỗi năm, có hàng ngàn sinh viên từ khắp nơi trên thế giới đến trường Birmingham để nghiên cứu và học tập. Tới nay, số sinh viên đang theo học tại trường Birmingham lên tới hơn 24.000 trong đó sinh viên quốc tế là 4.700, đến từ 150 quốc gia khác nhau trên thế giới. Birmingham được xếp hạng thứ 5 ở Anh Quốc về chất lượng nghiên cứu theo đánh giá gần nhất của chính phủ Anh, trong đó có sáu lĩnh vực nghiên cứu của Birmingham đạt tiêu chuẩn 6 sao, thứ hạng chỉ dành cho những nghiên cứu có tầm quan trọng đặc biệt ở cấp quốc tế. Birmingham được đánh giá có các chương trình nghiên cứu chuyên sâu danh tiếng nhất châu Âu. Hoa thạch thảo.
Nhà đá Saxons.
Buồng điện thoại cùng hòm thư màu đỏ.
Mọi người đều là nhà thơ khi đang luyến ái: nguyên văn: Every man is a poet when he is in love. (Plato ancient Creek philosopher)
Ti tiện tận cùng, tới trước mặt tình yêu, cũng phải chuyển hóa thành nhân phẩm hoàn mỹ: nguyên văn trong Giấc mộng đêm hè: Things base and vile, holding no quantity, love can transpose to from and dignity.
Thị trấn Stoneham nằm ở lưng chừng sườn núi, đường phố trải đá xuyên qua chính giữa, hai bên có quán rượu, quán trà, cửa hàng hoa quả rau củ, gần đó có đường đi bộ lên núi, mà đi bộ vốn là hoạt động thư giãn quan trọng nhất, cũng được người Anh ưa chuộng nhất, bởi vậy mỗi khi đến ngày nghỉ, từng nhóm đi bộ, nhóm xe đạp, thậm chí nhóm động cơ hạng nặng cũng nối đuôi không dứt, làm thị trấn cổ xưa này náo nhiệt lên.
Gần đây, đề tài đứng đầu trong thị trấn xoay quanh hai thanh niên vừa vào thị trấn.
Thanh niên tóc bạc tới từ Luân Đôn, khí chất cao quý tao nhã, tướng mạo thanh tú như thiên sứ trong tranh, một thanh niên khác tóc màu cọ nhìn có vẻ không đến ba mươi tuổi, khí tức lại trầm ổn, lộ ra vẻ trang nghiêm, họ thông qua trung gian mua một biệt thự đá nhỏ ở đầu thị trấn, hơn nửa tháng trước chuyển vào.
Ngày thứ hai sau khi hai người vào ở, thị trưởng liền đến hỏi thăm, sau đó để lộ ra một chút thông tin cho dân thị trấn, cũng bởi vậy mà toàn bộ dân thị trấn đều biết người tóc bạc là quý tộc, vì thể chất yếu, chấp nhận đề nghị của bệnh viện đến dưỡng bệnh ở thị trấn có không khí trong lành, thanh niên tóc màu cọ đi theo là bác sĩ phụ trách chăm sóc.
Người tóc màu cọ tên là Gerald, anh tuấn khéo miệng, không quá mấy ngày cũng đã quen hết người cùng thị trấn, tất cả mọi người quen gọi y bác sĩ. Trái lại, quý tộc tóc bạc trẻ tuổi tên Myron lại luôn thanh lãnh, khiến người ta khó có thể tiếp cận.
Có lẽ đây là bản tính quý tộc, dân thị trấn cuối cùng cũng đều thấy kỳ mà không lạ.
Chiều nay thời tiết sáng sủa, Myron nhìn Gerald lấy bánh táo (1) ra từ trong lò nướng, đặt bên cửa sổ chờ nguội, bản thân hắn thì ngáp một cái. “Thật nhàm chán…”
“ Ra ngoài đi một chút!” Gerald cởi găng tay cách nhiệt, cười nói. “Phong cảnh bờ sông không tồi, chúng ta hôm nay đổi chỗ uống trà chiều.”
Myron thấy thiếu hứng thú. “Tới nơi này đã hơn nửa tháng, cũng không thấy cậu làm việc chính. Này, trong thị trấn có mấy trăm người này, rốt cuộc có ai tới đây ba năm trước?”
Hắn lại hỏi như vậy, là vì truy tìm mục tiêu A.W.W. – ba năm trước chọn nơi này làm chỗ ẩn cư mới, mà A.W.W. là người canh giữ mà Thần ngự Kỵ sĩ đoàn uỷ nhiệm trông coi thân thể Ám Đế. Mấy tháng trước Gerald tra được A.W.W. ở thị trấn Stoneham, báo cho Myron, mà Myron vừa vặn muốn thông qua cha Ám Đế hỏi chuyện mẹ, ngay sau đó xin Kelly cho mình đến tìm A.W.W..
Hành tung của A.W.W. ở trong Kỵ sĩ đoàn vẫn được liệt vào tối mật, là vì sợ Ám Đế bị huyết tộc đoạt lại, vì Ám Đế có máu nồng và tinh khiết nhất trong huyết tộc, có thể gia tăng rất nhiều chiến binh mạnh mẽ hữu lực cho huyết tộc, đối kháng với Thần ngự Kỵ sĩ đoàn, mà đây là một trong những tình huống hàng đầu Thần ngự Kỵ sĩ đoàn cực lực phòng ngừa.
Thế nhân hiểu nhầm cách thức gia tăng đồng bạn của Vampire, cho rằng chỉ cần tiếp nhận một loại nghi thức trao đổi máu tên là ‘Sơ ủng’ là có thể biến đối phương thành Vampire, lại không biết ví dụ máu Vampire có thể thuận lợi dung hợp trong thân thể nhân loại cũng không nhiều, vận khí không tốt còn có thể chết đi sau ‘Sơ ủng’.
Một phần nhỏ có thể sống sót, cũng sẽ trở nên tương đối yếu ớt, sinh ra tác dụng phụ sợ ánh sáng, sợ nước vân vân, chỉ có một số rất ít có thể hoàn toàn dung hợp, trở thành quân sinh lực của huyết tộc.
Ngoài ra, muốn tạo ra đồng bạn cường hãn, bản thân Vampire cung cấp máu cũng phải tương đối mạnh, Ám Đế thân là huyết tộc cổ xưa, máu nồng dồi dào năng lượng, nếu cùng người thường tiến hành Sơ ủng, có thể tăng thêm huyết luân mới mạnh và hữu lực cho huyết tộc.
Cho nên thân là hậu duệ của Ám Đế, các anh em Kelly đều dốc sức cứu cha về, như thế huyết tộc mới có thể lớn mạnh sánh ngang Thần ngự Kỵ sĩ đoàn.
Gerald nghe Myron hỏi như vậy liền đáp. “Người trong thị trấn tôi cơ hồ đều đã biết, ngoại trừ gia tộc Wagner, địa chủ giàu nhất thị trấn, còn người quản lý nghĩa trang. Trên cơ bản, cư dân nơi này đều sinh trưởng ở địa phương, nghi phạm không vượt quá ba.”
“ Cậu thật là lợi hại.” Myron thở ra một hơi. Nếu là bản thân mình thích cô độc, có lẽ ba năm cũng không quen được hàng xóm lân cận, nếu nghi phạm chỉ có ba người, điều tra sẽ dễ dàng hơn rất nhiều, hắn còn sợ có tới hơn ba chục người.
Gerald được khen, nhếch miệng cười giải thích. “Tôi nghe ngóng, gia tộc Wagner nhiều thế hệ ở tại thị trấn này, chủ nhà hiện giờ là Abbott W Wagner, anh ta vốn học ở Đại học Birmingham (2), ba năm trước cha mẹ bệnh cấp tính qua đời, anh ta bỏ dở việc học trở về tiếp nhận gia sản, có một em gái gọi là Agatha…”
“Cũng là ba năm trước?” Sắc mặt Myron không tốt lắm. “Có thể hắn ta cũng giống như người nào đó, cố ý thay thế Abbott thật sự, định gây bất lợi với chúng ta?”
Gerald ngàn vạn chuyện không sợ, lại sợ người yêu tính nợ cũ, vội vàng qua loa lướt qua. “ Thời gian mặc dù có chút trùng hợp, bất quá dân thị trấn đều nói tướng mạo anh ta không thay đổi bao nhiêu, hẳn là không phải… Trái lại người quản lý nghĩa trang Angelo kia…”
Myron biết phía sau nhà thờ cuối đường có một nghĩa trang cổ xưa, trong nghĩa trang có nhà đá nhỏ, bên trong là người quản lý nghĩa trang trong miệng bọn họ.
“Angelo nghe nói rất trẻ tuổi, chỉ là tính tình lập dị, có chút quái gở, không ra ngoài nhiều…” Gerald suy xét. “Nên tìm một lý do đi thăm hỏi…”
“Tôi không thích nghĩa trang, chỗ đó nồng nặc mùi tử vong, công việc thăm hỏi người quản lý giao cho cậu!” Myron nói như vậy có chút tùy hứng.
“Không thành vấn đề, nhưng anh phải thưởng cho tôi trước.”
“Thưởng?” Myron theo bản năng lui ra phía sau, tên này lại muốn hôn hắn?
“Đi picnic với tôi.” Gerald cười, Vampire bé bỏng thật sự đề phòng y, trong lòng y biết rõ ràng.
Myron nhìn ngoài cửa sổ, sắc trời khu vĩ độ cao là một mảnh lam đậm rực rỡ, từ biệt thự này nhìn ra cánh đồng hoang vu phía xa, có thể thấy biển hoa thạch thảo (3) trải một tầng thảm nhung tím nhạt trên mặt đất, có lẽ thời khắc như vậy cùng người bên cạnh, cần làm chút chuyện khiến tâm tình vui vẻ.
“Được!” Hắn nói.
Gerald mừng rỡ, nhanh như gió chuẩn bị những việc để ra ngoài, không bao lâu sau xách cái giỏ mây picnic đi ra, tìm mũ rơm to mua tặng Myron mấy ngày trước đội lên cho hắn, lúc này mới cực kỳ hứng thú kéo người đi ra ngoài.
Thị trấn này cũng giống như phần lớn nông thôn Anh quốc, tường gạch khô và nhà đá Saxons (4) rải rác bên đường, buồng điện thoại cùng hòm thư màu đỏ (5) đứng sừng sững bên tường đá trắng, khắp nơi biểu hiện không khí không hoảng không loạn của thị trấn, mà biệt thự của họ ở vào điểm cao nhất đường, bởi vậy theo sườn dốc chậm rãi đi xuống, dọc theo đường đi có thể thấy ông lão bà lão đứng bên cạnh bồn hoa nói chuyện phiếm, ngẫu nhiên có chó con chạy qua bên cạnh, không khí vô cùng nhàn hạ.
Gerald tựa hồ cũng tương đối quen thuộc với dân thị trấn, chào hỏi từng người, giới thiệu Myron cho họ, Myron không ngừng cởi mũ rơm gật đầu đáp lễ, trên thực tế mặt ai cũng không nhớ kỹ, ở trong lòng hắn, những người này bất quá là khách qua đường, không cần phải nhớ.
Thân là chủng tộc bất tử, có lẽ đây là chuyện bi ai nhất, cho dù hắn nguyện ý để một người bình thường ở trong lòng, nhưng khi sinh mệnh ngắn ngủi của nhân loại tiêu tan, người còn sống đã định sẽ là kẻ phải chịu đựng bi ai bị bỏ lại. Cho nên ngoại trừ vài người đặc biệt, chẳng hạn như hai người bạn từng kết thân mấy chục năm trước, còn lại, tốt nhất là quay người lại liền có thể quên đi.
Nhịn không được lại nhìn Gerald bên cạnh, người này không phải Vampire, trong cơ thể lại vì đã tiêm huyết thanh Trung tâm nghiên cứu Alpha chế tạo, cho nên tuổi thọ kéo dài, có lẽ khoảng thời gian cậu ta ở cùng mình có thể lâu hơn một chút.
Sau đó thì sao?
Trong cơ thể sớm đã sinh ra kháng thể, Gerald không thể trở thành Vampire, cùng mình hưởng sinh mệnh vĩnh hằng, cho nên cậu ta chung quy không thể vĩnh viễn ở bên mình.
Thở dài! Có lẽ, vẫn không nên bỏ xuống quá nhiều suy tư, nếu không đến khi đối phương rời đi, cô quạnh sau đó sẽ càng nhiều càng đậm hơn ngày trước. Mà hắn vẫn rất sợ hãi cô quạnh.
Bả vai đột ngột bị vỗ một cái, mặt Gerald phóng đại trước mắt.
“Hey! Lại mặt mày ủ dột.”
“Không có.”
“Anh cứ thích đâm đầu vào bế tắc.” Gerald nghiêm mặt nói. “Đừng suy nghĩ nữa, mọi thứ giao cho tôi.”
“ Sau này, đến lúc cậu không còn, tôi phải giao cho ai?” Không chút nghĩ ngợi liền hỏi như vậy, hỏi xong, Myron ngây người.
Tại sao phải nói ra băn khoăn như vậy? Lời này căn bản ám chỉ sự yếu đuối của hắn, hơn nữa lộ ra tâm tình tuyệt đối không mong muốn Gerald rời khỏi của mình.
Đúng, sau này đến lúc Gerald không còn, hắn phải làm gì?
Gerald cho đáp án.
“Tôi sẽ cố gắng không để linh hồn xuống địa ngục, hàng đêm xuyên qua cửa sổ của anh, ở cùng anh.” Nghĩ nghĩ, lại nói. “Tôi phải làm được, bởi vì tôi là một kẻ rất keo kiệt, không muốn để cho người khác có được anh.”
“Cậu ——”
Gerald thấy hắn biểu tình kỳ quái, ngay sau đó cười hỏi. “Cảm động đúng không? Anh cảm động vì tình yêu cùng chấp nhất của tôi…”
“Không có.” Quay đầu, đánh chết cũng không thừa nhận.
Mấy đứa trẻ lúc này chạy tới bắt lấy chân Gerald, miệng chí chóe kêu gì đó.
“Anh Gerald đẹp trai phóng khoáng lại cường tráng, chơi đu quay với tụi em!”
Được rồi, Myron bật cười. “Ngài kỵ sĩ đã trả bao nhiêu mới có thể làm trẻ con thêm một đống danh xưng buồn cười sau tên cậu?”
Vì trẻ con nông thôn đơn thuần không thể dùng từ ngữ kỳ quái nịnh nọt người ta, lại gọi như vậy với một người ngoài vừa tới thị trấn định cư, chắc chắn là do kỵ sĩ nào đó dạy bậy.
Gerald thấy tâm tình hắn giãn ra một chút, bản thân cũng vui vẻ, nói. “Trả giá không lớn, chơi cùng là được.”
Ném cái giỏ picnic cho Myron, Gerald ngồi xổm gập tay nói với bọn nhỏ. “Nào, mỗi đứa chỉ có thể chơi mười giây đồng hồ, vì anh Gerald đẹp trai phóng khoáng lại cường tráng còn phải đến bờ sông cùng anh Myron dịu dàng ôn hòa lại xinh đẹp. Ai tới đầu tiên nào?”
Cái này làm cổ họng Myron nghẹn một cái trứng gà. Nói mình “dịu dàng ôn hòa lại xinh đẹp” là vô căn cứ không khác gì nói con hổ là kẻ theo chủ nghĩa ăn chay ôn hòa nhất.
Annie thắt hai bím tóc sôi nổi giơ tay, Gerald bảo nó bắt lấy tay phải mình, lại để bé trai Bill bám lấy tay trái, đứng lên xoay vòng vòng, hai đứa trẻ lập tức lơ lửng bay vòng lên.
“Wah wah wah wah wah ——” Tiếng cười cao vang bỗng chốc phát tán không trung.
Chỉ mất mấy phút, Gerald liền thoát khỏi đám trẻ con quấn người, kéo Myron chạy trối chết, đám trẻ phía sau vẫn còn la lớn. “Anh Gerald đẹp trai phóng khoáng lại cường tráng, em còn muốn, em còn muốn….”
Chạy một trận xuống theo sườn dốc, xác nhận đám trẻ không đuổi theo, Gerald tiếp tục dẫn người chuyển qua một đường rẽ hẹp khác, lúc đi qua một dãy nhà tường đá nâu vàng, hương hoa hồng nồng nàn ập đến.
“Thơm quá!” Mày Myron nhấc lên, suy đoán mùi hương ngọt như mật này phải thuộc về một loại hoa hồng nào đó, tuy bên cạnh nơi ở hiện giờ của hắn có vườn hoa nhỏ, nhưng chủ nhà trước đây lại không trồng hoa hồng bên trong, dù Gerald đã chữa cháy tìm cây trồng lên, nhưng đáng tiếc cây còn nhỏ chưa mọc ra nụ, làm huyết tộc ham thích hoa hồng chung quy cảm thấy có chút thiếu thốn.
Gerald thấy mắt hắn vui vẻ cong lên, rõ ràng là hài lòng, bản thân cũng từ đáy lòng nổi lên cảm xúc dịu dàng.
Nếu người này không nghĩ quá nhiều, không để tâm vào chuyện vụn vặt, vĩnh viễn giữ nguyên như vậy thì tốt biết bao nhiêu? Ngay cả người bình thường cũng biết sinh mệnh hữu hạn, phải dốc sức tìm vui, chủng tộc bất tử có thời gian vô hạn chẳng phải nên hưởng thụ nhiều vui sướng hơn sao? Y hy vọng mỗi khắc mình còn sống đều có thể thấy người này hài lòng vui vẻ, phong thái rực rỡ như hoa hồng vĩnh viễn nở rộ.
Đây sẽ là mục tiêu cố gắng trong sinh mệnh còn lại của Gerald, cho nên y muốn Myron từ từ, kéo người chào hỏi bà lão uống trà trong vườn hoa cách tường đá thấp.
“Chào buổi chiều, bà Daisy.” Gerald chỉ chỉ người bên cạnh. “Bà không phải nói muốn gặp Myron sao? Cháu mang đến rồi này!”
Bà lão trong vườn hoa vẫy tay chào lại, tuổi bà ước chừng bảy mươi, bên cạnh ghế dựa không có gậy chống, tinh thần hăng hái, nhìn Myron từ trên xuống dưới, mỉm cười. “Uhm, đứa trẻ xinh đẹp, chỉ là xem ra thân thể không tốt lắm…”
Myron bỏ mũ rơm xuống gật đầu cười cười, từ chối cho ý kiến, hắn kế thừa đặc tính Vampire, da luôn nổi ra sắc thái xanh trắng không khoẻ mạnh, sợi tóc màu trắng bạc càng tô thêm vẻ ngoài yếu ớt, nhưng cũng chính vì thế, lý do đến miền quê dưỡng bệnh của hắn mới hợp lý hợp tình, nhưng trên thực tế, hắn rất khỏe mạnh.
Gerald tiếp lời. “Đúng vậy, thân là bác sĩ, cháu đề nghị anh ta thường ra ngoài một chút, thiên nhiên có ích cho sức khỏe, chỉ cần anh ta chịu nghe lời dặn dò của bác sĩ nhiều thêm, chắc chắn sẽ mạnh khỏe như bà Daisy.”
Bà lão bị lời Gerald nói chọc cười, hỏi. “Hai vị bác sĩ cùng quý tộc có muốn đến vườn hoa uống trà với bà già không?”
“Thật đáng tiếc phải từ chối lời mời của phu nhân, lịch làm việc hôm nay của cháu là ép người bệnh bốc đồng đi tản bộ trong phong cảnh tươi đẹp này.” Gerald nhún nhún vai, vô cùng cưng chiều nhìn Myron.
Myron có chút tức giận, nói mình là người bệnh thì thôi đi, tại sao thế nào cũng phải thêm chữ bốc đồng phía sau người bệnh? Giống như nói mình trẻ con tới bao nhiêu. Đang muốn cãi lại, Gerald lại nói chuyện.
“Hoa hồng trong vườn rất đẹp, nhất định là bà Daisy vô cùng kiên nhẫn vun trồng.” Chỉ vào bông hoa màu đỏ rực nở. “Có thể cho cháu một cành được không?”
Bà Daisy giả vờ tức giận. “Tôi làm hoa đẹp tránh được côn trùng gặm nhắm, sao lại dễ dàng đưa vào tay người xứ khác?”
“Dùng một miếng bánh táo mới ra lò trao đổi được không? Tay nghề cháu không thể tệ hơn bà chủ nhà trọ Tiên Cá.”
Nói, liền lấy ra một miếng bánh đã cắt từ trong giỏ, bà Daisy mỉm cười cắt một cành hoa hé nở, hoa hồng cánh nhiều hương ngọt rực rỡ, xem ra là quà tốt để tặng người yêu.
Gerald cẩn thận đặt bông hoa vào trong giỏ, tiếp tục mang Myron đi đến mục tiêu. Lại đi ước chừng hai mươi phút nữa, tới bên dòng nước xanh biếc khoan thai. Trông về phía xa, trên thảo nguyên gần đó tràn đầy bụi thạch thảo tím, mấy con dê mặt đen xuyên qua xuyên lại giữa khóm hoa tím, phong cảnh này quả nhiên rất thích hợp cho picnic.
Trải khăn picnic dưới cây cổ thụ, từ trong giỏ xách lấy ra bánh táo thiếu một góc, nước trái cây tươi mới vừa ép xong, một dĩa bánh quy nhỏ tự tay làm, còn để ngang hoa hồng mới trao đổi ở bên cạnh.
“Rất giống…” Myron lúc này nói.
“Rất giống?”
“Nơi này rất giống bờ hồ Tinh Linh.” Myron nghiêng đầu hồi tưởng. “Picnic lần trước dường như chỉ là chuyện mới xảy ra hôm qua… Cùng cậu.”
“Vì người yêu dấu của tôi ngủ tới năm năm, mà tôi lại trải qua hơn một ngàn tám trăm ngày nhớ anh trên núi Athos, hiện giờ có thể ngồi ở chỗ này cùng anh, là ân điển mà thần tình yêu ban tặng cho tôi.”
“Cậu một ngày không nói chữ “yêu” này với tôi sẽ chết hay sao?”
“Đúng, Vampire yêu dấu của tôi. Plato nói: mọi người đều là nhà thơ khi đang luyến ái (6). Tôi nói: vì chữ “yêu” này, lời nói có đơn điệu nhàm chán đến cỡ nào cũng có thể trở thành thơ ca thỏ thẻ giữa tình nhân.”
“Cậu đây là ăn đưa nói đẩy, thuộc về bản tính của ác ma ti tiện, không liên quan tới tình yêu.”
“Vâng, Shakespeare cũng đã nói thế này: ti tiện tận cùng, tới trước mặt tình yêu, cũng phải chuyển hóa thành nhân phẩm hoàn mỹ (7). Nhà soạn kịch vĩ đại đã công chứng hành động của tôi, anh cần gì phải e lệ như tình nhân của Marvell?”
Myron coi như là người nhanh mồm lẹ miệng, nhưng bị y trái một câu yêu phải một câu ái, bị dội đến mức cái gì cũng nói không ra, tức giận đến độ má đỏ rực. Đỏ như hoa hồng, đỏ như trái táo, nói tóm lại như bất cứ sự vật hoàn mỹ nào Gerald yêu thích, cho nên y cười híp mắt cầm lấy hoa hồng đưa cho người yêu khó tính.
“Hoa hồng là tôi dùng bánh táo đổi lấy, hiện tại tôi muốn dùng bông hồng này đổi một lúm đồng tiền của anh, lúm đồng tiền đẹp nhất ngọt nhất, chúc mừng vì chúng ta tái hợp.”
Myron tiếp nhận hoa hồng, trừng y. “Kỵ sĩ xảo quyệt không nên sắm vai bác sĩ. Tiểu thuyết gia dựa vào cái nhìn hạn hẹp cá nhân, thích dệt ra ngôn từ lộn xộn mới thích hợp với cậu.”
Gerald cười gượng, đương nhiên biết Myron là mỉa mai chuyện y thế thân tiểu thuyết gia Erwin Silver tiếp cận hắn. Ai, cũng đã vật đổi sao dời, Vampire bé bỏng sao còn mang hận chứ? Thật khó đối phó, chỉ có thể nghĩ cách miễn cưỡng cho qua.
“Lúc ấy tôi là thế thân, đương nhiên tận lực đóng vai diễn kia, hiện tại tôi lại hy vọng có thể đóng tốt một vai khác…”
“Có cần tôi đến tiệm thuốc thị trấn mua ống nghe, thêm đạo cụ cho cậu, để cậu càng giống bộ dạng bác sĩ?”
“Tôi không phải nói vai bác sĩ, mà là…” Cách cái giỏ picnic, chậm rãi tiếp cận vành tai được tóc bạc bao trùm, dịu dàng nói. “Muốn làm người yêu trung thành không đổi của anh.”
Myron hạ mi mắt, không trả lời, nhưng cũng không xoay đầu đi, đây tiện cho người ái mộ nhẹ nhàng đột kích, như tà dương hạ xuống lúc chạng vạng, từ từ thấm vào núi đá vững chãi.
Y muốn công chiếm môi người yêu, mà đây là nhiệm vụ tầng tầng trắc trở. Nhưng y biết, một khi đã chiếm đóng khu này, có nghĩa là đoạt được trọng điểm chiến khu, bao quát thành lũy được che chắn, chờ y xông pha chiến đấu, sẽ tìm ra trái tim ẩn sâu trong thành lũy, trái tim của người yêu.
Khí nóng thở ra trong miệng mũi hai bên pha lẫn cùng một chỗ, làm thời gian buổi chiều tuyệt vời này tăng thêm chút không khí ái muội, sau đó Gerald hôn lên ——
Hoa hồng?
Trừng bông hoa đột ngột xuất hiện trước miệng Myron, vì khoảng cách quá gần, làm tròng mắt Gerald hiện ra một trạng thái buồn cười. “Anh cố ý!”
“Đúng, tôi cố ý, cậu có thể làm gì tôi nào? Đánh tôi sao?” Myron khiêu khích nói.
Cổ họng Gerald cuồn cuộn, y đương nhiên không muốn đánh Vampire bé bỏng yêu dấu, mà là muốn làm chút chuyện mờ ám bí mật, không thể để cho người khác thấy.
“Tình cảm chúng ta cũng đã tốt như vậy rồi, anh còn mỗi ngày treo miệng tôi.” Có chút ai oán. “Anh sẽ không phải là trả thù ngày trước tôi đối với anh…”
Nói đúng, Myron nghĩ. Người trước mắt này tuy yêu hắn, nhưng không có nghĩa là hắn sẽ vui vẻ xóa bỏ mối thù ngày trước bị người này làm nhục, tối thiểu phải cho y nếm chút trừng phạt, chẳng hạn như cực hình dục vọng không được cởi bỏ.
Hắn cũng không ôn hòa như bề ngoài, nên lúc cáu kỉnh vẫn sẽ giỏi tận dụng thời cơ, thế là cách một bông hoa, cười như có như không chỉ trích người. “Cậu quấy rầy tôi dùng bữa, bác sĩ Gerald Winter.”
Gerald thối lui ngồi xuống, bánh ngọt trong tay bị cắn đến vang rạo rạo, một đống cảm xúc bất mãn đều trút vào cắn gặm đồ ăn.
Myron mỉm cười, tập trung lực chú ý phía trên bông hoa trong tay, vì hắn thật sự đói bụng, mà hoa hồng là ma quỷ, chung quy thích dùng mùi hương ngọt ngào dụ hắn phạm phải tội lỗi đánh cắp mùi hương.
Huyết tộc hấp thụ máu nhân loại để sống là chuyện ai ai cũng biết, nhưng hoa hồng màu sắc đỏ đẹp và hương thơm đặc biệt cũng có thể lấp đầy cảm giác đói khát của huyết tộc, ngoài cái này cùng bữa chính nhân loại, thỉnh thoảng dùng một chút kẹo ngọt bánh quy coi như điểm tâm cũng là hợp lý.
Đối với Myron, vì thể chất đặc biệt, là con lai của huyết tộc cùng thiên sứ, nhu cầu với máu không mãnh liệt bằng các anh, có khi chỉ một bông hồng cũng có thể xoá bỏ đói khát mấy ngày, cho nên so với bánh táo, hoa hồng càng dễ kích động sự thèm ăn của hắn.
Nhẹ ấn một nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước lên cánh hoa, bông hoa thẹn thùng run rẩy, đem tinh hoa bản thân làm tế phẩm, hiến cho Vampire mỹ lệ xinh đẹp, hy sinh dâng hiến như vậy làm khoảnh khắc xế chiều của bông hoa đến trước thời hạn, héo tàn rơi rụng phía trên bãi cỏ.
Myron hưởng dụng xong, màu đỏ tươi thoa trên môi tái nhợt, tuy bông hoa chết đi, linh hồn lại chuyển sinh trên người hắn, chỗ tế này quỷ dị mà thích đáng.
“No rồi?” Gerald hỏi.
“No rồi.” Myron gật đầu. “Hoa hồng của bà Daisy tốt hơn mấy trăm lần so với hoa ở tiệm hoa góc đường.”
“Vì sự chu đáo của tôi, có phải có thể xin anh một nụ hôn?” Gerald quẹo qua quẹo lại rốt cuộc quay về chủ đề.
Myron ăn no, tâm tình tốt, có lẽ bông hồng này quả thực đáng để thưởng ra một nụ hôn, bởi vậy cũng không nói không được, chậm rãi tiếp cận đến…
“Cứu mạng! Cứu mạng….. Mau tới cứu người…” Cách đó không xa truyền đến tiếng la hét thiếu nữ cùng âm thanh đập nước mạnh.
Myron ngưng động tác, đầu lông mày Gerald thì nhăn lại dồn ra một quả núi, rõ ràng chỉ kém mấy inches là có thể có được nụ hôn đầu tiên hôm nay.
“Tôi là Vampire, không thích hợp làm anh hùng cứu mỹ nhân, nên đây là thời khắc kỵ sĩ lên sân khấu.” Myron đẩy đẩy y nói.
“Con suối này cạn đến mức ngay cả con mèo cũng chìm không chết được, ai đang giả vờ chơi trò chết đuối?” Gerald tâm tình khó chịu.
“Các quý cô đều đáng được che chở, dù các nàng đang chơi trò gạt người.” Myron thản nhiên hỏi. “Hay để tôi đi? Tuy tôi ghét nước chảy…” Một nửa đặc tính Vampire trên người làm hắn ghét ẩm ướt, cũng ghét một lượng lớn nước lưu động gội rửa thân thể, cho nên trừ khi tắm rửa, hoạt động trên nước hắn trước giờ xin kiếu.
“Tôi đi!” Gerald đứng dậy, lại bổ sung một câu. “Nụ hôn vừa rồi cho thiếu!”
“Tính trẻ con!” Myron quăng lại ý khinh thường, đứng lên đi đầu hướng tới nơi kêu cứu.
Hơn mấy chục bước có một cô bé ăn mặc đơn giản ở bên dòng suối hoảng loạn vẫy tay với họ, chỉ vào cô gái trẻ tuổi trong suối.
“Tiểu thư Agatha rơi xuống nước… Xin các ngài hảo tâm cứu cô ấy…”
Cô gái trẻ tuổi ngồi trong nước, nước suối bình lặng ngập tới thắt lưng của cô, cô lộ ra trạng thái yếu đuối vô lực, dùng vẻ mặt đáng thương như chim non khẩn cầu với Myron đi đến bên dòng suối.
“Tôi, chân tôi bị trật… Không thể đi lên…”
Gerald cởi giầy, xuống nước đi đến bên cạnh cô gái, xác nhận chân cô không bị kẹt, thể lực cường tráng làm y thoải mái ôm ngang người từ trong nước. Cô gái sợ hãi, người đàn ông này xem ra cũng không cường tráng hữu lực, nhưng không ngờ sức lực lại lớn đến như vậy, cô chỉ cảm thấy đầu choáng một cái, người tựa như lên tàu lượn siêu tốc, mấy giây sau đã tới trên bờ.
Cô bé ăn mặc đơn giản là hầu gái, thấy tiểu thư lên được liền tiến đến cám ơn Gerald vì y đã cứu tiểu thư Agatha nhà mình.
Gerald để người xuống hỏi. “Tiểu thư Agatha? Tiểu thư Agatha nhà Wagner sao?”
“Vâng, tôi là Agatha W Wagner.” Cô gái trẻ tuổi vội vàng báo ra tên họ, người dựa vào Gerald, mắt lại chỉ nhìn Myron, nói. “Cám ơn lòng tốt của các anh, có thể để tôi biết hai người đã cứu tôi là ai không?”
Myron cởi áo choàng mỏng khoác lên Agatha ướt sũng để tránh cảm lạnh, mà căn cứ vào giáo dục hoàn mỹ, hắn cũng mỉm cười trả lời câu hỏi của tiểu thư.
“Ernest Myron Telsen, cứu cô chính là bác sĩ gia đình của tôi, Gerald Winter.”
Agatha từ thắt lưng trở xuống đều ướt đẫm, góc váy nhỏ nước mạnh, cô lại không chút để ý, nắm chặt áo choàng Myron hỏi. “Các anh vừa đến thị trấn đúng không? Có người nói anh là hậu duệ quý tộc, là thật sao?”
“Tổ tiên tôi từng được trao tước vị, nhưng đó là chuyện rất lâu trước kia, tôi bất quá là một người dân thường.” Myron kiên nhẫn trả lời.
Gerald ở một bên thờ ơ lạnh nhạt. Vampire trước giờ sở trường mị hoặc, có thể dễ dàng được nhân loại ưu ái, cho nên tâm tư Agatha ngay từ đầu đã chăm chú trên người Myron, xem ra diễn vở này là để đạt được mục đích làm quen với đối phương.
Hoa hồng vẻ ngoài rất đẹp, nhưng sẽ đưa tới rất nhiều ong bướm sâu bọ, mà Gerald ngoại trừ là người làm vườn giỏi, ở phương diện tình yêu cũng là kẻ keo kiệt, tiếc rẻ sẻ chia hương hoa cho người khác, cho nên y giao Agatha cho hầu gái.
“Trở về đi, tiểu thư Wagner, tôi lấy tư cách bác sĩ đề nghị cô về nhà thay quần áo khô, uống chút súp nóng, tránh bị cảm cúm.”
Agatha cúi đầu, nắm chặt áo choàng Myron khoác trên người mình, nhẹ giọng nói. “Tôi sẽ nói chuyện này với anh tôi, anh ấy chắc chắn sẽ đền đáp anh.”
“Không cần, chỉ là trở tay thôi.” Myron mỉm cười. “Hơn nữa cứu cô không phải tôi, là Gerald, các vị cảm ơn cậu ta là được.” Đẩy phiền toái qua cho người khác, Myron rơi vào thoải mái tự do. Bất quá hắn thấy Gerald cũng bị nước suối làm ướt hơn phân nửa, liền muốn gấp rút trở về cho y lau khô thân thể thay đổi y phục, kỵ sĩ không phải Vampire, sợ cũng sẽ có một ngày sinh bệnh.
“Tôi không có tâm tình đi picnic, trở về thôi! Cuốn “Chuyện đêm kinh dị” rút ra từ giá sách của cậu mới đọc có phân nửa, tôi muốn biết được kết cục trước chạng vạng.”
“Anh không phải nói cuốn tiểu thuyết kia thô bỉ giật gân, ngay cả Hollywood cũng sẽ không lấy làm phim?” Gerald hỏi.
“Tôi bây giờ muốn xem, được không?”
Gerald đột ngột phát giác tâm ý suy nghĩ cho y của Vampire bé bỏng, ah, đáy lòng ấm áp dạt dào…
Hắc xì!
Agatha bên cạnh có chút áy náy nói. “Thượng đế ban phúc, bác sĩ không sao chứ?”
“Tôi lo lắng cho tiểu thư Wagner hơn, thiếu nữ trời sinh mảnh mai, dầm nước cũng đừng ở bên ngoài quá lâu, mau mau trở về.” Gerald vò vò mũi đáp.
“Hai anh gọi tôi Agatha là được rồi.” Nhưng vẫn nhìn Myron lưu luyến không rời. “Cái này…”
“Xảy ra chuyện gì?”
Đột ngột có một chàng trai ôm đồ mua đựng trong túi giấy tới gần hỏi, âm sắc thanh nhã sâu xa trôi vào tai mọi người, như gió xuân phất qua, phảng phất như ngay cả lỗ chân lông cũng vui mừng vì được thư giãn, Myron cùng Gerald chưa từng nghe qua âm thanh êm tai như vậy, không hẹn mà cùng quay đầu nhìn thanh niên đột ngột xuất hiện.
Thanh niên tóc vàng mắt lam, mang mắt kính gọng kim loại, đang mỉm cười đứng trên đường đá bên cạnh suối, nụ cười của y còn muốn nhu hòa hơn cả giọng nói, thuần túy không tỳ vết đến hoàn mỹ.
Nói chung, người bình thường ít khi có vẻ tuấn mỹ như vậy, làm Gerald sinh ra cảnh giới với thanh niên, vì chủng tộc ngoại hình đẹp, ngoại trừ huyết tộc, còn có quái vật lấy nhân loại làm đồ ăn như yêu tinh hay người cá hóa hình người, bên cạnh đó, ma quỷ cấp cao cũng có khả năng, không thể không phòng.
Myron thì ngây người, diện mạo thanh niên nhìn vô cùng thoải mái, nụ cười mỉm kia lại đánh thẳng vào đáy lòng, làm nhịp thở hắn cũng ngưng lại, hắn phát hiện mình cư nhiên không thể dời mắt khỏi người thanh niên. Rõ ràng mình sớm đã nhìn quen người đẹp đủ loại trong huyết tộc, tại sao bề ngoài người này lại đặc biệt làm tim hắn dồn dập? Myron nghĩ không ra.
Đôi mắt lam giống Myron sau mắt kính của thanh niên đảo qua những người bên dòng suối, cuối cùng cũng dừng lại trên người Myron, cùng hắn nhìn nhau một hồi, mỉm cười sâu thêm, phảng phất như cũng kinh ngạc đồng dạng.
“Cậu…”
Agatha biết thanh niên, ngắt lời. “Angelo, tôi vừa mới té ngã trong suối, là họ giúp tôi…”
Gerald cùng Myron nhìn nhau, không thể nào, người này chính là người quản lý nghĩa trang lập dị lại quái gở dân thị trấn kể lại? Người như thế sao có thể là một người quản lý nghĩa trang?
Angelo gật đầu. “Hai vị chính là cư dân mới từ Luân Đôn tới? Hân hạnh được gặp, tôi là Angelo, người gác mộ. Tôi ở gần đây, không chê xin đến ngồi chơi, thay y phục của tôi…”
“Được!” Myron không kiềm được buột miệng nhận lời.
Gerald buồn bực, hành vi của người yêu có chút mất trình tự, hắn ngày thường với ai cũng mang chút cảnh giác, lúc này lại thẳng thắn nhận lời mời của người khác, rốt cuộc sao lại thế này?
Trong lòng muốn lập tức mang Myron rời xa người này, nhưng trong đầu lại bình tĩnh suy nghĩ, vốn đang khổ vì không có cớ đi hỏi thăm người quản lý nghĩa trang, hiện giờ cơ hội tới cửa, đúng là thời cơ tốt nhất hỏi thăm chi tiết người này.
Huống chi người quản lý có mùi giáo đoàn nồng nặc, xác suất là A.W.W. khá lớn.
Cho nên y nói. “Tôi là Gerald Winter, vị này là Ernest Myron Telsen. Vậy làm phiền anh.”
“Không cần khách khí, mời đi theo tôi.” Angelo gật đầu, hỏi Myron. “Thánh giá trước ngực cậu… Kiểu dáng rất đẹp, đặt làm ở đâu? Cái của tôi rất lâu trước kia cũng đã bị mất, muốn tìm một cái mới.”
“Là di vật của mẹ tôi.” Myron thành thật đáp.
“À, xin lỗi.”
Angelo không hỏi tiếp, chuyển qua bảo Agatha cùng hầu gái mau trở về. Chờ các cô đi rồi, y mới dẫn hai người bọn Gerald hướng đến nghĩa trang.
Bánh táo
Đại học Birmingham là trường đại học danh tiếng của Anh Quốc, với thứ hạng rất cao về các hoạt động và thành tựu nghiên cứu khoa học. Mỗi năm, có hàng ngàn sinh viên từ khắp nơi trên thế giới đến trường Birmingham để nghiên cứu và học tập. Tới nay, số sinh viên đang theo học tại trường Birmingham lên tới hơn 24.000 trong đó sinh viên quốc tế là 4.700, đến từ 150 quốc gia khác nhau trên thế giới. Birmingham được xếp hạng thứ 5 ở Anh Quốc về chất lượng nghiên cứu theo đánh giá gần nhất của chính phủ Anh, trong đó có sáu lĩnh vực nghiên cứu của Birmingham đạt tiêu chuẩn 6 sao, thứ hạng chỉ dành cho những nghiên cứu có tầm quan trọng đặc biệt ở cấp quốc tế. Birmingham được đánh giá có các chương trình nghiên cứu chuyên sâu danh tiếng nhất châu Âu. Hoa thạch thảo.
Nhà đá Saxons.
Buồng điện thoại cùng hòm thư màu đỏ.
Mọi người đều là nhà thơ khi đang luyến ái: nguyên văn: Every man is a poet when he is in love. (Plato ancient Creek philosopher)
Ti tiện tận cùng, tới trước mặt tình yêu, cũng phải chuyển hóa thành nhân phẩm hoàn mỹ: nguyên văn trong Giấc mộng đêm hè: Things base and vile, holding no quantity, love can transpose to from and dignity.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất