Chương 27: Trẻ cơ nhỡ
26. Trẻ cơ nhỡ.
Chờ khi hắn được lén lút đưa trở về nhà thổ, khi đi vào bằng cửa sau, thì bị người đàn ông phía sau kéo qua ôm chặt.
"Anh..." Biến trở về thành nhân viên giao lưu nho nhỏ, Bạch Bình Châu sâu sắc nhớ kỹ thân phận, "Chúng ta thế này sẽ bị bắt đi tích điểm."
Bạch Mãn Xuyên cười: "Sợ cái gì, cho tôi ôm một chốc."
Thân thể Bạch Bình Châu biến lại thành thực thể nên hắn không còn cảm giác trống rỗng nữa. Khi được Bạch Mãn Xuyên ôm lấy, thân thể hắn sẽ vô thức mà mềm mại hơn. Giữa hai người hình thành một sự hiểu ngầm kỳ lạ, ngay từ đầu cái ôm trong không gian vũ trụ này đã rất nhiệt liệt, nhiệt độ cơ thể nhanh chóng truyền qua người đối phương, hữu hình hóa thành thân thể cận kề. Sau đó trong lòng họ tự đếm từng giây, nghiêm túc rồi cũng khao khát để khớp với thời gian quy định, nắm bắt từng nhịp đập trong lòng bàn tay.
Cuối cùng, khi một người nhẩm giây kết thúc, hai người nhanh chóng tách ra, cách một khoảng nói chuyện với nhau.
"Tôi đi về trước đây, không Hoàng Tinh Tinh lại làm phiền."
"Ừm." Bạch Mãn Xuyên đưa tay, ngón cái lau vuốt khóe môi hắn, "Vừa nãy ăn vụng gì trên phi thuyền?"
Bạch Bình Châu người thừa dịp người đàn ông ngủ, ăn trộm đồ ăn nhẹ trong kho phi thuyền tự tin khoe cá tính: "Tôi đói, mấy món vừa nãy anh mua nóng quá tôi ăn không được, sắp chết đói đây này."
Nhắc tới chữ nóng, Bạch Bình Châu cũng có thể nghĩ ngay đến dương v*t nóng rực của Bạch Mãn Xuyên đâm cho mình mất hồn trong phòng nghỉ. So với bình thường thì nóng bỏng hơn rất nhiều, ngay cả tinh dịch cũng giống như nước sôi 60 độ, từng luồng từng luồng tổn thương vách trong ướt át.
Bạch Bình Châu sắp n*ng tới nơi phải nói lung tung vài câu rồi chạy đến thang máy nhân viên.
Bạch Mãn Xuyên nhìn hắn biến mất trong thang máy, nhìn số tầng đến số 13, lúc này mới quay người đi đến bãi đổ thuyền.
Thủ lĩnh ngân hà vừa hay gửi tin nhắn tới, hỏi tình huống đám cưới của anh. Bạch Mãn Xuyên nhìn tin này thật lâu, mới trả lời một câu: Sắp rồi.
Bước chân Bạch Bình Châu ra khỏi thang máy dần trở nên nhẹ nhàng, nhảy nhảy nhót nhót đi về cửa phòng mình, chưa kịp check face id hắn đã bị người sau lưng vỗ vai.
Người đến là Đàm Tử Mặc, xếp nhất lần này. Hắn cười như không cười nhìn Bạch Bình Châu: "Về rồi?"
Bạch Bình Châu vẫn chưa kịp bịa chuyện cẩn thận trả lời: "Đi đâu đâu mà về, tôi vẫn ở đây mà."
"Há, không phải cậu đến biệt thự Quy Âu ở ba ngày sao." Đàm Tử Mặc nói, "Sao vậy, nay mới hai ngày cậu đã về rồi? Hệ thống thả ra hay là cậu chuồn ra ngoài?"
Bạch Bình Châu quên mất chuyện này bị bại lộ, khó chịu: "Mắc mớ gì đến cậu, ăn ở không quá ha, đi về trái đất một chuyến còn quản rộng dữ vậy?"
"Không phải cậu cũng về đấy thôi." Đàm Tử Mặc chỉ chỉ dây chuyền của hắn: "Cậu có biết, hậu quả của việc đi lậu không?"
"Cục kít nhà mi." Bạch Bình Châu gạt tay hắn qua một bên, "Cậu nói tui không hiểu gì hết á."
"Cậu muốn bằng chứng không. Dấu hôn trên cổ cậu chỉ có thể tạo thành ở trái đất. Cậu còn nói cậu chưa đi?"
Bạch Bình Châu người khuyết thiếu thường thức ngân hà ngậm mỏ, vô thức sờ lên dấu hôn Bạch Mãn Xuyên dịu dàng lưu lại trên cổ lúc trên cầu ngày hôm qua. Hắn ngước mắt nhìn Đàm Tử Mặc, trong lòng lại nghĩ một chuyện khác.
Hắn không sợ đấy, hắn thích thì làm thôi.
"Tôi đi đấy thì sao? Bố đây đi đó! Vốn tôi xếp hạng năm là đi được rồi!" Bạch Bình Châu chọt chọt vai Đàm Tử Mặc, "Sao! Cậu đi tố cáo tôi đi!"
"Tôi rảnh quá mà đi tố cậu. Nhưng mà, ngài Bạch lén lút mang cậu trở về, lại là phạm tội nặng đó nha."
"... Ò, tôi biết rồi, cậu gato chứ gì." Bạch Bình Châu bật tính năng trở mặt, "Lúc trước cậu muốn giao lưu cùng Bạch Mãn Xuyên nhưng bị từ chối, bây giờ cậu chỉ đang ghen tị mà thôi."
"Tôi ghen tị với cậu? Tôi hạng nhất, ghen tị với một người mới ngày ngày bị giam rồi bị phạt? Ngài Bạch chỉ ưng lỗ trước lỗ sau của cậu mà thôi, ở đây ít song tính, nếm thử cái mới ấy mà." Đàm Tử Mặc kéo Bạch Bình Châu muốn vào phòng, "Cậu còn cho rằng anh ta muốn thật?"
"Không phải à?"
"1213, cậu dám không."
"Dám cái gì?"
"Có dám ký hợp đồng với Bạch Mãn Xuyên."
Ngày hôm qua khi Bạch Mãn Xuyên gọi tên hắn khi đang làm, hiếm thấy có lúc người ông đắm tình mê muội, sau khi bắn xong còn nói lần sau sẽ bắn cho hắn những thứ khác. Bạch Bình Châu không để ý thứ khác là gì, hắn chỉ để ý "lần sau".
Đây là ước định không nói giữa hai người.
Nhưng Bạch Bình Châu vẫn nói: "Dám, sao lại không dám? Lần sau tôi sẽ đi tìm anh ấy ký! Cậu cứ chờ đi!"
Sau lúc nhất thời khoác lác mấy lời theo cảm tính đó, Bạch Bình Châu vẫn một mực chờ đợi Bạch Mãn Xuyên đến, nửa chờ mong, nửa thấp thỏm. Thời gian trôi qua một ngày rồi một ngày, mong chờ hao mòn, chỉ còn lại là bao sự chán nản.
Đại khái mọi người cũng biết Bạch Bình Châu thường được Bạch Mãn Xuyên đặt, nên không có khách nào lại chọn hắn. Không có tinh dịch tưới tắm, dù hắn không cảm thấy quá đói, nhưng cũng thèm cơm nước nơi này, mỗi ngày đều kêu A Tam mang đến những món khác nhau, không còn cứng cựa không ăn miếng cơm nào như ba tháng vừa tới.
Chờ thêm nửa tháng, Bạch Bình Châu không chờ được Bạch Mãn Xuyên nhưng chờ được yếu điểm đón khách. Bạch Bình Châu sống chết không chịu, cuối cùng khi bị ôm eo thì gân cổ hét: "Tôi là người của Bạch Mãn Xuyên! Ông không thể đụng vào tôi!"
Khách hàng hừ lạnh: "Bạch Mãn Xuyên? Anh ta ở trái đất kết hôn rồi, hôm nay tổ chức lễ, cậu không biết à?"
Bạch Bình Châu lạnh nửa người: "Ông, ông nói gì?"
"Cậu không biết? Cả ngân hà này có mỗi mình cậu không biết, cậu cho rằng Bạch Mãn Xuyên thật sự nhớ cậu à?" Khách hàng sờ tay hắn, "Được rồi, đừng nhớ anh ta nữa, làm anh đây vui lên, để xem hàng top cậu có cái gì tốt... **! Mẹ mày, mẹ mày dám đạp ông?"
Bạch Bình Châu bò xuống giường, vừa quỳ vừa bò đi mở cửa. Cửa không nhúc nhích, gã đàn ông phía sau đã nhào tới đá hất hắn ra đất, giẫm một chân lên bụng hắn: "Cho mày thể diện rồi đấy. Sao thế, nghe ngài Bạch kết hôn thì đau lòng khổ sở muốn đi nói chuyện? Tao nói cho mày biết, ở đây, nhà thổ ngân hà này, chẳng có ai mang tâm mà đến cả. Nhà thổ là nơi nào? Là nơi để bọn tao bắn, để bọn tao sướng, mặc kệ là nam hay nữ, lời trên giường cũng là vì đủ sướng rồi mới nói, chỉ có thứ ngu mới coi là thật. Cô hồn dã quỷ như mày, còn bày đặt mơ mộng cái mẹ gì?"
Gã thượng cẳng tay hạ cẳng chân, nhưng Bạch Bình Châu không hề cảm thấy đau, thay vào đó là lời của gã, như đâm từng nhát từng nhát vào thân thể hắn.
Bạch Mãn Xuyên kết hôn? Không thể, sao có thể được! Người ấy, người ấy không nói với mình...
Anh đã là một người đàn ông hơn bốn mươi, còn là nhân vật công chúng, sao có thể đột ngột kết hôn...
Chờ khi A Tam tiến vào thì Bạch Bình Châu đã nửa ngất. A Tam kẹp hắn về giường, đắp chăn cho hắn rồi gọi bác sĩ ngân hà.
Bị đánh trong ngân hà thì không hình thành tổn thương thực chất nào, nên hắn không bị gì nghiêm trọng. Bác sĩ cũng chỉ để làm dáng, đến xem hắn xong thì trở về. Khi hắn tỉnh lại lần nữa, trong phòng không có ai, đèn chưa mở, cả phòng tối om, không một tiếng động. Hắn đứng dậy, bật đồng hồ nổi lên nhìn, trời đã tối. Mặc dù ở không gian vũ trụ không biết sớm tối, nhưng trước giờ hắn vẫn luôn kiên trì, sau năm giờ sẽ là ban đêm.
Chân vừa mới chạm đất đã nghe tiếng hệ thống: "Nhân viên giao lưu số 1213 vi phạm quy tắc, tấn công ngài Cao trong lúc giao lưu, xử phạt thanh lý vành đai tiểu hành tinh tinh vực Afi Locke của người phát ngôn."
"Phắc..." Vừa dứt lời A Tam đã phá cửa tiến vào, xách hắn bay lên tầng cao.
"Mẹ mi tao vừa mới tỉnh, chân còn chưa chạm đất đã thông báo hình phạt, tụi mi giỏi lắm..." . Truyện Khoa Huyễn
A Tam không vội mà từ từ bay lên, vươn một cái xúc tua quơ quơ trước mặt hắn. Không biết từ khi nào ở đó đã nhiều hơn một cái màn hình, trên đó hiện chữ: "Vì cậu ngất nửa giờ, thông báo cũng bị trễ."
Bạch Bình Châu nhìn, yếu ớt khịt mũi: "Hứ, tụi mi nhân đạo quá ha, có cần tao cảm ơn không?"
Trên màn hình nhảy ra một khuôn mặt tươi cười: "Không có chi."
Khu vực quét dọn lần này là vành đai tiểu hành tiêu của người phát ngôn.
Nói trắng ra, thì đó là hình tượng của Bạch Mãn Xuyên được vô số tiểu hành tinh tạo thành.
Bạch Mãn Xuyên.
Bạch Bình Châu mặc đồ vũ trụ vững vàng đặt dụng cụ chuyên dụng lên xe, hắn nhìn bóng dáng A Tam nhảy đi xa xa, cổ họng như bị một thứ gì đó chặn lại, chua xót không thở nổi, giống như là ứ máu.
Nói là xe quét dọn, nhưng thật ra nó là một phi thuyền hình tròn ngoài trời một người lái. Bạch Bình Châu nhìn bản thân, hắn bây giờ rất giống một đứa nhỏ ngồi chơi trên trò chơi phi thuyền, háo hức chờ người lớn đến đón.
Người lớn...
Nghĩ đến đây thì mũi hắn chua lên, hắn dùng sức kìm nén không để bản thân phải khóc.
Nhưng khi hắn quay đầu thì thấy vành đai tiểu hành tinh của Bạch Mãn Xuyên trước mặt, nước mặt không kìm được nữa.
"Papa..." Hắn nghẹn ngào thành tiếng, "Người ở đâu... Người tới đón con, được không..."
Chờ khi hắn được lén lút đưa trở về nhà thổ, khi đi vào bằng cửa sau, thì bị người đàn ông phía sau kéo qua ôm chặt.
"Anh..." Biến trở về thành nhân viên giao lưu nho nhỏ, Bạch Bình Châu sâu sắc nhớ kỹ thân phận, "Chúng ta thế này sẽ bị bắt đi tích điểm."
Bạch Mãn Xuyên cười: "Sợ cái gì, cho tôi ôm một chốc."
Thân thể Bạch Bình Châu biến lại thành thực thể nên hắn không còn cảm giác trống rỗng nữa. Khi được Bạch Mãn Xuyên ôm lấy, thân thể hắn sẽ vô thức mà mềm mại hơn. Giữa hai người hình thành một sự hiểu ngầm kỳ lạ, ngay từ đầu cái ôm trong không gian vũ trụ này đã rất nhiệt liệt, nhiệt độ cơ thể nhanh chóng truyền qua người đối phương, hữu hình hóa thành thân thể cận kề. Sau đó trong lòng họ tự đếm từng giây, nghiêm túc rồi cũng khao khát để khớp với thời gian quy định, nắm bắt từng nhịp đập trong lòng bàn tay.
Cuối cùng, khi một người nhẩm giây kết thúc, hai người nhanh chóng tách ra, cách một khoảng nói chuyện với nhau.
"Tôi đi về trước đây, không Hoàng Tinh Tinh lại làm phiền."
"Ừm." Bạch Mãn Xuyên đưa tay, ngón cái lau vuốt khóe môi hắn, "Vừa nãy ăn vụng gì trên phi thuyền?"
Bạch Bình Châu người thừa dịp người đàn ông ngủ, ăn trộm đồ ăn nhẹ trong kho phi thuyền tự tin khoe cá tính: "Tôi đói, mấy món vừa nãy anh mua nóng quá tôi ăn không được, sắp chết đói đây này."
Nhắc tới chữ nóng, Bạch Bình Châu cũng có thể nghĩ ngay đến dương v*t nóng rực của Bạch Mãn Xuyên đâm cho mình mất hồn trong phòng nghỉ. So với bình thường thì nóng bỏng hơn rất nhiều, ngay cả tinh dịch cũng giống như nước sôi 60 độ, từng luồng từng luồng tổn thương vách trong ướt át.
Bạch Bình Châu sắp n*ng tới nơi phải nói lung tung vài câu rồi chạy đến thang máy nhân viên.
Bạch Mãn Xuyên nhìn hắn biến mất trong thang máy, nhìn số tầng đến số 13, lúc này mới quay người đi đến bãi đổ thuyền.
Thủ lĩnh ngân hà vừa hay gửi tin nhắn tới, hỏi tình huống đám cưới của anh. Bạch Mãn Xuyên nhìn tin này thật lâu, mới trả lời một câu: Sắp rồi.
Bước chân Bạch Bình Châu ra khỏi thang máy dần trở nên nhẹ nhàng, nhảy nhảy nhót nhót đi về cửa phòng mình, chưa kịp check face id hắn đã bị người sau lưng vỗ vai.
Người đến là Đàm Tử Mặc, xếp nhất lần này. Hắn cười như không cười nhìn Bạch Bình Châu: "Về rồi?"
Bạch Bình Châu vẫn chưa kịp bịa chuyện cẩn thận trả lời: "Đi đâu đâu mà về, tôi vẫn ở đây mà."
"Há, không phải cậu đến biệt thự Quy Âu ở ba ngày sao." Đàm Tử Mặc nói, "Sao vậy, nay mới hai ngày cậu đã về rồi? Hệ thống thả ra hay là cậu chuồn ra ngoài?"
Bạch Bình Châu quên mất chuyện này bị bại lộ, khó chịu: "Mắc mớ gì đến cậu, ăn ở không quá ha, đi về trái đất một chuyến còn quản rộng dữ vậy?"
"Không phải cậu cũng về đấy thôi." Đàm Tử Mặc chỉ chỉ dây chuyền của hắn: "Cậu có biết, hậu quả của việc đi lậu không?"
"Cục kít nhà mi." Bạch Bình Châu gạt tay hắn qua một bên, "Cậu nói tui không hiểu gì hết á."
"Cậu muốn bằng chứng không. Dấu hôn trên cổ cậu chỉ có thể tạo thành ở trái đất. Cậu còn nói cậu chưa đi?"
Bạch Bình Châu người khuyết thiếu thường thức ngân hà ngậm mỏ, vô thức sờ lên dấu hôn Bạch Mãn Xuyên dịu dàng lưu lại trên cổ lúc trên cầu ngày hôm qua. Hắn ngước mắt nhìn Đàm Tử Mặc, trong lòng lại nghĩ một chuyện khác.
Hắn không sợ đấy, hắn thích thì làm thôi.
"Tôi đi đấy thì sao? Bố đây đi đó! Vốn tôi xếp hạng năm là đi được rồi!" Bạch Bình Châu chọt chọt vai Đàm Tử Mặc, "Sao! Cậu đi tố cáo tôi đi!"
"Tôi rảnh quá mà đi tố cậu. Nhưng mà, ngài Bạch lén lút mang cậu trở về, lại là phạm tội nặng đó nha."
"... Ò, tôi biết rồi, cậu gato chứ gì." Bạch Bình Châu bật tính năng trở mặt, "Lúc trước cậu muốn giao lưu cùng Bạch Mãn Xuyên nhưng bị từ chối, bây giờ cậu chỉ đang ghen tị mà thôi."
"Tôi ghen tị với cậu? Tôi hạng nhất, ghen tị với một người mới ngày ngày bị giam rồi bị phạt? Ngài Bạch chỉ ưng lỗ trước lỗ sau của cậu mà thôi, ở đây ít song tính, nếm thử cái mới ấy mà." Đàm Tử Mặc kéo Bạch Bình Châu muốn vào phòng, "Cậu còn cho rằng anh ta muốn thật?"
"Không phải à?"
"1213, cậu dám không."
"Dám cái gì?"
"Có dám ký hợp đồng với Bạch Mãn Xuyên."
Ngày hôm qua khi Bạch Mãn Xuyên gọi tên hắn khi đang làm, hiếm thấy có lúc người ông đắm tình mê muội, sau khi bắn xong còn nói lần sau sẽ bắn cho hắn những thứ khác. Bạch Bình Châu không để ý thứ khác là gì, hắn chỉ để ý "lần sau".
Đây là ước định không nói giữa hai người.
Nhưng Bạch Bình Châu vẫn nói: "Dám, sao lại không dám? Lần sau tôi sẽ đi tìm anh ấy ký! Cậu cứ chờ đi!"
Sau lúc nhất thời khoác lác mấy lời theo cảm tính đó, Bạch Bình Châu vẫn một mực chờ đợi Bạch Mãn Xuyên đến, nửa chờ mong, nửa thấp thỏm. Thời gian trôi qua một ngày rồi một ngày, mong chờ hao mòn, chỉ còn lại là bao sự chán nản.
Đại khái mọi người cũng biết Bạch Bình Châu thường được Bạch Mãn Xuyên đặt, nên không có khách nào lại chọn hắn. Không có tinh dịch tưới tắm, dù hắn không cảm thấy quá đói, nhưng cũng thèm cơm nước nơi này, mỗi ngày đều kêu A Tam mang đến những món khác nhau, không còn cứng cựa không ăn miếng cơm nào như ba tháng vừa tới.
Chờ thêm nửa tháng, Bạch Bình Châu không chờ được Bạch Mãn Xuyên nhưng chờ được yếu điểm đón khách. Bạch Bình Châu sống chết không chịu, cuối cùng khi bị ôm eo thì gân cổ hét: "Tôi là người của Bạch Mãn Xuyên! Ông không thể đụng vào tôi!"
Khách hàng hừ lạnh: "Bạch Mãn Xuyên? Anh ta ở trái đất kết hôn rồi, hôm nay tổ chức lễ, cậu không biết à?"
Bạch Bình Châu lạnh nửa người: "Ông, ông nói gì?"
"Cậu không biết? Cả ngân hà này có mỗi mình cậu không biết, cậu cho rằng Bạch Mãn Xuyên thật sự nhớ cậu à?" Khách hàng sờ tay hắn, "Được rồi, đừng nhớ anh ta nữa, làm anh đây vui lên, để xem hàng top cậu có cái gì tốt... **! Mẹ mày, mẹ mày dám đạp ông?"
Bạch Bình Châu bò xuống giường, vừa quỳ vừa bò đi mở cửa. Cửa không nhúc nhích, gã đàn ông phía sau đã nhào tới đá hất hắn ra đất, giẫm một chân lên bụng hắn: "Cho mày thể diện rồi đấy. Sao thế, nghe ngài Bạch kết hôn thì đau lòng khổ sở muốn đi nói chuyện? Tao nói cho mày biết, ở đây, nhà thổ ngân hà này, chẳng có ai mang tâm mà đến cả. Nhà thổ là nơi nào? Là nơi để bọn tao bắn, để bọn tao sướng, mặc kệ là nam hay nữ, lời trên giường cũng là vì đủ sướng rồi mới nói, chỉ có thứ ngu mới coi là thật. Cô hồn dã quỷ như mày, còn bày đặt mơ mộng cái mẹ gì?"
Gã thượng cẳng tay hạ cẳng chân, nhưng Bạch Bình Châu không hề cảm thấy đau, thay vào đó là lời của gã, như đâm từng nhát từng nhát vào thân thể hắn.
Bạch Mãn Xuyên kết hôn? Không thể, sao có thể được! Người ấy, người ấy không nói với mình...
Anh đã là một người đàn ông hơn bốn mươi, còn là nhân vật công chúng, sao có thể đột ngột kết hôn...
Chờ khi A Tam tiến vào thì Bạch Bình Châu đã nửa ngất. A Tam kẹp hắn về giường, đắp chăn cho hắn rồi gọi bác sĩ ngân hà.
Bị đánh trong ngân hà thì không hình thành tổn thương thực chất nào, nên hắn không bị gì nghiêm trọng. Bác sĩ cũng chỉ để làm dáng, đến xem hắn xong thì trở về. Khi hắn tỉnh lại lần nữa, trong phòng không có ai, đèn chưa mở, cả phòng tối om, không một tiếng động. Hắn đứng dậy, bật đồng hồ nổi lên nhìn, trời đã tối. Mặc dù ở không gian vũ trụ không biết sớm tối, nhưng trước giờ hắn vẫn luôn kiên trì, sau năm giờ sẽ là ban đêm.
Chân vừa mới chạm đất đã nghe tiếng hệ thống: "Nhân viên giao lưu số 1213 vi phạm quy tắc, tấn công ngài Cao trong lúc giao lưu, xử phạt thanh lý vành đai tiểu hành tinh tinh vực Afi Locke của người phát ngôn."
"Phắc..." Vừa dứt lời A Tam đã phá cửa tiến vào, xách hắn bay lên tầng cao.
"Mẹ mi tao vừa mới tỉnh, chân còn chưa chạm đất đã thông báo hình phạt, tụi mi giỏi lắm..." . Truyện Khoa Huyễn
A Tam không vội mà từ từ bay lên, vươn một cái xúc tua quơ quơ trước mặt hắn. Không biết từ khi nào ở đó đã nhiều hơn một cái màn hình, trên đó hiện chữ: "Vì cậu ngất nửa giờ, thông báo cũng bị trễ."
Bạch Bình Châu nhìn, yếu ớt khịt mũi: "Hứ, tụi mi nhân đạo quá ha, có cần tao cảm ơn không?"
Trên màn hình nhảy ra một khuôn mặt tươi cười: "Không có chi."
Khu vực quét dọn lần này là vành đai tiểu hành tiêu của người phát ngôn.
Nói trắng ra, thì đó là hình tượng của Bạch Mãn Xuyên được vô số tiểu hành tinh tạo thành.
Bạch Mãn Xuyên.
Bạch Bình Châu mặc đồ vũ trụ vững vàng đặt dụng cụ chuyên dụng lên xe, hắn nhìn bóng dáng A Tam nhảy đi xa xa, cổ họng như bị một thứ gì đó chặn lại, chua xót không thở nổi, giống như là ứ máu.
Nói là xe quét dọn, nhưng thật ra nó là một phi thuyền hình tròn ngoài trời một người lái. Bạch Bình Châu nhìn bản thân, hắn bây giờ rất giống một đứa nhỏ ngồi chơi trên trò chơi phi thuyền, háo hức chờ người lớn đến đón.
Người lớn...
Nghĩ đến đây thì mũi hắn chua lên, hắn dùng sức kìm nén không để bản thân phải khóc.
Nhưng khi hắn quay đầu thì thấy vành đai tiểu hành tinh của Bạch Mãn Xuyên trước mặt, nước mặt không kìm được nữa.
"Papa..." Hắn nghẹn ngào thành tiếng, "Người ở đâu... Người tới đón con, được không..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất