Chương 21: Hình phạt ngọt ngào
20. Hình phạt ngọt ngào.
Thấy người trước mắt có vẻ như rất quen biết với mình, Bạch Bình Châu né người về sau: "Cậu là ai?"
"Không phải chứ, là tui nè, Đỗ Hoành Việt!"
Bạch Bình Châu liếc nhìn bảng tên trên quần áo: "Cậu là nhân viên giao lưu ở chi nhanh tinh vực Vans?"
Đỗ Hoành Việt ngẩn người: "Ừ đúng rồi. Nhưng ông..." Nói rồi cậu ta mới thấy bảng tên của Bạch Bình Châu, "Đúng ha, đổi tên rồi. Tui là Đỗ Vân, Đỗ Vân á, chúng ta là bạn thời đại học!"
Vẫn không nhớ được, nhưng tình huống bây giờ không cho phép hai người ôn chuyện. Đội ngũ tiếp tục đi về phía trước, lôi Đỗ Hoành Việt đi về phía cổng. Bạch Bình Châu nhìn dáng vẻ cậu chàng vừa đi vừa quay lại nói chuyện với mình, trong vài giây cảm thấy có chút quen thuộc, nhưng vài giây tiếp theo, hắn lại cảm thấy sự quen thuộc của mình là vô căn cứ.
Đại hội kết thúc, sau khi Bạch Mãn Xuyên qua loa chiếu lệ với những chính khách, anh đến bên cửa sổ, nhìn từng chiếc phi thuyền tư nhân bay qua, còn cả những chiếc bus ngân hà chở đầy nhân viên giao lưu, mười mấy chiếc đi qua, cuối cùng anh mới nhìn thấy Bạch Bình Châu đeo kính râm gật gù đỡ đầu trên một chiếc chầm chậm bay đến. Anh vừa định lấy điện thoại ra chụp, thì nhìn thấy có vẻ như bên cạnh có một đôi lỗ tai màu quýt chưa từng thấy bao giờ, chợt rủ xuống đầu Bạch Bình Châu. Bạch Bình Châu bị chọt ngứa, duỗi tay đẩy cặp tai quấy rối kia ra.
Bạch Mãn Xuyên cất điện thoại, nhìn chăm chú đuôi xe bus bay xa, mở cửa sổ sát đất hai chiều vẫn luôn đóng suốt.
Nhà thổ ngân hà cũng tranh thủ dịp này bắt đầu tu sửa hàng năm, tất cả nhân viên giao lưu được đưa đến nghỉ ngơi ở sân vận động cách đó không xa. Bạch Bình Châu rất buồn ngủ, trên xe bus chẳng ngủ được là mấy, cả một đường bị lỗ tai của bé hồ ly Đỗ Hoành Việt chọc đến khó chịu, cuối cùng còn nghe nói tạm thời không thể trở về phòng thì cả người muốn nổ tung, thở phì phì kiếm ghế dựa vào chợp mắt, chẳng cho Đỗ Hoành Việt léo nhéo bên tai được cái mặt vui vẻ.
Thích Vãn Phong cố gắng điều chỉnh bầu không khí nhưng thất bại. Cậu chàng nhìn mặt dần dần thất vọng của Đỗ Hoành Việt nói: "Ông cũng đừng có buồn, lâu dài rồi sẽ thành thế này, chẳng nhớ được gì. Sau này... ông cũng sẽ thế thôi."
Tới giờ ăn trưa, Bạch Bình Châu mới xem như dễ chịu được chút, nhưng nhìn thấy mâm gà quen thuộc trước mặt mình, xuýt chút hắn lại lật bàn. Cũng may Thích Vãn Phong lấy mì Trùng Khánh của mình đổi cho hắn, Bạch Bình Châu mới may mắn không bị trừng phạt.
Mì chưa ăn được bao nhiêu Bạch Bình Châu đã cảm thấy mình no rồi. Hôm qua hắn bị Bạch Mãn Xuyên bắn đến tràn đầy, đủ sức hắn chạy marathon 5 lần, vốn không cần bổ sung ngoài định mức gì nữa. Hắn đặt đũa xuống nhìn quanh một lần, nhóm mấy nhân viên giao lưu top đầu, có vài người không dùng bữa trưa, họ làm như vậy để thể hiện địa vị cao quý của mình được tinh dịch rót đầy.
Giờ trưa kết thúc, Đỗ Hoành Việt thấy ghế của mỗi người tự động biến thành một cái giường hẹp, giường của cậu chàng kế bên Bạch Bình Châu, thế là tranh thủ nằm xuống, vỗ vỗ lên chăn: "Nào nào, tui giúp ông tìm lại ký ức."
Bạch Bình Châu lạnh lùng liếc rồi né tay cậu chàng nằm xuống.
Đỗ Hoành Việt nói nói một mình hồi lâu, cuối cùng cảm thấy khó chịu, nói sau đầu Bạch Bình Châu vẫn luôn không để ý đến mình: "Bọn họ nói mỗi năm chỉ có người đứng nhất mới được trở lại nhân gian, chi nhánh của tui hơn 700 người, làm gì đến lượt với kẻ khi còn sống còn chưa ngủ với ai như tui, điểm tích lũy ban đầu cũng thua bọn họ cả ngàn điểm, ông đây phải ngủ bao nhiêu lần mới có thể đuổi kịp bọn họ..."
Bạch Bình Châu không để ý đến.
Một lúc sau, Đỗ Hoành Việt thở dài, nhỏ giọng: "Sống đã mệt, chết rồi thì sao, cũng có khác gì đâu..."
Trong lúc nửa mê nửa tỉnh, Bạch Bình Châu luôn cảm giác có người dán lên người mình, hắn cũng không để ý, trong mơ là Bạch Mãn Xuyên đang ôm hắn nói chuyện, mặc dù nghe không rõ, nhưng hắn cảm giác được trái tim nóng nảy bấy lâu của mình cũng dần nguôi ngoai xuống. Tay Bạch Mãn Xuyên chậm rãi di động, nhẹ nhàng trượt vào quần hắn, chạm nhẹ vào dương v*t đang mềm của hắn mấy cái. Hắn vừa cảm thấy khó chịu, cho rằng mộng này cũng thật quá rồi, thì tiếng cảnh báo vang lên, âm thanh hệ thống lạ lẫm chợt phá vỡ sự yên tĩnh của sân vận động.
"Nhân viên giao lưu số 1213 tổng bộ tinh vực Afi Locke và nhân viên giao lưu số 0741 chi nhánh tinh vực Vans đã vi phạm điều 135 quy định trong viện, hình phạt như sau ---"
Âm thanh chợt tạm dừng, Bạch Bình Châu bị làm tỉnh lại liếc nhìn tay Đỗ Hoành Việt, lập tức hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra, hắn nhịn cơn buồn ói nắm chặt cổ áo kẻ kia mà đánh. Sân vận động hơn 3000 người như vỡ tổ, từng người từng người nằm trên giường duỗi cỗ xem trò vui.
Bạch Bình Châu còn chưa đánh đã đã bị Thích Vãn Phong ba chân bốn cẳng ôm lại kéo sang một bên, để Đỗ Hoành Việt lệch người ngồi trên giường.
Khi mọi người hóng hớt, cũng thắc mắc tại sao hệ thống đang thông báo lại chợt ngừng lại. Nửa phút sau hệ thống lại bật micro, bắt đầu thông báo lần nữa.
- -- "Nhân viên giao lưu số 1213 tổng bộ tinh vực Afi Locke và nhân viên giao lưu số 0741 chi nhánh tinh vực Vans đã vi phạm điều 135 quy định trong viện, hình phạt như sau: Cấm nhân viên giao lưu số 0741 tiếp khách trong vòng 3 ngày, thanh lý bụi bên ngoài chi nhánh tinh vực Vans."
Bạch Bình Châu tức điên mình nghe nội dung hình phạt quen thuộc, khịt mũi hừ hừ thành tiếng, vừa muốn nghiêm túc phê bình cơ chế trừng phạt chẳng có tí ý tưởng nào mới này, hệ thống lại nói tiếp.
- -- "Nhân viên giao lưu số 1213 phải chuyển vào và bị cấm túc trong biệt thự Quy Âu. Không được phép ra ngoài, không được tham gia bất kỳ hoạt động nào của tổng bộ... Không hạn chế tự do hoạt động trong phạm vi biệt thự"
"... Giọng hệ thống thông báo sao nghe có vẻ miễn cưỡng?"
Thích Vãn Phong nghe xong high đến độ dùng xúc tua nhỏ chọt chọt Bạch Bình Châu: "Biệt thự Quy Âu! Chời má tui ơi, cái này mà là hình phạt á, cái này phải là chuyện một mớ người mong cũng không được!"
Xung quanh lại bắt đầu ồn ào, đám người đều thán phục và kinh ngạc, một số thì xắn tay áo lên muốn đập người, một số thì giải thích cho những người mới tới, còn lại là không lên tiếng, hoặc là im lặng, hoặc là biết thân xếp chót, không hi vọng với bất kỳ điều gì. Hoặc là những người đứng top kiêu ngạo đã quen, không cho phép bất kỳ biến động nào xuất hiện trên mặt.
Bạch Bình Châu còn chưa kịp hỏi biệt thự Quy Âu là cái quỷ gì, thì đã bị A Tam lâm thời bắt tăng ca nhẹ nhàng xách lên, lắc lư mang đi.
Nhìn Bạch Bình Châu bị mang ra khỏi màn hình 3D, Bạch Mãn Xuyên trả thẻ công tác lại cho chủ nhân nó, nói: "Cảm ơn đã phối hợp."
Nhân viên nhìn bóng lưng anh rời đi, bắt đầu lên kế hoạch sau khi bị đuổi khỏi tinh vực Afi Locke thì có thể đến nơi nào.
Chờ Bạch Mãn Xuyên trở về biệt thự Quy Âu ở tạm tại tinh vực Afi Locke, còn chưa vào cửa đã nghe giọng Bạch Bình Châu. Cái giọng trẻ trung sức sống, cố tình gây sự, không chút kiêng dè.
Khi anh mở cửa bước vào, Bạch Bình Châu giống như một quả pháo xịt, mặt đỏ tưng bừng, không nghẹn ra được một chữ. Trong đầu ẻm đang nghĩ trăm phương ngàn kế chạy trốn. Thấy Bạch Mãn Xuyên thì quay đầu đi chỗ khác không thèm liếc mắt nhìn tới.
Quản gia và người hầu đứng sang một bên. Vị khách đột nhiên được đưa tới này cứ la hét muốn ra ngoài, bọn họ cũng không dám tùy tiện thả người, chỉ có thể đứng sang một bên nhìn vị khách lạ mặt này diễn kịch một vai.
Bạch Mãn Xuyên ra hiệu cho người khác rời đi, anh thì đi về phía trước, cởi áo khoác của mình trùm lên người hắn, "Sao khi A Tam xách em qua đây, em không đem theo bộ quần áo nào vậy?"
Bạch Bình Châu được cái áo mang theo hơi ấm của anh dỗ dành, nhưng giây sau đã tức giận: "Anh thấy nó xách tôi? Anh ở đấy? Vậy sao anh không cứu tôi? Hay là anh để họ nhốt tôi ở đây?"
Câu cuối cùng chuẩn phết đấy. Khi Bạch Mãn Xuyên nhìn màn hình giám sát, Đỗ Hoành Việt đã bắt đầu táy máy tay chân, khi hệ thống bắt đầu thông báo anh đã kéo lại, dùng đặc quyền của người phát ngôn mượn thẻ công tác của nhân viên, thật sự là buộc họ sửa hình phạt của Bạch Bình Châu lại.
Thấy người đàn ông không trả lời, Bạch Bình Châu nói tiếp: "Tôi không sai! Là nó mò tôi! Tôi đang ngủ, tôi còn tưởng..."
"Còn tưởng?"
Hắn không nói, chỉ cầm áo khoác nhét lại vào tay người đàn ông rồi đi ra ngoài.
"Được rồi, đừng quậy nữa." Bạch Mãn Xuyên gọi hắn lại, "Buổi tối còn có tiệc mừng, nhưng tôi từ chối rồi"
"Vậy thì cảm ơn anh, ngài Bạch." Bạch Bình Châu nói, "Anh có thể thả tôi về, như vậy anh sẽ không phải lo tôi xuất hiện trong bữa tiệc làm anh mất mặt."
Bạch Mãn Xuyên nghe mà đau đầu, anh không rõ từ hôm qua đến giờ Bạch Bình Châu đang làm sao, anh chưa bao giờ đoán được tâm tư của cục nhỏ, ở khoảng cách thế hệ 20 tuổi này, tuy anh có chút bức bối chưa từng có, nhưng vẫn nghiêm túc dỗ dành cục nhỏ nhà mình.
"Có ngốc không, mất mặt cái gì." Bạch Mãn Xuyên lại khoác áo lên cho hắn, "Hôm nay là sinh nhật em. Châu Châu."
Thấy người trước mắt có vẻ như rất quen biết với mình, Bạch Bình Châu né người về sau: "Cậu là ai?"
"Không phải chứ, là tui nè, Đỗ Hoành Việt!"
Bạch Bình Châu liếc nhìn bảng tên trên quần áo: "Cậu là nhân viên giao lưu ở chi nhanh tinh vực Vans?"
Đỗ Hoành Việt ngẩn người: "Ừ đúng rồi. Nhưng ông..." Nói rồi cậu ta mới thấy bảng tên của Bạch Bình Châu, "Đúng ha, đổi tên rồi. Tui là Đỗ Vân, Đỗ Vân á, chúng ta là bạn thời đại học!"
Vẫn không nhớ được, nhưng tình huống bây giờ không cho phép hai người ôn chuyện. Đội ngũ tiếp tục đi về phía trước, lôi Đỗ Hoành Việt đi về phía cổng. Bạch Bình Châu nhìn dáng vẻ cậu chàng vừa đi vừa quay lại nói chuyện với mình, trong vài giây cảm thấy có chút quen thuộc, nhưng vài giây tiếp theo, hắn lại cảm thấy sự quen thuộc của mình là vô căn cứ.
Đại hội kết thúc, sau khi Bạch Mãn Xuyên qua loa chiếu lệ với những chính khách, anh đến bên cửa sổ, nhìn từng chiếc phi thuyền tư nhân bay qua, còn cả những chiếc bus ngân hà chở đầy nhân viên giao lưu, mười mấy chiếc đi qua, cuối cùng anh mới nhìn thấy Bạch Bình Châu đeo kính râm gật gù đỡ đầu trên một chiếc chầm chậm bay đến. Anh vừa định lấy điện thoại ra chụp, thì nhìn thấy có vẻ như bên cạnh có một đôi lỗ tai màu quýt chưa từng thấy bao giờ, chợt rủ xuống đầu Bạch Bình Châu. Bạch Bình Châu bị chọt ngứa, duỗi tay đẩy cặp tai quấy rối kia ra.
Bạch Mãn Xuyên cất điện thoại, nhìn chăm chú đuôi xe bus bay xa, mở cửa sổ sát đất hai chiều vẫn luôn đóng suốt.
Nhà thổ ngân hà cũng tranh thủ dịp này bắt đầu tu sửa hàng năm, tất cả nhân viên giao lưu được đưa đến nghỉ ngơi ở sân vận động cách đó không xa. Bạch Bình Châu rất buồn ngủ, trên xe bus chẳng ngủ được là mấy, cả một đường bị lỗ tai của bé hồ ly Đỗ Hoành Việt chọc đến khó chịu, cuối cùng còn nghe nói tạm thời không thể trở về phòng thì cả người muốn nổ tung, thở phì phì kiếm ghế dựa vào chợp mắt, chẳng cho Đỗ Hoành Việt léo nhéo bên tai được cái mặt vui vẻ.
Thích Vãn Phong cố gắng điều chỉnh bầu không khí nhưng thất bại. Cậu chàng nhìn mặt dần dần thất vọng của Đỗ Hoành Việt nói: "Ông cũng đừng có buồn, lâu dài rồi sẽ thành thế này, chẳng nhớ được gì. Sau này... ông cũng sẽ thế thôi."
Tới giờ ăn trưa, Bạch Bình Châu mới xem như dễ chịu được chút, nhưng nhìn thấy mâm gà quen thuộc trước mặt mình, xuýt chút hắn lại lật bàn. Cũng may Thích Vãn Phong lấy mì Trùng Khánh của mình đổi cho hắn, Bạch Bình Châu mới may mắn không bị trừng phạt.
Mì chưa ăn được bao nhiêu Bạch Bình Châu đã cảm thấy mình no rồi. Hôm qua hắn bị Bạch Mãn Xuyên bắn đến tràn đầy, đủ sức hắn chạy marathon 5 lần, vốn không cần bổ sung ngoài định mức gì nữa. Hắn đặt đũa xuống nhìn quanh một lần, nhóm mấy nhân viên giao lưu top đầu, có vài người không dùng bữa trưa, họ làm như vậy để thể hiện địa vị cao quý của mình được tinh dịch rót đầy.
Giờ trưa kết thúc, Đỗ Hoành Việt thấy ghế của mỗi người tự động biến thành một cái giường hẹp, giường của cậu chàng kế bên Bạch Bình Châu, thế là tranh thủ nằm xuống, vỗ vỗ lên chăn: "Nào nào, tui giúp ông tìm lại ký ức."
Bạch Bình Châu lạnh lùng liếc rồi né tay cậu chàng nằm xuống.
Đỗ Hoành Việt nói nói một mình hồi lâu, cuối cùng cảm thấy khó chịu, nói sau đầu Bạch Bình Châu vẫn luôn không để ý đến mình: "Bọn họ nói mỗi năm chỉ có người đứng nhất mới được trở lại nhân gian, chi nhánh của tui hơn 700 người, làm gì đến lượt với kẻ khi còn sống còn chưa ngủ với ai như tui, điểm tích lũy ban đầu cũng thua bọn họ cả ngàn điểm, ông đây phải ngủ bao nhiêu lần mới có thể đuổi kịp bọn họ..."
Bạch Bình Châu không để ý đến.
Một lúc sau, Đỗ Hoành Việt thở dài, nhỏ giọng: "Sống đã mệt, chết rồi thì sao, cũng có khác gì đâu..."
Trong lúc nửa mê nửa tỉnh, Bạch Bình Châu luôn cảm giác có người dán lên người mình, hắn cũng không để ý, trong mơ là Bạch Mãn Xuyên đang ôm hắn nói chuyện, mặc dù nghe không rõ, nhưng hắn cảm giác được trái tim nóng nảy bấy lâu của mình cũng dần nguôi ngoai xuống. Tay Bạch Mãn Xuyên chậm rãi di động, nhẹ nhàng trượt vào quần hắn, chạm nhẹ vào dương v*t đang mềm của hắn mấy cái. Hắn vừa cảm thấy khó chịu, cho rằng mộng này cũng thật quá rồi, thì tiếng cảnh báo vang lên, âm thanh hệ thống lạ lẫm chợt phá vỡ sự yên tĩnh của sân vận động.
"Nhân viên giao lưu số 1213 tổng bộ tinh vực Afi Locke và nhân viên giao lưu số 0741 chi nhánh tinh vực Vans đã vi phạm điều 135 quy định trong viện, hình phạt như sau ---"
Âm thanh chợt tạm dừng, Bạch Bình Châu bị làm tỉnh lại liếc nhìn tay Đỗ Hoành Việt, lập tức hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra, hắn nhịn cơn buồn ói nắm chặt cổ áo kẻ kia mà đánh. Sân vận động hơn 3000 người như vỡ tổ, từng người từng người nằm trên giường duỗi cỗ xem trò vui.
Bạch Bình Châu còn chưa đánh đã đã bị Thích Vãn Phong ba chân bốn cẳng ôm lại kéo sang một bên, để Đỗ Hoành Việt lệch người ngồi trên giường.
Khi mọi người hóng hớt, cũng thắc mắc tại sao hệ thống đang thông báo lại chợt ngừng lại. Nửa phút sau hệ thống lại bật micro, bắt đầu thông báo lần nữa.
- -- "Nhân viên giao lưu số 1213 tổng bộ tinh vực Afi Locke và nhân viên giao lưu số 0741 chi nhánh tinh vực Vans đã vi phạm điều 135 quy định trong viện, hình phạt như sau: Cấm nhân viên giao lưu số 0741 tiếp khách trong vòng 3 ngày, thanh lý bụi bên ngoài chi nhánh tinh vực Vans."
Bạch Bình Châu tức điên mình nghe nội dung hình phạt quen thuộc, khịt mũi hừ hừ thành tiếng, vừa muốn nghiêm túc phê bình cơ chế trừng phạt chẳng có tí ý tưởng nào mới này, hệ thống lại nói tiếp.
- -- "Nhân viên giao lưu số 1213 phải chuyển vào và bị cấm túc trong biệt thự Quy Âu. Không được phép ra ngoài, không được tham gia bất kỳ hoạt động nào của tổng bộ... Không hạn chế tự do hoạt động trong phạm vi biệt thự"
"... Giọng hệ thống thông báo sao nghe có vẻ miễn cưỡng?"
Thích Vãn Phong nghe xong high đến độ dùng xúc tua nhỏ chọt chọt Bạch Bình Châu: "Biệt thự Quy Âu! Chời má tui ơi, cái này mà là hình phạt á, cái này phải là chuyện một mớ người mong cũng không được!"
Xung quanh lại bắt đầu ồn ào, đám người đều thán phục và kinh ngạc, một số thì xắn tay áo lên muốn đập người, một số thì giải thích cho những người mới tới, còn lại là không lên tiếng, hoặc là im lặng, hoặc là biết thân xếp chót, không hi vọng với bất kỳ điều gì. Hoặc là những người đứng top kiêu ngạo đã quen, không cho phép bất kỳ biến động nào xuất hiện trên mặt.
Bạch Bình Châu còn chưa kịp hỏi biệt thự Quy Âu là cái quỷ gì, thì đã bị A Tam lâm thời bắt tăng ca nhẹ nhàng xách lên, lắc lư mang đi.
Nhìn Bạch Bình Châu bị mang ra khỏi màn hình 3D, Bạch Mãn Xuyên trả thẻ công tác lại cho chủ nhân nó, nói: "Cảm ơn đã phối hợp."
Nhân viên nhìn bóng lưng anh rời đi, bắt đầu lên kế hoạch sau khi bị đuổi khỏi tinh vực Afi Locke thì có thể đến nơi nào.
Chờ Bạch Mãn Xuyên trở về biệt thự Quy Âu ở tạm tại tinh vực Afi Locke, còn chưa vào cửa đã nghe giọng Bạch Bình Châu. Cái giọng trẻ trung sức sống, cố tình gây sự, không chút kiêng dè.
Khi anh mở cửa bước vào, Bạch Bình Châu giống như một quả pháo xịt, mặt đỏ tưng bừng, không nghẹn ra được một chữ. Trong đầu ẻm đang nghĩ trăm phương ngàn kế chạy trốn. Thấy Bạch Mãn Xuyên thì quay đầu đi chỗ khác không thèm liếc mắt nhìn tới.
Quản gia và người hầu đứng sang một bên. Vị khách đột nhiên được đưa tới này cứ la hét muốn ra ngoài, bọn họ cũng không dám tùy tiện thả người, chỉ có thể đứng sang một bên nhìn vị khách lạ mặt này diễn kịch một vai.
Bạch Mãn Xuyên ra hiệu cho người khác rời đi, anh thì đi về phía trước, cởi áo khoác của mình trùm lên người hắn, "Sao khi A Tam xách em qua đây, em không đem theo bộ quần áo nào vậy?"
Bạch Bình Châu được cái áo mang theo hơi ấm của anh dỗ dành, nhưng giây sau đã tức giận: "Anh thấy nó xách tôi? Anh ở đấy? Vậy sao anh không cứu tôi? Hay là anh để họ nhốt tôi ở đây?"
Câu cuối cùng chuẩn phết đấy. Khi Bạch Mãn Xuyên nhìn màn hình giám sát, Đỗ Hoành Việt đã bắt đầu táy máy tay chân, khi hệ thống bắt đầu thông báo anh đã kéo lại, dùng đặc quyền của người phát ngôn mượn thẻ công tác của nhân viên, thật sự là buộc họ sửa hình phạt của Bạch Bình Châu lại.
Thấy người đàn ông không trả lời, Bạch Bình Châu nói tiếp: "Tôi không sai! Là nó mò tôi! Tôi đang ngủ, tôi còn tưởng..."
"Còn tưởng?"
Hắn không nói, chỉ cầm áo khoác nhét lại vào tay người đàn ông rồi đi ra ngoài.
"Được rồi, đừng quậy nữa." Bạch Mãn Xuyên gọi hắn lại, "Buổi tối còn có tiệc mừng, nhưng tôi từ chối rồi"
"Vậy thì cảm ơn anh, ngài Bạch." Bạch Bình Châu nói, "Anh có thể thả tôi về, như vậy anh sẽ không phải lo tôi xuất hiện trong bữa tiệc làm anh mất mặt."
Bạch Mãn Xuyên nghe mà đau đầu, anh không rõ từ hôm qua đến giờ Bạch Bình Châu đang làm sao, anh chưa bao giờ đoán được tâm tư của cục nhỏ, ở khoảng cách thế hệ 20 tuổi này, tuy anh có chút bức bối chưa từng có, nhưng vẫn nghiêm túc dỗ dành cục nhỏ nhà mình.
"Có ngốc không, mất mặt cái gì." Bạch Mãn Xuyên lại khoác áo lên cho hắn, "Hôm nay là sinh nhật em. Châu Châu."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất